Bóng đen nhắm đầu Nam Cung Minh bay xẹt tới, nhanh đến nổi mắt người trông không kịp.
Một ý niệm vụt thoáng qua tiềm thức của Tử Lăng:
"À! Đây mới là La Sát Nữ Tiét Hoa Diễm" Biết gặp phải tay địch thủ vô cùng lợi hại, Nam Cung Minh chỉ kịp bổ nhào né tránh.
Người lạ khẻ hừ một tiếng:
-Lão già kia! Thủ đoạn của ngươi quá tàn ác, ngươi khó thoát khỏi tay ta.
Tiếng nói chưa dứt, người lạ vội đưa chưởng quét mạnh.
Nam Cung Minh thừa biết đối thủ vô cùng lợi hại, nên vội đưa song chưởng nghinh đở, đồng thời quát to:
-Tiết Hoa Diễm! Lão phu đã sớm biết quỹ kế của ngươi rồi.
Thừa biết năng lực của Tiết Hoa Diễm, nên lão già tận dụng mười phần công lực ra đó đở, nào ngờ kình lực của lão ta chạm phải chưởng phong mềm nhũn của đối phương, biến ra vô dụng. Chưởng lực đưa ra quá sức làm lão mất thăng bằng, thân hình bị mất đà ngã ra phía trước… Đòn dụ của Tiết Hoa Diễm hoàn toàn thành công, bà ta cất tiếng cười lên khanh khách. Nhanh như cắt, bà đưa thêm một chưởng chí mạng nhắm vào lưng lão già.
Nam Cung Minh nổi tiếng là tay dùng độc chuyên môn, võ công được liệt vào hạng xuất chúng, thế mà mới một chiêu đã bị Tiết Hoa Diễm quật ngã, mồm mũi đầy máu. Thương tích xem ra rất nặng.
Mặc dù Tiết Hoa Diễm đối với Tử Lăng và Thu Lăng có sẵn mặc cảm, nhưng thấy võ công của bà ta xuất quỹ nhập thần, hai người không khỏi tấm tắc khen thầm.
Lúc bấy giờ lão Nam Cung Minh đã không còn sức để chống cự, nhưng cũng gắng gượng quay mình lại, trợn trừng đôi mắt kêu to:
-Tiết Hoa Diễm! Ta hận không thể phân thây ngươi ra ngìn mãnh mới vừa mối cựu thù chất chứa mấy chục năm nay.
Bà lão cười chua chát:
-Hiện tai và tương lai ngươi sẽ mãi mãi không còn cơ hội ấy nửa.
Nam Cung Minh thở dài:
-Chưa hẳn là đúng… ngươi chưa chắc sống quá ba ngày nữa.
-Tại sao thế ?
-Có gì lạ đâu! Từ trong cốc cho đến ngoài đều được lão rải đầy chất độc. Chất này đã được dày công nghiên cứu và điều chế, nên người lạ vào đây, không tài nào ngửi thấy được. Hiện tại chất độc đã thấm vào tạng phủ ngươi quá nhiều rồi, dù rằng công lực ngươi có hơn người đi nữa, cũng không thể chịu đựng lâu quá ba ngày.
Tiết Hoa Diễm bật cười khanh khách:
-Thật như vậy hử ? ta thật rất tiếc là ngươi đã tính sai một nước.
-Chẳng nhẽ thân thể của bà đã luyện thành gang thép, không sợ thuốc độc của lão phu ?
Tiết Hoa Diễm vẩn thản nhiên:
-Không phải như ý của lão tưởng, có một điều là già này đã phòng xa, cho nên dù lão có dùng dù lão có dùng chất độc mấy đi nữa cũng không thể thương tổn đến thân thể ta được.
Nam Cung Minh tức tối thở dài:
-Mặc dù vậy, nếu lão phu thác xuống thành quỷ cũng sẽ tìm ngươi thanh toán… Tiết Hoa Diễm nghiêm nét mặt, đưa tay lên:
-Lão thất phu, trước khi chết còn muốn nói gì nửa không ?
Nam Cung Minh diềm nhiên nhắm mắt lại:
-Người chết là xong mọi việc, hà tất phải nhắn gởi làm chi cho nhọc.
-Thế thì tốt! Để ta hóa độ giùm ngươi.
Vừa nói xong, tau hửu của bà nhắm Nam Cung Minh chụp mạnh xuống.
Tình cảnh quá bi thương, Văn Tử Lăng bất giác cảm thấy lạnh cả xương sống, quay mặt đi chổ khác.
Giây lâu, không nghe thấy có tiếng động, Tử Lăng mới từ từ quay đầu lại.
Lão Nam Cung Minh vẩn nằm nghiêng dưới đất, còn tay hửu của bà Tiết Hoa Diễm đã buông thỏng xuống tự bao giờ.
Một bầu không khí đột ngột bao trùm cả không gian.
Giây phút nặng nề trôi qua, lão già từ từ mở mắt ra, ngạc nhiên hỏi:
-Sao bà chưa chụi xuống tay ?
Tiết Hoa Diễm lắc đầu chua xót:
-Khi chưa gặp mặt, ta nguyện sẽ phân thây ngươi ra làm muôn đoạn. Nhưng trong tình cảnh này ta vụt cảm thấy nao nao tấc dạ.
Trầm ngâm suy nghỉ giây lâu, Nam Cung Minh vụt kêu to:
-Lão phu tung hoành nơi chốn giang hồ mấy mươi năm dư, chưa từng bị ai xem thường khinh rẻ ra mặt. Thật ra tôi cảm thấy bà mới chính là người đáng thương nhất. Tuy vỏ công của bà đã đạt tới mức siêu quần, nhưng nổi đau khổ vẩn không thể háo giải được.
Nước mắt tuôn như mưa, Tiết Hoa Diễm cất giọng run run:
-Nam Cung Minh! Chỉ ngươi mới hiểu rỏ ta. Cả đời ta bị tình lụy. Đúng! Sự đau khổ của ta hơn ngươi thập phần.
Nam Cung Minh cười đau đớn:
-Sự gặp gở của tôi và bà hơi muộn, bằng không chúng mình đâu đến nổi này.
Tiết Hoa Diễm thở dài:
-Aét đây là tạo hóa! Chúng mình khó cưỡng lại được số mệnh. Hồi tưởng lại những việc đã làm thì không riêng hại người mà còn hại luôn chính mình.
-Chính tay bà đã hủy hoại một đời hạnh phúc của tôi và Nhạn Dung, nhưng vừa gặp mặt, lòng trắc ẩn đã xuôi tôi tha thứ cho bà vô điều kiện. Tại sao thế ? tôi vẩn chưa hiểu nổi. Rất có thể là do đau khổ đã dày vò tôi quá nhiều, cho nên tôi thấy dù giết bà để rửa hận cũng bằng thừa, vì bà đã bị sự trừng phạt của lương tâm cũng đã nặng lắm rồi.
Tiết Hoa Diễm lắc đầu thở dài:
Đù sao đi nửa, mấy chục năm về trước, lòng si tình của tôi đối với ông là sự thật, ông có hiểu không ?
-Chính vì thế, cho nên tôi mới tha thứ cho bà.
Tiết Hoa Diễm ngại ngùng hỏi:
-Chỉ có tha thứ thôi sao ?
-Tôi đã nói:
nếu không gặp Nhạn Dung trước thì có lẽ tôi và bà đã thành đôi bạn rồi.
Vừa nói xong, máu tươi từ miệng lão trào vọt ra, đôi vai run run, lão té ngữa xuống đất, không còn cựa quậy nửa.
Trông thấy tình trạng nguy ngập của lão già, Tiết Hoa Diễm vụt cảm thấy đau nhói trong tâm, vội cúi xuống lắc vai lão già hỏi:
-Nam Cung Minh! Oâng bị thương nặng đấy ư ?
không thấy lão trả lời, bà vội đưa hai tay xoa bóp khắp thân thể lão.
Thanh y lão nô và bà hắc y che mặt bị thương ngồi cách xa đấy hai trượng, thấy ngôn ngữ và động tác của Tiết Hoa Diễm, cả hai ngạc nhiên vô cùng, nhưng không một ai dám nói lời nào, chỉ ngồi yên tỉnh dưởng.
Sau một hồi xoa bóp, Nam Cung Minh dần dần tỉnh lại, lão thở phào một hơi dài:
-Võ công của bà quá đổi lợi hại, lão phu sợ e khó sống nổi.
Tiết Hoa Diễm ngắt lời:
-Chớ nên phí sức…! Hãy dữ chân khí. Tôi sẽ có biện pháp làm cho ông khôi phục lại sức khỏe.
Nam Cung Minh lắc đầu:
-Tôi chỉ sợ cho tánh mạng của bà đó thôi.
-Ông đã dùng độc dược ?
-Vâng! Tôi đã dùng Bạch Đầu Ô và Hắc Vỉ Phúc luyện thành. Một khi độc tố ấy đã nhập vào cơ thể thì không phương giải cứu.
-Như lời ông nói, tôi chắc khó thoát khỏi tử thần ?
-Tôi chắc củng sắp chết, tâm mạch lúc nhịp lúc ngừng, tánh mạng sợ e duy trì không được bao lâu nữa.
Tiết Hoa Diễm lắc đầu chua xót:
-Ngày kết cuộc của đôi ta thế này củng tạm vừa. Suốt đời tình ái hận chồng chất, sau rốt hiểu rỏ và thông cảm nhau, được nắm tay cùng thác, nhgĩ lại không còn ân hận gì nữa.
Nam Minh Cung lặng thinh không đáp.
Tạm ngưng giây lâu, Tiết Hoa Diễm nói tiếp:
-Tôi ngại rằng:
ông chết nhưng dạ chưa nguôi, vì trong thâm tâm ông vẩn còn hình bóng của Ngũ Nhạn Dung kia mà.
Lão già vẩn mặc nhiên không lên tiếng.
Bổng nhiên như nhớ sực việc quan trọng, Tiết Hoa Diễm kêu to:
được …! Nếu muốn sống sót, chúng ta còn có biện pháp.
Nam Cung Minh ngạc nhiên hỏi:
-Bà còn phương pháp nào ?
Đĩ độc trị độc! Nam Cung Minh như tĩnh ngộ kêu to:
-Kết quả chúng mình sẽ biến thành một kẻ khủng khiếp.
-Bất luận thành người gì cũng được…! Vì chúng mình không muốn chết…! Cho nên bất cứ với giá nào miễn sao chúng mình sống sót là được.
Bà trầm ngâm giây lâu rồi đoạn tiếp:
-Con bá Giang Tâm Mỹ hiện nay ở đâu ?
-Nó hiện đang ở trong cóc.
-Oâng đã đối đãi nó bằng cách nào ?
-Chẳng có chi! Chỉ tạm giam trong thạch động.
Tiết Hoa Diễm vụt quay về phía thanh y lão nô và người vận hắc y bịt mặt, quát:
-Hãy mau đi cứu tiểu thơ ra! Và lập tức mang ngay về Hiệp Lệ mật cung.
Thanh y lão nô hơi trù trừ đáp:
-Chúng tôi cả hai đều bị trúng độc.
Độc tố này không giết ngay sinh mạng của hai ngươi đâu. Hiện tại vẩn còn đủ thời giờ để đưa tiểu thơ về Hiệp Lệ sơn.
-Chúng tôi xin tuân mạng! Nói xong, cả hai cùng đứng dậy bước nhanh vào động.
Nam Cung Minh mệt nhọc hỏi:
-Lão phu tuy biết bà rất quý Giang Tâm Mỹ, nhưng chưa biết bà với nó có quan hệ gì ?
Tiết Hoa Diễm đáp:
-Nó là con gái của nhị nữ ta nhũ danh Giang Thanh Quân, nhưng nó không giống tánh mẹ nó chút nào.
-Bà vừa nói là sự thật đấy chứ ?
Tiết Hoa Diễm hừ một tiếng:
-Già này hà tất phải dối gạt ông làm gì…! Kỳ thật, những chuyện ấy không quan trọng mấy, điều cốt yếu là chúng ta nên lập tức rời khỏi nơi đây….
Chẳng đợi sự đồng ý của Nam Cung Minh, bà ta vội vàng cúi xuống xốc lão lên, nhún mình nhảy vút lên không, phút chốc đã biến mất. Tuy đã thấm độc, nhưng kinh công bà ta vẩn nhanh nhẹn vô cùng. Tử Lăng không khỏi âm thầm kính phục.
Mấy lòi trao đổi sau cùng của hai người, làm chàng nghi hoặc khó giải… Giang Nam Hạt quả quyết rằng Giang Thu Lăng là con ruột của Túy Tâm Tiên Tử, Tiết Hoa Diễm lại nói rằng Giang Tâm Mỹ Túy do Tâm Tiên Tử sinh ra. Thế thì người nào nói đúng ?
Chàng quay lại nhìn Giang Thu Lăng, lời nói của tổ mẩu làm nàng bối rối vô cùng. Vì lai lịch nàng còn trong vòng nghi vấn.
Chàng suy nghĩ giây lâu đoạn tiếp:
-Tiểu huynh phải vào trong cốc ngay mới được.
Giang Thu Lăng vội vàng tiếp lời:
để tiểu muội cùng Lăng ca đồng vào một lượt.
Tử Lăng biết không thể để nàng chợ đợi ở ngoài một mình được, chàng đưa mắt cân nhắc địa thế sơn cốc:
Trong và ngoài cốc điều có rải đầy chất độc, tốt hơn là chúng mình nên trèo núi mà vào. Nhưng phải khó nhọc lắm! -Tiểu muội tán thành ý kiến của Lăng ca.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, rồi đồng phi thanh nhảy vọt lên vách đá.
Hai người dùng thuật kinh công từ mõm đá này vượt qua mõm đá khác.
Một thời gian khó nhọc leo trèo, hai người đã tiến đến chót núi.
Trong cốc, cây Hồng Phong chen chúc dầy đặc. Thoạt nhìn qua, một màu đỏ rực.
Rất may sơn cốc không rộng lắm. Tuù lưng chừng núi trèo xuống, đã nom thấy ẩn hiện dưới đám rừng Hồng Phong những tòa kiến trúc bằng đá màu trắng.
Trong khoảng khắc, cả hai đã vượt được đoạn đường ngăn cách và nghiễm nhiên đứng trước nơi cư trú của lão Nam Cung Minh.
Tòa kiến trúc chừng độ sáu bảy tòa thạch thất trông có vẽ kiên cố vô cùng.
Văn Tử Lăng rất nóng lòng cho sự an nguy của Giang Tâm Mỹ nên không kịp suy nghĩ ra trong động có bị lão già rải độc hay không. Chàng hăng hái xông vào.
Xuyên qua mấy gian thạch động, chàng chợt nhìn thấy thanh y lão nô va bà áo đen bịt mặt đang cố sức để phá vỡ cửa một thạch động.
Một ý tưởng vụt qua ốc Tử Lăng:
"Có lẻ hai người đã khám phá ra đây là nơi giam giử Giang Tâm Mỹ" sau khi bị nhiễm độc, sức hai bà đã suy giảm nhiều nên gian động đá nho nhỏ hai người hiệp sức rất nhiều nhưng nó vẩn trơ trơ… tử Lăng vụt nhún mình nhảy tới quá to:
-Hãy dang ra! Nghe tiếng Tử Lăng hai bà cả kinh nhảy toang ra hai bên né tránh.
Một động tác thật nhanh, Tử Lăng tung vào cửa một cước thật mạnh "Ầm" Cánh cửa đá hàng ngìn cân bị chưởng phong ép bật tung ra.
Cả ba người không hẹn đồng xông và một lượt.
Động đá vắng lạnh, tuyệt nhiên không một bóng người. Chỉ có mùi ẩm thấp và tanh hôi của riêu đá xông lên khó ngửi.
Rảo mắt nhìn quanh quẩn, Tử Lăng bất chợt kêu to lên… Thì ra chàng vừa trông thấy Giang Thu Mỹ đang bị trói gò lại, treo lủng lẵng trên nóc động.
Nhanh nhẹn… chàng chỉ phong cắt đứt giây treo rồi đưa tay đón lấy thân hình cô bé đang rơi xuống.
Không chậm trể, chàng kẹp cô vào tay rồi chạy bay ra khỏi động.
Giang Thu Lăng vội vã phóng mình đuổi theo bén gót.
Vừa lúc hai người vừa đạp chân đến cửa đại sảnh, bỗng nhiên ba tiếng rít gió từ xa đưa đến, kế tiếp ba bóng đen bay xẹt vào động.
Thân pháp của họ cực kỳ nhanh lẹ, thoạt trông cũng đã biết họ là ba tay có bản lãnh tuyệt vời.
Thanh y lão nô và bà áo đen bịt mặt định rượt theo Tử Lăng để đoạt lại Giang Tâm Mỹ, nhưng chợt trông thấy kẻ lạ bay đến, vội vả quát to:
-Hãy đứng yên…! Các ngươi vào đây có dụng ý gì ?
đường ra cửa động bị ba người cản lại, Tử Lăng và Thu Lăng đành phải dừng bước.
Nhìn kỹ lại thì họ là ba vị đại sĩ già, mỗi người trên tay lâm le một thanh trường kiếm sáng loáng. Chéo áo vàng phất phơ, ba đạo sĩ chia ra đứng hình chân đỉnh, xem qua đủ biết họ quen lối ứng chiến tập thể.
Đạo sĩ đúng giữa bật cười ha hả:
-Bần đạo chúng tôi muốn mượn tánh mạng tiểu thơ của mấy vị để đổi lấy một vật nho nhỏ thôi.
Thanh y lão nô hét to:
-Chớ nói nhãm…! Bộ các ngươi không thích sống hay sao ?
vị đại sĩ mĩm cười:
-Ngươi biết chúng ta là ai không ?
-Là ai cũng mặc…! Nếu muốn sống, ta khuyên các ngươi đừng nên chạm đến chủ nhân của ta.
Đạo sĩ niệm phật và thốt:
-Lao Sơn Tam Đạo không đến nổi hèn nhát như người tưởng, bằng không đâu giám từ dường xa ngàn dặm đến đây.
Vị đạo sĩ đứng một bên có vẽ nóng tánh:
-Hai kẻ này là bộ hạ của yêu phụ, hà tất phải phí lời với họ vô ích, để bần đạo siêu độ giùm cho.
Nói xong lão liền vung kiếm đâm.
Ba đóa kiếm hoa từ trường kiếm lão đạo sĩ bay tỏa vây chặt lấy thanh y lão nô.
Một tiếng hét thê thảm vang lên, thân thể bà ta bị chém văng làm hai đoạn, máu tươi trào ra lênh láng.
Vị đạo sĩ kế bên cười khanh khách:
-Còn một bà, đến phiên bần tăng ra tay siêu độ.
Trường kiếm lão vung lên, kiếm quang vụt túa ra sáng rực.
Hắc y lão phụ vì thấm độc quá nhiều, hơi mòn sức kiệt, không đầy một chiêu, bà cũng đồng chung số phận với thanh y lão nô.
Thấy tình cảnh quá ư thê thảm, Tử Lăng hét to:
-Thủ đoạn của ba vị tàn nhẫn vô cùng, dù rằng họ có lỗi chăng nửa! Lão đạo sĩ đứng giữa gằn giọng:
-Việc làm của chúng ta nhà ngươi không quyền chất vấn…! Bây giờ hãy nghe ta, để con bé ấy xuống cho mau.
Tử Lăng cười lạt:
-Hành động của ba vị thiếu gia chưa phân biệt được chánh tà…, hãy thứ lỗi cho…, việc ấy không thể tuân mạng.
-Thế ra nhà ngươi không thích sống ?
Tử Lăng điềm nhiên đáp:
-Ba vị nhất định muốn ra tay, thiếu gia đương nhiên phải tự vệ. Việc thắng bại thì còn đợi thử sức mới biết được.
Một ý niệm vụt thoáng qua tiềm thức của Tử Lăng:
"À! Đây mới là La Sát Nữ Tiét Hoa Diễm" Biết gặp phải tay địch thủ vô cùng lợi hại, Nam Cung Minh chỉ kịp bổ nhào né tránh.
Người lạ khẻ hừ một tiếng:
-Lão già kia! Thủ đoạn của ngươi quá tàn ác, ngươi khó thoát khỏi tay ta.
Tiếng nói chưa dứt, người lạ vội đưa chưởng quét mạnh.
Nam Cung Minh thừa biết đối thủ vô cùng lợi hại, nên vội đưa song chưởng nghinh đở, đồng thời quát to:
-Tiết Hoa Diễm! Lão phu đã sớm biết quỹ kế của ngươi rồi.
Thừa biết năng lực của Tiết Hoa Diễm, nên lão già tận dụng mười phần công lực ra đó đở, nào ngờ kình lực của lão ta chạm phải chưởng phong mềm nhũn của đối phương, biến ra vô dụng. Chưởng lực đưa ra quá sức làm lão mất thăng bằng, thân hình bị mất đà ngã ra phía trước… Đòn dụ của Tiết Hoa Diễm hoàn toàn thành công, bà ta cất tiếng cười lên khanh khách. Nhanh như cắt, bà đưa thêm một chưởng chí mạng nhắm vào lưng lão già.
Nam Cung Minh nổi tiếng là tay dùng độc chuyên môn, võ công được liệt vào hạng xuất chúng, thế mà mới một chiêu đã bị Tiết Hoa Diễm quật ngã, mồm mũi đầy máu. Thương tích xem ra rất nặng.
Mặc dù Tiết Hoa Diễm đối với Tử Lăng và Thu Lăng có sẵn mặc cảm, nhưng thấy võ công của bà ta xuất quỹ nhập thần, hai người không khỏi tấm tắc khen thầm.
Lúc bấy giờ lão Nam Cung Minh đã không còn sức để chống cự, nhưng cũng gắng gượng quay mình lại, trợn trừng đôi mắt kêu to:
-Tiết Hoa Diễm! Ta hận không thể phân thây ngươi ra ngìn mãnh mới vừa mối cựu thù chất chứa mấy chục năm nay.
Bà lão cười chua chát:
-Hiện tai và tương lai ngươi sẽ mãi mãi không còn cơ hội ấy nửa.
Nam Cung Minh thở dài:
-Chưa hẳn là đúng… ngươi chưa chắc sống quá ba ngày nữa.
-Tại sao thế ?
-Có gì lạ đâu! Từ trong cốc cho đến ngoài đều được lão rải đầy chất độc. Chất này đã được dày công nghiên cứu và điều chế, nên người lạ vào đây, không tài nào ngửi thấy được. Hiện tại chất độc đã thấm vào tạng phủ ngươi quá nhiều rồi, dù rằng công lực ngươi có hơn người đi nữa, cũng không thể chịu đựng lâu quá ba ngày.
Tiết Hoa Diễm bật cười khanh khách:
-Thật như vậy hử ? ta thật rất tiếc là ngươi đã tính sai một nước.
-Chẳng nhẽ thân thể của bà đã luyện thành gang thép, không sợ thuốc độc của lão phu ?
Tiết Hoa Diễm vẩn thản nhiên:
-Không phải như ý của lão tưởng, có một điều là già này đã phòng xa, cho nên dù lão có dùng dù lão có dùng chất độc mấy đi nữa cũng không thể thương tổn đến thân thể ta được.
Nam Cung Minh tức tối thở dài:
-Mặc dù vậy, nếu lão phu thác xuống thành quỷ cũng sẽ tìm ngươi thanh toán… Tiết Hoa Diễm nghiêm nét mặt, đưa tay lên:
-Lão thất phu, trước khi chết còn muốn nói gì nửa không ?
Nam Cung Minh diềm nhiên nhắm mắt lại:
-Người chết là xong mọi việc, hà tất phải nhắn gởi làm chi cho nhọc.
-Thế thì tốt! Để ta hóa độ giùm ngươi.
Vừa nói xong, tau hửu của bà nhắm Nam Cung Minh chụp mạnh xuống.
Tình cảnh quá bi thương, Văn Tử Lăng bất giác cảm thấy lạnh cả xương sống, quay mặt đi chổ khác.
Giây lâu, không nghe thấy có tiếng động, Tử Lăng mới từ từ quay đầu lại.
Lão Nam Cung Minh vẩn nằm nghiêng dưới đất, còn tay hửu của bà Tiết Hoa Diễm đã buông thỏng xuống tự bao giờ.
Một bầu không khí đột ngột bao trùm cả không gian.
Giây phút nặng nề trôi qua, lão già từ từ mở mắt ra, ngạc nhiên hỏi:
-Sao bà chưa chụi xuống tay ?
Tiết Hoa Diễm lắc đầu chua xót:
-Khi chưa gặp mặt, ta nguyện sẽ phân thây ngươi ra làm muôn đoạn. Nhưng trong tình cảnh này ta vụt cảm thấy nao nao tấc dạ.
Trầm ngâm suy nghỉ giây lâu, Nam Cung Minh vụt kêu to:
-Lão phu tung hoành nơi chốn giang hồ mấy mươi năm dư, chưa từng bị ai xem thường khinh rẻ ra mặt. Thật ra tôi cảm thấy bà mới chính là người đáng thương nhất. Tuy vỏ công của bà đã đạt tới mức siêu quần, nhưng nổi đau khổ vẩn không thể háo giải được.
Nước mắt tuôn như mưa, Tiết Hoa Diễm cất giọng run run:
-Nam Cung Minh! Chỉ ngươi mới hiểu rỏ ta. Cả đời ta bị tình lụy. Đúng! Sự đau khổ của ta hơn ngươi thập phần.
Nam Cung Minh cười đau đớn:
-Sự gặp gở của tôi và bà hơi muộn, bằng không chúng mình đâu đến nổi này.
Tiết Hoa Diễm thở dài:
-Aét đây là tạo hóa! Chúng mình khó cưỡng lại được số mệnh. Hồi tưởng lại những việc đã làm thì không riêng hại người mà còn hại luôn chính mình.
-Chính tay bà đã hủy hoại một đời hạnh phúc của tôi và Nhạn Dung, nhưng vừa gặp mặt, lòng trắc ẩn đã xuôi tôi tha thứ cho bà vô điều kiện. Tại sao thế ? tôi vẩn chưa hiểu nổi. Rất có thể là do đau khổ đã dày vò tôi quá nhiều, cho nên tôi thấy dù giết bà để rửa hận cũng bằng thừa, vì bà đã bị sự trừng phạt của lương tâm cũng đã nặng lắm rồi.
Tiết Hoa Diễm lắc đầu thở dài:
Đù sao đi nửa, mấy chục năm về trước, lòng si tình của tôi đối với ông là sự thật, ông có hiểu không ?
-Chính vì thế, cho nên tôi mới tha thứ cho bà.
Tiết Hoa Diễm ngại ngùng hỏi:
-Chỉ có tha thứ thôi sao ?
-Tôi đã nói:
nếu không gặp Nhạn Dung trước thì có lẽ tôi và bà đã thành đôi bạn rồi.
Vừa nói xong, máu tươi từ miệng lão trào vọt ra, đôi vai run run, lão té ngữa xuống đất, không còn cựa quậy nửa.
Trông thấy tình trạng nguy ngập của lão già, Tiết Hoa Diễm vụt cảm thấy đau nhói trong tâm, vội cúi xuống lắc vai lão già hỏi:
-Nam Cung Minh! Oâng bị thương nặng đấy ư ?
không thấy lão trả lời, bà vội đưa hai tay xoa bóp khắp thân thể lão.
Thanh y lão nô và bà hắc y che mặt bị thương ngồi cách xa đấy hai trượng, thấy ngôn ngữ và động tác của Tiết Hoa Diễm, cả hai ngạc nhiên vô cùng, nhưng không một ai dám nói lời nào, chỉ ngồi yên tỉnh dưởng.
Sau một hồi xoa bóp, Nam Cung Minh dần dần tỉnh lại, lão thở phào một hơi dài:
-Võ công của bà quá đổi lợi hại, lão phu sợ e khó sống nổi.
Tiết Hoa Diễm ngắt lời:
-Chớ nên phí sức…! Hãy dữ chân khí. Tôi sẽ có biện pháp làm cho ông khôi phục lại sức khỏe.
Nam Cung Minh lắc đầu:
-Tôi chỉ sợ cho tánh mạng của bà đó thôi.
-Ông đã dùng độc dược ?
-Vâng! Tôi đã dùng Bạch Đầu Ô và Hắc Vỉ Phúc luyện thành. Một khi độc tố ấy đã nhập vào cơ thể thì không phương giải cứu.
-Như lời ông nói, tôi chắc khó thoát khỏi tử thần ?
-Tôi chắc củng sắp chết, tâm mạch lúc nhịp lúc ngừng, tánh mạng sợ e duy trì không được bao lâu nữa.
Tiết Hoa Diễm lắc đầu chua xót:
-Ngày kết cuộc của đôi ta thế này củng tạm vừa. Suốt đời tình ái hận chồng chất, sau rốt hiểu rỏ và thông cảm nhau, được nắm tay cùng thác, nhgĩ lại không còn ân hận gì nữa.
Nam Minh Cung lặng thinh không đáp.
Tạm ngưng giây lâu, Tiết Hoa Diễm nói tiếp:
-Tôi ngại rằng:
ông chết nhưng dạ chưa nguôi, vì trong thâm tâm ông vẩn còn hình bóng của Ngũ Nhạn Dung kia mà.
Lão già vẩn mặc nhiên không lên tiếng.
Bổng nhiên như nhớ sực việc quan trọng, Tiết Hoa Diễm kêu to:
được …! Nếu muốn sống sót, chúng ta còn có biện pháp.
Nam Cung Minh ngạc nhiên hỏi:
-Bà còn phương pháp nào ?
Đĩ độc trị độc! Nam Cung Minh như tĩnh ngộ kêu to:
-Kết quả chúng mình sẽ biến thành một kẻ khủng khiếp.
-Bất luận thành người gì cũng được…! Vì chúng mình không muốn chết…! Cho nên bất cứ với giá nào miễn sao chúng mình sống sót là được.
Bà trầm ngâm giây lâu rồi đoạn tiếp:
-Con bá Giang Tâm Mỹ hiện nay ở đâu ?
-Nó hiện đang ở trong cóc.
-Oâng đã đối đãi nó bằng cách nào ?
-Chẳng có chi! Chỉ tạm giam trong thạch động.
Tiết Hoa Diễm vụt quay về phía thanh y lão nô và người vận hắc y bịt mặt, quát:
-Hãy mau đi cứu tiểu thơ ra! Và lập tức mang ngay về Hiệp Lệ mật cung.
Thanh y lão nô hơi trù trừ đáp:
-Chúng tôi cả hai đều bị trúng độc.
Độc tố này không giết ngay sinh mạng của hai ngươi đâu. Hiện tại vẩn còn đủ thời giờ để đưa tiểu thơ về Hiệp Lệ sơn.
-Chúng tôi xin tuân mạng! Nói xong, cả hai cùng đứng dậy bước nhanh vào động.
Nam Cung Minh mệt nhọc hỏi:
-Lão phu tuy biết bà rất quý Giang Tâm Mỹ, nhưng chưa biết bà với nó có quan hệ gì ?
Tiết Hoa Diễm đáp:
-Nó là con gái của nhị nữ ta nhũ danh Giang Thanh Quân, nhưng nó không giống tánh mẹ nó chút nào.
-Bà vừa nói là sự thật đấy chứ ?
Tiết Hoa Diễm hừ một tiếng:
-Già này hà tất phải dối gạt ông làm gì…! Kỳ thật, những chuyện ấy không quan trọng mấy, điều cốt yếu là chúng ta nên lập tức rời khỏi nơi đây….
Chẳng đợi sự đồng ý của Nam Cung Minh, bà ta vội vàng cúi xuống xốc lão lên, nhún mình nhảy vút lên không, phút chốc đã biến mất. Tuy đã thấm độc, nhưng kinh công bà ta vẩn nhanh nhẹn vô cùng. Tử Lăng không khỏi âm thầm kính phục.
Mấy lòi trao đổi sau cùng của hai người, làm chàng nghi hoặc khó giải… Giang Nam Hạt quả quyết rằng Giang Thu Lăng là con ruột của Túy Tâm Tiên Tử, Tiết Hoa Diễm lại nói rằng Giang Tâm Mỹ Túy do Tâm Tiên Tử sinh ra. Thế thì người nào nói đúng ?
Chàng quay lại nhìn Giang Thu Lăng, lời nói của tổ mẩu làm nàng bối rối vô cùng. Vì lai lịch nàng còn trong vòng nghi vấn.
Chàng suy nghĩ giây lâu đoạn tiếp:
-Tiểu huynh phải vào trong cốc ngay mới được.
Giang Thu Lăng vội vàng tiếp lời:
để tiểu muội cùng Lăng ca đồng vào một lượt.
Tử Lăng biết không thể để nàng chợ đợi ở ngoài một mình được, chàng đưa mắt cân nhắc địa thế sơn cốc:
Trong và ngoài cốc điều có rải đầy chất độc, tốt hơn là chúng mình nên trèo núi mà vào. Nhưng phải khó nhọc lắm! -Tiểu muội tán thành ý kiến của Lăng ca.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, rồi đồng phi thanh nhảy vọt lên vách đá.
Hai người dùng thuật kinh công từ mõm đá này vượt qua mõm đá khác.
Một thời gian khó nhọc leo trèo, hai người đã tiến đến chót núi.
Trong cốc, cây Hồng Phong chen chúc dầy đặc. Thoạt nhìn qua, một màu đỏ rực.
Rất may sơn cốc không rộng lắm. Tuù lưng chừng núi trèo xuống, đã nom thấy ẩn hiện dưới đám rừng Hồng Phong những tòa kiến trúc bằng đá màu trắng.
Trong khoảng khắc, cả hai đã vượt được đoạn đường ngăn cách và nghiễm nhiên đứng trước nơi cư trú của lão Nam Cung Minh.
Tòa kiến trúc chừng độ sáu bảy tòa thạch thất trông có vẽ kiên cố vô cùng.
Văn Tử Lăng rất nóng lòng cho sự an nguy của Giang Tâm Mỹ nên không kịp suy nghĩ ra trong động có bị lão già rải độc hay không. Chàng hăng hái xông vào.
Xuyên qua mấy gian thạch động, chàng chợt nhìn thấy thanh y lão nô va bà áo đen bịt mặt đang cố sức để phá vỡ cửa một thạch động.
Một ý tưởng vụt qua ốc Tử Lăng:
"Có lẻ hai người đã khám phá ra đây là nơi giam giử Giang Tâm Mỹ" sau khi bị nhiễm độc, sức hai bà đã suy giảm nhiều nên gian động đá nho nhỏ hai người hiệp sức rất nhiều nhưng nó vẩn trơ trơ… tử Lăng vụt nhún mình nhảy tới quá to:
-Hãy dang ra! Nghe tiếng Tử Lăng hai bà cả kinh nhảy toang ra hai bên né tránh.
Một động tác thật nhanh, Tử Lăng tung vào cửa một cước thật mạnh "Ầm" Cánh cửa đá hàng ngìn cân bị chưởng phong ép bật tung ra.
Cả ba người không hẹn đồng xông và một lượt.
Động đá vắng lạnh, tuyệt nhiên không một bóng người. Chỉ có mùi ẩm thấp và tanh hôi của riêu đá xông lên khó ngửi.
Rảo mắt nhìn quanh quẩn, Tử Lăng bất chợt kêu to lên… Thì ra chàng vừa trông thấy Giang Thu Mỹ đang bị trói gò lại, treo lủng lẵng trên nóc động.
Nhanh nhẹn… chàng chỉ phong cắt đứt giây treo rồi đưa tay đón lấy thân hình cô bé đang rơi xuống.
Không chậm trể, chàng kẹp cô vào tay rồi chạy bay ra khỏi động.
Giang Thu Lăng vội vã phóng mình đuổi theo bén gót.
Vừa lúc hai người vừa đạp chân đến cửa đại sảnh, bỗng nhiên ba tiếng rít gió từ xa đưa đến, kế tiếp ba bóng đen bay xẹt vào động.
Thân pháp của họ cực kỳ nhanh lẹ, thoạt trông cũng đã biết họ là ba tay có bản lãnh tuyệt vời.
Thanh y lão nô và bà áo đen bịt mặt định rượt theo Tử Lăng để đoạt lại Giang Tâm Mỹ, nhưng chợt trông thấy kẻ lạ bay đến, vội vả quát to:
-Hãy đứng yên…! Các ngươi vào đây có dụng ý gì ?
đường ra cửa động bị ba người cản lại, Tử Lăng và Thu Lăng đành phải dừng bước.
Nhìn kỹ lại thì họ là ba vị đại sĩ già, mỗi người trên tay lâm le một thanh trường kiếm sáng loáng. Chéo áo vàng phất phơ, ba đạo sĩ chia ra đứng hình chân đỉnh, xem qua đủ biết họ quen lối ứng chiến tập thể.
Đạo sĩ đúng giữa bật cười ha hả:
-Bần đạo chúng tôi muốn mượn tánh mạng tiểu thơ của mấy vị để đổi lấy một vật nho nhỏ thôi.
Thanh y lão nô hét to:
-Chớ nói nhãm…! Bộ các ngươi không thích sống hay sao ?
vị đại sĩ mĩm cười:
-Ngươi biết chúng ta là ai không ?
-Là ai cũng mặc…! Nếu muốn sống, ta khuyên các ngươi đừng nên chạm đến chủ nhân của ta.
Đạo sĩ niệm phật và thốt:
-Lao Sơn Tam Đạo không đến nổi hèn nhát như người tưởng, bằng không đâu giám từ dường xa ngàn dặm đến đây.
Vị đạo sĩ đứng một bên có vẽ nóng tánh:
-Hai kẻ này là bộ hạ của yêu phụ, hà tất phải phí lời với họ vô ích, để bần đạo siêu độ giùm cho.
Nói xong lão liền vung kiếm đâm.
Ba đóa kiếm hoa từ trường kiếm lão đạo sĩ bay tỏa vây chặt lấy thanh y lão nô.
Một tiếng hét thê thảm vang lên, thân thể bà ta bị chém văng làm hai đoạn, máu tươi trào ra lênh láng.
Vị đạo sĩ kế bên cười khanh khách:
-Còn một bà, đến phiên bần tăng ra tay siêu độ.
Trường kiếm lão vung lên, kiếm quang vụt túa ra sáng rực.
Hắc y lão phụ vì thấm độc quá nhiều, hơi mòn sức kiệt, không đầy một chiêu, bà cũng đồng chung số phận với thanh y lão nô.
Thấy tình cảnh quá ư thê thảm, Tử Lăng hét to:
-Thủ đoạn của ba vị tàn nhẫn vô cùng, dù rằng họ có lỗi chăng nửa! Lão đạo sĩ đứng giữa gằn giọng:
-Việc làm của chúng ta nhà ngươi không quyền chất vấn…! Bây giờ hãy nghe ta, để con bé ấy xuống cho mau.
Tử Lăng cười lạt:
-Hành động của ba vị thiếu gia chưa phân biệt được chánh tà…, hãy thứ lỗi cho…, việc ấy không thể tuân mạng.
-Thế ra nhà ngươi không thích sống ?
Tử Lăng điềm nhiên đáp:
-Ba vị nhất định muốn ra tay, thiếu gia đương nhiên phải tự vệ. Việc thắng bại thì còn đợi thử sức mới biết được.
/72
|