Tử Lăng vội chạy đến mở cửa, hai đại hán bưng mỗi người một mâm cơm đầy thức ăn.
Hai người để mâm cơm trên bàn và lặng lẽ rút lui.
Tử Lăng vội vã đóng cửa lại và cùng Nhất Thóc Dã Tẩu ngồi vào bàn.
Sẵn bụng đói gặp bữa cơm thịnh sọan, hai người ngồi vào bàn ăn ngon lành, Nhất Thóc Dã Tẩu với giọng quả quyết nói:
- Hiện giờ chắc đã quá canh ba, chúng mình ăn xong phải khởi sự động thủ.
Văn Tử Lăng tỏ vẻ lo lắng:
- Lão tiền bối chắc đã sẵn có kế hoạch, việc tiến hành chúng mình di nhiên càng sớm càng hay, nhưng còn độc khí mà chúng mình đã bị tiêm nhiễm, một khi thoát ra khỏi động, thời gian chịu đựng không quá bảy ngày, lão tiền bối nghi sao một khi độc tố bộc phát?
Nhất Thóc Dã Tẩu thản nhiên đáp:
- Lúc nãy lão phu quan sát chỗ giống cây kỳ lạ ấy, thường trực có bốn tên cao thủ luân phiên canh gác ngày đêm, trong đám cây đấy có vài cây có quả đặc biệt to hơn những quả kia nhiều, được rào lại bằng những chắn song sắt, lão nghi chắc chắn là những quả có thể giải được chất độc tố của động phủ này.
Tử Lăng phấn khởi hỏi tiếp:
- Như thế thì hai cha con lão động chủ đã giữ làm của riêng, nhứt định không để cho ai động tới những quả ấy.
Lão già gật đầu:
- Lão nghi chắc chắn phải như thế, nhưng hai cha con hắn tiếc rẻ, chưa chịu rời khỏi động này, cho nên vẫn còn bị độc tố tiêm nhiễm mãi, và phải luôn luôn sử dụng những quả ấy, những cây có quả lớn luôn được rào kỹ lưỡng, thủ hạ của hắn không chắc không mong sờ mó đến nó được, duy chỉ giành riêng cho cha con hắn mà thôi.
Văn Tử Lăng hỏi tiếp:
- Còn kế hoạch hành động của lão tiền bối?
Lão già gật gù giải thích:
- Chuyện rất đơn giản, chúng mình trước tiên cứu thoát Giang Thu Lăng và kế tiếp thừa thế hạ cho xong bốn tên canh giữ, đoạn cấp tốc hái một số lượng quả vừa đủ dùng và lập tức rời khỏi động này, như thế có phải công đức đều toàn vẹn không?
- Còn vạn nhất lão Ngu Độc thần quân phát giác kịp, và chạy ra ngăn cản, lão ấy lại giỏi về môn dùng độc, lúc ấy lão tiền bối có biện pháp gì?
Nhất Thóc Dã Tẩu trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp:
- Chúng mình phải cố gắng hết sức mới mong cứu được Giang cô nương ra khỏi động này, nếu quá e dè sợ sệt, thì tốt hơn lão phu ở lại động làm chức Tổng hộ pháp đành phó mặc cho số phận, chẳng khoẻ hơn ư.
Tử Lăng đỏ mặt hổ thẹn, nín lặng không dám hỏi nữa. Ăn xong hai người vội vã đứng dậy, bước ra.
Nhất Thóc Dã Tẩu nhanh nhẹn mở cửa, lão quen thuộc đi trước dẫn đuờng.
Thông lộ đèn nến sáng choang, nhưng không một bóng người.
Hai người khoan thai cất bước, đề phòng gặp người đi tuần hành có thể mượn cớ nhàn du che đậy.
Sau ba bốn khúc quanh, ánh đèn nến thưa dần, hai ngưòi dấn bước trong dãy hành lang nửa mờ nửa tỏ.
Nhất Thóc Dã Tẩu vụt đứng dừng lại khẽ bảo:
- Rẽ sang phía tả là nơi giam giữ Giang Thư Lăng, nơi vùng cấm địa ấy mà gặp phải người đi tuần, chúng mình không còn lý do gì giải thích nữa. Nếu chẳng may gặp phải bọn chúng, chỉ còn nước giết sạch để ém kín miệng, bằng không chúng mình hoạ hổ bất thành, còn rước vạ vào thân.
Văn Tử Lăng gật đầu:
- Tại hạ hiểu rõ sứ mạng và trách nhiệm của chúng mình, không còn nước rút lui được nữa.
Cả hai bèn rẽ sang ngã phía tả thẳng tiến.
Đuờng hầm dẫn hai người đến một gian thạch thất âm u quả nhiên có một người dáng vóc yểu điệu, tóc tai rối bù, hai tay bị trói ngược ra sau, chân bị xiềng vào chấn song, trông có vẻ thảm hại vô cùng.
Chàng bị xúc động mạnh, run run khẽ gọi:
- Lăng muội..! Lăng muội!
Không thấy tiếng trả lời.
Nhất Thóc Dã Tẩu khẽ bảo:
- Thôi! Cậu đừng gọi nữa ! Việc quan trọng là cứu nàng thoát khỏi nơi đây kẻo trễ.
Lão già lặng lẽ nhìn chấn song kiên cố, đoạn quay sang phía Tử Lăng thốt:
- Văn thiếu hiệp đã luyện võ công trong quyển Mai Chu bửu lục, đối với chấn song sắt này phá huỷ nó chắc không khó.
Văn Tử Lăng vội đáp:
- Nếu sử dụng môn Thực vật thần công, thì những chấn song này có thể chặt đứt một cách dễ dàng, nhưng tôi còn e ngại một khi chống đỡ của chấn song không còn nữa, thì trần hầm sẽ sụp xuống, và sẽ nguy hại cho tính mạng của Giang Thu Lăng.
Lão già suy nghĩ giây lát rồi thốt:
- Lão có phương pháp như vậy, thiếu hiệp cứ việc phá huỷ song sắt, còn lão dùng chưởng lực nâng đỡ trần hầm, như thế sẽ an toàn hơn.
Tử Lăng tán đồng biện pháp ấy, liền vận dụng công lực quét mạnh vào song sắt.
Thanh âm sè sè phát ra từ môn thần công của Tử Lăng tung ra chém đứt một số song sắt, luôn tiện chặt đứt phăng một gốc thạch trụ chống đỡ toà hầm.
Nhất Thóc Dã Tẩu vụt thu chưởng buông tay xuống bất cười:
- Chúng mình đã quá lo xa, cột đá và thạch động là một khối được nhân lực đục khoét mà thành dù có chém phăng tất cả cột đá nơi đây, thạch động vẫn y nguyên không hề sụp đổ.
Tử Lăng nóng ruột vội vã xông vào động.
Giang Thu Lăng đang trong tình trạng hôn mê, chàng vội dùng Thực vật thần công phá hủy gông cùm ở tay và chân nàng.
Chàng còn đang phân vân, vì mặc dù đã đính hôn nhưng chưa chung sống, chàng còn e ngại việc nam nữ thụ thụ bất thân.
Lão già vội nổi cáu gắt:
- Không xốc nàng lên tẩu thoát, còn chờ gì nữa?
Lão nói xong vội quảy quả lui ra.
Tử Lăng không dám chậm chễ, vội vàng xốc nàng lên, nhanh nhẹn rút lui ra khỏi thạch thất.
Vượt qua ba bốn địa đạo, hai người vụt thấy trước mặt một khoảng đất trống rộng rãi, đèn nến sáng rực.
Nhất Thóc Dã Tẩu đua tay chỉ vào một góc tối kín đáo:
- Hãy giấu nàng vào đấy.
Tử Lăng nhẹ nhàng đặt nàng vào một góc, chàng nhìn kỹ lại, thì ra đây là một hoa viên, bốn phía đèn lồng treo lủng lẳng, trên những cành hoa lá tươi tốt, hương thơm ngạt ngào.
Cách đấy độ hai chục trượng, một vòng rào bao quanh một khu riêng biệt, vuông độ vài trượng, bên trong vòng rào có đầy những quả chín đỏ au đè nặng trên những cánh không lá.
Bốn góc vườn chực sẵn bốn gã đại hán tay lăm le thanh trường kiếm tới lui canh tuần.
Sau khi đặt Giang Thu Lăng vào một góc kín đáo, Tử Lăng và Nhất Thóc Dã Tẩu thong thả đi tới ra vẻ như người du ngoạn.
Một tiếng quát to vang dội cả hang động:
- Hãy đứng lại!
Tử Lăng giật mình chưa biết tính sao, Nhất Thóc Dã Tẩu liền trầm giọng quát to:
- Các ngươi chưa biết lão phu hay sao?
Vừa nói lão vừa tiếp tục bước sấn tới, đồng thời dùng phép truyền âm nhập mật bảo Tử Lăng:
- Bốn người này đều là tay cao thủ, chúng mình thừa thế mỗi người hạ hai tên, phải hành động thật nhanh, điều tối quan trọng là đừng để cho bọn chúng lên tiếng mà hư đại sự.
Hai tên tuần canh vội vã bước tới, ngăn cản không cho lão già bước tới:
- Hai vị có lệnh phù củaThần quân chứ?
Nhất Thóc Dã Tẩu giả như không biết:
- Phù lệnh để làm gì?
Một tên đại hán cầm đầu trong bọn gằn giong nói:
- Chúng tôi được lệnh của Thần quân, có phận sự ở tại đây canh giữ tiên quả, nếu không có lệnh phù của Thần quân, tuyệt đối không được đến gần.
Nhất Thóc Dã Tẩu trầm giọng tốt:
- Mặc dù chưa đến đây được bao lâu, nhưng các ngươi có lẽ chắc biết lão phu là ai rồi chứ?
Người nọ gật đầu:
- Chúng tôi cũng vừa biêt được tiền bối là bạn thân của Thần quân, và lại cũng sắp nhậm chức Tổng hộ pháp của bổn bang, nhưng kẻ thuộc hạ không dám trái lệnh của Thần quân.
Nhất Thóc Dã Tẩu đua tay chỉ vào Tử Lăng:
- Các ngươi biết người này chứ?
- Nghe nói thiếu hiệp được công chúa kén chọn là rể đồng sàng.
Tử Lăng bất giác đỏ mặt, chàng giả bộ không hiểu bước sấn tới hỏi:
- Ồ! Đây là Vô Diệp tiên quả của bổn động đấy à?
Câu hỏi của chàng hơi thừa, song trong rãy giào, những quả đỏ hồng, tuyệt đẹp đang phơi mình trên những cành nặng triu.
Bỗng nhiên....
Hai gã đại hán nhảy vút đến trước mặt Tử Lăng, đưa kiếm ra cản ngăn chàng lại.
Hai người để mâm cơm trên bàn và lặng lẽ rút lui.
Tử Lăng vội vã đóng cửa lại và cùng Nhất Thóc Dã Tẩu ngồi vào bàn.
Sẵn bụng đói gặp bữa cơm thịnh sọan, hai người ngồi vào bàn ăn ngon lành, Nhất Thóc Dã Tẩu với giọng quả quyết nói:
- Hiện giờ chắc đã quá canh ba, chúng mình ăn xong phải khởi sự động thủ.
Văn Tử Lăng tỏ vẻ lo lắng:
- Lão tiền bối chắc đã sẵn có kế hoạch, việc tiến hành chúng mình di nhiên càng sớm càng hay, nhưng còn độc khí mà chúng mình đã bị tiêm nhiễm, một khi thoát ra khỏi động, thời gian chịu đựng không quá bảy ngày, lão tiền bối nghi sao một khi độc tố bộc phát?
Nhất Thóc Dã Tẩu thản nhiên đáp:
- Lúc nãy lão phu quan sát chỗ giống cây kỳ lạ ấy, thường trực có bốn tên cao thủ luân phiên canh gác ngày đêm, trong đám cây đấy có vài cây có quả đặc biệt to hơn những quả kia nhiều, được rào lại bằng những chắn song sắt, lão nghi chắc chắn là những quả có thể giải được chất độc tố của động phủ này.
Tử Lăng phấn khởi hỏi tiếp:
- Như thế thì hai cha con lão động chủ đã giữ làm của riêng, nhứt định không để cho ai động tới những quả ấy.
Lão già gật đầu:
- Lão nghi chắc chắn phải như thế, nhưng hai cha con hắn tiếc rẻ, chưa chịu rời khỏi động này, cho nên vẫn còn bị độc tố tiêm nhiễm mãi, và phải luôn luôn sử dụng những quả ấy, những cây có quả lớn luôn được rào kỹ lưỡng, thủ hạ của hắn không chắc không mong sờ mó đến nó được, duy chỉ giành riêng cho cha con hắn mà thôi.
Văn Tử Lăng hỏi tiếp:
- Còn kế hoạch hành động của lão tiền bối?
Lão già gật gù giải thích:
- Chuyện rất đơn giản, chúng mình trước tiên cứu thoát Giang Thu Lăng và kế tiếp thừa thế hạ cho xong bốn tên canh giữ, đoạn cấp tốc hái một số lượng quả vừa đủ dùng và lập tức rời khỏi động này, như thế có phải công đức đều toàn vẹn không?
- Còn vạn nhất lão Ngu Độc thần quân phát giác kịp, và chạy ra ngăn cản, lão ấy lại giỏi về môn dùng độc, lúc ấy lão tiền bối có biện pháp gì?
Nhất Thóc Dã Tẩu trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp:
- Chúng mình phải cố gắng hết sức mới mong cứu được Giang cô nương ra khỏi động này, nếu quá e dè sợ sệt, thì tốt hơn lão phu ở lại động làm chức Tổng hộ pháp đành phó mặc cho số phận, chẳng khoẻ hơn ư.
Tử Lăng đỏ mặt hổ thẹn, nín lặng không dám hỏi nữa. Ăn xong hai người vội vã đứng dậy, bước ra.
Nhất Thóc Dã Tẩu nhanh nhẹn mở cửa, lão quen thuộc đi trước dẫn đuờng.
Thông lộ đèn nến sáng choang, nhưng không một bóng người.
Hai người khoan thai cất bước, đề phòng gặp người đi tuần hành có thể mượn cớ nhàn du che đậy.
Sau ba bốn khúc quanh, ánh đèn nến thưa dần, hai ngưòi dấn bước trong dãy hành lang nửa mờ nửa tỏ.
Nhất Thóc Dã Tẩu vụt đứng dừng lại khẽ bảo:
- Rẽ sang phía tả là nơi giam giữ Giang Thư Lăng, nơi vùng cấm địa ấy mà gặp phải người đi tuần, chúng mình không còn lý do gì giải thích nữa. Nếu chẳng may gặp phải bọn chúng, chỉ còn nước giết sạch để ém kín miệng, bằng không chúng mình hoạ hổ bất thành, còn rước vạ vào thân.
Văn Tử Lăng gật đầu:
- Tại hạ hiểu rõ sứ mạng và trách nhiệm của chúng mình, không còn nước rút lui được nữa.
Cả hai bèn rẽ sang ngã phía tả thẳng tiến.
Đuờng hầm dẫn hai người đến một gian thạch thất âm u quả nhiên có một người dáng vóc yểu điệu, tóc tai rối bù, hai tay bị trói ngược ra sau, chân bị xiềng vào chấn song, trông có vẻ thảm hại vô cùng.
Chàng bị xúc động mạnh, run run khẽ gọi:
- Lăng muội..! Lăng muội!
Không thấy tiếng trả lời.
Nhất Thóc Dã Tẩu khẽ bảo:
- Thôi! Cậu đừng gọi nữa ! Việc quan trọng là cứu nàng thoát khỏi nơi đây kẻo trễ.
Lão già lặng lẽ nhìn chấn song kiên cố, đoạn quay sang phía Tử Lăng thốt:
- Văn thiếu hiệp đã luyện võ công trong quyển Mai Chu bửu lục, đối với chấn song sắt này phá huỷ nó chắc không khó.
Văn Tử Lăng vội đáp:
- Nếu sử dụng môn Thực vật thần công, thì những chấn song này có thể chặt đứt một cách dễ dàng, nhưng tôi còn e ngại một khi chống đỡ của chấn song không còn nữa, thì trần hầm sẽ sụp xuống, và sẽ nguy hại cho tính mạng của Giang Thu Lăng.
Lão già suy nghĩ giây lát rồi thốt:
- Lão có phương pháp như vậy, thiếu hiệp cứ việc phá huỷ song sắt, còn lão dùng chưởng lực nâng đỡ trần hầm, như thế sẽ an toàn hơn.
Tử Lăng tán đồng biện pháp ấy, liền vận dụng công lực quét mạnh vào song sắt.
Thanh âm sè sè phát ra từ môn thần công của Tử Lăng tung ra chém đứt một số song sắt, luôn tiện chặt đứt phăng một gốc thạch trụ chống đỡ toà hầm.
Nhất Thóc Dã Tẩu vụt thu chưởng buông tay xuống bất cười:
- Chúng mình đã quá lo xa, cột đá và thạch động là một khối được nhân lực đục khoét mà thành dù có chém phăng tất cả cột đá nơi đây, thạch động vẫn y nguyên không hề sụp đổ.
Tử Lăng nóng ruột vội vã xông vào động.
Giang Thu Lăng đang trong tình trạng hôn mê, chàng vội dùng Thực vật thần công phá hủy gông cùm ở tay và chân nàng.
Chàng còn đang phân vân, vì mặc dù đã đính hôn nhưng chưa chung sống, chàng còn e ngại việc nam nữ thụ thụ bất thân.
Lão già vội nổi cáu gắt:
- Không xốc nàng lên tẩu thoát, còn chờ gì nữa?
Lão nói xong vội quảy quả lui ra.
Tử Lăng không dám chậm chễ, vội vàng xốc nàng lên, nhanh nhẹn rút lui ra khỏi thạch thất.
Vượt qua ba bốn địa đạo, hai người vụt thấy trước mặt một khoảng đất trống rộng rãi, đèn nến sáng rực.
Nhất Thóc Dã Tẩu đua tay chỉ vào một góc tối kín đáo:
- Hãy giấu nàng vào đấy.
Tử Lăng nhẹ nhàng đặt nàng vào một góc, chàng nhìn kỹ lại, thì ra đây là một hoa viên, bốn phía đèn lồng treo lủng lẳng, trên những cành hoa lá tươi tốt, hương thơm ngạt ngào.
Cách đấy độ hai chục trượng, một vòng rào bao quanh một khu riêng biệt, vuông độ vài trượng, bên trong vòng rào có đầy những quả chín đỏ au đè nặng trên những cánh không lá.
Bốn góc vườn chực sẵn bốn gã đại hán tay lăm le thanh trường kiếm tới lui canh tuần.
Sau khi đặt Giang Thu Lăng vào một góc kín đáo, Tử Lăng và Nhất Thóc Dã Tẩu thong thả đi tới ra vẻ như người du ngoạn.
Một tiếng quát to vang dội cả hang động:
- Hãy đứng lại!
Tử Lăng giật mình chưa biết tính sao, Nhất Thóc Dã Tẩu liền trầm giọng quát to:
- Các ngươi chưa biết lão phu hay sao?
Vừa nói lão vừa tiếp tục bước sấn tới, đồng thời dùng phép truyền âm nhập mật bảo Tử Lăng:
- Bốn người này đều là tay cao thủ, chúng mình thừa thế mỗi người hạ hai tên, phải hành động thật nhanh, điều tối quan trọng là đừng để cho bọn chúng lên tiếng mà hư đại sự.
Hai tên tuần canh vội vã bước tới, ngăn cản không cho lão già bước tới:
- Hai vị có lệnh phù củaThần quân chứ?
Nhất Thóc Dã Tẩu giả như không biết:
- Phù lệnh để làm gì?
Một tên đại hán cầm đầu trong bọn gằn giong nói:
- Chúng tôi được lệnh của Thần quân, có phận sự ở tại đây canh giữ tiên quả, nếu không có lệnh phù của Thần quân, tuyệt đối không được đến gần.
Nhất Thóc Dã Tẩu trầm giọng tốt:
- Mặc dù chưa đến đây được bao lâu, nhưng các ngươi có lẽ chắc biết lão phu là ai rồi chứ?
Người nọ gật đầu:
- Chúng tôi cũng vừa biêt được tiền bối là bạn thân của Thần quân, và lại cũng sắp nhậm chức Tổng hộ pháp của bổn bang, nhưng kẻ thuộc hạ không dám trái lệnh của Thần quân.
Nhất Thóc Dã Tẩu đua tay chỉ vào Tử Lăng:
- Các ngươi biết người này chứ?
- Nghe nói thiếu hiệp được công chúa kén chọn là rể đồng sàng.
Tử Lăng bất giác đỏ mặt, chàng giả bộ không hiểu bước sấn tới hỏi:
- Ồ! Đây là Vô Diệp tiên quả của bổn động đấy à?
Câu hỏi của chàng hơi thừa, song trong rãy giào, những quả đỏ hồng, tuyệt đẹp đang phơi mình trên những cành nặng triu.
Bỗng nhiên....
Hai gã đại hán nhảy vút đến trước mặt Tử Lăng, đưa kiếm ra cản ngăn chàng lại.
/72
|