Đại tuyết bay lả tả hạ đến đầu năm. Này xem như một năm nữa lại trôi qua. Mười hai tháng một, Bình Ninh và Dung nhi tròn một tuổi. Lúc trước ủy khuất bọn họ không tổ chức tiệc đầy tháng, hiện tại yến tiệc một tuổi, trên dưới phủ thái tử là tất bật một phen.
Hiện tại mới còn là đầu năm, dư vị tân niên còn tại kia, tuyết tan trong không khí mang theo chút lạnh, bên trong phủ thái tử thập phần náo nhiệt.
Đây cũng là Bình Ninh và Dung nhi lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người. Tương Như Nhân đặc biệt vì bọn họ chuẩn bị y phục giống nhau. Bình Ninh là khoác thêm áo choàng, Dung nhi thì có thêm cái mũ.
Hai người ngồi ở một chỗ, trên mặt còn có nét tương tự vì song sinh, thân mình tròn trĩnh, thập phần đáng yêu.
Yến tiệc một tuổi náo nhiệt nhất là màn chọn đồ vật đoán tương lai. ở giữa phòng đặt hai cái bàn, trên mặt phóng đầy đồ vặt để chọn lựa. Nhũ mẫu bế Bình Ninh đi lên, nàng ngồi giữa nhiều dồ vật, tò mò nhìn mọi người xung quanh, laiị tò mò nhìn những thứ bên cạnh bản thân. Nửa ngày, hô một tiếng phụ thận, tiếp đo nhìn vòng quanh trong đám người.
Thái tử cùng vài hoàng tử đứng tương đối gần, Bình Ninh liếc mắt một cái liền tìm được. Không để ý mấy thứ kia, trực tiếp giơ tay hướng thái tử đòi ôm.
Nhũ mẫu thấy Tương Như Nhân liếc mắt một cái, Tôn ma ma ở bên cạnh nhẹ nhàng ấn tay Bình Ninh xuống dỗ dành “ Công chúa thích cái gì liền lấy cái đó.”
Bình Ninh là không chịu tiếp thư. Có nhiều người nhìn như vậy, tiểu nha đầu vẫn khẩn trương, càng khẩn trương càng muốn tìm người quen thuộc. Trong lòng nàng cũng rõ ràng, Phụ thân so với nương dễ nói chuyện, vì thế từ trong đám người tìm thái tử, huơ tay nhỏ bé muốn hắn ôm.
Người bên trong phủ thái tử là biết thái tử có bao nhiêu sủng ái nhị cô nương. Nhưng ngừoi ngoài phủ thì không biết a. Chính vì thế thời điểm bọn hắn nhìn thái tử đi đến chỗ Bình Ninh thì chấn kinh không nhỏ.
Tôn mama thấy thái tử đi tới, cũng không ngăn đón Bình Ninh nữa. Bình Ninh run rẩy đứng lên, hướng tới Tô Khiêm Dương bước một bước nhỏ, nãi thanh nãi khí hô “Phụ thân ~ “
Thừa hưởng gen từ thái tử cùng Tương trắc phi, mặt mũi Bình Ninh tất nhiên càng đáng yêu. Nhu nhu kêu một tiếng, nhất thời mấy hoàng tử đứng đây tâm đều bị lung lạc. Nhất là ngũ hoàng tử, ỷ vào tuổi còn nhỏ, trực tiếp bước đến cạnh thái tử, hướng tới Bình Ninh đưa tay “Bình Ninh, ta là ngũ thúc của ngươi a!”
Bình Ninh sợ hãi nhìn hắn, rụt lui vào trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân ở bên cạnh nhắc nhở “ Điện hạ, còn đang chọn đồ vật đoán tương lai a”
Không để ý vẻ mặt thất bại của ngũ hoàng tử, Tô Khiêm Dương giúp đỡ Bình Ninh nhìn mọi thứ trên bàn, khẩu khí mang theo một chút quyết đoán “ Thích cái gì, lấy!”
Mọi người yên tĩnh, đều nhìn về cái bàn. Bình Ninh nhìn nào bàn tính nhỏ, sách vở, còn có bút lông, con dấu linh tinh. Tay nhỏ bé cầm lấy tay Tô Khiêm Dương, mở ra đến, tiếp theo hướng trên bàn trảo. Mỗi trảo đều đều giống nhau bỏ vào lòng Tô Khiêm Dương. Cái gì xa chút không lấy được còn chỉ huy Tô Khiêm Dương lấy giúp nàng, lấy đến lại cất vào trong lòng hắn.Tương Như Nhân đau đầu nhìn nữ nhi, lúc này lại không hợp nói cái gì. Đoán chắc thái tửcũng sẽ không nói gì nàng. Thời điểm ở Linh Lung các dặn dò nàng này nọ chỉ có thể lấy hai cái, không thể lấy nhiều. Hiện tại đến đây lại chỉ chừa hai cái, còn bao nhiêu gom hết.
Một bên ma ma lời hay đều nói ra. Người cứ lấy một thứ, lại tán dương một câu. Bất luận lấy cái gì đều có chuẩn bị trước lời dễ nghe. Hiện thời tay nàng không ngừng, mama miệng cũng không ngừng, có thể khen cũng khen. Còn lại hai loại hình dáng khó coi, Bình Ninh liền bỏ qua không thèm.
Quanh mình người đứng nhìn đều sợ ngây người. Vẻ mặt này của thái tử điện hạ bọn họ là chưa thấy bao giờ. Chính là thất công chúa thái tử thương yêu nhất cũng chưa bao giờ thấy qua đại ca đối với bản thân từng có vẻ mặt như thế. Thật sủng nịch Bình Ninh, nàng lấy không tới còn thay nàng lấy, đây chính là ở chọn đồ vật đoán tương lai a.
Bình Ninh cầm nhiều như vậy, quay ra khoe với Tương Như Nhân. Từ trong lòng Tô Khiêm Dương lấy ra một cái đưa cho Tương Như Nhân “Nương!”, là một bàn tính nhỏ.
Tương Như Nhân tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải. Vẫn là thái tử phi kịp thời lên tiếng “ Đem những thứ Bình Ninh lấy đều gom lại, nên đến lượt Dung nhi rồi.”
Tôn ma ma bế Bình Ninh xuống. Nhũ mẫu ôm Dung nhi bị xem nhẹ một bên lên, vừa đặt hắn xuống bàn, Bình Ninh ở trong lòng Tôn ma ma đã vẫy tay với hắn, muốn cùng nhau ngồi chơi.
Tương Như Nhân nhìn Bình Ninh cảnh cáo một cái, vừa hồ nháo một trận xong chưa nói giờ còn muốn tiếp tục.
Binh Ninh vẫn là sợ Tương Như Nhân, rụt lui vào lòng Tôn ma ma trốn. Ánh mắt nhìn về phía Dung nhi...
So với màn chọn đồ vật đoán tương lai của Bình Ninh, Dung nhi là bình thường hơn. Hắn cầm lên một quyển sách, một cây kiếm gỗ đào. Ma ma nói lời hay đứng bên nhẹ nhàng tgowr phào một hơi, cất riếng khen, thật may là không có ôm hết đến như vừa rồi.
Mọi người là cũng nhìn ra khác biệt, thái tử đối đãi đặc thù chỉ có mình Bình Ninh mà không như vậy với tam điện hạ. Điều này làm cho đại bộ phận người ở đây thở dài nhẹ nhõm. Sủng ái nữ nhi không có việc gì, nếu là sủng ái nhi tử mà không phải thái tôn, vậy sẽ không thiếu chuyện để nói. Tỷ tỷ ưu tú, đệ đệ xem ra điệu thấp một chút, hầu hết mọi người đều đặt sự chú ý lên Bình Ninh. Tương Như Nhân từ trong tay nhũ mẫu ôm đến Dung nhì “Ngươi bắt lấy được cái gì nào?”
Dung nhi xiết kiếm đào trong tay một chút, nhìn về phí Bình Ninh hô một tiếng tỷ tỷ, lại ủy khuất quay về rúc trong lòng Tương Như Nhân gọi một tiếng nương.
Tiểu hài tử đa cảm, nhiều người phản ứng như vậy hắn liền cảm giác được, phụ thân thích tỷ tỷ, mọi người cũng đều thích tỷ tỷ.
Tương Như Nhân vỗ vỗ lưng hắn, mềm giọng dỗ “Dung nhi ngoan, nương ở đây”
Chọn đồ vật đoán tương lai chấm dứt, ăn qua tiệc, khách nhân cũng cáo từ. Về tới trong Linh Lung các, hai hài tử chơi mệt đã ngủ. Tương Như Nhân đưa tay xoa xoa mặt Dung nhi. Sau này ngày còn dài, hào quang của Bình Ninh nhất định là còn muốn che đậy hắn rất nhiều năm.”Đây là bảo hộ cho ngươi a” Tương Như Nhân thì thào, bất luận như thế nào, bình an lớn lên mới là quan trọng nhất...
Đầu xuân tháng ba, Tô Khiêm Trạch rời Lâm An thành gần hai năm mang theo thê tử có thai trở về. Này đối với Bát vương phủ, có thêm hài tử là việc vui. Đối với triều đình, trận chiến của Tô Đô thống với Bắc Đồ mới là tin tức tốt nhất.
Xâm nhập vào Bắc Đồ, tiêu diệt trực tiếp trung tâm. Không chỉ soán vị đầu lĩnh hiện tại của Bắc Đồ mà còn chiếm thêm được mấy thành trì. Một lần thất bại cần trả giá là rất nhiều, đi theo về cùng Tô Đô thống còn là những cống phẩm của Bắc Đồ, còn có mỹ nhân muốn hiến lên cho hoàng thượng.
Hoàng thượng một đạo thánh chỉ phong Tô Đô thống làm Bình vương gia. Tin tức này trức tiếp oanh động Lâm An thành. Đệ tử hoàng gia luận chiến công được phong vương, Tô Khiêm Mặc là người đầu tiên. Mà lúc này hắn mới chỉ hai mươi tuổi, một vị vương gia hai mươi tuổi, lúc Bát vương gia hai mươi tuổi vẫn chỉ là một hoàng tử.
Chiến công chồng chất như vậy dẫn đến được phong vương so với kế thừa vương vị, dĩ nhiên người trước lời nói có phân lượng hơn đối với hoàng thượng.
Cố Ngâm Hoan cũng vì thế trở thành Bình vương phi. Mọi người nói như vậy là gả đúng rồi. Bát vương phủ mọi người tới chúc mừng. Ngay cả Cố gia kia cũng có không ít nguời đến.
Bên này phủ thái tử, Tương Như Nhân biết được tin cũng thay Ngâm Hoan vui mừng.
Nghĩ đến năm ngoái chỗ thái tử không biết được hết tin tức, bán cho nàng cái nút. Phong vương gia thật sự là nàng không nghĩ tới. Chiến công như vậy, sau này trên triều đình là một tay vững chắc.
Bình Ninh không hài lòng nàng thất thần, đi đến trước mặt Tương Như Nhân, bắt lấy tà váy, bất mãn hô một tiếng nương. Tương Như Nhân cúi xuống nhìn nàng cười, xoa bóp má nàng, thế này nàng mới xoay người lại, đi về phía Dung nhi.
Hiện tại đã nói được nhiều từ, đi đường cũng không cần người đỡ, liền không cho người khác ôm. Mỗi ngày ngủ dậy liền tinh thần mười phần ở trong phòng hào hứng đi qua đi lại, lấy lấy cái này, lấy lấy cái kia. Thích được tiến vào trong lòng Tương Như Nhân cùng nàng đọc sách, xem không được bao lâu, chán lại muốn đi ra ngoài...
Đầu tháng tư tuyển tú, giữa tháng tư phủ thái tử lại thêm bốn ngươi. Cách lần trước mấy người Kim lương nhân vào phủ đã là năm năm.
Tương Như Nhân là ở sáng ngày hôm sau thấy được các nàng, sắp xếp ngồi ở một chỗ kia, so với các nàng trẻ trung hơn rất nhiều.
Đây đều là cô nương vừa lớn, còn mang theo chút ngượng ngùng và đơn thuần, còn đối với ngày tháng sau này ở phủ thái tử tràn ngập hy vọng.
Cảm xúc như vậy, tất cả người ở đây đều đã trải qua.
Trương trắc phi cười nhìn bốn người, cúi đầu nói vowia Tương Như Nhân một câu “Ta đây thực già đi“. Ngồi đối diện nàng mới chính là độ tuổi như hoa, tính toán một chút, nàng vào phủ cũng đã chính năm.
Tương Như Nhân nhìn thấy một gương mặt khá quen mắt, dường như là nữ tử ngày đó hiến tế trong cung đứng bên Định vương phi. Thái tử phi giới thiệu là Hứa lương nhân, tức là người bên nhà mẹ đẻ của thái hậu, Hứa gia.
“Sao lại xem là già, chúng ta đây là thành thục.” Tương Như Nhân cuời đáp Trương trắc phi. Trương Thấm giận nàng liếc mắt một cái “Làm trò, ngươi còn cách ta vài tuổi đâu, ta và ngươi không giống nhau.”
Bước ra khỏi Dao Hao các, Tương Như Nhân cùng Trương trắc phi đi ở phía trước nói chuyện. Bỗng nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau, quay lại thấy Hứa lương nhân đang đi lại phía này, mặt đầy ý cười “Tương trắc phi, ngài còn nhớ ta không?”
Này ý cười thiên chân hồn nhiên với ngày đó địch ý trong ánh mắt khác nhiều lắm. Tương Như Nhân bất động một chút, lập tức nở nụ cười “Ngươi là muội muội của Định vương phi đúng không?”
“Ta là thứ muội của Định vương phi” Hứa lương nhân nhìn nàng, khẩu khí bình thường “Ta được nghe tỷ tỷ nói rất nhiều chuyện về Tương trắc phi a”
Tương Như Nhân cười mà không nói, Hứa lương nhân thấy người khác cũng đi đến đây, hành lễ với Tương Như Nhân cùng Trương trắc phi “Ngày khác sẽ đến bái phỏng ngài. Không quấy rầy hai vị trắc phi nữa, các vị đi thong thả.”
Dứt lời Hứa lương nhân bước ra chỗ mấy vị lương nhân kia, đi về hướng viện của nàng.
“Ngươi cùng Định vương phi rất thân thiết?” Trương Thấm là lâu lắm mới gặp qua người như vậy. Nhìn qua tùy tiện, bộ dáng cười tủm tỉm khiến người ta không thể cự tuyệt nàng, nhưng sau đó sẽ cảm thấy không có thoải mái.
Tương Như Nhân lắc lắc đầu “Ta không quen biết Định vương phi”
“Vậy mà nàng nói cứ như ngươi và Định vương phi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vô cùng quen thuộc.” Trương Thấm khẽ xuy một tiếng “Lại là một kẻ có thể sinh sự”
Đây là chỗ Tương Như Nhân cảm thấy quái lạ. Nàng không quen biết Định vương phi, trước đây cũng chưa tiếp xúc qua. Hứa lương nhân vừa tới đã nói nghe rất nhiều chuyện về mình từ Định vương phi, vậy Định vương phi là từ đâu biết được.
Trí nhớ của Tương Như Nhân rất tốt, ngày đó hiến tế, phản ứng của hai tỷ muội này nàng đều nhớ rõ, bỗng nhiên hiện tại lại bộ dáng gần gũi như vậy, Tương Như Nhân cảm thấy Hứa lương nhân là không có cái ý định gì tốt...
Vì thế Tương Như Nhân nở nụ cười “Ai biết được...”
Trong phủ nhiều thêm bốn lương nhân, từ tháng tư đến tháng năm, Tương Như Nhân không thấy qua thái tử. Tháng năm, như thường lệ thái tử xuất tuần các địa phường vào mùa mưa, rời đi hai mươi mấy ngày, giữa tháng sáu trở về. Như vậy tính ra, có hơn hai tháng nàng không gặp thái tử.
Bình Ninh và Dung nhi cũng có hơn hai tháng không nhìn thấy hắn. Mới mấy ngày đầu Bình Ninh còn rất nhớ phụ thân. Nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ hơn một tuổi, rất nhanh quên. Đợi thời điểm tháng bảy sau thái tử đến Linh Lung các xem nàng, nàng đối với hắn lãnh đạm đi nhiều.
Thái tử có chút mất mát, đợi chơi với nàng nửa canh giờ mới quen trở lại, nhéo nhéo mũi nàng “Không nhớ phụ thân sao?”
Bình Ninh cáu kỉnh cũng nhiều, hướng phía hắn nãi thanh nãi khí “Phụ thân không đến xem ta, ta không nhớ ngài”
----------------------------------------------------------
Các bạn ơi lâu lâu nhớ cmt và like để mình biết còn những bạn đọc đang đồng hành cùng mình nhé:*
Wattpad rất dễ tương tác mà không thấy ai chia sẻ với editor nên buồn lắm ấy huhu
Hiện tại mới còn là đầu năm, dư vị tân niên còn tại kia, tuyết tan trong không khí mang theo chút lạnh, bên trong phủ thái tử thập phần náo nhiệt.
Đây cũng là Bình Ninh và Dung nhi lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người. Tương Như Nhân đặc biệt vì bọn họ chuẩn bị y phục giống nhau. Bình Ninh là khoác thêm áo choàng, Dung nhi thì có thêm cái mũ.
Hai người ngồi ở một chỗ, trên mặt còn có nét tương tự vì song sinh, thân mình tròn trĩnh, thập phần đáng yêu.
Yến tiệc một tuổi náo nhiệt nhất là màn chọn đồ vật đoán tương lai. ở giữa phòng đặt hai cái bàn, trên mặt phóng đầy đồ vặt để chọn lựa. Nhũ mẫu bế Bình Ninh đi lên, nàng ngồi giữa nhiều dồ vật, tò mò nhìn mọi người xung quanh, laiị tò mò nhìn những thứ bên cạnh bản thân. Nửa ngày, hô một tiếng phụ thận, tiếp đo nhìn vòng quanh trong đám người.
Thái tử cùng vài hoàng tử đứng tương đối gần, Bình Ninh liếc mắt một cái liền tìm được. Không để ý mấy thứ kia, trực tiếp giơ tay hướng thái tử đòi ôm.
Nhũ mẫu thấy Tương Như Nhân liếc mắt một cái, Tôn ma ma ở bên cạnh nhẹ nhàng ấn tay Bình Ninh xuống dỗ dành “ Công chúa thích cái gì liền lấy cái đó.”
Bình Ninh là không chịu tiếp thư. Có nhiều người nhìn như vậy, tiểu nha đầu vẫn khẩn trương, càng khẩn trương càng muốn tìm người quen thuộc. Trong lòng nàng cũng rõ ràng, Phụ thân so với nương dễ nói chuyện, vì thế từ trong đám người tìm thái tử, huơ tay nhỏ bé muốn hắn ôm.
Người bên trong phủ thái tử là biết thái tử có bao nhiêu sủng ái nhị cô nương. Nhưng ngừoi ngoài phủ thì không biết a. Chính vì thế thời điểm bọn hắn nhìn thái tử đi đến chỗ Bình Ninh thì chấn kinh không nhỏ.
Tôn mama thấy thái tử đi tới, cũng không ngăn đón Bình Ninh nữa. Bình Ninh run rẩy đứng lên, hướng tới Tô Khiêm Dương bước một bước nhỏ, nãi thanh nãi khí hô “Phụ thân ~ “
Thừa hưởng gen từ thái tử cùng Tương trắc phi, mặt mũi Bình Ninh tất nhiên càng đáng yêu. Nhu nhu kêu một tiếng, nhất thời mấy hoàng tử đứng đây tâm đều bị lung lạc. Nhất là ngũ hoàng tử, ỷ vào tuổi còn nhỏ, trực tiếp bước đến cạnh thái tử, hướng tới Bình Ninh đưa tay “Bình Ninh, ta là ngũ thúc của ngươi a!”
Bình Ninh sợ hãi nhìn hắn, rụt lui vào trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân ở bên cạnh nhắc nhở “ Điện hạ, còn đang chọn đồ vật đoán tương lai a”
Không để ý vẻ mặt thất bại của ngũ hoàng tử, Tô Khiêm Dương giúp đỡ Bình Ninh nhìn mọi thứ trên bàn, khẩu khí mang theo một chút quyết đoán “ Thích cái gì, lấy!”
Mọi người yên tĩnh, đều nhìn về cái bàn. Bình Ninh nhìn nào bàn tính nhỏ, sách vở, còn có bút lông, con dấu linh tinh. Tay nhỏ bé cầm lấy tay Tô Khiêm Dương, mở ra đến, tiếp theo hướng trên bàn trảo. Mỗi trảo đều đều giống nhau bỏ vào lòng Tô Khiêm Dương. Cái gì xa chút không lấy được còn chỉ huy Tô Khiêm Dương lấy giúp nàng, lấy đến lại cất vào trong lòng hắn.Tương Như Nhân đau đầu nhìn nữ nhi, lúc này lại không hợp nói cái gì. Đoán chắc thái tửcũng sẽ không nói gì nàng. Thời điểm ở Linh Lung các dặn dò nàng này nọ chỉ có thể lấy hai cái, không thể lấy nhiều. Hiện tại đến đây lại chỉ chừa hai cái, còn bao nhiêu gom hết.
Một bên ma ma lời hay đều nói ra. Người cứ lấy một thứ, lại tán dương một câu. Bất luận lấy cái gì đều có chuẩn bị trước lời dễ nghe. Hiện thời tay nàng không ngừng, mama miệng cũng không ngừng, có thể khen cũng khen. Còn lại hai loại hình dáng khó coi, Bình Ninh liền bỏ qua không thèm.
Quanh mình người đứng nhìn đều sợ ngây người. Vẻ mặt này của thái tử điện hạ bọn họ là chưa thấy bao giờ. Chính là thất công chúa thái tử thương yêu nhất cũng chưa bao giờ thấy qua đại ca đối với bản thân từng có vẻ mặt như thế. Thật sủng nịch Bình Ninh, nàng lấy không tới còn thay nàng lấy, đây chính là ở chọn đồ vật đoán tương lai a.
Bình Ninh cầm nhiều như vậy, quay ra khoe với Tương Như Nhân. Từ trong lòng Tô Khiêm Dương lấy ra một cái đưa cho Tương Như Nhân “Nương!”, là một bàn tính nhỏ.
Tương Như Nhân tiếp cũng không phải, không tiếp cũng không phải. Vẫn là thái tử phi kịp thời lên tiếng “ Đem những thứ Bình Ninh lấy đều gom lại, nên đến lượt Dung nhi rồi.”
Tôn ma ma bế Bình Ninh xuống. Nhũ mẫu ôm Dung nhi bị xem nhẹ một bên lên, vừa đặt hắn xuống bàn, Bình Ninh ở trong lòng Tôn ma ma đã vẫy tay với hắn, muốn cùng nhau ngồi chơi.
Tương Như Nhân nhìn Bình Ninh cảnh cáo một cái, vừa hồ nháo một trận xong chưa nói giờ còn muốn tiếp tục.
Binh Ninh vẫn là sợ Tương Như Nhân, rụt lui vào lòng Tôn ma ma trốn. Ánh mắt nhìn về phía Dung nhi...
So với màn chọn đồ vật đoán tương lai của Bình Ninh, Dung nhi là bình thường hơn. Hắn cầm lên một quyển sách, một cây kiếm gỗ đào. Ma ma nói lời hay đứng bên nhẹ nhàng tgowr phào một hơi, cất riếng khen, thật may là không có ôm hết đến như vừa rồi.
Mọi người là cũng nhìn ra khác biệt, thái tử đối đãi đặc thù chỉ có mình Bình Ninh mà không như vậy với tam điện hạ. Điều này làm cho đại bộ phận người ở đây thở dài nhẹ nhõm. Sủng ái nữ nhi không có việc gì, nếu là sủng ái nhi tử mà không phải thái tôn, vậy sẽ không thiếu chuyện để nói. Tỷ tỷ ưu tú, đệ đệ xem ra điệu thấp một chút, hầu hết mọi người đều đặt sự chú ý lên Bình Ninh. Tương Như Nhân từ trong tay nhũ mẫu ôm đến Dung nhì “Ngươi bắt lấy được cái gì nào?”
Dung nhi xiết kiếm đào trong tay một chút, nhìn về phí Bình Ninh hô một tiếng tỷ tỷ, lại ủy khuất quay về rúc trong lòng Tương Như Nhân gọi một tiếng nương.
Tiểu hài tử đa cảm, nhiều người phản ứng như vậy hắn liền cảm giác được, phụ thân thích tỷ tỷ, mọi người cũng đều thích tỷ tỷ.
Tương Như Nhân vỗ vỗ lưng hắn, mềm giọng dỗ “Dung nhi ngoan, nương ở đây”
Chọn đồ vật đoán tương lai chấm dứt, ăn qua tiệc, khách nhân cũng cáo từ. Về tới trong Linh Lung các, hai hài tử chơi mệt đã ngủ. Tương Như Nhân đưa tay xoa xoa mặt Dung nhi. Sau này ngày còn dài, hào quang của Bình Ninh nhất định là còn muốn che đậy hắn rất nhiều năm.”Đây là bảo hộ cho ngươi a” Tương Như Nhân thì thào, bất luận như thế nào, bình an lớn lên mới là quan trọng nhất...
Đầu xuân tháng ba, Tô Khiêm Trạch rời Lâm An thành gần hai năm mang theo thê tử có thai trở về. Này đối với Bát vương phủ, có thêm hài tử là việc vui. Đối với triều đình, trận chiến của Tô Đô thống với Bắc Đồ mới là tin tức tốt nhất.
Xâm nhập vào Bắc Đồ, tiêu diệt trực tiếp trung tâm. Không chỉ soán vị đầu lĩnh hiện tại của Bắc Đồ mà còn chiếm thêm được mấy thành trì. Một lần thất bại cần trả giá là rất nhiều, đi theo về cùng Tô Đô thống còn là những cống phẩm của Bắc Đồ, còn có mỹ nhân muốn hiến lên cho hoàng thượng.
Hoàng thượng một đạo thánh chỉ phong Tô Đô thống làm Bình vương gia. Tin tức này trức tiếp oanh động Lâm An thành. Đệ tử hoàng gia luận chiến công được phong vương, Tô Khiêm Mặc là người đầu tiên. Mà lúc này hắn mới chỉ hai mươi tuổi, một vị vương gia hai mươi tuổi, lúc Bát vương gia hai mươi tuổi vẫn chỉ là một hoàng tử.
Chiến công chồng chất như vậy dẫn đến được phong vương so với kế thừa vương vị, dĩ nhiên người trước lời nói có phân lượng hơn đối với hoàng thượng.
Cố Ngâm Hoan cũng vì thế trở thành Bình vương phi. Mọi người nói như vậy là gả đúng rồi. Bát vương phủ mọi người tới chúc mừng. Ngay cả Cố gia kia cũng có không ít nguời đến.
Bên này phủ thái tử, Tương Như Nhân biết được tin cũng thay Ngâm Hoan vui mừng.
Nghĩ đến năm ngoái chỗ thái tử không biết được hết tin tức, bán cho nàng cái nút. Phong vương gia thật sự là nàng không nghĩ tới. Chiến công như vậy, sau này trên triều đình là một tay vững chắc.
Bình Ninh không hài lòng nàng thất thần, đi đến trước mặt Tương Như Nhân, bắt lấy tà váy, bất mãn hô một tiếng nương. Tương Như Nhân cúi xuống nhìn nàng cười, xoa bóp má nàng, thế này nàng mới xoay người lại, đi về phía Dung nhi.
Hiện tại đã nói được nhiều từ, đi đường cũng không cần người đỡ, liền không cho người khác ôm. Mỗi ngày ngủ dậy liền tinh thần mười phần ở trong phòng hào hứng đi qua đi lại, lấy lấy cái này, lấy lấy cái kia. Thích được tiến vào trong lòng Tương Như Nhân cùng nàng đọc sách, xem không được bao lâu, chán lại muốn đi ra ngoài...
Đầu tháng tư tuyển tú, giữa tháng tư phủ thái tử lại thêm bốn ngươi. Cách lần trước mấy người Kim lương nhân vào phủ đã là năm năm.
Tương Như Nhân là ở sáng ngày hôm sau thấy được các nàng, sắp xếp ngồi ở một chỗ kia, so với các nàng trẻ trung hơn rất nhiều.
Đây đều là cô nương vừa lớn, còn mang theo chút ngượng ngùng và đơn thuần, còn đối với ngày tháng sau này ở phủ thái tử tràn ngập hy vọng.
Cảm xúc như vậy, tất cả người ở đây đều đã trải qua.
Trương trắc phi cười nhìn bốn người, cúi đầu nói vowia Tương Như Nhân một câu “Ta đây thực già đi“. Ngồi đối diện nàng mới chính là độ tuổi như hoa, tính toán một chút, nàng vào phủ cũng đã chính năm.
Tương Như Nhân nhìn thấy một gương mặt khá quen mắt, dường như là nữ tử ngày đó hiến tế trong cung đứng bên Định vương phi. Thái tử phi giới thiệu là Hứa lương nhân, tức là người bên nhà mẹ đẻ của thái hậu, Hứa gia.
“Sao lại xem là già, chúng ta đây là thành thục.” Tương Như Nhân cuời đáp Trương trắc phi. Trương Thấm giận nàng liếc mắt một cái “Làm trò, ngươi còn cách ta vài tuổi đâu, ta và ngươi không giống nhau.”
Bước ra khỏi Dao Hao các, Tương Như Nhân cùng Trương trắc phi đi ở phía trước nói chuyện. Bỗng nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau, quay lại thấy Hứa lương nhân đang đi lại phía này, mặt đầy ý cười “Tương trắc phi, ngài còn nhớ ta không?”
Này ý cười thiên chân hồn nhiên với ngày đó địch ý trong ánh mắt khác nhiều lắm. Tương Như Nhân bất động một chút, lập tức nở nụ cười “Ngươi là muội muội của Định vương phi đúng không?”
“Ta là thứ muội của Định vương phi” Hứa lương nhân nhìn nàng, khẩu khí bình thường “Ta được nghe tỷ tỷ nói rất nhiều chuyện về Tương trắc phi a”
Tương Như Nhân cười mà không nói, Hứa lương nhân thấy người khác cũng đi đến đây, hành lễ với Tương Như Nhân cùng Trương trắc phi “Ngày khác sẽ đến bái phỏng ngài. Không quấy rầy hai vị trắc phi nữa, các vị đi thong thả.”
Dứt lời Hứa lương nhân bước ra chỗ mấy vị lương nhân kia, đi về hướng viện của nàng.
“Ngươi cùng Định vương phi rất thân thiết?” Trương Thấm là lâu lắm mới gặp qua người như vậy. Nhìn qua tùy tiện, bộ dáng cười tủm tỉm khiến người ta không thể cự tuyệt nàng, nhưng sau đó sẽ cảm thấy không có thoải mái.
Tương Như Nhân lắc lắc đầu “Ta không quen biết Định vương phi”
“Vậy mà nàng nói cứ như ngươi và Định vương phi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vô cùng quen thuộc.” Trương Thấm khẽ xuy một tiếng “Lại là một kẻ có thể sinh sự”
Đây là chỗ Tương Như Nhân cảm thấy quái lạ. Nàng không quen biết Định vương phi, trước đây cũng chưa tiếp xúc qua. Hứa lương nhân vừa tới đã nói nghe rất nhiều chuyện về mình từ Định vương phi, vậy Định vương phi là từ đâu biết được.
Trí nhớ của Tương Như Nhân rất tốt, ngày đó hiến tế, phản ứng của hai tỷ muội này nàng đều nhớ rõ, bỗng nhiên hiện tại lại bộ dáng gần gũi như vậy, Tương Như Nhân cảm thấy Hứa lương nhân là không có cái ý định gì tốt...
Vì thế Tương Như Nhân nở nụ cười “Ai biết được...”
Trong phủ nhiều thêm bốn lương nhân, từ tháng tư đến tháng năm, Tương Như Nhân không thấy qua thái tử. Tháng năm, như thường lệ thái tử xuất tuần các địa phường vào mùa mưa, rời đi hai mươi mấy ngày, giữa tháng sáu trở về. Như vậy tính ra, có hơn hai tháng nàng không gặp thái tử.
Bình Ninh và Dung nhi cũng có hơn hai tháng không nhìn thấy hắn. Mới mấy ngày đầu Bình Ninh còn rất nhớ phụ thân. Nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ hơn một tuổi, rất nhanh quên. Đợi thời điểm tháng bảy sau thái tử đến Linh Lung các xem nàng, nàng đối với hắn lãnh đạm đi nhiều.
Thái tử có chút mất mát, đợi chơi với nàng nửa canh giờ mới quen trở lại, nhéo nhéo mũi nàng “Không nhớ phụ thân sao?”
Bình Ninh cáu kỉnh cũng nhiều, hướng phía hắn nãi thanh nãi khí “Phụ thân không đến xem ta, ta không nhớ ngài”
----------------------------------------------------------
Các bạn ơi lâu lâu nhớ cmt và like để mình biết còn những bạn đọc đang đồng hành cùng mình nhé:*
Wattpad rất dễ tương tác mà không thấy ai chia sẻ với editor nên buồn lắm ấy huhu
/191
|