Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn Thành Đông, Dung Tiễn sợ Dung Tư Hàm uống nhiều rượu sẽ làm hại dạ dày, vì thế đặc biệt đổ ra hai phần ba rượu vang trong chai, thay bằng nước ngọt.
Khi đến bàn của Dung Thành và Lý Lị để kính rượu, còn có những người đàn ông trung niên nhìn qua là biết người trong chính phủ, lúc này Lý Lị đặt ly xuống rồi kéo Dung Tư Hàm đến bên cạnh, nói với cô: “Hàm Hàm qua chào hỏi đi, các chú này đều là bạn của ba mẹ, đặt biệt từ Bắc Kinh tới đây.”
Dung Tư Hàm nghe lời chào hỏi, một người đàn ông trong đó vỗ vai Dung Thành cười nói: “Ai cũng biết lão Dung thương yêu con gái bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, một cô gái ưu tú như vậy, làm thế nào cũng không chịu gả cho người khác phải không?”
“Hơn nữa, hiện tại con bé có công việc tốt tại Hồng Kông, nơi đó lại là chốn phồn hoa, ở đó rồi khẳng định không muốn trở về.” Một người đàn ông đầu hói nói ngay sau đó, “Thằng con của chúng tôi chắc cũng không lọt được vào mắt con bé.”
“Chuyện này không nhất định.” Lúc này Lý Lị cười nói, “Con trai anh chẳng phải lần này cũng cùng anh đến thành phố S sao, vừa lúc con bé ở lại mấy ngày rồi mới quay về Hồng Kông, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Tôi cũng đang có ý này!” Người đàn ông đầu hói cười hớn hở, cứ nhìn Dung Tư Hàm mãi.
Thỏa thuận xong bữa cơm kết thân, khi xoay người đi sang bàn tiếp theo, Dung Tiễn nhịn không được mà than với cô: “Chị, nhất thiết đừng tìm một người đầu hói làm anh rể của em, coi như em xin chị đấy!”
“Đây không phải chuyện để em lo nghĩ tới.” Cù Giản bóp nhẹ vòng eo Dung Tiễn, “Cô ấy biết lựa chọn.”
“Từ từ chọn, từ từ chọn.” Dung Tiễn ra vẻ rùng mình, lúc này đột nhiên vươn tay chỉ vào Phong Trác Luân ở bên cạnh, “Đừng chọn loại không biết đường về như anh ta.”
“Thế thì nhất định có khó khăn rồi.” Phong Trác Luân nhướn mày tiếp lời, nhìn sang Dung Tư Hàm cười, “Nhưng tôi tin đối với phù dâu của tôi mà nói, chắc là nhanh thôi.”
“Có vầng sáng người tình thiên hạ của nhà thiết kế Phong nổi tiếng chiếu rọi đương nhiên là nhanh rồi.” Cô không chịu thua nói.
Đối thoại này nhìn qua tôn trọng lẫn nhau, thật ra là nổi sóng bốn phía, dây thần kinh lơ đễnh của Dung Tiễn đương nhiên không phát hiện ra, lúc Cù Giản đi lấy rượu thì nhìn họ vài lần.
Trên đường đi kính rượu “bình an vô sự”, chưa tới một lúc thì ra tới đầu hành lang, cả bàn kia đều là những người có quan hệ tốt với Cù Giản trong quân đội năm đó, quân lính thẳng thắn không lòng vòng, vài người trong đó từ khi hôn lễ bắt đầu đã để ý đến Dung Tư Hàm, những người này có tửu lượng rất mạnh, họ nâng ly lên cười tủm tỉm nói với Dung Tiễn: “Chị dâu, hôm nay bọn tôi mang theo một chai rượu ngon vốn muốn uống cùng anh Cù, nhưng vì hôm nay là một đêm ngàn vàng của hai người, bọn tôi quyết định đổi qua phù dâu phía sau chị.”
Dung Tiễn sao không biết bọn họ nghĩ gì, lúc này cô nhìn Dung Tư Hàm một cái, rồi lắc đầu với đám người kia: “Tửu lượng của chị tôi không tốt, mọi người hãy giơ cao đánh khẽ, đổi thành phù rể được không?”
“Đâu có được đâu có được, hôm nay chị có nói gì cũng vô dụng.” Người cầm đầu kia mày rậm mắt to, bộ dạng đầy khí khái anh hùng, có lẽ uống nhiều rồi nên thái độ rất cương quyết, anh ta lắc đầu, “Cả đoàn người từ nãy đến giờ đều muốn kính phù dâu một ly! Xong rồi còn muốn mời cô ấy đi ăn khuya nữa đấy!”
Ý tứ của lời này đã rất rõ ràng, cố tình phơi bày ra.
Dung Tư Hàm trông thấy ánh mắt nóng cháy của người đàn ông kia, cô theo bản năng nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì đối phương đột nhiên đi lên phía trước một bước, cơ thể hơi ngã nghiêng muốn đến trước mặt cô.
Lúc này, Phong Trác Luôn luôn ở bên cạnh cô đột nhiên ôn hòa cất lời với người đàn ông đối diện: “Anh coi cô ấy là nữ tiếp viên à, anh đã kêu thì phải tiếp?”
Ngữ khí của anh lười nhác lại có phần đột ngột, nghe kỹ ra còn mang theo mấy phần thờ ơ và khinh thường, sắc mặt Dung Tư Hàm căng thẳng, cô thấy khuôn mặt người đàn ông kia đỏ lên vì rượu, anh ta đột nhiên tiến lên một bước túm lấy áo Phong Trác Luân: “Mẹ mày không dạy mày ăn nói thế nào sao?”
Phong Trác Luân tỏ vẻ hờ hững, không ai thấy rõ anh ra tay như thế nào, người đàn ông túm áo anh chợt lùi về sau một bước, chỉnh lại áo sơ mi trong chớp mắt đã bị rượu đỏ thấm ướt.
Lần này bầu không khí của cả bàn lập tức thay đổi, mấy người đàn ông bên cạnh lúc này đồng loạt vỗ bàn, kéo ghế ra định bao vây xung quanh Phong Trác Luân, Cù Giản không nói lời nào mà kéo Dung Tiễn ra phía sau, rồi đi về phía trước vươn tay ngăn cản bọn họ.
“Cản bọn họ làm gì?” Phong Trác Luân có chút bực bội, anh nới lỏng cà vạt, đứng tại chỗ chẳng nhúc nhích mà nói với Cù Giản, “Bọn họ dám ra tay tại hôn lễ của anh à?”
Lời này vừa nói ra, từng câu từng chữ mang theo một chút ý khiêu khích, mọi người ở mấy bàn bên cạnh đã nhìn về phía này.
Thường ngày con người anh lười nhác lại ghét phiền hà nhất, tại nơi công cộng bớt đi một câu là tốt, Dung Tư Hàm nhìn anh với vẻ phức tạp, cô định tiến lên một bước muốn kéo ống tay áo của anh thì đã thấy Cù Giản xoay người nâng ly với những người kia, ngữ khí khá thong thả nói: “Phù rể phù dâu hôm nay hợp tác làm cộng sự cả ngày khẳng định rất nhập vai diễn, yểu điệu thục nữ quân tử đều hảo cầu, một ly này tôi uống thay phù rể.”
Ngữ khí của anh ta vững vàng lại mạch lạc, bầu không khí vừa nãy còn hống hách nay đã dịu xuống, mấy người kia đoán chừng đã tỉnh rượu nửa phần, nếu không muốn thì vẫn phải giữ thể diện cho Cù Giản, người đàn ông bị ướt áo đã đi vào phòng toilet.
Bầu không khí “giương cung bạt kiếm” lập tức xóa tan, Dung Tiễn thở ra một hơi, vội vàng xoay người gọi người đổi ly rượu khác cho Phong Trác Luân.
Lúc này Cù Giản vỗ nhẹ bờ vai Dung Tư Hàm, thấp giọng nói câu xin lỗi, cô lắc đầu, cười ôn hòa với anh ta, hoàn toàn không để ý sắc mặt lạnh lùng của người phía sau.
…
Rốt cuộc kính rượu xong, bốn người đi đến một góc đặt ly rượu xuống, Dung Tiễn mang theo vẻ mặt xin lỗi, nhìn Dung Tư Hàm có phần do dự nói, “Chị…”
“Chị đã công đức viên mãn rồi, về trước nhé.” Dung Tư Hàm vén sợi tóc rối trên trán, “Lát nữa hai người động phòng chị sẽ không náo loạn, nương tay tha cho hai người đấy.”
Thấy sắc mặt cô cũng không để ý chuyện vừa rồi, Dung Tiễn cũng không biết nói thêm gì nữa: “Hôm nay bên phía bác cả đều là những nhân vật lớn, bọn họ có lẽ uống rất muộn, sẽ có chú Tiểu Khổng đưa về, em bảo người khác đưa chị về nhà trước.”
Cô gật đầu, theo bản năng nhìn thoáng qua Phong Trác Luân đứng bên cạnh, anh uống rất nhiều ở mấy bàn cuối cùng, lúc này nhìn cả người như là say khướt, Dung Tiễn cũng phát hiện, thấy vậy liền lập tức vẫy tay gọi người.
Đêm mùa hè tại thành phố S rất oi bức, Dung Tư Hàm tìm dây cột tóc trong túi xách buộc lại mái tóc dài xoăn của mình, mới cảm thấy không nóng nực khó chịu, còn Phong Trác Luân ở bên cạnh cô thì cũng chẳng tốt gì hơn, anh cởi áo vét đặt trên cánh tay, còn cởi mấy cúc áo của áo sơ mi trắng.
Hôn lễ cả ngày, tức giận kiềm nén trong lòng cả ngày, đương nhiên cô chẳng muốn nói câu nào với anh, tâm tư đang không yên, lúc này cô đột nhiên nghe tiếng “phịch” ở bên cạnh.
Cô quay đầu qua nhìn cơ thể cao gầy của anh hơi ngã nghiêng, vai trái đụng vào cây cột bên cạnh, bước chân chỉ cần dời qua bên cạnh một bước thì chính là vũng nước, cô hết cách đành phải tiến lên mấy bước kéo cánh tay anh để anh đứng vững.
Ai ngờ tay cô vừa chạm vào cánh tay anh thì đã bị tay kia của anh kéo vào trong lòng.
Lồng ngực của Phong Trác Luân lộ ra bên ngoài một nửa, khuôn mặt cô chạm thẳng vào làn da trước ngực của anh, hơi thở nam giới lành lạnh vương vấn xung quanh, anh nửa kéo nửa ôm cô đi sang bên cạnh vài bước qua một góc tối rồi tựa vào cây cột.
Cô ngẩng đầu định trợn mắt nhìn anh, anh lại cười trêu chọc, hôn xuống đôi môi cô.
Nụ hôn của anh sâu hơn ngày thường vài phần, anh ngậm lấy môi cô vừa mút lại cắn, môi lưỡi giao nhau đều là mùi rượu. Cơ thể hai người dính chặt, ngay cả chút khe hở cũng không chừa lại, chiếc mũi thẳng tắp của anh ép thẳng vào chiếc mũi xinh xắn của cô, khiến cô hơi đau, Dung Tư Hàm gắng sức đẩy cánh tay anh ra không muốn phối hợp.
Ai ngờ lúc này một chiếc răng của anh dùng sức một tí, cắn xuống môi cô, vị máu nhanh chóng lan tràn, Dung Tư Hàm đau đến nỗi kêu rên một tiếng, nhưng bị miệng anh chặn lại sự phản kháng “ưm a” trong miệng, cô lấy tay dùng sức bóp mạnh vòng eo gầy gò của anh.
“Chim khôn chọn cây mà đậu.” Phong Trác Luân rốt cuộc thả cô ra, dùng đầu ngón tay xoa tơ máu dưới môi cô, hai tay anh chống trên cột giam giữ cô chặt chẽ ở bên trong, anh cúi đầu nhìn cô nói chầm chậm, “Chọn người tốt mà theo, đó là lẽ thường tình của con người.”
“Nếu tìm được người đàn ông tốt thích hợp với em thì hãy ở lại thành phố S, đồ đạc của em ở căn hộ bên Hồng Kông anh sẽ gửi về cho em.” Ánh trăng chiếu vào đầu vai anh, một bên mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh mắt kia vừa đen vừa sáng phản chiếu khuôn mặt cô, sắc mặt anh dường như rất nghiêm túc, lại giống như là đang nói đùa, “Sau này tìm anh thiết kế nhẫn cưới theo yêu cầu, anh giảm giá cho em.”
Từng câu từng chữ lọt vào tai, kèm theo đau đớn của đôi môi, cô dần dần thoát khỏi sự mê hoặc trong nụ hôn lúc nãy của anh, cô bình tĩnh đáp lại: “Em hoàn toàn không phải của anh, anh đừng dùng thái độ người chủ tỏ vẻ khiêm nhường.”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh buông tay thả cô ra, khóe miệng xinh đẹp vểnh lên, “Trưởng công chúa của nhà họ Dung, lá cờ thứ nhất của dòng dõi thế gia tại thành phố S, làm sao đến phiên anh khiêm nhường?”
“Anh đang ghen hả?” Cô cau mày giơ tay lau môi, đi vài bước ra khỏi góc tối của cây cột.
“Đối tượng là em rể anh minh thần võ của em, người muốn em uống rượu cùng, hay là học trò kinh đô muốn kết thân với em?” Anh lạnh nhạt, vươn tay cài lại cúc áo sơ mi.
Lúc này xe đã dừng lại trước cửa khách sạn, Dung Tư Hàm không nói gì, cô hờ hững xách túi đi ngang qua người anh rồi ngồi vào ghế sau của chiếc xe đậu đằng trước.
“Đi thong thả.” Phong Trác Luân cúi đầu nhìn một bên mặt tinh xảo của cô, anh đứng ngoài xe duỗi tay đóng cửa xe, cười nhạt.
Cửa xe vang lên một tiếng, cô giơ tay ấn nút cửa sổ ra hiệu tài xế lái xe, không hề nhìn lại anh một cái.
…
Mấy ngày sau hôn lễ, Lý Lị quả thật dùng mọi bản lĩnh của mình để nối dây tơ hồng cho Dung Tư Hàm, buổi chiều khi Doãn Bích Giới gọi điện đến, cô hiếm khi rảnh rỗi nằm ở ban công trong nhà đắp mặt nạ, khi tiếp máy nói một tiếng “tự do” không rõ ràng lắm.
“Hai buổi gặp mặt hôm qua thế nào?” Doãn Bích Giới bên kia có chút hả hê.
Cô vừa nghe những lời này liền vươn tay kéo mặt nạ lên một tí, bất đắc dĩ nói: “Người hồi trưa thì bụng còn to hơn cả ba tớ, người buổi tối thì…hình như rụng mất một cái răng.”
“Mẹ cậu đã lao lực khổ tâm, là cậu không biết thưởng thức cái đẹp của người ta.” Doãn Bích Giới nhẫn nhịn sự thôi thúc muốn cười, ra vẻ đầy tiếc nuối, do dự một giây cô nói thêm, “Hôm qua Phong Trác Luân đi rồi.”
Bàn tay cầm điện thoại của cô chợt khựng lại, từ trên ghế nằm đứng dậy đi vào phòng ngủ.
“Cũng không nói là về Hồng Kông hay đi đâu.” Doãn Bích Giới than nhẹ một hơi, “Tớ thấy tớ và Kha Khinh Đằng hoàn toàn không cần thiết giúp hai người lừa trên gạt dưới, dựa theo tình hình hiện tại của hai cậu có ai nhìn ra được cái gì mờ ám chứ? Ngay cả chút sơ hở cũng không có.”
Dung Tư Hàm “Ừ” một tiếng, cô ngồi trước gương trang điểm gỡ mặt nạ: “Chờ sau khi trở về tớ sẽ dọn về chỗ của mình, dù sao đồ đạc để lại chỗ anh ấy cũng không nhiều.”
Bên kia Doãn Bích Giới im lặng vài giây, vẫn không nhịn được nói: “Chuyện của hai người tớ không nhúng tay vào, nhưng ít ra tớ muốn nhắc nhở cậu, vứt bỏ sạch sẽ tất cả những gì trong lòng cậu đối với người chồng của em gái cậu đi.”
Dung Tư Hàm định nói cô lo lắng nhiều quá rồi, đột nhiên nghe được tiếng Lý Lị gọi cô dưới lầu, cô liền nói qua loa mấy câu vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống lầu.
Khi từ cầu thang đi xuống, từ xa cô đã thấy một người ngồi trên sofa, Lý Lị từ phòng bếp bưng trà ra, lúc nhìn thấy vẻ mặt của bà có thể dùng “mặt mày hớn hở” để hình dung: “Hàm Hàm mau lên, cấp trên của con có việc riêng tìm con đấy.”
Nghe được hai chữ cấp trên Dung Tư Hàm theo bản năng toàn thân trở nên căng thẳng, lúc này đến gần nhìn thì trông thấy khuôn mặt bằng đồng quen thuộc.
Thẩm Chấn Thiên mặc áo sơ mi đơn giản chỉnh tề, trên tay cầm một xấp tư liệu, khuôn mặt trông lạnh lùng nghiêm trang hơn mọi khi: “Em hãy chuẩn bị hành lý ngay bây giờ, vé máy bay đã đặt xong rồi.”
Tác phong của anh ta vốn mạnh mẽ, chỉ cần ngồi thôi sự hiện diện không thể lung lay, từ trước đến giờ Dung Tư Hàm luôn có phần sợ anh ta, lúc này cô đứng tại chỗ, trong lòng khẽ trầm xuống: “Trước đó em đã nói vụ kiện lần này em không muốn ra tòa.”
“Vụ án được xét xử trước thời hạn, bởi vì số tiền liên quan quá lớn, mấy hôm trước chính phủ trực tiếp phái người tìm cục trưởng bàn bạc.” Thẩm Chấn Thiên như là hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô.
Trong lòng Dung Tư Hàm nhất thời rối loạn, nghĩ đến đối tượng thẩm tra cùng với người có liên quan, cô mím môi đứng tại chỗ không nói gì.
Lý Lị khoanh tay đứng một bên, đầy hứng thú nhìn hai người họ tiếp xúc với nhau, đuôi lông mày của bà dần dần hiện lên chút vui sướng.
“Chuyên viên bộ phận hình sự không được thiếu ai cả, đã báo danh sách lên rồi.” Âm thanh của anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, “Không phải dựa vào tính khí làm càn có muốn làm hay không.”
Khi đến bàn của Dung Thành và Lý Lị để kính rượu, còn có những người đàn ông trung niên nhìn qua là biết người trong chính phủ, lúc này Lý Lị đặt ly xuống rồi kéo Dung Tư Hàm đến bên cạnh, nói với cô: “Hàm Hàm qua chào hỏi đi, các chú này đều là bạn của ba mẹ, đặt biệt từ Bắc Kinh tới đây.”
Dung Tư Hàm nghe lời chào hỏi, một người đàn ông trong đó vỗ vai Dung Thành cười nói: “Ai cũng biết lão Dung thương yêu con gái bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, một cô gái ưu tú như vậy, làm thế nào cũng không chịu gả cho người khác phải không?”
“Hơn nữa, hiện tại con bé có công việc tốt tại Hồng Kông, nơi đó lại là chốn phồn hoa, ở đó rồi khẳng định không muốn trở về.” Một người đàn ông đầu hói nói ngay sau đó, “Thằng con của chúng tôi chắc cũng không lọt được vào mắt con bé.”
“Chuyện này không nhất định.” Lúc này Lý Lị cười nói, “Con trai anh chẳng phải lần này cũng cùng anh đến thành phố S sao, vừa lúc con bé ở lại mấy ngày rồi mới quay về Hồng Kông, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Tôi cũng đang có ý này!” Người đàn ông đầu hói cười hớn hở, cứ nhìn Dung Tư Hàm mãi.
Thỏa thuận xong bữa cơm kết thân, khi xoay người đi sang bàn tiếp theo, Dung Tiễn nhịn không được mà than với cô: “Chị, nhất thiết đừng tìm một người đầu hói làm anh rể của em, coi như em xin chị đấy!”
“Đây không phải chuyện để em lo nghĩ tới.” Cù Giản bóp nhẹ vòng eo Dung Tiễn, “Cô ấy biết lựa chọn.”
“Từ từ chọn, từ từ chọn.” Dung Tiễn ra vẻ rùng mình, lúc này đột nhiên vươn tay chỉ vào Phong Trác Luân ở bên cạnh, “Đừng chọn loại không biết đường về như anh ta.”
“Thế thì nhất định có khó khăn rồi.” Phong Trác Luân nhướn mày tiếp lời, nhìn sang Dung Tư Hàm cười, “Nhưng tôi tin đối với phù dâu của tôi mà nói, chắc là nhanh thôi.”
“Có vầng sáng người tình thiên hạ của nhà thiết kế Phong nổi tiếng chiếu rọi đương nhiên là nhanh rồi.” Cô không chịu thua nói.
Đối thoại này nhìn qua tôn trọng lẫn nhau, thật ra là nổi sóng bốn phía, dây thần kinh lơ đễnh của Dung Tiễn đương nhiên không phát hiện ra, lúc Cù Giản đi lấy rượu thì nhìn họ vài lần.
Trên đường đi kính rượu “bình an vô sự”, chưa tới một lúc thì ra tới đầu hành lang, cả bàn kia đều là những người có quan hệ tốt với Cù Giản trong quân đội năm đó, quân lính thẳng thắn không lòng vòng, vài người trong đó từ khi hôn lễ bắt đầu đã để ý đến Dung Tư Hàm, những người này có tửu lượng rất mạnh, họ nâng ly lên cười tủm tỉm nói với Dung Tiễn: “Chị dâu, hôm nay bọn tôi mang theo một chai rượu ngon vốn muốn uống cùng anh Cù, nhưng vì hôm nay là một đêm ngàn vàng của hai người, bọn tôi quyết định đổi qua phù dâu phía sau chị.”
Dung Tiễn sao không biết bọn họ nghĩ gì, lúc này cô nhìn Dung Tư Hàm một cái, rồi lắc đầu với đám người kia: “Tửu lượng của chị tôi không tốt, mọi người hãy giơ cao đánh khẽ, đổi thành phù rể được không?”
“Đâu có được đâu có được, hôm nay chị có nói gì cũng vô dụng.” Người cầm đầu kia mày rậm mắt to, bộ dạng đầy khí khái anh hùng, có lẽ uống nhiều rồi nên thái độ rất cương quyết, anh ta lắc đầu, “Cả đoàn người từ nãy đến giờ đều muốn kính phù dâu một ly! Xong rồi còn muốn mời cô ấy đi ăn khuya nữa đấy!”
Ý tứ của lời này đã rất rõ ràng, cố tình phơi bày ra.
Dung Tư Hàm trông thấy ánh mắt nóng cháy của người đàn ông kia, cô theo bản năng nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì đối phương đột nhiên đi lên phía trước một bước, cơ thể hơi ngã nghiêng muốn đến trước mặt cô.
Lúc này, Phong Trác Luôn luôn ở bên cạnh cô đột nhiên ôn hòa cất lời với người đàn ông đối diện: “Anh coi cô ấy là nữ tiếp viên à, anh đã kêu thì phải tiếp?”
Ngữ khí của anh lười nhác lại có phần đột ngột, nghe kỹ ra còn mang theo mấy phần thờ ơ và khinh thường, sắc mặt Dung Tư Hàm căng thẳng, cô thấy khuôn mặt người đàn ông kia đỏ lên vì rượu, anh ta đột nhiên tiến lên một bước túm lấy áo Phong Trác Luân: “Mẹ mày không dạy mày ăn nói thế nào sao?”
Phong Trác Luân tỏ vẻ hờ hững, không ai thấy rõ anh ra tay như thế nào, người đàn ông túm áo anh chợt lùi về sau một bước, chỉnh lại áo sơ mi trong chớp mắt đã bị rượu đỏ thấm ướt.
Lần này bầu không khí của cả bàn lập tức thay đổi, mấy người đàn ông bên cạnh lúc này đồng loạt vỗ bàn, kéo ghế ra định bao vây xung quanh Phong Trác Luân, Cù Giản không nói lời nào mà kéo Dung Tiễn ra phía sau, rồi đi về phía trước vươn tay ngăn cản bọn họ.
“Cản bọn họ làm gì?” Phong Trác Luân có chút bực bội, anh nới lỏng cà vạt, đứng tại chỗ chẳng nhúc nhích mà nói với Cù Giản, “Bọn họ dám ra tay tại hôn lễ của anh à?”
Lời này vừa nói ra, từng câu từng chữ mang theo một chút ý khiêu khích, mọi người ở mấy bàn bên cạnh đã nhìn về phía này.
Thường ngày con người anh lười nhác lại ghét phiền hà nhất, tại nơi công cộng bớt đi một câu là tốt, Dung Tư Hàm nhìn anh với vẻ phức tạp, cô định tiến lên một bước muốn kéo ống tay áo của anh thì đã thấy Cù Giản xoay người nâng ly với những người kia, ngữ khí khá thong thả nói: “Phù rể phù dâu hôm nay hợp tác làm cộng sự cả ngày khẳng định rất nhập vai diễn, yểu điệu thục nữ quân tử đều hảo cầu, một ly này tôi uống thay phù rể.”
Ngữ khí của anh ta vững vàng lại mạch lạc, bầu không khí vừa nãy còn hống hách nay đã dịu xuống, mấy người kia đoán chừng đã tỉnh rượu nửa phần, nếu không muốn thì vẫn phải giữ thể diện cho Cù Giản, người đàn ông bị ướt áo đã đi vào phòng toilet.
Bầu không khí “giương cung bạt kiếm” lập tức xóa tan, Dung Tiễn thở ra một hơi, vội vàng xoay người gọi người đổi ly rượu khác cho Phong Trác Luân.
Lúc này Cù Giản vỗ nhẹ bờ vai Dung Tư Hàm, thấp giọng nói câu xin lỗi, cô lắc đầu, cười ôn hòa với anh ta, hoàn toàn không để ý sắc mặt lạnh lùng của người phía sau.
…
Rốt cuộc kính rượu xong, bốn người đi đến một góc đặt ly rượu xuống, Dung Tiễn mang theo vẻ mặt xin lỗi, nhìn Dung Tư Hàm có phần do dự nói, “Chị…”
“Chị đã công đức viên mãn rồi, về trước nhé.” Dung Tư Hàm vén sợi tóc rối trên trán, “Lát nữa hai người động phòng chị sẽ không náo loạn, nương tay tha cho hai người đấy.”
Thấy sắc mặt cô cũng không để ý chuyện vừa rồi, Dung Tiễn cũng không biết nói thêm gì nữa: “Hôm nay bên phía bác cả đều là những nhân vật lớn, bọn họ có lẽ uống rất muộn, sẽ có chú Tiểu Khổng đưa về, em bảo người khác đưa chị về nhà trước.”
Cô gật đầu, theo bản năng nhìn thoáng qua Phong Trác Luân đứng bên cạnh, anh uống rất nhiều ở mấy bàn cuối cùng, lúc này nhìn cả người như là say khướt, Dung Tiễn cũng phát hiện, thấy vậy liền lập tức vẫy tay gọi người.
Đêm mùa hè tại thành phố S rất oi bức, Dung Tư Hàm tìm dây cột tóc trong túi xách buộc lại mái tóc dài xoăn của mình, mới cảm thấy không nóng nực khó chịu, còn Phong Trác Luân ở bên cạnh cô thì cũng chẳng tốt gì hơn, anh cởi áo vét đặt trên cánh tay, còn cởi mấy cúc áo của áo sơ mi trắng.
Hôn lễ cả ngày, tức giận kiềm nén trong lòng cả ngày, đương nhiên cô chẳng muốn nói câu nào với anh, tâm tư đang không yên, lúc này cô đột nhiên nghe tiếng “phịch” ở bên cạnh.
Cô quay đầu qua nhìn cơ thể cao gầy của anh hơi ngã nghiêng, vai trái đụng vào cây cột bên cạnh, bước chân chỉ cần dời qua bên cạnh một bước thì chính là vũng nước, cô hết cách đành phải tiến lên mấy bước kéo cánh tay anh để anh đứng vững.
Ai ngờ tay cô vừa chạm vào cánh tay anh thì đã bị tay kia của anh kéo vào trong lòng.
Lồng ngực của Phong Trác Luân lộ ra bên ngoài một nửa, khuôn mặt cô chạm thẳng vào làn da trước ngực của anh, hơi thở nam giới lành lạnh vương vấn xung quanh, anh nửa kéo nửa ôm cô đi sang bên cạnh vài bước qua một góc tối rồi tựa vào cây cột.
Cô ngẩng đầu định trợn mắt nhìn anh, anh lại cười trêu chọc, hôn xuống đôi môi cô.
Nụ hôn của anh sâu hơn ngày thường vài phần, anh ngậm lấy môi cô vừa mút lại cắn, môi lưỡi giao nhau đều là mùi rượu. Cơ thể hai người dính chặt, ngay cả chút khe hở cũng không chừa lại, chiếc mũi thẳng tắp của anh ép thẳng vào chiếc mũi xinh xắn của cô, khiến cô hơi đau, Dung Tư Hàm gắng sức đẩy cánh tay anh ra không muốn phối hợp.
Ai ngờ lúc này một chiếc răng của anh dùng sức một tí, cắn xuống môi cô, vị máu nhanh chóng lan tràn, Dung Tư Hàm đau đến nỗi kêu rên một tiếng, nhưng bị miệng anh chặn lại sự phản kháng “ưm a” trong miệng, cô lấy tay dùng sức bóp mạnh vòng eo gầy gò của anh.
“Chim khôn chọn cây mà đậu.” Phong Trác Luân rốt cuộc thả cô ra, dùng đầu ngón tay xoa tơ máu dưới môi cô, hai tay anh chống trên cột giam giữ cô chặt chẽ ở bên trong, anh cúi đầu nhìn cô nói chầm chậm, “Chọn người tốt mà theo, đó là lẽ thường tình của con người.”
“Nếu tìm được người đàn ông tốt thích hợp với em thì hãy ở lại thành phố S, đồ đạc của em ở căn hộ bên Hồng Kông anh sẽ gửi về cho em.” Ánh trăng chiếu vào đầu vai anh, một bên mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh mắt kia vừa đen vừa sáng phản chiếu khuôn mặt cô, sắc mặt anh dường như rất nghiêm túc, lại giống như là đang nói đùa, “Sau này tìm anh thiết kế nhẫn cưới theo yêu cầu, anh giảm giá cho em.”
Từng câu từng chữ lọt vào tai, kèm theo đau đớn của đôi môi, cô dần dần thoát khỏi sự mê hoặc trong nụ hôn lúc nãy của anh, cô bình tĩnh đáp lại: “Em hoàn toàn không phải của anh, anh đừng dùng thái độ người chủ tỏ vẻ khiêm nhường.”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh buông tay thả cô ra, khóe miệng xinh đẹp vểnh lên, “Trưởng công chúa của nhà họ Dung, lá cờ thứ nhất của dòng dõi thế gia tại thành phố S, làm sao đến phiên anh khiêm nhường?”
“Anh đang ghen hả?” Cô cau mày giơ tay lau môi, đi vài bước ra khỏi góc tối của cây cột.
“Đối tượng là em rể anh minh thần võ của em, người muốn em uống rượu cùng, hay là học trò kinh đô muốn kết thân với em?” Anh lạnh nhạt, vươn tay cài lại cúc áo sơ mi.
Lúc này xe đã dừng lại trước cửa khách sạn, Dung Tư Hàm không nói gì, cô hờ hững xách túi đi ngang qua người anh rồi ngồi vào ghế sau của chiếc xe đậu đằng trước.
“Đi thong thả.” Phong Trác Luân cúi đầu nhìn một bên mặt tinh xảo của cô, anh đứng ngoài xe duỗi tay đóng cửa xe, cười nhạt.
Cửa xe vang lên một tiếng, cô giơ tay ấn nút cửa sổ ra hiệu tài xế lái xe, không hề nhìn lại anh một cái.
…
Mấy ngày sau hôn lễ, Lý Lị quả thật dùng mọi bản lĩnh của mình để nối dây tơ hồng cho Dung Tư Hàm, buổi chiều khi Doãn Bích Giới gọi điện đến, cô hiếm khi rảnh rỗi nằm ở ban công trong nhà đắp mặt nạ, khi tiếp máy nói một tiếng “tự do” không rõ ràng lắm.
“Hai buổi gặp mặt hôm qua thế nào?” Doãn Bích Giới bên kia có chút hả hê.
Cô vừa nghe những lời này liền vươn tay kéo mặt nạ lên một tí, bất đắc dĩ nói: “Người hồi trưa thì bụng còn to hơn cả ba tớ, người buổi tối thì…hình như rụng mất một cái răng.”
“Mẹ cậu đã lao lực khổ tâm, là cậu không biết thưởng thức cái đẹp của người ta.” Doãn Bích Giới nhẫn nhịn sự thôi thúc muốn cười, ra vẻ đầy tiếc nuối, do dự một giây cô nói thêm, “Hôm qua Phong Trác Luân đi rồi.”
Bàn tay cầm điện thoại của cô chợt khựng lại, từ trên ghế nằm đứng dậy đi vào phòng ngủ.
“Cũng không nói là về Hồng Kông hay đi đâu.” Doãn Bích Giới than nhẹ một hơi, “Tớ thấy tớ và Kha Khinh Đằng hoàn toàn không cần thiết giúp hai người lừa trên gạt dưới, dựa theo tình hình hiện tại của hai cậu có ai nhìn ra được cái gì mờ ám chứ? Ngay cả chút sơ hở cũng không có.”
Dung Tư Hàm “Ừ” một tiếng, cô ngồi trước gương trang điểm gỡ mặt nạ: “Chờ sau khi trở về tớ sẽ dọn về chỗ của mình, dù sao đồ đạc để lại chỗ anh ấy cũng không nhiều.”
Bên kia Doãn Bích Giới im lặng vài giây, vẫn không nhịn được nói: “Chuyện của hai người tớ không nhúng tay vào, nhưng ít ra tớ muốn nhắc nhở cậu, vứt bỏ sạch sẽ tất cả những gì trong lòng cậu đối với người chồng của em gái cậu đi.”
Dung Tư Hàm định nói cô lo lắng nhiều quá rồi, đột nhiên nghe được tiếng Lý Lị gọi cô dưới lầu, cô liền nói qua loa mấy câu vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống lầu.
Khi từ cầu thang đi xuống, từ xa cô đã thấy một người ngồi trên sofa, Lý Lị từ phòng bếp bưng trà ra, lúc nhìn thấy vẻ mặt của bà có thể dùng “mặt mày hớn hở” để hình dung: “Hàm Hàm mau lên, cấp trên của con có việc riêng tìm con đấy.”
Nghe được hai chữ cấp trên Dung Tư Hàm theo bản năng toàn thân trở nên căng thẳng, lúc này đến gần nhìn thì trông thấy khuôn mặt bằng đồng quen thuộc.
Thẩm Chấn Thiên mặc áo sơ mi đơn giản chỉnh tề, trên tay cầm một xấp tư liệu, khuôn mặt trông lạnh lùng nghiêm trang hơn mọi khi: “Em hãy chuẩn bị hành lý ngay bây giờ, vé máy bay đã đặt xong rồi.”
Tác phong của anh ta vốn mạnh mẽ, chỉ cần ngồi thôi sự hiện diện không thể lung lay, từ trước đến giờ Dung Tư Hàm luôn có phần sợ anh ta, lúc này cô đứng tại chỗ, trong lòng khẽ trầm xuống: “Trước đó em đã nói vụ kiện lần này em không muốn ra tòa.”
“Vụ án được xét xử trước thời hạn, bởi vì số tiền liên quan quá lớn, mấy hôm trước chính phủ trực tiếp phái người tìm cục trưởng bàn bạc.” Thẩm Chấn Thiên như là hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô.
Trong lòng Dung Tư Hàm nhất thời rối loạn, nghĩ đến đối tượng thẩm tra cùng với người có liên quan, cô mím môi đứng tại chỗ không nói gì.
Lý Lị khoanh tay đứng một bên, đầy hứng thú nhìn hai người họ tiếp xúc với nhau, đuôi lông mày của bà dần dần hiện lên chút vui sướng.
“Chuyên viên bộ phận hình sự không được thiếu ai cả, đã báo danh sách lên rồi.” Âm thanh của anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, “Không phải dựa vào tính khí làm càn có muốn làm hay không.”
/52
|