Quân lính đang diễn binh thao luyện, Trần Lưu Danh ngậm một cọng cỏ đứng nhìn một bên. Thấy ta đi lại, hắn liền hướng ta vẫy tay.
“Làm sao vậy?” Ta đưa tay rút cọng cỏ trong miệng hắn ra, “Vẻ mặt đau khổ có thể so sánh với Triệu Thanh Y, ai chọc ngươi?”
Ta nghe được Triệu Thanh Y đi theo sau ta quỳ một gối xuống: “Ty chức tội đáng muôn chết.”
Ta 囧: “Quên mất ngươi đi bên cạnh ta, lần sau ta có nói điều xấu về ngươi sẽ nói sau lưng ngươi.”
Triệu Thanh Y: “…”
“Lưu Danh, ngươi vẫn chưa nói, là ai chọc ngươi?”
Miệng hắn rút mạnh, “Cô nói còn có thể là ai chứ! Cha ta.”
Ta tỏ vẻ bất lực, phải biết rằng ta mà thấy Trần lão quân sư cũng sẽ đi đường vòng, lực uy hiếp gần bằng cha ta. Vì thế chỉ trấn an mang tính tượng trưng: “Lão quân sư cũng là vì tốt cho ngươi.”
Trần Lưu Danh ủ rũ ngồi ở trong góc lại nhổ một cọng cỏ ngậm vào, rầu rĩ không vui nói, “Cha ta, ông ấy căn bản là đang chờ ta phạm sai lầm. Ông ấy đến không chỉ cõng theo bài vị của mẹ ta, mà ngay cả đệm cói quỳ trước từ đường ở nhà cũng mang đến đây.”
Ta thiếu chút nữa bật cười, nhẫn nhịn sau đó vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: “Vậy cũng thường thôi, nếu người đến là cha ta, khẳng định thứ ông mang theo sẽ là cây roi thường dùng để đánh ta.”
Hai chúng ta than ngắn thở dài một lúc. Hắn nói tiếp, “Bây giờ ta rất hối hận vì đêm qua đã đắc tội với giám quân đại nhân.”
Ta nghi hoặc: “Sao lại lôi Hành Tri vào?”
“Tiểu thư nghĩ xem, đêm qua ta bị ông già nhéo tai lôi ra khỏi tửu quán, là ai báo tin?” Trần Lưu Danh ai thán.
“Ngày hôm qua ta nôn rất ghê, hắn chăm sóc ta cả đêm, đâu có rảnh.” Ta lắc đầu.
Trần Lưu Danh liếc mắt nhìn ta, “Đương nhiên, hắn là ‘Không cẩn thận’ để cha ta nghe được. Tên sai vặt Thư Ngữ của hắn đi vào bếp hầm canh tỉnh rượu, bất cẩn phàn nàn trước mặt cha ta, sau đó lại không cẩn thận bị cha ta nghe được.”
Ta gật đầu nghiêm túc nói: “Hẳn là bất cẩn thật.”
“Tiểu thư cô lại bao che khuyết điểm nữa.” Trần Lưu Danh bĩu môi chê cười ta.
? ? ?
Buổi tối trở về phủ, ta vừa buồn vừa mệt. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, ngửi mùi thịt không biết tại sao lại muốn nôn. Dặn Triệu Khả đun nước nóng cho ta tắm xong, ta lười ăn cơm nên trực tiếp trở về thư phòng.
Một lát sau, Triệu Khả gõ cửa tiến vào, nói là nước tắm đã chuẩn bị xong. Ta đi theo về phòng, bảo cô nàng ra ngoài làm việc của mình đi, rồi cởi quần áo ngâm người vào trong nước ấm, thoải mái đến nỗi nhịn không được mà thở ra một hơi.
Trong làn hơi nước, ta cảm thấy đầu óc càng không tỉnh táo. Hôm nay lòng vòng khắp quân doanh Triệu gia quân, mệt lợi hại, nhất thời nhịn không được mà ngủ mất tiêu. Cảnh trong mơ cũng tràn ngập một màn sương trắng, dường như trở lại cái năm mà cha ta khải hoàn về triều trở lại thành Trường An. Cha ta ngồi trên lưng ngựa, ta ngồi trong lòng cha ta, ăn mặc giống như thằng nhóc ở quê.
Năm ấy lão chồn Hoàng đế vẫn còn trẻ, tóc không có trắng như vậy, lão đứng ở cửa thành nghênh đại quân trở về. Theo sau lão Hoàng đế là một tên nhóc choai choai, đầu đội ngọc quan, áo tím giày đen. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách như có ánh sáng lấp lánh lướt qua. Tim ta đập loạn, bứt râu cha ta, nhỏ đến giờ lần đầu tiên biết mùi ngượng ngùng.
Dường như hơi lạnh, ta cọ cọ trong lòng cha ta.
Cảm giác cọ cọ không thích hợp, cha ta là kẻ nghiện thuốc, trên người có mùi khói gay mũi. Nhưng hiện tại ta rõ ràng ngửi được mùi bồ kết và ánh mặt trời, có hơi giống…
“Công tử…” Ta mơ mơ màng màng mở mắt.
Lọt vào tầm mắt là mảnh vải may màu thiên thanh quen thuộc, ta xoa đầu ngẩng lên, nhìn thấy một bên mặt như ngọc của người này, lông mi rũ xuống, cầm trong tay một chiếc khăn lau khô tóc cho ta. Đầu ta vừa vặn tựa vào hõm vai hắn, ngồi trong lòng hắn. Ta đột nhiên hậu tri hậu giác mà ngượng đỏ mặt đẩy hắn ra, “Ta… Ta… Ngươi, ngươi —— “
Giang Hành Tri dường như nhìn thấu ý nghĩ của ta, thở dài, vỗ vỗ lưng ta, trấn an: “A Ngọc, ta là phu quân nàng.”
“… Ai mặc quần áo cho ta?” Ta cúi đầu nhìn trung y lộn xộn trên người, hấp hối giãy giụa.
Mắt hắn cũng không hề nháy một cái mà tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc cho ta, “Lúc ta vào nàng đang tựa vào thùng tắm ngủ say sưa. Nước đã lạnh, ta làm gì còn thời gian mà đi gọi Triệu Khả lại mặc quần áo cho nàng.”
Ta không nói gì mà chống đỡ, ngọ nguậy muốn cướp cái khăn mặt trong tay hắn, “Ta tự làm.”
Giang Hành Tri trầm mặc một lúc, nắm lấy tay trái của ta ngăn động tác của ta lại. Ở bên tai ta ái muội lại bất đắc dĩ nói, “A Ngọc, ta là nam nhân, còn lộn xộn nữa, đừng trách ta khống chế không được.”
Ta cứng người, hắn giống như tiếc nuối lại giống như thỏa mãn thở dài một tiếng. Lau tóc cho ta, nhẹ giọng nói: “Cô bé ngoan, lau khô tóc rồi hãy ngủ tiếp, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.”
“Ừm.” Ta luôn là người thức thời, lập tức gật đầu nói phải.
“Triệu Khả nói tối nay nàng không ăn cơm, không có khẩu vị sao?” Hắn hỏi.
Ta ủy khuất nói: “Bụng rất đói, nhưng ngửi mùi đồ ăn là muốn nôn.”
“Muốn ăn chút gì không?” Giang Hành Tri hỏi ta.
Ta nghĩ nghĩ, “Muốn ăn món chua cay, cái gì cũng được.”
“Đợi nhé.” Giang Hành Tri đặt ta lên giường, kéo chăn đắp người ta, “Ta đi một lát sẽ trở lại, nàng cẩn thận đừng để cảm lạnh. Ngày nào Phán Hề cũng sắc thuốc cho nàng. Có lẽ thân thể nàng gần đây không khỏe, cũng là lỗi của ta, không chăm sóc nàng tốt, sau này sẽ không thế nữa.”
Ta thì thào: “Sặc… Nói gì vậy. Ta, ta khỏe gần như heo mà.” Lời nói vừa ra khỏi miệng đã tự đánh vào đầu mình, ta đây là khen bản thân hay là tự mắng mình vậy.
Giang Hành Tri cong khóe môi cười nhợt nhạt, ôn hòa giống như khối noãn ngọc thượng hạng, xâm nhuận lòng người. Hắn nhét góc chăn cho ta, thả một quyển thoại bản* vào trong tay ta nói là để ta đọc giải buồn, hắn lập tức sẽ trở lại, sau đó xoay người rời đi.
(*Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Chính vào lúc này Triệu Khả gào to gõ cửa, “Tiểu thư tiểu thư, không phải người ngủ luôn trong thùng tắm đấy chứ. Đừng dọa em nha tiểu thư, ngộ nhỡ lại đau đầu nhức óc thì phải làm sao, nhanh dậy đi mà.”
Triệu Khả nhìn thấy người mở cửa là Giang Hành Tri, mới nhất thời hiểu ra, “Công tử, tiểu thư nàng —— “
“Không sao,” Hắn nhìn Triệu Khả gật đầu.
Triệu Khả thở phào nhẹ nhõm. Thấy Giang Hành Tri vòng qua nàng muốn đi, liền chớp mắt đột nhiên nhỏ giọng bà tám hỏi: “Công tử, người cảm thấy dáng người tiểu thư thế nào? Phải biết rằng mỗi lần em giúp tiểu thư tắm rửa, đều rất hâm mộ nha.”
Mặc dù cô nàng đã cố ý đè thấp thanh âm, nhưng ta tập võ quanh năm, tự nhiên cũng thính tai thính mắt so với người thường. Triệu Khả này căn bản chính là cố ý để ta nghe thấy. Hai gò má ta nhất thời nóng như bốc hỏa, hối hận vì thương ngày đã sủng cô nàng đến vô pháp vô thiên.
Giang Hành Tri bên cạnh trầm mặc một lúc lâu, khi ta cho rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn lại mân môi rũ mi, nhẹ nhàng chậm chạp lại kiên định nói ra hai chữ: “Rất đẹp.”
Trong đầu có sấm ầm một tiếng nổ tung, ta xốc chăn lên chôn đầu vào.
Công tử này vì sao anh càng ngày càng không có giới hạn thế. Chỉ mong tất cả đều là ảo giác của ta, nhất định đều là ảo giác của ta mà thôi… T_T
“Làm sao vậy?” Ta đưa tay rút cọng cỏ trong miệng hắn ra, “Vẻ mặt đau khổ có thể so sánh với Triệu Thanh Y, ai chọc ngươi?”
Ta nghe được Triệu Thanh Y đi theo sau ta quỳ một gối xuống: “Ty chức tội đáng muôn chết.”
Ta 囧: “Quên mất ngươi đi bên cạnh ta, lần sau ta có nói điều xấu về ngươi sẽ nói sau lưng ngươi.”
Triệu Thanh Y: “…”
“Lưu Danh, ngươi vẫn chưa nói, là ai chọc ngươi?”
Miệng hắn rút mạnh, “Cô nói còn có thể là ai chứ! Cha ta.”
Ta tỏ vẻ bất lực, phải biết rằng ta mà thấy Trần lão quân sư cũng sẽ đi đường vòng, lực uy hiếp gần bằng cha ta. Vì thế chỉ trấn an mang tính tượng trưng: “Lão quân sư cũng là vì tốt cho ngươi.”
Trần Lưu Danh ủ rũ ngồi ở trong góc lại nhổ một cọng cỏ ngậm vào, rầu rĩ không vui nói, “Cha ta, ông ấy căn bản là đang chờ ta phạm sai lầm. Ông ấy đến không chỉ cõng theo bài vị của mẹ ta, mà ngay cả đệm cói quỳ trước từ đường ở nhà cũng mang đến đây.”
Ta thiếu chút nữa bật cười, nhẫn nhịn sau đó vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: “Vậy cũng thường thôi, nếu người đến là cha ta, khẳng định thứ ông mang theo sẽ là cây roi thường dùng để đánh ta.”
Hai chúng ta than ngắn thở dài một lúc. Hắn nói tiếp, “Bây giờ ta rất hối hận vì đêm qua đã đắc tội với giám quân đại nhân.”
Ta nghi hoặc: “Sao lại lôi Hành Tri vào?”
“Tiểu thư nghĩ xem, đêm qua ta bị ông già nhéo tai lôi ra khỏi tửu quán, là ai báo tin?” Trần Lưu Danh ai thán.
“Ngày hôm qua ta nôn rất ghê, hắn chăm sóc ta cả đêm, đâu có rảnh.” Ta lắc đầu.
Trần Lưu Danh liếc mắt nhìn ta, “Đương nhiên, hắn là ‘Không cẩn thận’ để cha ta nghe được. Tên sai vặt Thư Ngữ của hắn đi vào bếp hầm canh tỉnh rượu, bất cẩn phàn nàn trước mặt cha ta, sau đó lại không cẩn thận bị cha ta nghe được.”
Ta gật đầu nghiêm túc nói: “Hẳn là bất cẩn thật.”
“Tiểu thư cô lại bao che khuyết điểm nữa.” Trần Lưu Danh bĩu môi chê cười ta.
? ? ?
Buổi tối trở về phủ, ta vừa buồn vừa mệt. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, ngửi mùi thịt không biết tại sao lại muốn nôn. Dặn Triệu Khả đun nước nóng cho ta tắm xong, ta lười ăn cơm nên trực tiếp trở về thư phòng.
Một lát sau, Triệu Khả gõ cửa tiến vào, nói là nước tắm đã chuẩn bị xong. Ta đi theo về phòng, bảo cô nàng ra ngoài làm việc của mình đi, rồi cởi quần áo ngâm người vào trong nước ấm, thoải mái đến nỗi nhịn không được mà thở ra một hơi.
Trong làn hơi nước, ta cảm thấy đầu óc càng không tỉnh táo. Hôm nay lòng vòng khắp quân doanh Triệu gia quân, mệt lợi hại, nhất thời nhịn không được mà ngủ mất tiêu. Cảnh trong mơ cũng tràn ngập một màn sương trắng, dường như trở lại cái năm mà cha ta khải hoàn về triều trở lại thành Trường An. Cha ta ngồi trên lưng ngựa, ta ngồi trong lòng cha ta, ăn mặc giống như thằng nhóc ở quê.
Năm ấy lão chồn Hoàng đế vẫn còn trẻ, tóc không có trắng như vậy, lão đứng ở cửa thành nghênh đại quân trở về. Theo sau lão Hoàng đế là một tên nhóc choai choai, đầu đội ngọc quan, áo tím giày đen. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách như có ánh sáng lấp lánh lướt qua. Tim ta đập loạn, bứt râu cha ta, nhỏ đến giờ lần đầu tiên biết mùi ngượng ngùng.
Dường như hơi lạnh, ta cọ cọ trong lòng cha ta.
Cảm giác cọ cọ không thích hợp, cha ta là kẻ nghiện thuốc, trên người có mùi khói gay mũi. Nhưng hiện tại ta rõ ràng ngửi được mùi bồ kết và ánh mặt trời, có hơi giống…
“Công tử…” Ta mơ mơ màng màng mở mắt.
Lọt vào tầm mắt là mảnh vải may màu thiên thanh quen thuộc, ta xoa đầu ngẩng lên, nhìn thấy một bên mặt như ngọc của người này, lông mi rũ xuống, cầm trong tay một chiếc khăn lau khô tóc cho ta. Đầu ta vừa vặn tựa vào hõm vai hắn, ngồi trong lòng hắn. Ta đột nhiên hậu tri hậu giác mà ngượng đỏ mặt đẩy hắn ra, “Ta… Ta… Ngươi, ngươi —— “
Giang Hành Tri dường như nhìn thấu ý nghĩ của ta, thở dài, vỗ vỗ lưng ta, trấn an: “A Ngọc, ta là phu quân nàng.”
“… Ai mặc quần áo cho ta?” Ta cúi đầu nhìn trung y lộn xộn trên người, hấp hối giãy giụa.
Mắt hắn cũng không hề nháy một cái mà tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc cho ta, “Lúc ta vào nàng đang tựa vào thùng tắm ngủ say sưa. Nước đã lạnh, ta làm gì còn thời gian mà đi gọi Triệu Khả lại mặc quần áo cho nàng.”
Ta không nói gì mà chống đỡ, ngọ nguậy muốn cướp cái khăn mặt trong tay hắn, “Ta tự làm.”
Giang Hành Tri trầm mặc một lúc, nắm lấy tay trái của ta ngăn động tác của ta lại. Ở bên tai ta ái muội lại bất đắc dĩ nói, “A Ngọc, ta là nam nhân, còn lộn xộn nữa, đừng trách ta khống chế không được.”
Ta cứng người, hắn giống như tiếc nuối lại giống như thỏa mãn thở dài một tiếng. Lau tóc cho ta, nhẹ giọng nói: “Cô bé ngoan, lau khô tóc rồi hãy ngủ tiếp, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.”
“Ừm.” Ta luôn là người thức thời, lập tức gật đầu nói phải.
“Triệu Khả nói tối nay nàng không ăn cơm, không có khẩu vị sao?” Hắn hỏi.
Ta ủy khuất nói: “Bụng rất đói, nhưng ngửi mùi đồ ăn là muốn nôn.”
“Muốn ăn chút gì không?” Giang Hành Tri hỏi ta.
Ta nghĩ nghĩ, “Muốn ăn món chua cay, cái gì cũng được.”
“Đợi nhé.” Giang Hành Tri đặt ta lên giường, kéo chăn đắp người ta, “Ta đi một lát sẽ trở lại, nàng cẩn thận đừng để cảm lạnh. Ngày nào Phán Hề cũng sắc thuốc cho nàng. Có lẽ thân thể nàng gần đây không khỏe, cũng là lỗi của ta, không chăm sóc nàng tốt, sau này sẽ không thế nữa.”
Ta thì thào: “Sặc… Nói gì vậy. Ta, ta khỏe gần như heo mà.” Lời nói vừa ra khỏi miệng đã tự đánh vào đầu mình, ta đây là khen bản thân hay là tự mắng mình vậy.
Giang Hành Tri cong khóe môi cười nhợt nhạt, ôn hòa giống như khối noãn ngọc thượng hạng, xâm nhuận lòng người. Hắn nhét góc chăn cho ta, thả một quyển thoại bản* vào trong tay ta nói là để ta đọc giải buồn, hắn lập tức sẽ trở lại, sau đó xoay người rời đi.
(*Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Chính vào lúc này Triệu Khả gào to gõ cửa, “Tiểu thư tiểu thư, không phải người ngủ luôn trong thùng tắm đấy chứ. Đừng dọa em nha tiểu thư, ngộ nhỡ lại đau đầu nhức óc thì phải làm sao, nhanh dậy đi mà.”
Triệu Khả nhìn thấy người mở cửa là Giang Hành Tri, mới nhất thời hiểu ra, “Công tử, tiểu thư nàng —— “
“Không sao,” Hắn nhìn Triệu Khả gật đầu.
Triệu Khả thở phào nhẹ nhõm. Thấy Giang Hành Tri vòng qua nàng muốn đi, liền chớp mắt đột nhiên nhỏ giọng bà tám hỏi: “Công tử, người cảm thấy dáng người tiểu thư thế nào? Phải biết rằng mỗi lần em giúp tiểu thư tắm rửa, đều rất hâm mộ nha.”
Mặc dù cô nàng đã cố ý đè thấp thanh âm, nhưng ta tập võ quanh năm, tự nhiên cũng thính tai thính mắt so với người thường. Triệu Khả này căn bản chính là cố ý để ta nghe thấy. Hai gò má ta nhất thời nóng như bốc hỏa, hối hận vì thương ngày đã sủng cô nàng đến vô pháp vô thiên.
Giang Hành Tri bên cạnh trầm mặc một lúc lâu, khi ta cho rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn lại mân môi rũ mi, nhẹ nhàng chậm chạp lại kiên định nói ra hai chữ: “Rất đẹp.”
Trong đầu có sấm ầm một tiếng nổ tung, ta xốc chăn lên chôn đầu vào.
Công tử này vì sao anh càng ngày càng không có giới hạn thế. Chỉ mong tất cả đều là ảo giác của ta, nhất định đều là ảo giác của ta mà thôi… T_T
/68
|