Kì thực nửa đêm Tương Như Nhân có tỉnh dậy nhưng mơ mơ màng màng chỉ biết mình không phải nằm ở trong khoang thuyền của mình, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Tương Như Nhân mở mắt, muốn ngẩng đầu nhưng thật nặng, đưa tay lên đỡ mới phát hiện trâm cài trên đầu đều chưa tháo, búi tóc cũng chưa gỡ.
Một màn tối hôm qua lập tức tái hiện lại trong đầu, nhưng đến chỗ bản thân uống xong một chén rượu kia và bắt đầu cảm thấy mơ hồ khó chịu thì sau đó có chuyện gì nàng đều không nhớ được.
Tương Như Nhân vịn theo giường ngồi dậy, vừa nhìn bốn phía phát hiện vẫn ở chỗ của hoàng thượng. Cúi đầu lại thấy, a, y phục cũng chưa thay, tối qua nàng cứ như vậy mà ngủ?
Nhìn qua bên kia có gương lớn, Tương Như Nhân xuống giường, chống thân mình còn có chút choáng váng đi tới trước gương. Nhìn mình trong gương, Tương Như Nhân chôn chân tại kia.
Tóc tai rối loạn không nói, ngủ qua một đêm trâm cài đều thay đổi vị trí. Trên mặt chưa tẩy trang, trước mắt lem một vòng tròn kì quái, đưa tay sờ lên, chính là bột kẻ mí mắt a.
Nàng đã lấy bộ dáng này cùng hoàng thượng ngủ một buổi tối a.
Tương Như Nhân thật có lòng muốn chết a.
Trên cái bàn bên cạnh mọi thứ cũng chưa được dọn dẹp, vẫn còn nguyên rượu và thức ăn hôm qua. Có điều có thêm hai thố. Tương Như Nhân mở ra, một thố là cháo, một thố là canh giải rượu.
Lại một lần nữa nỗ lực nhớ lại tình cảnh tối qua, vẫn là không nhớ nổi. Loáng thoáng chỉ thấy hình ảnh nàng quấn lấy hoàng thượng. Tương Như Nhân càng nghĩ càng kinh tâm. Vốn tửu lượng nàng đã không tốn, bụng rỗng lại một ly rượu mạnh vào, càng là mau say. Thảm rồi, không biết tối qua lộ bao nhiêu xấu mặt.
Ở đại sảnh phía ngoài có tiếng động lớn, Tương Như Nhân bộ dáng này cũng không thể ra ngoài. Nàng trước ngồi xuống uống canh giải rượu, lại đi tới gương đồng gỡ trâm cài và tóc xuống.
Nước trong phòng không đủ để tẩy hết mấy thứ trên mặt nàng. Tương Như Nhân cầm khăn chấm nước, chậm rãi lau đi hai cái vòng tròn màu kia trên mắt. Chỉnh trang lại một phít y phục, nhìn qua không còn chật vật như trước.
Xoay người nhìn đến trên giường, tối hôm qua hoàng thường cùng nàng như vậy ngủ sao?
Tô Khiêm Dương cùng mấy đại thần bàn xong việc, đẩy cửa đi vào thấy Tương Như Nhân ngồi bên cửa sổ, tóc rối tung, ngây người ở đó.
Nghe tiếng mở cửa, Tương Như Nhân quay đầu, nhìn đến hoàng thượng, đứng dậy thỉnh an “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Cuối cùng, có chút xấu hổ.
“Ái phi hảo tửu lượng.” Tối hôm qua Tô Khiêm Dương là được một lần thưởng thức bộ dáng say của nàng. Hiền phi thường ngày bình tĩnh còn có một mặt thú vị như vậy.
Tương Như Nhân nhất thởi vẻ mặt thẹn thùng vài phần, mấu chốt là nhớ không rõ, nhìn hoàng thượng ngồi xuống đối diện bản thân, thành khẩn nhận sai “Hoàng thượng, tối qua thần thiếp đã thất thố.”Tô Khiêm Dương thấy nàng trầm ổn như vậy, không khỏi có chút nhớ bộ dáng Hiền phi khờ khạo ngày hôm qua, cười có chút trêu chọc “Trẫm là lần đầu tiên được nhìn thấy ái phi như thế. Hồi cung sau không biết còn có cơ hội tái kiến hay không?”
Tương Như Nhân đỏ mặt cúi đầu. Còn có lần sau? Đời này sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu.
Tô Khiêm Dương không tiếp tục trêu nàng, để cung nữ chờ ở bên ngoài tiến vào, bản thân dẫn theo Trần phụng ra khoang ngoài.
Tương Như Nhân đứng dậy. Vài cung nữ mang nước vào đổ đầy thùng. Tương Như Nhân tắm rửa đơn giản xong, đổi qua y phục, để Tử Hạ trang điểm cho nàng.
Tranh điểm tinh xảo, y phục cùng mặc sức đều tương đối đẹp đẽ quý giá, Tương Như Nhân nhìn thoáng qua gương đồng “Hôm nay xuất hành sao?”
Tử Hạ gật đầu “Đúng vậy nương nương. Thuyền sẽ lưu lại đây hai ngày. Hôm nay ngài sẽ bồi hoàng thượng xuất hành.”
Tương Như Nhân quay lại xem xét dây lưng phía sau “Tốt rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Đến trên sàn tàu, phía sau hoàng thượng đứng tầm mười quan viên. Trên bến tàu thì đứng tất cả quan viên ở châu này. Tương Như Nhân đi đến phía sau hắn, trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt, thong dong đi theo xuống thuyền.
Quan viên trên bến tàu nhất tề quỳ xuống dập đầu, xa xa còn có dân chúng đứng nhìn. Lên xe ngựa, bọn họ là muốn đi nông trang trong châu này xem việc thu hoạch.
Giữa tháng tám, đồng ruộng vàng óng ánh vẫn chưa bằng tháng chín, không ít địa phương vẫn còn hơi xanh. Có điều mùi hương dân dã thổi đến thật là nồng đậm.
Tương Như Nhân không ngồi xe cùng hoạng thượng. Nàng cũng tự tại, vén mành nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh thần hơn không ít.
Xe ngựa dừng lại cửa một trang viên nhỏ. Vào trang viên một đường đi sau đều là trải thảm đỏ long trọng, có chút khoe khoang. Mấy người bên trong đều mặc một y phục màu, Tương Như Nhân nhìn vào trong mắt đều có vẻ quá độ.
Hoàng thượng cái gì cũng chưa nói, đi thẳng về nơi thu hoạch phía sau.
Trên mấy cái bàn lớn bày từng cái sàng, bên trong sàng là một ít thứu đã được thu hoạch. Tương Như Nhân không bước lên trước, tính để hoàng thượng và quan viên xem gì đó. Trần Phụng đã đi tới, nói là hoàng thượng thỉnh nàng qua cùng xem.
Tương Như Nhân đành phải đi đến cạnh hoàng thượng. Hắn đang cúi đầu xem mấy thứ trong sàng. Một nửa là thóc, một nửa là ngũ cốc. Bên cạnh còn có cái bình, trong đó là gạo đã xay xát qua.
Tô Khiêm Dương cầm lấy mấy hạt ở trong tay mân mân, lại cầm đến mấy củ quả kia, đều tròn trịa như nhau, giống như là đã được tinh chọn qua.
Thóc như thế, khoai lang rồi ngô ở bên cạnh cũng là như thế, chọn đều là tốt nhất, một bộ dáng thu hoạch rất tốt.
Quan địa phương ước chừng là hoàng thượng sẽ không tự mình đi vào trong vườn xem, nơi đó nhiều bẩn.
Hoàng thượng quả thật sẽ không tự đi xem. Hắn để thị vệ bên người đi theo hai vị quan trẻ tuổi vào trong kiểm tra, thuận tiện mang một ít trở ra, này so sánh, những thứ ban đầu đặt ở kia có vẻ giả một chút. Hoàng thượng trước khi rời đi liền để lại bốn chữ “Có hoa không quả.”
Lúc trở về Tương Như Nhân đi cùng xe với hắn. Tô Khiêm Dương nhắc đến chuyện thu hoạch, Tương Như Nhân mở lời một ít “Hoàng thượng, đây cũng không phải họ có tâm lừa gạt. Ngài đi tuần, đây là trạm thứ nhấy, hắn nếu không lấy ra những thứ tốt nhất cho ngài xem thì khác nào hắn quản châu không tốt.” Mặt mũi công phu đều muốn vậy. Rốt cuộc hàng năm thu hoạch như thế nào, lên đến triều đình đều là tận lực báo những cái gì tốt đẹp nhất.
“Vậy trẫm đi tuần thế này còn ý nghĩa gì?” Tô Khiêm Dương sau khi lên xe sắc mặt liền khó xem. Đây là địa phương đã nhiều năm bị lên án. Trời cao hoàng đế xa, cứ vậy chuyện hàng giả cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần đi tuần đều bắt ra được “vấn đề”, cũng không phải chỉ có nơi này. Vì thế Tô Khiêm Dương quyết định giết gà dọa khỉ, để những châu tiếp theo sớm biết một chút cũng tốt, tránh cho càng đi xuống lại càng không chân thực...
Trước khi thuyền rời đi, hoàng thượng liền trừng trị vài tên quan viên, định tội lừa gạt, vài tên bị hàng chức vài tên phạt bổng lộc. Không bao lâu, tin tức này liền được truyền đi.
Biện pháp này của hoàng thượng cũng thật hữu hiệu. Đợi đến châu kế tiếp, mọi thứ có vẻ chân thật hơn. Thảm đỏ cũng dẹp đi. Những gì mang lên có lớn có nhỏ, có tốt có bình thường.
Trước khi rời đi, một châu này không thưởng không phạt.
Bọn quan viên này đó người người cũng khôn khéo, nhìn ra được bí quyết trong đó. Đến vài châu sau, người biết tổ chức hơn, trực tiếp dẫn hoàng thượng vào thăm vườn, nghỉ ngơi ngay tại bên bờ ruộng. Lúc mày đã là cuối tháng chín, đồng ruộng một mảnh vàng óng, thật hiển sinh cơ. Muốn nhìn thu hoạch thế nào cũng là trực tiếp nhìn, quá đủ chân thật, một điểm cũng không giả.
Hoàng thượng xem hài lòng, thưởng!
Tương Như Nhân đi đến mỗi nơi đều là nhìn thấy khác nhau như vậy, nhìn được nhiều hơn cũng cảm thấy thú vị. Đây không phải là chiến tích quan viên được viết trình tấu lên mà là hoàng thượng trực tiếp đi tuần. Thông minh nắm được cơ hội này, khiến hoàng thượng vừa lòng, chiến tích này có thể có ích đến vài năm.
Có điều cũng có kẻ ngốc.
Lúc đến châu cuối cùng, vì nơi này địa thế cao hơn chút nên thổ nhưỡng không phì nhiêu. Quan viên nơi này đã nghe được một đường phía trước thực hiện ra sao. Suy nghĩ xong, quyết định trước khi hoàng thượng đến tu chỉnh qua một lần. Bọn họ đắp laik đất đai chỗ đến thăm, trồng cây sẽ thu hoạch vào đó.
Nhưng bản thân cây lớn lên ở đất đó hay không sẽ có sự khác biệt, làm sao lại nhìn không ra. Tương Như Nhân lần này không đi, chỉ nghe nói lúc đoa mặt hoàng thượng đen lại.
Gặp qua người ngốc, nhưng chưa thấy ai ngu ngốc như vậy a.
Trừng phạt là hiển nhiên...
Giữa tháng mười, đội ngũ đi tuần bắt đầu hồi trình.
Ít dừng chân nên tốc độ trở về cũng nhanh hơn. Đến giữa tháng mười một là về đến Lâm An thành, lúc này Lâm An thành đã vào cuối thu.
Ra khỏi khoang thuyền, Tương Như Nhân một thân khoác thêm áo choàng, nhìn bến tàu ở xa có thể nhìn thấy đứng rất nhiều người, đều là nghênh đón hoàng thượng.
Đi ra ngoài ba tháng, đã cách một cái mùa.
Về tới Chiêu Dương cung, hết thảy đều quen thuộc. Tương Như Nhân vừa ngồi xuống không bao lâu đã nghe tiếng Bình Ninh ngoài cửa, đảo mắt ra cửa thì thấy thân ảnh của nàng “Mẫu phi, ngài đã trở về.”
Bình Ninh chạy đến bên cạnh nàng, vô cùng thân thiết dụi vào nàn, trên mặt toàn là nhớ nhung.
Tương Như Nhân sờ sờ đầu, canh giờ này, nhất định là nàng từ Thái học viện trốn ra “Vội vã trở về như vậy, có phải sợ ai cáo trạng ngươi hay không?”
“Làm sao có thể, ta trong khoảng thời gian này rất ngoan.” Bình Ninh reo lên, có chút bất mãn, “Sao mẫu phi cứ luôn nói ta sẽ gây chuyện. Diệp thục dung kia mới là người hay gây chuyện, nàng đã giết chết mèo của đại tỷ tỷ.”
Tương Như Nhan vỗ nhẹ trán nàng một cái “Nói cái gì đâu. Không có bằng chứng.”
Bình Ninh hừ một tiếng “Tuy rằng mẫu phi nói rằng làm việc phải có chứng cớ. Nhưng mèo của đại tỷ tỷ tự nhiên không thấy. Hai ngày sau lại thấy đã chết trước cửa Trường Hi cung. Thật đáng thương, đầu cùng chân đều không có, máu chảy đầm đìa.” Nói xong trong mắt Bình Ninh đã rưng rưng nước mắt “Con mèo kia đều chưa đắc tội qua với ai, chỉ có từng làm bị thương Diệp thục dung. Không phải nàng thì còn ai.”
Tương Như Nhân kéo nàng đến trước mặt “Ngươi chính mắt thấy Diệp thục dung mang con mèo kia đi?”
Bình Ninh lắc đầu.
“Vậy ngươi có năng lực xác định mèo kia là Diệp thục dung sai người giết chết đặt tại của Trường Hi cung hay không?”
Bình Ninh tiếp tục lắc đầu, tính mở miệng phản bác nhưng lại bị ánh mắt Tương Như Nhân làm nghẹn trở về.
“Không có bằng chứng làm sao có thể khẳng định Diệp thục dung sai người bắt giết mèo của Đại công chúa vứt ở cửa Trường Hi cung đây?”
“Nhưng là!” Bình Ninh dậm chân không cam lòng “Ngoại trừ nàng còn có ai. Tiểu Ngoan chính là không cẩn thận cào bị thương Diệp thục dung. Còn lại chưa hề gây họa gì. Sao lại có người nhẫn tâm đem nó biến thành như vậy được chứ!”
“Ngươi có thấy qua Tiểu Ngoan khi đã chết không?”
Bình Ninh lắc đầu “Nghiêm chiêu nghi không cho ta xem, sợ dọa đến ta.”
Tương Như Nhân nhắc nhở nàng “Không có bằng chứng thì chỉ là hoài nghi. Mà chuyện hoài nghi thì không thể nơi nơi nói. Bởi vì không có chứng cứ nên ngươi chính là vu khống cho người khác. Tiểu Ngoan đã chết. Nghiêm chiêu nghi sẽ tra. Nhưng ngươi không thể nói thẳng là Diệp thục dung làm như vậy. Hiểu rõ chưa?”
“Ta cũng chỉ nói cùng mẫu phi và đệ đệ.” Bình Ninh gật gật đầu.
Tương Như Nhân để Bình Ninh trở về, nhìn nàng ra khỏi cửa, vẻ mặt khẽ ngưng đọng “Thanh Đông, gọi Tôn ma ma tới đây. Bản cung có chuyện muốn hỏi nàng.”
Sáng hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Tương Như Nhân mở mắt, muốn ngẩng đầu nhưng thật nặng, đưa tay lên đỡ mới phát hiện trâm cài trên đầu đều chưa tháo, búi tóc cũng chưa gỡ.
Một màn tối hôm qua lập tức tái hiện lại trong đầu, nhưng đến chỗ bản thân uống xong một chén rượu kia và bắt đầu cảm thấy mơ hồ khó chịu thì sau đó có chuyện gì nàng đều không nhớ được.
Tương Như Nhân vịn theo giường ngồi dậy, vừa nhìn bốn phía phát hiện vẫn ở chỗ của hoàng thượng. Cúi đầu lại thấy, a, y phục cũng chưa thay, tối qua nàng cứ như vậy mà ngủ?
Nhìn qua bên kia có gương lớn, Tương Như Nhân xuống giường, chống thân mình còn có chút choáng váng đi tới trước gương. Nhìn mình trong gương, Tương Như Nhân chôn chân tại kia.
Tóc tai rối loạn không nói, ngủ qua một đêm trâm cài đều thay đổi vị trí. Trên mặt chưa tẩy trang, trước mắt lem một vòng tròn kì quái, đưa tay sờ lên, chính là bột kẻ mí mắt a.
Nàng đã lấy bộ dáng này cùng hoàng thượng ngủ một buổi tối a.
Tương Như Nhân thật có lòng muốn chết a.
Trên cái bàn bên cạnh mọi thứ cũng chưa được dọn dẹp, vẫn còn nguyên rượu và thức ăn hôm qua. Có điều có thêm hai thố. Tương Như Nhân mở ra, một thố là cháo, một thố là canh giải rượu.
Lại một lần nữa nỗ lực nhớ lại tình cảnh tối qua, vẫn là không nhớ nổi. Loáng thoáng chỉ thấy hình ảnh nàng quấn lấy hoàng thượng. Tương Như Nhân càng nghĩ càng kinh tâm. Vốn tửu lượng nàng đã không tốn, bụng rỗng lại một ly rượu mạnh vào, càng là mau say. Thảm rồi, không biết tối qua lộ bao nhiêu xấu mặt.
Ở đại sảnh phía ngoài có tiếng động lớn, Tương Như Nhân bộ dáng này cũng không thể ra ngoài. Nàng trước ngồi xuống uống canh giải rượu, lại đi tới gương đồng gỡ trâm cài và tóc xuống.
Nước trong phòng không đủ để tẩy hết mấy thứ trên mặt nàng. Tương Như Nhân cầm khăn chấm nước, chậm rãi lau đi hai cái vòng tròn màu kia trên mắt. Chỉnh trang lại một phít y phục, nhìn qua không còn chật vật như trước.
Xoay người nhìn đến trên giường, tối hôm qua hoàng thường cùng nàng như vậy ngủ sao?
Tô Khiêm Dương cùng mấy đại thần bàn xong việc, đẩy cửa đi vào thấy Tương Như Nhân ngồi bên cửa sổ, tóc rối tung, ngây người ở đó.
Nghe tiếng mở cửa, Tương Như Nhân quay đầu, nhìn đến hoàng thượng, đứng dậy thỉnh an “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Cuối cùng, có chút xấu hổ.
“Ái phi hảo tửu lượng.” Tối hôm qua Tô Khiêm Dương là được một lần thưởng thức bộ dáng say của nàng. Hiền phi thường ngày bình tĩnh còn có một mặt thú vị như vậy.
Tương Như Nhân nhất thởi vẻ mặt thẹn thùng vài phần, mấu chốt là nhớ không rõ, nhìn hoàng thượng ngồi xuống đối diện bản thân, thành khẩn nhận sai “Hoàng thượng, tối qua thần thiếp đã thất thố.”Tô Khiêm Dương thấy nàng trầm ổn như vậy, không khỏi có chút nhớ bộ dáng Hiền phi khờ khạo ngày hôm qua, cười có chút trêu chọc “Trẫm là lần đầu tiên được nhìn thấy ái phi như thế. Hồi cung sau không biết còn có cơ hội tái kiến hay không?”
Tương Như Nhân đỏ mặt cúi đầu. Còn có lần sau? Đời này sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu.
Tô Khiêm Dương không tiếp tục trêu nàng, để cung nữ chờ ở bên ngoài tiến vào, bản thân dẫn theo Trần phụng ra khoang ngoài.
Tương Như Nhân đứng dậy. Vài cung nữ mang nước vào đổ đầy thùng. Tương Như Nhân tắm rửa đơn giản xong, đổi qua y phục, để Tử Hạ trang điểm cho nàng.
Tranh điểm tinh xảo, y phục cùng mặc sức đều tương đối đẹp đẽ quý giá, Tương Như Nhân nhìn thoáng qua gương đồng “Hôm nay xuất hành sao?”
Tử Hạ gật đầu “Đúng vậy nương nương. Thuyền sẽ lưu lại đây hai ngày. Hôm nay ngài sẽ bồi hoàng thượng xuất hành.”
Tương Như Nhân quay lại xem xét dây lưng phía sau “Tốt rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Đến trên sàn tàu, phía sau hoàng thượng đứng tầm mười quan viên. Trên bến tàu thì đứng tất cả quan viên ở châu này. Tương Như Nhân đi đến phía sau hắn, trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt, thong dong đi theo xuống thuyền.
Quan viên trên bến tàu nhất tề quỳ xuống dập đầu, xa xa còn có dân chúng đứng nhìn. Lên xe ngựa, bọn họ là muốn đi nông trang trong châu này xem việc thu hoạch.
Giữa tháng tám, đồng ruộng vàng óng ánh vẫn chưa bằng tháng chín, không ít địa phương vẫn còn hơi xanh. Có điều mùi hương dân dã thổi đến thật là nồng đậm.
Tương Như Nhân không ngồi xe cùng hoạng thượng. Nàng cũng tự tại, vén mành nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh thần hơn không ít.
Xe ngựa dừng lại cửa một trang viên nhỏ. Vào trang viên một đường đi sau đều là trải thảm đỏ long trọng, có chút khoe khoang. Mấy người bên trong đều mặc một y phục màu, Tương Như Nhân nhìn vào trong mắt đều có vẻ quá độ.
Hoàng thượng cái gì cũng chưa nói, đi thẳng về nơi thu hoạch phía sau.
Trên mấy cái bàn lớn bày từng cái sàng, bên trong sàng là một ít thứu đã được thu hoạch. Tương Như Nhân không bước lên trước, tính để hoàng thượng và quan viên xem gì đó. Trần Phụng đã đi tới, nói là hoàng thượng thỉnh nàng qua cùng xem.
Tương Như Nhân đành phải đi đến cạnh hoàng thượng. Hắn đang cúi đầu xem mấy thứ trong sàng. Một nửa là thóc, một nửa là ngũ cốc. Bên cạnh còn có cái bình, trong đó là gạo đã xay xát qua.
Tô Khiêm Dương cầm lấy mấy hạt ở trong tay mân mân, lại cầm đến mấy củ quả kia, đều tròn trịa như nhau, giống như là đã được tinh chọn qua.
Thóc như thế, khoai lang rồi ngô ở bên cạnh cũng là như thế, chọn đều là tốt nhất, một bộ dáng thu hoạch rất tốt.
Quan địa phương ước chừng là hoàng thượng sẽ không tự mình đi vào trong vườn xem, nơi đó nhiều bẩn.
Hoàng thượng quả thật sẽ không tự đi xem. Hắn để thị vệ bên người đi theo hai vị quan trẻ tuổi vào trong kiểm tra, thuận tiện mang một ít trở ra, này so sánh, những thứ ban đầu đặt ở kia có vẻ giả một chút. Hoàng thượng trước khi rời đi liền để lại bốn chữ “Có hoa không quả.”
Lúc trở về Tương Như Nhân đi cùng xe với hắn. Tô Khiêm Dương nhắc đến chuyện thu hoạch, Tương Như Nhân mở lời một ít “Hoàng thượng, đây cũng không phải họ có tâm lừa gạt. Ngài đi tuần, đây là trạm thứ nhấy, hắn nếu không lấy ra những thứ tốt nhất cho ngài xem thì khác nào hắn quản châu không tốt.” Mặt mũi công phu đều muốn vậy. Rốt cuộc hàng năm thu hoạch như thế nào, lên đến triều đình đều là tận lực báo những cái gì tốt đẹp nhất.
“Vậy trẫm đi tuần thế này còn ý nghĩa gì?” Tô Khiêm Dương sau khi lên xe sắc mặt liền khó xem. Đây là địa phương đã nhiều năm bị lên án. Trời cao hoàng đế xa, cứ vậy chuyện hàng giả cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần đi tuần đều bắt ra được “vấn đề”, cũng không phải chỉ có nơi này. Vì thế Tô Khiêm Dương quyết định giết gà dọa khỉ, để những châu tiếp theo sớm biết một chút cũng tốt, tránh cho càng đi xuống lại càng không chân thực...
Trước khi thuyền rời đi, hoàng thượng liền trừng trị vài tên quan viên, định tội lừa gạt, vài tên bị hàng chức vài tên phạt bổng lộc. Không bao lâu, tin tức này liền được truyền đi.
Biện pháp này của hoàng thượng cũng thật hữu hiệu. Đợi đến châu kế tiếp, mọi thứ có vẻ chân thật hơn. Thảm đỏ cũng dẹp đi. Những gì mang lên có lớn có nhỏ, có tốt có bình thường.
Trước khi rời đi, một châu này không thưởng không phạt.
Bọn quan viên này đó người người cũng khôn khéo, nhìn ra được bí quyết trong đó. Đến vài châu sau, người biết tổ chức hơn, trực tiếp dẫn hoàng thượng vào thăm vườn, nghỉ ngơi ngay tại bên bờ ruộng. Lúc mày đã là cuối tháng chín, đồng ruộng một mảnh vàng óng, thật hiển sinh cơ. Muốn nhìn thu hoạch thế nào cũng là trực tiếp nhìn, quá đủ chân thật, một điểm cũng không giả.
Hoàng thượng xem hài lòng, thưởng!
Tương Như Nhân đi đến mỗi nơi đều là nhìn thấy khác nhau như vậy, nhìn được nhiều hơn cũng cảm thấy thú vị. Đây không phải là chiến tích quan viên được viết trình tấu lên mà là hoàng thượng trực tiếp đi tuần. Thông minh nắm được cơ hội này, khiến hoàng thượng vừa lòng, chiến tích này có thể có ích đến vài năm.
Có điều cũng có kẻ ngốc.
Lúc đến châu cuối cùng, vì nơi này địa thế cao hơn chút nên thổ nhưỡng không phì nhiêu. Quan viên nơi này đã nghe được một đường phía trước thực hiện ra sao. Suy nghĩ xong, quyết định trước khi hoàng thượng đến tu chỉnh qua một lần. Bọn họ đắp laik đất đai chỗ đến thăm, trồng cây sẽ thu hoạch vào đó.
Nhưng bản thân cây lớn lên ở đất đó hay không sẽ có sự khác biệt, làm sao lại nhìn không ra. Tương Như Nhân lần này không đi, chỉ nghe nói lúc đoa mặt hoàng thượng đen lại.
Gặp qua người ngốc, nhưng chưa thấy ai ngu ngốc như vậy a.
Trừng phạt là hiển nhiên...
Giữa tháng mười, đội ngũ đi tuần bắt đầu hồi trình.
Ít dừng chân nên tốc độ trở về cũng nhanh hơn. Đến giữa tháng mười một là về đến Lâm An thành, lúc này Lâm An thành đã vào cuối thu.
Ra khỏi khoang thuyền, Tương Như Nhân một thân khoác thêm áo choàng, nhìn bến tàu ở xa có thể nhìn thấy đứng rất nhiều người, đều là nghênh đón hoàng thượng.
Đi ra ngoài ba tháng, đã cách một cái mùa.
Về tới Chiêu Dương cung, hết thảy đều quen thuộc. Tương Như Nhân vừa ngồi xuống không bao lâu đã nghe tiếng Bình Ninh ngoài cửa, đảo mắt ra cửa thì thấy thân ảnh của nàng “Mẫu phi, ngài đã trở về.”
Bình Ninh chạy đến bên cạnh nàng, vô cùng thân thiết dụi vào nàn, trên mặt toàn là nhớ nhung.
Tương Như Nhân sờ sờ đầu, canh giờ này, nhất định là nàng từ Thái học viện trốn ra “Vội vã trở về như vậy, có phải sợ ai cáo trạng ngươi hay không?”
“Làm sao có thể, ta trong khoảng thời gian này rất ngoan.” Bình Ninh reo lên, có chút bất mãn, “Sao mẫu phi cứ luôn nói ta sẽ gây chuyện. Diệp thục dung kia mới là người hay gây chuyện, nàng đã giết chết mèo của đại tỷ tỷ.”
Tương Như Nhan vỗ nhẹ trán nàng một cái “Nói cái gì đâu. Không có bằng chứng.”
Bình Ninh hừ một tiếng “Tuy rằng mẫu phi nói rằng làm việc phải có chứng cớ. Nhưng mèo của đại tỷ tỷ tự nhiên không thấy. Hai ngày sau lại thấy đã chết trước cửa Trường Hi cung. Thật đáng thương, đầu cùng chân đều không có, máu chảy đầm đìa.” Nói xong trong mắt Bình Ninh đã rưng rưng nước mắt “Con mèo kia đều chưa đắc tội qua với ai, chỉ có từng làm bị thương Diệp thục dung. Không phải nàng thì còn ai.”
Tương Như Nhân kéo nàng đến trước mặt “Ngươi chính mắt thấy Diệp thục dung mang con mèo kia đi?”
Bình Ninh lắc đầu.
“Vậy ngươi có năng lực xác định mèo kia là Diệp thục dung sai người giết chết đặt tại của Trường Hi cung hay không?”
Bình Ninh tiếp tục lắc đầu, tính mở miệng phản bác nhưng lại bị ánh mắt Tương Như Nhân làm nghẹn trở về.
“Không có bằng chứng làm sao có thể khẳng định Diệp thục dung sai người bắt giết mèo của Đại công chúa vứt ở cửa Trường Hi cung đây?”
“Nhưng là!” Bình Ninh dậm chân không cam lòng “Ngoại trừ nàng còn có ai. Tiểu Ngoan chính là không cẩn thận cào bị thương Diệp thục dung. Còn lại chưa hề gây họa gì. Sao lại có người nhẫn tâm đem nó biến thành như vậy được chứ!”
“Ngươi có thấy qua Tiểu Ngoan khi đã chết không?”
Bình Ninh lắc đầu “Nghiêm chiêu nghi không cho ta xem, sợ dọa đến ta.”
Tương Như Nhân nhắc nhở nàng “Không có bằng chứng thì chỉ là hoài nghi. Mà chuyện hoài nghi thì không thể nơi nơi nói. Bởi vì không có chứng cứ nên ngươi chính là vu khống cho người khác. Tiểu Ngoan đã chết. Nghiêm chiêu nghi sẽ tra. Nhưng ngươi không thể nói thẳng là Diệp thục dung làm như vậy. Hiểu rõ chưa?”
“Ta cũng chỉ nói cùng mẫu phi và đệ đệ.” Bình Ninh gật gật đầu.
Tương Như Nhân để Bình Ninh trở về, nhìn nàng ra khỏi cửa, vẻ mặt khẽ ngưng đọng “Thanh Đông, gọi Tôn ma ma tới đây. Bản cung có chuyện muốn hỏi nàng.”
/191
|