Năm ngày sau Dung nhi theo Bình vương gia xuất phát đi phía Nam. Đã qua bên nào chào từ biệt Tương Như Nhân. Lần đầu xa nhà như vậy, những gì nên dặn Tương Như Nhân lại dặn thêm một lần.
Trong triều người phản đối đương nhiên có nhưng lần này số người thượng tấu đã ít hơn nhiều. Lần trước chuyện tấn phong quý phi quỳ trước Thừa Kiền cung bị Tô Khiêm Dương níu chặt hung hăng phê bình một hồi.
Chịu qua đau khổ liền biết thu mình hơn. Vì thế lần này cũng chỉ có vài người thượng tấu, còn lại thì không nói gì. Tô Khiêm Dương căn bản không thèm quản vài người bọn họ. Đại thần cũng không thể “chiều”, ngươi theo hắn một cái hắn liền càng leo cao.
Đến đầu tháng chín, Tương Như Nhân rốt cuộc cũng ra tháng. Thời tiết lúc này đã có chút se lạnh, Tương Như Nhân tắm táp qua một lần. Hứa ma ma đem mọi thứ trong phòng cũng đổi mới. Cuối cùng mùi thuốc ám trong phòng cả tháng cũng phai đi.
Ngủ trưa dậy dưỡng nương ôm Trạm nhi qua đây. Tương Như Nhân chọc hắn một hồi hắn lại muốn ngủ
Tương Như Nhân phân phó dưỡng nương kia “Đứa nhỏ sẽ ở lại đây một lúc, ngươi bận gì thì cứ đi đi.”
Dưỡng nương kia lắc đầu, vẫn đứng canh bên cạnh Trạm nhi. Lúc đầu Tương Như Nhân không để ý nhưng qua nhiều lần, nàng thấy dưỡng nương này đối với Trạm nhi quá mức để tâm.
Lúc trước sức khỏe nàng chống đỡ không nổi, hôn mê xong khỏe hơn chút cũng đã nửa tháng, không có thời gian ở bên hài tử, thấy lạ thì cũng thôi. Nhưng sau khi nàng ở cử xong ngày ngày đều gặp con, vậy mà hắn lại có vẻ vẫn muốn gần gũi dưỡng nương hơn.
Kề cận dưỡng nương cũng bình thường, vì dù sao hiện tại cho bú cũng không phải nàng, đứa nhỏ mới bây lớn vẫn là nhạy cảm chút với mùi hương sữa. Nhưng trong mười lần thì có đến tám lần vẫn là dưỡng nương này xuất hiện, Tương Như Nhân liền thấy không thích hợp. Nàng tuyển cho nhi tử tổng cộng ba dưỡng nương, lúc ra tháng đã bỏ một người. Chờ đứa nhỏ tròn một tuổi lại bỏ một người nữa, phái ma ma đi qua cũng vị dưỡng nương lưu lại cùng chăm sóc.
Vài dưỡng nương tìm đến này khẳng định đều dụng tâm với Trạm nhi, thể trạng cũng là tốt nhất. Nhưng nhiều lần như vậy đều là dưỡng nương kia. Nếu nói Trạm nhi đặc biệt thân thiết với dưỡng nương đó thì nàng không tin. Nhưng Tương Như Nhân nhìn vài lần, thấy vị kia bộ dáng đoan chính, ánh mắt nhìn Trạm nhi thì nhu hòa. Chẳng lẽ là do nàng đa tâm...
Tương Như Nhân vẫn là tìm thêm một dưỡng nương đến chăm sóc. Nhưng đến khi Trạm nhi ba tháng tình hình vẫn không thay đổi. Hắn vẫn đặc biệt kề cận với Từ dưỡng nương kia. Đứa nhỏ lớn lên khỏe mạnh, nhìn cũng không có gì khác thường. Hứa ma ma nói đứa nhỏ nếu quen một người cũng là bình thường, lúc nàng còn nhỏ chẳng phải cũng dính lấy Hứa ma ma. Tương Như Nhân đành đem tâm này buông lỏng, hơn tháng nay sai người nhìn kĩ Từ dưỡng dương này cũng không phát hiện gì.
Mãi cho đến một ngày đầu tháng mười một, khi Tương Như Nhân muốn để đứa nhỏ ngủ lại qua đêm ở phòng nàng, Tương Như Nhân mới phát hiện dưỡng nương kia thực sự có vấn đề.
Trạm nhi sắp bốn tháng, trước khi ngủ ăn một chút, nửa đêm ăn thêm chút. Tương Như Nhân đều kêu cùng một dưỡng nương. Nhưng đến nửa đêm kia, làm thế nào Trạm nhi cũng không chịu ăn dù là đói. Kiểu gì cũng không chịu bú dưỡng nương này, khóc đến khan cổ vẫn không chịu ăn. Ở trong lòng Tương Như Nhân khóc đến đáng thương. Buổi tối trước khi ngủ cũng là dưỡng nương này cho bú, sau đó đều là nghỉ ở bên cạnh Tương Như Nhân, căn bản không xảy ra chuyện gì. Nhưng Trạm nhi lại nhất quyết không chịu bú. Tâm niệm vừa động, Tương Như Nhân lập tức nghĩ đến Từ dưỡng nương kia.
Sai Hứa ma ma đi gọi người lại đây. Mới đầu Trạm nhi thật nguyện ý ở trong lòng Từ dưỡng nương bú. Nhưng mới ngậm chưa bao lâu lại nhổ ra, tiếp tục khóc quấy không chịu ăn.
Từ dưỡng nương là trong lúc mơ ngủ bị lôi tới đây, thấy Trạm nhi phản ứng như vậy cũng có chút hoảng. Tương Như Nhân ôm con, giọng lạnh lùng “Hứa ma ma, thỉnh thái y!”
Hứa ma ma mời đến là thái y luôn kiểm tra thân mình cho Trạm nhi. Sau khi cẩn thận bách mạch cũng không phát hiện có gì khác thường “Quý phi nương nương, thân mình Lục hoàng tử không có vấn đề gì. Chỉ là mạch tượng hư nhược chút do đói quá thôi.”
Tương Như Nhân đương nhiên biết con là đói “Đầu hôm vẫn bình thường, sao bỗng nhiên lại không chịu ăn, hai dưỡng nương đều không chịu.”
Thái y có chút lạnh gáy “Mạch tượng quả thật không có vấn đề, thân mình Lục hoàng tử cũng rất tốt.” Muốn nói trúng độc thì hoàn toàn không chuẩn ra. Vô duyên vô cớ không chịu ăn, lại chưa thể mở miệng nói chuyện, làm sao biết được.
Trạm nhi khóc ở trong lòng Tương Như Nhân nhìn về phía hai dưỡng nương. Thời điểm nhìn thấy Từ dưỡng nương thì huơ tay nhỏ bé muốn nàng ôm, mặt khác còn đẩy Tương Như Nhân ra. Tương Như Nhân nhìn Từ dưỡng nương kia, chỉ thấy nàng cúi đầu, nhưng không có tiến lên ôm Trạm nhi.
“Người đâu!” Trên mặt Tương Như Nhân lộ chút tàn khốc “Đi lục soát phòng Từ dưỡng nương.”
Từ dưỡng nương bị dọa quỳ xuống. Trạm nhi trong lòng Tương Như Nhân thấy nàng không đến ôm mình khíc càng hung. Tương Như Nhân nhìn Từ dưỡng nương “Từ dưỡng nương, bây giờ ngươi nói còn kịp. Đừng đợi bản cung tìm thấy cái gì ở phòng ngươi, lúc đó thì đã muộn.”
“Nương nương, nô tì không biết, nô tò chăm sóc Lục hoàng tử thật tốt. Nô tì không làm chuyện gì có lỗi với Lục hoàng tử cả.” Từ dưỡng nương quỳ ở kia xin tha, lắc đầu nói cái gì cũng không biết.
Rất nhanh Phùng Áng dẫn người đi lục soát đã trở lại. Trong tay hắn bung theo một cái mâm chứa các vật tình nghi, hầu bao, mấy cái bình lọ, một hộp nhỏ.
Tương Như Nhân để thái y nhìn xem. Trạm nhi trong lòng nhỏ giọng khóc nức nở, níu chặt y phục của nàng ủy khuất.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ con. Từ dưỡng nương quỳ ở kia thân mình khẽ run.
Thái y kiểm tra cẩn thận, thời điểm lấy đến một cái bình nhỏ trong đó ngửi qua thì tỏ vẻ nghi ngờ.
Tương Như Nhân nhìn hắn. Thái y đổ chút bột trong lọ ra mu bàn tay, nếm một chút, lập tức biến sắc “Nương nương, đây xác thực là bột phấn hoa Anh túc.”
“Bột này quả thật có thể làm thuốc nhưng không thể dùng nhiều vì có độc tính, dùng nhiều sẽ nghiện. Trong thái y viện nếu có dùng cũng rất cẩn thận khống chế liều lượng.” Nghe thái y nói xong, sắc mặt Tương Như Nhân càng trầm “Ngươi nói thứ này ăn sẽ nghiện?”
Thái y gật gật đầu, lúc này liền minh bạch ý tứ của nàng. Cầm đến một chén nước pha lẫn ít bột phấn, gọi Từ dưỡng nương kia đi phòng kề vắt chút sữa hòa cùng hỗn hợp kia. Lấy thìa chấm một chút đưa đến bên miệng Trạm nhi.
Trạm nhi liền đón lấy, há miệng đi cái liếm thìa kia.
Một màn này khiến người trong phòng đều thay đổi sắc mặt. Thái y rút thìa lại, Trạm nhi chưa ăn được liền khóc. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua Từ dưỡng nương “Ngươi còn lời gì để nói!”
“Nô tì không biết thứ này có độc, nô tì không hề muốn hại Lục hoàng tử, bô tì không có.” Từ dưỡng nương kinh hoảng nói xong, Tương Như Nhân quát lớn “Còn nói ngươi không hại Lục hoàng tử, vậy thứ này từ đâu tới? Ngươi dùng nó làm gì?”
“Nô tì chưa làm gì hết, nô tì chỉ đem nó thoa lên ngực. Nô tì cũng không biết thứ này có độc. Cái gì nô tì cũng không biết.” Từ dưỡng nương vừa nói vừa dập đầu, chốc lát trán đã chảy đầy máu.
Trạm nhi trong lòng Tương Như Nhân vẫn ầm ĩ. Tương Như Nhân vẫy tay sai Hứa ma ma lôi Từ dưỡng nương ra ngoài thẩm vấn, chuyển qua nhìn thái y. “Nếu như vừa mắt đầu nghiện sữa có pha thứ này, có thuốc giải hay không? “
“Có thì có, nhưng Lục hoàng tử còn quá nhỏ, sợ là không phù hợp để uống dược.” Thái y uyển chuyển nói “Liều lượng này rất ít nên mạch tượng Lục hoàng tử mới không biểu lộ ra. Lục hoàng tử cũng không có dấu hiệu trúng độc, chứng tỏ chỉ nghiện một chút. Vì thế cách duy nhất hiện nay là cai.”
Cái gọi là cai ở đây chính là không cho hắn tiếp xúc hay dùng thứ đó nữa, chậm rãi sẽ không nghiện nữa. Nhưng quá trình cai đối với một đứa nhỏ rất tàn nhẫn. Để hắn đói đến tận cùng lại không chịu ăn, thời gian dài thân thể sao chịu nổi.
Tương Như Nhân đè xuống tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi “Thái y xem phải như vậy bao lâu?”
“Liều lượng trong bột kia không nhiều, Lục hoàng tử cũng mới nghiện, xem chừng tầm một tháng là có thể cai xong. Có điều trong vòng nửa năm không thể để Lục hoàng tử lại tiếp xúc, nếu không lại muốn ăn.” Thái y nơm nớp lo sợ trả lười. Người lớn còn có thể dùng thuốc uống để ức chế cảm giác thèm nhưng đứa nhỏ mới bốn tháng thì không thể dùng được.
Một tháng, phải khó chịu khóc quấy một tháng như vậy. Tương Như Nhân lạnh lùng phân phó Thanh Thu tiễn thái y, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành Trạm nhi.
Trạm nhi thì bướng, dù đói cả ngày cũng nhất định không chịu bú, cứ khóc nháo trong lòng Tương Như Nhân khiến nàng rất đau lòng.
Sai dưỡng nương nặn sữa ra chén. Tương Như Nhân múc một ít lên muỗng đút cho hắn. Đi vào một muỗng thì nhổ ra hết phân nửa. Tương Như Nhân tiếp tục đút hết chén sữa, hơn một nửa đều bị hắn phun ra nhưng tốt xấu là vẫn đi vào được chút ít. Nhận khăn ấm từ Hứa ma ma, Tương Như Nhân nhẹ nhàng lau khóe miệng cho hắn.
Trạm nhi khóc nức nở, Tương Như Nhân ôm hắn ghé vào trên vai mình. Tiểu tử kia ủy khuất tựa vào bờ bai nàng bộ dáng khiến ai cũng đau lòng.
Chỗ Hứa ma ma rất nhanh đã thẩm vấn ra kết quả. Thứ kia trong tay Từ ma ma, theo lời nàng là một dưỡng nương khác cho nàng, nói là bí phương có một không hai, không có truyền ra ngoài. Đem nó thoa lên rồi cho đứa nhỏ bú, dần dần đứa nhỏ sẽ quấn lấy nàng. Như vậy sau khi đứa nhỏ đầy tháng không bị đuổi, mà sau khi đầy tuổi, dựa vào Lục hoàng tử dính nàng thì có thể ở lại Chiều Dương cung làm dưỡng nương của Lục hoàng tử, vinh hoa phú quý.
“Dưỡng nương đó là ai?”
Hứa ma ma nói tên, Tương Như Nhân nhíu mày “Không phải người Tôn ma ma tuyển?”
“Lúc trước Tôn ma ma tìm cho điện hạ bốn dưỡng nương, chỗ hoàng hậu đưa qua hai người. Người Từ ma ma nói đến hẳn là người bên hoàng hậu.” Ngày đó Tôn ma ma chọn đều là người trung thực, thành thật. Làm dưỡng nương kiêng kỵ nhất là luyên thuyên, ở cạnh hoàng tử lâu dài, tâm bất chính lại lắm lời, vậy dưỡng hoàng tử ra bộ dáng gì.
Dưỡng nương chăm sóc hoàng tử công chúa đều là muốn lưu lại, như vậy ở ngoài cung gia đình cũng tốt hơn. Nếu như sau khi hoàng tử công chúa đại hôn xong còn được giữ lại thì sẽ đức cao vọng trọng. Vì thế mà không ít người tranh đoạt, cố gắng hết cách để lấy lòng hoàng tử công chúa.
Hiện tại lại có người lợi dụng chuyện này đến hại con nàng. Nếu thời gian nghiện quá dài, coi như bị hủy rồi.
“Người hoàng hậu đưa tới.” Tương Như Nhân hừ cười một tiếng “Nói như vậy vài dưỡng nương không được tuyển kia đều đã ra khỏi cung.”
Hứa ma ma gật đầu, dưỡng nương không được chọn dĩ nhiên là rời cung về nhà.
“Tìm!” Tương Như Nhân lớn tiếng ra lệnh “Quật ba thước đất cũng phải tìm ra cho bản cung!”
Trong triều người phản đối đương nhiên có nhưng lần này số người thượng tấu đã ít hơn nhiều. Lần trước chuyện tấn phong quý phi quỳ trước Thừa Kiền cung bị Tô Khiêm Dương níu chặt hung hăng phê bình một hồi.
Chịu qua đau khổ liền biết thu mình hơn. Vì thế lần này cũng chỉ có vài người thượng tấu, còn lại thì không nói gì. Tô Khiêm Dương căn bản không thèm quản vài người bọn họ. Đại thần cũng không thể “chiều”, ngươi theo hắn một cái hắn liền càng leo cao.
Đến đầu tháng chín, Tương Như Nhân rốt cuộc cũng ra tháng. Thời tiết lúc này đã có chút se lạnh, Tương Như Nhân tắm táp qua một lần. Hứa ma ma đem mọi thứ trong phòng cũng đổi mới. Cuối cùng mùi thuốc ám trong phòng cả tháng cũng phai đi.
Ngủ trưa dậy dưỡng nương ôm Trạm nhi qua đây. Tương Như Nhân chọc hắn một hồi hắn lại muốn ngủ
Tương Như Nhân phân phó dưỡng nương kia “Đứa nhỏ sẽ ở lại đây một lúc, ngươi bận gì thì cứ đi đi.”
Dưỡng nương kia lắc đầu, vẫn đứng canh bên cạnh Trạm nhi. Lúc đầu Tương Như Nhân không để ý nhưng qua nhiều lần, nàng thấy dưỡng nương này đối với Trạm nhi quá mức để tâm.
Lúc trước sức khỏe nàng chống đỡ không nổi, hôn mê xong khỏe hơn chút cũng đã nửa tháng, không có thời gian ở bên hài tử, thấy lạ thì cũng thôi. Nhưng sau khi nàng ở cử xong ngày ngày đều gặp con, vậy mà hắn lại có vẻ vẫn muốn gần gũi dưỡng nương hơn.
Kề cận dưỡng nương cũng bình thường, vì dù sao hiện tại cho bú cũng không phải nàng, đứa nhỏ mới bây lớn vẫn là nhạy cảm chút với mùi hương sữa. Nhưng trong mười lần thì có đến tám lần vẫn là dưỡng nương này xuất hiện, Tương Như Nhân liền thấy không thích hợp. Nàng tuyển cho nhi tử tổng cộng ba dưỡng nương, lúc ra tháng đã bỏ một người. Chờ đứa nhỏ tròn một tuổi lại bỏ một người nữa, phái ma ma đi qua cũng vị dưỡng nương lưu lại cùng chăm sóc.
Vài dưỡng nương tìm đến này khẳng định đều dụng tâm với Trạm nhi, thể trạng cũng là tốt nhất. Nhưng nhiều lần như vậy đều là dưỡng nương kia. Nếu nói Trạm nhi đặc biệt thân thiết với dưỡng nương đó thì nàng không tin. Nhưng Tương Như Nhân nhìn vài lần, thấy vị kia bộ dáng đoan chính, ánh mắt nhìn Trạm nhi thì nhu hòa. Chẳng lẽ là do nàng đa tâm...
Tương Như Nhân vẫn là tìm thêm một dưỡng nương đến chăm sóc. Nhưng đến khi Trạm nhi ba tháng tình hình vẫn không thay đổi. Hắn vẫn đặc biệt kề cận với Từ dưỡng nương kia. Đứa nhỏ lớn lên khỏe mạnh, nhìn cũng không có gì khác thường. Hứa ma ma nói đứa nhỏ nếu quen một người cũng là bình thường, lúc nàng còn nhỏ chẳng phải cũng dính lấy Hứa ma ma. Tương Như Nhân đành đem tâm này buông lỏng, hơn tháng nay sai người nhìn kĩ Từ dưỡng dương này cũng không phát hiện gì.
Mãi cho đến một ngày đầu tháng mười một, khi Tương Như Nhân muốn để đứa nhỏ ngủ lại qua đêm ở phòng nàng, Tương Như Nhân mới phát hiện dưỡng nương kia thực sự có vấn đề.
Trạm nhi sắp bốn tháng, trước khi ngủ ăn một chút, nửa đêm ăn thêm chút. Tương Như Nhân đều kêu cùng một dưỡng nương. Nhưng đến nửa đêm kia, làm thế nào Trạm nhi cũng không chịu ăn dù là đói. Kiểu gì cũng không chịu bú dưỡng nương này, khóc đến khan cổ vẫn không chịu ăn. Ở trong lòng Tương Như Nhân khóc đến đáng thương. Buổi tối trước khi ngủ cũng là dưỡng nương này cho bú, sau đó đều là nghỉ ở bên cạnh Tương Như Nhân, căn bản không xảy ra chuyện gì. Nhưng Trạm nhi lại nhất quyết không chịu bú. Tâm niệm vừa động, Tương Như Nhân lập tức nghĩ đến Từ dưỡng nương kia.
Sai Hứa ma ma đi gọi người lại đây. Mới đầu Trạm nhi thật nguyện ý ở trong lòng Từ dưỡng nương bú. Nhưng mới ngậm chưa bao lâu lại nhổ ra, tiếp tục khóc quấy không chịu ăn.
Từ dưỡng nương là trong lúc mơ ngủ bị lôi tới đây, thấy Trạm nhi phản ứng như vậy cũng có chút hoảng. Tương Như Nhân ôm con, giọng lạnh lùng “Hứa ma ma, thỉnh thái y!”
Hứa ma ma mời đến là thái y luôn kiểm tra thân mình cho Trạm nhi. Sau khi cẩn thận bách mạch cũng không phát hiện có gì khác thường “Quý phi nương nương, thân mình Lục hoàng tử không có vấn đề gì. Chỉ là mạch tượng hư nhược chút do đói quá thôi.”
Tương Như Nhân đương nhiên biết con là đói “Đầu hôm vẫn bình thường, sao bỗng nhiên lại không chịu ăn, hai dưỡng nương đều không chịu.”
Thái y có chút lạnh gáy “Mạch tượng quả thật không có vấn đề, thân mình Lục hoàng tử cũng rất tốt.” Muốn nói trúng độc thì hoàn toàn không chuẩn ra. Vô duyên vô cớ không chịu ăn, lại chưa thể mở miệng nói chuyện, làm sao biết được.
Trạm nhi khóc ở trong lòng Tương Như Nhân nhìn về phía hai dưỡng nương. Thời điểm nhìn thấy Từ dưỡng nương thì huơ tay nhỏ bé muốn nàng ôm, mặt khác còn đẩy Tương Như Nhân ra. Tương Như Nhân nhìn Từ dưỡng nương kia, chỉ thấy nàng cúi đầu, nhưng không có tiến lên ôm Trạm nhi.
“Người đâu!” Trên mặt Tương Như Nhân lộ chút tàn khốc “Đi lục soát phòng Từ dưỡng nương.”
Từ dưỡng nương bị dọa quỳ xuống. Trạm nhi trong lòng Tương Như Nhân thấy nàng không đến ôm mình khíc càng hung. Tương Như Nhân nhìn Từ dưỡng nương “Từ dưỡng nương, bây giờ ngươi nói còn kịp. Đừng đợi bản cung tìm thấy cái gì ở phòng ngươi, lúc đó thì đã muộn.”
“Nương nương, nô tì không biết, nô tò chăm sóc Lục hoàng tử thật tốt. Nô tì không làm chuyện gì có lỗi với Lục hoàng tử cả.” Từ dưỡng nương quỳ ở kia xin tha, lắc đầu nói cái gì cũng không biết.
Rất nhanh Phùng Áng dẫn người đi lục soát đã trở lại. Trong tay hắn bung theo một cái mâm chứa các vật tình nghi, hầu bao, mấy cái bình lọ, một hộp nhỏ.
Tương Như Nhân để thái y nhìn xem. Trạm nhi trong lòng nhỏ giọng khóc nức nở, níu chặt y phục của nàng ủy khuất.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ con. Từ dưỡng nương quỳ ở kia thân mình khẽ run.
Thái y kiểm tra cẩn thận, thời điểm lấy đến một cái bình nhỏ trong đó ngửi qua thì tỏ vẻ nghi ngờ.
Tương Như Nhân nhìn hắn. Thái y đổ chút bột trong lọ ra mu bàn tay, nếm một chút, lập tức biến sắc “Nương nương, đây xác thực là bột phấn hoa Anh túc.”
“Bột này quả thật có thể làm thuốc nhưng không thể dùng nhiều vì có độc tính, dùng nhiều sẽ nghiện. Trong thái y viện nếu có dùng cũng rất cẩn thận khống chế liều lượng.” Nghe thái y nói xong, sắc mặt Tương Như Nhân càng trầm “Ngươi nói thứ này ăn sẽ nghiện?”
Thái y gật gật đầu, lúc này liền minh bạch ý tứ của nàng. Cầm đến một chén nước pha lẫn ít bột phấn, gọi Từ dưỡng nương kia đi phòng kề vắt chút sữa hòa cùng hỗn hợp kia. Lấy thìa chấm một chút đưa đến bên miệng Trạm nhi.
Trạm nhi liền đón lấy, há miệng đi cái liếm thìa kia.
Một màn này khiến người trong phòng đều thay đổi sắc mặt. Thái y rút thìa lại, Trạm nhi chưa ăn được liền khóc. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua Từ dưỡng nương “Ngươi còn lời gì để nói!”
“Nô tì không biết thứ này có độc, nô tì không hề muốn hại Lục hoàng tử, bô tì không có.” Từ dưỡng nương kinh hoảng nói xong, Tương Như Nhân quát lớn “Còn nói ngươi không hại Lục hoàng tử, vậy thứ này từ đâu tới? Ngươi dùng nó làm gì?”
“Nô tì chưa làm gì hết, nô tì chỉ đem nó thoa lên ngực. Nô tì cũng không biết thứ này có độc. Cái gì nô tì cũng không biết.” Từ dưỡng nương vừa nói vừa dập đầu, chốc lát trán đã chảy đầy máu.
Trạm nhi trong lòng Tương Như Nhân vẫn ầm ĩ. Tương Như Nhân vẫy tay sai Hứa ma ma lôi Từ dưỡng nương ra ngoài thẩm vấn, chuyển qua nhìn thái y. “Nếu như vừa mắt đầu nghiện sữa có pha thứ này, có thuốc giải hay không? “
“Có thì có, nhưng Lục hoàng tử còn quá nhỏ, sợ là không phù hợp để uống dược.” Thái y uyển chuyển nói “Liều lượng này rất ít nên mạch tượng Lục hoàng tử mới không biểu lộ ra. Lục hoàng tử cũng không có dấu hiệu trúng độc, chứng tỏ chỉ nghiện một chút. Vì thế cách duy nhất hiện nay là cai.”
Cái gọi là cai ở đây chính là không cho hắn tiếp xúc hay dùng thứ đó nữa, chậm rãi sẽ không nghiện nữa. Nhưng quá trình cai đối với một đứa nhỏ rất tàn nhẫn. Để hắn đói đến tận cùng lại không chịu ăn, thời gian dài thân thể sao chịu nổi.
Tương Như Nhân đè xuống tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi “Thái y xem phải như vậy bao lâu?”
“Liều lượng trong bột kia không nhiều, Lục hoàng tử cũng mới nghiện, xem chừng tầm một tháng là có thể cai xong. Có điều trong vòng nửa năm không thể để Lục hoàng tử lại tiếp xúc, nếu không lại muốn ăn.” Thái y nơm nớp lo sợ trả lười. Người lớn còn có thể dùng thuốc uống để ức chế cảm giác thèm nhưng đứa nhỏ mới bốn tháng thì không thể dùng được.
Một tháng, phải khó chịu khóc quấy một tháng như vậy. Tương Như Nhân lạnh lùng phân phó Thanh Thu tiễn thái y, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành Trạm nhi.
Trạm nhi thì bướng, dù đói cả ngày cũng nhất định không chịu bú, cứ khóc nháo trong lòng Tương Như Nhân khiến nàng rất đau lòng.
Sai dưỡng nương nặn sữa ra chén. Tương Như Nhân múc một ít lên muỗng đút cho hắn. Đi vào một muỗng thì nhổ ra hết phân nửa. Tương Như Nhân tiếp tục đút hết chén sữa, hơn một nửa đều bị hắn phun ra nhưng tốt xấu là vẫn đi vào được chút ít. Nhận khăn ấm từ Hứa ma ma, Tương Như Nhân nhẹ nhàng lau khóe miệng cho hắn.
Trạm nhi khóc nức nở, Tương Như Nhân ôm hắn ghé vào trên vai mình. Tiểu tử kia ủy khuất tựa vào bờ bai nàng bộ dáng khiến ai cũng đau lòng.
Chỗ Hứa ma ma rất nhanh đã thẩm vấn ra kết quả. Thứ kia trong tay Từ ma ma, theo lời nàng là một dưỡng nương khác cho nàng, nói là bí phương có một không hai, không có truyền ra ngoài. Đem nó thoa lên rồi cho đứa nhỏ bú, dần dần đứa nhỏ sẽ quấn lấy nàng. Như vậy sau khi đứa nhỏ đầy tháng không bị đuổi, mà sau khi đầy tuổi, dựa vào Lục hoàng tử dính nàng thì có thể ở lại Chiều Dương cung làm dưỡng nương của Lục hoàng tử, vinh hoa phú quý.
“Dưỡng nương đó là ai?”
Hứa ma ma nói tên, Tương Như Nhân nhíu mày “Không phải người Tôn ma ma tuyển?”
“Lúc trước Tôn ma ma tìm cho điện hạ bốn dưỡng nương, chỗ hoàng hậu đưa qua hai người. Người Từ ma ma nói đến hẳn là người bên hoàng hậu.” Ngày đó Tôn ma ma chọn đều là người trung thực, thành thật. Làm dưỡng nương kiêng kỵ nhất là luyên thuyên, ở cạnh hoàng tử lâu dài, tâm bất chính lại lắm lời, vậy dưỡng hoàng tử ra bộ dáng gì.
Dưỡng nương chăm sóc hoàng tử công chúa đều là muốn lưu lại, như vậy ở ngoài cung gia đình cũng tốt hơn. Nếu như sau khi hoàng tử công chúa đại hôn xong còn được giữ lại thì sẽ đức cao vọng trọng. Vì thế mà không ít người tranh đoạt, cố gắng hết cách để lấy lòng hoàng tử công chúa.
Hiện tại lại có người lợi dụng chuyện này đến hại con nàng. Nếu thời gian nghiện quá dài, coi như bị hủy rồi.
“Người hoàng hậu đưa tới.” Tương Như Nhân hừ cười một tiếng “Nói như vậy vài dưỡng nương không được tuyển kia đều đã ra khỏi cung.”
Hứa ma ma gật đầu, dưỡng nương không được chọn dĩ nhiên là rời cung về nhà.
“Tìm!” Tương Như Nhân lớn tiếng ra lệnh “Quật ba thước đất cũng phải tìm ra cho bản cung!”
/191
|