Thời tiết tại thành phố S có vẻ bớt nóng nực hơn Hồng Kông một chút, tia nắng giữa trưa tràn đầy ấm áp đúng là hợp ý người.
Ở trong cửa hàng đã thử gần bốn bộ lễ phục rườm rà, Dung Tư Hàm mới nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên sofa nhẹ nhàng gật đầu.
“Doãn Bích Giới.” Cô lắc đầu, có phần không thể nhịn được nữa, “Cậu có biết bộ dạng bây giờ của cậu giống như thời tiểu học hay không, hai hàng lông mày dính lại một chỗ.”
Doãn Bích Giới phản đối cười nhạo một tiếng: “Xem giọng điệu của cậu kìa, có nhà thiết kế Phong nổi tiếng bên cạnh thì ghét bỏ ánh mắt thẩm mỹ của tớ.”
Dung Tư Hàm đứng trước gương thong thả điều chỉnh vạt váy ở phía dưới, không thèm nhìn cô bạn của mình.
“Tớ vốn cho rằng tiểu thư thỏ xù lông của Đan Cảnh Xuyên không đáng tin cậy.” Cơ thể Doãn Bích Giới dựa vào lưng ghế, nói chầm chậm, “Nhưng lần trước một câu tổng kết về vị kia của cậu dưới ngòi bút vàng của cô ấy quả thực khiến người ta nhìn bằng một đôi mắt khác.”
Thấy cô có hứng thú nghe, nụ cười của Doãn Bích Giới dần dần rộng mở: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ*…”
“Cúc hoa khai?” Dung Tư Hàm đột nhiên ngắt ngang, giương mắt nhìn không tỏ rõ ý kiến.
(*) câu gốc là “hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai” – dường như qua một đêm gió xuân thổi về, ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở.
Doãn Bích Giới búng ngón tay: “Thật không hổ là người bên gối.”
Cô nhân viên cửa hàng đứng cạnh các cô cách đó không xa luôn lắng nghe họ nói chuyện, lúc này dường như theo phản xạ mà nhìn thoáng qua phòng thay đồ ở phía bên trái cuối cùng tại hành lang, cô ta bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Dung Tư Hàm đứng trước gương không còn sức để cầm mấy bộ lễ phục, cô dùng sức vẫy tay về phía Doãn Bích Giới: “Chị hai à, cậu mau qua đây đi.”
Lúc này Doãn Bích Giới khoác áo choàng ngắn hơi mỏng, giơ lên di động về phía cô: “Nghe chị nói này, đàn ông và di động đều giống nhau, chức năng nên có thì phải có, quan trọng nhất là dễ sử dụng, mã ngoài đẹp đẽ bán chạy đều là mây bay.”
“Ừm.” Cô trầm ngâm một lát không trì hoãn mà tiếp lời, “Tớ biết Kha Khinh Đằng từ trong ra ngoài đều dùng tốt lắm.”
Khuôn mặt Doãn Bích Giới tối sầm, âm thanh đè thấp mấy phần nói với cô: “Trong mấy anh em bọn họ, anh ta và Kha Khinh Đằng là thân nhau nhất, nhưng thật ra Kha Khinh Đằng cũng không hiểu anh ta cho lắm, cậu nghĩ kỹ lại xem, hai người rốt cuộc cần phải làm gì, đừng có lần nào cũng làm phù dâu.”
“Có thể thế nào chứ?” Cô nghe thấy nửa câu sau liền mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cậu thay quần áo đi rồi xuống dưới.” Doãn Bích Giới thở dài, dường như lơ đãng cầm lấy túi xách, “Tớ xuống dưới lầu trước đợi cậu, Kha Khinh Đằng chắc là đến rồi.”
…
Doãn Bích Giới đi rồi, cô liền để cho nhân viên cửa hàng tính tiền, nhân viên lễ phép nhận lấy thẻ tín dụng rồi dẫn cô đến một gian phòng chỉ vào trong đó nói: “Quần áo của cô Dung để trong gian này, cô có thể từ từ thay đồ, lát nữa tôi sẽ đưa thẻ lại cho cô.”
Cô gật đầu, vừa đi vào trong vừa cúi đầu tháo sợi dây trên lễ phục, tay còn chưa đụng tới tấm rèm thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ dùng sức kéo vào.
“… Sao anh lại ở đây?”
Dần dần nhìn rõ dung mạo của đối phương, từng lớp của tấm rèm nhanh chóng thả xuống, cô bị cánh tay kia giữ chặt, trong lúc thân mật đành phải bị động thừa nhận sự tấn công hết sức triền miên của đối phương.
Trong phòng thay đồ của cửa hàng lễ phục này trang trí cực kỳ xa hoa, trong gian phòng to lớn lễ phục được sắp xếp gọn gàng, đèn chùm thủy tinh treo ở phía trên lay động chiếu xuống những bóng mờ.
Trong lúc cọ xát giày cao gót trên chân Dung Tư Hàm đã bị cởi ra một chiếc rơi xuống đất, bên tai chỉ nghe được tiếng thở dốc nặng nề của hai bên, cảm giác kia như ùn ùn kéo đến khiến cả người cô run rẩy.
Nhân vật chính của đề tài ban nãy, lúc này ôm cô xoay lưng ra sau, một bàn tay ung dung bắt đầu cởi nút áo trước ngực mình.
Hành động đơn giản của anh luôn có phong cách khác thường, lần này Dung Tư Hàm đã gần một tháng chưa gặp anh, giờ đây cô đang dựa trên giá quần áo lạnh lẽo, nhìn người đàn ông trước mắt đang mặc áo sơ mi đen kèm theo măng sét màu vàng, cô dần dần cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.
“… Nhân viên cửa hàng lát nữa sẽ qua đây ngay.” Phong Trác Luân là người luôn làm theo ý mình, do sự dạy bảo của anh mà da mặt cô đã dày hơn trước kia mấy phần, đương nhiên cô biết anh muốn làm cái gì, cô nhịn không được mà vội vàng dùng sức đẩy hai cánh tay của anh ra, “Lễ phục nhàu nát sẽ không mặc được.”
“Không sao.” Lời nói của anh ngắn gọn mà có ý sâu xa, anh quăng áo sơ mi của mình lên giá áo, một tay nâng mông cô lên rồi bồng trên tay, tay kia chuẩn xác tìm được khóa kéo ở sau cổ cô, “Xoẹt” một tiếng kéo xuống, anh cúi đầu hôn lên làn da trắng mịn của cô.
Phía sau là giá áo lạnh lẽo, trước người là môi lưỡi nóng bỏng của anh, Dung Tư Hàm chỉ có thể cảm giác được tay kia của anh đang nâng mông mình đã chậm rãi thăm dò vào trong quần lót của cô.
Gò má cô ửng hồng xinh đẹp, buồn bực trừng mắt nhìn anh: “Anh…”
“Anh cái gì?” Một tay anh nhanh nhẹn cởi váy cô vứt xuống dưới đất, để hai đùi cô kẹp chặt vòng eo của mình, rồi anh cắn môi cô, âm thanh khàn khàn khẽ cười, “Ngay cả hoa cúc cũng bị em lấy ra thảo luận với người đã có chồng, em không phải nên trực tiếp cùng anh thảo luận về chức năng của anh, xem thử rốt cuộc có bền chắc hay không?”
Khó trách vẻ mặt kỳ lạ của Doãn Bích Giới trước khi xuống lầu, thảo nào nhân viên cửa hàng dẫn cô đến gian phòng thay đồ này, cô có thể lấy bản thân ra thề những người ở cửa hàng này đã thông đồng với anh từ trước rồi!
Phong Trác Luân đợi một hồi không nghe thấy cô trả lời, anh vừa cởi quần tây vừa tăng thêm vài phần sức lực, vừa nặng vừa nhẹ xoa nắn nơi ẩm ướt phía dưới: “Hửm?”
Dung Tư Hàm rõ ràng cảm giác được nơi đó của anh đã nóng bỏng dính sát, cô dùng sức xoay mặt qua không nhìn anh.
Miệng anh nhếch lên, lúc này đã rút ngón tay ra, đưa vật cực nóng đang nhô lên ở phía dưới mà tiến thẳng vào.
“Ah…” Cảm giác dạt dào đã lâu không cảm nhận, giờ đây lan tràn toàn thân trong nháy mắt, mang máng đưa đến cảm giác đau đớn nóng bỏng phình trướng, cổ họng cô phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, hai tay không tự chủ mà ôm chặt cổ anh.
Bàn tay Phong Trác Luân xoa bóp bờ mông trắng mịn của cô, vừa không quên vững vàng đâm vào bên trong, vừa nâng cô lên đi về phía sofa.
Phía dưới bị căng ra đến phát đau, cô cố hết sức chứa đựng anh, bây giờ anh còn vừa đi vừa làm chuyện xấu đâm vào thật sâu mấy lần, cô làm sao có thể chịu nổi, Dung Tư Hàm nức nở cắn một cái trên vai anh, ở dưới không tự chủ được mà co rút nhanh.
Đau đớn trên vai gần như không có cảm giác, vết cắn đó chỉ làm cho anh thêm hưng phấn, anh sảng khoái thở dài một tiếng, bước chân dừng lại trước sofa, ôm cô chầm chậm thao túng một hồi.
Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt xuống dưới, bên tai là tiếng dính nhầy mơ hồ, anh tiến vào, cọ xát mạnh mẽ bên trong khiến toàn thân cô phát run, khoái cảm từ ngón chân mà đi thẳng lên trên.
Cô luôn biết rằng anh là người đưa dục vọng đến mức tận cùng, gần như nguy hiểm, gần như trí mạng.
“A…” Cô vừa mới đến một lần, miệng mở to thở hổn hển, ai ngờ lúc này tay anh đột nhiên buông lỏng, ngay lập tức cả người cô từ trên người anh trượt xuống ghế sofa.
Cơ thể trần trụi ở trong không khí lạnh lẽo, nơi vừa rồi kết hợp tiết ra lớp dịch mỏng trên đùi, đầu óc cô trống rỗng, bàn tay run rẩy với lấy quần áo bên cạnh.
Anh cúi người theo cô, vươn tay tách hai chân cô ra, hai bên mở ra biến thành một đường thẳng tắp, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt xinh đẹp của cô thẳng đến nơi còn chưa khép lại do bị chiếm giữ trong thời gian dài.
Lối vào trắng mịn nho nhỏ theo hô hấp của cô mà mở rộng, mật hoa trong suốt tiết ra, dục vọng kích động thâm sâu như vậy, cô nhận thấy ánh mắt anh ngày càng đỏ tươi.
Thần sắc của anh khiến cho Dung Tư Hàm không thể nén được bình tĩnh, cô vươn tay trêu chọc thân thể anh, Phong Trác Luân bất động, tùy ý để tay cô vuốt ve cằm mình, anh từ trên cao nhìn xuống rồi đẩy vào một lần nữa.
Trước mắt là khuôn mặt anh tuấn nhỏ giọt mồ hôi, vừa gợi cảm lại khiến người ta hận không thể ngắt hoa, đời này của cô chưa từng trải qua thời khắc như vậy, trong hoàn cảnh lạ lẫm, hai chân mở rộng dưới ngọn đèn sáng loáng làm chuyện như vậy, nhưng anh dường như rất hưng phấn, rút ra rồi tiến vào lần nữa.
“Bảo bối, muốn đủ chưa?” Anh biếng nhác nói, cúi đầu nhìn dáng vẻ buồn bực nhưng không còn sức phản kháng của cô.
Tiếng động vang vọng trong phòng, may mà bên ngoài phòng không có ai đặt chân tới, khoái cảm chồng chất dâng cao, nhưng cô lại không tình nguyện rên rỉ ra tiếng theo ý muốn của anh.
Sau cùng, Phong Trác Luân thấy cô nhẫn nhịn đến vành mắt đỏ ngầu, hơi thở hổn hển, anh mới nắm lấy chân cô khiến nửa người trên sofa bị đẩy lên, anh gia tăng tốc độ, vô cùng nhuần nhuyễn đưa cả hai cùng đến cực điểm.
“Đủ chưa?” Anh rút mình ra ngồi xuống sofa, ôm cô trong lòng cúi đầu ngậm lấy vành tai mịn màng của cô, rồi lại hỏi.
Giọng nói của anh luôn khàn khàn, lúc này càng trầm thấp hơn sau cuộc ân ái, Dung Tư Hàm im lặng một lúc, cô dùng sức lực còn sót lại cuối cùng mà nắm lấy thứ gì đó là chủ mưu mới vừa gây chuyện.
“Thì ra em nhớ ‘nó’ như vậy.” Vầng trán Phong Trác Luân giật giật, tầm mắt rơi xuống chỗ cô đang nắm, “Nhớ hơn cả anh, hửm?”
Cô nghe được sắc mặt liền tái nhợt, không quá vài giây giống như bị bỏng mà thả lỏng tay, đối diện với ánh mắt chứa ý cười thản nhiên của anh, khóe môi cô bất giác cong lên.
…
Lúc thu dọn hiện trường trên lầu xong xuôi rồi đi xuống, Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng đã chờ đến mức có phần mất kiên nhẫn, điều này khiến cho hai giới hắc đạo của Mỹ và Đông Nam Á ai ai nghe tiếng của hai vợ chồng này đều sợ mất mật đứng ngồi không yên, ngay cả biểu cảm trên mặt gần như nhất trí.
“Gần đây cậu tập thể hình à?” Doãn Bích Giới thấy bọn họ đi tới, cô dùng ánh mắt vô cùng hạ lưu mà đánh giá Dung Tư Hàm từ trên xuống dưới, “Xem ra rất bền.”
Dung Tư Hàm hơi đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng rồi đi ra cửa trước, Kha Khinh Đằng ở bên cạnh lúc này ném qua ánh mắt tán thưởng về phía vợ mình rồi đứng dậy theo, khuôn mặt như băng đá không có biểu cảm nào dư thừa, anh chỉ giơ lên ngón cái về phía Phong Trác Luân.
Người nào đó xa cách đã lâu nay được ăn một bữa no nê, nơi nào đó vừa mới bị ngược đã phục hồi năng lực như cũ còn bền hơn con gián, dùng vẻ mặt thản nhiên “Đừng khâm phục tôi” nhíu mày.
…
Khi từ cửa hàng lễ phục về đến nhà Doãn Bích Giới thì dì giúp việc trong nhà đang chiên bò bít tết, mùi hương nồng nặc cả phòng.
Trước khi bữa tối được dọn ra, Phong Trác Luân và Kha Khinh Đằng ở quán bar trong phòng khách khui rượu uống một tí, Doãn Bích Giới bật tivi, ngồi xuống sofa hỏi Dung Tư Hàm: “Kỳ nghỉ lần này của cậu dài hơn mọi khi, cậu định lúc nào trở về?”
Cô thoáng nhìn qua người đàn ông bên kia, nghĩ nghĩ nói: “Chờ sau khi hôn lễ kết thúc thì ở thêm hai ngày nữa, tớ muốn ở cùng ba mẹ.”
“Đoán chừng hai ngày đó cậu sẽ bận rộn cho coi, hiếm khi cậu trở về một chuyến, mẹ cậu chắc sẽ giới thiệu tất cả học trò dòng dõi thế gia của dì ấy cho cậu quen biết một lần.” Doãn Bích Giới cười đùa, nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Cậu và anh ta không cùng nhau trở về ư?”
“Tớ không biết anh ấy có sắp đặt gì.” Cô thản nhiên trả lời, ánh mắt chợt dừng lại trên màn hình tivi.
Hai người đàn ông bên kia vốn đang nói chuyện giờ đây cũng ngừng lại, Kha Khinh Đằng ngắm nghía ly rượu trong tay, ánh mắt từ tivi chuyển qua người bên cạnh, biểu cảm dần dần trở nên cười như không cười.
“Nghe nói cô bé này mới mười sáu tuổi.” Trên tivi đang phát sóng chương trình phỏng vấn của nữ minh tinh Milk, nổi tiếng với tốc độ nhanh nhất trong hai năm gần đây, Doãn Bích Giới vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Phong Trác Luân, “Người thật thực sự có 34D không?”
“Chưa đo qua.” Anh đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhìn lên tivi, “Nếu tôi không phải giúp cô ấy thiết kế đồ trang sức mà là áo ngực, thì đương nhiên tôi sẽ biết.”
Câu trả lời này quả thật là phong cách của anh, vợ chồng Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Dung Tư Hàm không có chút biểu cảm, sắc mặt hai người kia có chút hả hê.
…
Phong Trác Luân không có bất động sản cố định tại thành phố S, ngày hôm qua sau khi tới nơi thì ở lại phòng khách của nhà hai vợ chồng Kha Doãn, ăn bữa tối xong hai vợ chồng Doãn Bích Giới cùng nhau lên lầu chat qua video với đứa con trai ở Mỹ. Phong Trác Luân tắm rửa xong đi ra thì thấy Dung Tư Hàm thu xếp hành lý trong phòng khách, anh vừa lau tóc vừa hỏi, “Em muốn đi ư?”
“Ba mẹ gọi điện giục em trở về.” Cô cất điện thoại vào.
Khi nói chuyện thì người kia đã tới gần, lúc này anh vươn tay kéo cô đến trước người mình: “Muộn quá rồi, ngày mai hẵng đi.”
“Xe tới rồi.” Cô dùng chút sức gỡ tay anh ra.
Phong Trác Luân cúi đầu nhìn cô một lúc, thờ ơ nói: “Thế nào? Em hy vọng ban nãy anh nói là đã từng đo ngực của cô ta sao?”
Giọng bản địa của anh rất tốt, ngay cả một chút giọng Quảng Đông cũng không có, cô vừa nghe liền cười lạnh một tiếng: “Anh đã từng đo chắc cũng không ít đâu nhỉ.”
“Ví dụ như em?” Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng nhìn nơi dưới cổ áo cô, “Khẳng định không phải 34D.”
Trong lòng Dung Tư Hàm vốn không thoải mái, cô hất tay đi ra ngoài, anh đi lên một bước nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay cô, không dây dưa nói: “Không mang anh đi gặp ba mẹ vợ à?”
“Anh nghĩ hay nhỉ.” Cô nhắm mắt, cười lạnh, “Cả đời cũng đừng nghĩ đến.”
Ở trong cửa hàng đã thử gần bốn bộ lễ phục rườm rà, Dung Tư Hàm mới nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên sofa nhẹ nhàng gật đầu.
“Doãn Bích Giới.” Cô lắc đầu, có phần không thể nhịn được nữa, “Cậu có biết bộ dạng bây giờ của cậu giống như thời tiểu học hay không, hai hàng lông mày dính lại một chỗ.”
Doãn Bích Giới phản đối cười nhạo một tiếng: “Xem giọng điệu của cậu kìa, có nhà thiết kế Phong nổi tiếng bên cạnh thì ghét bỏ ánh mắt thẩm mỹ của tớ.”
Dung Tư Hàm đứng trước gương thong thả điều chỉnh vạt váy ở phía dưới, không thèm nhìn cô bạn của mình.
“Tớ vốn cho rằng tiểu thư thỏ xù lông của Đan Cảnh Xuyên không đáng tin cậy.” Cơ thể Doãn Bích Giới dựa vào lưng ghế, nói chầm chậm, “Nhưng lần trước một câu tổng kết về vị kia của cậu dưới ngòi bút vàng của cô ấy quả thực khiến người ta nhìn bằng một đôi mắt khác.”
Thấy cô có hứng thú nghe, nụ cười của Doãn Bích Giới dần dần rộng mở: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ*…”
“Cúc hoa khai?” Dung Tư Hàm đột nhiên ngắt ngang, giương mắt nhìn không tỏ rõ ý kiến.
(*) câu gốc là “hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai” – dường như qua một đêm gió xuân thổi về, ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở.
Doãn Bích Giới búng ngón tay: “Thật không hổ là người bên gối.”
Cô nhân viên cửa hàng đứng cạnh các cô cách đó không xa luôn lắng nghe họ nói chuyện, lúc này dường như theo phản xạ mà nhìn thoáng qua phòng thay đồ ở phía bên trái cuối cùng tại hành lang, cô ta bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Dung Tư Hàm đứng trước gương không còn sức để cầm mấy bộ lễ phục, cô dùng sức vẫy tay về phía Doãn Bích Giới: “Chị hai à, cậu mau qua đây đi.”
Lúc này Doãn Bích Giới khoác áo choàng ngắn hơi mỏng, giơ lên di động về phía cô: “Nghe chị nói này, đàn ông và di động đều giống nhau, chức năng nên có thì phải có, quan trọng nhất là dễ sử dụng, mã ngoài đẹp đẽ bán chạy đều là mây bay.”
“Ừm.” Cô trầm ngâm một lát không trì hoãn mà tiếp lời, “Tớ biết Kha Khinh Đằng từ trong ra ngoài đều dùng tốt lắm.”
Khuôn mặt Doãn Bích Giới tối sầm, âm thanh đè thấp mấy phần nói với cô: “Trong mấy anh em bọn họ, anh ta và Kha Khinh Đằng là thân nhau nhất, nhưng thật ra Kha Khinh Đằng cũng không hiểu anh ta cho lắm, cậu nghĩ kỹ lại xem, hai người rốt cuộc cần phải làm gì, đừng có lần nào cũng làm phù dâu.”
“Có thể thế nào chứ?” Cô nghe thấy nửa câu sau liền mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cậu thay quần áo đi rồi xuống dưới.” Doãn Bích Giới thở dài, dường như lơ đãng cầm lấy túi xách, “Tớ xuống dưới lầu trước đợi cậu, Kha Khinh Đằng chắc là đến rồi.”
…
Doãn Bích Giới đi rồi, cô liền để cho nhân viên cửa hàng tính tiền, nhân viên lễ phép nhận lấy thẻ tín dụng rồi dẫn cô đến một gian phòng chỉ vào trong đó nói: “Quần áo của cô Dung để trong gian này, cô có thể từ từ thay đồ, lát nữa tôi sẽ đưa thẻ lại cho cô.”
Cô gật đầu, vừa đi vào trong vừa cúi đầu tháo sợi dây trên lễ phục, tay còn chưa đụng tới tấm rèm thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ dùng sức kéo vào.
“… Sao anh lại ở đây?”
Dần dần nhìn rõ dung mạo của đối phương, từng lớp của tấm rèm nhanh chóng thả xuống, cô bị cánh tay kia giữ chặt, trong lúc thân mật đành phải bị động thừa nhận sự tấn công hết sức triền miên của đối phương.
Trong phòng thay đồ của cửa hàng lễ phục này trang trí cực kỳ xa hoa, trong gian phòng to lớn lễ phục được sắp xếp gọn gàng, đèn chùm thủy tinh treo ở phía trên lay động chiếu xuống những bóng mờ.
Trong lúc cọ xát giày cao gót trên chân Dung Tư Hàm đã bị cởi ra một chiếc rơi xuống đất, bên tai chỉ nghe được tiếng thở dốc nặng nề của hai bên, cảm giác kia như ùn ùn kéo đến khiến cả người cô run rẩy.
Nhân vật chính của đề tài ban nãy, lúc này ôm cô xoay lưng ra sau, một bàn tay ung dung bắt đầu cởi nút áo trước ngực mình.
Hành động đơn giản của anh luôn có phong cách khác thường, lần này Dung Tư Hàm đã gần một tháng chưa gặp anh, giờ đây cô đang dựa trên giá quần áo lạnh lẽo, nhìn người đàn ông trước mắt đang mặc áo sơ mi đen kèm theo măng sét màu vàng, cô dần dần cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.
“… Nhân viên cửa hàng lát nữa sẽ qua đây ngay.” Phong Trác Luân là người luôn làm theo ý mình, do sự dạy bảo của anh mà da mặt cô đã dày hơn trước kia mấy phần, đương nhiên cô biết anh muốn làm cái gì, cô nhịn không được mà vội vàng dùng sức đẩy hai cánh tay của anh ra, “Lễ phục nhàu nát sẽ không mặc được.”
“Không sao.” Lời nói của anh ngắn gọn mà có ý sâu xa, anh quăng áo sơ mi của mình lên giá áo, một tay nâng mông cô lên rồi bồng trên tay, tay kia chuẩn xác tìm được khóa kéo ở sau cổ cô, “Xoẹt” một tiếng kéo xuống, anh cúi đầu hôn lên làn da trắng mịn của cô.
Phía sau là giá áo lạnh lẽo, trước người là môi lưỡi nóng bỏng của anh, Dung Tư Hàm chỉ có thể cảm giác được tay kia của anh đang nâng mông mình đã chậm rãi thăm dò vào trong quần lót của cô.
Gò má cô ửng hồng xinh đẹp, buồn bực trừng mắt nhìn anh: “Anh…”
“Anh cái gì?” Một tay anh nhanh nhẹn cởi váy cô vứt xuống dưới đất, để hai đùi cô kẹp chặt vòng eo của mình, rồi anh cắn môi cô, âm thanh khàn khàn khẽ cười, “Ngay cả hoa cúc cũng bị em lấy ra thảo luận với người đã có chồng, em không phải nên trực tiếp cùng anh thảo luận về chức năng của anh, xem thử rốt cuộc có bền chắc hay không?”
Khó trách vẻ mặt kỳ lạ của Doãn Bích Giới trước khi xuống lầu, thảo nào nhân viên cửa hàng dẫn cô đến gian phòng thay đồ này, cô có thể lấy bản thân ra thề những người ở cửa hàng này đã thông đồng với anh từ trước rồi!
Phong Trác Luân đợi một hồi không nghe thấy cô trả lời, anh vừa cởi quần tây vừa tăng thêm vài phần sức lực, vừa nặng vừa nhẹ xoa nắn nơi ẩm ướt phía dưới: “Hửm?”
Dung Tư Hàm rõ ràng cảm giác được nơi đó của anh đã nóng bỏng dính sát, cô dùng sức xoay mặt qua không nhìn anh.
Miệng anh nhếch lên, lúc này đã rút ngón tay ra, đưa vật cực nóng đang nhô lên ở phía dưới mà tiến thẳng vào.
“Ah…” Cảm giác dạt dào đã lâu không cảm nhận, giờ đây lan tràn toàn thân trong nháy mắt, mang máng đưa đến cảm giác đau đớn nóng bỏng phình trướng, cổ họng cô phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, hai tay không tự chủ mà ôm chặt cổ anh.
Bàn tay Phong Trác Luân xoa bóp bờ mông trắng mịn của cô, vừa không quên vững vàng đâm vào bên trong, vừa nâng cô lên đi về phía sofa.
Phía dưới bị căng ra đến phát đau, cô cố hết sức chứa đựng anh, bây giờ anh còn vừa đi vừa làm chuyện xấu đâm vào thật sâu mấy lần, cô làm sao có thể chịu nổi, Dung Tư Hàm nức nở cắn một cái trên vai anh, ở dưới không tự chủ được mà co rút nhanh.
Đau đớn trên vai gần như không có cảm giác, vết cắn đó chỉ làm cho anh thêm hưng phấn, anh sảng khoái thở dài một tiếng, bước chân dừng lại trước sofa, ôm cô chầm chậm thao túng một hồi.
Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt xuống dưới, bên tai là tiếng dính nhầy mơ hồ, anh tiến vào, cọ xát mạnh mẽ bên trong khiến toàn thân cô phát run, khoái cảm từ ngón chân mà đi thẳng lên trên.
Cô luôn biết rằng anh là người đưa dục vọng đến mức tận cùng, gần như nguy hiểm, gần như trí mạng.
“A…” Cô vừa mới đến một lần, miệng mở to thở hổn hển, ai ngờ lúc này tay anh đột nhiên buông lỏng, ngay lập tức cả người cô từ trên người anh trượt xuống ghế sofa.
Cơ thể trần trụi ở trong không khí lạnh lẽo, nơi vừa rồi kết hợp tiết ra lớp dịch mỏng trên đùi, đầu óc cô trống rỗng, bàn tay run rẩy với lấy quần áo bên cạnh.
Anh cúi người theo cô, vươn tay tách hai chân cô ra, hai bên mở ra biến thành một đường thẳng tắp, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt xinh đẹp của cô thẳng đến nơi còn chưa khép lại do bị chiếm giữ trong thời gian dài.
Lối vào trắng mịn nho nhỏ theo hô hấp của cô mà mở rộng, mật hoa trong suốt tiết ra, dục vọng kích động thâm sâu như vậy, cô nhận thấy ánh mắt anh ngày càng đỏ tươi.
Thần sắc của anh khiến cho Dung Tư Hàm không thể nén được bình tĩnh, cô vươn tay trêu chọc thân thể anh, Phong Trác Luân bất động, tùy ý để tay cô vuốt ve cằm mình, anh từ trên cao nhìn xuống rồi đẩy vào một lần nữa.
Trước mắt là khuôn mặt anh tuấn nhỏ giọt mồ hôi, vừa gợi cảm lại khiến người ta hận không thể ngắt hoa, đời này của cô chưa từng trải qua thời khắc như vậy, trong hoàn cảnh lạ lẫm, hai chân mở rộng dưới ngọn đèn sáng loáng làm chuyện như vậy, nhưng anh dường như rất hưng phấn, rút ra rồi tiến vào lần nữa.
“Bảo bối, muốn đủ chưa?” Anh biếng nhác nói, cúi đầu nhìn dáng vẻ buồn bực nhưng không còn sức phản kháng của cô.
Tiếng động vang vọng trong phòng, may mà bên ngoài phòng không có ai đặt chân tới, khoái cảm chồng chất dâng cao, nhưng cô lại không tình nguyện rên rỉ ra tiếng theo ý muốn của anh.
Sau cùng, Phong Trác Luân thấy cô nhẫn nhịn đến vành mắt đỏ ngầu, hơi thở hổn hển, anh mới nắm lấy chân cô khiến nửa người trên sofa bị đẩy lên, anh gia tăng tốc độ, vô cùng nhuần nhuyễn đưa cả hai cùng đến cực điểm.
“Đủ chưa?” Anh rút mình ra ngồi xuống sofa, ôm cô trong lòng cúi đầu ngậm lấy vành tai mịn màng của cô, rồi lại hỏi.
Giọng nói của anh luôn khàn khàn, lúc này càng trầm thấp hơn sau cuộc ân ái, Dung Tư Hàm im lặng một lúc, cô dùng sức lực còn sót lại cuối cùng mà nắm lấy thứ gì đó là chủ mưu mới vừa gây chuyện.
“Thì ra em nhớ ‘nó’ như vậy.” Vầng trán Phong Trác Luân giật giật, tầm mắt rơi xuống chỗ cô đang nắm, “Nhớ hơn cả anh, hửm?”
Cô nghe được sắc mặt liền tái nhợt, không quá vài giây giống như bị bỏng mà thả lỏng tay, đối diện với ánh mắt chứa ý cười thản nhiên của anh, khóe môi cô bất giác cong lên.
…
Lúc thu dọn hiện trường trên lầu xong xuôi rồi đi xuống, Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng đã chờ đến mức có phần mất kiên nhẫn, điều này khiến cho hai giới hắc đạo của Mỹ và Đông Nam Á ai ai nghe tiếng của hai vợ chồng này đều sợ mất mật đứng ngồi không yên, ngay cả biểu cảm trên mặt gần như nhất trí.
“Gần đây cậu tập thể hình à?” Doãn Bích Giới thấy bọn họ đi tới, cô dùng ánh mắt vô cùng hạ lưu mà đánh giá Dung Tư Hàm từ trên xuống dưới, “Xem ra rất bền.”
Dung Tư Hàm hơi đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng rồi đi ra cửa trước, Kha Khinh Đằng ở bên cạnh lúc này ném qua ánh mắt tán thưởng về phía vợ mình rồi đứng dậy theo, khuôn mặt như băng đá không có biểu cảm nào dư thừa, anh chỉ giơ lên ngón cái về phía Phong Trác Luân.
Người nào đó xa cách đã lâu nay được ăn một bữa no nê, nơi nào đó vừa mới bị ngược đã phục hồi năng lực như cũ còn bền hơn con gián, dùng vẻ mặt thản nhiên “Đừng khâm phục tôi” nhíu mày.
…
Khi từ cửa hàng lễ phục về đến nhà Doãn Bích Giới thì dì giúp việc trong nhà đang chiên bò bít tết, mùi hương nồng nặc cả phòng.
Trước khi bữa tối được dọn ra, Phong Trác Luân và Kha Khinh Đằng ở quán bar trong phòng khách khui rượu uống một tí, Doãn Bích Giới bật tivi, ngồi xuống sofa hỏi Dung Tư Hàm: “Kỳ nghỉ lần này của cậu dài hơn mọi khi, cậu định lúc nào trở về?”
Cô thoáng nhìn qua người đàn ông bên kia, nghĩ nghĩ nói: “Chờ sau khi hôn lễ kết thúc thì ở thêm hai ngày nữa, tớ muốn ở cùng ba mẹ.”
“Đoán chừng hai ngày đó cậu sẽ bận rộn cho coi, hiếm khi cậu trở về một chuyến, mẹ cậu chắc sẽ giới thiệu tất cả học trò dòng dõi thế gia của dì ấy cho cậu quen biết một lần.” Doãn Bích Giới cười đùa, nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Cậu và anh ta không cùng nhau trở về ư?”
“Tớ không biết anh ấy có sắp đặt gì.” Cô thản nhiên trả lời, ánh mắt chợt dừng lại trên màn hình tivi.
Hai người đàn ông bên kia vốn đang nói chuyện giờ đây cũng ngừng lại, Kha Khinh Đằng ngắm nghía ly rượu trong tay, ánh mắt từ tivi chuyển qua người bên cạnh, biểu cảm dần dần trở nên cười như không cười.
“Nghe nói cô bé này mới mười sáu tuổi.” Trên tivi đang phát sóng chương trình phỏng vấn của nữ minh tinh Milk, nổi tiếng với tốc độ nhanh nhất trong hai năm gần đây, Doãn Bích Giới vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Phong Trác Luân, “Người thật thực sự có 34D không?”
“Chưa đo qua.” Anh đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhìn lên tivi, “Nếu tôi không phải giúp cô ấy thiết kế đồ trang sức mà là áo ngực, thì đương nhiên tôi sẽ biết.”
Câu trả lời này quả thật là phong cách của anh, vợ chồng Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Dung Tư Hàm không có chút biểu cảm, sắc mặt hai người kia có chút hả hê.
…
Phong Trác Luân không có bất động sản cố định tại thành phố S, ngày hôm qua sau khi tới nơi thì ở lại phòng khách của nhà hai vợ chồng Kha Doãn, ăn bữa tối xong hai vợ chồng Doãn Bích Giới cùng nhau lên lầu chat qua video với đứa con trai ở Mỹ. Phong Trác Luân tắm rửa xong đi ra thì thấy Dung Tư Hàm thu xếp hành lý trong phòng khách, anh vừa lau tóc vừa hỏi, “Em muốn đi ư?”
“Ba mẹ gọi điện giục em trở về.” Cô cất điện thoại vào.
Khi nói chuyện thì người kia đã tới gần, lúc này anh vươn tay kéo cô đến trước người mình: “Muộn quá rồi, ngày mai hẵng đi.”
“Xe tới rồi.” Cô dùng chút sức gỡ tay anh ra.
Phong Trác Luân cúi đầu nhìn cô một lúc, thờ ơ nói: “Thế nào? Em hy vọng ban nãy anh nói là đã từng đo ngực của cô ta sao?”
Giọng bản địa của anh rất tốt, ngay cả một chút giọng Quảng Đông cũng không có, cô vừa nghe liền cười lạnh một tiếng: “Anh đã từng đo chắc cũng không ít đâu nhỉ.”
“Ví dụ như em?” Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng nhìn nơi dưới cổ áo cô, “Khẳng định không phải 34D.”
Trong lòng Dung Tư Hàm vốn không thoải mái, cô hất tay đi ra ngoài, anh đi lên một bước nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay cô, không dây dưa nói: “Không mang anh đi gặp ba mẹ vợ à?”
“Anh nghĩ hay nhỉ.” Cô nhắm mắt, cười lạnh, “Cả đời cũng đừng nghĩ đến.”
/52
|