Trên vẻ mặt Tương Như Nhân khựng lại một chút, hơi vẻ khó tin được. Thanh Thu kiểm tra qua y phục của nàng, đưa tay vuốt phẳng nếp gấp cổ áo “Thanh Đông còn muốn giúp một tay nhưng tắm xong từ trong thùng đứng lên, hoàng thượng đều bảo chúng nô tỳ ra ngoài. Đợi đến lúc hoàng thượng ôm nương nương bước ra, trên người ngài đã khoác áo rồi, khi ấy ngài giống như đã ngủ”
“...” Tương Như Nhân ngẩn ra đó một hồi.
Khó trách tối qua nàng có cảm giác là lạ. Thời điểm tắm ở trong thùng nàng đã buồn ngủ, đứng dậy ai đỡ ai ôm nàng cũng không để ý, thật sự là quá buồn ngủ. Nhưng hoàng thượng ôm dậy, nàng đúng là không nghĩ tới.
Ăn sáng xong, Tương Như Nhân đi Cảnh Nhân cung thỉnh an. Ngoại trừ Hứa dung hoa, mọi người đều có mặt. Có điều so với cả điện rộng lớn, các nàng nhiêu đây vẫn cảm thấy thiếu.
Trong cung hai năm này sẽ khoing cí yến hội gì, cung vụ tương đối thoải mái. Chuyện trúng độc lần trước, trên dưới cung chỉnh đốn qua một lần. Hoàng hậu nói với các nàng phái thêm người đến các cung, mỗi nơi hai người. Riêng Cảnh Du cung có ba vị tận thì phân đến bốn người.
Diệp thục dung ngồi ở đối diện cứ nhìn Tương Như Nhân thêm vài lần. Hôm qua này ân trạch, hưởng mưa móc, dù đã trang điểm nhưng vẫn nhìn ra nét hồng nhuận bên dưới. Đều là người đã sinh qua hài tử, làm sao nhìn không nhận ra.
Mấy người còn lại cũng là nhìn ra đến nhưng có điều sự tình này, ai lại đem ra nói.
Diệp thục dung cúi đầu, đáy mắt ánh lên nét ghen tị. Hoàng thượng đến chỗ nàng vài buổi tối, bất kể cái gì cũng chưa làm. Thậm chí có buổi noia chuyện đùa giỡn với Đồng nhi xong còn phân giường ngủ.
Hoàng hậu nhìn lướt qua mọi người một cái, cười hiền hòa “Cũng là vì siết chặt cung kỷ, sau này đồ ăn các cung đều không được tự làm tại mỗi cung, đều cần thống nhất làm từ ngự thiện phòng. Bằng không qua vài năm nữa người trong cung nhiều hơn liền khó quản. Hiện thời ngồi đây cũng đều là người có đủ tư cách, càng là phải làm gương thật tốt.”
“Nương nương nói phải, đồ ăn hàng ngày đều nên thống nhất từ ngự thiện phòng. Có điều còn phải dưỡng hài tử, nếu trong cung cái gì cũng không thể làm thì cũng quá bất tiện.” Đức phi cười đề nghị cùng hoàng hậu. Hiện thời tứ hoàng tử là nhỏ nhất, hoàng hậu còn có tứ công chúa, chả lẽ tự bản thân không làm gì cho bọn hắn ăn hay sao. Nếu cái gì cũng phải đến ngự thiện phòng, một ngày không biết phải chạy tới chạy lui mấy lần.
Hoàng hậu gật đầu “Là bản cung suy nghĩ chưa chu toàn. Có điều hoàng tử công chúa đủ tám tuổi đều là muốn dọn ra ngoài ở tại hoàng tử sở, công chúa tư. Chỗ đó đều có người lo mấy chuyện này, ngự trù cũng không thiếu. Cũng không có gì phiền toái. Cứ thống nhất vậy tốt hơn.”
Hoàng hậu cự tuyệt lời của Đức phi, Tương Như Nhân không nói gì. Mấy người còn lại cũng chẳng có gì để mở lời.
Ý của hoàng hậu là rất rõ ràng. Nếu muốn cung quy nghiêm khắc chặt chẽ thì từ cái lớn như đồ đạc, nhỏ như kim chỉ cũng đều phải đăng kí danh sách. Ai lĩnh ai dùng cũng đều minh bạch, để đến lúc tra mới có lí có cớ.Từ Cảnh Nhân cung đi ra, Đức phi không hồi cung mình mà đi theo Tương Như Nhân về Chiêu Dương cung.
Vừa ngồi xuống, Đức phi liền hướng nàng oán trách “Ngươi làm sao lại không nói vào hai ba câu. Ngươi là sành ăn nhất, chẳng lẽ thật sự muốn ăn cái gì cũng đi Ngự thiện phòng lãnh về?”
Tương Như Nhân rót trà cho nàng “Xem ngươi vội kìa. Quy củ luôn là như vậy, trước đây hoàng hậu chưa nói là vì chúng ta vừa vào cung đều bận rộn nên còn cố kị. Sau lại sanh ra chuyện, còn không phải nhanh lập ra quy củ sao. Ngươi nói có lý, nhưng quy củ này từ khi thái hậu nương nương cầm quyền đã là như thế, còn có thể cho ngươi trường hợp đặc biệt?”
Đức phi uống một ngụm trà “Ta vẫn không tin Tứ công chúa ăn cái gì cũng đều từ Ngự thiện phòng.”
Tương Như Nhân cười khuyên nàng “Vậy cũng không ai biết tất cả món ăn trong Nghi Hòa cung có phải đều từ Ngự thiện phòng hay không“. Quy củ là quy củ, bên ngoài tất nhiên cần tuân thủ. Nhưng này là đứng đầu một cung, nếu tự làm cái gì ở trong cung mình để ăn, chẳng lẽ hoàng hậu còn chiêu cáo hậu cung nhắc nhở sao!
Đức phi khẽ giật mình, cười đánh Tương Như Nhân một cái “Khó trách ngươi vừa rồi chẳng nói gì, thì ra có chủ ý này.”
“Ta có chủ ý gì, ta là tuân thủ lời hoàng hậu nương nương, đều cho người đi lấy.” Tương Như Nhân nói vô tội, tiểu phòng bếp cũng đều sạch sẽ, chưa làm gì đâu.
Đức phi cũng biết ở Chiêu Dương cung người thực sự làm đồ ăn cho Tương Như Nhân là ai, nhìn nàng còn nói nghiêm cẩn như vậy, giận liếc một cái, cười không nói gì...
Ban đêm hoàng thượng từ Thừa Kiền cung đến chỗ nàng đã gần giờ hợi. Bọn Bình Ninh đã ngủ. Tương Như Nhân nhìn hắn tinh thần không tệ, khó tránh khỏi nhớ tới chuyện tình đêm qua, vì thế xoay người qua vẻ mặt có chút vi diệu.
Tô Khiêm Dương không phát hiện nàng có điểm khác thường, nhìn trên bàn “Có thể đôn nấu gì đó đi, trẫm hơi đói bụng!”
Tương Như Nhân gật đầu, rồi tức khắc lại lắc đầu, gọi Thanh Đông vào “Hoàng thượng muốn ăn gì, thần thiếp sai người đi báo với ngự thiện phòng”
“Chỗ nàng không có sao?” Tô Khiêm Dương rốt cuộc phát hiện ra điểm kì quái trong phòng. Thường ngày giờ này đến trên bàn đều có điểm tâm khuya, mà hôm này hắn đến trên bàn lại trống trơn, chỉ có mỗi mâm trái cây.
“Hôm nay hoàng hậu nương nương vừa nói quy củ, nay trong hậu cung là không được tư thiện.” Tương Như Nhân đứng dậy đến bên cạnh gỡ nút thắt áo cho hắn. Việc này Tô Khiêm Dương rõ ràng. Hắn là ở trong cung lớn lên, đại hôn mới ra phủ. Trước đây mẫu hậu chưởng cung quỷ củ cũng là như vậy, đoạn gật đầu “Làm đơn giản chút, nấu ít cháo hay ăn là được”
Tương Như Nhân phân phó Thanh Động đi Ngự thiện phòng, đưa tay cởi áo ngoài cho hắn.
Thanh Đông trở về cũng mau, trong tay cầm theo thực hộp. Tương Như Nhân múc cho hoàng thượng một bát, múc cho bản thân non nửa bát.
Tô Khiêm Dương ăn một miếng, mày khẽ nhíu nhưng cũng không nói gì. Ăn xong cũng không muốn thêm, trong bát cũng còn cả nửa.Tương Như Nhân mới ăn hai miếng, thấy hắn ăn no liền gọi Thanh Đông đem mọi thứ dẹp hết xuống. Sai người chuẩn bị nước “Điện hạ cần rửa mặt?”
Tô Khiêm Dương gật gật đầu, rửa mặt xong, hai người đi ngủ.
Ngày hôm sau buổi tối hắn lại đậy, cũng là tình hình như vậy.
Muốn ăn cái gì phải đi ngự thiện phòng lĩnh, thông báo sớm một chút thì bọn họ chuẩn bị trước được. Tô Khiêm Dương sau khi ăn cháo, lại cho bọn họ làm chút bánh, nhưng vẫn cảm giác vị không đúng.
Như vậy giằng co bảy tám buổi, hắn rốt cuộc nhịn không được, buông thìa hỏi Tương Như Nhân “Trước kia mấy thứ chỗ nàng không phải người trong cung sắp xếp làm sao? Thế nào vị lại không giống?”
“Hoàng thượng nói là điểm tâm khuya thường ngày sao? Đây không phải do người trong cung sắp xếp, đều là nha hoàn bên người thần thiếp làm.” Tương Như Nhân thấy hắn buông thìa, cười giải thích “Thần thiếp thích ăn, ở phủ thái tử không thể làm phiền thiện phòng, vào cung dĩ nhiên cũng không muốn phiền toái ngự thiện phòng. Trong ngày thường mấy thứ thần thiếp ăn đều là Thanh Đông làm, từ lúc thần thiếp năm tuổi nàng đã đi theo thần thiếp, vì thế đối với khẩu vị của thần thiếp nàng cũng hiểu rõ.”
Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua cung nữ bên cạnh “Thế nào hiện tại không để nàng làm?”
“Trong cung ban quy củ này, thần thiếp tất nhiên muốn tuân thủ. Các cung đều là như vậy, cũng không thể vì sở thích của thần thiếp mà làm hỏng quy củ” Tương Như Nhân nghĩ hắn cũng không ăn nữa, để Thanh Động dọn hết đi, bưng mâm mứt trái cây lên trước mặt hắn, ôn nhu nói “Đây là sáng nay vừa đưa đến, hoàng thượng nếm thử”
Tô Khiêm Dương ăn không thấy gì ngon.
Miệng này bị dưỡng điêu (kén chọn), muốn kéo trở về là khó khăn. Trước đây ở trong cung ăn đều là từ ngự thiện phòng an bày, hắn cũng không biết thế nào. Dù sao mọi thứ trong cung đều là tốt nhất. Thời điểm ở phủ thái tử, đầu bếp cũng là từ trong cung phân ra, tất nhiên cũng không có gì khác. Nhưng từ sau khi Tương Như Nhân đến, ăn qua mấy lần điểm tâm khuya chỗ nàng, miệng hắn liền bị chiều hư. Cũng không phải là ăn không hợp gì đó từ ngự thiện phòng, chỉ là thấy khi đến Chiêu Dương cung sẽ đặc biệt hơn chút.
Vì thế Tô Khiêm Dương nhìn nàng, một bộ nghiêm trang phân phó “Ban đêm qua lại phiền phức. Sau này trẫm đến chỗ nàng ăn khuya cứ để cung nữ kia làm. Chỗ hoàng hậu trẫm sẽ giao đãi một tiếng, nàng không cần lo lắng.”
Tương Như Nhân mỉm cười “Vâng”...
Không quá hai ngày, hoàng thượng liền nói chuyện này với hoàng hậu. Để không phá hư quy củ, vẫn là lấy danh nghĩa của hắn, chính là thông báo một tiếng. Hắn đi Chiêu Dương cung muốn ăn bữa khuya cái gì liền từ trong Chiêu Dương cung làm là được. Không cần đi ngự thiện phòng đăng kí lĩnh, trong ngày thường hắn không đến, tất nhiên vẫn dựa theo quy củ.
Nhưng thời gian một tháng có đến gần nửa tháng hoàng thượng ở lại Chiêu Dương cung. Hoàng hậu nghe tới được chính là tạo thuận lợi cho Hiền phi, trong lòng không biết tư vị gì, trên mặt lại vẫn đủ hiền lành haog phóng hỏi “Vậy để thần thiếp phân phó ngự thiện phòng phái hai người đến Chiêu Dương cung”
Tô Khiêm Dương vốn định cự tuyệt, nghĩ lại chút, vẫn là gật đầu “Một người là đủ rồi. Cũng không phải thường xuyên làm.”
Tươi cười của hoàng hậu khẽ hạ, đi thường xuyên như thế, còn không gọi là thường xuyên sao.
Ma ma dẫn Lệ Viện đã hơn một tuổi đi đến. Tiểu nha đầu nãi thanh nãi khí hô phụ hoàng. Hài tử gần tuổi rưỡi đi lại chập chững, là giai đoạn cực đáng yêu.
Chờ lúc được đặt lên đùi Tô Khiêm Dương, Lệ Viện ngồi xuống trong lòng hắn. Tựa hồ là bất mãn với việc hắn không chú ý đến bản thân, hươ tay nhỏ lôi kéo áo hắn muốn hắn cúi đầu xuống.
Đợi lúc Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, thế này nàng mới vừa lòng cười.
Không bao lâu thái tử cũng đến, hướng phía Tô Khiêm Dương thỉnh an xong, ôn hòa nhìn muội muội trong lòng phụ hoàng. Viện nhi nhìn thấy là ca ca, lại đưa tay muốn hắn ôm.
Hoàng hậu nhìn một nhà bốn người ấm áp, trên mặt tươi cười hơn không ít. Tử nữ song toàn không phải chính là những gì người trong nhà bình thường mong muốn sao. Hiện thời nhi tử cũng đã trưởng thành, bắt đầu đi theo hoàng thượng học chính vụ. Không bao lâu nữa, hắn có thể một mình đảm đương một phía.
Tô Khiêm Dương hỏi thái tử một ít việc học, hoàng hậu để mama mang theo Viện nhi vào phòng trong, để không gian riêng cho hoàng thượng và thái tử.
Viện nhi ở trong lòng hoàng hậu, đầu nhỏ dựa vào vai nàng, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa ý muốn cũng theo ra ngoài kia trò chuyện.
Hà ma ma bưng vào một dìa hoa quả và bánh. Hài tử mà, rất dễ dụ, nhìn thấy ăn tinh thần liền thay đổi.
Hoàng hậu ôn nhu lau khóe miệng cho nữ nhi. Kì thực Đức phi nói không có sai. Trong cung có đứa nhỏ, nếu ăn cái gì cũng đi Ngự thiện phòng lĩnh thật rất bất tiện. Nhưng đây đã là quy củ bên ngoài, còn trong cung mình thực làm gì cho đứa nhỏ ăn. Chẳng lẽ nàng còn bám chặt không cho làm sao.
Chiêu Dương cung kia, thế nhưng có thể khiến hoàng thượng đến mở miệng với nàng, đúng là có bản lãnh.
“Hà ma ma, mấy cung nữ bên cạnh Hiền phi, ngoại trừ Tử Yên ra, còn có những ai?”
Hà ma ma báo tên vài cung nữ còn lại, hoàng hậu như có đăm chiêu “Hà ma ma, viết phong thư tay đưa đi Triệu gia, nói mẫu thân tiến cung một chuyến gặp bản cung.”
“...” Tương Như Nhân ngẩn ra đó một hồi.
Khó trách tối qua nàng có cảm giác là lạ. Thời điểm tắm ở trong thùng nàng đã buồn ngủ, đứng dậy ai đỡ ai ôm nàng cũng không để ý, thật sự là quá buồn ngủ. Nhưng hoàng thượng ôm dậy, nàng đúng là không nghĩ tới.
Ăn sáng xong, Tương Như Nhân đi Cảnh Nhân cung thỉnh an. Ngoại trừ Hứa dung hoa, mọi người đều có mặt. Có điều so với cả điện rộng lớn, các nàng nhiêu đây vẫn cảm thấy thiếu.
Trong cung hai năm này sẽ khoing cí yến hội gì, cung vụ tương đối thoải mái. Chuyện trúng độc lần trước, trên dưới cung chỉnh đốn qua một lần. Hoàng hậu nói với các nàng phái thêm người đến các cung, mỗi nơi hai người. Riêng Cảnh Du cung có ba vị tận thì phân đến bốn người.
Diệp thục dung ngồi ở đối diện cứ nhìn Tương Như Nhân thêm vài lần. Hôm qua này ân trạch, hưởng mưa móc, dù đã trang điểm nhưng vẫn nhìn ra nét hồng nhuận bên dưới. Đều là người đã sinh qua hài tử, làm sao nhìn không nhận ra.
Mấy người còn lại cũng là nhìn ra đến nhưng có điều sự tình này, ai lại đem ra nói.
Diệp thục dung cúi đầu, đáy mắt ánh lên nét ghen tị. Hoàng thượng đến chỗ nàng vài buổi tối, bất kể cái gì cũng chưa làm. Thậm chí có buổi noia chuyện đùa giỡn với Đồng nhi xong còn phân giường ngủ.
Hoàng hậu nhìn lướt qua mọi người một cái, cười hiền hòa “Cũng là vì siết chặt cung kỷ, sau này đồ ăn các cung đều không được tự làm tại mỗi cung, đều cần thống nhất làm từ ngự thiện phòng. Bằng không qua vài năm nữa người trong cung nhiều hơn liền khó quản. Hiện thời ngồi đây cũng đều là người có đủ tư cách, càng là phải làm gương thật tốt.”
“Nương nương nói phải, đồ ăn hàng ngày đều nên thống nhất từ ngự thiện phòng. Có điều còn phải dưỡng hài tử, nếu trong cung cái gì cũng không thể làm thì cũng quá bất tiện.” Đức phi cười đề nghị cùng hoàng hậu. Hiện thời tứ hoàng tử là nhỏ nhất, hoàng hậu còn có tứ công chúa, chả lẽ tự bản thân không làm gì cho bọn hắn ăn hay sao. Nếu cái gì cũng phải đến ngự thiện phòng, một ngày không biết phải chạy tới chạy lui mấy lần.
Hoàng hậu gật đầu “Là bản cung suy nghĩ chưa chu toàn. Có điều hoàng tử công chúa đủ tám tuổi đều là muốn dọn ra ngoài ở tại hoàng tử sở, công chúa tư. Chỗ đó đều có người lo mấy chuyện này, ngự trù cũng không thiếu. Cũng không có gì phiền toái. Cứ thống nhất vậy tốt hơn.”
Hoàng hậu cự tuyệt lời của Đức phi, Tương Như Nhân không nói gì. Mấy người còn lại cũng chẳng có gì để mở lời.
Ý của hoàng hậu là rất rõ ràng. Nếu muốn cung quy nghiêm khắc chặt chẽ thì từ cái lớn như đồ đạc, nhỏ như kim chỉ cũng đều phải đăng kí danh sách. Ai lĩnh ai dùng cũng đều minh bạch, để đến lúc tra mới có lí có cớ.Từ Cảnh Nhân cung đi ra, Đức phi không hồi cung mình mà đi theo Tương Như Nhân về Chiêu Dương cung.
Vừa ngồi xuống, Đức phi liền hướng nàng oán trách “Ngươi làm sao lại không nói vào hai ba câu. Ngươi là sành ăn nhất, chẳng lẽ thật sự muốn ăn cái gì cũng đi Ngự thiện phòng lãnh về?”
Tương Như Nhân rót trà cho nàng “Xem ngươi vội kìa. Quy củ luôn là như vậy, trước đây hoàng hậu chưa nói là vì chúng ta vừa vào cung đều bận rộn nên còn cố kị. Sau lại sanh ra chuyện, còn không phải nhanh lập ra quy củ sao. Ngươi nói có lý, nhưng quy củ này từ khi thái hậu nương nương cầm quyền đã là như thế, còn có thể cho ngươi trường hợp đặc biệt?”
Đức phi uống một ngụm trà “Ta vẫn không tin Tứ công chúa ăn cái gì cũng đều từ Ngự thiện phòng.”
Tương Như Nhân cười khuyên nàng “Vậy cũng không ai biết tất cả món ăn trong Nghi Hòa cung có phải đều từ Ngự thiện phòng hay không“. Quy củ là quy củ, bên ngoài tất nhiên cần tuân thủ. Nhưng này là đứng đầu một cung, nếu tự làm cái gì ở trong cung mình để ăn, chẳng lẽ hoàng hậu còn chiêu cáo hậu cung nhắc nhở sao!
Đức phi khẽ giật mình, cười đánh Tương Như Nhân một cái “Khó trách ngươi vừa rồi chẳng nói gì, thì ra có chủ ý này.”
“Ta có chủ ý gì, ta là tuân thủ lời hoàng hậu nương nương, đều cho người đi lấy.” Tương Như Nhân nói vô tội, tiểu phòng bếp cũng đều sạch sẽ, chưa làm gì đâu.
Đức phi cũng biết ở Chiêu Dương cung người thực sự làm đồ ăn cho Tương Như Nhân là ai, nhìn nàng còn nói nghiêm cẩn như vậy, giận liếc một cái, cười không nói gì...
Ban đêm hoàng thượng từ Thừa Kiền cung đến chỗ nàng đã gần giờ hợi. Bọn Bình Ninh đã ngủ. Tương Như Nhân nhìn hắn tinh thần không tệ, khó tránh khỏi nhớ tới chuyện tình đêm qua, vì thế xoay người qua vẻ mặt có chút vi diệu.
Tô Khiêm Dương không phát hiện nàng có điểm khác thường, nhìn trên bàn “Có thể đôn nấu gì đó đi, trẫm hơi đói bụng!”
Tương Như Nhân gật đầu, rồi tức khắc lại lắc đầu, gọi Thanh Đông vào “Hoàng thượng muốn ăn gì, thần thiếp sai người đi báo với ngự thiện phòng”
“Chỗ nàng không có sao?” Tô Khiêm Dương rốt cuộc phát hiện ra điểm kì quái trong phòng. Thường ngày giờ này đến trên bàn đều có điểm tâm khuya, mà hôm này hắn đến trên bàn lại trống trơn, chỉ có mỗi mâm trái cây.
“Hôm nay hoàng hậu nương nương vừa nói quy củ, nay trong hậu cung là không được tư thiện.” Tương Như Nhân đứng dậy đến bên cạnh gỡ nút thắt áo cho hắn. Việc này Tô Khiêm Dương rõ ràng. Hắn là ở trong cung lớn lên, đại hôn mới ra phủ. Trước đây mẫu hậu chưởng cung quỷ củ cũng là như vậy, đoạn gật đầu “Làm đơn giản chút, nấu ít cháo hay ăn là được”
Tương Như Nhân phân phó Thanh Động đi Ngự thiện phòng, đưa tay cởi áo ngoài cho hắn.
Thanh Đông trở về cũng mau, trong tay cầm theo thực hộp. Tương Như Nhân múc cho hoàng thượng một bát, múc cho bản thân non nửa bát.
Tô Khiêm Dương ăn một miếng, mày khẽ nhíu nhưng cũng không nói gì. Ăn xong cũng không muốn thêm, trong bát cũng còn cả nửa.Tương Như Nhân mới ăn hai miếng, thấy hắn ăn no liền gọi Thanh Đông đem mọi thứ dẹp hết xuống. Sai người chuẩn bị nước “Điện hạ cần rửa mặt?”
Tô Khiêm Dương gật gật đầu, rửa mặt xong, hai người đi ngủ.
Ngày hôm sau buổi tối hắn lại đậy, cũng là tình hình như vậy.
Muốn ăn cái gì phải đi ngự thiện phòng lĩnh, thông báo sớm một chút thì bọn họ chuẩn bị trước được. Tô Khiêm Dương sau khi ăn cháo, lại cho bọn họ làm chút bánh, nhưng vẫn cảm giác vị không đúng.
Như vậy giằng co bảy tám buổi, hắn rốt cuộc nhịn không được, buông thìa hỏi Tương Như Nhân “Trước kia mấy thứ chỗ nàng không phải người trong cung sắp xếp làm sao? Thế nào vị lại không giống?”
“Hoàng thượng nói là điểm tâm khuya thường ngày sao? Đây không phải do người trong cung sắp xếp, đều là nha hoàn bên người thần thiếp làm.” Tương Như Nhân thấy hắn buông thìa, cười giải thích “Thần thiếp thích ăn, ở phủ thái tử không thể làm phiền thiện phòng, vào cung dĩ nhiên cũng không muốn phiền toái ngự thiện phòng. Trong ngày thường mấy thứ thần thiếp ăn đều là Thanh Đông làm, từ lúc thần thiếp năm tuổi nàng đã đi theo thần thiếp, vì thế đối với khẩu vị của thần thiếp nàng cũng hiểu rõ.”
Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua cung nữ bên cạnh “Thế nào hiện tại không để nàng làm?”
“Trong cung ban quy củ này, thần thiếp tất nhiên muốn tuân thủ. Các cung đều là như vậy, cũng không thể vì sở thích của thần thiếp mà làm hỏng quy củ” Tương Như Nhân nghĩ hắn cũng không ăn nữa, để Thanh Động dọn hết đi, bưng mâm mứt trái cây lên trước mặt hắn, ôn nhu nói “Đây là sáng nay vừa đưa đến, hoàng thượng nếm thử”
Tô Khiêm Dương ăn không thấy gì ngon.
Miệng này bị dưỡng điêu (kén chọn), muốn kéo trở về là khó khăn. Trước đây ở trong cung ăn đều là từ ngự thiện phòng an bày, hắn cũng không biết thế nào. Dù sao mọi thứ trong cung đều là tốt nhất. Thời điểm ở phủ thái tử, đầu bếp cũng là từ trong cung phân ra, tất nhiên cũng không có gì khác. Nhưng từ sau khi Tương Như Nhân đến, ăn qua mấy lần điểm tâm khuya chỗ nàng, miệng hắn liền bị chiều hư. Cũng không phải là ăn không hợp gì đó từ ngự thiện phòng, chỉ là thấy khi đến Chiêu Dương cung sẽ đặc biệt hơn chút.
Vì thế Tô Khiêm Dương nhìn nàng, một bộ nghiêm trang phân phó “Ban đêm qua lại phiền phức. Sau này trẫm đến chỗ nàng ăn khuya cứ để cung nữ kia làm. Chỗ hoàng hậu trẫm sẽ giao đãi một tiếng, nàng không cần lo lắng.”
Tương Như Nhân mỉm cười “Vâng”...
Không quá hai ngày, hoàng thượng liền nói chuyện này với hoàng hậu. Để không phá hư quy củ, vẫn là lấy danh nghĩa của hắn, chính là thông báo một tiếng. Hắn đi Chiêu Dương cung muốn ăn bữa khuya cái gì liền từ trong Chiêu Dương cung làm là được. Không cần đi ngự thiện phòng đăng kí lĩnh, trong ngày thường hắn không đến, tất nhiên vẫn dựa theo quy củ.
Nhưng thời gian một tháng có đến gần nửa tháng hoàng thượng ở lại Chiêu Dương cung. Hoàng hậu nghe tới được chính là tạo thuận lợi cho Hiền phi, trong lòng không biết tư vị gì, trên mặt lại vẫn đủ hiền lành haog phóng hỏi “Vậy để thần thiếp phân phó ngự thiện phòng phái hai người đến Chiêu Dương cung”
Tô Khiêm Dương vốn định cự tuyệt, nghĩ lại chút, vẫn là gật đầu “Một người là đủ rồi. Cũng không phải thường xuyên làm.”
Tươi cười của hoàng hậu khẽ hạ, đi thường xuyên như thế, còn không gọi là thường xuyên sao.
Ma ma dẫn Lệ Viện đã hơn một tuổi đi đến. Tiểu nha đầu nãi thanh nãi khí hô phụ hoàng. Hài tử gần tuổi rưỡi đi lại chập chững, là giai đoạn cực đáng yêu.
Chờ lúc được đặt lên đùi Tô Khiêm Dương, Lệ Viện ngồi xuống trong lòng hắn. Tựa hồ là bất mãn với việc hắn không chú ý đến bản thân, hươ tay nhỏ lôi kéo áo hắn muốn hắn cúi đầu xuống.
Đợi lúc Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, thế này nàng mới vừa lòng cười.
Không bao lâu thái tử cũng đến, hướng phía Tô Khiêm Dương thỉnh an xong, ôn hòa nhìn muội muội trong lòng phụ hoàng. Viện nhi nhìn thấy là ca ca, lại đưa tay muốn hắn ôm.
Hoàng hậu nhìn một nhà bốn người ấm áp, trên mặt tươi cười hơn không ít. Tử nữ song toàn không phải chính là những gì người trong nhà bình thường mong muốn sao. Hiện thời nhi tử cũng đã trưởng thành, bắt đầu đi theo hoàng thượng học chính vụ. Không bao lâu nữa, hắn có thể một mình đảm đương một phía.
Tô Khiêm Dương hỏi thái tử một ít việc học, hoàng hậu để mama mang theo Viện nhi vào phòng trong, để không gian riêng cho hoàng thượng và thái tử.
Viện nhi ở trong lòng hoàng hậu, đầu nhỏ dựa vào vai nàng, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa ý muốn cũng theo ra ngoài kia trò chuyện.
Hà ma ma bưng vào một dìa hoa quả và bánh. Hài tử mà, rất dễ dụ, nhìn thấy ăn tinh thần liền thay đổi.
Hoàng hậu ôn nhu lau khóe miệng cho nữ nhi. Kì thực Đức phi nói không có sai. Trong cung có đứa nhỏ, nếu ăn cái gì cũng đi Ngự thiện phòng lĩnh thật rất bất tiện. Nhưng đây đã là quy củ bên ngoài, còn trong cung mình thực làm gì cho đứa nhỏ ăn. Chẳng lẽ nàng còn bám chặt không cho làm sao.
Chiêu Dương cung kia, thế nhưng có thể khiến hoàng thượng đến mở miệng với nàng, đúng là có bản lãnh.
“Hà ma ma, mấy cung nữ bên cạnh Hiền phi, ngoại trừ Tử Yên ra, còn có những ai?”
Hà ma ma báo tên vài cung nữ còn lại, hoàng hậu như có đăm chiêu “Hà ma ma, viết phong thư tay đưa đi Triệu gia, nói mẫu thân tiến cung một chuyến gặp bản cung.”
/191
|