Tiếng nói của Hoa Nam Bình nhiễm một tầng hơi thở âm lệ nồng đậm, như gió lạnh nặng nề đập thẳng vào mặt, người nghe cảm thấy ngực rét lạnh, “Nơi đây không phải Tây Lương của công chúa, không phải nơi để công chúa hồ nháo sinh sự, nếu Tây Lương vương không có thành ý, vậy xin phiền công chúa về cho!”
Lời hắn nói thật sự có hơi nặng, nếu hắn đáp ứng Tây Lương hòa thân, nay lại đuổi người, khó tránh khỏi có chút không thể nào nói nổi, có phần suy xét không chu toàn toàn.
Hơn nữa, hắn luôn luôn hỉ giận không hiện ra, lại có thể giận dữ hiếm thấy thế này.
Nhưng trong lòng ta không biết tại sao lại thoáng ấm áp.
Thân mình Công chúa Tây Lương co rúm lại, hung hăng cắn môi không dám nói tiếp nữa, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy sự bất phục và ủy khuất.
Ta xoa xoa bụng, thở dài một hơi, lời cha ta nói ta khẳng định không tính sai, quả nhiên ta đây còn chưa tìm tới nàng gây sự, nàng đã tìm tới ta trước rồi. Mấy đồng liêu chung quanh ta đều có thần sắc không ngờ hoặc ít hoặc nhiều, Ân Đào Đào ở bên kia rốt cuộc nhịn không được nổi giận, lập tức nâng ngọn đèn lên ném xuống dưới chân công chúa kia, lực đạo nặng nề làm mẻ một góc đá cẩm thạch huyền sắc.
Công chúa Tây Lương tức giận trừng Ân Đào Đào: “Ngươi đây là có ý gì?”
Ân Đào Đào thẹn thùng phồng mặt: “Ai nha ngại quá, người ta trượt tay!”
Công chúa Tây Lương giận không thể kiềm được, vỗ bàn đứng phắt dậy định phát hỏa.
Hoa Nam Bình lãnh đạm liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, hắn nói: “Yến hội chấm dứt tại đây, người tới, đưa công chúa điện hạ về dịch quán.”
Công chúa Tây Lương há mồm còn muốn nói gì nữa, Hoa Nam Bình đã cười lạnh một tiếng, “Nghe tiếng Tây Lương lễ tiết thế sở hiếm thấy, hôm nay nhìn thấy mới biết là danh bất hư truyền.”
Gương mặt công chúa điện hạ kia lúc hồng lúc trắng, nhỏ giọng nói: “Bản cung không cảm thấy nói sai điều gì.”
Gân xanh trên trán Hoa Nam Bình hung hăng nẩy lên, mày nhăn lại, “Công chúa quả thực là thiên chân chất phác.”
Đại thần ở dưới nhỏ giọng lên tiếng cười.
Ngay cả lời châm chọc mà cũng nghe không hiểu, quả thật thiên chân đến trình độ nhất định.
“Công chúa xin tạm thời ở lại dịch quán, đợi sau khi sử quan đến Trường An, cô lại tiếp kiến. Ân Đào Đào, phái binh bảo vệ công chúa điện hạ cho tốt, nếu không có chuyện quan trọng, không được ra ngoài.”
Ân Đào Đào cười thấy răng không thấy mắt, “Bệ hạ yên tâm, thần, tất nhiên sẽ không phụ sự phó thác.” vừa nói vừa nở nụ cười xuân quang *xán lạn về phía công chúa Tây Lương.
*Từ ‘xán lạn’ này mình không viết sai chính tả đâu, nhiều bạn cứ nghĩ nó là ‘sáng lạn’ nhưng thật ra không phải, viết chính xác là ‘xán lạn’ có nghĩa là rực rỡ.
Nụ cười ấy làm cho ta rùng mình một phát, nếu Ân Đào Đào thật tình muốn trêu cợt một người, quả thật có thể khiến người đó muốn sống cũng không được.
Công chúa Tây Lương miễn cưỡng kiềm chế sự nóng nảy hành lễ cáo lui với Hoa Nam Bình, thân ảnh nàng ta biến mất khỏi cửa đại điện Trường Thọ cung, ta còn chưa kịp thở phào nói lời cảm tạ với Ân Đào Đào, chợt nghe trưởng công chúa oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc kia đi từ nhỏ đến lớn, làm cho người nghe vừa chua xót vừa đau lòng.
Người ngồi đều kinh hãi.
Trưởng công chúa tuy nói xưa nay ôn nhu trang nhã, đoan trang đại khí, trước mặt người ngoài cũng có thể giữ gìn được mặt mũi công chúa một nước, nhưng nếu luận điêu ngoa tùy hứng thì đây phải là tổ tông của công chúa Tây Lương kia, chắc không có khả năng bị một tên gia hỏa như vậy chọc tức mà khóc chứ?
Cung nữ bên cạnh luống cuống tay chân dỗ nàng.
Hoa Nam Bình xoa xoa thái dương: “Niệm Nguyệt, muội lại làm sao vậy?”
Trưởng công chúa khóc nấc lên, nín đến thở không nổi, run run môi nói. “Hoàng huynh… hức…” Trưởng công chúa bi thương nhìn Hoa Nam Bình, “Triệu Như Ngọc nàng mang thai … hức! —— hu hu…”
Các đại thần với đầy loại tâm tư dựng thẳng lỗ tai nghe thấy những lời này, cũng giống như ta dở khóc dở cười.
Gân xanh trên trán Hoa Nam Bình lại căng cứng vài phần. Hắn xoay người nói với chư vị đại thần, “Các ngươi lui ra hết đi.”
Ta đứng dậy cũng muốn đi, Hoa Nam Bình tức giận gọi tên của ta lại, “Triệu Như Ngọc, nàng đứng lại, chuyện tự nàng gây ra thì tự mình giải thích với Niệm Nguyệt đi.”
Ta dừng bước lại, lòng tràn đầy ủy khuất: chuyện ta mang thai cũng không phải một mình ta có thể làm ra được, nói cái gì mà chuyện ta tự mình gây ra chứ?
Trưởng công chúa vừa khóc, vừa bĩu môi mắng ta là tên phụ lòng, đôi mắt cuối cùng sưng lên như hạch đào, Hoa Nam Bình vốn đang tính dỗ nàng đôi câu, về sau lại thấy nàng căn bản không có xu hướng dừng lại, dứt khoát vung tay áo rời đi. Ta luống cuống tay chân cầm khăn tay đưa cho nàng lau nước mắt, đợi đến khi mấy ngọn nến ở Trường Thọ cung đều cháy sạch, nàng mới chớp mắt dừng rơi lệ, khàn cổ họng muốn uống nước.
Cung nữ bên người nàng đều bị đuổi ra ngoài, ta đành đứng dậy, chỉ chốc lát sau, ta bưng một chén trà nóng lại, nàng ngồi trên bậc thang Trường Thọ cung vò tay áo, thần sắc đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ta ngồi bên cạnh nàng, nàng liền tiếp chén trà trên tay của ta, uống một hơi cạn sạch nước trà ấm trong chén, sau đó tựa đầu lên đùi của ta, nói: “Bản cung nghĩ thông suốt rồi!”
“Nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Ta lúng ta lúng túng tiếp một câu.
Nàng oán hận trừng ta một cái, sau đó tựa đầu lên đầu gối ta, rầu rĩ nói: “Ngươi là thân nữ nhi, bản cung cũng là thân nữ nhi, đời này muốn cùng ngươi thành thân là không thể, ngươi sinh đứa nhỏ cũng tốt, nhưng nhất định phải sinh đứa con trai, như vậy chờ nó lớn lên, bản cung sẽ thành thân với nó!”
Ta: “…”
Nàng lại lầm bầm lầu bầu nói rất nhiều, một lát sau không còn thanh âm, ta cúi đầu nhìn xuống mới biết nàng đã muốn ngủ rồi.
Cung yến thật là dày vò người, ta ngáp một cái liền nhắm mắt lại, dựa vào cây cột chợp mắt.
Lúc tỉnh lại, cảm giác trên bụng có thứ gì đó ấm áp dán vào, muốn đẩy thứ kia ra, tay lại bị gác qua một bên, ta buồn ngủ mông lung mở to mắt, mới phát hiện ta đã không ở Trường Thọ cung nữa, rèm che trên giường tuy nói cũng là nguyệt nha bạch sắc thường dùng trong phòng ta, nhưng vải dệt lại tốt hơn gấp trăm lần, hình như là tơ lụa thượng phẩm Giang Nam tiến cống.
Ta híp mắt nhìn thứ trên bụng kia, thình lình phát hiện kia là đầu của Hoa Nam Bình, thân mình ta liền cứng ngắc, khẩn trương nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ, lại nhịn không được hé mắt lộ ra một khe hở nhìn lén động tác của hắn.
Hắn cho rằng ta tỉnh, khẩn trương đắp kín chăn cho ta rồi ngồi ngay ngắn ở một bên, qua một lúc, phát hiện ta không có động tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Nam Bình thấy ta vẫn ngủ say sưa như trước, lúc này mới lặng lẽ nhấc một góc chăn lên, dán lỗ tai vào bụng ta, động tác của hắn rất nhẹ, ôn nhu chọc ta ngứa muốn cười.
Hắn đè ép cuống họng, nhỏ giọng nói: “Con à, có nghe được phụ hoàng nói chuyện với con không? Nghe thấy liền động một chút.”
Nói đến cũng khéo, thằng nhóc trong bụng ta trùng hợp hung hăng đá ta một cước, lực đạo rất lớn khiến ta thiếu chút nữa phun ra nước mắt.
Hoa Nam Bình nhẹ nhàng vuốt lên chỗ vừa mới bị thằng nhóc kia đá, nhỏ giọng nói: “Nhẹ chút, đừng đánh thức mẫu thân con.”
Thằng nhóc trong bụng dường như có thể nghe hiểu được, như cánh côn trùng đập khẽ hai ba cái, động tác không còn lớn như mới nãy, nhưng cũng rõ ràng hơn bình thường rất nhiều. Ta âm thầm chậc lưỡi, người ta nói phụ tử liên tâm, loại chuyện này quả thật là kỳ diệu.
Hoa Nam Bình cong khóe môi nở nụ cười, tựa như ngàn vạn đóa hoa mai đột nhiên nở rộ, xưa nay hắn luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, cười như thế làm cho đầu ta phảng phất như bị nện một cú thật mạnh, hoảng hốt cảm thấy bản thân mình đang ở trong mộng.
Hắn không chú ý tới động tĩnh của ta, chỉ lo vuốt bụng ta đáp lại thằng nhóc, hắn thấp giọng nói rất nhiều lời, hắn nói hắn hy vọng là con trai, bởi vì hắn cảm thấy nếu ta sinh một nữ nhi nhất định sẽ bị dưỡng thành bộ dáng của ta hoặc là bộ dáng của trưởng công chúa, hắn nói hắn muốn lông mi con giống ta, ánh mắt giống hắn, cái mũi giống ta, môi giống hắn, tính tình giống ta, đầu óc giống hắn, hắn còn nói hắn đã nghĩ ra tên rồi, nhưng cũng không biết ta có nguyện ý hay không.
Cuối cùng hắn nói: “Phụ hoàng lo lắng nhất là, nếu về sau nương con giấu con đi, không cho phụ hoàng gặp con, phụ hoàng nên làm sao bây giờ?”
Trong lòng ta cả kinh, hắn làm sao mà biết ta có chủ ý đó chứ?!
“Nương con luôn là như vậy, quật cường, vừa thối lại vừa cứng như đầu đá (Thạch Đầu :)).” Hắn khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp với đứa nhỏ: “Nương con không cần phụ hoàng, cho nên con à, con sẽ không không cần phụ hoàng chứ, đúng không?”
Thằng nhóc thật nhu thuận động đậy.
Hoa Nam Bình nhất thời vui vẻ, đôi mắt màu hổ phách của hắn giống như gấm vóc hoa lệ nhất ở dưới ánh mặt trời, tràn đầy lưu quang.
Hắn nâng đôi mắt tràn đầy tươi cười, đối diện với đôi mắt trợn to của ta đang nhìn hắn, biểu tình trên mặt hắn liền cứng lại, miễn cưỡng tỉnh táo lại đắp kín chăn cho ta, sau đó đoan chính ngồi thẳng lại, trầm giọng hỏi ta: “Nàng tỉnh lúc nào vậy?”
Ta không biết nên trả lời thế nào, liền dứt khoát nhắm mắt lại trở mình, giả bộ là ta vô ý thức mở to mắt nhưng kỳ thật không có tỉnh.
Hắn dường như tin.
Hay chỉ là càng nguyện ý lừa mình dối người.
···
Ngày hôm sau lúc rời cung, trời đổ mưa phùn lất phất, Hoa Nam Bình nói ngày mưa đường trơn, kiên trì muốn đưa ta hồi phủ, hắn đổi huyền sắc long bào trên người, mặc một cái áo khoác màu thiên thanh, ta không muốn ngồi kiệu, hơn nữa khoảng cách từ hoàng cung tới tướng quân phủ cũng không xa, cho nên dứt khoát đi bộ về nhà, hắn giơ ô ra che mưa cho ta, phía sau có hai ba hắc y thị vệ đi theo.
Mưa chảy dọc theo mép ô, lũ lũ như sợi bạc, mái hiên lầu các đều là một màn nước mờ mịt, hơi nước nồng đậm màu xám trắng làm phai nhạt □ nồng đậm của thành Trường An, muôn hoa như hòa vào sắc nước vẽ nên một mảnh sương mù. Cơn mưa rửa sạch các loại mùi hoa tràn ngập trong không khí, chỉ còn lại vị đất ẩm ướt nhàn nhạt.
Mưa có tiết tấu gõ lên mặt ô, mưa phùn bị gió thổi nghiêng làm ướt giầy ta, Hoa Nam Bình nghiêng ô về phía bên này của ta, ta nhìn thấy tay áo hắn ẩm ướt một nửa, mưa từ đầu ngón tay của hắn chảy xuống.
Ta do dự một lát, cẩn thận mở miệng: “Cha ta chỉ nghĩ nhũ danh cho đứa nhỏ, còn đại danh thì chưa nghĩ ra, không biết bệ hạ ngài có ý kiến gì không?”
Hắn run rẩy, dứt khoát lắc đầu: “Chưa nghĩ tới.”
Ta kinh ngạc, vì thế nói lời khách sáo, “Bệ hạ đọc qua nhiều sách, tên nghĩ ra được nhất định uy vũ đại khí, nếu thực sự để cho cha ta và ta đặt tên đứa nhỏ, tám phần là tục, lớn lên đứa nhỏ khẳng định sẽ trách ta.”
“Nếu là con gái, vậy nàng còn muốn đặt tên uy vũ đại khí làm gì?” Hắn hỏi vặn lại ta.
Ta bị chặn họng không nói nên lời.
“Nếu sinh con gái, vậy kêu là Yên Nhạc.”
“Thế nếu là con trai thì sao?”
Hoa Nam Bình không trả lời ta, chỉ nói, “Nàng sẽ không thích tên ta đặt, phỏng chừng nàng còn muốn đặt tên con trai là Định Cương, An Biên, hoặc là Trục Di gì đó, nhưng mà ——” hắn dừng một chút, không nói thêm gì nữa.
Ta cũng lười hỏi lại, kỳ thật ta cảm thấy ba cái tên hắn nói rất không tệ, để chốc lát trở về bảo cha ta tham khảo cho ta.
“Ta không hy vọng lông mi đứa nhỏ lớn lên giống ta.” Ta nghĩ một lát, lại chăm chú nói với hắn.
Tay cầm cán ô của hắn siết chặt lại, biểu tình trên mặt cứng ngắc.
Ta nói tiếp: “Nhưng mà cái mũi giống ta thật ra không tệ.”
Hoa Nam Bình chỉ che ô không trả lời ta, xung quanh có thể nghe được tiếng mưa nhỏ vụn đập lên ô và một chút tiếng chim hót véo von từ xa xa truyền đến.
Tướng quân phủ đã xuất hiện ở trong tầm mắt ta, Hoa Nam Bình dừng lại, khom người nhìn ta, trên mặt hiện lên sự rối rắm và không được tự nhiên hiếm thấy.
“A Ngọc, tối hôm qua, lúc đó nàng thật sự đang ngủ sao?”
Lời hắn nói thật sự có hơi nặng, nếu hắn đáp ứng Tây Lương hòa thân, nay lại đuổi người, khó tránh khỏi có chút không thể nào nói nổi, có phần suy xét không chu toàn toàn.
Hơn nữa, hắn luôn luôn hỉ giận không hiện ra, lại có thể giận dữ hiếm thấy thế này.
Nhưng trong lòng ta không biết tại sao lại thoáng ấm áp.
Thân mình Công chúa Tây Lương co rúm lại, hung hăng cắn môi không dám nói tiếp nữa, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy sự bất phục và ủy khuất.
Ta xoa xoa bụng, thở dài một hơi, lời cha ta nói ta khẳng định không tính sai, quả nhiên ta đây còn chưa tìm tới nàng gây sự, nàng đã tìm tới ta trước rồi. Mấy đồng liêu chung quanh ta đều có thần sắc không ngờ hoặc ít hoặc nhiều, Ân Đào Đào ở bên kia rốt cuộc nhịn không được nổi giận, lập tức nâng ngọn đèn lên ném xuống dưới chân công chúa kia, lực đạo nặng nề làm mẻ một góc đá cẩm thạch huyền sắc.
Công chúa Tây Lương tức giận trừng Ân Đào Đào: “Ngươi đây là có ý gì?”
Ân Đào Đào thẹn thùng phồng mặt: “Ai nha ngại quá, người ta trượt tay!”
Công chúa Tây Lương giận không thể kiềm được, vỗ bàn đứng phắt dậy định phát hỏa.
Hoa Nam Bình lãnh đạm liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, hắn nói: “Yến hội chấm dứt tại đây, người tới, đưa công chúa điện hạ về dịch quán.”
Công chúa Tây Lương há mồm còn muốn nói gì nữa, Hoa Nam Bình đã cười lạnh một tiếng, “Nghe tiếng Tây Lương lễ tiết thế sở hiếm thấy, hôm nay nhìn thấy mới biết là danh bất hư truyền.”
Gương mặt công chúa điện hạ kia lúc hồng lúc trắng, nhỏ giọng nói: “Bản cung không cảm thấy nói sai điều gì.”
Gân xanh trên trán Hoa Nam Bình hung hăng nẩy lên, mày nhăn lại, “Công chúa quả thực là thiên chân chất phác.”
Đại thần ở dưới nhỏ giọng lên tiếng cười.
Ngay cả lời châm chọc mà cũng nghe không hiểu, quả thật thiên chân đến trình độ nhất định.
“Công chúa xin tạm thời ở lại dịch quán, đợi sau khi sử quan đến Trường An, cô lại tiếp kiến. Ân Đào Đào, phái binh bảo vệ công chúa điện hạ cho tốt, nếu không có chuyện quan trọng, không được ra ngoài.”
Ân Đào Đào cười thấy răng không thấy mắt, “Bệ hạ yên tâm, thần, tất nhiên sẽ không phụ sự phó thác.” vừa nói vừa nở nụ cười xuân quang *xán lạn về phía công chúa Tây Lương.
*Từ ‘xán lạn’ này mình không viết sai chính tả đâu, nhiều bạn cứ nghĩ nó là ‘sáng lạn’ nhưng thật ra không phải, viết chính xác là ‘xán lạn’ có nghĩa là rực rỡ.
Nụ cười ấy làm cho ta rùng mình một phát, nếu Ân Đào Đào thật tình muốn trêu cợt một người, quả thật có thể khiến người đó muốn sống cũng không được.
Công chúa Tây Lương miễn cưỡng kiềm chế sự nóng nảy hành lễ cáo lui với Hoa Nam Bình, thân ảnh nàng ta biến mất khỏi cửa đại điện Trường Thọ cung, ta còn chưa kịp thở phào nói lời cảm tạ với Ân Đào Đào, chợt nghe trưởng công chúa oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc kia đi từ nhỏ đến lớn, làm cho người nghe vừa chua xót vừa đau lòng.
Người ngồi đều kinh hãi.
Trưởng công chúa tuy nói xưa nay ôn nhu trang nhã, đoan trang đại khí, trước mặt người ngoài cũng có thể giữ gìn được mặt mũi công chúa một nước, nhưng nếu luận điêu ngoa tùy hứng thì đây phải là tổ tông của công chúa Tây Lương kia, chắc không có khả năng bị một tên gia hỏa như vậy chọc tức mà khóc chứ?
Cung nữ bên cạnh luống cuống tay chân dỗ nàng.
Hoa Nam Bình xoa xoa thái dương: “Niệm Nguyệt, muội lại làm sao vậy?”
Trưởng công chúa khóc nấc lên, nín đến thở không nổi, run run môi nói. “Hoàng huynh… hức…” Trưởng công chúa bi thương nhìn Hoa Nam Bình, “Triệu Như Ngọc nàng mang thai … hức! —— hu hu…”
Các đại thần với đầy loại tâm tư dựng thẳng lỗ tai nghe thấy những lời này, cũng giống như ta dở khóc dở cười.
Gân xanh trên trán Hoa Nam Bình lại căng cứng vài phần. Hắn xoay người nói với chư vị đại thần, “Các ngươi lui ra hết đi.”
Ta đứng dậy cũng muốn đi, Hoa Nam Bình tức giận gọi tên của ta lại, “Triệu Như Ngọc, nàng đứng lại, chuyện tự nàng gây ra thì tự mình giải thích với Niệm Nguyệt đi.”
Ta dừng bước lại, lòng tràn đầy ủy khuất: chuyện ta mang thai cũng không phải một mình ta có thể làm ra được, nói cái gì mà chuyện ta tự mình gây ra chứ?
Trưởng công chúa vừa khóc, vừa bĩu môi mắng ta là tên phụ lòng, đôi mắt cuối cùng sưng lên như hạch đào, Hoa Nam Bình vốn đang tính dỗ nàng đôi câu, về sau lại thấy nàng căn bản không có xu hướng dừng lại, dứt khoát vung tay áo rời đi. Ta luống cuống tay chân cầm khăn tay đưa cho nàng lau nước mắt, đợi đến khi mấy ngọn nến ở Trường Thọ cung đều cháy sạch, nàng mới chớp mắt dừng rơi lệ, khàn cổ họng muốn uống nước.
Cung nữ bên người nàng đều bị đuổi ra ngoài, ta đành đứng dậy, chỉ chốc lát sau, ta bưng một chén trà nóng lại, nàng ngồi trên bậc thang Trường Thọ cung vò tay áo, thần sắc đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ta ngồi bên cạnh nàng, nàng liền tiếp chén trà trên tay của ta, uống một hơi cạn sạch nước trà ấm trong chén, sau đó tựa đầu lên đùi của ta, nói: “Bản cung nghĩ thông suốt rồi!”
“Nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Ta lúng ta lúng túng tiếp một câu.
Nàng oán hận trừng ta một cái, sau đó tựa đầu lên đầu gối ta, rầu rĩ nói: “Ngươi là thân nữ nhi, bản cung cũng là thân nữ nhi, đời này muốn cùng ngươi thành thân là không thể, ngươi sinh đứa nhỏ cũng tốt, nhưng nhất định phải sinh đứa con trai, như vậy chờ nó lớn lên, bản cung sẽ thành thân với nó!”
Ta: “…”
Nàng lại lầm bầm lầu bầu nói rất nhiều, một lát sau không còn thanh âm, ta cúi đầu nhìn xuống mới biết nàng đã muốn ngủ rồi.
Cung yến thật là dày vò người, ta ngáp một cái liền nhắm mắt lại, dựa vào cây cột chợp mắt.
Lúc tỉnh lại, cảm giác trên bụng có thứ gì đó ấm áp dán vào, muốn đẩy thứ kia ra, tay lại bị gác qua một bên, ta buồn ngủ mông lung mở to mắt, mới phát hiện ta đã không ở Trường Thọ cung nữa, rèm che trên giường tuy nói cũng là nguyệt nha bạch sắc thường dùng trong phòng ta, nhưng vải dệt lại tốt hơn gấp trăm lần, hình như là tơ lụa thượng phẩm Giang Nam tiến cống.
Ta híp mắt nhìn thứ trên bụng kia, thình lình phát hiện kia là đầu của Hoa Nam Bình, thân mình ta liền cứng ngắc, khẩn trương nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ, lại nhịn không được hé mắt lộ ra một khe hở nhìn lén động tác của hắn.
Hắn cho rằng ta tỉnh, khẩn trương đắp kín chăn cho ta rồi ngồi ngay ngắn ở một bên, qua một lúc, phát hiện ta không có động tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Nam Bình thấy ta vẫn ngủ say sưa như trước, lúc này mới lặng lẽ nhấc một góc chăn lên, dán lỗ tai vào bụng ta, động tác của hắn rất nhẹ, ôn nhu chọc ta ngứa muốn cười.
Hắn đè ép cuống họng, nhỏ giọng nói: “Con à, có nghe được phụ hoàng nói chuyện với con không? Nghe thấy liền động một chút.”
Nói đến cũng khéo, thằng nhóc trong bụng ta trùng hợp hung hăng đá ta một cước, lực đạo rất lớn khiến ta thiếu chút nữa phun ra nước mắt.
Hoa Nam Bình nhẹ nhàng vuốt lên chỗ vừa mới bị thằng nhóc kia đá, nhỏ giọng nói: “Nhẹ chút, đừng đánh thức mẫu thân con.”
Thằng nhóc trong bụng dường như có thể nghe hiểu được, như cánh côn trùng đập khẽ hai ba cái, động tác không còn lớn như mới nãy, nhưng cũng rõ ràng hơn bình thường rất nhiều. Ta âm thầm chậc lưỡi, người ta nói phụ tử liên tâm, loại chuyện này quả thật là kỳ diệu.
Hoa Nam Bình cong khóe môi nở nụ cười, tựa như ngàn vạn đóa hoa mai đột nhiên nở rộ, xưa nay hắn luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, cười như thế làm cho đầu ta phảng phất như bị nện một cú thật mạnh, hoảng hốt cảm thấy bản thân mình đang ở trong mộng.
Hắn không chú ý tới động tĩnh của ta, chỉ lo vuốt bụng ta đáp lại thằng nhóc, hắn thấp giọng nói rất nhiều lời, hắn nói hắn hy vọng là con trai, bởi vì hắn cảm thấy nếu ta sinh một nữ nhi nhất định sẽ bị dưỡng thành bộ dáng của ta hoặc là bộ dáng của trưởng công chúa, hắn nói hắn muốn lông mi con giống ta, ánh mắt giống hắn, cái mũi giống ta, môi giống hắn, tính tình giống ta, đầu óc giống hắn, hắn còn nói hắn đã nghĩ ra tên rồi, nhưng cũng không biết ta có nguyện ý hay không.
Cuối cùng hắn nói: “Phụ hoàng lo lắng nhất là, nếu về sau nương con giấu con đi, không cho phụ hoàng gặp con, phụ hoàng nên làm sao bây giờ?”
Trong lòng ta cả kinh, hắn làm sao mà biết ta có chủ ý đó chứ?!
“Nương con luôn là như vậy, quật cường, vừa thối lại vừa cứng như đầu đá (Thạch Đầu :)).” Hắn khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp với đứa nhỏ: “Nương con không cần phụ hoàng, cho nên con à, con sẽ không không cần phụ hoàng chứ, đúng không?”
Thằng nhóc thật nhu thuận động đậy.
Hoa Nam Bình nhất thời vui vẻ, đôi mắt màu hổ phách của hắn giống như gấm vóc hoa lệ nhất ở dưới ánh mặt trời, tràn đầy lưu quang.
Hắn nâng đôi mắt tràn đầy tươi cười, đối diện với đôi mắt trợn to của ta đang nhìn hắn, biểu tình trên mặt hắn liền cứng lại, miễn cưỡng tỉnh táo lại đắp kín chăn cho ta, sau đó đoan chính ngồi thẳng lại, trầm giọng hỏi ta: “Nàng tỉnh lúc nào vậy?”
Ta không biết nên trả lời thế nào, liền dứt khoát nhắm mắt lại trở mình, giả bộ là ta vô ý thức mở to mắt nhưng kỳ thật không có tỉnh.
Hắn dường như tin.
Hay chỉ là càng nguyện ý lừa mình dối người.
···
Ngày hôm sau lúc rời cung, trời đổ mưa phùn lất phất, Hoa Nam Bình nói ngày mưa đường trơn, kiên trì muốn đưa ta hồi phủ, hắn đổi huyền sắc long bào trên người, mặc một cái áo khoác màu thiên thanh, ta không muốn ngồi kiệu, hơn nữa khoảng cách từ hoàng cung tới tướng quân phủ cũng không xa, cho nên dứt khoát đi bộ về nhà, hắn giơ ô ra che mưa cho ta, phía sau có hai ba hắc y thị vệ đi theo.
Mưa chảy dọc theo mép ô, lũ lũ như sợi bạc, mái hiên lầu các đều là một màn nước mờ mịt, hơi nước nồng đậm màu xám trắng làm phai nhạt □ nồng đậm của thành Trường An, muôn hoa như hòa vào sắc nước vẽ nên một mảnh sương mù. Cơn mưa rửa sạch các loại mùi hoa tràn ngập trong không khí, chỉ còn lại vị đất ẩm ướt nhàn nhạt.
Mưa có tiết tấu gõ lên mặt ô, mưa phùn bị gió thổi nghiêng làm ướt giầy ta, Hoa Nam Bình nghiêng ô về phía bên này của ta, ta nhìn thấy tay áo hắn ẩm ướt một nửa, mưa từ đầu ngón tay của hắn chảy xuống.
Ta do dự một lát, cẩn thận mở miệng: “Cha ta chỉ nghĩ nhũ danh cho đứa nhỏ, còn đại danh thì chưa nghĩ ra, không biết bệ hạ ngài có ý kiến gì không?”
Hắn run rẩy, dứt khoát lắc đầu: “Chưa nghĩ tới.”
Ta kinh ngạc, vì thế nói lời khách sáo, “Bệ hạ đọc qua nhiều sách, tên nghĩ ra được nhất định uy vũ đại khí, nếu thực sự để cho cha ta và ta đặt tên đứa nhỏ, tám phần là tục, lớn lên đứa nhỏ khẳng định sẽ trách ta.”
“Nếu là con gái, vậy nàng còn muốn đặt tên uy vũ đại khí làm gì?” Hắn hỏi vặn lại ta.
Ta bị chặn họng không nói nên lời.
“Nếu sinh con gái, vậy kêu là Yên Nhạc.”
“Thế nếu là con trai thì sao?”
Hoa Nam Bình không trả lời ta, chỉ nói, “Nàng sẽ không thích tên ta đặt, phỏng chừng nàng còn muốn đặt tên con trai là Định Cương, An Biên, hoặc là Trục Di gì đó, nhưng mà ——” hắn dừng một chút, không nói thêm gì nữa.
Ta cũng lười hỏi lại, kỳ thật ta cảm thấy ba cái tên hắn nói rất không tệ, để chốc lát trở về bảo cha ta tham khảo cho ta.
“Ta không hy vọng lông mi đứa nhỏ lớn lên giống ta.” Ta nghĩ một lát, lại chăm chú nói với hắn.
Tay cầm cán ô của hắn siết chặt lại, biểu tình trên mặt cứng ngắc.
Ta nói tiếp: “Nhưng mà cái mũi giống ta thật ra không tệ.”
Hoa Nam Bình chỉ che ô không trả lời ta, xung quanh có thể nghe được tiếng mưa nhỏ vụn đập lên ô và một chút tiếng chim hót véo von từ xa xa truyền đến.
Tướng quân phủ đã xuất hiện ở trong tầm mắt ta, Hoa Nam Bình dừng lại, khom người nhìn ta, trên mặt hiện lên sự rối rắm và không được tự nhiên hiếm thấy.
“A Ngọc, tối hôm qua, lúc đó nàng thật sự đang ngủ sao?”
/68
|