Rất nhanh hoàng thượng tra xét lại vài chuyện về ngoại tổ gia. Diệp gia cí đại phòng và chi thứ hai. Diệp thục dung là đại phòng ra đích trưởng nữ. Diệp tiểu nghi là chi thứ hai ra ấu nữ, thái hậu nương nương là ra từ đại phòng. Có điều năm đó Diệp lão phu nhân tương đối sủng ái chi thứ hai. Cũng vì vậy, vài tôn tử ở chi thứ hai đều được Diệp lão phu nhân sủng ái hơn chút.
Truy cứu lại nổi lên tất nhiên là có bất mãn từ đại phòng với chi thứ hai. Rõ ràng đại phòng mới là trưởng tử đích tôn, vài đứa nhỏ lúc đó địch ý cũng đã khá rõ ràng. Sau khi xuất giá, Diệp thục dung liền càng tỏ rõ không thích mấy đứa nhỏ ở chi thứ hai, nhất là sau đó lại sinh ra Diệp tiểu nghi.
Về chuyện mèo đen, sau hồi lâu tuần tra, hoàng thượng cũng có đáp án. Làm tỷ tỷ chẳng những không tăng thêm tình nghĩa tỷ muội, đối xử với muội muội thêm thân thiết. Ngược lại vì ghen tỵ muội muội ở nhà được sùng ái chà Diệp lão phu nhân nên đem sùng vật của muội muội mang đi.
Vài cái nha hoàn bên cạnh Diệp thục dung đều bị mang đi tra khảo, lúc này Diệp thục dung mới phát hoảng.
Bị khổ hình, mấy người mà chịu được. Tức khắc có một cung nữ liền khai hết chuyện năm đó là nàng mang mèo theo Diệp thục dung về phủ thái tử.
Cũng là Diệp thục dung phân phó nàng mang mèo đặt vào trong bụi cỏ. Đợi Kim thục nghi đi tới thì thả mèo ra dọa Kim thục nghi. Sau đó mèo bị bắt, Diệp thục dung còn phân phó nàng vụng trộm đi phòng ăn đánh thuốc độc chết nó.
Khổ hình ở Hình bộ là kinh khủng thế nào, người trải qua sẽ biết, dưới trọng hình thì cái gì cũng phải khai.
Chờ Diệp thục dung ở Di Nhạc cung biết được tin tức thì đồng thời ở Thọ Hòa cung, thái hậu nương nương cũng biết được chuyện này. Vốn cho rằng chỉ vì chăm sóc Giang tiệp dư không tốt nên bị phong cung. Nháy mắt lại thành chuyện mười hai năm trước mưu hại Nhị hoàng tử trong bụng Kim thục nghi.
Thái hậu nương nương vội vàng đuổi tới Thừa Kiền cung, Diệp Hầu đã ở đó. Hoàng thượng trực tiếp đem một loạt chứng cứ đặt ở trước mặt bọn họ. Ngoại tổ gia quan trọng, nhưng quan trọng bằng hoàng tự sao? Năm đó trong phủ con nối dòng còn đơn bạc, chỉ có mình thái tử. Kim thục nghi mang thai là chuyện hết sức vui mừng. Kết quả Diệp thục dung thế nào có thể rắp tâm làm chuyện như vậy.
Diệp Hầu nửa câu nói đỡ cho nữ nhi cũng nói không nổi. Thái hậu thì nói được gì. Chất nữ ngoại gia quan trọng cũng không thể bằng tôn tử của mình. Nàng đối với sở tác sở vi trong ngày thường của Diệp thục dung mắt nhắm mắt mở, làm sao biết được nàng sẽ làm ra chuyện như thế.
Tại Di Nhạc cung, Diệp thục dung lại chết cũng không thừa nhận việc này.
Ngay cả khi được đưa đến trước mặt hoàng thượng, thái hậu và Diệp Hầu nàng cũng không thừa nhận chuyện này. Nàng chỉ thừa nhận bản thân không thích Diệp tiểu nghi nên cho người bắt mèo cưng của nàng ta đi. Còn về chuyện lời khai còn lại của cung nữ kia, Diệp thục dung kêu oan là cung nữ kia cố ý vu oan cho nàng, nàng tuyệt đối không làm chuyện đó.
Diệp thục dung khóc ngấy đi tỉnh lại vẫn là than mình bị oan. Nàng không có hãm hại Kim thục nghi, thậm chí muốn dùng cái chết để chứng minh...Cuối cùng Diệp thục dung được đưa về Di Nhạc cung. Trang ding đều khóc lem hết. Chờ người bên ngoài đóng cửa lại, Diệp thục sung oán hận lau đi nước mắt. Nàng không thừa nhận thì chỉ dựa vào lời của một cung nữ có thể khép tội nàng sao? Nàng không hại Kim thục nghi, cũng không hại Giang tiệp dư. Sớm muộn gì nàng cũng phải được thả ra.
Diệp thục dung trong lòng chắc chắn có một số việc làm thiên y vô phùng sẽ không ai biết được. Chuyện Diệp tiểu nghi là sơ sót lúc trước của nàng. Ai lại nghĩ hoàng thượng sẽ tra đến chuyện đã lâu như vậy. Có điều cũng chỉ là chuyện tỷ muội bất hòa, trong thế gia nhà nào chả có điểm này.
Nghĩ xong, Diệp thục dung trong lòng an tâm không ít, nàng còn có thái hậu nương nương. Nàng không có sai,, thái hậu nương nương nhất định sẽ bảo trụ nàng.
Rất nhanh màn đêm buông xuống.
Ngày tháng một trời còn rất lạnh, ngoài phòng gió nổi lên âm thanh càng vang.
Diệp thục dung ở trong phòng mình, thấy trời đã tối vẫn chưa có người vào đốt đèn, chỉ thấy bóng sáng mờ từ đèn ngoài hành lang, mở miệng kêu người vào thắp đèn.
Nhưng kêu nửa ngày cũng không thấy người đáp ứng. Diệp thục dung xuống giường, bước đến mở cửa, cửa khóa.
“Người tới a! Đi đâu hết rồi vậy?” Diệp thục dung vỗ một chút vào khung cửa, oán giận trở về bên giường.
Trong phòng không có đèn, chậu sưởi cũng tắt nên đặc biệt lạnh. Diệp thục dung quấn chặt chăn nằm trên giường. Không khí yên tĩnh như này, không biết bắt đầu từ lúc nào khiến nàng cảm thấy có phần quỷ dị.
Ngoài phòng truyền đến một trận thanh âm. Diệp thục dung quay đầu qua, ngoài cửa sổ nhất thời hiện lên một thân ảnh.
Tim Diệp thục dung đập mạnh, nhìn thêm lần nữa đã thấy bóng người kia ở ngoài cửa sổ thổi qua.
“Người nào giả thần giả quỷ?” Diệp thục dung theo bản năng quấn chặt chăn. Bóng người kia đứng ngoài cửa sổ bất động.
Từ rất xa bay đến thanh âm “Diệp thục dung... ta chết rất thảm. Diệp thục dung... ngươi vì sao không cứu ta?”
Diệp thục dung hoảng sợ trợn tròn mắt, tay xiết chặt chăn, không ý thức được dựa sát vào bên trong giường, giọng run rẩy “Ai?... Ai ở bên ngoài giả thần giả quỷ? Ai lớn mật như vậy! Ở đây dọa người.”
“Diệp thục dung, ngươi vì sao muốn hại ta?” Ngoài cửa sổ thanh âm vẫn truyền đến. Bên trong phòng ánh sáng mịt mở. Diệp thục dung hướng về phía cửa sổ hô to “Ta không hại người. Giả thần giả quỷ cái gì. Ta không sợ ngươi.”
Vừa dứt lời, cửa sổ phịch một tiếng mở ra, một trận khí lạnh tiến vào. Một thân bạch y nữ tử tóc dài xõa tung rõ ràng xuất hiện ngoài cửa sổ. Nàng cúi đầu, tóc che đi khuôn mặt. Bụng nàng hơi hơi nở ra, nhưng phần eo xuống là nhiễm đầy một mảnh máu đỏ.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu. Diệp thục dung kinh sợ hét chói tai “A! Ngươi là ai?”
Nữ quỷ chậm rãi vươn tay chạm lên khung cửa sổ. Diệp thục dung nghe được thanh âm nhỏ bé kì lạ, đưa mắt vừa nhìn thấy được trên hai tay nữ quỷ máu chảy đầm đìa. Âm thanh tí tách kia đúng là máu trên tay nàng theo khung cửa sổ chảy xuống bàn phát ra tiếng.”Ta chết quá thảm. Diệp thục dung. Ngươi vì sao muốn hại ta?” Nữ quỷ đúng là muốn hướng bên trong đi vào. Diệp thục dung cả người run rẩy “Ngươi đừng tới đây! Oan có đầu, nợ có chủ. Ta không hại ngươi. Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây.”
Diệp thục dung lúc này là bị dọa cho muốn xỉu rồi. Nàng nhìn nữ quỷ đang đi vào qua cửa sổ kia. Không ngừng nhớ kĩ ta không hại ngươi. Bỗng một trận tiếng mèo kêu thê lương vang lên.
Ánh mắt Diệp thục dung trợn to. Ngay tại nơi nữ quỷ đi vào bỗng xuất hiện hai bóng mèo đen vội chạy đến. Cửa đang đóng kia cũng mở. Diệp thục dung thấy cả đang mèo hướng trong phòng đi vào. Cầm đầu là một con mèo trắng. Mà mèo trắng kia lại một thân huyết nhục mơ hồ.
Trong phòng nhất thời tiếng mèo kêu bốn phía, cứ như tiếng trẻ con khóc nỉ non, nghe vào tai thật sự đáng sợ.
Diệp thục dung rốt cuộc không bình tĩnh được. Nhìn đàn mèo đang đi về phía mình, lại nhìn nữ quỷ đã ở trong phòng, a hét lêm một tiếng, cầm lấy gối ở bêm cạnh ném tới, đồng thời mắng to “Tránh ra! Đàn ác quỷ các ngươi tránh ra. Trên người bản cung có bùa hộ mệnh hộ thể. Các ngươi tới gần sẽ không yên với bản cung. Chẳng qua là con mèo chết mà thôi. Tới một cái bản cung liền sát một cái. Bản cung không sợ các ngươi.”
“Diệp thục dung, ngươi vì sao phải hại ta?”
Nữ quỷ đã đi theo đàn mèo đi gần lại phía nàng. Dù trong phòng mờ tối nhưng Diệp thục dung vẫn thấy được rõ ràng dấu chân máu nàng để lại đầy trên mặt đất. Liếc nhìn ra ngoài cửa không có ai, Diệp thục dung lấy gan hét lên “Bản cung không hại ngươi. Đều là ngươi tự tìm, đều là ngươi gieo gió gặt bão.”
Diệp thục dung không dám nhìn. Nàng nghe thấy được mùi máu tươi, tiếng mèo không ngừng kêu ở bên tai, mèo đen, mèo trắng. Còn có tiếng kêu cứu thống khổ của Giang tiệp dư.
“Diệp thục dung, tâm ngươi thật nham hiểm. Vì sao lại hãm hại ta?” Giọng của nữ quỷ đột nhiên trở nên thê lương, cùng tiếng mèo kêu, loáng thoáng còn nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Diệp thục dung quơ tay qua bên cạnh, cầm lấy cái gối ném qua “Ta không có, ta không có. Ta không hại ngươi mà là ngươi đáng bị vậy. Ai cho ngươi tranh thủ tình cảm, ai cho ngươi mang thai. Ta có lòng tốt cho ngươi ở lại đây. Ai cho ngươi đi tuần. Ngươi đáng bị, đều do ngươi tự chuốc.”
Nữ quỷ đã đến cạnh giường, hai tay vươn về phía Diệp thục dung. Mười đầu ngón tay đầy máu dọa người “Là ngươi hại ta! Là ngươi hại ta!”
“Là ngươi đáng bị như thế. Ai cho ngươi mang thai. Ngươi cứ thành thật ngây ngốc là được rồi. Ngươi có tư cách gì làm Tiệp dư. Đừng tưởng rằng ngươi sinh ra nhi tử thì có thể đứng cao hơn bản cung, ngươi si tâm vọng tưởng. Ha ha ha ha ha ha” Diệp thục dung hung hăng đạp một cước, nữ quỷ kia tức khắc bị văng khỏi giường. Diệp thục dung trên mặt thêm âm ngoan, càng bạo gan.
“Ngươi hiện tại ở trước mặt bản cung gào khóc thảm thiết. Ngươi đã chết. Không ai biết ngươi chết thế nào. Ngươi là tự mình ngã từ trên giường xuống, không thể đi được, ngay cả tự đứng dậy cũng không nổi. Người bên ngoài đều đã bị bản cung sớm điều đi hết. Giang tiệp dư, ngươi không có cái mệnh này.”
“Ta muốn ngươi đền mạng!” Nữ quỷ mạnh mẽ lao về phía nàng. Diệp thục dung bị nàng ấn xuống giường, nhìn được khuôn mặt khủng bố dưới làn tóc kia thì hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Bên cạnh ngoài cửa sổ, Tương Như Nhân đứng cùng hoàng thượng nghe được hết mọi lời nói. Từ góc nàng nhìn thấy trên mặt hoàng thượng là vẻ rõ ràng. Cuối cùng trong phòng truyền đến tiếng Diệp thục dung thét lên một tiếng chói tai. Một lát sau, Tử Hạ giả nữ quỷ đi ra “Nương nương, Diệp thục dung ngất rồi.”
Tô Khiêm Dương quay lưng nhìn Hình bộ thượng thư “Thư nhận tội viết xong chưa?”
Hình bộ thượng thư gật gật đầu, cũng không dâm nhìn thêm Tử Hạ giả nữ quỷ, rất đáng sợ.
“Mang vào trong để Diệp thục dung điểm chỉ!” Tô Khiêm Dương lạnh lùng ra lệnh. Hình Bộ thượng thư đi vào, hai thị vệ nầm Diệp thục dung đang ngất lên. Hình bộ thượng thư cầm tay nàng ấn lên khiên mực rồi điểm vào tội thư.
Chuyện mưu hại Giang tiệp dư, Diệp thục dung nhận tội. Chuyện ý đồ mưu hại hoàng tự của Kim thục nghi, Diệp thục dung cũng nhân tội. Diệp thục dung nhiều lần mưu hại hoàng tự, không biết hối cãi. Diệp thục dung cùng người có liên quan, chờ chết.
Đưa lại cho thái hậu cùng Diệp gia cối cùng chỉ còn lại lá thư nhận tội này. Về phần Diệp thục dung nhận tội như thế nào, hoàng thượng không nói. Hình bộ thượng thư cũng không dám nói.
Hắn thấy qua Hình bộ trọng phạt phạm nhân, chưa từng thấy qua biện pháp dọa người khai thật như vậy. Rất là quỷ mị, hắn xem còn thấy kinh hồn táng đảm, huống chi là bản thân người mang tội.
Diệp gia không kịp cứu vãn gì. Mười hai năm trước là hại người chưa được. Mười hai năm sau đã trực tiếp hại chết người. Trong bụng phi tần đó còn có hoàng tự, thật sự không còn gì để cầu xin.
Yêu cầu duy nhất của thái hậu là để Diệp thục dung chết có chút thể diện. Đối với bên ngoài giấu đi chuyện này, không làm mất mặt Diệp gia.
Điểm này hoàng thượng đáp ứng. Hoàng quyền này muốn duy trì vẫn còn cần Diệp gia. Hắn cũng không phải muốn đem Diệp gia này nhổ tận gốc, làm gì để quá khó coi.
Diệp thục dung từ khi Giang tiệp dư đến Di Nhạc cung đã thường hay khi dễ nàng. Sau khi nàng có thai là ngày càng nghiêm trọng. Ăn cái gì mà nôn thì nàng sẽ để Giang tiệp dư ăn cái đó, còn thường xuyên nói kích Giang tiệp dư khiến nàng ngày càng tiều tụy, bị tra tấn ngày càng không ổn.
Diệp thục dung lại cố ý chỉ để ít người hầu hạ Giang tiệp dư. Người có thai ban đêm thường hay muốn đi xí. Không có người chăm sóc, Giang tiệp dư thân mình suy yếu liền rơi vào tính huống như vậy, té ngã trên đất rồi không thể đứng lên.
Sau khi Diệp thục dung ngất tỉnh lại liền bị ban chết. Hoàng thượng không muốn nghe nàng kêu oan gì nữa, lại càng không muốn nhìn thấy nàng. Tam công chúa được đưa đi Nghi Hào cung cho Đức phi nuôi nấng. Hoàng hậu bởi vì sự kiện này bị hoàng thượng phạt gian cầm ba tháng. Cung cụ tất cả đều giao lại cho Hiền phi và Đức phi.
Mọi chuyện coi như đều đã xong. Kẻ đầu sỏ gây nên chuyện Diệp thục dung đã chết. Người Giang gia cũng đã đến Lâm An thành chờ tế bái Giang tiệp dư.
Hạ tần bỗng nhiên quỳ gối trước Thừa Kiền cung, muốn cáo trạng trên dưới Giang gia, yêu cầu trả lại cho Giang tiệp dư một cái công đạo.
Truy cứu lại nổi lên tất nhiên là có bất mãn từ đại phòng với chi thứ hai. Rõ ràng đại phòng mới là trưởng tử đích tôn, vài đứa nhỏ lúc đó địch ý cũng đã khá rõ ràng. Sau khi xuất giá, Diệp thục dung liền càng tỏ rõ không thích mấy đứa nhỏ ở chi thứ hai, nhất là sau đó lại sinh ra Diệp tiểu nghi.
Về chuyện mèo đen, sau hồi lâu tuần tra, hoàng thượng cũng có đáp án. Làm tỷ tỷ chẳng những không tăng thêm tình nghĩa tỷ muội, đối xử với muội muội thêm thân thiết. Ngược lại vì ghen tỵ muội muội ở nhà được sùng ái chà Diệp lão phu nhân nên đem sùng vật của muội muội mang đi.
Vài cái nha hoàn bên cạnh Diệp thục dung đều bị mang đi tra khảo, lúc này Diệp thục dung mới phát hoảng.
Bị khổ hình, mấy người mà chịu được. Tức khắc có một cung nữ liền khai hết chuyện năm đó là nàng mang mèo theo Diệp thục dung về phủ thái tử.
Cũng là Diệp thục dung phân phó nàng mang mèo đặt vào trong bụi cỏ. Đợi Kim thục nghi đi tới thì thả mèo ra dọa Kim thục nghi. Sau đó mèo bị bắt, Diệp thục dung còn phân phó nàng vụng trộm đi phòng ăn đánh thuốc độc chết nó.
Khổ hình ở Hình bộ là kinh khủng thế nào, người trải qua sẽ biết, dưới trọng hình thì cái gì cũng phải khai.
Chờ Diệp thục dung ở Di Nhạc cung biết được tin tức thì đồng thời ở Thọ Hòa cung, thái hậu nương nương cũng biết được chuyện này. Vốn cho rằng chỉ vì chăm sóc Giang tiệp dư không tốt nên bị phong cung. Nháy mắt lại thành chuyện mười hai năm trước mưu hại Nhị hoàng tử trong bụng Kim thục nghi.
Thái hậu nương nương vội vàng đuổi tới Thừa Kiền cung, Diệp Hầu đã ở đó. Hoàng thượng trực tiếp đem một loạt chứng cứ đặt ở trước mặt bọn họ. Ngoại tổ gia quan trọng, nhưng quan trọng bằng hoàng tự sao? Năm đó trong phủ con nối dòng còn đơn bạc, chỉ có mình thái tử. Kim thục nghi mang thai là chuyện hết sức vui mừng. Kết quả Diệp thục dung thế nào có thể rắp tâm làm chuyện như vậy.
Diệp Hầu nửa câu nói đỡ cho nữ nhi cũng nói không nổi. Thái hậu thì nói được gì. Chất nữ ngoại gia quan trọng cũng không thể bằng tôn tử của mình. Nàng đối với sở tác sở vi trong ngày thường của Diệp thục dung mắt nhắm mắt mở, làm sao biết được nàng sẽ làm ra chuyện như thế.
Tại Di Nhạc cung, Diệp thục dung lại chết cũng không thừa nhận việc này.
Ngay cả khi được đưa đến trước mặt hoàng thượng, thái hậu và Diệp Hầu nàng cũng không thừa nhận chuyện này. Nàng chỉ thừa nhận bản thân không thích Diệp tiểu nghi nên cho người bắt mèo cưng của nàng ta đi. Còn về chuyện lời khai còn lại của cung nữ kia, Diệp thục dung kêu oan là cung nữ kia cố ý vu oan cho nàng, nàng tuyệt đối không làm chuyện đó.
Diệp thục dung khóc ngấy đi tỉnh lại vẫn là than mình bị oan. Nàng không có hãm hại Kim thục nghi, thậm chí muốn dùng cái chết để chứng minh...Cuối cùng Diệp thục dung được đưa về Di Nhạc cung. Trang ding đều khóc lem hết. Chờ người bên ngoài đóng cửa lại, Diệp thục sung oán hận lau đi nước mắt. Nàng không thừa nhận thì chỉ dựa vào lời của một cung nữ có thể khép tội nàng sao? Nàng không hại Kim thục nghi, cũng không hại Giang tiệp dư. Sớm muộn gì nàng cũng phải được thả ra.
Diệp thục dung trong lòng chắc chắn có một số việc làm thiên y vô phùng sẽ không ai biết được. Chuyện Diệp tiểu nghi là sơ sót lúc trước của nàng. Ai lại nghĩ hoàng thượng sẽ tra đến chuyện đã lâu như vậy. Có điều cũng chỉ là chuyện tỷ muội bất hòa, trong thế gia nhà nào chả có điểm này.
Nghĩ xong, Diệp thục dung trong lòng an tâm không ít, nàng còn có thái hậu nương nương. Nàng không có sai,, thái hậu nương nương nhất định sẽ bảo trụ nàng.
Rất nhanh màn đêm buông xuống.
Ngày tháng một trời còn rất lạnh, ngoài phòng gió nổi lên âm thanh càng vang.
Diệp thục dung ở trong phòng mình, thấy trời đã tối vẫn chưa có người vào đốt đèn, chỉ thấy bóng sáng mờ từ đèn ngoài hành lang, mở miệng kêu người vào thắp đèn.
Nhưng kêu nửa ngày cũng không thấy người đáp ứng. Diệp thục dung xuống giường, bước đến mở cửa, cửa khóa.
“Người tới a! Đi đâu hết rồi vậy?” Diệp thục dung vỗ một chút vào khung cửa, oán giận trở về bên giường.
Trong phòng không có đèn, chậu sưởi cũng tắt nên đặc biệt lạnh. Diệp thục dung quấn chặt chăn nằm trên giường. Không khí yên tĩnh như này, không biết bắt đầu từ lúc nào khiến nàng cảm thấy có phần quỷ dị.
Ngoài phòng truyền đến một trận thanh âm. Diệp thục dung quay đầu qua, ngoài cửa sổ nhất thời hiện lên một thân ảnh.
Tim Diệp thục dung đập mạnh, nhìn thêm lần nữa đã thấy bóng người kia ở ngoài cửa sổ thổi qua.
“Người nào giả thần giả quỷ?” Diệp thục dung theo bản năng quấn chặt chăn. Bóng người kia đứng ngoài cửa sổ bất động.
Từ rất xa bay đến thanh âm “Diệp thục dung... ta chết rất thảm. Diệp thục dung... ngươi vì sao không cứu ta?”
Diệp thục dung hoảng sợ trợn tròn mắt, tay xiết chặt chăn, không ý thức được dựa sát vào bên trong giường, giọng run rẩy “Ai?... Ai ở bên ngoài giả thần giả quỷ? Ai lớn mật như vậy! Ở đây dọa người.”
“Diệp thục dung, ngươi vì sao muốn hại ta?” Ngoài cửa sổ thanh âm vẫn truyền đến. Bên trong phòng ánh sáng mịt mở. Diệp thục dung hướng về phía cửa sổ hô to “Ta không hại người. Giả thần giả quỷ cái gì. Ta không sợ ngươi.”
Vừa dứt lời, cửa sổ phịch một tiếng mở ra, một trận khí lạnh tiến vào. Một thân bạch y nữ tử tóc dài xõa tung rõ ràng xuất hiện ngoài cửa sổ. Nàng cúi đầu, tóc che đi khuôn mặt. Bụng nàng hơi hơi nở ra, nhưng phần eo xuống là nhiễm đầy một mảnh máu đỏ.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu. Diệp thục dung kinh sợ hét chói tai “A! Ngươi là ai?”
Nữ quỷ chậm rãi vươn tay chạm lên khung cửa sổ. Diệp thục dung nghe được thanh âm nhỏ bé kì lạ, đưa mắt vừa nhìn thấy được trên hai tay nữ quỷ máu chảy đầm đìa. Âm thanh tí tách kia đúng là máu trên tay nàng theo khung cửa sổ chảy xuống bàn phát ra tiếng.”Ta chết quá thảm. Diệp thục dung. Ngươi vì sao muốn hại ta?” Nữ quỷ đúng là muốn hướng bên trong đi vào. Diệp thục dung cả người run rẩy “Ngươi đừng tới đây! Oan có đầu, nợ có chủ. Ta không hại ngươi. Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây.”
Diệp thục dung lúc này là bị dọa cho muốn xỉu rồi. Nàng nhìn nữ quỷ đang đi vào qua cửa sổ kia. Không ngừng nhớ kĩ ta không hại ngươi. Bỗng một trận tiếng mèo kêu thê lương vang lên.
Ánh mắt Diệp thục dung trợn to. Ngay tại nơi nữ quỷ đi vào bỗng xuất hiện hai bóng mèo đen vội chạy đến. Cửa đang đóng kia cũng mở. Diệp thục dung thấy cả đang mèo hướng trong phòng đi vào. Cầm đầu là một con mèo trắng. Mà mèo trắng kia lại một thân huyết nhục mơ hồ.
Trong phòng nhất thời tiếng mèo kêu bốn phía, cứ như tiếng trẻ con khóc nỉ non, nghe vào tai thật sự đáng sợ.
Diệp thục dung rốt cuộc không bình tĩnh được. Nhìn đàn mèo đang đi về phía mình, lại nhìn nữ quỷ đã ở trong phòng, a hét lêm một tiếng, cầm lấy gối ở bêm cạnh ném tới, đồng thời mắng to “Tránh ra! Đàn ác quỷ các ngươi tránh ra. Trên người bản cung có bùa hộ mệnh hộ thể. Các ngươi tới gần sẽ không yên với bản cung. Chẳng qua là con mèo chết mà thôi. Tới một cái bản cung liền sát một cái. Bản cung không sợ các ngươi.”
“Diệp thục dung, ngươi vì sao phải hại ta?”
Nữ quỷ đã đi theo đàn mèo đi gần lại phía nàng. Dù trong phòng mờ tối nhưng Diệp thục dung vẫn thấy được rõ ràng dấu chân máu nàng để lại đầy trên mặt đất. Liếc nhìn ra ngoài cửa không có ai, Diệp thục dung lấy gan hét lên “Bản cung không hại ngươi. Đều là ngươi tự tìm, đều là ngươi gieo gió gặt bão.”
Diệp thục dung không dám nhìn. Nàng nghe thấy được mùi máu tươi, tiếng mèo không ngừng kêu ở bên tai, mèo đen, mèo trắng. Còn có tiếng kêu cứu thống khổ của Giang tiệp dư.
“Diệp thục dung, tâm ngươi thật nham hiểm. Vì sao lại hãm hại ta?” Giọng của nữ quỷ đột nhiên trở nên thê lương, cùng tiếng mèo kêu, loáng thoáng còn nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Diệp thục dung quơ tay qua bên cạnh, cầm lấy cái gối ném qua “Ta không có, ta không có. Ta không hại ngươi mà là ngươi đáng bị vậy. Ai cho ngươi tranh thủ tình cảm, ai cho ngươi mang thai. Ta có lòng tốt cho ngươi ở lại đây. Ai cho ngươi đi tuần. Ngươi đáng bị, đều do ngươi tự chuốc.”
Nữ quỷ đã đến cạnh giường, hai tay vươn về phía Diệp thục dung. Mười đầu ngón tay đầy máu dọa người “Là ngươi hại ta! Là ngươi hại ta!”
“Là ngươi đáng bị như thế. Ai cho ngươi mang thai. Ngươi cứ thành thật ngây ngốc là được rồi. Ngươi có tư cách gì làm Tiệp dư. Đừng tưởng rằng ngươi sinh ra nhi tử thì có thể đứng cao hơn bản cung, ngươi si tâm vọng tưởng. Ha ha ha ha ha ha” Diệp thục dung hung hăng đạp một cước, nữ quỷ kia tức khắc bị văng khỏi giường. Diệp thục dung trên mặt thêm âm ngoan, càng bạo gan.
“Ngươi hiện tại ở trước mặt bản cung gào khóc thảm thiết. Ngươi đã chết. Không ai biết ngươi chết thế nào. Ngươi là tự mình ngã từ trên giường xuống, không thể đi được, ngay cả tự đứng dậy cũng không nổi. Người bên ngoài đều đã bị bản cung sớm điều đi hết. Giang tiệp dư, ngươi không có cái mệnh này.”
“Ta muốn ngươi đền mạng!” Nữ quỷ mạnh mẽ lao về phía nàng. Diệp thục dung bị nàng ấn xuống giường, nhìn được khuôn mặt khủng bố dưới làn tóc kia thì hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Bên cạnh ngoài cửa sổ, Tương Như Nhân đứng cùng hoàng thượng nghe được hết mọi lời nói. Từ góc nàng nhìn thấy trên mặt hoàng thượng là vẻ rõ ràng. Cuối cùng trong phòng truyền đến tiếng Diệp thục dung thét lên một tiếng chói tai. Một lát sau, Tử Hạ giả nữ quỷ đi ra “Nương nương, Diệp thục dung ngất rồi.”
Tô Khiêm Dương quay lưng nhìn Hình bộ thượng thư “Thư nhận tội viết xong chưa?”
Hình bộ thượng thư gật gật đầu, cũng không dâm nhìn thêm Tử Hạ giả nữ quỷ, rất đáng sợ.
“Mang vào trong để Diệp thục dung điểm chỉ!” Tô Khiêm Dương lạnh lùng ra lệnh. Hình Bộ thượng thư đi vào, hai thị vệ nầm Diệp thục dung đang ngất lên. Hình bộ thượng thư cầm tay nàng ấn lên khiên mực rồi điểm vào tội thư.
Chuyện mưu hại Giang tiệp dư, Diệp thục dung nhận tội. Chuyện ý đồ mưu hại hoàng tự của Kim thục nghi, Diệp thục dung cũng nhân tội. Diệp thục dung nhiều lần mưu hại hoàng tự, không biết hối cãi. Diệp thục dung cùng người có liên quan, chờ chết.
Đưa lại cho thái hậu cùng Diệp gia cối cùng chỉ còn lại lá thư nhận tội này. Về phần Diệp thục dung nhận tội như thế nào, hoàng thượng không nói. Hình bộ thượng thư cũng không dám nói.
Hắn thấy qua Hình bộ trọng phạt phạm nhân, chưa từng thấy qua biện pháp dọa người khai thật như vậy. Rất là quỷ mị, hắn xem còn thấy kinh hồn táng đảm, huống chi là bản thân người mang tội.
Diệp gia không kịp cứu vãn gì. Mười hai năm trước là hại người chưa được. Mười hai năm sau đã trực tiếp hại chết người. Trong bụng phi tần đó còn có hoàng tự, thật sự không còn gì để cầu xin.
Yêu cầu duy nhất của thái hậu là để Diệp thục dung chết có chút thể diện. Đối với bên ngoài giấu đi chuyện này, không làm mất mặt Diệp gia.
Điểm này hoàng thượng đáp ứng. Hoàng quyền này muốn duy trì vẫn còn cần Diệp gia. Hắn cũng không phải muốn đem Diệp gia này nhổ tận gốc, làm gì để quá khó coi.
Diệp thục dung từ khi Giang tiệp dư đến Di Nhạc cung đã thường hay khi dễ nàng. Sau khi nàng có thai là ngày càng nghiêm trọng. Ăn cái gì mà nôn thì nàng sẽ để Giang tiệp dư ăn cái đó, còn thường xuyên nói kích Giang tiệp dư khiến nàng ngày càng tiều tụy, bị tra tấn ngày càng không ổn.
Diệp thục dung lại cố ý chỉ để ít người hầu hạ Giang tiệp dư. Người có thai ban đêm thường hay muốn đi xí. Không có người chăm sóc, Giang tiệp dư thân mình suy yếu liền rơi vào tính huống như vậy, té ngã trên đất rồi không thể đứng lên.
Sau khi Diệp thục dung ngất tỉnh lại liền bị ban chết. Hoàng thượng không muốn nghe nàng kêu oan gì nữa, lại càng không muốn nhìn thấy nàng. Tam công chúa được đưa đi Nghi Hào cung cho Đức phi nuôi nấng. Hoàng hậu bởi vì sự kiện này bị hoàng thượng phạt gian cầm ba tháng. Cung cụ tất cả đều giao lại cho Hiền phi và Đức phi.
Mọi chuyện coi như đều đã xong. Kẻ đầu sỏ gây nên chuyện Diệp thục dung đã chết. Người Giang gia cũng đã đến Lâm An thành chờ tế bái Giang tiệp dư.
Hạ tần bỗng nhiên quỳ gối trước Thừa Kiền cung, muốn cáo trạng trên dưới Giang gia, yêu cầu trả lại cho Giang tiệp dư một cái công đạo.
/191
|