Có cái gì đó hung hăng đâm sầm vào lòng Tô Khiêm Dương, đem tường vây kia đã bị tàn phá không chịu nổi hoàn toàn đánh sụp. Trước mắt hắn bây giờ là một màn mê đắm, khắc thật sâu trong con ngươi hắn.
Tô Khiêm Dương có thể cảm giác được nhịp tim đập tăng nhanh của mình. Nữ nhân thướt tha trong phòng kia, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều khiến hắn không thể kiểm soát bản thân.
Khoảnh khắc Tương Như Nhân ngoái đầu nhìn lại đã thấy hấn. Nhưng theo quán tính động tác liền mạch khiến nàng còn chưa nghĩ được gì đã đem các tư thế múa xong hết. Sau khi kết thúc màn thẹn thùng kia, phản ứng của nàng trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Vẫn là Bình Ninh ở bên cạnh phản ứng mau, lúc quay đầu nhìn thấy phụ hoàng liền đứng lại, chạy về phía hắn, đứng trước mặt hắn lắc lắc của mình hưng phấn nói “Phụ hoàng ngài xem ta múa có được hay không?”
Dứt lời lặp lại một lần, chờ đợi Tô Khiêm Dương khích lệ.
“Tốt.” Tô Khiêm Dương thất thần nói khẽ, câu thứ hai liền trở lại bình thường “Múa rất đẹp mắt.”
Bình Ninh cười hì hì “Mẫu phi múa còn đẹp hơn. Vừa rồi phụ hoàng có nhìn thấy không?”
Tương Như Nhân giương mắt nhìn Tô Khiêm Dương, gò má nàng ửng hồng, không biết là do vừa múa xong hay vì xấu hổ, trong ánh mắt còn có chút nhột, dường như là đối với sự xuất hiện của hắn trở tay không kịp.
Phản ứng chân thực tự nhiên này khiến Tô Khiêm Dương vui sướng phi thường. Nhân tiện có Bình Ninh ở đây, không khí cũng không coi là xấu hổ, Tô Khiêm Dương nhấc chân đi vào. Tương Như Nhân vào trong tẩm thất thay lại y phục.
Lúc bước ra thì thấy Bình Ninh đang sinh động như thật giảng những động tác vừa học được cho Tô Khiêm Dương, một mặt vừa nói còn vừa làm mẫu.
Điệu vũ như vậy ngoại trừ được tập luyện cơ bản còn phải có nhiều năm lĩnh ngộ qua. Mỗi một động tác mềm như nước chảy hòa với nét mặt, Binhc Ninh làm gì đó còn chưa thích hợp. Tô Khiêm Dương xem lại nhớ tới cái ngoái đầu nhìn lại vừa rồi của Tương Như Nhân.
Thanh Đông bưng nước trà lên. Tương Như Nhân nhắc nhở Bình Ninh “Đừng để mệt.”
Bình Ninh cúi đầu lè lè lưỡi, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân lấy lòng “Mẫu phi, lần sau còn dạy ta?”
Tương Như Nhân nhéo khẽ cái mũi nàng “Ngươi không học cùng Trưởng công chúa sao?”
“Học a.” Bình Ninh cười hì hì “Nhưng mẫu phi có thể dạy một mình ta. Cô cô nói hôm nay đây là động tác đơn giản nhất, ngày sau còn khó hơn. Mẫu phi múa cũng đẹp, ngài không dayh ta thì dạy ai đâu. Phụ hoàng ngài nói đúng không?” Cuối cùng còn quay sang Tô Khiêm Dương chứng thực.
Tô Khiêm Dương nhìn nàng một cái, cười đồng ý “Ừ, không nên để nó thất truyền.” Hắn cũng không để ý nếu các nàng múa trước mặt khách quý.
Tương Như Nhân gặp phụ thân cùng nữ nhi đỡ lời qua lại như vậy, vỗ nhẹ vào trán Bình Ninh, cười đuổi “Còn không mau đi thay y phục.”
Bình Ninh ai nha một tiếng hồ hởi chạy về thay y phục rồi rất nhanh lôi kéo cả Dung nhi qua đây.
Hiện thời cũng chưa trễ, Tương Như Nhân sai Thanh Đông đi chuẩn bị chút điểm tâm mang lên. Bốn người ngồi ở trên sạp, Bình Ninh ngồi kế bên Tương Như Nhân. Tô Khiêm Dương và Dung nhi ngồi một bên.
So với hai mẫu tử gần gũi thì hai phụ tử nghiêm túc hơn nhiều. Có đôi khi chỉ chú ý nữ nhi, bây giờ chú ý một chút đến nhi tử liền phát hiện Dung nhi đã cao hơn Bình Ninh rất nhiều.
Hai năm này Dung nhi cao rất nhanh, mới đầu đứng còn xêm xêm với Bình Ninh, một chút liền đã vượt qua tỷ tỷ. Càng cao lớn, người càng trầm ổn.
Tô Khiêm Dương hỏi cái gì hắn cũng sẽ trả lời thật tốt. Nếu là có cái gì không hiểu, Tô Khiêm Dương giải đáp, hắn cũng lĩnh hội rất nhanh. Sau khi thái tử theo học phụ trợ chính vụ, Dung nhi theo học Trình thái phó quả thật đã học được rất nhiều. Kinh nghiệm của thái phó cũng đủ cho Dung nhi phải học một thời gian dài.
Tô Khiêm Dương rất vừa lòng tính cách nội liễm của Dung nhi. Không thể hiện ra ngoài, cũng không dễ dàng để người khác nhìn ra tâm tư.
Bình Ninh nghe bọn hắn nói này kia có chút buồn chán nhưng biết đệ đệ là đang lãnh giáo phụ hoàng nên không lên tiếng chen vào. Nàng lôi kéo Tương Như Nhân lặng lẽ hỏi “Mẫu phi, cô cô nói Đại tỷ tỷ sau một tháng nữa sẽ không học cùng với chúng ta mà bắt đầu học rất nhiều thứ khác.”
“Đúng vậy, Đại tỷ tỷ của ngươi rất nhanh sẽ nghị hôn. Hiện tại có rất nhiều thứ còn cần phải học.” Tườn Như Nhân hạ thấp thanh âm trả lời nàng. Bình Ninh có vẻ hơi tiếc nuối “Vậy đến sau khi Đại tỷ tỷ xuất giá cũng sẽ ít gặp được.”
“Cũng phải vài năm nữa mà, Đại tỷ tỷ ngươi xuất giá cũng phải đợi lúc mười lăm mười sáu.” Tương Như Nhân bị bộ dáng của nàng chọc cười “Tương lai ngươi cũng sẽ nghị thân, cũng phải xuất giá.”
Bình Ninh gục trong lòng nàng bắt đầu làm nũng “Ta không gả. Ta muốn cả đởi cạnh mẫu phi. Ta không muốn thành thân.”
Thanh âm của Bình Ninh khiến Tô Khiêm Dương và Dung nhi chú ý nhìn qua. Thấy Bình Ninh gương mặt đỏ bừng ở trong lòng Tườn Như Nhân làm nũng, cười hỏi “Chuyện gì vậy?”
“Xấu hổ thôi.” Tương Như Nhân sờ sờ tóc nàng. Bình Ninh ngẩng đầu kháng nghị “Ta nào có xấu hổ. Ta sau này sẽ không thành thân. Gả cho người ta rồi sau này sẽ không được thường xuyên gặp phụ hoàng và mẫu phi, sẽ không được làm việc mình thích.”
Tương Như Nhân khẽ giật mình “Sao lại nói như vậy?”
Bình Ninh ngồi dậy, thấy mọi người đều nhìn mình, hừ giải thích “Nữ sư phụ nói tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nữ tử gả cho người phải vì phu gia mà lo lắng, sinh nhi dục nữ là bổn phận. Nhưng nếu không thích trượng phu thì sẽ không thích vì hắn sinh nhi dục nữ, càng không thích cùng hắn chung sống, sẽ miễn cưỡng bản thân cùng hắn sống qua ngày. Vậy một chút cũng không vui.”
Nghe Bình Ninh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Tô Khiêm Dương chế nhạo “Vậy nếu gả cho trượng phu mình thích, cũng thích cùng hắn chung sống thì sao.”
Bình Ninh nghĩ một chút, khóe miệng dẫu lên quay sang nhìn Tương Như Nhân “Mẫu phi, vậy lúc ngài gả cho phụ hoàng là thích phụ hoàng, nguyện ý cùng hắn chung sống sao?”
Hay rồi, một vòng lại mang vấn đề chuyển đến trên người nàng. Tương Như Nhân xem nữ nhi ý đồ muốn nàng nói ra vài câu phản bác lời nói của hoàng thượng, vuốt vuốt tóc nàng vừa nằm rối, khẽ cúi đầu nhìn nàng “Tất nhiên là nguyện ý.”
Bình Ninh quay về phía Tô Khiêm Dương “Mẫu phi thích phụ hoàng nên mới nguyện ý, nữ nhi cũng phải tìm người ở trong lòng mới nguyện ý gả, nếu không phải ta sẽ không gả cho.”
Hôn sự nay đều là phụ mẫu ra lời, mai mối định ước. Trước khi xuất giá ngoại trừ một vài thông tin đại khái của đối phương, nhiều người ngay cả mặt mũi chững chưa từng thấy qua. Nếu nói thích, đa phần là sau khi thành thân mới dưỡng ra tình cảm.
Muốn dựa theo lời Bình Ninh nói, vậy hôn sự liền khó làm. Nàng xem vừa ý nhưng chưa hẳn có thể gả, điểm này Tô Khiêm Dương cũng không thể dễ dàng hứa hẹn.
Nửa ngày, Dung nhi luôn trầm mặc mở miệng “Tỷ tỷ nhanh như vậy đã muốn thành thân sao?”
Lời vừa ra, Bình Ninh liền cáu thẹn. Tương Như Nhan nói tiếng giảng hòa “Được rồi, không náo loạn nữa.”
Bình Ninb trừng mắt nhìn Dung nhi vài lần. Sắc trời cũng không còn sớm, Tương Như Nhân liền bảo bọn họ về phòng ngủ cùa mình.
Rửa mặt xong, Tương Như Nhân ngồi trước giường nghĩ đến những lời Bình Ninh vừa nói. Nếu đổi lại là nữ nhi nhà bình thường, muốn gả cho ai còn có thể chọn một chút. Nhưng là công chúa hoàng gia, gả cho ai thật không thể do nàng tự định đoạt. Tương Như Nhân bỗng hiểu ra cảm giác quan tâm cùa Đức phi đến hôn sự của Tam công chúa. Bình Ninh thông minh có chủ kiến, nếu là thuận nàng còn ổn, nếu không thuận nàng, không biết còn nháo ra sự gì.
Tô Khiêm Dương đi tới thấy nàng bộ dáng xuất thần, ngồi vào mép giường “Suy nghĩ cái gì?”
“Thần thiếp nghĩ hai đứa nhỏ cũng đã trưởng thành, nghị thân cũng chỉ là chuyện vài năm nữa nà thôi.” Làm sao không có chút bận tâm đây.
Tô Khiêm Dương kéo nàng nằm xuống, cười nói “Vậy vài năm sau lại nghĩ đi. Hiện tại có nghĩ thì ngày mau cũng không thể là ba bốn năm sau.”
Vấn đề hai người nghĩ đến căn bản là không giống nhau. Tô Khiêm Dương ở phía sau lưng nàng, nói khẽ bên tai “Trẫm cũng không biết Nhân Nhân múa tốt như vậy.”
“Ngài cũng không có hỏi a.” Lỗ tai ngưa ngứa, Tương Như Nhân né tránh trả lời. Chả lẽ muốn nàng không có việc gì chạy lại trước mặt hắn đòi múa.
Nàng trốn, hắn càng áp tới. Đến lúc không có chỗ trốn, nàng quay đầu đối mặt với ánh mắt hắn. Hơi thở nóng hổi phà đến trên mặt, trong giường có biến hóa vi diệu, hai người đều có cảm giác.
Lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, Tô Khiêm Dương đưa tay gỡ màn trướng xuống che khuất bên trong giường, cũng che khuất đi hình ảnh tiếp theo sẽ phát sinh. . .
Vào mùa xuân khí trời thật tốt. Năm nay tháng ba tháng tư trong cung dù không có tiểu tuyển nhưng xuân ý dạt dào vẫn khiến trong cung sức sống bừng bừng. Đi Cảnh Nhân cung thỉnh an, khí sắc Điền uyển nghi vẫn tốt như trước. Đều nói thai này của nàng là nam hài, Điền uyển nghi nghe trong lòng càng cao hứng.
Chỉ là vẻ mặt hoàng hậu, lúc nhìn đến Điền uyển nghi còn có vẻ như đang nhớ. Nàng nhớ đến chính là thái tử phi và thái tử trắc phi trong phủ thái tử.
Tính ra đã thành thân hơn một năm, thái tử phi không có tin tức, thái tử trắc phi cũng không có tin tức. Hiện tại trong cung không có tuyển tú nên không thể lại đưa người đi phủ thái tử. Lúc này trong đầu hoàng hậu miễn bàn là có bao nhiêu sốt ruột.
Thành thân sớm không phải là để thái tử sớm có con nối dõi sao. Lại cách một năm như vậy, thời gian cứ thế trôi qua.
Lúc trước tuyển thái tử phi và thái tử trắc phi thân mình đều rất tốt, tại sao lại mãi vẫn không có tin tức.
Riêng chuyện này hoàng hậu cũng thường phái người đi phủ thái tử xem tình trạng thị thậm. Thái tử phi và thái tử trắc phi lúc đến thỉnh an nàng cũng thường xuyên hỏi đến vài câu. Nhưng quá sâu nàng cũng không tiện hỏi đến. Vì thế hoàng hậu ohais người đi dân gian tìm các phương thuốc cầu tử.
Đưa qua thái y xem thấy thật sự có thể dùng, lại đưa đi phủ thái tử cho thái tử phi cùng thái tử trắc phi sử dụng.
Chính là trong lòng hoàng hậu luôn nghĩ đến chuyện này. Nghĩ đến nhiều, bản thân đều có chút tiều tụy.
Mấy người Tương Như Nhân đều để ý thấy hoàng hậu thất thần. Nói xong Điền uyển nghi bên này tất cả lại im lặng, vì thế Đức phi lên tiếng “Nương nương, tháng năm Lâm An thành bắt đầu hội Bách Hoa. Trong cung chúng ta có phải cũng nên náo nhiệt một chút.”
Hoàng hậu hoàn hồn, nghe nhắc đến hội Bách Hoa thì rất nhanh trên mặt lộ ý cười “Nhắc đến chuyện này, năm nay Bách Hoa thịnh yến, mọi người cũng có thể đi xem.”
Bách Hoa thịnh yến là lễ hội ba năm tổ chức một lần. Cũng như tên gọi, là lễ hội ngắm muôn hoa. Những người chăm hoa, yêu hoa sẽ đem hoa mình cảm thấy tốt nhất về đây tụ hội. Bách Hoa thịnh yến tổng cộng bảy ngày, đến hai ngày cuối còn có tổ chức tuyển ra Bách Hoa tiên tử.
Nghe hoàng hậu nói vậy, Kim thục nghi tò mò “Chúng ta cũng có thể đi nhìn xem sao?”
“Đúng vậy.” Hoàng hậu gật gật đầu “Ngày cuối cùng lúc tuyển Bách Hoa tiên tử nếu muốn thì có thể đi xem. Đầu xuân trong cung không có chuyện lớn, chúng ta đều có thể đi hưởng chút thú vui.”
Thế này đồng nghĩa với được ra khỏi cung. Mọi người nghe xong, trên mặt đều có chút mong đợi. . .
Tô Khiêm Dương có thể cảm giác được nhịp tim đập tăng nhanh của mình. Nữ nhân thướt tha trong phòng kia, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều khiến hắn không thể kiểm soát bản thân.
Khoảnh khắc Tương Như Nhân ngoái đầu nhìn lại đã thấy hấn. Nhưng theo quán tính động tác liền mạch khiến nàng còn chưa nghĩ được gì đã đem các tư thế múa xong hết. Sau khi kết thúc màn thẹn thùng kia, phản ứng của nàng trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Vẫn là Bình Ninh ở bên cạnh phản ứng mau, lúc quay đầu nhìn thấy phụ hoàng liền đứng lại, chạy về phía hắn, đứng trước mặt hắn lắc lắc của mình hưng phấn nói “Phụ hoàng ngài xem ta múa có được hay không?”
Dứt lời lặp lại một lần, chờ đợi Tô Khiêm Dương khích lệ.
“Tốt.” Tô Khiêm Dương thất thần nói khẽ, câu thứ hai liền trở lại bình thường “Múa rất đẹp mắt.”
Bình Ninh cười hì hì “Mẫu phi múa còn đẹp hơn. Vừa rồi phụ hoàng có nhìn thấy không?”
Tương Như Nhân giương mắt nhìn Tô Khiêm Dương, gò má nàng ửng hồng, không biết là do vừa múa xong hay vì xấu hổ, trong ánh mắt còn có chút nhột, dường như là đối với sự xuất hiện của hắn trở tay không kịp.
Phản ứng chân thực tự nhiên này khiến Tô Khiêm Dương vui sướng phi thường. Nhân tiện có Bình Ninh ở đây, không khí cũng không coi là xấu hổ, Tô Khiêm Dương nhấc chân đi vào. Tương Như Nhân vào trong tẩm thất thay lại y phục.
Lúc bước ra thì thấy Bình Ninh đang sinh động như thật giảng những động tác vừa học được cho Tô Khiêm Dương, một mặt vừa nói còn vừa làm mẫu.
Điệu vũ như vậy ngoại trừ được tập luyện cơ bản còn phải có nhiều năm lĩnh ngộ qua. Mỗi một động tác mềm như nước chảy hòa với nét mặt, Binhc Ninh làm gì đó còn chưa thích hợp. Tô Khiêm Dương xem lại nhớ tới cái ngoái đầu nhìn lại vừa rồi của Tương Như Nhân.
Thanh Đông bưng nước trà lên. Tương Như Nhân nhắc nhở Bình Ninh “Đừng để mệt.”
Bình Ninh cúi đầu lè lè lưỡi, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân lấy lòng “Mẫu phi, lần sau còn dạy ta?”
Tương Như Nhân nhéo khẽ cái mũi nàng “Ngươi không học cùng Trưởng công chúa sao?”
“Học a.” Bình Ninh cười hì hì “Nhưng mẫu phi có thể dạy một mình ta. Cô cô nói hôm nay đây là động tác đơn giản nhất, ngày sau còn khó hơn. Mẫu phi múa cũng đẹp, ngài không dayh ta thì dạy ai đâu. Phụ hoàng ngài nói đúng không?” Cuối cùng còn quay sang Tô Khiêm Dương chứng thực.
Tô Khiêm Dương nhìn nàng một cái, cười đồng ý “Ừ, không nên để nó thất truyền.” Hắn cũng không để ý nếu các nàng múa trước mặt khách quý.
Tương Như Nhân gặp phụ thân cùng nữ nhi đỡ lời qua lại như vậy, vỗ nhẹ vào trán Bình Ninh, cười đuổi “Còn không mau đi thay y phục.”
Bình Ninh ai nha một tiếng hồ hởi chạy về thay y phục rồi rất nhanh lôi kéo cả Dung nhi qua đây.
Hiện thời cũng chưa trễ, Tương Như Nhân sai Thanh Đông đi chuẩn bị chút điểm tâm mang lên. Bốn người ngồi ở trên sạp, Bình Ninh ngồi kế bên Tương Như Nhân. Tô Khiêm Dương và Dung nhi ngồi một bên.
So với hai mẫu tử gần gũi thì hai phụ tử nghiêm túc hơn nhiều. Có đôi khi chỉ chú ý nữ nhi, bây giờ chú ý một chút đến nhi tử liền phát hiện Dung nhi đã cao hơn Bình Ninh rất nhiều.
Hai năm này Dung nhi cao rất nhanh, mới đầu đứng còn xêm xêm với Bình Ninh, một chút liền đã vượt qua tỷ tỷ. Càng cao lớn, người càng trầm ổn.
Tô Khiêm Dương hỏi cái gì hắn cũng sẽ trả lời thật tốt. Nếu là có cái gì không hiểu, Tô Khiêm Dương giải đáp, hắn cũng lĩnh hội rất nhanh. Sau khi thái tử theo học phụ trợ chính vụ, Dung nhi theo học Trình thái phó quả thật đã học được rất nhiều. Kinh nghiệm của thái phó cũng đủ cho Dung nhi phải học một thời gian dài.
Tô Khiêm Dương rất vừa lòng tính cách nội liễm của Dung nhi. Không thể hiện ra ngoài, cũng không dễ dàng để người khác nhìn ra tâm tư.
Bình Ninh nghe bọn hắn nói này kia có chút buồn chán nhưng biết đệ đệ là đang lãnh giáo phụ hoàng nên không lên tiếng chen vào. Nàng lôi kéo Tương Như Nhân lặng lẽ hỏi “Mẫu phi, cô cô nói Đại tỷ tỷ sau một tháng nữa sẽ không học cùng với chúng ta mà bắt đầu học rất nhiều thứ khác.”
“Đúng vậy, Đại tỷ tỷ của ngươi rất nhanh sẽ nghị hôn. Hiện tại có rất nhiều thứ còn cần phải học.” Tườn Như Nhân hạ thấp thanh âm trả lời nàng. Bình Ninh có vẻ hơi tiếc nuối “Vậy đến sau khi Đại tỷ tỷ xuất giá cũng sẽ ít gặp được.”
“Cũng phải vài năm nữa mà, Đại tỷ tỷ ngươi xuất giá cũng phải đợi lúc mười lăm mười sáu.” Tương Như Nhân bị bộ dáng của nàng chọc cười “Tương lai ngươi cũng sẽ nghị thân, cũng phải xuất giá.”
Bình Ninh gục trong lòng nàng bắt đầu làm nũng “Ta không gả. Ta muốn cả đởi cạnh mẫu phi. Ta không muốn thành thân.”
Thanh âm của Bình Ninh khiến Tô Khiêm Dương và Dung nhi chú ý nhìn qua. Thấy Bình Ninh gương mặt đỏ bừng ở trong lòng Tườn Như Nhân làm nũng, cười hỏi “Chuyện gì vậy?”
“Xấu hổ thôi.” Tương Như Nhân sờ sờ tóc nàng. Bình Ninh ngẩng đầu kháng nghị “Ta nào có xấu hổ. Ta sau này sẽ không thành thân. Gả cho người ta rồi sau này sẽ không được thường xuyên gặp phụ hoàng và mẫu phi, sẽ không được làm việc mình thích.”
Tương Như Nhân khẽ giật mình “Sao lại nói như vậy?”
Bình Ninh ngồi dậy, thấy mọi người đều nhìn mình, hừ giải thích “Nữ sư phụ nói tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nữ tử gả cho người phải vì phu gia mà lo lắng, sinh nhi dục nữ là bổn phận. Nhưng nếu không thích trượng phu thì sẽ không thích vì hắn sinh nhi dục nữ, càng không thích cùng hắn chung sống, sẽ miễn cưỡng bản thân cùng hắn sống qua ngày. Vậy một chút cũng không vui.”
Nghe Bình Ninh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Tô Khiêm Dương chế nhạo “Vậy nếu gả cho trượng phu mình thích, cũng thích cùng hắn chung sống thì sao.”
Bình Ninh nghĩ một chút, khóe miệng dẫu lên quay sang nhìn Tương Như Nhân “Mẫu phi, vậy lúc ngài gả cho phụ hoàng là thích phụ hoàng, nguyện ý cùng hắn chung sống sao?”
Hay rồi, một vòng lại mang vấn đề chuyển đến trên người nàng. Tương Như Nhân xem nữ nhi ý đồ muốn nàng nói ra vài câu phản bác lời nói của hoàng thượng, vuốt vuốt tóc nàng vừa nằm rối, khẽ cúi đầu nhìn nàng “Tất nhiên là nguyện ý.”
Bình Ninh quay về phía Tô Khiêm Dương “Mẫu phi thích phụ hoàng nên mới nguyện ý, nữ nhi cũng phải tìm người ở trong lòng mới nguyện ý gả, nếu không phải ta sẽ không gả cho.”
Hôn sự nay đều là phụ mẫu ra lời, mai mối định ước. Trước khi xuất giá ngoại trừ một vài thông tin đại khái của đối phương, nhiều người ngay cả mặt mũi chững chưa từng thấy qua. Nếu nói thích, đa phần là sau khi thành thân mới dưỡng ra tình cảm.
Muốn dựa theo lời Bình Ninh nói, vậy hôn sự liền khó làm. Nàng xem vừa ý nhưng chưa hẳn có thể gả, điểm này Tô Khiêm Dương cũng không thể dễ dàng hứa hẹn.
Nửa ngày, Dung nhi luôn trầm mặc mở miệng “Tỷ tỷ nhanh như vậy đã muốn thành thân sao?”
Lời vừa ra, Bình Ninh liền cáu thẹn. Tương Như Nhan nói tiếng giảng hòa “Được rồi, không náo loạn nữa.”
Bình Ninb trừng mắt nhìn Dung nhi vài lần. Sắc trời cũng không còn sớm, Tương Như Nhân liền bảo bọn họ về phòng ngủ cùa mình.
Rửa mặt xong, Tương Như Nhân ngồi trước giường nghĩ đến những lời Bình Ninh vừa nói. Nếu đổi lại là nữ nhi nhà bình thường, muốn gả cho ai còn có thể chọn một chút. Nhưng là công chúa hoàng gia, gả cho ai thật không thể do nàng tự định đoạt. Tương Như Nhân bỗng hiểu ra cảm giác quan tâm cùa Đức phi đến hôn sự của Tam công chúa. Bình Ninh thông minh có chủ kiến, nếu là thuận nàng còn ổn, nếu không thuận nàng, không biết còn nháo ra sự gì.
Tô Khiêm Dương đi tới thấy nàng bộ dáng xuất thần, ngồi vào mép giường “Suy nghĩ cái gì?”
“Thần thiếp nghĩ hai đứa nhỏ cũng đã trưởng thành, nghị thân cũng chỉ là chuyện vài năm nữa nà thôi.” Làm sao không có chút bận tâm đây.
Tô Khiêm Dương kéo nàng nằm xuống, cười nói “Vậy vài năm sau lại nghĩ đi. Hiện tại có nghĩ thì ngày mau cũng không thể là ba bốn năm sau.”
Vấn đề hai người nghĩ đến căn bản là không giống nhau. Tô Khiêm Dương ở phía sau lưng nàng, nói khẽ bên tai “Trẫm cũng không biết Nhân Nhân múa tốt như vậy.”
“Ngài cũng không có hỏi a.” Lỗ tai ngưa ngứa, Tương Như Nhân né tránh trả lời. Chả lẽ muốn nàng không có việc gì chạy lại trước mặt hắn đòi múa.
Nàng trốn, hắn càng áp tới. Đến lúc không có chỗ trốn, nàng quay đầu đối mặt với ánh mắt hắn. Hơi thở nóng hổi phà đến trên mặt, trong giường có biến hóa vi diệu, hai người đều có cảm giác.
Lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, Tô Khiêm Dương đưa tay gỡ màn trướng xuống che khuất bên trong giường, cũng che khuất đi hình ảnh tiếp theo sẽ phát sinh. . .
Vào mùa xuân khí trời thật tốt. Năm nay tháng ba tháng tư trong cung dù không có tiểu tuyển nhưng xuân ý dạt dào vẫn khiến trong cung sức sống bừng bừng. Đi Cảnh Nhân cung thỉnh an, khí sắc Điền uyển nghi vẫn tốt như trước. Đều nói thai này của nàng là nam hài, Điền uyển nghi nghe trong lòng càng cao hứng.
Chỉ là vẻ mặt hoàng hậu, lúc nhìn đến Điền uyển nghi còn có vẻ như đang nhớ. Nàng nhớ đến chính là thái tử phi và thái tử trắc phi trong phủ thái tử.
Tính ra đã thành thân hơn một năm, thái tử phi không có tin tức, thái tử trắc phi cũng không có tin tức. Hiện tại trong cung không có tuyển tú nên không thể lại đưa người đi phủ thái tử. Lúc này trong đầu hoàng hậu miễn bàn là có bao nhiêu sốt ruột.
Thành thân sớm không phải là để thái tử sớm có con nối dõi sao. Lại cách một năm như vậy, thời gian cứ thế trôi qua.
Lúc trước tuyển thái tử phi và thái tử trắc phi thân mình đều rất tốt, tại sao lại mãi vẫn không có tin tức.
Riêng chuyện này hoàng hậu cũng thường phái người đi phủ thái tử xem tình trạng thị thậm. Thái tử phi và thái tử trắc phi lúc đến thỉnh an nàng cũng thường xuyên hỏi đến vài câu. Nhưng quá sâu nàng cũng không tiện hỏi đến. Vì thế hoàng hậu ohais người đi dân gian tìm các phương thuốc cầu tử.
Đưa qua thái y xem thấy thật sự có thể dùng, lại đưa đi phủ thái tử cho thái tử phi cùng thái tử trắc phi sử dụng.
Chính là trong lòng hoàng hậu luôn nghĩ đến chuyện này. Nghĩ đến nhiều, bản thân đều có chút tiều tụy.
Mấy người Tương Như Nhân đều để ý thấy hoàng hậu thất thần. Nói xong Điền uyển nghi bên này tất cả lại im lặng, vì thế Đức phi lên tiếng “Nương nương, tháng năm Lâm An thành bắt đầu hội Bách Hoa. Trong cung chúng ta có phải cũng nên náo nhiệt một chút.”
Hoàng hậu hoàn hồn, nghe nhắc đến hội Bách Hoa thì rất nhanh trên mặt lộ ý cười “Nhắc đến chuyện này, năm nay Bách Hoa thịnh yến, mọi người cũng có thể đi xem.”
Bách Hoa thịnh yến là lễ hội ba năm tổ chức một lần. Cũng như tên gọi, là lễ hội ngắm muôn hoa. Những người chăm hoa, yêu hoa sẽ đem hoa mình cảm thấy tốt nhất về đây tụ hội. Bách Hoa thịnh yến tổng cộng bảy ngày, đến hai ngày cuối còn có tổ chức tuyển ra Bách Hoa tiên tử.
Nghe hoàng hậu nói vậy, Kim thục nghi tò mò “Chúng ta cũng có thể đi nhìn xem sao?”
“Đúng vậy.” Hoàng hậu gật gật đầu “Ngày cuối cùng lúc tuyển Bách Hoa tiên tử nếu muốn thì có thể đi xem. Đầu xuân trong cung không có chuyện lớn, chúng ta đều có thể đi hưởng chút thú vui.”
Thế này đồng nghĩa với được ra khỏi cung. Mọi người nghe xong, trên mặt đều có chút mong đợi. . .
/191
|