Dạ Thiên Lăng khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn nhà thuỷ tạ xa xa hạnh hoàng sa mạn bị gió nhẹ thổi bay lên, kim tuyến thêu thành tế văn chạy nhẹ như mây, hồ quang liễm diễm.
Tâm tư vẫn không từ trên triều đình thượng thu hồi, giây lát lại muốn đi qua. Ân gia, ở Hộ bộ rễ căm thâm hậu, ngàn tầng vạn tầng kín không kẽ hở. Thiếu hụt thoạt nhìn tra thuận buồm xuôi gió, hộ bộ Thượng Thư Ân Giam Chính, cũng là huynh trưởng ruột thịt của Ân hoàng hậu, mọi chuyện đều làm chu toàn, lại không có một việc dư thừa. Vây cánh Cửu hoàng tử nhất nhất xuống ngựa, bất quá Trạm vương cũng vui vẻ nhìn thấy tình hình này, biết thời biết thế thuận theo.
Lúc đầu mãnh liệt ba đào nay hóa làm tế thủy hoãn lưu, mặc dù là vài quan viên bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh nhốt vào đại lao cũng có đủ loại tình huống kéo dài không giải quyết được gì, huống chi hoàng đế lúc này không còn tâm muốn làm. Trạm vương phía sau theo Ân gia đến Cận gia, quý tộc quyền khuynh trăm nưm, hoàng đế muốn động bọn họ cũng phải châm chước vạn phần, một chút không tốt, đó là cục diện tiến thối lưỡng nan.
Dạ Thiên Lăng đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, khí hạ kia xơ xác tiêu điều là vì ai đó quyết đoán mà hiển hiện ra thâm trầm cùng lợi hại, làm như có thể giết người trong vô hình. Thần sắc lạnh như băng khi nâng mắt lại chợt tắt, có chút ngọt ngào nhìn Khanh Trần dọc theo nhà thuỷ tạ lẳng lặng đi tới, đám trúc sau hành lang đổ bóng sau nàng thanh xa khúc chiết, gấp khúc trong hồ, giống như một bức hoạ cuộn tròn.
Ở thời điểm Dạ Thiên Lăng nhìn về phía nàng, Khanh Trần làm như vô tình nâng mắt, tiềm tĩnh một tia tinh quang vi duệ, như nước, sâu kín nhoáng lên một cái, xẹt qua vài tia mềm mại trong suốt như hồ thu.
“Không tới xem?” Khanh Trần vuốt lụa mỏng bay bay đi đến bên người Dạ Thiên Lăng, hỏi.
“Không cần .” Dạ Thiên Lăng cũng không thèm để ý nói.
“Thiếp đây liền làm chủ. Viết Vận thích y thuật, chính nàng cũng có chút biết hiểu, nàng muốn đi Mục Nguyên Đường học y, qua vài ngày liền đưa nàng đi. Thiên Như vẫn ở lại trong phủ, liền như trước ở Tư viên đi.” Khanh Trần xoay người ngồi xuống trước gương đồng, ho nhẹ một tiếng nói.
Dạ Thiên Lăng cúi mắt nhìn nàng, tình tố quan tâm dừng ở đáy mắt, nhẹ nhàng đưa tay xoa lưng nàng: “Vì sao?”
Hắn trong lòng bàn tay ấm áp yêu thương thuận phủ làm cho suy nghĩ trệ buồn trong lòng hoãn rất nhiều, gương đồng mông lung đạm quang ánh lên sườn nhan thanh lệ của Khanh Trần, nàng chậm rãi nói: “Thiên Như nói với thiếp, nàng đến Lăng vương phủ bốn năm mười một tháng hai mươi lăm ngày, chàng chừng nào thì đi qua nơi đó, mặc quần áo gì, nói cái gì, nàng mỗi lần đều nhớ rõ ràng. Nàng nói nàng biết chàng không thuộc về nàng, nhưng nàng có thể nhớ cả đời, trong lòng nàng có chàng, không thể quên được, chỉ có chàng. Đối với một nữ nhân lấy chết uy hiếp, thiếp phiền chán, một nữ nhân khóc cầu ở trước mặt thiếp như vậy, thiếp cũng không thích, nhưng thiếp cũng vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu: Nàng có thể không cho chàng nhìn thấy nàng, chỉ cầu ở lại trong phủ này.” Khanh Trần hơi nhíu đôi mi thanh tú đem Dạ Thiên Lăng đánh giá thật sâu: “Thiếp còn không biết phu quân của thiếp có sức quyến rũ như vậy. Nàng ta nguyện ý ở lại trong phủ, cũng sẽ không muốn đến biệt viện.”
Dạ Thiên Lăng lẳng lặng nhìn lại nàng, khóe môi nhẹ cười: “Nàng đã nói lưỡng tình tương duyệt khởi dung ba người.”
Khanh Trần thật sâu cười:“Cho nên, chàng liền đem các nàng tiễn bước? Nhưng dù vậy cũng vô pháp đem sự tình lúc trước lau sạch, nhị tình di kiên, dù có ngàn giả trăm giả cũng không di nổi, thiếp cần gì phải để ý chàng từng có thiên kiều bá mị muôn hồng nghìn tía, chỉ cần từ đó về sau chàng chỉ thuộc về một mình thiếp.”
“Ở trong mắt ta, nàng đã là thiên kiều bá mị muôn hồng nghìn tía.” Dạ Thiên Lăng nhẹ nhàng dọc theo tai nàng mơn trớn, nói cực nhẹ, thậm chí mang theo một không chút để ý, giống như một đạo thanh tuyền lãnh liệt hơi đổi, xẹt qua nội tâm.
Khanh Trần quay đầu quyến rũ cười, dung nhan thản nhiên choáng váng, ở trong trung tâm hắc đồng Dạ Thiên Lăng chiếu ra một chút màu hồng phấn nhè nhẹ .
Dạ Thiên Lăng đem tóc mai nàng bắt được, ngón tay ở cổ tay nàng xoa xoa xuyến băng lam tinh trong sáng: “Vì sao đeo theo thứ này?”
Bàn tay Khanh Trần trắng nõn cụp xuống, đem xuyến băng lam tinh từ trên cổ tay cởi xuống, bắt tại đầu ngón tay Dạ Thiên Lăng quơ quơ: “Lam Hải bảo thạch, hàm chứa băng, phong, thủy, hỏa, tứ đại nguyên tố, có lực lượng cường đại trị liệu tinh lọc cùng linh thông, là thủy tinh có hiệu quả trị liệu tốt nhất, hơn nữa nói với ứng nhân thể hầu luân. Sáng sớm yết hầu không thoải mái, liền tùy tay đeo vào.”
Dạ Thiên Lăng giật mình, làm như xuất hồ ý liêu, trầm giọng nói: “Đây cũng là trân bảo Ân thị, tín vật Trạm Vương phi.”
Khanh Trần không nghĩ hắn cũng biết vật ấy tồn tại, hơi hơi cúi đầu, lại đột nhiên lại dương mắt nhìn hắn, sáng sủa cười nói: “Chàng đang ghen?”
Đầu ngón tay Dạ Thiên Lăng khẽ buông lỏng, băng lam tinh hạ xuống trên bàn gỗ hoa lê, hắn thuận thế đem cái cằm khéo léo của Khanh Trần nhẹ nhàng nắm, vẫn như cũ dùng thanh âm trầm thấp không chút để ý nói: “Phải thì thế nào?”
Trên mặt Khanh Trần lộ ra tia giảo hoạt tiểu hồ ly, làm như cực kỳ đắc ý, nhẹ cười, nàng đem xuyến Hắc Diệu thạch trên cổ tay Dạ Thiên Lăng câu lại: “Chàng đem thứ này cho thiếp, thiếp về sau thấy cũng sẽ không mang băng lam tinh này.”
Dạ Thiên Lăng phản thủ cầm tay nàng: “Nàng đối với chuỗi hạt này cảm thấy hứng thú?”
Thanh lãnh như bình thường, đôi mắt sâu không thấy đáy lại xẹt qua lòng người chút u quang, thâm duệ tìm tòi nghiên cứu như vậy, làm Khanh Trần không khỏi cúi mắt lánh đi.“Thiếp có sao?” Nàng thề thốt phủ nhận.
“Nàng đã không phải lần đầu tiên nhìn thứ này ngẩn người.”
“Thiếp thích.” Khanh Trần nói, lại không có nghe đến Dạ Thiên Lăng nói chuyện, vừa nhấc đầu, thấy hắn chỉ lẳng lặng nhìn mình, không nói được một lời.
Khanh Trần quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt kia như lòng hồ sâu thẳm, lung linh một tầng khinh sầu.
Nhẹ nhàng nhíu mi, cơ hồ tạo nên một tia dấu vết ở mi tâm, lại làm Dạ Thiên Lăng nhìn rõ ràng như thế, chỗ sâu nơi đáy lòng cứng lại, phong duệ trong mắt không khỏi liền đổi thành thản nhiên nhu mẫn.
“Không muốn nói có thể không nói.” Cách một lúc lâu, thanh âm Dạ Thiên Lăng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên tai: “Bất quá nghĩ thích cái gì liền trực tiếp nói cho ta biết.” Hắn đem xuyến hắc diệu thạch kia đưa cho Khanh Trần: “Đặt ở chỗ nàng cũng giống nhau.”
Ai ngờ Khanh Trần lại lắc đầu: “Thiếp không nghĩ muốn.” Dạ Thiên Lăng hơi hơi kinh ngạc, Khanh Trần lại nói: “Ít nhất bây giờ còn không nghĩ muốn, đặt ở chỗ chàng cũng giống nhau.”
Dạ Thiên Lăng khẽ thở dài, Khanh Trần lại khẽ mỉm cười, ở trước gương ngồi thẳng, đưa tay tháo Vân Văn kiếm, sợi tóc như bộc, rơi trên bạch y, hắc bạch phân minh.
Dạ Thiên Lăng phù ở đầu vai nàng, tay thuận thế tiếp nhận lược gỗ đàn mộc trầm hương, thay nàng chải vuốt sợi tóc dài, sợi tóc mang theo mùi thơm ngát như có như không lả tả chảy xuống trên ngón tay hắn, loại ôn lạnh này cảm giác dị thường quen thuộc, mơ hồ ở nơi sâu nhất trong linh hồn nhiều năm trước liền có cảnh tượng như thế, một tia xẹt qua, xa chừng cửu viễn mà số mệnh dây dưa.
“Khanh Trần.” Dạ Thiên Lăng nhìn đạm ảnh thành đôi trong gương: “Chúng ta có phải hay không, qua như vậy thật lâu ?”
Gương đồng ánh lên tia sáng nhạt, ánh lên lưu luyến nhu tình như nước, Khanh Trần giương miệng cười: “Vâng, thật lâu.” Nàng thật sự nói.
Nghe lời trả lời này pha chút ngốc nghếch, bạc môi tuyệt đẹp Dạ Thiên Lăng giãn ra giơ lên, cả người làm như lâm vào một tầng ôn nhu, lại nghe đến tiếng đập cửa lại khôi phục bộ dàng trong trẻo nhưng lạnh lùng khi trước.
Bích Dao bưng chén canh La Hán quế chi tiến vào, nhìn thấy Dạ Thiên Lăng đã ở đây, hơi hơi bĩu môi: “Tứ gia.”
Dạ Thiên Lăng quay đầu liếc mắt nhìn Khanh Trần một cái, nói: “Hảo hảo nghỉ tạm.”
Khanh Trần gật đầu, đợi hắn xuất môn mới chậm rãi uống canh La Hán quế chi, Bích Dao thấy nàng không nói lời nào, rốt cục nhịn không được hỏi: “Quận chúa, Tứ gia nói thế nào?”
Khanh Trần nhìn nàng một cái:“Hiện tại nhưng lại lại cho Tứ gia sắc mặt nhìn?”
Bích Dao dò xét ngoài cửa: “Ta nào dám a.”
“Còn nói không dám?” Thanh đạm, lại hơi trầm xuống.
Bích Dao cắn môi, mặc dù trong lòng đối với Dạ Thiên Lăng có chút oán thầm, lại nghiêm nghị nói: “Bích Dao biết sai rồi.”
Khanh Trần mỉm cười, lấy tay ôm chén canh ấm áp: “Trong phủ dù sao cũng có quy củ, trăm ngàn đừng giống Thiên Như như vậy, nhất thời hồ đồ.”
“Ta đã biết.” Bích Dao gật đầu đáp:“Nhưng là, Tứ gia đối với chuyện của Thiên Như phu nhân, sẽ không gì sao?”
“Không có gì.” Khanh Trần thản nhiên nói.
“Làm sao có thể không có gì đâu? Đó là thị thiếp của hắn a. Từ trước cho tới bây giờ đều không có nhắc qua, đã quên còn có hai người như vậy, hiện tại lại nháo ra việc này, còn cần quận chúa đi cứu người.” Bích Dao không khỏi bênh vực kẻ yếu oán giận.
Chén canh vững vàng tràn đầy một tia hơi thở yên ổn,“Đúng vậy, đều đã quên còn có hai người như vậy. Nếu sớm nói ra, chẳng phải chính là nhớ rõ ràng rành mạch?”
Bích Dao ngẩn người, thấp giọng nói: “Thị thiếp của mình nửa điểm đều không để trong lòng, trách không được mọi người đều nói Tứ gia tâm lãnh, cũng rất vô tình.”
“Như vậy ngươi là muốn Tứ gia nhớ kỹ, nhớ kỹ, sủng các nàng?”
“Như vậy sao được?” Bích Dao quýnh lên: “Tuy rằng nói một hai thị thiếp là không có gì ngạc nhiên, Tứ gia cùng quận chúa cảm tình tốt như vậy, làm sao có người khác được.”
Khanh Trần không khỏi bật cười:“Như thế Tứ gia chẳng phải là hữu tình cũng sai, vô tình cũng sai, một thân kiểu gì cũng không phải. Cho nên, không bằng không nói.”
Bích Dao bị trấn trụ, mày nhăn lại: “Ta không phải ý tứ này, chẳng qua...... Ai nha, luôn không được tự nhiên thôi. Thiên Như phu nhân kia sau này không phải muốn vẫn ở lại bên người Tứ gia!”
Khanh Trần hơi hơi thở dài, bên cửa sổ gió nhẹ, xa xa là không khí ẩm ướt nàng thích, nàng nhếch khóe môi: “Ta cũng là nữ nhân, hơn nữa, ta không phải nữ nhân tam tòng tứ đức, giống như nữ nhân khác không chấp nhận được phu quân mình cùng nữ tử khác có cái gì dây dưa. Nhưng Thiên Như, nàng mặc dù so với ta sớm nhận biết Tứ gia, lại vĩnh viễn không nhập được trong mắt Tứ gia. Bởi vì nàng chỉ có ở thời điểm Tứ gia cúi đầu mới có thể được nhìn đến, Tứ gia lòng của hắn đang lăng vân cửu tiêu, hắn chỉ có thể nhìn đến người có thể đuổi kịp bộ pháp của hắn. Hắn là Tứ gia, ngươi nếu dùng ánh mắt tầm thường kia đi nghiền ngẫm hắn, sai lầm rồi.”
Bích Dao cái hiểu cái không, chỉ nói: “Quận chúa thật sự có thể dung nàng ở trong phủ? Tứ gia nay cũng nên đối với quận chúa có lời mới phải.” Hai người này, làm sao khiến người ta nhìn không rõ ràng đâu.
Khanh Trần che miệng ho nhẹ vài tiếng: “Có cái gì không thể dung, trong lòng hắn nhận định là ngươi, bên người có ai cũng giống nhau. Trên triều đình nhiều việc như vậy, làm gì cần hắn phải quan tâm mấy việc nhỏ nhặt này, trong phủ cao thấp, chẳng lẽ ta còn quản không được ?”
Bích Dao rốt cục buông ra đề tài này, giúp nàng thay quần áo, không phải không có lo lắng nói: “Còn chưa có lập thu, quận chúa trên người sao lạnh vậy, ho khan nghe cũng không nhẹ, cũng nên truyền y thị lại đây nhìn xem.”
Khanh Trần long long quần áo: “Ta chính là đại phu, còn cần người khác xem.”
Bích Dao thấp giọng lầu bầu nói:“Là đại phu khả cũng không tự trị được bệnh, sáng nay thuốc còn chưa uống.”
Bích Dao hiện tại là càng ngày càng giống Bạch phu nhân, luôn đi theo dặn dò không để yên, Khanh Trần cười lắc lắc đầu, trước mắt lại đột nhiên hiện lên vẻ mặt Dạ Thiên Lăng mới vừa rồi nhắc tới Ân gia một chút, cực phức tạp , không chỉ có vì xuyến băng lam tinh kia mà bất mãn. Là thủ đoạn Dạ Thiên Trạm ở Hộ bộ bắt đầu hiện ra đi, nàng dọc theo nhà thuỷ tạ vọng ra ngoài rất xa, lướt qua đạm lung như yên thủy sắc, nếu là toàn bộ là hoa sen, thật có vài phần giống hồ sen trong Trạm vương phủ, nói vậy ngọc bạch lộ châu Ngưng Thúy, hồ sen kia năm nay cũng nở vô cùng tốt.
Khanh Trần đem ánh mắt nhìn một mảnh chân trời xa xa, lĩnh sĩ tộc phong tao, tụ thiên hạ hiền đức, Dạ Thiên Trạm sao lại dung người dao động căn cơ quý tộc, sớm muộn gì liền có thời điểm cứng đối cứng. Phía trước coi như nắm tay kháng thế Cửu hoàng tử, nay đường quang, chỉ sợ không còn nguyên nhân để đồng tâm tề lực.
Nhìn như ôn nhuận, nhìn như thanh lãnh, hai người kia, ai cũng sẽ không dễ dàng dừng tay.
Tâm tư vẫn không từ trên triều đình thượng thu hồi, giây lát lại muốn đi qua. Ân gia, ở Hộ bộ rễ căm thâm hậu, ngàn tầng vạn tầng kín không kẽ hở. Thiếu hụt thoạt nhìn tra thuận buồm xuôi gió, hộ bộ Thượng Thư Ân Giam Chính, cũng là huynh trưởng ruột thịt của Ân hoàng hậu, mọi chuyện đều làm chu toàn, lại không có một việc dư thừa. Vây cánh Cửu hoàng tử nhất nhất xuống ngựa, bất quá Trạm vương cũng vui vẻ nhìn thấy tình hình này, biết thời biết thế thuận theo.
Lúc đầu mãnh liệt ba đào nay hóa làm tế thủy hoãn lưu, mặc dù là vài quan viên bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh nhốt vào đại lao cũng có đủ loại tình huống kéo dài không giải quyết được gì, huống chi hoàng đế lúc này không còn tâm muốn làm. Trạm vương phía sau theo Ân gia đến Cận gia, quý tộc quyền khuynh trăm nưm, hoàng đế muốn động bọn họ cũng phải châm chước vạn phần, một chút không tốt, đó là cục diện tiến thối lưỡng nan.
Dạ Thiên Lăng đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, khí hạ kia xơ xác tiêu điều là vì ai đó quyết đoán mà hiển hiện ra thâm trầm cùng lợi hại, làm như có thể giết người trong vô hình. Thần sắc lạnh như băng khi nâng mắt lại chợt tắt, có chút ngọt ngào nhìn Khanh Trần dọc theo nhà thuỷ tạ lẳng lặng đi tới, đám trúc sau hành lang đổ bóng sau nàng thanh xa khúc chiết, gấp khúc trong hồ, giống như một bức hoạ cuộn tròn.
Ở thời điểm Dạ Thiên Lăng nhìn về phía nàng, Khanh Trần làm như vô tình nâng mắt, tiềm tĩnh một tia tinh quang vi duệ, như nước, sâu kín nhoáng lên một cái, xẹt qua vài tia mềm mại trong suốt như hồ thu.
“Không tới xem?” Khanh Trần vuốt lụa mỏng bay bay đi đến bên người Dạ Thiên Lăng, hỏi.
“Không cần .” Dạ Thiên Lăng cũng không thèm để ý nói.
“Thiếp đây liền làm chủ. Viết Vận thích y thuật, chính nàng cũng có chút biết hiểu, nàng muốn đi Mục Nguyên Đường học y, qua vài ngày liền đưa nàng đi. Thiên Như vẫn ở lại trong phủ, liền như trước ở Tư viên đi.” Khanh Trần xoay người ngồi xuống trước gương đồng, ho nhẹ một tiếng nói.
Dạ Thiên Lăng cúi mắt nhìn nàng, tình tố quan tâm dừng ở đáy mắt, nhẹ nhàng đưa tay xoa lưng nàng: “Vì sao?”
Hắn trong lòng bàn tay ấm áp yêu thương thuận phủ làm cho suy nghĩ trệ buồn trong lòng hoãn rất nhiều, gương đồng mông lung đạm quang ánh lên sườn nhan thanh lệ của Khanh Trần, nàng chậm rãi nói: “Thiên Như nói với thiếp, nàng đến Lăng vương phủ bốn năm mười một tháng hai mươi lăm ngày, chàng chừng nào thì đi qua nơi đó, mặc quần áo gì, nói cái gì, nàng mỗi lần đều nhớ rõ ràng. Nàng nói nàng biết chàng không thuộc về nàng, nhưng nàng có thể nhớ cả đời, trong lòng nàng có chàng, không thể quên được, chỉ có chàng. Đối với một nữ nhân lấy chết uy hiếp, thiếp phiền chán, một nữ nhân khóc cầu ở trước mặt thiếp như vậy, thiếp cũng không thích, nhưng thiếp cũng vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu: Nàng có thể không cho chàng nhìn thấy nàng, chỉ cầu ở lại trong phủ này.” Khanh Trần hơi nhíu đôi mi thanh tú đem Dạ Thiên Lăng đánh giá thật sâu: “Thiếp còn không biết phu quân của thiếp có sức quyến rũ như vậy. Nàng ta nguyện ý ở lại trong phủ, cũng sẽ không muốn đến biệt viện.”
Dạ Thiên Lăng lẳng lặng nhìn lại nàng, khóe môi nhẹ cười: “Nàng đã nói lưỡng tình tương duyệt khởi dung ba người.”
Khanh Trần thật sâu cười:“Cho nên, chàng liền đem các nàng tiễn bước? Nhưng dù vậy cũng vô pháp đem sự tình lúc trước lau sạch, nhị tình di kiên, dù có ngàn giả trăm giả cũng không di nổi, thiếp cần gì phải để ý chàng từng có thiên kiều bá mị muôn hồng nghìn tía, chỉ cần từ đó về sau chàng chỉ thuộc về một mình thiếp.”
“Ở trong mắt ta, nàng đã là thiên kiều bá mị muôn hồng nghìn tía.” Dạ Thiên Lăng nhẹ nhàng dọc theo tai nàng mơn trớn, nói cực nhẹ, thậm chí mang theo một không chút để ý, giống như một đạo thanh tuyền lãnh liệt hơi đổi, xẹt qua nội tâm.
Khanh Trần quay đầu quyến rũ cười, dung nhan thản nhiên choáng váng, ở trong trung tâm hắc đồng Dạ Thiên Lăng chiếu ra một chút màu hồng phấn nhè nhẹ .
Dạ Thiên Lăng đem tóc mai nàng bắt được, ngón tay ở cổ tay nàng xoa xoa xuyến băng lam tinh trong sáng: “Vì sao đeo theo thứ này?”
Bàn tay Khanh Trần trắng nõn cụp xuống, đem xuyến băng lam tinh từ trên cổ tay cởi xuống, bắt tại đầu ngón tay Dạ Thiên Lăng quơ quơ: “Lam Hải bảo thạch, hàm chứa băng, phong, thủy, hỏa, tứ đại nguyên tố, có lực lượng cường đại trị liệu tinh lọc cùng linh thông, là thủy tinh có hiệu quả trị liệu tốt nhất, hơn nữa nói với ứng nhân thể hầu luân. Sáng sớm yết hầu không thoải mái, liền tùy tay đeo vào.”
Dạ Thiên Lăng giật mình, làm như xuất hồ ý liêu, trầm giọng nói: “Đây cũng là trân bảo Ân thị, tín vật Trạm Vương phi.”
Khanh Trần không nghĩ hắn cũng biết vật ấy tồn tại, hơi hơi cúi đầu, lại đột nhiên lại dương mắt nhìn hắn, sáng sủa cười nói: “Chàng đang ghen?”
Đầu ngón tay Dạ Thiên Lăng khẽ buông lỏng, băng lam tinh hạ xuống trên bàn gỗ hoa lê, hắn thuận thế đem cái cằm khéo léo của Khanh Trần nhẹ nhàng nắm, vẫn như cũ dùng thanh âm trầm thấp không chút để ý nói: “Phải thì thế nào?”
Trên mặt Khanh Trần lộ ra tia giảo hoạt tiểu hồ ly, làm như cực kỳ đắc ý, nhẹ cười, nàng đem xuyến Hắc Diệu thạch trên cổ tay Dạ Thiên Lăng câu lại: “Chàng đem thứ này cho thiếp, thiếp về sau thấy cũng sẽ không mang băng lam tinh này.”
Dạ Thiên Lăng phản thủ cầm tay nàng: “Nàng đối với chuỗi hạt này cảm thấy hứng thú?”
Thanh lãnh như bình thường, đôi mắt sâu không thấy đáy lại xẹt qua lòng người chút u quang, thâm duệ tìm tòi nghiên cứu như vậy, làm Khanh Trần không khỏi cúi mắt lánh đi.“Thiếp có sao?” Nàng thề thốt phủ nhận.
“Nàng đã không phải lần đầu tiên nhìn thứ này ngẩn người.”
“Thiếp thích.” Khanh Trần nói, lại không có nghe đến Dạ Thiên Lăng nói chuyện, vừa nhấc đầu, thấy hắn chỉ lẳng lặng nhìn mình, không nói được một lời.
Khanh Trần quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt kia như lòng hồ sâu thẳm, lung linh một tầng khinh sầu.
Nhẹ nhàng nhíu mi, cơ hồ tạo nên một tia dấu vết ở mi tâm, lại làm Dạ Thiên Lăng nhìn rõ ràng như thế, chỗ sâu nơi đáy lòng cứng lại, phong duệ trong mắt không khỏi liền đổi thành thản nhiên nhu mẫn.
“Không muốn nói có thể không nói.” Cách một lúc lâu, thanh âm Dạ Thiên Lăng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên tai: “Bất quá nghĩ thích cái gì liền trực tiếp nói cho ta biết.” Hắn đem xuyến hắc diệu thạch kia đưa cho Khanh Trần: “Đặt ở chỗ nàng cũng giống nhau.”
Ai ngờ Khanh Trần lại lắc đầu: “Thiếp không nghĩ muốn.” Dạ Thiên Lăng hơi hơi kinh ngạc, Khanh Trần lại nói: “Ít nhất bây giờ còn không nghĩ muốn, đặt ở chỗ chàng cũng giống nhau.”
Dạ Thiên Lăng khẽ thở dài, Khanh Trần lại khẽ mỉm cười, ở trước gương ngồi thẳng, đưa tay tháo Vân Văn kiếm, sợi tóc như bộc, rơi trên bạch y, hắc bạch phân minh.
Dạ Thiên Lăng phù ở đầu vai nàng, tay thuận thế tiếp nhận lược gỗ đàn mộc trầm hương, thay nàng chải vuốt sợi tóc dài, sợi tóc mang theo mùi thơm ngát như có như không lả tả chảy xuống trên ngón tay hắn, loại ôn lạnh này cảm giác dị thường quen thuộc, mơ hồ ở nơi sâu nhất trong linh hồn nhiều năm trước liền có cảnh tượng như thế, một tia xẹt qua, xa chừng cửu viễn mà số mệnh dây dưa.
“Khanh Trần.” Dạ Thiên Lăng nhìn đạm ảnh thành đôi trong gương: “Chúng ta có phải hay không, qua như vậy thật lâu ?”
Gương đồng ánh lên tia sáng nhạt, ánh lên lưu luyến nhu tình như nước, Khanh Trần giương miệng cười: “Vâng, thật lâu.” Nàng thật sự nói.
Nghe lời trả lời này pha chút ngốc nghếch, bạc môi tuyệt đẹp Dạ Thiên Lăng giãn ra giơ lên, cả người làm như lâm vào một tầng ôn nhu, lại nghe đến tiếng đập cửa lại khôi phục bộ dàng trong trẻo nhưng lạnh lùng khi trước.
Bích Dao bưng chén canh La Hán quế chi tiến vào, nhìn thấy Dạ Thiên Lăng đã ở đây, hơi hơi bĩu môi: “Tứ gia.”
Dạ Thiên Lăng quay đầu liếc mắt nhìn Khanh Trần một cái, nói: “Hảo hảo nghỉ tạm.”
Khanh Trần gật đầu, đợi hắn xuất môn mới chậm rãi uống canh La Hán quế chi, Bích Dao thấy nàng không nói lời nào, rốt cục nhịn không được hỏi: “Quận chúa, Tứ gia nói thế nào?”
Khanh Trần nhìn nàng một cái:“Hiện tại nhưng lại lại cho Tứ gia sắc mặt nhìn?”
Bích Dao dò xét ngoài cửa: “Ta nào dám a.”
“Còn nói không dám?” Thanh đạm, lại hơi trầm xuống.
Bích Dao cắn môi, mặc dù trong lòng đối với Dạ Thiên Lăng có chút oán thầm, lại nghiêm nghị nói: “Bích Dao biết sai rồi.”
Khanh Trần mỉm cười, lấy tay ôm chén canh ấm áp: “Trong phủ dù sao cũng có quy củ, trăm ngàn đừng giống Thiên Như như vậy, nhất thời hồ đồ.”
“Ta đã biết.” Bích Dao gật đầu đáp:“Nhưng là, Tứ gia đối với chuyện của Thiên Như phu nhân, sẽ không gì sao?”
“Không có gì.” Khanh Trần thản nhiên nói.
“Làm sao có thể không có gì đâu? Đó là thị thiếp của hắn a. Từ trước cho tới bây giờ đều không có nhắc qua, đã quên còn có hai người như vậy, hiện tại lại nháo ra việc này, còn cần quận chúa đi cứu người.” Bích Dao không khỏi bênh vực kẻ yếu oán giận.
Chén canh vững vàng tràn đầy một tia hơi thở yên ổn,“Đúng vậy, đều đã quên còn có hai người như vậy. Nếu sớm nói ra, chẳng phải chính là nhớ rõ ràng rành mạch?”
Bích Dao ngẩn người, thấp giọng nói: “Thị thiếp của mình nửa điểm đều không để trong lòng, trách không được mọi người đều nói Tứ gia tâm lãnh, cũng rất vô tình.”
“Như vậy ngươi là muốn Tứ gia nhớ kỹ, nhớ kỹ, sủng các nàng?”
“Như vậy sao được?” Bích Dao quýnh lên: “Tuy rằng nói một hai thị thiếp là không có gì ngạc nhiên, Tứ gia cùng quận chúa cảm tình tốt như vậy, làm sao có người khác được.”
Khanh Trần không khỏi bật cười:“Như thế Tứ gia chẳng phải là hữu tình cũng sai, vô tình cũng sai, một thân kiểu gì cũng không phải. Cho nên, không bằng không nói.”
Bích Dao bị trấn trụ, mày nhăn lại: “Ta không phải ý tứ này, chẳng qua...... Ai nha, luôn không được tự nhiên thôi. Thiên Như phu nhân kia sau này không phải muốn vẫn ở lại bên người Tứ gia!”
Khanh Trần hơi hơi thở dài, bên cửa sổ gió nhẹ, xa xa là không khí ẩm ướt nàng thích, nàng nhếch khóe môi: “Ta cũng là nữ nhân, hơn nữa, ta không phải nữ nhân tam tòng tứ đức, giống như nữ nhân khác không chấp nhận được phu quân mình cùng nữ tử khác có cái gì dây dưa. Nhưng Thiên Như, nàng mặc dù so với ta sớm nhận biết Tứ gia, lại vĩnh viễn không nhập được trong mắt Tứ gia. Bởi vì nàng chỉ có ở thời điểm Tứ gia cúi đầu mới có thể được nhìn đến, Tứ gia lòng của hắn đang lăng vân cửu tiêu, hắn chỉ có thể nhìn đến người có thể đuổi kịp bộ pháp của hắn. Hắn là Tứ gia, ngươi nếu dùng ánh mắt tầm thường kia đi nghiền ngẫm hắn, sai lầm rồi.”
Bích Dao cái hiểu cái không, chỉ nói: “Quận chúa thật sự có thể dung nàng ở trong phủ? Tứ gia nay cũng nên đối với quận chúa có lời mới phải.” Hai người này, làm sao khiến người ta nhìn không rõ ràng đâu.
Khanh Trần che miệng ho nhẹ vài tiếng: “Có cái gì không thể dung, trong lòng hắn nhận định là ngươi, bên người có ai cũng giống nhau. Trên triều đình nhiều việc như vậy, làm gì cần hắn phải quan tâm mấy việc nhỏ nhặt này, trong phủ cao thấp, chẳng lẽ ta còn quản không được ?”
Bích Dao rốt cục buông ra đề tài này, giúp nàng thay quần áo, không phải không có lo lắng nói: “Còn chưa có lập thu, quận chúa trên người sao lạnh vậy, ho khan nghe cũng không nhẹ, cũng nên truyền y thị lại đây nhìn xem.”
Khanh Trần long long quần áo: “Ta chính là đại phu, còn cần người khác xem.”
Bích Dao thấp giọng lầu bầu nói:“Là đại phu khả cũng không tự trị được bệnh, sáng nay thuốc còn chưa uống.”
Bích Dao hiện tại là càng ngày càng giống Bạch phu nhân, luôn đi theo dặn dò không để yên, Khanh Trần cười lắc lắc đầu, trước mắt lại đột nhiên hiện lên vẻ mặt Dạ Thiên Lăng mới vừa rồi nhắc tới Ân gia một chút, cực phức tạp , không chỉ có vì xuyến băng lam tinh kia mà bất mãn. Là thủ đoạn Dạ Thiên Trạm ở Hộ bộ bắt đầu hiện ra đi, nàng dọc theo nhà thuỷ tạ vọng ra ngoài rất xa, lướt qua đạm lung như yên thủy sắc, nếu là toàn bộ là hoa sen, thật có vài phần giống hồ sen trong Trạm vương phủ, nói vậy ngọc bạch lộ châu Ngưng Thúy, hồ sen kia năm nay cũng nở vô cùng tốt.
Khanh Trần đem ánh mắt nhìn một mảnh chân trời xa xa, lĩnh sĩ tộc phong tao, tụ thiên hạ hiền đức, Dạ Thiên Trạm sao lại dung người dao động căn cơ quý tộc, sớm muộn gì liền có thời điểm cứng đối cứng. Phía trước coi như nắm tay kháng thế Cửu hoàng tử, nay đường quang, chỉ sợ không còn nguyên nhân để đồng tâm tề lực.
Nhìn như ôn nhuận, nhìn như thanh lãnh, hai người kia, ai cũng sẽ không dễ dàng dừng tay.
/161
|