Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau mà không gặp
Cùng uống nước sông Tương.
Nước sông có khi đầy
Nước sông có khi cạn
Chỉ mong chàng giống thiếp
Không phụ lòng tương tư.
Ánh chiều tà mùa thu, bọn trẻ tan học vui vẻ đùa giỡn, trên đồng ruộng vang lên những tiếng ngâm thơ đọc vè. Lúa đã thu hoạch, lúa mạch còn chưa gieo, đồng ruộng trống rỗng, đứng trên đồi cao là có thể nhìn thấy xa xa khói bếp bay lên. Gió đã có chút lạnh, lá cây không trụ nổi trên cành nữa, lần lượt bay xuống.
Là vì tiếng đọc thơ của bọn trẻ hay vì mùa thu tiêu điều, chẳng hiểu sao Mạc Vũ Nhi đột nhiên cảm thấy thật bi thương.
"Vũ Nhi!" Một chiếc áo khoác dày khẽ phủ lên người, Mạc Vũ Nhi quay đầu, mẫu thân nhìn nàng cười từ ái: "Mẫu thân, sao người tìm được đến đây?"
"Ở trong phòng đợi mãi không thấy con về nên lo lắng, cũng muốn ra ngoài một chút. Trời thu mát mẻ, Vũ Nhi yếu đuối, phải cẩn thận mới được."
"Vâng!", dịu dàng dựa vào vòng ôm của mẫu thân, Mạc Vũ Nhi khép hờ mắt, nhỏ nhẹ nói: "Đa tạ mẫu thân!"
"Vũ Nhi, hôm nay Trình công tử lại nhờ người đến cầu hôn." Mạc phu nhân cẩn thận nói, "Thực ra hắn cũng không tệ, tính tình vui vẻ, biết chăm sóc người khác, rất hiểu lễ nghi."
Biết lễ nghi sao? Nếu không phải là trước mặt mẫu thân thì Mạc Vũ Nhi nhất định đã cười khinh thường rồi. Không biết từ bao giờ, Trình phu tử bắt đầu lấy lòng mẫu thân, khoe khoang tài hoa, dẫn kinh nói điển (cố), hắn vốn là đệ nhất tài tử Giang Nam, bản thân phong lưu phóng khoáng, đương nhiên khiến mẫu thân coi trọng nhưng như vậy có liên quan gì đến nàng sao?
Thấy con gái không lên tiếng trả lời thì Mạc phu nhân lại nói: "Trình công tử tài hoa xuất chúng hiếm có, không như những kẻ phàm tục, lại làm tiên sinh dạy học ở chốn quê mùa này, cũng rất có trách nhiệm, hắn chính là chính nhân quân tử đó."
"Mẫu thân, con không chiêu hiền nạp sĩ." Hắn là quân tử thì sao?
Mạc phu nhân sửng sốt, thở dài: "Vũ Nhi, thực ra ở chốn quê mùa này gả cho một vị tiên sinh, trồng hoa chăm cỏ, thiên trường địa cửu, con sẽ hiểu đây mới là hạnh phúc thực sự."
Có lẽ đi! Nếu vị tiên sinh này họ Hướng tên Bân như vậy có làm người vợ quê mùa nàng cũng cảm thấy hạnh phúc. Đáng tiếc không phải, như vậy nàng sẽ không thể làm được.
Nàng khẽ cười vươn đôi tay ngọc lên trước mặt mẫu thân: "Mẫu thân, người xem hai tay con đây, biết làm trang phục, biết vẽ tranh, viết chữ chứ không thể trồng hoa chăm cỏ, không thể giặt quần áo thêu hài, không thể nấu cơm hầm canh, những ngày đơn giản cũng sẽ bị con làm cho phức tạp. Mẫu thân, người giữ con lại làm tai họa cho người là được rồi, người khác thì mẫu thân tha cho người ta đi!"
Bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tươi cười của Vũ Nhi, ngoài thở dài thì còn có thể làm gì! Mạc phu nhân vuốt ve khuôn mặt tú lệ của con gái, xinh đẹp thanh tú như vậy nhưng sao lại phải mang trái tim đầy vết thương? "Được rồi, mẫu thân không nhắc đến nữa. Vũ Nhi, có phải con không thể quên Hướng Vương gia?"
Vừa nghe những lời này, nụ cười của Mạc Vũ Nhi như bị quét sạch, ảm đạm nhìn trời chiều chốn thôn quê, thì thào nói: "Mẫu thân, rời khỏi huynh ấy không phải vì chúng con thay đổi mà là vì thân phận, số mệnh khiến con không thể phản kháng. Giờ ngoài nhớ lại thì con có thể làm được gì?" Dù sao đại ca cũng từng thương yêu nàng đến xương tủy.
Mạc phu nhân bị những lời này của nàng làm cho lòng đau đớn. "Mẫu thân hiểu nhưng mẫu thân không nỡ! Giờ còn có mẫu thân ở bên con nhưng sau này mẫu thân đi rồi thì con ở một mình phải làm sao đây?"
Mạc Vũ Nhi sợ hãi ôm chặt mẫu thân: "Mẫu thân đừng nói lung tung, sao người có thể đi được? Con nhất định sẽ chăm sóc mẫu thân cẩn thận."
Mạc phu nhân lại muốn thở dài, nhìn sắc trời đã muộn, Hồng Diệp đứng bên bờ ruộng vội vàng chạy đến, bà kéo Vũ Nhi đi, hai mẹ con chậm rãi đi về nhà.
"Đêm qua ta mơ thấy phụ thân và đại ca của con, nó khóc với mẫu thân, nói rất nhớ mẹ con ta, lão gia nói bọn họ ở bên đó sống rất tốt, Vân Bằng cũng đã thành thân rồi."
Mạc Vũ Nhi lo lắng nhìn mẫu thân, "Mẫu thân, người có khỏe không!"
Mạc phu nhân gật gật đầu: "Khỏe lắm, thực ra đừng quá coi trọng sinh lão bệnh tử, tất cả đều đã là số mệnh rồi, không phải là chuyện Vũ Nhi có thể chống đối được, mẫu thân cảm thấy nếu qua đó đoàn tụ với lão gia và Vân Bằng cũng không tệ."
Đêm dài thật dài, Mạc Vũ Nhi nằm trên giường vẫn cứ lăn qua lộn lại mà không thể ngủ nổi, trong đầu miên man nghĩ đến lời mẫu thân nói. Với mẫu thân, mình có phải là một gánh nặng không, gia đình tương thân tương ái ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất đời người. Nhưng trên đời tám chín phần mười là chuyện không như ý, luôn có người đi trước, luôn có chuyện ngoài ý muốn, không thể trốn tránh, chỉ có thể cắn răng mà đối mặt. Sau khi phụ thân và huynh trưởng rời đi, mẫu thân tự bó buộc bản thân, nhất định là đau lòng đến cực độ nhưng vì còn có nàng nên mới cố sống trên đời. Mấy năm nay, mẫu thân nhất định rất vất vả. Nghĩ vậy, nàng vừa hối tiếc vừa bất bình, những giọt lệ ẩn nhẫn bao ngày qua giờ lại tràn mi.
Khóc rồi lại nghĩ, nghĩ rồi lại khóc, cũng chẳng biết là đến canh mấy mới thiếp đi.
"Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh lại đi." Hồng Diệp hoảng hốt hét lớn, chạy vào trong, thấy Mạc Vũ Nhi còn đang ngủ thì không khỏi khóc lớn, "Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Mạc Vũ Nhi bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh, thấy Hồng Diệp đứng trước giường khóc, nhìn ra ngoài cửa thấy trời đã sáng: "Làm sao vậy?"
"Tiểu thư, phu nhân người… phu nhân người… đi rồi! Hồng Diệp hoảng hốt, nói năng lắp bắp.
"Đi đâu?" Mạc Vũ Nhi cố gắng bình tĩnh hỏi.
"Không phải đâu, tiểu thư, phu nhân đã qua đời rồi."
"Nói năng bậy bạ!" Sắc mặt Mạc Vũ Nhi trắng bệch lại, nàng vội vã mặc quần áo rồi đi xuống giường: "Tối qua không phải phu nhân vẫn ổn sao?"
- Đây là sự thật đó, tiểu thư!
Hồng Diệp khóc không thở nổi, Mạc Vũ Nhi nhắm mắt lại, thiếu chút nữa thì ngã xuống, nàng bình ổn tâm tình rồi chạy về phòng mẫu thân.
Phòng Mạc phu nhân chật kín người, Liễu Tuấn quỳ gối trước giường, nước mắt tuôn rơi, những người khác cũng đang khóc, thấy Mạc Vũ Nhi đi vào thì đám người nhường đường cho nàng.
Nằm trên giường, Mạc phu nhân hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt yên tĩnh, khóe miệng mỉm cười: "Không phải mẫu thân đang ngủ sao? Các ngươi nói bậy bạ gì thế?" Mạc Vũ Nhi lớn tiếng nói.
"Tiểu thư!", Liễu Tuấn run run đứng lên: "Phu nhân đã đi rồi”, “Không”, Mạc Vũ Nhi liều mạc lắc đầu, nàng không tin, tối hôm qua mẫu thân còn nói rất nhiều chuyện với nàng, sao có thể cứ thế mà đi được?
Vội ôm lấy Mạc phu nhân, cơ thể đã lạnh ngắt, nàng đột nhiên lảo đảo, phun ra một búng máu rồi ngã bên giường. Nhất thời trong phòng tiếng khóc tiếng la vang lên, rối loạn vô cùng.
"Tiểu thư!" Thấy Mạc Vũ Nhi lặng lẽ tỉnh lại, Hồng Diệp vui mừng rưng rưng mỉm cười, nàng quay lại gọi: "Liễu đại gia, tiểu thư tỉnh rồi."
Biến cố đến bất ngờ khiến Liễu Tuấn cũng bất đi sự bình tĩnh thường nhật, hồi lâu sau ông mới dần tỉnh táo lại, vội bước lên trước. Mạc Vũ Nhi lặng lẽ rơi nước mắt, trong lúc mơ hồ, nhìn gương mặt như còn sống của mẫu thân, lòng đau như cắt, mẫu thân dường như đã qua bên kia đoàn tụ với phụ thân và huynh trưởng rồi, lại bỏ nàng ở lại một mình, vì sao, vì sao?
Sự chán nản dâng lên, nàng bỗng nhiên đập đầu vào tường, không được, nàng phải tìm mẫu thân để hỏi cho rõ ràng.
- Tiểu thư!
Liễu Tuấn hoảng sợ kêu lớn, vội ngăn Mạc Vũ Nhi lại.
- Người đừng dọa tiểu nhân, tiểu thư, bây giờ người nhất định phải mạnh mẽ, bất luận đau thương cỡ nào, giờ quan trọng nhất phải là mai táng cho phu nhân thật tử tế!
Nhìn lão tổng quản đã đi theo mẫu thân từ khi còn nhỏ, cuối cùng Mạc Vũ Nhi òa lên khóc: "Mẫu thân đã không cần ta nữa, không cần ta nữa!"
"Không phải đâu, tiểu thư, từ sau khi phu nhân tỉnh táo lại đã luôn cố gắng chống đỡ để tiểu thư được an tâm, luôn suy nghĩ cho tiểu thư, chỉ là bà đã như ngọn đèn, dầu đã hết nên phải tắt, bằng không sao bà nỡ bỏ lại tiểu thư?" Liễu Tuấn khóc an ủi Mạc Vũ Nhi. Tiểu thư còn trẻ mà sao số khổ như vậy, tựa như tẩm trong mật đắng, thật đáng thương!
"Thật sao? Liễu Tuấn?" Mạc Vũ Nhi lắp bắp hỏi lại.
"Đương nhiên, tiểu thư, phu nhân bị bệnh nhiều năm, có thể tỉnh lại, không phải đã là kỳ tích rồi sao? Về sau lại mau chóng khỏe lên, có thể đi lại, tiểu thư không thấy là đã chẳng dễ dàng gì rồi sao? Tiểu thư người phải khỏe mạnh đó, lão gia và công tử còn ở kinh thành, người phải khỏe để đưa phu nhân qua đó!"
Đúng, phần mộ tổ tiên của Mạc gia ở kinh thành, nàng không thể để mẫu thân cô đơn ở nơi tha hương này được. Mạc Vũ Nhi chậm rãi vuốt mẫu thân: "Mẫu thân, giờ con không oán nữa, người là vì chẳng còn cách nào nên mới bỏ lại Vũ Nhi, nếu như người ở suối vàng có biết thì nhất định phải vui vẻ, an tâm sống cùng với phụ thân và đại ca đó." Vùi mặt vào lòng mẫu thân, dù đã chẳng còn độ ấm nhưng ít nhất lúc này nàng còn có thể chạm vào mẫu thân, nhìn thấy mẫu thân. "Người yên tâm, Vũ Nhi nhất định sẽ đưa người về bên phụ thân."
Liễu Tuấn nghe tiểu thư nói xong, cuối cùng cũng có thể nuốt tim vào bụng. Nhìn Mạc Vũ Nhi thoáng có chút lí trí, ông cũng nén bi thương nói: "Tiểu thư, giờ phu nhân không nên ở lâu. Mau chóng quay về kinh thành tìm sư phụ để làm hậu sự, an táng cho phu nhân. Còn cả…" Ông khổ sở nhìn thoáng qua Mạc phu nhân, "Đường về kinh xa xôi, di thể phu nhân phải hỏa táng rồi mới có thể đưa đi được."
Mạc Vũ Nhi nghẹn ngào gật gật đầu, nàng biết, thực ra có hỏa táng hay không nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều, cuối cùng tất cả đều về với cát bụi mà thôi.
"Được, ông mời pháp sư đến đây siêu độ đi! Hỏa táng rồi ta sẽ lên linh thành."
Liễu Tuấn không khỏi tán thưởng vẻ bình tĩnh của tiểu thư, "Tiểu thư, vậy tôi đi đây. Đường đến kinh thành không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tiểu thư cẩn thận."
"Không, ông cũng không còn trẻ, đi xa như vậy thực sự rất vất vả."
Liễu Tuấn nóng nảy: "Tiểu thư, Liễu Tuấn đã nhìn phu nhân lớn lên, người có thể để tiểu nhân đưa phu nhân đi nốt đoạn đường này không?"
"Nhưng mà Hoa Nhi đã an cư ở đây, về sau ông cũng phải ở lại dưỡng lão, mà ta sau này…" Mẫu thân đã mất, nàng cũng chẳng còn lý do gì để ở lại đây, về sau nàng sẽ làm bạn với thanh đăng kinh Phật. "Về sau ta có lẽ sẽ không về đây nữa, tội gì phải đi đi lại lại?"
"Thế thì làm sao, tiểu thư, chẳng lẽ Liễu Tuấn không chịu nổi sao? Tôi có già, những việc làm cho tiểu thư cũng chỉ có hạn, để cho tiểu nhân được đưa phu nhân, chăm sóc tiểu thư đi!"
Mạc Vũ Nhi nức nở gật đầu, "Vậy phiền ông rồi."
Hai chủ tớ rưng rưng cười.
Xe ngựa đứng trong sân, hành lý cũng đã sắp xếp đủ, Hồng Diệp sắp được xa nhà không giấu được sự hưng phấn trong lòng, đây là đi kinh thành đó! Mạc Vũ Nhi dùng lụa đỏ buộc cẩn thận chiếc bình đựng tro cốt của mẫu thân, gắt gao ôm chặt vào lòng. Chỉ ba ngày mà nàng đã tiều tụy như biến thành con người khác. Nhìn lại xung quanh lần cuối, mảnh sân sạch sẽ, bên bờ ruộng có bóng người cô đơn nhìn về bên này, đó là Trình phu tử, ánh mắt nàng cũng chẳng dừng lại, giờ nàng đã chẳng còn dư thừa tâm tình để lo lắng cho người khác.
Nàng phải về kinh thành, chỉ là lần này cũng chỉ có một mình nàng. Mạc Vũ Nhi lặng lẽ thở dài, Hồng Diệp khoác áo choàng cho nàng. Thời tiết thật lạnh, dường như mùa đông đã về. Nếu cuối đường là mùa xuân hoa cỏ tươi vui thì thật tốt biết bao.
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau mà không gặp
Cùng uống nước sông Tương.
Nước sông có khi đầy
Nước sông có khi cạn
Chỉ mong chàng giống thiếp
Không phụ lòng tương tư.
Ánh chiều tà mùa thu, bọn trẻ tan học vui vẻ đùa giỡn, trên đồng ruộng vang lên những tiếng ngâm thơ đọc vè. Lúa đã thu hoạch, lúa mạch còn chưa gieo, đồng ruộng trống rỗng, đứng trên đồi cao là có thể nhìn thấy xa xa khói bếp bay lên. Gió đã có chút lạnh, lá cây không trụ nổi trên cành nữa, lần lượt bay xuống.
Là vì tiếng đọc thơ của bọn trẻ hay vì mùa thu tiêu điều, chẳng hiểu sao Mạc Vũ Nhi đột nhiên cảm thấy thật bi thương.
"Vũ Nhi!" Một chiếc áo khoác dày khẽ phủ lên người, Mạc Vũ Nhi quay đầu, mẫu thân nhìn nàng cười từ ái: "Mẫu thân, sao người tìm được đến đây?"
"Ở trong phòng đợi mãi không thấy con về nên lo lắng, cũng muốn ra ngoài một chút. Trời thu mát mẻ, Vũ Nhi yếu đuối, phải cẩn thận mới được."
"Vâng!", dịu dàng dựa vào vòng ôm của mẫu thân, Mạc Vũ Nhi khép hờ mắt, nhỏ nhẹ nói: "Đa tạ mẫu thân!"
"Vũ Nhi, hôm nay Trình công tử lại nhờ người đến cầu hôn." Mạc phu nhân cẩn thận nói, "Thực ra hắn cũng không tệ, tính tình vui vẻ, biết chăm sóc người khác, rất hiểu lễ nghi."
Biết lễ nghi sao? Nếu không phải là trước mặt mẫu thân thì Mạc Vũ Nhi nhất định đã cười khinh thường rồi. Không biết từ bao giờ, Trình phu tử bắt đầu lấy lòng mẫu thân, khoe khoang tài hoa, dẫn kinh nói điển (cố), hắn vốn là đệ nhất tài tử Giang Nam, bản thân phong lưu phóng khoáng, đương nhiên khiến mẫu thân coi trọng nhưng như vậy có liên quan gì đến nàng sao?
Thấy con gái không lên tiếng trả lời thì Mạc phu nhân lại nói: "Trình công tử tài hoa xuất chúng hiếm có, không như những kẻ phàm tục, lại làm tiên sinh dạy học ở chốn quê mùa này, cũng rất có trách nhiệm, hắn chính là chính nhân quân tử đó."
"Mẫu thân, con không chiêu hiền nạp sĩ." Hắn là quân tử thì sao?
Mạc phu nhân sửng sốt, thở dài: "Vũ Nhi, thực ra ở chốn quê mùa này gả cho một vị tiên sinh, trồng hoa chăm cỏ, thiên trường địa cửu, con sẽ hiểu đây mới là hạnh phúc thực sự."
Có lẽ đi! Nếu vị tiên sinh này họ Hướng tên Bân như vậy có làm người vợ quê mùa nàng cũng cảm thấy hạnh phúc. Đáng tiếc không phải, như vậy nàng sẽ không thể làm được.
Nàng khẽ cười vươn đôi tay ngọc lên trước mặt mẫu thân: "Mẫu thân, người xem hai tay con đây, biết làm trang phục, biết vẽ tranh, viết chữ chứ không thể trồng hoa chăm cỏ, không thể giặt quần áo thêu hài, không thể nấu cơm hầm canh, những ngày đơn giản cũng sẽ bị con làm cho phức tạp. Mẫu thân, người giữ con lại làm tai họa cho người là được rồi, người khác thì mẫu thân tha cho người ta đi!"
Bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tươi cười của Vũ Nhi, ngoài thở dài thì còn có thể làm gì! Mạc phu nhân vuốt ve khuôn mặt tú lệ của con gái, xinh đẹp thanh tú như vậy nhưng sao lại phải mang trái tim đầy vết thương? "Được rồi, mẫu thân không nhắc đến nữa. Vũ Nhi, có phải con không thể quên Hướng Vương gia?"
Vừa nghe những lời này, nụ cười của Mạc Vũ Nhi như bị quét sạch, ảm đạm nhìn trời chiều chốn thôn quê, thì thào nói: "Mẫu thân, rời khỏi huynh ấy không phải vì chúng con thay đổi mà là vì thân phận, số mệnh khiến con không thể phản kháng. Giờ ngoài nhớ lại thì con có thể làm được gì?" Dù sao đại ca cũng từng thương yêu nàng đến xương tủy.
Mạc phu nhân bị những lời này của nàng làm cho lòng đau đớn. "Mẫu thân hiểu nhưng mẫu thân không nỡ! Giờ còn có mẫu thân ở bên con nhưng sau này mẫu thân đi rồi thì con ở một mình phải làm sao đây?"
Mạc Vũ Nhi sợ hãi ôm chặt mẫu thân: "Mẫu thân đừng nói lung tung, sao người có thể đi được? Con nhất định sẽ chăm sóc mẫu thân cẩn thận."
Mạc phu nhân lại muốn thở dài, nhìn sắc trời đã muộn, Hồng Diệp đứng bên bờ ruộng vội vàng chạy đến, bà kéo Vũ Nhi đi, hai mẹ con chậm rãi đi về nhà.
"Đêm qua ta mơ thấy phụ thân và đại ca của con, nó khóc với mẫu thân, nói rất nhớ mẹ con ta, lão gia nói bọn họ ở bên đó sống rất tốt, Vân Bằng cũng đã thành thân rồi."
Mạc Vũ Nhi lo lắng nhìn mẫu thân, "Mẫu thân, người có khỏe không!"
Mạc phu nhân gật gật đầu: "Khỏe lắm, thực ra đừng quá coi trọng sinh lão bệnh tử, tất cả đều đã là số mệnh rồi, không phải là chuyện Vũ Nhi có thể chống đối được, mẫu thân cảm thấy nếu qua đó đoàn tụ với lão gia và Vân Bằng cũng không tệ."
Đêm dài thật dài, Mạc Vũ Nhi nằm trên giường vẫn cứ lăn qua lộn lại mà không thể ngủ nổi, trong đầu miên man nghĩ đến lời mẫu thân nói. Với mẫu thân, mình có phải là một gánh nặng không, gia đình tương thân tương ái ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất đời người. Nhưng trên đời tám chín phần mười là chuyện không như ý, luôn có người đi trước, luôn có chuyện ngoài ý muốn, không thể trốn tránh, chỉ có thể cắn răng mà đối mặt. Sau khi phụ thân và huynh trưởng rời đi, mẫu thân tự bó buộc bản thân, nhất định là đau lòng đến cực độ nhưng vì còn có nàng nên mới cố sống trên đời. Mấy năm nay, mẫu thân nhất định rất vất vả. Nghĩ vậy, nàng vừa hối tiếc vừa bất bình, những giọt lệ ẩn nhẫn bao ngày qua giờ lại tràn mi.
Khóc rồi lại nghĩ, nghĩ rồi lại khóc, cũng chẳng biết là đến canh mấy mới thiếp đi.
"Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh lại đi." Hồng Diệp hoảng hốt hét lớn, chạy vào trong, thấy Mạc Vũ Nhi còn đang ngủ thì không khỏi khóc lớn, "Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Mạc Vũ Nhi bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh, thấy Hồng Diệp đứng trước giường khóc, nhìn ra ngoài cửa thấy trời đã sáng: "Làm sao vậy?"
"Tiểu thư, phu nhân người… phu nhân người… đi rồi! Hồng Diệp hoảng hốt, nói năng lắp bắp.
"Đi đâu?" Mạc Vũ Nhi cố gắng bình tĩnh hỏi.
"Không phải đâu, tiểu thư, phu nhân đã qua đời rồi."
"Nói năng bậy bạ!" Sắc mặt Mạc Vũ Nhi trắng bệch lại, nàng vội vã mặc quần áo rồi đi xuống giường: "Tối qua không phải phu nhân vẫn ổn sao?"
- Đây là sự thật đó, tiểu thư!
Hồng Diệp khóc không thở nổi, Mạc Vũ Nhi nhắm mắt lại, thiếu chút nữa thì ngã xuống, nàng bình ổn tâm tình rồi chạy về phòng mẫu thân.
Phòng Mạc phu nhân chật kín người, Liễu Tuấn quỳ gối trước giường, nước mắt tuôn rơi, những người khác cũng đang khóc, thấy Mạc Vũ Nhi đi vào thì đám người nhường đường cho nàng.
Nằm trên giường, Mạc phu nhân hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt yên tĩnh, khóe miệng mỉm cười: "Không phải mẫu thân đang ngủ sao? Các ngươi nói bậy bạ gì thế?" Mạc Vũ Nhi lớn tiếng nói.
"Tiểu thư!", Liễu Tuấn run run đứng lên: "Phu nhân đã đi rồi”, “Không”, Mạc Vũ Nhi liều mạc lắc đầu, nàng không tin, tối hôm qua mẫu thân còn nói rất nhiều chuyện với nàng, sao có thể cứ thế mà đi được?
Vội ôm lấy Mạc phu nhân, cơ thể đã lạnh ngắt, nàng đột nhiên lảo đảo, phun ra một búng máu rồi ngã bên giường. Nhất thời trong phòng tiếng khóc tiếng la vang lên, rối loạn vô cùng.
"Tiểu thư!" Thấy Mạc Vũ Nhi lặng lẽ tỉnh lại, Hồng Diệp vui mừng rưng rưng mỉm cười, nàng quay lại gọi: "Liễu đại gia, tiểu thư tỉnh rồi."
Biến cố đến bất ngờ khiến Liễu Tuấn cũng bất đi sự bình tĩnh thường nhật, hồi lâu sau ông mới dần tỉnh táo lại, vội bước lên trước. Mạc Vũ Nhi lặng lẽ rơi nước mắt, trong lúc mơ hồ, nhìn gương mặt như còn sống của mẫu thân, lòng đau như cắt, mẫu thân dường như đã qua bên kia đoàn tụ với phụ thân và huynh trưởng rồi, lại bỏ nàng ở lại một mình, vì sao, vì sao?
Sự chán nản dâng lên, nàng bỗng nhiên đập đầu vào tường, không được, nàng phải tìm mẫu thân để hỏi cho rõ ràng.
- Tiểu thư!
Liễu Tuấn hoảng sợ kêu lớn, vội ngăn Mạc Vũ Nhi lại.
- Người đừng dọa tiểu nhân, tiểu thư, bây giờ người nhất định phải mạnh mẽ, bất luận đau thương cỡ nào, giờ quan trọng nhất phải là mai táng cho phu nhân thật tử tế!
Nhìn lão tổng quản đã đi theo mẫu thân từ khi còn nhỏ, cuối cùng Mạc Vũ Nhi òa lên khóc: "Mẫu thân đã không cần ta nữa, không cần ta nữa!"
"Không phải đâu, tiểu thư, từ sau khi phu nhân tỉnh táo lại đã luôn cố gắng chống đỡ để tiểu thư được an tâm, luôn suy nghĩ cho tiểu thư, chỉ là bà đã như ngọn đèn, dầu đã hết nên phải tắt, bằng không sao bà nỡ bỏ lại tiểu thư?" Liễu Tuấn khóc an ủi Mạc Vũ Nhi. Tiểu thư còn trẻ mà sao số khổ như vậy, tựa như tẩm trong mật đắng, thật đáng thương!
"Thật sao? Liễu Tuấn?" Mạc Vũ Nhi lắp bắp hỏi lại.
"Đương nhiên, tiểu thư, phu nhân bị bệnh nhiều năm, có thể tỉnh lại, không phải đã là kỳ tích rồi sao? Về sau lại mau chóng khỏe lên, có thể đi lại, tiểu thư không thấy là đã chẳng dễ dàng gì rồi sao? Tiểu thư người phải khỏe mạnh đó, lão gia và công tử còn ở kinh thành, người phải khỏe để đưa phu nhân qua đó!"
Đúng, phần mộ tổ tiên của Mạc gia ở kinh thành, nàng không thể để mẫu thân cô đơn ở nơi tha hương này được. Mạc Vũ Nhi chậm rãi vuốt mẫu thân: "Mẫu thân, giờ con không oán nữa, người là vì chẳng còn cách nào nên mới bỏ lại Vũ Nhi, nếu như người ở suối vàng có biết thì nhất định phải vui vẻ, an tâm sống cùng với phụ thân và đại ca đó." Vùi mặt vào lòng mẫu thân, dù đã chẳng còn độ ấm nhưng ít nhất lúc này nàng còn có thể chạm vào mẫu thân, nhìn thấy mẫu thân. "Người yên tâm, Vũ Nhi nhất định sẽ đưa người về bên phụ thân."
Liễu Tuấn nghe tiểu thư nói xong, cuối cùng cũng có thể nuốt tim vào bụng. Nhìn Mạc Vũ Nhi thoáng có chút lí trí, ông cũng nén bi thương nói: "Tiểu thư, giờ phu nhân không nên ở lâu. Mau chóng quay về kinh thành tìm sư phụ để làm hậu sự, an táng cho phu nhân. Còn cả…" Ông khổ sở nhìn thoáng qua Mạc phu nhân, "Đường về kinh xa xôi, di thể phu nhân phải hỏa táng rồi mới có thể đưa đi được."
Mạc Vũ Nhi nghẹn ngào gật gật đầu, nàng biết, thực ra có hỏa táng hay không nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều, cuối cùng tất cả đều về với cát bụi mà thôi.
"Được, ông mời pháp sư đến đây siêu độ đi! Hỏa táng rồi ta sẽ lên linh thành."
Liễu Tuấn không khỏi tán thưởng vẻ bình tĩnh của tiểu thư, "Tiểu thư, vậy tôi đi đây. Đường đến kinh thành không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tiểu thư cẩn thận."
"Không, ông cũng không còn trẻ, đi xa như vậy thực sự rất vất vả."
Liễu Tuấn nóng nảy: "Tiểu thư, Liễu Tuấn đã nhìn phu nhân lớn lên, người có thể để tiểu nhân đưa phu nhân đi nốt đoạn đường này không?"
"Nhưng mà Hoa Nhi đã an cư ở đây, về sau ông cũng phải ở lại dưỡng lão, mà ta sau này…" Mẫu thân đã mất, nàng cũng chẳng còn lý do gì để ở lại đây, về sau nàng sẽ làm bạn với thanh đăng kinh Phật. "Về sau ta có lẽ sẽ không về đây nữa, tội gì phải đi đi lại lại?"
"Thế thì làm sao, tiểu thư, chẳng lẽ Liễu Tuấn không chịu nổi sao? Tôi có già, những việc làm cho tiểu thư cũng chỉ có hạn, để cho tiểu nhân được đưa phu nhân, chăm sóc tiểu thư đi!"
Mạc Vũ Nhi nức nở gật đầu, "Vậy phiền ông rồi."
Hai chủ tớ rưng rưng cười.
Xe ngựa đứng trong sân, hành lý cũng đã sắp xếp đủ, Hồng Diệp sắp được xa nhà không giấu được sự hưng phấn trong lòng, đây là đi kinh thành đó! Mạc Vũ Nhi dùng lụa đỏ buộc cẩn thận chiếc bình đựng tro cốt của mẫu thân, gắt gao ôm chặt vào lòng. Chỉ ba ngày mà nàng đã tiều tụy như biến thành con người khác. Nhìn lại xung quanh lần cuối, mảnh sân sạch sẽ, bên bờ ruộng có bóng người cô đơn nhìn về bên này, đó là Trình phu tử, ánh mắt nàng cũng chẳng dừng lại, giờ nàng đã chẳng còn dư thừa tâm tình để lo lắng cho người khác.
Nàng phải về kinh thành, chỉ là lần này cũng chỉ có một mình nàng. Mạc Vũ Nhi lặng lẽ thở dài, Hồng Diệp khoác áo choàng cho nàng. Thời tiết thật lạnh, dường như mùa đông đã về. Nếu cuối đường là mùa xuân hoa cỏ tươi vui thì thật tốt biết bao.
/33
|