Ngày hôm sau, ta đang xem bản đồ ở doanh trướng, cầm bút lông vẽ vẽ. Nghe thấy Cố Phán Hề gọi, ta nhíu mày ngẩng đầu lên, nhìn chén thuốc hắn đang cầm, chỉ có thể cười khổ nói: “Thuốc đắng này uống đến khi nào mới hết đây?”
Cố Phán Hề cười cười: “Tiểu thư chờ một chút.”
Ta cúi mi nghĩ nghĩ, hỏi: “Ta hỏi ngươi mấy lần ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, thì cũng thôi đi. Hiện tại ta chỉ muốn biết, bệnh này của ta, có làm lỡ việc quân cơ… Hay không?”
“Làm lỡ thì thế nào? Không làm lỡ lại như thế nào?” Ngữ khí của hắn có chút lạnh. Ta hiểu tính cách của hắn, thói quen nghề nghiệp của thầy thuốc là đem sức khỏe thân thể đặt ở vị trí đầu tiên, hận nhất là các loại nguyên nhân làm ra vài việc tổn hại đến thân thể bản nguyên.
Ta buông bút lông, cầm lấy chén thuốc trong tay hắn: “Ngươi đừng bực, nghe ta giải thích đã. Nay sắp đến mùa đông, chỉ sợ đợi lúc trời đông giá rét, Tây Lương sẽ nhân cơ hội mà tập kích quấy rối. Nếu chuyện ta bị bệnh truyền ra đi, ta chỉ sợ, sĩ khí —— “
Hắn ngắt lời ta, “Tiểu thư không cần nói nữa, ta hiểu ý của cô.”
“Vậy ngươi trả lời ta, cơ thể ta rốt cuộc có vấn đề gì hay không?”
Cố Phán Hề đột nhiên đưa tay đặt dưới trán ta, ánh mắt rất là phức tạp. Ta không dám lộn xộn, cẩn thận thử hỏi hắn: “Không phải ta không cứu được chứ?”
Hắn cười, nói: “Mười năm trước, lúc ta mới gặp tiểu thư, cô vừa đen vừa gầy, rúc trong lòng lão tướng quân nhìn ta. Cơ thể suy yếu, hô hấp cũng khó khăn, nhưng ánh mắt thật ra rất lấp lánh.”
“Chuyện đã qua lâu rồi, nhớ lúc đó ta bệnh rất nặng nhỉ?” Ta lật lật bản đồ trong tay, lại dùng bút lông vẽ cái vòng ở bên trên.
Hắn đáp: “Bệnh nặng, gần như không có thuốc nào chữa trị. Tiểu thư có biết lần đầu tiên ta gặp cô, cô đã nói gì không?”
Ta dùng cán bút lông gõ gõ cằm, lắc đầu nói: “Khi đó đã bệnh đến hồ đồ, làm sao có thể còn nói chuyện với ngươi, ngươi có nhớ lầm hay không vậy?”
“Ta nhớ rất rõ ràng, khi đó lão tướng rất sốt ruột, tiểu thư túm râu lão tướng quân nói: ‘Phụ thân, con không muốn chết, về sau con cũng muốn làm tướng quân giống như cha vậy. Con còn muốn về sau bình định biên cương, đuổi ngoại di*. Con không muốn chết, con còn muốn báo thù…’ .”
(*Di: Người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông)
Ta xoa xoa cái mũi ngắt lời hắn: “Chuyện đã qua lâu, ngươi còn nhớ rõ như vậy sao?”
“Khi đó ta còn là một đại đầu binh bình thường của Triệu gia quân, cầm trường thương liền tốn hết cả khí lực, giết không được di cẩu. Ta thường nghe mấy người già trong quân nói, con gái của lão tướng quân là chân truyền của lão tướng quân, còn nhỏ tuổi nhưng đối với bày binh bố trận đều có suy nghĩ của mình, là một kỳ tài. Ta đã nghĩ, nhất định phải cứu sống tiểu thư.”
“Như vậy sao.” Hai mắt ta tỏa sáng, “Không nghĩ tới còn có người khen ta nha. Hôm khác đưa người đó đến tìm ta, ta mời cơm.”
Hắn trừng ta: “Đừng đánh trống lãng.”
Ta thức thời cúi đầu uống thuốc.
“Ta dùng phương thuốc sư phụ dạy ta để cứu cô, sau đó lại xin lão tướng quân đưa ta đến Thái Y viện một lần nữa để học y thuật. Về sau thế nào có lẽ cô cũng biết.”
Ta nghe liền không hiểu ra làm sao, uống một hơi cạn sạch chén thuốc đắng, hỏi: “Ngươi nói chuyện này để làm gì?”
“Ước nguyện ban đầu của ta chưa bao giờ thay đổi, cho dù ta là thủ tịch Thái Y viện gì đó cũng được, quân y Triệu gia quân cũng tốt. Cái Phán Hề muốn chăm sóc chính là cơ thể của tiểu thư. Câu nói giết địch đền nợ nước của tiểu thư lúc trước, Phán Hề ghi khắc trong lòng. Tiểu thư cứ việc yên tâm, ta sẽ không để tiểu thư bởi vì nguyên do thân thể không tốt mà làm lỡ việc quân cơ.”
“Như thế thì tốt.” Ta gật gật đầu, đưa cái bát không cho hắn.
Hắn cười yếu ớt nhận lấy, xoay người xốc màn trướng rồi đi ra ngoài. Ta ngẩng đầu nhìn theo cái bóng của hắn, chung quy vẫn cảm giác dường như hắn có lời còn chưa nói hết.
? ? ?
Buổi tối ta mang theo Triệu Thanh Y hồi phủ, còn chưa tới cửa phủ liền nhìn thấy Thư Ngữ ngồi ở bậc thềm nâng cằm buồn rầu mà vẽ vòng tròn.
Ta đi qua ngồi xổm xuống gõ gõ đầu hắn: “Tiểu Thư Nhi, ngồi ở đây làm gì? Nhớ cô nương nào sao?”
Thư Ngữ trừng ta: “Làm như ai cũng giống tướng quân ấy, bộ dạng mỗi ngày đều là quỷ háo sắc, Thư Ngữ đang suy nghĩ việc nghiêm túc!”
Gã sai vặt của Giang Hành Tri luôn ghét kẻ ác như kẻ địch, ta lại chịu nhiều oan uổng mà mang tiếng xấu, cho nên hắn che chở công tử của hắn vì vậy nhìn ta chung quy vẫn không vừa mắt. Ta nghe hắn mỉa ta, chỉ có thể không hề gì mà nhún nhún vai, “Vậy ngươi tiếp tục suy nghĩ đi, đừng quên đúng giờ thì về ăn cơm, ngươi vẫn còn cơ thể to xác.”
Ta từ từ đi về phía cửa, quay đầu hỏi Triệu Thanh Y chút vấn đề về việc thao luyện buổi sáng.
Lúc này Thư Ngữ đột nhiên đạp đạp chạy đến phía trước ta, chắn đường của ta: “Tướng quân chờ xí.”
Ta híp mắt đùa hắn: “Tiểu Thư Nhi đây là làm sao? Chẳng lẽ vừa rời tướng quân ta một lúc đã thấy nhớ?”
Triệu Thanh Y ho khan, Thư Ngữ giậm chân hung hăng trừng ta.
Ta thấy bộ dạng của hắn không giống đùa, nên chỉ có thể thu lại thái độ lỗ mãng nghiêm chỉnh nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Thư Ngữ lúc này mới khẽ cắn môi, nói: “Sinh thần của công tử sắp tới.”
Ta đầu tiên là cả kinh, sau đó có chút áy náy. Giang Hành Tri cùng ta thành hôn hai năm, ta còn chưa biết sinh nhật của hắn, “Khi nào?” Ta hỏi Thư Ngữ.
“Bốn ngày sau!”
Ta quay đầu dặn Triệu Thanh Y: “Lát nữa nói với Triệu Khả, đến lúc đó chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời Lưu Danh và Tô Hi, còn có lão quân sư, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút. Chốc nữa lại bảo Triệu Khả đến hỏi công tử có thiếu thứ gì hay không, hoặc là muốn cái gì. Lần đầu anh ta đến biên quan, sợ là không thích ứng.”
“Vâng. Tiểu thư.”
Ta áy náy nói với Thư Ngữ: “Điều kiện ở Lâm Sương đơn sơ, sợ là không thể làm lớn cho công tử.”
Vẻ mặt Thư Ngữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tướng quân, người là nương tử của công tử, chẳng lẽ người vốn không có tâm ý của mình!”
Ta hồ đồ, “Tâm ý gì?”
“Nương tử nhà người ta lúc sinh nhật phu quân, ai chả tự thêu hà bao (bóp tiền), tự may giầy, tướng quân người có sự tự giác của một người vợ không vậy!” Thư Ngữ muốn rít gào.
Ta cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, khóe miệng rút mạnh, thêu hoa, ta chỉ biết tú hoa châm có thể dùng làm ám khí. May giầy, ta ngay cả giầy mình dài mấy tấc cũng không biết…
“Thư Ngữ, ngươi đừng làm khó ta. Ngươi cũng không phải không biết ta hàng năm chỉ dùng đại đao trường côn, bắt ta dùng tú hoa châm kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Thư Ngữ hung hăng nhìn ta, kéo ống tay áo ta không chịu buông ra. Sau khi nghe xong câu nói của ta, không ngờ khóe mắt đỏ hoe, “Cô… Cô, công tử thích cô như vậy, cô lại không hề để người ở trong lòng. Sao lại có loại nữ nhân nhẫn tâm như cô nhỉ —— cô thích người một chút cũng sẽ không chết…” Nói xong liền khóc nức nở.
Ta nghe hắn khóc nhất thời đau đầu, không hiểu ngày thường Giang Hành Tri nuông chiều hắn như thế nào, lại nuôi gã sai vặt này như tiểu cô nương vậy. Ta bất đắc dĩ dỗ hắn: “Ta thêu, ta thêu còn không được sao. Muốn ta thêu cái gì, đừng khóc nữa, con nít mười ba mười, bốn tuổi nhà người ta còn không thích khóc nhè như vậy.”
···
Qua giờ cơm chiều, ta nâng cằm ngồi trong thư phòng nhìn mấy cái tú hoa châm đến ngẩn người.
Triệu Khả vẻ mặt run rẩy nhìn ta, “Tiểu thư người thực sự không phát sốt? Tiểu thư người thực sự không chịu kích thích gì? Tiểu thư hôm nay mặt trời thực sự không mọc từ phía tây sao?”
Ta trừng cô nàng.
Cô nàng lải nhải cằn nhằn: “Lúc trước lão tướng quân đánh gãy mấy cái roi tiểu thư người cũng không chịu cầm tú hoa châm, hôm nay làm sao vậy, em đi tìm Phán Hề đến xem…”
“Đừng ——” Ta nhanh chóng ngăn cô nàng lại, “Hắn khẳng định sẽ cười ta, ta… Ta đây không phải thêu hoa, ta làm sao có thể thêu hoa chứ! Ta đây là đang luyện ám khí… Đúng, ám khí —— “
Triệu Khả che mặt, “Tiểu thư người nói dối có thể biết xấu hổ chút không.”
Ta đến mắt cũng không thèm nâng cầm châm quăng đến người cô nàng, tú hoa châm đi sát qua tai cô nàng đâm vào tường. Con muỗi bị đâm đang giãy giụa trên tường, “Thật sự đang luyện ám khí, em xem, không tin ta lại ném cho em một cái…”
Triệu Khả từ kẽ răng phát ra hai chữ: “… Em tin.”
···
Hai ngày sau.
Buổi tối ta mới vừa đi vào cửa phủ, phía sau liền vang lên tiếng vó ngựa vội vã. Ta nhìn lại, trong bóng đêm lờ mờ ta nhận ra là hộ vệ bên người đi theo cha ta ở Trường An, lòng ta bỗng chốc bị thắt lại.
Hộ vệ vừa xuống ngựa, con ngựa kia liền mệt đến nỗi té ra đất không đứng dậy được. Hộ vệ hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nhìn thấy ta, cuống quít đi lại, quỳ xuống nói: “Bệ hạ băng hà, tân hoàng lên ngôi, lão tướng quân bảo tiểu thư lập tức quay về Trường An.”
Ta nhíu mày, bảo Triệu Thanh Y lập tức đi dẫn ngựa, quay đầu hỏi hộ vệ kia: “Tân hoàng là vị Vương gia nào?”
“Nam Bình Vương gia.”
Mắt phải của ta lập tức giật hai giật, bất đắc dĩ nhấc tay xoa xoa, nói với thị vệ: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa hãy về Trường An, ta đêm nay đi trước.”
“Vâng, tiểu thư.”
Triệu Thanh Y nhanh chóng dắt hai con ngựa đi ra, Giang Hành Tri tóc thả áo trắng đi phía sau.
Ta nhận cương ngựa, xoay người lên ngựa, nói với Giang Hành Tri: “Anh ở đây làm gì, gió đêm lạnh, nhanh về đi.”
“Sắc trời đã tối muộn, nàng lại muốn đi xa làm cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
Ta ý thức được Triệu Thanh Y không nói với hắn bao nhiêu, vì thế chỉ mơ hồ hồi đáp: “Phụ thân muốn ta mau chóng về Trường An một chuyến.”
Con ngựa cáu kỉnh đi vòng vòng, ta vỗ về trấn an nó một chút. Giang Hành Tri lo lắng giương mắt, khóe miệng miễn cưỡng khẽ cười với ta, “Đi đường cẩn thận.”
Hắn cười ôn nhuận, đôi mắt trong suốt, tóc đen rũ hai bên má, chắc là chưa kịp dùng dây cột tóc đã vội vàng theo Triệu Thanh Y đi ra. Hắn áo dài thông gió, nhẹ nhàng lay động bên người. Lòng ta khẽ động, rồi đột nhiên sinh ra một loại quyến luyến.
“Vốn muốn cùng anh mừng sinh nhật, nay xem ra không có cơ hội rồi.” Ta vô tâm vô phế nhe răng cười với hắn, sau đó vụng về từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, “Đây là cái tốt nhất, đáng tiếc vẫn vô cùng thê thảm… Xem ra đôi tay này của ta vẫn không thích hợp cầm tú hoa châm. Nếu công tử không chê, coi như làm quà sinh nhật. Nếu công tử ghét bỏ, ngày khác ta lại bù cho anh.”
Hắn kinh ngạc đưa tay nhận lấy. Ngón tay của ta gần như bị đâm giống như cái sàng, ta đau đến run rẩy, nhanh chóng thu tay lại, bảo Triệu Thanh Y lên đường.
Vó ngựa sinh phong, phong cảnh xung quanh vụt qua nhanh. Mắt phải của ta cũng càng giật càng lợi hại.
Cố Phán Hề cười cười: “Tiểu thư chờ một chút.”
Ta cúi mi nghĩ nghĩ, hỏi: “Ta hỏi ngươi mấy lần ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, thì cũng thôi đi. Hiện tại ta chỉ muốn biết, bệnh này của ta, có làm lỡ việc quân cơ… Hay không?”
“Làm lỡ thì thế nào? Không làm lỡ lại như thế nào?” Ngữ khí của hắn có chút lạnh. Ta hiểu tính cách của hắn, thói quen nghề nghiệp của thầy thuốc là đem sức khỏe thân thể đặt ở vị trí đầu tiên, hận nhất là các loại nguyên nhân làm ra vài việc tổn hại đến thân thể bản nguyên.
Ta buông bút lông, cầm lấy chén thuốc trong tay hắn: “Ngươi đừng bực, nghe ta giải thích đã. Nay sắp đến mùa đông, chỉ sợ đợi lúc trời đông giá rét, Tây Lương sẽ nhân cơ hội mà tập kích quấy rối. Nếu chuyện ta bị bệnh truyền ra đi, ta chỉ sợ, sĩ khí —— “
Hắn ngắt lời ta, “Tiểu thư không cần nói nữa, ta hiểu ý của cô.”
“Vậy ngươi trả lời ta, cơ thể ta rốt cuộc có vấn đề gì hay không?”
Cố Phán Hề đột nhiên đưa tay đặt dưới trán ta, ánh mắt rất là phức tạp. Ta không dám lộn xộn, cẩn thận thử hỏi hắn: “Không phải ta không cứu được chứ?”
Hắn cười, nói: “Mười năm trước, lúc ta mới gặp tiểu thư, cô vừa đen vừa gầy, rúc trong lòng lão tướng quân nhìn ta. Cơ thể suy yếu, hô hấp cũng khó khăn, nhưng ánh mắt thật ra rất lấp lánh.”
“Chuyện đã qua lâu rồi, nhớ lúc đó ta bệnh rất nặng nhỉ?” Ta lật lật bản đồ trong tay, lại dùng bút lông vẽ cái vòng ở bên trên.
Hắn đáp: “Bệnh nặng, gần như không có thuốc nào chữa trị. Tiểu thư có biết lần đầu tiên ta gặp cô, cô đã nói gì không?”
Ta dùng cán bút lông gõ gõ cằm, lắc đầu nói: “Khi đó đã bệnh đến hồ đồ, làm sao có thể còn nói chuyện với ngươi, ngươi có nhớ lầm hay không vậy?”
“Ta nhớ rất rõ ràng, khi đó lão tướng rất sốt ruột, tiểu thư túm râu lão tướng quân nói: ‘Phụ thân, con không muốn chết, về sau con cũng muốn làm tướng quân giống như cha vậy. Con còn muốn về sau bình định biên cương, đuổi ngoại di*. Con không muốn chết, con còn muốn báo thù…’ .”
(*Di: Người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông)
Ta xoa xoa cái mũi ngắt lời hắn: “Chuyện đã qua lâu, ngươi còn nhớ rõ như vậy sao?”
“Khi đó ta còn là một đại đầu binh bình thường của Triệu gia quân, cầm trường thương liền tốn hết cả khí lực, giết không được di cẩu. Ta thường nghe mấy người già trong quân nói, con gái của lão tướng quân là chân truyền của lão tướng quân, còn nhỏ tuổi nhưng đối với bày binh bố trận đều có suy nghĩ của mình, là một kỳ tài. Ta đã nghĩ, nhất định phải cứu sống tiểu thư.”
“Như vậy sao.” Hai mắt ta tỏa sáng, “Không nghĩ tới còn có người khen ta nha. Hôm khác đưa người đó đến tìm ta, ta mời cơm.”
Hắn trừng ta: “Đừng đánh trống lãng.”
Ta thức thời cúi đầu uống thuốc.
“Ta dùng phương thuốc sư phụ dạy ta để cứu cô, sau đó lại xin lão tướng quân đưa ta đến Thái Y viện một lần nữa để học y thuật. Về sau thế nào có lẽ cô cũng biết.”
Ta nghe liền không hiểu ra làm sao, uống một hơi cạn sạch chén thuốc đắng, hỏi: “Ngươi nói chuyện này để làm gì?”
“Ước nguyện ban đầu của ta chưa bao giờ thay đổi, cho dù ta là thủ tịch Thái Y viện gì đó cũng được, quân y Triệu gia quân cũng tốt. Cái Phán Hề muốn chăm sóc chính là cơ thể của tiểu thư. Câu nói giết địch đền nợ nước của tiểu thư lúc trước, Phán Hề ghi khắc trong lòng. Tiểu thư cứ việc yên tâm, ta sẽ không để tiểu thư bởi vì nguyên do thân thể không tốt mà làm lỡ việc quân cơ.”
“Như thế thì tốt.” Ta gật gật đầu, đưa cái bát không cho hắn.
Hắn cười yếu ớt nhận lấy, xoay người xốc màn trướng rồi đi ra ngoài. Ta ngẩng đầu nhìn theo cái bóng của hắn, chung quy vẫn cảm giác dường như hắn có lời còn chưa nói hết.
? ? ?
Buổi tối ta mang theo Triệu Thanh Y hồi phủ, còn chưa tới cửa phủ liền nhìn thấy Thư Ngữ ngồi ở bậc thềm nâng cằm buồn rầu mà vẽ vòng tròn.
Ta đi qua ngồi xổm xuống gõ gõ đầu hắn: “Tiểu Thư Nhi, ngồi ở đây làm gì? Nhớ cô nương nào sao?”
Thư Ngữ trừng ta: “Làm như ai cũng giống tướng quân ấy, bộ dạng mỗi ngày đều là quỷ háo sắc, Thư Ngữ đang suy nghĩ việc nghiêm túc!”
Gã sai vặt của Giang Hành Tri luôn ghét kẻ ác như kẻ địch, ta lại chịu nhiều oan uổng mà mang tiếng xấu, cho nên hắn che chở công tử của hắn vì vậy nhìn ta chung quy vẫn không vừa mắt. Ta nghe hắn mỉa ta, chỉ có thể không hề gì mà nhún nhún vai, “Vậy ngươi tiếp tục suy nghĩ đi, đừng quên đúng giờ thì về ăn cơm, ngươi vẫn còn cơ thể to xác.”
Ta từ từ đi về phía cửa, quay đầu hỏi Triệu Thanh Y chút vấn đề về việc thao luyện buổi sáng.
Lúc này Thư Ngữ đột nhiên đạp đạp chạy đến phía trước ta, chắn đường của ta: “Tướng quân chờ xí.”
Ta híp mắt đùa hắn: “Tiểu Thư Nhi đây là làm sao? Chẳng lẽ vừa rời tướng quân ta một lúc đã thấy nhớ?”
Triệu Thanh Y ho khan, Thư Ngữ giậm chân hung hăng trừng ta.
Ta thấy bộ dạng của hắn không giống đùa, nên chỉ có thể thu lại thái độ lỗ mãng nghiêm chỉnh nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Thư Ngữ lúc này mới khẽ cắn môi, nói: “Sinh thần của công tử sắp tới.”
Ta đầu tiên là cả kinh, sau đó có chút áy náy. Giang Hành Tri cùng ta thành hôn hai năm, ta còn chưa biết sinh nhật của hắn, “Khi nào?” Ta hỏi Thư Ngữ.
“Bốn ngày sau!”
Ta quay đầu dặn Triệu Thanh Y: “Lát nữa nói với Triệu Khả, đến lúc đó chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời Lưu Danh và Tô Hi, còn có lão quân sư, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút. Chốc nữa lại bảo Triệu Khả đến hỏi công tử có thiếu thứ gì hay không, hoặc là muốn cái gì. Lần đầu anh ta đến biên quan, sợ là không thích ứng.”
“Vâng. Tiểu thư.”
Ta áy náy nói với Thư Ngữ: “Điều kiện ở Lâm Sương đơn sơ, sợ là không thể làm lớn cho công tử.”
Vẻ mặt Thư Ngữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tướng quân, người là nương tử của công tử, chẳng lẽ người vốn không có tâm ý của mình!”
Ta hồ đồ, “Tâm ý gì?”
“Nương tử nhà người ta lúc sinh nhật phu quân, ai chả tự thêu hà bao (bóp tiền), tự may giầy, tướng quân người có sự tự giác của một người vợ không vậy!” Thư Ngữ muốn rít gào.
Ta cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, khóe miệng rút mạnh, thêu hoa, ta chỉ biết tú hoa châm có thể dùng làm ám khí. May giầy, ta ngay cả giầy mình dài mấy tấc cũng không biết…
“Thư Ngữ, ngươi đừng làm khó ta. Ngươi cũng không phải không biết ta hàng năm chỉ dùng đại đao trường côn, bắt ta dùng tú hoa châm kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Thư Ngữ hung hăng nhìn ta, kéo ống tay áo ta không chịu buông ra. Sau khi nghe xong câu nói của ta, không ngờ khóe mắt đỏ hoe, “Cô… Cô, công tử thích cô như vậy, cô lại không hề để người ở trong lòng. Sao lại có loại nữ nhân nhẫn tâm như cô nhỉ —— cô thích người một chút cũng sẽ không chết…” Nói xong liền khóc nức nở.
Ta nghe hắn khóc nhất thời đau đầu, không hiểu ngày thường Giang Hành Tri nuông chiều hắn như thế nào, lại nuôi gã sai vặt này như tiểu cô nương vậy. Ta bất đắc dĩ dỗ hắn: “Ta thêu, ta thêu còn không được sao. Muốn ta thêu cái gì, đừng khóc nữa, con nít mười ba mười, bốn tuổi nhà người ta còn không thích khóc nhè như vậy.”
···
Qua giờ cơm chiều, ta nâng cằm ngồi trong thư phòng nhìn mấy cái tú hoa châm đến ngẩn người.
Triệu Khả vẻ mặt run rẩy nhìn ta, “Tiểu thư người thực sự không phát sốt? Tiểu thư người thực sự không chịu kích thích gì? Tiểu thư hôm nay mặt trời thực sự không mọc từ phía tây sao?”
Ta trừng cô nàng.
Cô nàng lải nhải cằn nhằn: “Lúc trước lão tướng quân đánh gãy mấy cái roi tiểu thư người cũng không chịu cầm tú hoa châm, hôm nay làm sao vậy, em đi tìm Phán Hề đến xem…”
“Đừng ——” Ta nhanh chóng ngăn cô nàng lại, “Hắn khẳng định sẽ cười ta, ta… Ta đây không phải thêu hoa, ta làm sao có thể thêu hoa chứ! Ta đây là đang luyện ám khí… Đúng, ám khí —— “
Triệu Khả che mặt, “Tiểu thư người nói dối có thể biết xấu hổ chút không.”
Ta đến mắt cũng không thèm nâng cầm châm quăng đến người cô nàng, tú hoa châm đi sát qua tai cô nàng đâm vào tường. Con muỗi bị đâm đang giãy giụa trên tường, “Thật sự đang luyện ám khí, em xem, không tin ta lại ném cho em một cái…”
Triệu Khả từ kẽ răng phát ra hai chữ: “… Em tin.”
···
Hai ngày sau.
Buổi tối ta mới vừa đi vào cửa phủ, phía sau liền vang lên tiếng vó ngựa vội vã. Ta nhìn lại, trong bóng đêm lờ mờ ta nhận ra là hộ vệ bên người đi theo cha ta ở Trường An, lòng ta bỗng chốc bị thắt lại.
Hộ vệ vừa xuống ngựa, con ngựa kia liền mệt đến nỗi té ra đất không đứng dậy được. Hộ vệ hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nhìn thấy ta, cuống quít đi lại, quỳ xuống nói: “Bệ hạ băng hà, tân hoàng lên ngôi, lão tướng quân bảo tiểu thư lập tức quay về Trường An.”
Ta nhíu mày, bảo Triệu Thanh Y lập tức đi dẫn ngựa, quay đầu hỏi hộ vệ kia: “Tân hoàng là vị Vương gia nào?”
“Nam Bình Vương gia.”
Mắt phải của ta lập tức giật hai giật, bất đắc dĩ nhấc tay xoa xoa, nói với thị vệ: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa hãy về Trường An, ta đêm nay đi trước.”
“Vâng, tiểu thư.”
Triệu Thanh Y nhanh chóng dắt hai con ngựa đi ra, Giang Hành Tri tóc thả áo trắng đi phía sau.
Ta nhận cương ngựa, xoay người lên ngựa, nói với Giang Hành Tri: “Anh ở đây làm gì, gió đêm lạnh, nhanh về đi.”
“Sắc trời đã tối muộn, nàng lại muốn đi xa làm cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
Ta ý thức được Triệu Thanh Y không nói với hắn bao nhiêu, vì thế chỉ mơ hồ hồi đáp: “Phụ thân muốn ta mau chóng về Trường An một chuyến.”
Con ngựa cáu kỉnh đi vòng vòng, ta vỗ về trấn an nó một chút. Giang Hành Tri lo lắng giương mắt, khóe miệng miễn cưỡng khẽ cười với ta, “Đi đường cẩn thận.”
Hắn cười ôn nhuận, đôi mắt trong suốt, tóc đen rũ hai bên má, chắc là chưa kịp dùng dây cột tóc đã vội vàng theo Triệu Thanh Y đi ra. Hắn áo dài thông gió, nhẹ nhàng lay động bên người. Lòng ta khẽ động, rồi đột nhiên sinh ra một loại quyến luyến.
“Vốn muốn cùng anh mừng sinh nhật, nay xem ra không có cơ hội rồi.” Ta vô tâm vô phế nhe răng cười với hắn, sau đó vụng về từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, “Đây là cái tốt nhất, đáng tiếc vẫn vô cùng thê thảm… Xem ra đôi tay này của ta vẫn không thích hợp cầm tú hoa châm. Nếu công tử không chê, coi như làm quà sinh nhật. Nếu công tử ghét bỏ, ngày khác ta lại bù cho anh.”
Hắn kinh ngạc đưa tay nhận lấy. Ngón tay của ta gần như bị đâm giống như cái sàng, ta đau đến run rẩy, nhanh chóng thu tay lại, bảo Triệu Thanh Y lên đường.
Vó ngựa sinh phong, phong cảnh xung quanh vụt qua nhanh. Mắt phải của ta cũng càng giật càng lợi hại.
/68
|