Tướng quân, Thỉnh buông tay

Chương 1: Mở đầu

/5


Mở đầu:

Đứng trên ngôi cao sẽ có cảm giác gì?

Phương Lạc Tịnh trầm ngâm dõi mắt ra bốn phía kinh thành, phồn hoa phú quý cùng uy nghi vững chắc hiện hữu khắp nơi, muôn dân vui vẻ sinh hoạt, trị an nghiêm cẩn thành thật.

“Nước quá trong sẽ không có cả, Lạc Tịnh, nước quá trong sẽ không có cá…”

Tiên đế đã để lại câu như thế, trước khi lão ta chết.

Quả thật, nàng chẳng ưa thích gì lão ta, nhưng hiểu rõ đạo lý ấy.

Ba mươi năm trị vì của nàng, dù là trong sáng hay ngoài tối, cũng hiểu rằng chỉ có lợi ích mới là quân cờ tốt nhất trong chính trị, và nàng biết, nàng đã làm tốt lắm.

Nàng đã thống nhất bốn nước rồi, không phải sao?

- Bệ hạ. - Thịnh công công, tâm phúc từ khi nàng đăng cơ đến nay tiến lại, cung kính bẩm báo. - Trầm đại tướng quân xin yết kiến.

- Trầm Uy ư? - Phương Lạc Tịnh lẩm bẩm, có chút mơ hồ.

Quãng đường dài như vậy, chỉ có y đi cùng nàng tới cuối.

Các vị công thần, huynh đệ tỷ muội sát cánh bên vai nàng, cùng nàng giành ngôi vị, cùng nàng đánh chiến thành trì thống nhất bốn nước, vậy mà khi nàng trở thành khai quốc Nữ hoàng, người thì chết trận, người thì mệt mỏi xin cáo lão hồi hương quy ẩn tìm bình yên.

Chỉ còn lại nàng, đứng trên ngôi cao.

Thật ra ngẫm lại, vẫn may là có Trầm Uy.

Phương Lạc Tịnh quay người đối mặt với Thịnh tổng quản đại nội, nhìn thấy gương mặt đã mang nhiều nếp nhăn của hắn, thở dài.

Ai cũng già rồi.

Khi nàng vào Hổ Hàm điện, Trầm Uy cung kính hành lễ, đã bao lâu rồi, tuổi tác cũng lớn, thế nhưng dáng đứng oai vệ lừng lững của y vẫn như ngày đầu gặp mặt, thật khiến người ta cảm phục và tin cậy.

- Trầm khanh, có chuyện gì cần bẩm báo?

- Bệ hạ, theo lệnh người, thần đã giám sát Phương nhị cô nương, quả thật y theo lời ngài, tư chất của nàng ta là khá nhất.

Khóe mắt Phương Lạc Tịnh sáng lên, nàng gật đầu cười:

- Cực khổ cho khanh, lui xuống đi, trẫm biết phải làm gì.

Trầm Uy ngẩng đầu, y rất ít khi luống cuống trước thánh nhan, luôn luôn cung kính, nhưng giờ phút này trong mắt y vụt lên nét yếu ớt cùng lo lắng, dù che giấu rất sâu, nhưng sự dịu dàng yêu thương vẫn không thể giấu nổi.

Y cúi người rất nhanh, hành lễ rồi lui xuống khỏi Hổ Hàm điện.

Phương Lạc Tịnh ngơ ngẩn.

Ba mươi năm rồi, y kiên trì 30 năm, đời người có bao nhiêu cái 30 năm?

Nàng đã già, y cũng thế.

- Thịnh ái khanh. - Nàng chưa bao giờ gọi Thịnh Lỗi trân trọng như thế, khiến người hắn run lên, quỳ xuống thỉnh tội.

- Ngươi thì có tội gì chứ. - Bật cười, Phương Lạc Tịnh có chút lạc lõng tiếp. - Xem ra trẫm đã già rồi, tâm phúc đều trở nên xa lánh…

- Nô tài không dám, bệ hạ… - Thịnh Lỗi sợ hãi, sao có thể xa lánh ngài chứ. Có trời biết, kể từ khi nhìn thấy ngài, hắn đã quyết cả đời chỉ thần phục một chủ tử là ngài thôi.

- Thôi, bãi giá về Tư Long cung.

Phất tay, nàng đứng dậy, không quên dặn dò Thịnh Lỗi:

- Sáng mai ban bố thánh chỉ này, nhớ kỹ, vào giờ Dần.

Đúng lúc ấy, một cơn đau giật lên từ ngực, Phương Lạc Tịnh khựng lại, nhíu mày, rồi như không quay người cất bước.

Có những chuyện, tiếc nuối chẳng thể thay đổi.

Tựa như, khi nàng mới tròn 8 tuổi toàn gia Phương tể tướng chìm trong biển lửa, thánh nhan nổi giận tru di cửu tộc, một mình mẫu thân mang nàng chạy trốn rồi lìa đời.

Tựa như, khi nàng bất chấp tất cả vì sống sót cùng trả thù mà bái độc vương làm sư phụ, bị hắn cho ăn hàn độc chí tôn cũng chẳng nhíu mày.

Lại tựa như, khi nàng vì báo thù mà lập kế giết vua giành ngai vị, lại vì trách nhiệm mà đánh chiếm bốn nước, trở thành khai quốc nữ hoàng.

Khi chỉ còn một mình trong Tư Long cung rộng lớn uy nghi lại không kém phần xa hoa quý phái, Phương Lạc Tịnh mỉm cười nằm lên long sàn.

Cuối cùng thì nàng cũng có thể buông bỏ rồi…

Nếu nói có gì làm nàng nuối tiếc, chính là đành xin lỗi Trầm Uy, cả đời có lỗi với hắn…

oOo


Sử sách Chấn Thiên Quốc ghi chép:

Năm Tịnh Hỏa thứ 32, nữ đế Phương Lạc Tịnh băng hà, truyền ngôi cho nhị cô nương Phương Hạ Di.

Nữ đế cả đời không lập phu, chân tuyển từ giân dan hơn ngàn trẻ mồ côi, lao tâm huấn luyện từ nhỏ, cuối chỉ còn 10 vị được diện thánh.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Năm trẫm 28 tuổi, nhận thấy mệnh trời không ở chỗ hạ sinh mà có.

Thân là long nữ, trẫm hiểu rõ nhân trung long phụng là đến từ dân gian.

Nay kính thuận ý trời, chân tuyển ngàn nhân tài, bỏ công huấn luyện, rốt cuộc cũng tìm ra ngọc quý.

Phương nhị cô nương Phương Hạ Di vinh dự mang họ trẫm từ năm lên 10, quá niên lập chiến công, dù bị đày đi Cổ thành xa xôi vẫn chấn hưng lòng dân, tạo nên thiên uy hiển hách.

Lòng trẫm đã tỏ ý trời, sao có thể trái.

Nay truyền ngôi cho Phương nhị cô nương Phương Hạ Di, tiếp nhận mệnh trời, chấn hưng đất nước.

Khâm thử.”


Còn có ghi chép:

Hộ quốc đại tướng quân Trầm Uy, ngay đêm nữ hoàng băng hà, điên cuồng vào cung, cố gắng cứu chữa thánh thượng nhưng vô vọng.

Tướng quân tự thẹn lòng thành chưa đủ, xin tân hoàng từ chức, về đế lăng canh giữ mộ hoàng.

Tân hoàng ban cho danh hiệu Trầm quốc công, chuẩn y cho ngài đến đế lăng.

Người đời ai ai cũng truyền tụng, về mối tình si mà Trầm đại tướng quân dành cho nữ đế.

Năm Hạ Chân thứ 6, Trầm quốc công thăng, tân hoàng đặc cách cho ngài hạ tang tại cửa đế lăng.

Vĩnh viễn, canh giữ cho tiên hoàng.

/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status