Bởi vì trời giáng đại tuyết cho nên bọn họ đến Ôn gia thì đã là hai mươi ba tháng chạp, vừa lúc mừng lễ vượt qua năm cũ.
Đương lúc Ôn Hồng Học thấy nữ nhi mình vì mang thai mà tròn trịa hẳn lên thì kìm lòng không đặng cười hí mắt, “Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cha thấy con châu tròn ngọc sáng như thế, trước giờ con luôn gầy đến gió thổi bay, hôm nay rốt cuộc có thể đứng vững rồi.”
Lý Dật Phong nghe được nhạc phụ nói như vậy, không khỏi càm thấy vui vẻ.
“Cựu thần gặp qua Vương gia, đa tạ Vương gia chăm béo tiểu nữ.” Ôn Hồng Học trêu chọc xong nữ nhi, lúc này mới chào con rể đại nhân.
Lý Dật Phong vội vàng nâng nhạc phụ lên, liên tục nói rằng: “Nhạc phụ đại nhân chiết sát tiểu vương rồi, sau này không cần hành lễ.”
“Quân thần chi nghi chính là đại lễ, sao có thể bỏ được.” Ôn Hồng Học vẻ mặt ngay thẳng đáp.
Lý Dật Phong rốt cuộc minh bạch thê có tử tính cách trung quy trung cựu (*k hiểu, hix), giữ lễ quân thần có chút cứng nhắc như vậy là do đâu mà ra. Có phụ thân như vậy, không có gì là khó hiểu a.
“Cha, con mệt rồi, gian phòng đã dọn dẹp rồi chứ?”
Ôn Hồng Học vội nói: “Đã sớm quét tước sạch sẽ. Người đâu, mau dẫn tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Cha, vậy con đi ngủ đây.” Ôn Nhược Thủy lôi kéo cánh tay phụ thân đong đưa vài cái mới mỉm cười mang theo nét hồn nhiên cùng hạ nhân trở về phòng.
Ôn Hồng Học vẻ mặt từ ái nhìn theo nữ nhi ly khai, lòng tràn đầy thoải mái.
Cho lui sở hữu hạ nhân, Lý Dật Phong vén y bào hướng Ôn Hồng Học quỳ xuống, ngữ khí mang theo hổ thẹn nói: “Hoàn thỉnh nhạc phụ đại nhân tha thứ tiểu vương lúc đầu dùng thủ đoạn không được quang minh để cưới Nhược Thủy.”
Ôn Hồng Học thân thủ nâng dậy hắn, cảm khái đáp: “Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung. Vương gia chỉ là muốn lưu lại tiểu nữ mà thôi, cựu thần ngoại trừ luyến tiếc, cũng không có ý kiến khác.”
Lý Dật Phong nghe được nhạc phụ mạnh mẽ nói như vậy liền hứa hẹn: “Dật phong cuộc đời này thề sẽ không phụ nàng.”
Ôn Hồng Học vui mừng gật đầu, “Hảo, hảo.”
“Nhạc phụ đại nhân, gần đây thân thể có tốt không?”
“Lao Vương gia quan tâm, cựu thần vẫn còn khoẻ mạnh.”
Ông tế (*cha vợ với con rể) hai người nói một hồi liền sang tới chuyện đặt tên cho hài tử trong bụng Ôn Nhược Thủy.
“Bảo Quốc làm sao?”
“. . .”
“Vậy Vệ Gia được chứ?”
“. . .”
Cuối cùng Lý Dật Phong mới thâm thúy nhận ra một điều: nhạc phụ hoàn toàn không có thiên phú đặt tên a! Thê tử còn có thể gọi là Nhược Thủy, thật đúng là may mắn!
Mà hắn vốn đối với việc này có chút xao nhãng, hôm nay bị nhạc phụ nhắc tới liền lại tâm tâm niệm niệm suy nghĩ.
Dự “Tiếp phong yến” (*tiệc đón gió, đón khách hoặc người thân từ xa tới thăm) xong hắn liền chạy về phòng thủ nhìn thê tử ngủ say bắt đầu suy nghĩ tên cho hài tử.
Hắn tưởng rồi lại tưởng a, đột nhiên linh quang chợt lóe, hưng phấn vội vàng lay thê tử dậy.
“Vương gia, ngươi làm cái gì?” Đang cực kì buồn ngủ Ôn Nhược Thủy ôm cổ hắn, tựa vào vai hắn, liền con mắt cũng không muốn mở ra.
“Chúng ta trước tiên đặt cho hắn một cái nhũ danh (*tên gọi thân mật ở nhà) thế nào?”
“Tùy tiện.”
“Gọi là Thất Lang đi.”
Ôn Nhược Thủy theo bản năng hỏi: “Vì sao muốn gọi là Thất Lang ? Rõ ràng là lão đại.” Thật là kỳ quái!
Lý Dật Phong cắn cắn lỗ tai nàng nói ra nguyên nhân, Ôn Nhược Thủy nhất thời buồn ngủ toàn bộ biến mất, mắt phượng mở to, trừng mắt hắn, cắn răng nói: “Ngươi điên rồi sao?”
“Bản vương rất bình thường a.”
“Thần kinh.” Nàng khinh thường, “Vạn nhất là một nữ nhi thì sao?”
“Vậy gọi là Thất Nương.” Hắn thản nhiên nói.
Nàng trừng mắt hắn, như đinh đóng cột nói: “Ngươi – khẳng – định – điên – rồi.”
“Ta quyết định, gọi là Thất Lang.”
“Ta nghĩ sinh nữ nhi vẫn là tốt hơn.” Nếu như là con trai, chờ bảo bối sau khi lớn lên hỏi vì sao mình lại gọi là Thất Lang, lẽ nào nàng lại có thể nói cho con rằng, là bởi vì phụ thân của con suy tính ra con là chính từ lần hắn cùng nàng “một đêm bảy lần” kết tinh thành, cho nên mới gọi Thất Lang ? Vậy hài tử sau này cũng không cần ra ngoài gặp người nha! (ta pó tay, 7 lần nên gọi Thất Lang, vậy mà ảnh cũng nghĩ ra được =]]]]]]]]]]]]]] )
———————
Đông đi xuân đến, tại mùa “liễu lục thiền minh” (*liễu xanh, ve kêu), ngoại tôn của Ôn lão nguyên soái khóc oa oa ra đời.
Mà đương lúc Ôn Nhược Thủy từ trong miệng bà đỡ biết được mình sinh là một nhi tử thì, không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Tiểu thư, là một tiểu công tử a.” Bên tai là Hạnh nhi thanh âm líu ríu hưng phấn, nàng nhưng lại không có một chút cảm giác vui sướng khi được làm mẹ nào cả.
Ôn Nhược Thủy tâm tình còn chưa kịp thích ứng, chợt nghe đến ngoài phòng có người so với Hạnh nhi thanh âm còn hưng phấn hơn vang lên ——
“Thất Lang, là Thất Lang a.”
Nàng lấy tay che mắt, cự tuyệt đối mặt với cái hiện thực tàn khốc này!
Nhi tử, con nếu như là một nữ hài tử thì thật tốt biết mấy!
Gọi thì gọi, cũng thành thói quen, đợi được lúc nhi tử đầy tháng, Ôn Nhược Thủy đối với cái nhũ danh “Thất lang” này cuối cùng cũng là chết lặng, không còn ý kiến.
Hôm nay, nàng ôm nhi tử hỏi trượng phu đang đứng ở phía trước cửa sổ vẽ hoa sen, “Tên nhi tử ngươi nghĩ ra được chưa?”
“Lý Tiêu Diêu, thế nào?”
Tốt, so với Thất Lang cực kì tốt!
“Không sai.” Nàng mặt không chút biểu tình ôm nhi tử muốn ly khai thư phòng.
“Nương tử, chờ một chút.” Hắn gọi nàng.
“Chuyện gì?”
Lý Dật Phong buông bút, từ giá sách rút ra một quyển tập, vẻ mặt hưng phấn mà đưa cho nàng, “Đây là vài cái tên mà ta đã nghĩ ra, sau này con của chúng ta cứ dựa theo thứ tự trong đây mà đặt tên.”
Ôn Nhược Thủy khóe miệng giật giật, nắm chặt quyển tập nọ, một điểm ý định muốn xem cũng không có, trực tiếp từ cửa sổ ném vào ao sen.
Coi nàng là heo sao? Một quyển sách dày như vậy, nàng là heo mẹ cũng sinh không được nhiều bằng đó nha!
“Nương tử, đây là tâm huyết của ta mà….” Lý Dật Phong gục vào trước cửa sổ, đau lòng nhìn “tâm huyết” của mình đang chậm rãi chìm vào trong ao.
Ôn Nhược Thủy lưu cho hắn một tiếng hừ nhẹ, ôm nhi tử rời đi.
Tại chỗ hành lang gấp khúc đụng phải phụ thân, Ôn Hồng Học hướng tới ngoại tôn vỗ tay, cười nói: “Tâm can bảo bối của ngoại công, lại đây, ngoại công ôm một cái.”
Ôn Nhược Thủy một bên đem nhi tử giao cho phụ thân, một bên dặn, “Cha, người cẩn thận một chút, trời nóng, không nên ôm Tiêu Diêu chơi dưới trời nắng a.”
“Tiêu Diêu?”
“Tên Vương gia đặt cho hắn.”
“Thất Lang nghe vẫn hay hơn, đúng không, Thất Lang?!”
Nhìn phụ thân ôm nhi tử đi xa, Ôn Nhược Thủy một người đứng ở hành lang gấp khúc hơi xuất thần.
Đột nhiên, Cẩm Thanh từ đâu chạy tới, thấy nàng, vội vàng chào, “Gặp qua Vương phi.”
“Chuyện gì lại hoang mang rối loạn như thế?”
“Người từ kinh đến.”
“Nói cái gì?”
“Lệnh Vương gia cùng Vương phi về kinh tham gia đại thọ sáu mươi của Hoàng thượng.”
“Ngươi nói cho Vương gia biết đi.” Ôn Nhược Thủy hờ hững bỏ đi. Kinh thành, nàng tuyệt không muốn trở lại.
Bất tri bất giác đi tới hoa viên, nhìn Hạnh nhi dưới tán cây chuyên tâm thêu hoa, Ôn Nhược Thủy tại hành lang chậm rãi ngồi xuống.
Không có việc gì, nàng thường ngắm Hạnh nhi tựa như xem một bức tranh, cảm giác rất thoải mái.
Kỳ thực, đây là lý do nàng để Hạnh nhi hầu hạ mình, trong quân gặp quá nhiều nam nhân tục tằng, nhìn Hạnh nhi yểu điệu xinh đẹp tựa bức tranh như vậy, tuyệt đối là một loại giải thoát từ trong tâm hồn.
Đương nhiên, nguyên nhân này, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.
Tương lai, nhi tử muốn hỏi nhũ danh của hắn vì sao tồn tại, đánh chết nàng cũng sẽ không nói! Tiêu Diêu a, cứ gọi Tiêu Diêu là tốt hơn!
Nàng dự liệu không sai, một lát sau, Lý Dật Phong đã chạy đến hoa viên tìm nàng.
“Nương tử.”
“Vương gia.” Nàng có chút cụt hứng đáp lại.
“Phụ hoàng muốn chúng ta quay về kinh tham gia thọ yến của người.”
“Nga.” Có cái gì vui mà tham gia, không phải là một đám người ăn uống tiệc tùng, vỗ mông ngựa vài câu, hiến một ít trân bảo mỹ nữ là gì?
“Nàng không muốn đi sao?” Hắn có chút chần chờ hỏi.
“Quân nhượng thần tử, thần bất tử bất trung, huống chi chỉ là đi tham gia thọ yến, thần thiếp làm sao không muốn đi.” Nàng mỉm cười.
Quả nhiên là không muốn đi, ngữ khí này, luận điệu này, chậc! Lý Dật Phong không tiếng động nở nụ cười….
Đoạn kết:
Tư liệu lịch sử ghi chép lại rằng ———
Bình vương, tự Khánh Lịch, hai mươi chín năm liền cực ít lộ diện tại kinh thành.
Có người bảo trông thấy Bình vương phu phụ tại nơi biên tái, cũng có người nhìn thấy bọn họ tại Giang Nam; còn có người khẳng định rằng đã xem thấy họ tại vùng duyên hải…
Mà tại Thiên triều hơn nười năm sau xuất hiện một vị tướng quân thiếu niên tuyệt sắc, danh gọi Tiêu Diêu, đối nhân xử thế hào hiệp phóng khoáng, dụng binh quỷ dị khó lường, hậu thế truyền rằng: Tiêu Diêu tại, Thiên triều cố (*vững mạnh)!
[ Toàn văn hoàn ]|||
Đương lúc Ôn Hồng Học thấy nữ nhi mình vì mang thai mà tròn trịa hẳn lên thì kìm lòng không đặng cười hí mắt, “Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cha thấy con châu tròn ngọc sáng như thế, trước giờ con luôn gầy đến gió thổi bay, hôm nay rốt cuộc có thể đứng vững rồi.”
Lý Dật Phong nghe được nhạc phụ nói như vậy, không khỏi càm thấy vui vẻ.
“Cựu thần gặp qua Vương gia, đa tạ Vương gia chăm béo tiểu nữ.” Ôn Hồng Học trêu chọc xong nữ nhi, lúc này mới chào con rể đại nhân.
Lý Dật Phong vội vàng nâng nhạc phụ lên, liên tục nói rằng: “Nhạc phụ đại nhân chiết sát tiểu vương rồi, sau này không cần hành lễ.”
“Quân thần chi nghi chính là đại lễ, sao có thể bỏ được.” Ôn Hồng Học vẻ mặt ngay thẳng đáp.
Lý Dật Phong rốt cuộc minh bạch thê có tử tính cách trung quy trung cựu (*k hiểu, hix), giữ lễ quân thần có chút cứng nhắc như vậy là do đâu mà ra. Có phụ thân như vậy, không có gì là khó hiểu a.
“Cha, con mệt rồi, gian phòng đã dọn dẹp rồi chứ?”
Ôn Hồng Học vội nói: “Đã sớm quét tước sạch sẽ. Người đâu, mau dẫn tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Cha, vậy con đi ngủ đây.” Ôn Nhược Thủy lôi kéo cánh tay phụ thân đong đưa vài cái mới mỉm cười mang theo nét hồn nhiên cùng hạ nhân trở về phòng.
Ôn Hồng Học vẻ mặt từ ái nhìn theo nữ nhi ly khai, lòng tràn đầy thoải mái.
Cho lui sở hữu hạ nhân, Lý Dật Phong vén y bào hướng Ôn Hồng Học quỳ xuống, ngữ khí mang theo hổ thẹn nói: “Hoàn thỉnh nhạc phụ đại nhân tha thứ tiểu vương lúc đầu dùng thủ đoạn không được quang minh để cưới Nhược Thủy.”
Ôn Hồng Học thân thủ nâng dậy hắn, cảm khái đáp: “Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung. Vương gia chỉ là muốn lưu lại tiểu nữ mà thôi, cựu thần ngoại trừ luyến tiếc, cũng không có ý kiến khác.”
Lý Dật Phong nghe được nhạc phụ mạnh mẽ nói như vậy liền hứa hẹn: “Dật phong cuộc đời này thề sẽ không phụ nàng.”
Ôn Hồng Học vui mừng gật đầu, “Hảo, hảo.”
“Nhạc phụ đại nhân, gần đây thân thể có tốt không?”
“Lao Vương gia quan tâm, cựu thần vẫn còn khoẻ mạnh.”
Ông tế (*cha vợ với con rể) hai người nói một hồi liền sang tới chuyện đặt tên cho hài tử trong bụng Ôn Nhược Thủy.
“Bảo Quốc làm sao?”
“. . .”
“Vậy Vệ Gia được chứ?”
“. . .”
Cuối cùng Lý Dật Phong mới thâm thúy nhận ra một điều: nhạc phụ hoàn toàn không có thiên phú đặt tên a! Thê tử còn có thể gọi là Nhược Thủy, thật đúng là may mắn!
Mà hắn vốn đối với việc này có chút xao nhãng, hôm nay bị nhạc phụ nhắc tới liền lại tâm tâm niệm niệm suy nghĩ.
Dự “Tiếp phong yến” (*tiệc đón gió, đón khách hoặc người thân từ xa tới thăm) xong hắn liền chạy về phòng thủ nhìn thê tử ngủ say bắt đầu suy nghĩ tên cho hài tử.
Hắn tưởng rồi lại tưởng a, đột nhiên linh quang chợt lóe, hưng phấn vội vàng lay thê tử dậy.
“Vương gia, ngươi làm cái gì?” Đang cực kì buồn ngủ Ôn Nhược Thủy ôm cổ hắn, tựa vào vai hắn, liền con mắt cũng không muốn mở ra.
“Chúng ta trước tiên đặt cho hắn một cái nhũ danh (*tên gọi thân mật ở nhà) thế nào?”
“Tùy tiện.”
“Gọi là Thất Lang đi.”
Ôn Nhược Thủy theo bản năng hỏi: “Vì sao muốn gọi là Thất Lang ? Rõ ràng là lão đại.” Thật là kỳ quái!
Lý Dật Phong cắn cắn lỗ tai nàng nói ra nguyên nhân, Ôn Nhược Thủy nhất thời buồn ngủ toàn bộ biến mất, mắt phượng mở to, trừng mắt hắn, cắn răng nói: “Ngươi điên rồi sao?”
“Bản vương rất bình thường a.”
“Thần kinh.” Nàng khinh thường, “Vạn nhất là một nữ nhi thì sao?”
“Vậy gọi là Thất Nương.” Hắn thản nhiên nói.
Nàng trừng mắt hắn, như đinh đóng cột nói: “Ngươi – khẳng – định – điên – rồi.”
“Ta quyết định, gọi là Thất Lang.”
“Ta nghĩ sinh nữ nhi vẫn là tốt hơn.” Nếu như là con trai, chờ bảo bối sau khi lớn lên hỏi vì sao mình lại gọi là Thất Lang, lẽ nào nàng lại có thể nói cho con rằng, là bởi vì phụ thân của con suy tính ra con là chính từ lần hắn cùng nàng “một đêm bảy lần” kết tinh thành, cho nên mới gọi Thất Lang ? Vậy hài tử sau này cũng không cần ra ngoài gặp người nha! (ta pó tay, 7 lần nên gọi Thất Lang, vậy mà ảnh cũng nghĩ ra được =]]]]]]]]]]]]]] )
———————
Đông đi xuân đến, tại mùa “liễu lục thiền minh” (*liễu xanh, ve kêu), ngoại tôn của Ôn lão nguyên soái khóc oa oa ra đời.
Mà đương lúc Ôn Nhược Thủy từ trong miệng bà đỡ biết được mình sinh là một nhi tử thì, không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Tiểu thư, là một tiểu công tử a.” Bên tai là Hạnh nhi thanh âm líu ríu hưng phấn, nàng nhưng lại không có một chút cảm giác vui sướng khi được làm mẹ nào cả.
Ôn Nhược Thủy tâm tình còn chưa kịp thích ứng, chợt nghe đến ngoài phòng có người so với Hạnh nhi thanh âm còn hưng phấn hơn vang lên ——
“Thất Lang, là Thất Lang a.”
Nàng lấy tay che mắt, cự tuyệt đối mặt với cái hiện thực tàn khốc này!
Nhi tử, con nếu như là một nữ hài tử thì thật tốt biết mấy!
Gọi thì gọi, cũng thành thói quen, đợi được lúc nhi tử đầy tháng, Ôn Nhược Thủy đối với cái nhũ danh “Thất lang” này cuối cùng cũng là chết lặng, không còn ý kiến.
Hôm nay, nàng ôm nhi tử hỏi trượng phu đang đứng ở phía trước cửa sổ vẽ hoa sen, “Tên nhi tử ngươi nghĩ ra được chưa?”
“Lý Tiêu Diêu, thế nào?”
Tốt, so với Thất Lang cực kì tốt!
“Không sai.” Nàng mặt không chút biểu tình ôm nhi tử muốn ly khai thư phòng.
“Nương tử, chờ một chút.” Hắn gọi nàng.
“Chuyện gì?”
Lý Dật Phong buông bút, từ giá sách rút ra một quyển tập, vẻ mặt hưng phấn mà đưa cho nàng, “Đây là vài cái tên mà ta đã nghĩ ra, sau này con của chúng ta cứ dựa theo thứ tự trong đây mà đặt tên.”
Ôn Nhược Thủy khóe miệng giật giật, nắm chặt quyển tập nọ, một điểm ý định muốn xem cũng không có, trực tiếp từ cửa sổ ném vào ao sen.
Coi nàng là heo sao? Một quyển sách dày như vậy, nàng là heo mẹ cũng sinh không được nhiều bằng đó nha!
“Nương tử, đây là tâm huyết của ta mà….” Lý Dật Phong gục vào trước cửa sổ, đau lòng nhìn “tâm huyết” của mình đang chậm rãi chìm vào trong ao.
Ôn Nhược Thủy lưu cho hắn một tiếng hừ nhẹ, ôm nhi tử rời đi.
Tại chỗ hành lang gấp khúc đụng phải phụ thân, Ôn Hồng Học hướng tới ngoại tôn vỗ tay, cười nói: “Tâm can bảo bối của ngoại công, lại đây, ngoại công ôm một cái.”
Ôn Nhược Thủy một bên đem nhi tử giao cho phụ thân, một bên dặn, “Cha, người cẩn thận một chút, trời nóng, không nên ôm Tiêu Diêu chơi dưới trời nắng a.”
“Tiêu Diêu?”
“Tên Vương gia đặt cho hắn.”
“Thất Lang nghe vẫn hay hơn, đúng không, Thất Lang?!”
Nhìn phụ thân ôm nhi tử đi xa, Ôn Nhược Thủy một người đứng ở hành lang gấp khúc hơi xuất thần.
Đột nhiên, Cẩm Thanh từ đâu chạy tới, thấy nàng, vội vàng chào, “Gặp qua Vương phi.”
“Chuyện gì lại hoang mang rối loạn như thế?”
“Người từ kinh đến.”
“Nói cái gì?”
“Lệnh Vương gia cùng Vương phi về kinh tham gia đại thọ sáu mươi của Hoàng thượng.”
“Ngươi nói cho Vương gia biết đi.” Ôn Nhược Thủy hờ hững bỏ đi. Kinh thành, nàng tuyệt không muốn trở lại.
Bất tri bất giác đi tới hoa viên, nhìn Hạnh nhi dưới tán cây chuyên tâm thêu hoa, Ôn Nhược Thủy tại hành lang chậm rãi ngồi xuống.
Không có việc gì, nàng thường ngắm Hạnh nhi tựa như xem một bức tranh, cảm giác rất thoải mái.
Kỳ thực, đây là lý do nàng để Hạnh nhi hầu hạ mình, trong quân gặp quá nhiều nam nhân tục tằng, nhìn Hạnh nhi yểu điệu xinh đẹp tựa bức tranh như vậy, tuyệt đối là một loại giải thoát từ trong tâm hồn.
Đương nhiên, nguyên nhân này, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.
Tương lai, nhi tử muốn hỏi nhũ danh của hắn vì sao tồn tại, đánh chết nàng cũng sẽ không nói! Tiêu Diêu a, cứ gọi Tiêu Diêu là tốt hơn!
Nàng dự liệu không sai, một lát sau, Lý Dật Phong đã chạy đến hoa viên tìm nàng.
“Nương tử.”
“Vương gia.” Nàng có chút cụt hứng đáp lại.
“Phụ hoàng muốn chúng ta quay về kinh tham gia thọ yến của người.”
“Nga.” Có cái gì vui mà tham gia, không phải là một đám người ăn uống tiệc tùng, vỗ mông ngựa vài câu, hiến một ít trân bảo mỹ nữ là gì?
“Nàng không muốn đi sao?” Hắn có chút chần chờ hỏi.
“Quân nhượng thần tử, thần bất tử bất trung, huống chi chỉ là đi tham gia thọ yến, thần thiếp làm sao không muốn đi.” Nàng mỉm cười.
Quả nhiên là không muốn đi, ngữ khí này, luận điệu này, chậc! Lý Dật Phong không tiếng động nở nụ cười….
Đoạn kết:
Tư liệu lịch sử ghi chép lại rằng ———
Bình vương, tự Khánh Lịch, hai mươi chín năm liền cực ít lộ diện tại kinh thành.
Có người bảo trông thấy Bình vương phu phụ tại nơi biên tái, cũng có người nhìn thấy bọn họ tại Giang Nam; còn có người khẳng định rằng đã xem thấy họ tại vùng duyên hải…
Mà tại Thiên triều hơn nười năm sau xuất hiện một vị tướng quân thiếu niên tuyệt sắc, danh gọi Tiêu Diêu, đối nhân xử thế hào hiệp phóng khoáng, dụng binh quỷ dị khó lường, hậu thế truyền rằng: Tiêu Diêu tại, Thiên triều cố (*vững mạnh)!
[ Toàn văn hoàn ]|||
/40
|