Hoa Nam Bình từ lần trải qua đêm đó, thực tủy biết vị, dục vọng ẩn nhẫn đè nén bấy lâu đều bộc phát ra. Thỉnh thoảng hắn lại mượn cơ hội giữ ta lại bên cạnh hắn. Lúc bắt đầu ta còn có thể cùng hắn cân sức ngang tài, phản công gì đó cũng tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng sức chịu đựng của ta so ra lại kém hắn, mỗi khi hắn thần thanh khí sảng bước xuống giường, ta lại ở đầu kia cắn răng nghiến lợi.
Cha ta vẫn nhìn ta bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ôm Yên Nhạc lo lắng thở dài: “Quên đi, Như Ngọc, loại chuyện này con không cần tranh cường háo thắng như vậy.” Cha an ủi ta hình như cũng đang tự an ủi bản thân, “Một nam nhân đang lúc huyết khí phương cương mà cấm dục nhiều năm như vậy, tới giờ con còn muốn cùng hắn tranh cao thấp thắng bại ở trên giường, thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt.”
Ta buồn bực cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.
Rất nhanh ta liền phát hiện, trưởng công chúa luôn luôn không có việc gì cũng thích tới tìm ta gây phiền toái lại mai danh ẩn tích, hỏi Ân Đào Đào, nàng cười hắc hắc, nói, “Nghe đồn trưởng công chúa điện hạ ham muốn Hư Tịnh đại sư mỹ mạo – phương trượng Tướng Quốc Tự, đến độ muốn bá vương ngạnh thượng cung nhưng kết quả lại không thành công.” Nàng thuận tay vỗ vỗ bả vai của ta, “Rốt cuộc tiểu thư cũng không cần phải lo lắng cho nàng ấy nữa.”
Ta nghi hoặc nhíu mày, phải biết rằng chuyện Tần Minh ham muốn trưởng công chúa không phải là giả, nhưng trưởng công chúa nàng có ham muốn Tần Minh sao?
Chạng vạng hôm nay, ta tiến cung thăm tiểu nhị tử, thình lình quẹo chỗ góc hành lang chạm trán trưởng công chúa, nàng đau ‘ui’ một tiếng, mày liễu dựng thẳng đang muốn hành hung người, nhìn thấy là ta, khí diễm mới nguôi xuống, xoa cái mũi nói, “Sao ngươi lại ở trong này?”
“Ta đến thăm An Khang, bệ hạ nói An Khang hai ngày nay biếng ăn, có thể là do nhớ nương.” Ta lui về phía sau một bước, hồi đáp.
Trưởng công chúa cười nhạo một tiếng, châm chọc, “Tiểu chất của Bản cung mới nhiêu tuổi đâu, không chừng còn không nhớ ngươi là ai nữa kìa.”
Ta rũ mắt không nói lời nào.
Trưởng công chúa dường như có việc gì gấp, cầm khăn tay lên lau lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nói: “Thôi thôi, hôm nay không phải là lúc nhàn thoại, bản cung đi trước một bước, nếu có người hỏi bản cung đi về phía nào, ngươi cứ nói không biết.”
Ta gật đầu đáp ứng.
Trưởng công chúa nhấc váy, bỏ chạy, khăn tay vừa mới lau mồ hôi rớt từ tay áo hồi nào cũng không biết, lúc này ta mới chú ý phía sau nàng ngay cả cung nữ cũng không có một người, nhìn thân ảnh nàng nhanh chóng biến mất để lại mùi hương thoang thoảng, ta cúi người nhặt khăn tay của nàng lên, lắc đầu cười yếu ớt.
Mới đi được hai bước, trước mặt lại gặp một nam nhân mặc thường phục trắng, hắn lãnh đạm nhìn quanh bốn phía sau đó dừng tầm mắt ở trên người ta, ta ngẩng đầu cười tủm tỉm hướng về phía hắn chào hỏi, “A, Tần Minh, thật khéo.”
Lần này hắn không sửa lại xưng hô của ta mà gật đầu nói: “Triệu tướng quân.”
Ta đang âm thầm nghiền ngẫm mục đích hắn ở trong này lại nghe thấy hắn trực tiếp hỏi, “Triệu tướng quân có thấy trưởng công chúa đi qua nơi này không?”
Lòng ta hớn hở, xem ra lời đồn trưởng công chúa mấy độ muốn bá vương ngạnh thượng cung thánh tăng, quả thật là đổi trắng thay đen, giữa hai người này, ai chủ động ai bị động, nhìn vào là biết ngay, ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói, “Chưa từng thấy.”
Hắn đưa ống tay áo màu trắng đến trước mặt ta, từ trong vạt áo ta kéo ra khăn tay ta chưa giấu kỹ của trưởng công chúa, thương hại nhìn ta, hỏi, “Tướng quân giải thích chuyện này thế nào?”
Ta gian nan nuốt nước miếng, “… Cái này ——”
“Triệu tướng quân không giỏi nói dối, điểm ấy ta đã sớm biết.”
Ta đưa tay chỉ lung một cái hướng phía sau, hắn vừa lòng gật đầu, lại bày ra bộ dáng thánh tăng cao thượng, “Bần tăng muốn cảm hóa trưởng công chúa, mong rằng Triệu tướng quân đừng có nhúng tay, nếu không bệ hạ ở bên kia, Triệu tướng quân cũng khó mà ăn nói.” Khẩu khí kia giống như hắn đang giảng kinh Phật cảm hóa chúng sinh chứ không phải đang uy hiếp ta vậy.
Ta gần như muốn lật bàn, mắt ta mù rồi mới cho rằng hắn cao thượng vô tranh với thế gian! Cảm hóa?! Cảm hóa đến độ bá vương ngạnh thượng cung luôn sao?
Trưởng công chúa ngốc nghếch yêu kiều đáng yêu của ta…
Lúc tới Cẩm Vân điện chỗ của tiểu nhị tử, ta nằm ở mép giường không yên lòng trêu đùa con, Hoa Nam Bình vây quanh phía sau ta, như thường ngày lại bắt đầu động tay động chân.
Đợi hắn chuyển ta tới đối diện hắn, động tác trên tay hắn liền ngừng lại, “Hôm nay ai chọc tới nàng, sao lại không vui?”
Ta cúi đầu có chút ủ rũ.
Hắn hôn mi tâm của ta, sự ướt át ấm áp kéo ta đang thất thần về thực tế, ngẩng đầu nhìn gương mặt lo lắng của hắn, ta liền giơ hai tay ôm lấy cổ hắn hỏi, “Nếu ta đòi ngươi muốn… ừm… Ngươi có cho hay không?”
Sự lo lắng trên chân mày Hoa Nam Bình tán đi, “Nàng muốn cái gì mà ta có thể không cho nàng? Nói đi, nàng muốn cái gì?”
Ta thấp thỏm chú ý nhìn từng biểu tình rất nhỏ trên gương mặt hắn, “Trưởng công chúa.”
Sắc mặt hắn đùng một cái trầm liền xuống, hắn liếc mắt nhìn tiểu nhị tử bên kia đang bình yên đi vào giấc ngủ, đột nhiên ôm lấy ta đi đến Thiên điện.
Cửa điện được đóng chặt, không có người tiến vào quấy rầy, hắn để ta ngồi lên bàn, âm trầm nhìn ta, “Triệu Như Ngọc, nàng thật tình không cho ta thư thái quá hai ngày sao? Nếu ta không thư thái, nàng cũng đừng hòng mong vui vẻ.”
Ta trừng to mắt nhìn hắn cắn lên môi của ta, thật vất vả mới chờ hắn buông tha môi ta, động tác dã man xé rách vạt áo của ta, ta mới hít thở dồn dập giải thích, “Ai, Hoa Bình ngươi nghe ta giải thích đã, không phải như ngươi tưởng đâu.”
“Ngươi đừng có xé, xé rồi sáng mai ta mặc cái gì…”
“Ta không có tâm tư khác với trưởng công chúa mà!” Ta khóc không ra nước mắt.
Hoa Nam Bình lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, động tác trên tay cũng không ngừng lại, “Triệu Như Ngọc, nàng quá nhàn rỗi rồi nên mới có nhiều tâm tư kiều diễm lung tung như vậy.” tay hắn mơn trớn bụng của ta, “Không bằng sinh cho ta thêm đứa nhỏ nữa, miễn cho nàng lại có thời gian lo lắng người này, nhớ thương người kia.”
Ta quay đầu đi không để ý tới hắn, chuyện hắn đã nhận thức là đúng, ta có cãi lại cũng vô dụng. Chỉ biết là lửa cháy đổ thêm dầu, nói không chừng ta nói thêm hai câu, hắn còn tưởng rằng ta nhớ thương Tần Minh nữa cơ đó.
Vẫn nên chờ thêm một lát cho dấm chua của hắn dịu xuống đi rồi nói sau…
Ngày hôm sau ta trở lại tướng quân phủ, cha ta nhìn thấy bộ dáng của ta liền ôm lấy đầu đập vào cột hô to hổ phụ khuyển nữ… Ta ôm lấy Yên Nhạc trong lòng ông đi phơi nắng, làm bộ như không thấy biểu tình thẹn với tổ tông kia của ông.
Yên Nhạc nhu thuận nằm ở trong lòng ta, không ngừng nhả nước miếng lên cổ ta, ta cúi người hôn khuôn mặt nó, cố nhịn đau xót trên đùi ngồi xuống, nói với Yên Nhạc, “Nữ nhi à, về sau tìm nam nhân nhất định phải tìm người ôn nhu hiền lương, chứ giống cha con cái loại dấm chua Hoa Bình này thật sự là ngàn vạn lần không được!”
Yên Nhạc thiên chân vô tội nhìn ta cười, không biết rốt cuộc nó có nghe lọt không nữa.
...
Mùa thu năm thứ hai, lúc Yên Nhạc An Khang đều có thể đi được, biên quan truyền đến chiến báo, mười sáu châu U Vân an thuận hơn mười năm mơ hồ lại có xu thế tác loạn, ta lập tức thỉnh cầu đi tiên phong, ta từ lúc bắt đầu biết chuyện đã đối mặt với thiết kỵ U Vân, không có người nào có thể hiểu biết U Vân bằng ta, trong triều vô luận là Hồ Mặc hay là Ân Đào Đào, phái tới U Vân làm đại tướng cũng không thích hợp như ta.
Hoa Nam Bình ngồi trên long ỷ liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi: “Còn có ai không?”
Hồ Mặc bước ra khỏi hàng, “Thần thỉnh cầu được đi.”
Ta nghe vậy liền vén vạt áo quỳ xuống trước Hoa Nam Bình, “Bệ hạ, xin cân nhắc.”
Binh bộ thượng thư ngoan cố phụ họa ta góp lời đến Hoa Nam Bình, “Bệ hạ, thật sự không có ai thích hợp hơn Tiểu Triệu tướng quân, Tiểu Triệu tướng quân có nhiều kinh nghiệm, nếu phái tiểu tướng quân tiến đến, ít nhất có thể giải quyết chiến sự bằng phân nửa thời gian.”
Tô Thiếu Ngân vẫn luôn thủ sẵn ngón tay tính toán quân lương nghe vậy nhãn tình liền sáng lên, lập tức tỏ vẻ tán thành.
Lần lượt có đại thần bước ra khỏi hàng tán thành ta đi tiên phong.
Hoa Nam Bình day day thái dương, nâng tay chiêu hô: “Hạ chỉ ——”
Hạ triều xong ta vẫn muốn tìm cơ hội nói lời từ biệt với hắn, nhưng mà hắn lại không muốn gặp ta, ta cũng bất đắc dĩ, đành để lại phong thư cho hắn, lựa lời ngon tiếng ngọt nói cho thông suốt, chỉ mong lúc ta trở lại hắn có thể không tức giận.
Ngày hôm nay khởi hành, mới ra khỏi cửa phủ, trưởng công chúa không biết từ góc nào nhào ra sà vào lòng ta hu hu trong chốc lát, ta vừa định an ủi nàng thì có một cung nữ thở hồng hộc chạy tới, thì thầm với nàng một phen, trưởng công chúa khụt khịt rồi liếc mắt nhìn ta một cái, liền hoảng hốt bỏ chạy.
Dân chúng Trường An tiễn đưa dài cả phố, ta nhìn thấy không ít mỹ nhân phất tay áo, khóc đỏ mắt tặng quà cho ca ca, tâm trạng cảm khái, đáng tiếc mỹ nhân lẽ ra phải tiễn đưa ta kia phỏng chừng sẽ không lộ diện.
Đánh ngựa tiếp tục đi về phía trước, mới ra cửa thành, trước mắt sáng ngời, liền nhìn thấy mui xe ba thước, liễn xe hoa lệ, cấm quân áo đen nghiêm trang, còn có quan viên dè dặt đứng cúi đầu.
Hoa Nam Bình đứng dưới liễn, chống tay mà đứng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tóc rũ trên gương mặt khẽ đung đưa theo gió, gương mặt như người trong tranh gia tăng vài phần tức giận. Hắn xoay người nhìn thấy ta, hình như khẽ thở dài tức giận, chân mày đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ta nhanh chóng chuyển biểu tình kinh hỉ trên mặt thành sinh tử thê lương để đạt được mấy phần ôn nhu của hắn nơi đó.
Ta vừa muốn xuống ngựa, bên kia Cố Phán Hề đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, giữ chặt dây cương của ta: “Không thể đi, thật sự không thể đi!”
Ta xuống ngựa đỡ lấy hắn, “Phán Hề ngươi lại làm sao vậy?”
“Tối hôm qua lúc ta tới phủ bắt mạch cho cô vì sao không nói cho ta biết hôm nay cô muốn xuất chinh?!” Hắn trừng to mắt nổi giận đùng đùng.
Ta nghi hoặc, “Ngươi cũng đâu có hỏi, ta tưởng ngươi đã sớm biết.”
Cố Phán Hề hung hăng phất ống tay áo, “Không thể đi, chuyến này cô đi xa mã mệt nhọc, cô nói thai nhi chưa ổn định trong bụng cô phải làm sao bây giờ?”
Ta bị lời của hắn làm kinh động, theo bản năng nâng tay vuốt ve cái bụng, sau đó nhìn về hướng Hoa Nam Bình, hắn hơi cau mày, nhanh chóng đi tới hướng này, ta khẩn trương dặn dò Cố Phán Hề, “Không thể nói ra, vạn lần không thể nói ra.”
“A Ngọc.” Hoa Nam Bình gọi ta, “Thân thể không khoẻ sao?”
Ta khẩn trương nhe răng lộ ra nụ cười vô hại, “Không có không có, Phán Hề vội tới tìm ta là để đưa tiễn thôi.”
Mi tâm Hoa Nam Bình nhăn lại càng sâu, “Cô nói rồi, nàng không giỏi nói dối.” Hắn quay đầu hướng mặt về phía Cố Phán Hề, “Ngươi nói đi.”
Ta chờ mong nhìn về phía Cố Phán Hề, hắn cũng không dám nhìn ánh mắt của ta mà vén vạt áo quỳ xuống, “Bệ hạ, vi thần có tội.”
Lòng ta nói xong đời rồi.
Hoa Nam Bình nghe Cố Phán Hề báo xong, mây đen phủ trên mặt mấy ngày nay rốt cuộc cũng lộ ra một chút ánh nắng ấm, hắn lập lại lời của Cố Phán Hề lần nữa, “Thai tượng chưa ổn, không nên đi xa mã mệt nhọc?”
“Dạ.” Cố Phán Hề dập đầu.
Hoa Nam Bình xoay người hướng mặt về phía các đại thần đi theo phía sau hắn, “Chúng ái khanh có nghe thấy không?”
Binh bộ thượng thư Kha Diệu lại lập tức quỳ xuống, “Bệ hạ không thể, lâm trận kỵ nhất là trễ nải, về phần thai nhi trong bụng tiểu Triệu tướng quân, mong rằng tiểu tướng quân sớm ra quyết định!”
Tất cả mọi người xung quanh đều nghe ra hàm nghĩa hai chữ quyết định này của hắn, ta thở dài một tiếng, quỳ xuống dập đầu bên người Hoa Nam Bình.
Hoa Nam Bình ngồi thản nhiên nhìn thẳng vào ta, tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng nhợt như tuyết. “Nàng thì sao? Nàng muốn ra quyết định thế nào?”
Ta nhỏ giọng ôn nhu nói với hắn, “Hoa Bình, ta đáp ứng ngươi, nhưng chỉ một lần này.”
Ta biết hắn muốn giữ ta lại, không muốn để ta đi biên cương đầy nguy hiểm, nhưng ta ký thân là Triệu gia nữ nhân, thân này của ta đã định là chỉ có thể ở trên lưng ngựa, hắn biết về chuyện này ta rất quật cường, không thể cứng rắn giữ lại, nhưng lòng vẫn luôn kiềm nén.
Chân mày hắn lộ ra niềm vui sướng đẹp mắt, sáng quắc và ấm áp khiến ta vẫn áy náy với hắn, ta trung thành vì nước hối hả ngược xuôi nhiều năm nay, tư tâm lúc này đây, có lẽ cũng không có gì đáng lo ngại.
“Lần này tiến đến U Vân, Trần Lưu Danh có thể đảm nhiệm chức trách.” Ta nói với hắn, hắn gật gật đầu.
Lúc này phía sau hắn lại có đại thần thỉnh cầu ta sớm quyết định, Hoa Nam Bình âm trầm xoay người, “Quyết định? Quyết định thế nào?!”
“Đương nhiên là ——” có người đang muốn nói tiếp, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Nam Bình liền im bặt tiếng.
Chúng thần quỳ xuống hậu tri hậu giác rét run.
Thanh âm Hoa Nam Bình lại vang lên, trong vẻ bình tĩnh lại lộ ra một chút vui sướng không dễ phát hiện, “Chắc chúng khanh cũng biết, đọa sát Hoàng tự, sao gia diệt môn chứ?”
Một trận trầm mặc làm cho tim người ta đập nhanh.
“Thần tử tội ——”
“Thần tội đáng chết vạn lần…”
Từ đó, danh phận địa vị mà Hoa Nam Bình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, rốt cuộc cũng có kết quả.
Sau đó, Lễ bộ Tần thượng thư bạc đầu cũng không biết như thế nào lại dâng tấu chương muốn Hoa Nam Bình nạp nương của hoàng tử, mỗi lần nhìn thấy ta, đều thở dài không thôi. “Ủy khuất bệ hạ, thật sự là ủy khuất bệ hạ…”
Nữ nhân Triệu gia không có khả năng tiến cung, càng khỏi nói đến trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nguyện vọng đại hôn lập hậu cho Hoa Nam Bình mà hắn vẫn luôn muốn, lần này chân chính xem như rơi vào hư không.
...
Mùa hè cách năm, An Bình xuất thế, là một tiểu tử mập mạp hoạt bát, lúc sinh nó ra cũng không thiếu khí lực của ta.
Mà lúc này, Yên Nhạc và tiểu nhị tử đã có thể sử dụng thanh âm dính ngọt như gạo nếp kêu đệ đệ.
Tiệc đầy tháng của An Bình vẫn làm ở tướng quân phủ như trước, thứ không giống trước chính là, Hoa Nam Bình có thể quang minh chính đại ngồi ở vị trí phụ thân đứa nhỏ, mang theo nụ cười làm cho người ta kinh diễm, tâm tình rất tốt nhận lời chúc phúc từ mọi người.
Đoạn thời gian này, Tô Hi rốt cuộc chịu không nổi người nhà bức hôn, cưới muội muội Tô Tố Tố hắn nhặt được ở biên quan, hai người giống như oan gia hoan hỉ, ngày trải qua cũng tự tại. Thê tử Trần Lưu Danh không chịu nổi yêu cầu muốn nạp thiếp của hắn, căm phẫn cũng hợp lý, yến hội lần này hắn độc thân tiến đến, chúc mừng xong lại vội vàng rời đi.
Cố Phán Hề từ lần đỡ đẻ cho ta xong cũng không thấy hứng thú với chuyện đàm hôn luận gả, ta áy náy vô cùng, giới thiệu cho hắn rất nhiều mỹ nhân, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, chỉ có thể nhìn hắn biến thành nam nhân lớn tuổi sợ hôn nhân giống như Triệu Thanh Y mà cam chịu.
Lúc yến hội sắp chấm dứt, người gác cổng đưa đến một cái hộp gấm được đóng gói tinh xảo, bên trên không có để tên, mở ra xem thì là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, lễ vật này, không giống tặng cho tiểu nhi tử An Bình mừng lễ đầy tháng mà giống tặng cho ta hơn.
Hôm nay, lúc sắc trời sắp tối, Hoa Nam Bình ở hậu uyển bồi Yên Nhạc, ta nắm tay tiểu nhị tử đi tìm hắn, tiểu nhị tử cứ bám lấy ta oán giận, “Phụ hoàng… không thương… thương… con, phụ hoàng thiên vị tỷ tỷ.”
Ta bất đắc dĩ cúi đầu dỗ nó, “Còn có nương thương con, nương thiên vị con mà.”
Tiểu nhị tử ngước mặt cười, “Nương tốt, nương ôm một cái.”
Ta vẫn nghĩ Hoa Nam Bình sẽ thích đứa nhỏ có bộ dáng tương tự này của hắn hơn, lại không nghĩ rằng hắn thiên vị nữ nhi hơn, quả thật là sủng nịch đến vô pháp vô thiên, luôn chọc tiểu nhị tử nước mắt lưng tròng đi theo ta tố khổ.
Hoa Nam Bình thấy ta đến, bảo thị vệ phía sau tiếp đón ôm hai đứa nhỏ đi, còn hắn thì nắm tay ta đi uống trà.
Chân trời hiện lên cầu vòng, gió thổi qua lá cây vang lên những tiếng xào xạc, mơ hồ nghe thấy khúc ca vui vẻ mà cha ta không biết lui ở góc nào thổi.
Hoa Nam Bình kéo kéo tay của ta, ta dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn.
“A Ngọc, ngày mai không có lâm triều, đêm nay ta ở lại được chứ?”
Ta sẽ không cho rằng hắn lưu lại mà chỉ đơn thuần ôm ta ngủ, cúi đầu suy nghĩ, ta nói với hắn, “Ta ở trên.”
Hắn do dự rũ đôi mắt màu hổ phách, bất đắc dĩ đáp ứng, “Nàng ở trên.”
—— Hoàn chính văn ——
Cha ta vẫn nhìn ta bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ôm Yên Nhạc lo lắng thở dài: “Quên đi, Như Ngọc, loại chuyện này con không cần tranh cường háo thắng như vậy.” Cha an ủi ta hình như cũng đang tự an ủi bản thân, “Một nam nhân đang lúc huyết khí phương cương mà cấm dục nhiều năm như vậy, tới giờ con còn muốn cùng hắn tranh cao thấp thắng bại ở trên giường, thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt.”
Ta buồn bực cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.
Rất nhanh ta liền phát hiện, trưởng công chúa luôn luôn không có việc gì cũng thích tới tìm ta gây phiền toái lại mai danh ẩn tích, hỏi Ân Đào Đào, nàng cười hắc hắc, nói, “Nghe đồn trưởng công chúa điện hạ ham muốn Hư Tịnh đại sư mỹ mạo – phương trượng Tướng Quốc Tự, đến độ muốn bá vương ngạnh thượng cung nhưng kết quả lại không thành công.” Nàng thuận tay vỗ vỗ bả vai của ta, “Rốt cuộc tiểu thư cũng không cần phải lo lắng cho nàng ấy nữa.”
Ta nghi hoặc nhíu mày, phải biết rằng chuyện Tần Minh ham muốn trưởng công chúa không phải là giả, nhưng trưởng công chúa nàng có ham muốn Tần Minh sao?
Chạng vạng hôm nay, ta tiến cung thăm tiểu nhị tử, thình lình quẹo chỗ góc hành lang chạm trán trưởng công chúa, nàng đau ‘ui’ một tiếng, mày liễu dựng thẳng đang muốn hành hung người, nhìn thấy là ta, khí diễm mới nguôi xuống, xoa cái mũi nói, “Sao ngươi lại ở trong này?”
“Ta đến thăm An Khang, bệ hạ nói An Khang hai ngày nay biếng ăn, có thể là do nhớ nương.” Ta lui về phía sau một bước, hồi đáp.
Trưởng công chúa cười nhạo một tiếng, châm chọc, “Tiểu chất của Bản cung mới nhiêu tuổi đâu, không chừng còn không nhớ ngươi là ai nữa kìa.”
Ta rũ mắt không nói lời nào.
Trưởng công chúa dường như có việc gì gấp, cầm khăn tay lên lau lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nói: “Thôi thôi, hôm nay không phải là lúc nhàn thoại, bản cung đi trước một bước, nếu có người hỏi bản cung đi về phía nào, ngươi cứ nói không biết.”
Ta gật đầu đáp ứng.
Trưởng công chúa nhấc váy, bỏ chạy, khăn tay vừa mới lau mồ hôi rớt từ tay áo hồi nào cũng không biết, lúc này ta mới chú ý phía sau nàng ngay cả cung nữ cũng không có một người, nhìn thân ảnh nàng nhanh chóng biến mất để lại mùi hương thoang thoảng, ta cúi người nhặt khăn tay của nàng lên, lắc đầu cười yếu ớt.
Mới đi được hai bước, trước mặt lại gặp một nam nhân mặc thường phục trắng, hắn lãnh đạm nhìn quanh bốn phía sau đó dừng tầm mắt ở trên người ta, ta ngẩng đầu cười tủm tỉm hướng về phía hắn chào hỏi, “A, Tần Minh, thật khéo.”
Lần này hắn không sửa lại xưng hô của ta mà gật đầu nói: “Triệu tướng quân.”
Ta đang âm thầm nghiền ngẫm mục đích hắn ở trong này lại nghe thấy hắn trực tiếp hỏi, “Triệu tướng quân có thấy trưởng công chúa đi qua nơi này không?”
Lòng ta hớn hở, xem ra lời đồn trưởng công chúa mấy độ muốn bá vương ngạnh thượng cung thánh tăng, quả thật là đổi trắng thay đen, giữa hai người này, ai chủ động ai bị động, nhìn vào là biết ngay, ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói, “Chưa từng thấy.”
Hắn đưa ống tay áo màu trắng đến trước mặt ta, từ trong vạt áo ta kéo ra khăn tay ta chưa giấu kỹ của trưởng công chúa, thương hại nhìn ta, hỏi, “Tướng quân giải thích chuyện này thế nào?”
Ta gian nan nuốt nước miếng, “… Cái này ——”
“Triệu tướng quân không giỏi nói dối, điểm ấy ta đã sớm biết.”
Ta đưa tay chỉ lung một cái hướng phía sau, hắn vừa lòng gật đầu, lại bày ra bộ dáng thánh tăng cao thượng, “Bần tăng muốn cảm hóa trưởng công chúa, mong rằng Triệu tướng quân đừng có nhúng tay, nếu không bệ hạ ở bên kia, Triệu tướng quân cũng khó mà ăn nói.” Khẩu khí kia giống như hắn đang giảng kinh Phật cảm hóa chúng sinh chứ không phải đang uy hiếp ta vậy.
Ta gần như muốn lật bàn, mắt ta mù rồi mới cho rằng hắn cao thượng vô tranh với thế gian! Cảm hóa?! Cảm hóa đến độ bá vương ngạnh thượng cung luôn sao?
Trưởng công chúa ngốc nghếch yêu kiều đáng yêu của ta…
Lúc tới Cẩm Vân điện chỗ của tiểu nhị tử, ta nằm ở mép giường không yên lòng trêu đùa con, Hoa Nam Bình vây quanh phía sau ta, như thường ngày lại bắt đầu động tay động chân.
Đợi hắn chuyển ta tới đối diện hắn, động tác trên tay hắn liền ngừng lại, “Hôm nay ai chọc tới nàng, sao lại không vui?”
Ta cúi đầu có chút ủ rũ.
Hắn hôn mi tâm của ta, sự ướt át ấm áp kéo ta đang thất thần về thực tế, ngẩng đầu nhìn gương mặt lo lắng của hắn, ta liền giơ hai tay ôm lấy cổ hắn hỏi, “Nếu ta đòi ngươi muốn… ừm… Ngươi có cho hay không?”
Sự lo lắng trên chân mày Hoa Nam Bình tán đi, “Nàng muốn cái gì mà ta có thể không cho nàng? Nói đi, nàng muốn cái gì?”
Ta thấp thỏm chú ý nhìn từng biểu tình rất nhỏ trên gương mặt hắn, “Trưởng công chúa.”
Sắc mặt hắn đùng một cái trầm liền xuống, hắn liếc mắt nhìn tiểu nhị tử bên kia đang bình yên đi vào giấc ngủ, đột nhiên ôm lấy ta đi đến Thiên điện.
Cửa điện được đóng chặt, không có người tiến vào quấy rầy, hắn để ta ngồi lên bàn, âm trầm nhìn ta, “Triệu Như Ngọc, nàng thật tình không cho ta thư thái quá hai ngày sao? Nếu ta không thư thái, nàng cũng đừng hòng mong vui vẻ.”
Ta trừng to mắt nhìn hắn cắn lên môi của ta, thật vất vả mới chờ hắn buông tha môi ta, động tác dã man xé rách vạt áo của ta, ta mới hít thở dồn dập giải thích, “Ai, Hoa Bình ngươi nghe ta giải thích đã, không phải như ngươi tưởng đâu.”
“Ngươi đừng có xé, xé rồi sáng mai ta mặc cái gì…”
“Ta không có tâm tư khác với trưởng công chúa mà!” Ta khóc không ra nước mắt.
Hoa Nam Bình lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, động tác trên tay cũng không ngừng lại, “Triệu Như Ngọc, nàng quá nhàn rỗi rồi nên mới có nhiều tâm tư kiều diễm lung tung như vậy.” tay hắn mơn trớn bụng của ta, “Không bằng sinh cho ta thêm đứa nhỏ nữa, miễn cho nàng lại có thời gian lo lắng người này, nhớ thương người kia.”
Ta quay đầu đi không để ý tới hắn, chuyện hắn đã nhận thức là đúng, ta có cãi lại cũng vô dụng. Chỉ biết là lửa cháy đổ thêm dầu, nói không chừng ta nói thêm hai câu, hắn còn tưởng rằng ta nhớ thương Tần Minh nữa cơ đó.
Vẫn nên chờ thêm một lát cho dấm chua của hắn dịu xuống đi rồi nói sau…
Ngày hôm sau ta trở lại tướng quân phủ, cha ta nhìn thấy bộ dáng của ta liền ôm lấy đầu đập vào cột hô to hổ phụ khuyển nữ… Ta ôm lấy Yên Nhạc trong lòng ông đi phơi nắng, làm bộ như không thấy biểu tình thẹn với tổ tông kia của ông.
Yên Nhạc nhu thuận nằm ở trong lòng ta, không ngừng nhả nước miếng lên cổ ta, ta cúi người hôn khuôn mặt nó, cố nhịn đau xót trên đùi ngồi xuống, nói với Yên Nhạc, “Nữ nhi à, về sau tìm nam nhân nhất định phải tìm người ôn nhu hiền lương, chứ giống cha con cái loại dấm chua Hoa Bình này thật sự là ngàn vạn lần không được!”
Yên Nhạc thiên chân vô tội nhìn ta cười, không biết rốt cuộc nó có nghe lọt không nữa.
...
Mùa thu năm thứ hai, lúc Yên Nhạc An Khang đều có thể đi được, biên quan truyền đến chiến báo, mười sáu châu U Vân an thuận hơn mười năm mơ hồ lại có xu thế tác loạn, ta lập tức thỉnh cầu đi tiên phong, ta từ lúc bắt đầu biết chuyện đã đối mặt với thiết kỵ U Vân, không có người nào có thể hiểu biết U Vân bằng ta, trong triều vô luận là Hồ Mặc hay là Ân Đào Đào, phái tới U Vân làm đại tướng cũng không thích hợp như ta.
Hoa Nam Bình ngồi trên long ỷ liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi: “Còn có ai không?”
Hồ Mặc bước ra khỏi hàng, “Thần thỉnh cầu được đi.”
Ta nghe vậy liền vén vạt áo quỳ xuống trước Hoa Nam Bình, “Bệ hạ, xin cân nhắc.”
Binh bộ thượng thư ngoan cố phụ họa ta góp lời đến Hoa Nam Bình, “Bệ hạ, thật sự không có ai thích hợp hơn Tiểu Triệu tướng quân, Tiểu Triệu tướng quân có nhiều kinh nghiệm, nếu phái tiểu tướng quân tiến đến, ít nhất có thể giải quyết chiến sự bằng phân nửa thời gian.”
Tô Thiếu Ngân vẫn luôn thủ sẵn ngón tay tính toán quân lương nghe vậy nhãn tình liền sáng lên, lập tức tỏ vẻ tán thành.
Lần lượt có đại thần bước ra khỏi hàng tán thành ta đi tiên phong.
Hoa Nam Bình day day thái dương, nâng tay chiêu hô: “Hạ chỉ ——”
Hạ triều xong ta vẫn muốn tìm cơ hội nói lời từ biệt với hắn, nhưng mà hắn lại không muốn gặp ta, ta cũng bất đắc dĩ, đành để lại phong thư cho hắn, lựa lời ngon tiếng ngọt nói cho thông suốt, chỉ mong lúc ta trở lại hắn có thể không tức giận.
Ngày hôm nay khởi hành, mới ra khỏi cửa phủ, trưởng công chúa không biết từ góc nào nhào ra sà vào lòng ta hu hu trong chốc lát, ta vừa định an ủi nàng thì có một cung nữ thở hồng hộc chạy tới, thì thầm với nàng một phen, trưởng công chúa khụt khịt rồi liếc mắt nhìn ta một cái, liền hoảng hốt bỏ chạy.
Dân chúng Trường An tiễn đưa dài cả phố, ta nhìn thấy không ít mỹ nhân phất tay áo, khóc đỏ mắt tặng quà cho ca ca, tâm trạng cảm khái, đáng tiếc mỹ nhân lẽ ra phải tiễn đưa ta kia phỏng chừng sẽ không lộ diện.
Đánh ngựa tiếp tục đi về phía trước, mới ra cửa thành, trước mắt sáng ngời, liền nhìn thấy mui xe ba thước, liễn xe hoa lệ, cấm quân áo đen nghiêm trang, còn có quan viên dè dặt đứng cúi đầu.
Hoa Nam Bình đứng dưới liễn, chống tay mà đứng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tóc rũ trên gương mặt khẽ đung đưa theo gió, gương mặt như người trong tranh gia tăng vài phần tức giận. Hắn xoay người nhìn thấy ta, hình như khẽ thở dài tức giận, chân mày đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ta nhanh chóng chuyển biểu tình kinh hỉ trên mặt thành sinh tử thê lương để đạt được mấy phần ôn nhu của hắn nơi đó.
Ta vừa muốn xuống ngựa, bên kia Cố Phán Hề đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, giữ chặt dây cương của ta: “Không thể đi, thật sự không thể đi!”
Ta xuống ngựa đỡ lấy hắn, “Phán Hề ngươi lại làm sao vậy?”
“Tối hôm qua lúc ta tới phủ bắt mạch cho cô vì sao không nói cho ta biết hôm nay cô muốn xuất chinh?!” Hắn trừng to mắt nổi giận đùng đùng.
Ta nghi hoặc, “Ngươi cũng đâu có hỏi, ta tưởng ngươi đã sớm biết.”
Cố Phán Hề hung hăng phất ống tay áo, “Không thể đi, chuyến này cô đi xa mã mệt nhọc, cô nói thai nhi chưa ổn định trong bụng cô phải làm sao bây giờ?”
Ta bị lời của hắn làm kinh động, theo bản năng nâng tay vuốt ve cái bụng, sau đó nhìn về hướng Hoa Nam Bình, hắn hơi cau mày, nhanh chóng đi tới hướng này, ta khẩn trương dặn dò Cố Phán Hề, “Không thể nói ra, vạn lần không thể nói ra.”
“A Ngọc.” Hoa Nam Bình gọi ta, “Thân thể không khoẻ sao?”
Ta khẩn trương nhe răng lộ ra nụ cười vô hại, “Không có không có, Phán Hề vội tới tìm ta là để đưa tiễn thôi.”
Mi tâm Hoa Nam Bình nhăn lại càng sâu, “Cô nói rồi, nàng không giỏi nói dối.” Hắn quay đầu hướng mặt về phía Cố Phán Hề, “Ngươi nói đi.”
Ta chờ mong nhìn về phía Cố Phán Hề, hắn cũng không dám nhìn ánh mắt của ta mà vén vạt áo quỳ xuống, “Bệ hạ, vi thần có tội.”
Lòng ta nói xong đời rồi.
Hoa Nam Bình nghe Cố Phán Hề báo xong, mây đen phủ trên mặt mấy ngày nay rốt cuộc cũng lộ ra một chút ánh nắng ấm, hắn lập lại lời của Cố Phán Hề lần nữa, “Thai tượng chưa ổn, không nên đi xa mã mệt nhọc?”
“Dạ.” Cố Phán Hề dập đầu.
Hoa Nam Bình xoay người hướng mặt về phía các đại thần đi theo phía sau hắn, “Chúng ái khanh có nghe thấy không?”
Binh bộ thượng thư Kha Diệu lại lập tức quỳ xuống, “Bệ hạ không thể, lâm trận kỵ nhất là trễ nải, về phần thai nhi trong bụng tiểu Triệu tướng quân, mong rằng tiểu tướng quân sớm ra quyết định!”
Tất cả mọi người xung quanh đều nghe ra hàm nghĩa hai chữ quyết định này của hắn, ta thở dài một tiếng, quỳ xuống dập đầu bên người Hoa Nam Bình.
Hoa Nam Bình ngồi thản nhiên nhìn thẳng vào ta, tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng nhợt như tuyết. “Nàng thì sao? Nàng muốn ra quyết định thế nào?”
Ta nhỏ giọng ôn nhu nói với hắn, “Hoa Bình, ta đáp ứng ngươi, nhưng chỉ một lần này.”
Ta biết hắn muốn giữ ta lại, không muốn để ta đi biên cương đầy nguy hiểm, nhưng ta ký thân là Triệu gia nữ nhân, thân này của ta đã định là chỉ có thể ở trên lưng ngựa, hắn biết về chuyện này ta rất quật cường, không thể cứng rắn giữ lại, nhưng lòng vẫn luôn kiềm nén.
Chân mày hắn lộ ra niềm vui sướng đẹp mắt, sáng quắc và ấm áp khiến ta vẫn áy náy với hắn, ta trung thành vì nước hối hả ngược xuôi nhiều năm nay, tư tâm lúc này đây, có lẽ cũng không có gì đáng lo ngại.
“Lần này tiến đến U Vân, Trần Lưu Danh có thể đảm nhiệm chức trách.” Ta nói với hắn, hắn gật gật đầu.
Lúc này phía sau hắn lại có đại thần thỉnh cầu ta sớm quyết định, Hoa Nam Bình âm trầm xoay người, “Quyết định? Quyết định thế nào?!”
“Đương nhiên là ——” có người đang muốn nói tiếp, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Nam Bình liền im bặt tiếng.
Chúng thần quỳ xuống hậu tri hậu giác rét run.
Thanh âm Hoa Nam Bình lại vang lên, trong vẻ bình tĩnh lại lộ ra một chút vui sướng không dễ phát hiện, “Chắc chúng khanh cũng biết, đọa sát Hoàng tự, sao gia diệt môn chứ?”
Một trận trầm mặc làm cho tim người ta đập nhanh.
“Thần tử tội ——”
“Thần tội đáng chết vạn lần…”
Từ đó, danh phận địa vị mà Hoa Nam Bình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, rốt cuộc cũng có kết quả.
Sau đó, Lễ bộ Tần thượng thư bạc đầu cũng không biết như thế nào lại dâng tấu chương muốn Hoa Nam Bình nạp nương của hoàng tử, mỗi lần nhìn thấy ta, đều thở dài không thôi. “Ủy khuất bệ hạ, thật sự là ủy khuất bệ hạ…”
Nữ nhân Triệu gia không có khả năng tiến cung, càng khỏi nói đến trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nguyện vọng đại hôn lập hậu cho Hoa Nam Bình mà hắn vẫn luôn muốn, lần này chân chính xem như rơi vào hư không.
...
Mùa hè cách năm, An Bình xuất thế, là một tiểu tử mập mạp hoạt bát, lúc sinh nó ra cũng không thiếu khí lực của ta.
Mà lúc này, Yên Nhạc và tiểu nhị tử đã có thể sử dụng thanh âm dính ngọt như gạo nếp kêu đệ đệ.
Tiệc đầy tháng của An Bình vẫn làm ở tướng quân phủ như trước, thứ không giống trước chính là, Hoa Nam Bình có thể quang minh chính đại ngồi ở vị trí phụ thân đứa nhỏ, mang theo nụ cười làm cho người ta kinh diễm, tâm tình rất tốt nhận lời chúc phúc từ mọi người.
Đoạn thời gian này, Tô Hi rốt cuộc chịu không nổi người nhà bức hôn, cưới muội muội Tô Tố Tố hắn nhặt được ở biên quan, hai người giống như oan gia hoan hỉ, ngày trải qua cũng tự tại. Thê tử Trần Lưu Danh không chịu nổi yêu cầu muốn nạp thiếp của hắn, căm phẫn cũng hợp lý, yến hội lần này hắn độc thân tiến đến, chúc mừng xong lại vội vàng rời đi.
Cố Phán Hề từ lần đỡ đẻ cho ta xong cũng không thấy hứng thú với chuyện đàm hôn luận gả, ta áy náy vô cùng, giới thiệu cho hắn rất nhiều mỹ nhân, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, chỉ có thể nhìn hắn biến thành nam nhân lớn tuổi sợ hôn nhân giống như Triệu Thanh Y mà cam chịu.
Lúc yến hội sắp chấm dứt, người gác cổng đưa đến một cái hộp gấm được đóng gói tinh xảo, bên trên không có để tên, mở ra xem thì là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, lễ vật này, không giống tặng cho tiểu nhi tử An Bình mừng lễ đầy tháng mà giống tặng cho ta hơn.
Hôm nay, lúc sắc trời sắp tối, Hoa Nam Bình ở hậu uyển bồi Yên Nhạc, ta nắm tay tiểu nhị tử đi tìm hắn, tiểu nhị tử cứ bám lấy ta oán giận, “Phụ hoàng… không thương… thương… con, phụ hoàng thiên vị tỷ tỷ.”
Ta bất đắc dĩ cúi đầu dỗ nó, “Còn có nương thương con, nương thiên vị con mà.”
Tiểu nhị tử ngước mặt cười, “Nương tốt, nương ôm một cái.”
Ta vẫn nghĩ Hoa Nam Bình sẽ thích đứa nhỏ có bộ dáng tương tự này của hắn hơn, lại không nghĩ rằng hắn thiên vị nữ nhi hơn, quả thật là sủng nịch đến vô pháp vô thiên, luôn chọc tiểu nhị tử nước mắt lưng tròng đi theo ta tố khổ.
Hoa Nam Bình thấy ta đến, bảo thị vệ phía sau tiếp đón ôm hai đứa nhỏ đi, còn hắn thì nắm tay ta đi uống trà.
Chân trời hiện lên cầu vòng, gió thổi qua lá cây vang lên những tiếng xào xạc, mơ hồ nghe thấy khúc ca vui vẻ mà cha ta không biết lui ở góc nào thổi.
Hoa Nam Bình kéo kéo tay của ta, ta dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn.
“A Ngọc, ngày mai không có lâm triều, đêm nay ta ở lại được chứ?”
Ta sẽ không cho rằng hắn lưu lại mà chỉ đơn thuần ôm ta ngủ, cúi đầu suy nghĩ, ta nói với hắn, “Ta ở trên.”
Hắn do dự rũ đôi mắt màu hổ phách, bất đắc dĩ đáp ứng, “Nàng ở trên.”
—— Hoàn chính văn ——
/68
|