Khương Tỉnh vừa ngồi xuống, Lâm Thời liền nói: “Vừa rồi có người gọi điện thoại cho em, anh nhận, anh ta nói lát nữa sẽ gọi lại.”
“Vậy sao?” Khương Tỉnh cúi đầu xem nhật kí điện thoại, thấy là Trần Thứ gọi tới, đoán rằng anh có chuyện muốn nói, liền nhắn tin qua: Ở công ty chờ em.
Trần Thứ trả lời rất nhanh: Được.
Lâm Thời thấy Khương Tỉnh cúi đầu nghiêm túc gửi tin nhắn, mắt hơi tối lại.
Khương Tỉnh gửi tin nhắn xong hỏi anh ta: “Anh ăn xong chưa?”
Lâm Thời hỏi: “Em đang vội sao?”
“Cũng không gấp lắm.”
Lâm Thời cười với cô, “Vậy anh ăn thêm một chút nữa.”
“Được.”
Không ai xác định một chút này là bao lâu, Lâm Thời ăn khoảng nửa giờ.
Khương Tỉnh không giục anh ta, cũng không biểu hiện bộ dạng gấp gáp.
Đến năm giờ rưỡi, Lâm Thời cuối cùng cũng ăn xong, nói với Khương Tỉnh: “Có thể đi rồi.”
Thanh toán xong, Khương Tỉnh đưa Lâm Thời về khách sạn, đúng giờ cao điểm, trên đường chậm chạp hơn nửa giờ, Khương Tỉnh gửi tin nhắn cho Trần Thứ, bảo anh ăn tối ở gần đó trước.
Đến khách sạn đã sắp bảy giờ,
Sau khi Lâm Thời xuống xe, Khương Tỉnh nói “Tạm biệt” qua cửa sổ.
Lâm Thời đưa mắt nhìn chiếc xe kia một lần nữa khởi động, đi vào bóng đêm. Anh ta đứng thật lâu.
Khương Tỉnh cố gắng tăng tốc, nhưng lúc này cũng không có lợi ích gì, vẫn đến rất trễ.
Đến đường Thục Nghi, cô gọi điện cho Trần Thứ, đầu kia nhanh chóng bắt máy.
“Đang ở đâu?”
“Ở cửa công ty.”
“Chờ em.”
Một đường chạy đến đích, xa xa đã thấy bóng dáng trên bậc thang. Sau lưng là ánh đèn sáng trưng trong tòa nhà, bốn phía nhà cao tầng vây quanh.
Anh một mình đứng dưới ánh đèn mờ ảo đợi cô.
Khương Tỉnh nhìn anh qua cửa sổ xe, mấy giây sau đậu xe xong, bước nhanh tới.
Trần Thứ thấy cô cũng đi qua.
Rất nhanh đã gần nhau.
“Trần Thứ.” Khương Tỉnh gọi một tiếng, sau đó nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, em đến muộn.”
“Không cần vội.” Trần Thứ nhìn kỹ cô.
Gió đêm nổi lên, đầu tóc cô bị thổi rối loạn, anh tự tay giúp cô vuốt lại gọn gàng.
Anh đứng ngược sáng, không thấy rõ vẻ mặt.
Khương Tỉnh hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Không phải em nói anh ăn cơm trước sao? Sao lại không đi?”
Trần Thứ nói: “Muốn đợi em cùng ăn.”
“Em đã ăn rồi.”
Trần thứ “A” một tiếng, không nói nữa. Anh biết cô đã ăn rồi, anh ngửi được mùi rượu vang nhàn nhạt trên người cô.
Khương Tỉnh nói: “Do em không nói rõ với anh, vậy bây giờ em đi ăn với anh.”
Cô kéo tay anh.
Nhà hàng gần đó rất nhiều, bọn họ tùy tiện đến một tiệm tương đối nhỏ, cầm thực đơn Khương Tỉnh mới phát hiện ở đây phần lớn là món ăn Tứ Xuyên, cô trước kia từng ở Tứ Xuyên một thời gian, trên cơ bản đều đã ăn qua, biết rõ trong nhiều món ăn đều bỏ rất nhiều ớt, cô nhìn một lúc, chỉ cho Trần Thứ, “Mấy cái này không quá cay, anh muốn ăn cái nào?”
Trần Thứ nói: “Em gọi đi, anh ăn gì cũng được.”
Khương Tỉnh nhíu mày, “Dạ dày của anh không nên ăn cay.”
“Đã tốt hơn nhiều, không sao đâu.” Trần Thứ nói vậy, trong lòng lại có chút vúi vẻ, hóa ra cô vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
Khương Tỉnh hoài nghi nhìn anh một cái, cúi đầu gọi vài món ăn, nói với nhân viên phục vụ: “Đừng bỏ ớt.”
Món ăn được dọn lên, Khương Tỉnh ăn vài miếng liền buông đũa. Trước đó cô ăn không ít, còn uống rượu, đúng là không ăn được nữa.
Trần Thứ đoán được, cũng không khuyên cô ăn thêm.
Anh cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Khương Tỉnh không có chuyện gì làm, liền nhìn anh.
Bộ dạng Trần Thứ khi ăn rất nghiêm túc, cũng hết sức im lặng, chỉ có tiếng nhai nho nhỏ. Nhưng anh ăn không chậm, nhanh chóng xong một chén.
Khương Tỉnh nhìn di động, đã hơn tám giờ.
Anh nhất định rất đói bụng.
Khương Tỉnh đem cơm mình không đụng tới cho anh, “Ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn em.”
Trần Thứ ăn tổng cộng hai chén cơm, thức ăn cũng ăn hơn nửa.
Từ quán ăn đi ra, Trần Thứ hỏi: “Em phải đi về sao?”
Khương Tỉnh nói: “Không, đến chỗ anh.”
Nhưng mà trước khi tới Khương Tỉnh ghé qua cửa hàng tiện lợi, mua một ít vật dụng cần thiết, Trần Thứ thấy cô lấy gì đó, mặt đỏ lên, nhưng vẫn nhận lấy thanh toán.
Đến nơi ở của Trần Thứ, Khương Tỉnh không tìm được chỗ đậu xe, đành để xe trước của quán mạt chược đối diện.
Lên lầu, vào nhà, Trần Thứ cầm đôi dép lê tới.
“Đi cái này vào sẽ thoải moái hơn.”
Khương Tỉnh hôm nay đi giày cao gót, đúng là không thoải mái lắm. Cô cúi đầu nhìn đôi dép trên sàn nhà, đó là đôi dép nữ mới tinh, màu xanh, phía trên có tai thỏ.
Khương Tỉnh cười cười, ngẩng đầu nói: “Anh mua khi nào thế, thật là đáng yêu.”
Vẻ mặt Trần Thứ hơi không tự nhiên, “Ngày hôm qua.”
Khương Tỉnh nhìn anh, cười một cái, sau đó đổi giày, đế giày mềm mại, thật thoải mái.
Trần Thứ nói: “Em vào phòng ngủ đi, điều khiển điều hòa trên giường.” Anh vào phòng bếp, lấy một hộp nước trái cây từ tủ lạnh ra.
Khương Tỉnh thấy nước trái cây, sừng sờ một chút.
“Anh còn mua cái này?”
“Thuận tiện mua, không biết em thích vị này hay không.” Trần Thứ mở nắp, đưa cho cô.
Khương Tỉnh nhận lấy, vừa nhìn, vị bồ đào. Hoàn hảo, không ghét.
Cô uống hai miếng, liếm liếm môi: “Rất ngon.”
“Vậy sao.” Trần Thứ nhìn đôi môi ẩm ướt của cô, cổ họng khô nóng.
“Không tin anh uống thử xem?” Cô đưa hộp nước tới trước mặt anh.
Trần Thứ đúng là cảm thấy khát, anh đưa tay nhận, Khương Tỉnh lại đột nhiên thu tay lại, để nước trái cây qua một bên, đứng thẳng người ôm cổ Trần Thứ, môi ghé sát lại.
Cô không cao bằng anh, không cường tráng như anh, lại mang bộ dạng bá đạo, hai tay đè chặt gáy anh, cố gắng nhón chân, mút đôi môi mềm của anh một lần, vừa nhanh vừa chính xác.
Cả người anh cứng lại, hơi thở nóng bỏng.
Khương Tỉnh nhanh chóng rời khỏi, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Ngọt hay chua?”
Yết hầu Trần Thứ trượt lên, khàn giọng đáp: “Ngọt.”
“Thật không.” Khương Tỉnh giơ khóe môi cười, “Không đúng, anh nếm lại đi.”
Cô lại tiến tới lần nữa rồi lùi lại, thở hổn hển nói: “Lần này thì sao?”
“Ngọt.”
Khương Tỉnh nhíu mày, vẫn nói: “Không đúng.”
Đôi mắt Trần Thứ sâu thẳm.
“Vậy anh thử lại lần nữa.”
Anh đưa tay ôm chặt cô, cúi đầu che miệng cô lại.
Ai cũng không quan tâm đến hộp nước bồ đào kia, cuối cùng thì ngọt hay chua không quan trọng.
Khương Tỉnh cảm thấy Trần Thứ hơi khác trước đây, anh ôm chặt cô vào ngực, không cho cô động đậy, cũng không cho phép cô lùi lại. Nụ hôn này dường như hơi khác. Khương Tỉnh không rõ ràng lắm, nhưng cô biết tim mình đang nhảy kịch liệt.
Cô sắp đứng không vững.
Thân thể anh rất hữu lực, mà cô thích loại lực này.
Trần Thứ đột nhiên ôm lấy Khương Tỉnh, đặt cô lên giường, tiếp theo xoay người đi tới lấy một vật lại đây.
Khương Tỉnh thấy rõ hộp trong tay anh, cười nhẹ một tiếng.
Rất nhanh, Trần Thứ đã áp lên người cô, hôn cô.
Qua một lúc lâu, anh lùi lại, Khương Tỉnh thở dốc, mở mắt ra.
Trần Thứ chống trên người cô, nhìn cô. Mặt anh rất đỏ, ánh mắt rất tối, cũng rất sâu.
Anh mím môi, đưa tay sờ má cô. Sờ một lúc liền cởi nút áo của mình.
Khương Tỉnh vẫn nhìn anh, không nhúc nhích.
Trần Thứ cởi áo sơ mi, lộ ra thân thể cường tráng, lồng ngực rộng lớn ở trước mặt Khương Tỉnh.
Thân thể rất đẹp, Khương Tỉnh nghĩ.
Trần Thứ nằm rạp xuống sát người cô. Mặt dù anh còn mặc quần, nhưng thân thể biến hóa đã rất rõ ràng.
Khương Tỉnh run lên một cái.
Trần Thứ bắt đầu hôn cô.
Hơi thở Khương Tỉnh dần nặng nề hơn.
Mặc dù chỉ có một lần kinh nghiệm, nhưng Trần Thứ rất có tiến bộ, thậm chí còn nghiêm túc hơn so với lần đầu tiên.
Khương Tỉnh cho tới bây giờ không biết rõ một người đàn ông có thể kiên nhẫn như vậy trong chuyện này.
Anh vuốt ve cô, hôn cô, chậm rãi tiến vào, rõ ràng đã nhịn rất vất vả, cũng không muốn đối xử thô bạo với cô.
Ngược lại Khương Tỉnh lại chịu không được.
Cô cắn môi, không muốn phát ra âm thanh quá lớn.
Mỗi một động tác của Trần Thứ đều khiến cô run rẩy. Cô nhắm mắt lại, trên trán mồ hôi ứa ra.
Cảm giác mãnh liệt dần tăng lên, Khương Tỉnh cuối cùng không kiềm chế được, kêu ra tiếng.
Trần Thứ cùng lúc này cũng phóng thích ra.
Đèn sáng trưng, Khương Tỉnh nháy mắt mấy cái, trước mắt dần rõ ràng.
“Trần Thứ.” Cô đột nhiên mở miệng.
“Ừ?” Tay Trần Thứ vòng chặt, ôm cô lại gần hơn.
Khương Tỉnh lại không nói gì nữa.
Trần Thứ nghiêng đầu, môi dán lên tóc cô.
“Sao thế?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói vẫn hơi khàn.
“Không có gì.” Khương Tỉnh động đậy, duỗi tay ôm eo anh.
Hai người im lặng thật lâu, trong phòng yên tĩnh.
Di động Khương Tỉnh đột nhiên vang lên, Trần Thứ rời giường lấy tới cho cô.
Người gọi là Lâm Thời, anh ta hỏi Khương Tỉnh ngày mai có thời gian không, muốn hẹn cô đi Phù Sơn Đảo.
Khương Tỉnh nói hơi mệt, ngày mai muốn nghỉ ngơi.
Lâm Thời không miễn cưỡng, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, sau cùng còn nói sẽ tìm cô sau.
Khương Tỉnh ừ một tiếng lấy lệ.
Trần Thứ ở bên cạnh, nghe được toàn bộ cuộc hội thoại.
Khương Tỉnh cúp máy, quay đầu phát hiện Trần Thứ đang nhìn cô.
Hai mắt nhìn nhau một hồi, Trần Thứ cúi đầu.
Anh cái gì cũng không nói, cũng không hỏi cô, nhưng ánh mắt Khương Tỉnh hơi dừng lại, trong ngực cảm thấy hơi khác thường.
Cô nhìn gò má anh, từ trán đến mắt, mũi, môi, cằm.
Anh rất đẹp trai.
Khương Tỉnh chống khuỷu tay ngồi dây, ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn mặt anh.
“Trần Thứ.”
Cô gọi tên anh, sau đó đưa tay áp vào má anh.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Trần Thứ không nói một lời nhìn cô.
Khương Tỉnh nói: “Nói cho em nghe.”
Cổ Trần Thứ hơi động, từ từ nói: “Anh nghe thấy được, anh ta hẹn em ra ngoài.”
“Phải.”
Ánh mắt Trần Thứ sâu hơn, còn nói: “Anh ta gọi em là Khương Khương…”
“Vậy sao?” Khương Tỉnh cúi đầu xem nhật kí điện thoại, thấy là Trần Thứ gọi tới, đoán rằng anh có chuyện muốn nói, liền nhắn tin qua: Ở công ty chờ em.
Trần Thứ trả lời rất nhanh: Được.
Lâm Thời thấy Khương Tỉnh cúi đầu nghiêm túc gửi tin nhắn, mắt hơi tối lại.
Khương Tỉnh gửi tin nhắn xong hỏi anh ta: “Anh ăn xong chưa?”
Lâm Thời hỏi: “Em đang vội sao?”
“Cũng không gấp lắm.”
Lâm Thời cười với cô, “Vậy anh ăn thêm một chút nữa.”
“Được.”
Không ai xác định một chút này là bao lâu, Lâm Thời ăn khoảng nửa giờ.
Khương Tỉnh không giục anh ta, cũng không biểu hiện bộ dạng gấp gáp.
Đến năm giờ rưỡi, Lâm Thời cuối cùng cũng ăn xong, nói với Khương Tỉnh: “Có thể đi rồi.”
Thanh toán xong, Khương Tỉnh đưa Lâm Thời về khách sạn, đúng giờ cao điểm, trên đường chậm chạp hơn nửa giờ, Khương Tỉnh gửi tin nhắn cho Trần Thứ, bảo anh ăn tối ở gần đó trước.
Đến khách sạn đã sắp bảy giờ,
Sau khi Lâm Thời xuống xe, Khương Tỉnh nói “Tạm biệt” qua cửa sổ.
Lâm Thời đưa mắt nhìn chiếc xe kia một lần nữa khởi động, đi vào bóng đêm. Anh ta đứng thật lâu.
Khương Tỉnh cố gắng tăng tốc, nhưng lúc này cũng không có lợi ích gì, vẫn đến rất trễ.
Đến đường Thục Nghi, cô gọi điện cho Trần Thứ, đầu kia nhanh chóng bắt máy.
“Đang ở đâu?”
“Ở cửa công ty.”
“Chờ em.”
Một đường chạy đến đích, xa xa đã thấy bóng dáng trên bậc thang. Sau lưng là ánh đèn sáng trưng trong tòa nhà, bốn phía nhà cao tầng vây quanh.
Anh một mình đứng dưới ánh đèn mờ ảo đợi cô.
Khương Tỉnh nhìn anh qua cửa sổ xe, mấy giây sau đậu xe xong, bước nhanh tới.
Trần Thứ thấy cô cũng đi qua.
Rất nhanh đã gần nhau.
“Trần Thứ.” Khương Tỉnh gọi một tiếng, sau đó nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, em đến muộn.”
“Không cần vội.” Trần Thứ nhìn kỹ cô.
Gió đêm nổi lên, đầu tóc cô bị thổi rối loạn, anh tự tay giúp cô vuốt lại gọn gàng.
Anh đứng ngược sáng, không thấy rõ vẻ mặt.
Khương Tỉnh hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Không phải em nói anh ăn cơm trước sao? Sao lại không đi?”
Trần Thứ nói: “Muốn đợi em cùng ăn.”
“Em đã ăn rồi.”
Trần thứ “A” một tiếng, không nói nữa. Anh biết cô đã ăn rồi, anh ngửi được mùi rượu vang nhàn nhạt trên người cô.
Khương Tỉnh nói: “Do em không nói rõ với anh, vậy bây giờ em đi ăn với anh.”
Cô kéo tay anh.
Nhà hàng gần đó rất nhiều, bọn họ tùy tiện đến một tiệm tương đối nhỏ, cầm thực đơn Khương Tỉnh mới phát hiện ở đây phần lớn là món ăn Tứ Xuyên, cô trước kia từng ở Tứ Xuyên một thời gian, trên cơ bản đều đã ăn qua, biết rõ trong nhiều món ăn đều bỏ rất nhiều ớt, cô nhìn một lúc, chỉ cho Trần Thứ, “Mấy cái này không quá cay, anh muốn ăn cái nào?”
Trần Thứ nói: “Em gọi đi, anh ăn gì cũng được.”
Khương Tỉnh nhíu mày, “Dạ dày của anh không nên ăn cay.”
“Đã tốt hơn nhiều, không sao đâu.” Trần Thứ nói vậy, trong lòng lại có chút vúi vẻ, hóa ra cô vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
Khương Tỉnh hoài nghi nhìn anh một cái, cúi đầu gọi vài món ăn, nói với nhân viên phục vụ: “Đừng bỏ ớt.”
Món ăn được dọn lên, Khương Tỉnh ăn vài miếng liền buông đũa. Trước đó cô ăn không ít, còn uống rượu, đúng là không ăn được nữa.
Trần Thứ đoán được, cũng không khuyên cô ăn thêm.
Anh cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Khương Tỉnh không có chuyện gì làm, liền nhìn anh.
Bộ dạng Trần Thứ khi ăn rất nghiêm túc, cũng hết sức im lặng, chỉ có tiếng nhai nho nhỏ. Nhưng anh ăn không chậm, nhanh chóng xong một chén.
Khương Tỉnh nhìn di động, đã hơn tám giờ.
Anh nhất định rất đói bụng.
Khương Tỉnh đem cơm mình không đụng tới cho anh, “Ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn em.”
Trần Thứ ăn tổng cộng hai chén cơm, thức ăn cũng ăn hơn nửa.
Từ quán ăn đi ra, Trần Thứ hỏi: “Em phải đi về sao?”
Khương Tỉnh nói: “Không, đến chỗ anh.”
Nhưng mà trước khi tới Khương Tỉnh ghé qua cửa hàng tiện lợi, mua một ít vật dụng cần thiết, Trần Thứ thấy cô lấy gì đó, mặt đỏ lên, nhưng vẫn nhận lấy thanh toán.
Đến nơi ở của Trần Thứ, Khương Tỉnh không tìm được chỗ đậu xe, đành để xe trước của quán mạt chược đối diện.
Lên lầu, vào nhà, Trần Thứ cầm đôi dép lê tới.
“Đi cái này vào sẽ thoải moái hơn.”
Khương Tỉnh hôm nay đi giày cao gót, đúng là không thoải mái lắm. Cô cúi đầu nhìn đôi dép trên sàn nhà, đó là đôi dép nữ mới tinh, màu xanh, phía trên có tai thỏ.
Khương Tỉnh cười cười, ngẩng đầu nói: “Anh mua khi nào thế, thật là đáng yêu.”
Vẻ mặt Trần Thứ hơi không tự nhiên, “Ngày hôm qua.”
Khương Tỉnh nhìn anh, cười một cái, sau đó đổi giày, đế giày mềm mại, thật thoải mái.
Trần Thứ nói: “Em vào phòng ngủ đi, điều khiển điều hòa trên giường.” Anh vào phòng bếp, lấy một hộp nước trái cây từ tủ lạnh ra.
Khương Tỉnh thấy nước trái cây, sừng sờ một chút.
“Anh còn mua cái này?”
“Thuận tiện mua, không biết em thích vị này hay không.” Trần Thứ mở nắp, đưa cho cô.
Khương Tỉnh nhận lấy, vừa nhìn, vị bồ đào. Hoàn hảo, không ghét.
Cô uống hai miếng, liếm liếm môi: “Rất ngon.”
“Vậy sao.” Trần Thứ nhìn đôi môi ẩm ướt của cô, cổ họng khô nóng.
“Không tin anh uống thử xem?” Cô đưa hộp nước tới trước mặt anh.
Trần Thứ đúng là cảm thấy khát, anh đưa tay nhận, Khương Tỉnh lại đột nhiên thu tay lại, để nước trái cây qua một bên, đứng thẳng người ôm cổ Trần Thứ, môi ghé sát lại.
Cô không cao bằng anh, không cường tráng như anh, lại mang bộ dạng bá đạo, hai tay đè chặt gáy anh, cố gắng nhón chân, mút đôi môi mềm của anh một lần, vừa nhanh vừa chính xác.
Cả người anh cứng lại, hơi thở nóng bỏng.
Khương Tỉnh nhanh chóng rời khỏi, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Ngọt hay chua?”
Yết hầu Trần Thứ trượt lên, khàn giọng đáp: “Ngọt.”
“Thật không.” Khương Tỉnh giơ khóe môi cười, “Không đúng, anh nếm lại đi.”
Cô lại tiến tới lần nữa rồi lùi lại, thở hổn hển nói: “Lần này thì sao?”
“Ngọt.”
Khương Tỉnh nhíu mày, vẫn nói: “Không đúng.”
Đôi mắt Trần Thứ sâu thẳm.
“Vậy anh thử lại lần nữa.”
Anh đưa tay ôm chặt cô, cúi đầu che miệng cô lại.
Ai cũng không quan tâm đến hộp nước bồ đào kia, cuối cùng thì ngọt hay chua không quan trọng.
Khương Tỉnh cảm thấy Trần Thứ hơi khác trước đây, anh ôm chặt cô vào ngực, không cho cô động đậy, cũng không cho phép cô lùi lại. Nụ hôn này dường như hơi khác. Khương Tỉnh không rõ ràng lắm, nhưng cô biết tim mình đang nhảy kịch liệt.
Cô sắp đứng không vững.
Thân thể anh rất hữu lực, mà cô thích loại lực này.
Trần Thứ đột nhiên ôm lấy Khương Tỉnh, đặt cô lên giường, tiếp theo xoay người đi tới lấy một vật lại đây.
Khương Tỉnh thấy rõ hộp trong tay anh, cười nhẹ một tiếng.
Rất nhanh, Trần Thứ đã áp lên người cô, hôn cô.
Qua một lúc lâu, anh lùi lại, Khương Tỉnh thở dốc, mở mắt ra.
Trần Thứ chống trên người cô, nhìn cô. Mặt anh rất đỏ, ánh mắt rất tối, cũng rất sâu.
Anh mím môi, đưa tay sờ má cô. Sờ một lúc liền cởi nút áo của mình.
Khương Tỉnh vẫn nhìn anh, không nhúc nhích.
Trần Thứ cởi áo sơ mi, lộ ra thân thể cường tráng, lồng ngực rộng lớn ở trước mặt Khương Tỉnh.
Thân thể rất đẹp, Khương Tỉnh nghĩ.
Trần Thứ nằm rạp xuống sát người cô. Mặt dù anh còn mặc quần, nhưng thân thể biến hóa đã rất rõ ràng.
Khương Tỉnh run lên một cái.
Trần Thứ bắt đầu hôn cô.
Hơi thở Khương Tỉnh dần nặng nề hơn.
Mặc dù chỉ có một lần kinh nghiệm, nhưng Trần Thứ rất có tiến bộ, thậm chí còn nghiêm túc hơn so với lần đầu tiên.
Khương Tỉnh cho tới bây giờ không biết rõ một người đàn ông có thể kiên nhẫn như vậy trong chuyện này.
Anh vuốt ve cô, hôn cô, chậm rãi tiến vào, rõ ràng đã nhịn rất vất vả, cũng không muốn đối xử thô bạo với cô.
Ngược lại Khương Tỉnh lại chịu không được.
Cô cắn môi, không muốn phát ra âm thanh quá lớn.
Mỗi một động tác của Trần Thứ đều khiến cô run rẩy. Cô nhắm mắt lại, trên trán mồ hôi ứa ra.
Cảm giác mãnh liệt dần tăng lên, Khương Tỉnh cuối cùng không kiềm chế được, kêu ra tiếng.
Trần Thứ cùng lúc này cũng phóng thích ra.
Đèn sáng trưng, Khương Tỉnh nháy mắt mấy cái, trước mắt dần rõ ràng.
“Trần Thứ.” Cô đột nhiên mở miệng.
“Ừ?” Tay Trần Thứ vòng chặt, ôm cô lại gần hơn.
Khương Tỉnh lại không nói gì nữa.
Trần Thứ nghiêng đầu, môi dán lên tóc cô.
“Sao thế?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói vẫn hơi khàn.
“Không có gì.” Khương Tỉnh động đậy, duỗi tay ôm eo anh.
Hai người im lặng thật lâu, trong phòng yên tĩnh.
Di động Khương Tỉnh đột nhiên vang lên, Trần Thứ rời giường lấy tới cho cô.
Người gọi là Lâm Thời, anh ta hỏi Khương Tỉnh ngày mai có thời gian không, muốn hẹn cô đi Phù Sơn Đảo.
Khương Tỉnh nói hơi mệt, ngày mai muốn nghỉ ngơi.
Lâm Thời không miễn cưỡng, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, sau cùng còn nói sẽ tìm cô sau.
Khương Tỉnh ừ một tiếng lấy lệ.
Trần Thứ ở bên cạnh, nghe được toàn bộ cuộc hội thoại.
Khương Tỉnh cúp máy, quay đầu phát hiện Trần Thứ đang nhìn cô.
Hai mắt nhìn nhau một hồi, Trần Thứ cúi đầu.
Anh cái gì cũng không nói, cũng không hỏi cô, nhưng ánh mắt Khương Tỉnh hơi dừng lại, trong ngực cảm thấy hơi khác thường.
Cô nhìn gò má anh, từ trán đến mắt, mũi, môi, cằm.
Anh rất đẹp trai.
Khương Tỉnh chống khuỷu tay ngồi dây, ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn mặt anh.
“Trần Thứ.”
Cô gọi tên anh, sau đó đưa tay áp vào má anh.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Trần Thứ không nói một lời nhìn cô.
Khương Tỉnh nói: “Nói cho em nghe.”
Cổ Trần Thứ hơi động, từ từ nói: “Anh nghe thấy được, anh ta hẹn em ra ngoài.”
“Phải.”
Ánh mắt Trần Thứ sâu hơn, còn nói: “Anh ta gọi em là Khương Khương…”
/57
|