Tương Như Nhân bị giam cầm trong này, hoàng thượng đến đây đã là ngoại lệ, làm sao còn có thể ở lại. Nếu để thái hậu biết, thế nào cũng không tính đến trên đầu hoàng thượng, chỉ nói là nàng không biết an phận.
Tương Như Nhân đứng ở bên giường nhắc nhở “Hoàng thượng, ngài cần phải trở về.”
Tô Khiêm Dương đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng trực tiếp ngồi xuống, không có ý muốn đi, còn đáp lại nàng “Hai cung ma kia sẽ không hồi báo với mẫu hậu, sẽ không có người biết trẫm ngủ lại đây.”
Đây là muốn hạ quyết tâm ở lại đây.
Vẻ mặt Tương Như Nhân khựng lại một chút, trong Khải Tường cung này cái gì cũng không thiếu, có điều chỉ có duy nhất một chiếc giường, không giống như ở Chiêu Dương cung có tẩm thất lớn, cũng sớm chuẩn bị giường phụ.
Tương Như Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, sai Hứa ma ma chuẩn bị thêm chăn gối. Dù là một cái giường cũng không thể đắp chung. Xem như ngầm đồng ý hắn ở lại...
Từ khi dọn giường đến khi rửa mặt xong Tương Như Nhân cũng không nói chuyện. Cho đến khi nằm xuống, Tô Khiêm Dương một chăn một gối nằm phía bên ngoài, Tương Như Nhân thì nằm sát vào bên trong giường.
Một lát sau trong bóng đêm, Tô Khiêm Dương đưa tay lần mò sang phía chăn bên đây của Tương Như Nhân, còn muốn từ dưới chăn mò sâu vào trong. Tương Như Nhân thì trực tiếp đè chặn lại chăn, không chừa cho hắn khe hở nào, giống như là liệu trước được hắn sẽ như thế.
Tô Khiêm Dương nhích người gần vào trong, bật cười “Nàng đây là giận trẫm?”
Tương Như Nhân không hé răng, giả bộ ngủ.
Trong lòng Tô Khiêm Dương than một tiếng “Trẫm thật sự không lo lắng Dung nhi học tốt, tất cả trẫm đều nhìn thấy.” Hắn cũng không hề tận lực đi cưỡng chế mấy đứa nhỏ không được học cái gì, chỉ là đối với bọn chúng thái độ xa lạ hơn chút, “Nếu trẫm cũng lo lắng chuyện các hoàng tử khác gần tuổi sẽ nguy hiểm tới địa vị thái tử, chẳng phải sẽ cao hứng chuyện nàng ước định cùng hoàng hậu?”
Nói xong, Tương Như Nhân khẽ động đậy, một lát sau nàng mới quay lại đây. Trong bóng đêm hai người nhìn nhau. Nửa ngày, trong giọng nói của Tương Như Nhân vẫn mang theo chút hoài nghi “Không phải hoàng thượng nói tiên hoàng đã dặn dò.”
“Tiên hoàng là tiên hoàng, trẫm là trẫm. Tình huống của hoàng tổ phụ lúc đó vơi hiện tại không giống nhau, không thể đánh đồng.”
Nói cách khác thì lúc trước để Bình Ninh làm tỷ tỷ không phải ý tứ của hoàng thượng, mà là ý của tiên hoàng.
Tương Như Nhân dạ một tiếng xem như tiếp nhận lời hắn, nhắm mắt ngủ.
Trong bóng đêm, gần sát lại giúp Tô Khiêm Dương mơ hồ nhìn Tương Như Nhân, đưa tay vuốt nhẹ mắt môi nàng. Mười mấy năm nay nàng giống như không già đi. Ít nhất là trong mắt hắn, nàng so với lúc trước càng khiến hắn mê muội.
Tương Như Nhân rất nhanh chìm vào giấc ngủ, lại cảm giác được bàn tay hắn vuốt ve gương mặt mình, trong lúc mơ ngủ nhẹ nhàng nỉ non một tiếng. Tô Khiêm Dương khẽ giơ khóe miệng, nhét tay lộ ra ngoài vào lại trong chăn, dịch góc chăn cho nàng, mặt đối mặt, cũng nhắm mắt ngủ. . . Một đêm này Tương Như Nhân ngủ đặc biệt an ổn, gánh nặng trong lòng được dỡ đi, không còn chuyện phải bận tâm suy nghĩ khiến tâm an tĩnh hơn nhiều.
Đợi đến lúc nàng tỉnh lại thì Tô Khiêm Dương sớm đã rời đi rồi. Nghe Hứa ma ma nói tờ mờ sáng là rời đi, hắn còn phải hồi Thừa Kiền cung rồi mới lâm triều.
Phía ngoài giường chăn gối Tô Khiêm Dương nằm còm chưa thu thập. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua, đứng dậy xem ngoài cửa sổ, cười với Hứa ma ma “Tháng ba mùa xuân, thời tiết thật đẹp.”
Hứa ma ma thấy nàng cao hứng, đỡ nàng xuống giường. Sau khi thay y phịc thì đỡ nàng ngồi xuống bàn trang điểm, giúp nàng vấn tóc “Hôm qua hoàng thượng đã tới, rất nhanh nương nương sẽ trở về Chiêu Dương cung thôi.”
Tương Như Nhân cầm lấy một cái trâm hoa trong hộp, lắc đầu “Không vội.”
Hứa ma ma cúi người khuyên nhủ “Nương nương còn giận hoàng thượng sao. Hoàng thượng cũng đã chủ động lại đây. Nhị công chúa và tam điện hạ còn đang đợi ngài trở về a.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hứa ma ma, Tương Như Nhân nở nụ cười “Không phải. Chuẩn bị tuyển tú, nếu bản cung ra ngoài, hoàng hậu khẳng định cũng được bỏ lệnh cấm. Chuyện tuyển tú kia, mặc kệ là bản cung muốn quản hay không thì lúc đó cái thân mình sáu bảy tháng này cũng tránh không khỏi.” Thai này của nàng vừa tới thân mình đã không khỏe. Cũng do tuổi lớn. Lúc trước thai song sinh cũng không mệt như vậy.
Nghe như vậy cũng hợp lý, Hứa ma ma gật đầu, lo lắng bổ sung một câu “Tóm lại nương nương cùng hoàng thượng không mâu thuẫn nữa, tốt tốt, lão nô an tâm.”
Nhìn thân ảnh Hứa ma ma trong gương, ba mươi năm trước làm nhũ mẫu cho mình, đến nay thời gian như bóng câu qua cửa, nhìn lại một cái, dung nhan bỗng nhiên đã già đi thật nhiều.
Ở cạnh nàng mấy chục năm nay, sinh hạ nhi tử cũng không tự dưỡng, luôn chăm sóc nàng. Đến khi nhi tử thành gia sinh tôn tử cũng không một ngày đi dưỡng. Tâm niệm vừa động, Tương Như Nhân mở miệng “Nhũ mẫu, chờ hài tử này sinh ra, ngươi hãy về nhà một thời gian thăm hai tôn tử. Bản cung nhớ là cháu gái lớn của ngươi cũng sắp đính hôn rồi.”
Vẻ mặt Hứa ma ma khựng lại một chút, sau đó hơi kích động, nhưng vẫn là lắc đầu “Hai tiểu tử đề là hỗ trợ Tương gia, lão nô ở lại trong cung cùng nương nương thôi. Đợi tiểu điện hạ sinh ra, vẫn là cần vài người chúng ta chăm sóc mới tốt.”
“Chăm qua ba tháng là được rồi. Ở đây còn bọn Thanh Đông, hai người Tôn ma ma và Bạch ma ma. Ngươi cứ trở về ở nhà mấy tháng, nhiều năm như vậy không về, nên trở về thôi.” Ai lại không nhớ người nhà, vẫn là tử nữ, tôn nhi của mình. Tương Như Nhân kiên trì như vậy, Hứa ma ma nghiêng người gạt lệ trên khóe mắt, cười đáp ứng “Aiz, vậy nghe theo nương nương.”
Ăn sáng xong, Thanh Đông và Thanh Thu đỡ Tương Như Nhân đi dạo trong sân. Vết thương của Thanh Thu đã lành, nhưng vẫn chưa thể xoay người hay ngồi lâu. Ở đây cũng không thiếu người, Tương Như Nhân dứt khoát để Thanh Thu nghỉ dưỡng cho khỏi hẳn. Có điều Thanh Thu cũng chịu không nổi, có thể xuống giường là liền muốn ra ngoài, không thể xoay người, làm việc thì cùng nương nương đi dạo vậy.Đi tới tường viện bên kia, ở vách tường mọc không ít rêu phong. Đầu xuân mới nhú lá non. Mấy ngày nay ban đêm đều mưa, sương lại nặng, sờ lên đám rêu xanh kia, một lớp dày mềm mát, cảm giác vô cùng thoải mái.
Loại cây này sinh trưởng ở chỗ râm mât cần nhiều nước không cần nhiều ánh nắng, luôn có rất nhiều sức sống. Thiếu nước thì có thể khô quắt ở kia, một tầng mỏng manh, nhưng chỉ cần qua một đêm mưa, no đủ nước, nó có thể lan thàng một mảng dày xanh biếc.
Cứ im lặng nằm ở trong góc, so với hoa trong bình đang sắp nở ở bên cạnh, nó có một nét đẹp riêng biệt.
Tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thấy sức sống, cũng đầy ý thơ.
Thanh Đông cùng Thanh Thu tất nhiên cảm nhận được tâm tình vui sướng của nương nương. Từ sau khi Bình vương đến thăm, tâm tình nương nương đã đỡ hơn nhiều. Ngày hôm qua hoàng thượng đột nhiên đến. Dù hôm nay nương nương chưa nói gì, nhưng trên mặt nàng nơi nơi đều lộ ra vẻ vui tươi.
Đi đến tiểu đình trong viện, Thanh Đông bày đệm xong thì đỡ nàng ngồi xuống. Hứa ma ma bưng tới canh vừa đôn còn nóng cho nàng.
Tương Như Nhân trước đây không hề thích mấy thứ này, ngửi mùi đã không thích. Hiện tại nhìn đến lại còn thấy thèm.
Uống xong một chén, Tương Như Nhân cảm giác được máy thai ở bên trái bụng, đưa tay ôm lấy. Tiểu tử kia như cảm nhận được, lại cử đọng chút nhẹ nhàng chạm vào tay nàng.
Sau một hồi, yên tĩnh một lát, hắn lại bắt đầu chuyển qua bên phải...
Ngày ở Khải Tường cung chính là trôi qua như thế. Hằng ngày sau kho dậy, dùng qua bữa thì tản bộ, đọc sách, viết chữ. Mấy người Thạn Đông ra ngoài cũng sẽ có hai người đi theo. Không thể tùy ý hỏi thăm tin tức, nàng ở trong này có vẻ thiếu tin tức. Chỉ biết ngày tuyển tú đã tới gần, hai đứa nhỏ tình hình gần đây cũng đều ổn.
Có điều đó là tình huống của hai tháng trước đây.
Từ cái đêm đó Tô Khiêm Dương đến trở về sau, cứ cách ba bốn ngày hắn lại qua đây.
Thường là đợi cho trời tối mới đến đây, trời chưa sáng lại đi.
Đến giữa tháng ba, Tô Khiêm Dương thậm chí còn mang theo một bộ cờ, nghiễm nhiên là cảm thấy ở trong này ngày cũng không tệ.
Có điều hiện tại não bộ Tương Như Nhân xử lý không kịp, thường đanha với hắn chỉ trụ được nửa ván, có đôi khi còn chẳng phân biệt được thắng thua. Hiện tại thì nửa ván cũng không đến, Tô Khiêm Dương đôi khi cũng nhường nhưng nàng vẫn cứ thua.
Thua thì phải làm sao, nàng giở tính xấu đến giữa ván thì bỏ chơi. Dù sao đối với nàng cũng như nhau, chơi tiếp cũng là thua. Nhưng đối với Tô Khiêm Dương thì khác. Người thích chơi cờ đều thích cảm giác chiến thắng. Còn chưa cảm nhận được tư vị ấy đã bỏ lửng, đâu được a.
Tương Như Nhân cứ không chịu chơi tiếp “Thần thiếp hiện tại mệt, hoàng thượng tìm người khác bồi ngài chơi đi.”
Tô Khiêm Dương bật cười “Trẫm chấp nàng ba bước.”
Lắc đầu.
“Năm bước?”
Tiếp tục lắc đầu.
Đáy mắt Tô Khiêm Dương cất giấu ý cười không ra tiếng, nhìn nàng ra vẻ trấn định “Vậy trẫm chấp nàng mười bước được chưa?”
'Ba' một tiếng, Tương Như Nhân buông quyển sách trên tay “Thành giao!”
Kết quả Tương Như Nhân vẫn cứ thua.
Nàng cáu thẹn trừng mắt nhìn Tô Khiêm Dương một cái, đứng dậy, không chơi!
Chuyện này đúng là không thể trách Tô Khiêm Dương. Chấp nàng mười bước, trong khi chơi còn nhường nàng. Nhưng hiện tại Tương Như Nhân thật sự suy nghĩ theo không kịp a. Nàng cáu thẹn chính là bản thân có thai lại thành ngốc như vậy a. Hoàng thượng nhường đến vậy còn thua. Về sau không bồi hắn chơi cờ nữa.
Cũng đã đến giờ ngủ. Rửa mặt thay y phục xong, Tô Khiêm Dương ôm nàng. Hai ngày trước, hắn thành công cùng nàng ngủ chung chăn. Nhưng sợ làm bị thương đứa nhỏ trong bụng, Tương Như Nhân đều là nằm quay lưng về phía hắn.
Có điều là tay hắn đụng đến bụng nhô ra cũng đụng đến chỗ nhô ra khác. Hắn có phản ứng nhưng giả bộ ngủ. Tương Như Nhân cũng chẳng thoải mái, cách áo ngủ mỏng manh, càng mẫn cảm.
Thật sự cảm thấy quá khó chịu, Tương Như Nhân đưa tay về sau đẩy hắn một cái “Vẫn là phân hai chăn ngủ đi.”
Tô Khiêm Dương bắt lấy tay nàng, để nàng xoay người lại đối mặt với mình. Tuy là nhìn không rõ sắc mặt nhưng vẫn cảm nhận được nhịp thở nhanh hơn chút. Kéo tay nàng xuống dưới, Tô Khiêm Dương khàn giọng “Giúp trẫm!”
Tương Như Nhân đứng ở bên giường nhắc nhở “Hoàng thượng, ngài cần phải trở về.”
Tô Khiêm Dương đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng trực tiếp ngồi xuống, không có ý muốn đi, còn đáp lại nàng “Hai cung ma kia sẽ không hồi báo với mẫu hậu, sẽ không có người biết trẫm ngủ lại đây.”
Đây là muốn hạ quyết tâm ở lại đây.
Vẻ mặt Tương Như Nhân khựng lại một chút, trong Khải Tường cung này cái gì cũng không thiếu, có điều chỉ có duy nhất một chiếc giường, không giống như ở Chiêu Dương cung có tẩm thất lớn, cũng sớm chuẩn bị giường phụ.
Tương Như Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, sai Hứa ma ma chuẩn bị thêm chăn gối. Dù là một cái giường cũng không thể đắp chung. Xem như ngầm đồng ý hắn ở lại...
Từ khi dọn giường đến khi rửa mặt xong Tương Như Nhân cũng không nói chuyện. Cho đến khi nằm xuống, Tô Khiêm Dương một chăn một gối nằm phía bên ngoài, Tương Như Nhân thì nằm sát vào bên trong giường.
Một lát sau trong bóng đêm, Tô Khiêm Dương đưa tay lần mò sang phía chăn bên đây của Tương Như Nhân, còn muốn từ dưới chăn mò sâu vào trong. Tương Như Nhân thì trực tiếp đè chặn lại chăn, không chừa cho hắn khe hở nào, giống như là liệu trước được hắn sẽ như thế.
Tô Khiêm Dương nhích người gần vào trong, bật cười “Nàng đây là giận trẫm?”
Tương Như Nhân không hé răng, giả bộ ngủ.
Trong lòng Tô Khiêm Dương than một tiếng “Trẫm thật sự không lo lắng Dung nhi học tốt, tất cả trẫm đều nhìn thấy.” Hắn cũng không hề tận lực đi cưỡng chế mấy đứa nhỏ không được học cái gì, chỉ là đối với bọn chúng thái độ xa lạ hơn chút, “Nếu trẫm cũng lo lắng chuyện các hoàng tử khác gần tuổi sẽ nguy hiểm tới địa vị thái tử, chẳng phải sẽ cao hứng chuyện nàng ước định cùng hoàng hậu?”
Nói xong, Tương Như Nhân khẽ động đậy, một lát sau nàng mới quay lại đây. Trong bóng đêm hai người nhìn nhau. Nửa ngày, trong giọng nói của Tương Như Nhân vẫn mang theo chút hoài nghi “Không phải hoàng thượng nói tiên hoàng đã dặn dò.”
“Tiên hoàng là tiên hoàng, trẫm là trẫm. Tình huống của hoàng tổ phụ lúc đó vơi hiện tại không giống nhau, không thể đánh đồng.”
Nói cách khác thì lúc trước để Bình Ninh làm tỷ tỷ không phải ý tứ của hoàng thượng, mà là ý của tiên hoàng.
Tương Như Nhân dạ một tiếng xem như tiếp nhận lời hắn, nhắm mắt ngủ.
Trong bóng đêm, gần sát lại giúp Tô Khiêm Dương mơ hồ nhìn Tương Như Nhân, đưa tay vuốt nhẹ mắt môi nàng. Mười mấy năm nay nàng giống như không già đi. Ít nhất là trong mắt hắn, nàng so với lúc trước càng khiến hắn mê muội.
Tương Như Nhân rất nhanh chìm vào giấc ngủ, lại cảm giác được bàn tay hắn vuốt ve gương mặt mình, trong lúc mơ ngủ nhẹ nhàng nỉ non một tiếng. Tô Khiêm Dương khẽ giơ khóe miệng, nhét tay lộ ra ngoài vào lại trong chăn, dịch góc chăn cho nàng, mặt đối mặt, cũng nhắm mắt ngủ. . . Một đêm này Tương Như Nhân ngủ đặc biệt an ổn, gánh nặng trong lòng được dỡ đi, không còn chuyện phải bận tâm suy nghĩ khiến tâm an tĩnh hơn nhiều.
Đợi đến lúc nàng tỉnh lại thì Tô Khiêm Dương sớm đã rời đi rồi. Nghe Hứa ma ma nói tờ mờ sáng là rời đi, hắn còn phải hồi Thừa Kiền cung rồi mới lâm triều.
Phía ngoài giường chăn gối Tô Khiêm Dương nằm còm chưa thu thập. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua, đứng dậy xem ngoài cửa sổ, cười với Hứa ma ma “Tháng ba mùa xuân, thời tiết thật đẹp.”
Hứa ma ma thấy nàng cao hứng, đỡ nàng xuống giường. Sau khi thay y phịc thì đỡ nàng ngồi xuống bàn trang điểm, giúp nàng vấn tóc “Hôm qua hoàng thượng đã tới, rất nhanh nương nương sẽ trở về Chiêu Dương cung thôi.”
Tương Như Nhân cầm lấy một cái trâm hoa trong hộp, lắc đầu “Không vội.”
Hứa ma ma cúi người khuyên nhủ “Nương nương còn giận hoàng thượng sao. Hoàng thượng cũng đã chủ động lại đây. Nhị công chúa và tam điện hạ còn đang đợi ngài trở về a.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hứa ma ma, Tương Như Nhân nở nụ cười “Không phải. Chuẩn bị tuyển tú, nếu bản cung ra ngoài, hoàng hậu khẳng định cũng được bỏ lệnh cấm. Chuyện tuyển tú kia, mặc kệ là bản cung muốn quản hay không thì lúc đó cái thân mình sáu bảy tháng này cũng tránh không khỏi.” Thai này của nàng vừa tới thân mình đã không khỏe. Cũng do tuổi lớn. Lúc trước thai song sinh cũng không mệt như vậy.
Nghe như vậy cũng hợp lý, Hứa ma ma gật đầu, lo lắng bổ sung một câu “Tóm lại nương nương cùng hoàng thượng không mâu thuẫn nữa, tốt tốt, lão nô an tâm.”
Nhìn thân ảnh Hứa ma ma trong gương, ba mươi năm trước làm nhũ mẫu cho mình, đến nay thời gian như bóng câu qua cửa, nhìn lại một cái, dung nhan bỗng nhiên đã già đi thật nhiều.
Ở cạnh nàng mấy chục năm nay, sinh hạ nhi tử cũng không tự dưỡng, luôn chăm sóc nàng. Đến khi nhi tử thành gia sinh tôn tử cũng không một ngày đi dưỡng. Tâm niệm vừa động, Tương Như Nhân mở miệng “Nhũ mẫu, chờ hài tử này sinh ra, ngươi hãy về nhà một thời gian thăm hai tôn tử. Bản cung nhớ là cháu gái lớn của ngươi cũng sắp đính hôn rồi.”
Vẻ mặt Hứa ma ma khựng lại một chút, sau đó hơi kích động, nhưng vẫn là lắc đầu “Hai tiểu tử đề là hỗ trợ Tương gia, lão nô ở lại trong cung cùng nương nương thôi. Đợi tiểu điện hạ sinh ra, vẫn là cần vài người chúng ta chăm sóc mới tốt.”
“Chăm qua ba tháng là được rồi. Ở đây còn bọn Thanh Đông, hai người Tôn ma ma và Bạch ma ma. Ngươi cứ trở về ở nhà mấy tháng, nhiều năm như vậy không về, nên trở về thôi.” Ai lại không nhớ người nhà, vẫn là tử nữ, tôn nhi của mình. Tương Như Nhân kiên trì như vậy, Hứa ma ma nghiêng người gạt lệ trên khóe mắt, cười đáp ứng “Aiz, vậy nghe theo nương nương.”
Ăn sáng xong, Thanh Đông và Thanh Thu đỡ Tương Như Nhân đi dạo trong sân. Vết thương của Thanh Thu đã lành, nhưng vẫn chưa thể xoay người hay ngồi lâu. Ở đây cũng không thiếu người, Tương Như Nhân dứt khoát để Thanh Thu nghỉ dưỡng cho khỏi hẳn. Có điều Thanh Thu cũng chịu không nổi, có thể xuống giường là liền muốn ra ngoài, không thể xoay người, làm việc thì cùng nương nương đi dạo vậy.Đi tới tường viện bên kia, ở vách tường mọc không ít rêu phong. Đầu xuân mới nhú lá non. Mấy ngày nay ban đêm đều mưa, sương lại nặng, sờ lên đám rêu xanh kia, một lớp dày mềm mát, cảm giác vô cùng thoải mái.
Loại cây này sinh trưởng ở chỗ râm mât cần nhiều nước không cần nhiều ánh nắng, luôn có rất nhiều sức sống. Thiếu nước thì có thể khô quắt ở kia, một tầng mỏng manh, nhưng chỉ cần qua một đêm mưa, no đủ nước, nó có thể lan thàng một mảng dày xanh biếc.
Cứ im lặng nằm ở trong góc, so với hoa trong bình đang sắp nở ở bên cạnh, nó có một nét đẹp riêng biệt.
Tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thấy sức sống, cũng đầy ý thơ.
Thanh Đông cùng Thanh Thu tất nhiên cảm nhận được tâm tình vui sướng của nương nương. Từ sau khi Bình vương đến thăm, tâm tình nương nương đã đỡ hơn nhiều. Ngày hôm qua hoàng thượng đột nhiên đến. Dù hôm nay nương nương chưa nói gì, nhưng trên mặt nàng nơi nơi đều lộ ra vẻ vui tươi.
Đi đến tiểu đình trong viện, Thanh Đông bày đệm xong thì đỡ nàng ngồi xuống. Hứa ma ma bưng tới canh vừa đôn còn nóng cho nàng.
Tương Như Nhân trước đây không hề thích mấy thứ này, ngửi mùi đã không thích. Hiện tại nhìn đến lại còn thấy thèm.
Uống xong một chén, Tương Như Nhân cảm giác được máy thai ở bên trái bụng, đưa tay ôm lấy. Tiểu tử kia như cảm nhận được, lại cử đọng chút nhẹ nhàng chạm vào tay nàng.
Sau một hồi, yên tĩnh một lát, hắn lại bắt đầu chuyển qua bên phải...
Ngày ở Khải Tường cung chính là trôi qua như thế. Hằng ngày sau kho dậy, dùng qua bữa thì tản bộ, đọc sách, viết chữ. Mấy người Thạn Đông ra ngoài cũng sẽ có hai người đi theo. Không thể tùy ý hỏi thăm tin tức, nàng ở trong này có vẻ thiếu tin tức. Chỉ biết ngày tuyển tú đã tới gần, hai đứa nhỏ tình hình gần đây cũng đều ổn.
Có điều đó là tình huống của hai tháng trước đây.
Từ cái đêm đó Tô Khiêm Dương đến trở về sau, cứ cách ba bốn ngày hắn lại qua đây.
Thường là đợi cho trời tối mới đến đây, trời chưa sáng lại đi.
Đến giữa tháng ba, Tô Khiêm Dương thậm chí còn mang theo một bộ cờ, nghiễm nhiên là cảm thấy ở trong này ngày cũng không tệ.
Có điều hiện tại não bộ Tương Như Nhân xử lý không kịp, thường đanha với hắn chỉ trụ được nửa ván, có đôi khi còn chẳng phân biệt được thắng thua. Hiện tại thì nửa ván cũng không đến, Tô Khiêm Dương đôi khi cũng nhường nhưng nàng vẫn cứ thua.
Thua thì phải làm sao, nàng giở tính xấu đến giữa ván thì bỏ chơi. Dù sao đối với nàng cũng như nhau, chơi tiếp cũng là thua. Nhưng đối với Tô Khiêm Dương thì khác. Người thích chơi cờ đều thích cảm giác chiến thắng. Còn chưa cảm nhận được tư vị ấy đã bỏ lửng, đâu được a.
Tương Như Nhân cứ không chịu chơi tiếp “Thần thiếp hiện tại mệt, hoàng thượng tìm người khác bồi ngài chơi đi.”
Tô Khiêm Dương bật cười “Trẫm chấp nàng ba bước.”
Lắc đầu.
“Năm bước?”
Tiếp tục lắc đầu.
Đáy mắt Tô Khiêm Dương cất giấu ý cười không ra tiếng, nhìn nàng ra vẻ trấn định “Vậy trẫm chấp nàng mười bước được chưa?”
'Ba' một tiếng, Tương Như Nhân buông quyển sách trên tay “Thành giao!”
Kết quả Tương Như Nhân vẫn cứ thua.
Nàng cáu thẹn trừng mắt nhìn Tô Khiêm Dương một cái, đứng dậy, không chơi!
Chuyện này đúng là không thể trách Tô Khiêm Dương. Chấp nàng mười bước, trong khi chơi còn nhường nàng. Nhưng hiện tại Tương Như Nhân thật sự suy nghĩ theo không kịp a. Nàng cáu thẹn chính là bản thân có thai lại thành ngốc như vậy a. Hoàng thượng nhường đến vậy còn thua. Về sau không bồi hắn chơi cờ nữa.
Cũng đã đến giờ ngủ. Rửa mặt thay y phục xong, Tô Khiêm Dương ôm nàng. Hai ngày trước, hắn thành công cùng nàng ngủ chung chăn. Nhưng sợ làm bị thương đứa nhỏ trong bụng, Tương Như Nhân đều là nằm quay lưng về phía hắn.
Có điều là tay hắn đụng đến bụng nhô ra cũng đụng đến chỗ nhô ra khác. Hắn có phản ứng nhưng giả bộ ngủ. Tương Như Nhân cũng chẳng thoải mái, cách áo ngủ mỏng manh, càng mẫn cảm.
Thật sự cảm thấy quá khó chịu, Tương Như Nhân đưa tay về sau đẩy hắn một cái “Vẫn là phân hai chăn ngủ đi.”
Tô Khiêm Dương bắt lấy tay nàng, để nàng xoay người lại đối mặt với mình. Tuy là nhìn không rõ sắc mặt nhưng vẫn cảm nhận được nhịp thở nhanh hơn chút. Kéo tay nàng xuống dưới, Tô Khiêm Dương khàn giọng “Giúp trẫm!”
/191
|