Chuẩn bị vài ngày, rốt cuộc tới lúc ra tòa án.
Vách tường sơn nước sơn màu vàng sẫm, từng hàng ghế ngay ngắn gọn gàng, viên chức có mặt trong tòa án đều nghiêm trang, đám người dự thính lặng ngắt như tờ.
Ngoài cửa sổ là nắng hạ chói chang oi bức tại Hồng Kông, bên trong là sự yên tĩnh trang nghiêm mà Dung Tư Hàm đã quá quen thuộc.
Cơ thể cao lớn thẳng tắp của Thẩm Chấn Thiên được bao bọc trong bộ quần áo trang trọng màu đen, một bên mặt nhìn qua như là nước đá sắc bén: “Thưa quan tòa, tôi đại diện chính phủ đặc khu Hồng Kông khởi tố nghi phạm giám đốc Chung Bình trước chính phủ đặc khu Hồng Kông tội tham nhũng hơn một trăm triệu kinh phí, yêu cầu quan tòa tiến hành xét xử bị cáo Chung Bình theo pháp luật.”
Đang ngồi trên ghế bị cáo của vụ xét xử lần này là một người đàn ông trung niên già nua mà tiều tụy.
Không ai ngờ tới một vị lãnh đạo Hồng Kông có ảnh hưởng lớn chính là nhân vật hiện giờ trong nháy mắt xế chiều phai mờ, cũng là danh tính phạm tội tham nhũng trở thành đầu đề tin tức gần đây.
Ra tòa bên phía Sở Tư Pháp chính là Thẩm Hạnh, Dung Tư Hàm ngồi bên cạnh mở sẵn tư liệu đưa qua cho Thẩm Hạnh, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi dự thính.
Chung Hân Dực ngồi giữa mấy người cận vệ, khuôn mặt tinh xảo kia giống như là xay ra từ da hình nộm, không thay đổi chút nào.
Bằng chứng đưa ra liên tục từ ban ngày cho đến gần tối, luật sư của bị cáo là Hoa kiều được đối phương mời từ nước ngoài đến, cũng là tên tuổi lớn trong ngành, lời nói sắc bén, rất biết bắt lấy sơ hở. Thẩm Hạnh tranh luận đến miệng lưỡi khô khan, Dung Tư Hàm ngồi một bên mày càng nhíu chặt, nhưng cho đến cuối cùng, quan tòa vẫn tuyên bố kéo dài vụ án sang tuần sau mới tiếp tục xét xử.
Các viên chức lần lượt ra khỏi tòa án, Chung Hân Dực từ chỗ ngồi dự thính đi đến chỗ gần quan tòa ở giữa, cô ta dịu dàng cười với quan tòa, Thẩm Hạnh lấy tay kéo bộ tóc giả xuống, bực tức nói, “Mẹ nó, cái quái gì đây!”
Thẩm Hạnh từ trước đến nay là người cởi mở phóng khoáng, Dung Tư Hàm biết Thẩm Hạnh tức giận, cô thở dài nhẹ giọng nói: “Lập luận của em không thua kém đối phương đâu.”
“Hai tháng nay em thức suốt đêm để chuẩn bị tư liệu cho vụ án lần này, chị xem túi mắt của em còn to hơn đôi mắt!” Thẩm Hạnh đưa tay chỉ vào hai mắt mình, “Hàm Hàm, em biết lão Chung là nhân vật tai to mặt lớn, trên người quấn lấy lợi ích gia tộc nặng nề, nhưng nếu cấp trên đã thúc giục chúng ta ra tay thẳng thừng, thế quan tòa và bồi thẩm đoàn tại sao vẫn đi theo sau mông nhà họ Chung?! Coi chúng ta là khỉ để trêu đùa sao?!”
“Chỉ cần kết quả, có đánh bao nhiêu trận cũng không sao.” Thẩm Chấn Thiên ở bên cạnh trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh ta cầm chìa khóa xe xoay người đi ra ngoài trước.
Tác phong của anh ta vốn mạnh mẽ, nói chuyện lại không tỏ ra giận dữ nhưng vẫn có vẻ uy nghiêm, lúc này Thẩm Hạnh cố sức lấy lại tinh thần, cầm túi xách hung dữ nói với Dung Tư Hàm: “Hai ngày cuối tuần bà đây sẽ đi xả để hạ hỏa, tuần sau tiếp tục chuẩn bị tư liệu, em không thể hấp tấp mà đánh sập được gia đình giả dối này.”
Dung Tư Hàm bật cười, bình tĩnh hỏi: “Xả thế nào?”
“Nên xả thế nào thì xả thế đó! Xả cho đến khi cả người thông suốt mới thôi!” Thẩm Hạnh nóng nảy hất đầu, nói tạm biệt với cô rồi mau chóng xoay người đi thay quần áo.
…
Dung Tư Hàm thu dọn tài liệu xong, cô day day huyệt thái dương từ tòa án đi ra ngoài, khi tới chỗ rẽ quả nhiên có người chặn lại.
Mấy người đàn ông cường tráng mặc đồ đen chặn đường, Chung Hân Dực mang giày cao gót, cao hơn cô mấy phần, lúc này cô ta mặt đối mặt với cô nói năng êm dịu: “Đồng nghiệp của cô quả thật đều rất lợi hại, không hổ là luật sư lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới, có thể nhìn ra lần này làm bài tập đầy đủ.”
Lời nói cực đoan kia, ngay cả Dung Tư Hàm cũng lười mở miệng, cô ôm tài liệu chẳng nói gì.
Thấy cô không nói gì, ngữ khí của Chung Hân Dực càng thêm mấy phần hờ hững: “Nhưng tôi có lòng tốt nhắc cô một câu, đừng tiếp tục làm chuyện vô ích nữa —— cho dù các người có bao nhiêu đơn kiện và chuẩn bị, bác cả của tôi tuyệt đối sẽ không ngồi tù, hiện tại cô có thể nói lại những lời này của tôi cho đồng nghiệp của cô. Mau chóng dừng tay, đối với ai cũng tốt cả.”
Chung Hân Dực nói tiếng Quảng Đông, bất giác mang theo vẻ vênh váo ngạo mạn, kết hợp với mùi nước hoa trên người nồng nặc, Dung Tư Hàm thật sự không chịu nổi, cô gằn từng tiếng đáp lại: “Tôi thấy bác cả của cô đã quen với cuộc sống cao cấp, hiện tại ở phòng tạm giam khí sắc cũng không tệ, coi như chuẩn bị tốt cho cuộc sống lao tù sau này.”
“Đừng để hối hận không kịp.” Chung Hân Dực cười nhạt, trong ánh mắt không có nửa phần ý cười, “Nếu cô đã biết người đó không xuất hiện để tránh khơi dậy sự nghi ngờ, thế thì người đứng đằng sau nhà họ Chung là ai chắc cô cũng rõ ràng, cô làm khó tôi, chính là làm khó anh ấy.”
“Hơn nữa, dù sao nơi này cũng là Hồng Kông.” Chung Hân Dực nói xong thì vẫy tay ra hiệu mấy người cận vệ đi ra trước, khi đi ngang qua người cô, cô ta thấp giọng nói, “Hiện tại đã không phải là lúc trước, chỗ dựa của cô đã thuộc về tôi, cô muốn lấy gì để đấu với tôi chứ?”
Con đường yên tĩnh, Dung Tư Hàm đứng tại chỗ, trên mặt không có sự thay đổi quá lớn, chỉ là đồng tử thu lại.
…
Từ chỗ bảo vệ dưới lầu lấy bưu kiện, Dung Tư Hàm nhìn tên người gửi, cô vừa tháo ra vừa đi về phía thang máy.
Còn chưa bước vào căn hộ thì đã nghe tiếng la lối um xùm của Đường Thốc, Dung Tư Hàm khép cửa lại từ huyền quan đi vào trong, mùi hương nồng nặc từ phòng bếp bay ra tiến vào trong mũi.
Cô đặt bưu kiện xuống đi vào phòng tắm rửa tay, cô nhìn thoáng qua trông thấy Phong Trác Luân đang xắn tay áo làm gì đó, Đường Thốc ở bên cạnh vừa la lối um xùm “Thơm quá rất muốn ăn” vừa trợ giúp anh.
Bình thường thời gian anh ở lại căn hộ không nhiều lắm, nhưng từ lần trước sau khi từ phòng làm việc trở về, chiều nào tan làm cô cũng thấy anh ở đây.
Rửa tay xong đi ra, âm thanh của Đường Thốc từ la lối um xùm biến thành kêu rên thảm thiết, cô đi vào phòng bếp nhìn xem, cảnh tượng trước mắt quả thật khiến người ta dở khóc dở cười.
“Anh Luân tôi sai rồi!” Cả người Đường Thốc nằm sấp thành hình chữ đại (大) trên sàn nhà phòng bếp, ríu rít giãy nảy trên mặt đất, “Tha tôi đi! Cằm tôi đã trật khớp rồi! Nửa người dưới cũng tê liệt luôn!”
Cả người Phong Trác Luân tựa trên vách tường phòng bếp, bắt chéo chân, một tay sờ cằm, rồi đạp một cước trên mông người nằm trên mặt đất: “Tôi thật cảm thấy cậu vẫn còn sức để đến quán GAY mà.”
“Sao thế?” Cô nhìn Đường ngốc nghếch nằm trên mặt đất càng diễn càng hăng say, khi nhìn qua Phong Trác Luân vẻ mặt cô trở nên kinh ngạc, “Cằm anh sao lại thế này?”
Trên khuôn mặt vốn xinh đẹp rạng rỡ ngay cả chút tỳ vết cũng không có kia, nhưng lúc này trên cằm lại hiện lên vết máu không ngắn không dài, nhìn thấy mà đau lòng.
“Hòm thuốc đặt ở đâu?” Anh vừa hỏi cô, vừa lười nhác nói với Đường Thốc trên mặt đất, “Đứng lên, tắt bếp ga rồi cắt móng tay đi.”
Dung Tư Hàm có thể đoán được ban nãy Đường Thốc đã khoa tay múa chân quá mức, bàn tay sướt qua cằm anh, cô ra khỏi phòng bếp đi lấy hòm thuốc, không biết nên khóc hay cười.
Đường Thốc đứng lên tắt bếp ga, rồi lấy kiềm móng tay ra vẻ như chó Bắc Kinh đáng thương mà cắt móng tay ngón út làm đỏm đã để thật dài, Phong Trác Luân ngồi xuống sofa, ánh mắt thản nhiên dừng lại trên người đang đưa lưng về phía anh lấy thuốc.
Lúc này cô lấy nước thuốc khử trùng và băng cá nhân qua, thấy anh không có ý định tự làm, cô lườm anh một cái nhưng vẫn vươn tay nâng cằm anh lên, lấy bông thấm nước thuốc giúp anh sát trùng vết thương.
“Chậc chậc.” Ai ngờ anh thừa lúc cô đang thoa thuốc, cầm bưu kiện đã tháo ra nằm ở bên cạnh, anh lấy một tấm ảnh rồi giơ lên về phía cô, “Nhìn kỹ xem, so với anh thì mối tình đầu của em cũng chỉ cỡ này.”
Bưu kiện do Dung Tiễn gửi tới, là một vài tấm ảnh được chụp tại hôn lễ, trên tay anh cầm tấm ảnh anh chụp chung với Cù Giản.
Cô thấy thế trầm lặng một lát, bàn tay dùng sức đè lên vết thương của anh.
Phong Trác Luân đau đến lông mày nhướn lên, đá nhẹ vào phía sau bắp chân cô, trọng tâm cô không vững, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ gối giữa hai chân anh.
Đường Thốc ở một bên ngước mắt lên thấy vậy liền nhanh nhẹn bỏ kiềm móng tay xuống, giống như phía sau lưng có người muốn chặt chém anh ta mà chạy nhanh ra khỏi cửa còn lẹ hơn con chuột chạy trốn.
Trong tư thế này cô cao hơn anh một tí, Dung Tư Hàm nhìn gương mặt anh từ trên cao xuống, lúc này cô vươn tay bình tĩnh xé băng cá nhân, dán lên bờ môi anh, rồi đứng dậy muốn chạy đi.
Khuôn mặt tuấn tú của người nào đó tái xanh, sao có thể để cô đạt được ý muốn, anh túm lấy cô, xoay người một cái vững vàng đặt cô nằm trên sofa.
Cô bị anh đè nhưng không hề tránh, cứ thế mà nhìn cằm anh bị thương, bờ môi bị dán lại, khóe môi cô cong lên lại híp mắt cười.
“Buồn cười bao nhiêu hả?” Phong Trác Luân xé băng cá nhân, thờ ơ nói, “Nhìn bọn họ cưới nhau ván đã đóng thuyền em còn cười được sao?”
Dung Tư Hàm thật muốn dán kín mồm anh, cô chỉ cười không nói gì.
Anh nhìn cô không chớp mắt một hồi, ngữ khí dường như thấp hơn bình thường mấy lần: “Nếu lúc trước anh ta không ở bên em gái em, hiện tại anh ta không kết hôn, em có thể sẽ…”
“Sẽ không.”
Chẳng đợi anh nói xong, cô đột nhiên nhìn mắt anh nói: “Cho dù người anh ấy thích không phải Lục Lục mà là người khác, cho dù hiện tại anh ấy vẫn độc thân, em có cơ hội ở bên anh ấy, em cũng sẽ không chấp nhận.”
Trong phòng chỉ mở đèn tường, bóng đêm dần dần kéo tới, người dưới thân điềm tĩnh thoải mái thốt ra như vậy, không giống như ngày thường đối chọi gay gắt với anh.
Phong Trác Luân cứ thế mặt đối mặt nhìn cô, anh cảm thấy hơi bối rối, lòng bàn tay dần dần nóng lên.
Hai người nhất thời không nói chuyện, anh lùi ra sau ngồi dậy, cánh tay dài kéo cô qua theo, anh vươn tay chầm chậm vuốt mái tóc dài vừa mềm lại mảnh của cô.
“Tại sao?” Ánh mắt dừng ở nơi khác, anh thản nhiên lên tiếng.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Chờ đợi quá lâu rồi, có lẽ đó là thứ không nên thuộc về chính mình, nhưng phần nhiều là vì không còn mong muốn như hồi trước, chỉ có thể biến nó thành quá khứ.”
Cô không hối hận khi còn trẻ cố chấp chôn giấu người mình thích ở đáy lòng, chỉ là lúc ấy cô cảm thấy đối với cô cái gì cũng dễ dàng như trở bàn tay, luôn nắm chắc kết quả thắng lợi, tự cho rằng đối phương sẽ nhất định bằng lòng.
Cô là người kiêu ngạo, cũng dùng sự chân thành và kiên trì của tuổi trẻ để đi đổi lấy, nếu đổi không được thì cho dù khổ sở đến nơi xa xứ cô cũng không bằng lòng miễn cưỡng bỏ đi.
Hiện giờ tất cả đều là quá khứ, ai cũng bình yên, nhưng chỉ đáng tiếc lần kiên trì cuối cùng kia cô đã nguyện làm vì tình cảm.
Trong phòng khách chỉ nghe được tiếng đồng hồ đang chạy, bàn tay anh ôm vai cô siết chặt một chút: “Anh ngược lại phải cảm ơn anh ta lúc ấy đã làm tan vỡ trái tim thiếu nữ của em.”
Người này khi nói chuyện chưa từng có lúc lọt tai, cô nghe xong ý tứ của anh liền nghiêng đầu nhìn anh, anh ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy vào phòng bếp nấu bữa tối.
…
Buổi tối anh tắm xong đi ra, thấy cô đang ngồi xếp bằng trên ghế nằm cạnh cửa sổ sát đất xem ảnh chụp, cô cũng vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, sợi tóc lòa xòa trên bờ vai trắng nõn mịn màng.
Anh đứng ở phía sau nhìn cô một hồi, đôi mắt khẽ chuyển động.
“À.” Dung Tư Hàm khẽ mỉm cười, một cốc nước đá đưa tới trước mặt, cô vươn tay nhận lấy uống một ngụm, rồi đặt sang một bên tiếp tục vui cười.
“Ảnh gì thế?” Lúc này anh ngồi xuống bên cạnh cô, một tay đặt trên chỗ tựa lưng phía sau cô, cúi đầu nhìn lướt qua.
“Tiểu thư thỏ xù lông của người anh em Oa Tử của anh đấy.” Bình thường cô không hay cười như vậy, ánh mắt đều híp lại, “Lúc ấy em không nhìn thấy, cô ấy xù lông với người khác suýt nữa là ngã vào bể bơi rồi.”
Phong Trác Luân cúi đầu nhìn, nhưng hoàn toàn không nhìn đến tấm ảnh trong tay cô, mà là bầu ngực gồ lên ẩn hiện trong váy ngủ của cô.
Anh không bình luận, cô cũng tùy anh, tiếp tục lật xem, ai ngờ lúc này anh đột nhiên nhìn ra phía cửa sổ cất tiếng, âm lượng cao hơn bình thường một tí, “Đó là cái gì?”
Ngữ khí vô cùng đứng đắn, cô theo bản năng đặt ảnh xuống rồi ngẩng đầu lên.
Anh đã chờ đợi từ lâu, đầu hơi nghiêng qua nhanh chóng há miệng cắn môi cô.
“…‘Bà dì’ đi rồi phải không?” Phong Trác Luân ậm ờ hỏi, bàn tay không thành thật mà vén váy ngủ của cô, nâng cô lên ép trên cửa sổ sát đất, “Chúng ta không nên lãng phí dịch vụ của Đường ngốc nghếch, hửm?”
Vách tường sơn nước sơn màu vàng sẫm, từng hàng ghế ngay ngắn gọn gàng, viên chức có mặt trong tòa án đều nghiêm trang, đám người dự thính lặng ngắt như tờ.
Ngoài cửa sổ là nắng hạ chói chang oi bức tại Hồng Kông, bên trong là sự yên tĩnh trang nghiêm mà Dung Tư Hàm đã quá quen thuộc.
Cơ thể cao lớn thẳng tắp của Thẩm Chấn Thiên được bao bọc trong bộ quần áo trang trọng màu đen, một bên mặt nhìn qua như là nước đá sắc bén: “Thưa quan tòa, tôi đại diện chính phủ đặc khu Hồng Kông khởi tố nghi phạm giám đốc Chung Bình trước chính phủ đặc khu Hồng Kông tội tham nhũng hơn một trăm triệu kinh phí, yêu cầu quan tòa tiến hành xét xử bị cáo Chung Bình theo pháp luật.”
Đang ngồi trên ghế bị cáo của vụ xét xử lần này là một người đàn ông trung niên già nua mà tiều tụy.
Không ai ngờ tới một vị lãnh đạo Hồng Kông có ảnh hưởng lớn chính là nhân vật hiện giờ trong nháy mắt xế chiều phai mờ, cũng là danh tính phạm tội tham nhũng trở thành đầu đề tin tức gần đây.
Ra tòa bên phía Sở Tư Pháp chính là Thẩm Hạnh, Dung Tư Hàm ngồi bên cạnh mở sẵn tư liệu đưa qua cho Thẩm Hạnh, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi dự thính.
Chung Hân Dực ngồi giữa mấy người cận vệ, khuôn mặt tinh xảo kia giống như là xay ra từ da hình nộm, không thay đổi chút nào.
Bằng chứng đưa ra liên tục từ ban ngày cho đến gần tối, luật sư của bị cáo là Hoa kiều được đối phương mời từ nước ngoài đến, cũng là tên tuổi lớn trong ngành, lời nói sắc bén, rất biết bắt lấy sơ hở. Thẩm Hạnh tranh luận đến miệng lưỡi khô khan, Dung Tư Hàm ngồi một bên mày càng nhíu chặt, nhưng cho đến cuối cùng, quan tòa vẫn tuyên bố kéo dài vụ án sang tuần sau mới tiếp tục xét xử.
Các viên chức lần lượt ra khỏi tòa án, Chung Hân Dực từ chỗ ngồi dự thính đi đến chỗ gần quan tòa ở giữa, cô ta dịu dàng cười với quan tòa, Thẩm Hạnh lấy tay kéo bộ tóc giả xuống, bực tức nói, “Mẹ nó, cái quái gì đây!”
Thẩm Hạnh từ trước đến nay là người cởi mở phóng khoáng, Dung Tư Hàm biết Thẩm Hạnh tức giận, cô thở dài nhẹ giọng nói: “Lập luận của em không thua kém đối phương đâu.”
“Hai tháng nay em thức suốt đêm để chuẩn bị tư liệu cho vụ án lần này, chị xem túi mắt của em còn to hơn đôi mắt!” Thẩm Hạnh đưa tay chỉ vào hai mắt mình, “Hàm Hàm, em biết lão Chung là nhân vật tai to mặt lớn, trên người quấn lấy lợi ích gia tộc nặng nề, nhưng nếu cấp trên đã thúc giục chúng ta ra tay thẳng thừng, thế quan tòa và bồi thẩm đoàn tại sao vẫn đi theo sau mông nhà họ Chung?! Coi chúng ta là khỉ để trêu đùa sao?!”
“Chỉ cần kết quả, có đánh bao nhiêu trận cũng không sao.” Thẩm Chấn Thiên ở bên cạnh trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh ta cầm chìa khóa xe xoay người đi ra ngoài trước.
Tác phong của anh ta vốn mạnh mẽ, nói chuyện lại không tỏ ra giận dữ nhưng vẫn có vẻ uy nghiêm, lúc này Thẩm Hạnh cố sức lấy lại tinh thần, cầm túi xách hung dữ nói với Dung Tư Hàm: “Hai ngày cuối tuần bà đây sẽ đi xả để hạ hỏa, tuần sau tiếp tục chuẩn bị tư liệu, em không thể hấp tấp mà đánh sập được gia đình giả dối này.”
Dung Tư Hàm bật cười, bình tĩnh hỏi: “Xả thế nào?”
“Nên xả thế nào thì xả thế đó! Xả cho đến khi cả người thông suốt mới thôi!” Thẩm Hạnh nóng nảy hất đầu, nói tạm biệt với cô rồi mau chóng xoay người đi thay quần áo.
…
Dung Tư Hàm thu dọn tài liệu xong, cô day day huyệt thái dương từ tòa án đi ra ngoài, khi tới chỗ rẽ quả nhiên có người chặn lại.
Mấy người đàn ông cường tráng mặc đồ đen chặn đường, Chung Hân Dực mang giày cao gót, cao hơn cô mấy phần, lúc này cô ta mặt đối mặt với cô nói năng êm dịu: “Đồng nghiệp của cô quả thật đều rất lợi hại, không hổ là luật sư lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới, có thể nhìn ra lần này làm bài tập đầy đủ.”
Lời nói cực đoan kia, ngay cả Dung Tư Hàm cũng lười mở miệng, cô ôm tài liệu chẳng nói gì.
Thấy cô không nói gì, ngữ khí của Chung Hân Dực càng thêm mấy phần hờ hững: “Nhưng tôi có lòng tốt nhắc cô một câu, đừng tiếp tục làm chuyện vô ích nữa —— cho dù các người có bao nhiêu đơn kiện và chuẩn bị, bác cả của tôi tuyệt đối sẽ không ngồi tù, hiện tại cô có thể nói lại những lời này của tôi cho đồng nghiệp của cô. Mau chóng dừng tay, đối với ai cũng tốt cả.”
Chung Hân Dực nói tiếng Quảng Đông, bất giác mang theo vẻ vênh váo ngạo mạn, kết hợp với mùi nước hoa trên người nồng nặc, Dung Tư Hàm thật sự không chịu nổi, cô gằn từng tiếng đáp lại: “Tôi thấy bác cả của cô đã quen với cuộc sống cao cấp, hiện tại ở phòng tạm giam khí sắc cũng không tệ, coi như chuẩn bị tốt cho cuộc sống lao tù sau này.”
“Đừng để hối hận không kịp.” Chung Hân Dực cười nhạt, trong ánh mắt không có nửa phần ý cười, “Nếu cô đã biết người đó không xuất hiện để tránh khơi dậy sự nghi ngờ, thế thì người đứng đằng sau nhà họ Chung là ai chắc cô cũng rõ ràng, cô làm khó tôi, chính là làm khó anh ấy.”
“Hơn nữa, dù sao nơi này cũng là Hồng Kông.” Chung Hân Dực nói xong thì vẫy tay ra hiệu mấy người cận vệ đi ra trước, khi đi ngang qua người cô, cô ta thấp giọng nói, “Hiện tại đã không phải là lúc trước, chỗ dựa của cô đã thuộc về tôi, cô muốn lấy gì để đấu với tôi chứ?”
Con đường yên tĩnh, Dung Tư Hàm đứng tại chỗ, trên mặt không có sự thay đổi quá lớn, chỉ là đồng tử thu lại.
…
Từ chỗ bảo vệ dưới lầu lấy bưu kiện, Dung Tư Hàm nhìn tên người gửi, cô vừa tháo ra vừa đi về phía thang máy.
Còn chưa bước vào căn hộ thì đã nghe tiếng la lối um xùm của Đường Thốc, Dung Tư Hàm khép cửa lại từ huyền quan đi vào trong, mùi hương nồng nặc từ phòng bếp bay ra tiến vào trong mũi.
Cô đặt bưu kiện xuống đi vào phòng tắm rửa tay, cô nhìn thoáng qua trông thấy Phong Trác Luân đang xắn tay áo làm gì đó, Đường Thốc ở bên cạnh vừa la lối um xùm “Thơm quá rất muốn ăn” vừa trợ giúp anh.
Bình thường thời gian anh ở lại căn hộ không nhiều lắm, nhưng từ lần trước sau khi từ phòng làm việc trở về, chiều nào tan làm cô cũng thấy anh ở đây.
Rửa tay xong đi ra, âm thanh của Đường Thốc từ la lối um xùm biến thành kêu rên thảm thiết, cô đi vào phòng bếp nhìn xem, cảnh tượng trước mắt quả thật khiến người ta dở khóc dở cười.
“Anh Luân tôi sai rồi!” Cả người Đường Thốc nằm sấp thành hình chữ đại (大) trên sàn nhà phòng bếp, ríu rít giãy nảy trên mặt đất, “Tha tôi đi! Cằm tôi đã trật khớp rồi! Nửa người dưới cũng tê liệt luôn!”
Cả người Phong Trác Luân tựa trên vách tường phòng bếp, bắt chéo chân, một tay sờ cằm, rồi đạp một cước trên mông người nằm trên mặt đất: “Tôi thật cảm thấy cậu vẫn còn sức để đến quán GAY mà.”
“Sao thế?” Cô nhìn Đường ngốc nghếch nằm trên mặt đất càng diễn càng hăng say, khi nhìn qua Phong Trác Luân vẻ mặt cô trở nên kinh ngạc, “Cằm anh sao lại thế này?”
Trên khuôn mặt vốn xinh đẹp rạng rỡ ngay cả chút tỳ vết cũng không có kia, nhưng lúc này trên cằm lại hiện lên vết máu không ngắn không dài, nhìn thấy mà đau lòng.
“Hòm thuốc đặt ở đâu?” Anh vừa hỏi cô, vừa lười nhác nói với Đường Thốc trên mặt đất, “Đứng lên, tắt bếp ga rồi cắt móng tay đi.”
Dung Tư Hàm có thể đoán được ban nãy Đường Thốc đã khoa tay múa chân quá mức, bàn tay sướt qua cằm anh, cô ra khỏi phòng bếp đi lấy hòm thuốc, không biết nên khóc hay cười.
Đường Thốc đứng lên tắt bếp ga, rồi lấy kiềm móng tay ra vẻ như chó Bắc Kinh đáng thương mà cắt móng tay ngón út làm đỏm đã để thật dài, Phong Trác Luân ngồi xuống sofa, ánh mắt thản nhiên dừng lại trên người đang đưa lưng về phía anh lấy thuốc.
Lúc này cô lấy nước thuốc khử trùng và băng cá nhân qua, thấy anh không có ý định tự làm, cô lườm anh một cái nhưng vẫn vươn tay nâng cằm anh lên, lấy bông thấm nước thuốc giúp anh sát trùng vết thương.
“Chậc chậc.” Ai ngờ anh thừa lúc cô đang thoa thuốc, cầm bưu kiện đã tháo ra nằm ở bên cạnh, anh lấy một tấm ảnh rồi giơ lên về phía cô, “Nhìn kỹ xem, so với anh thì mối tình đầu của em cũng chỉ cỡ này.”
Bưu kiện do Dung Tiễn gửi tới, là một vài tấm ảnh được chụp tại hôn lễ, trên tay anh cầm tấm ảnh anh chụp chung với Cù Giản.
Cô thấy thế trầm lặng một lát, bàn tay dùng sức đè lên vết thương của anh.
Phong Trác Luân đau đến lông mày nhướn lên, đá nhẹ vào phía sau bắp chân cô, trọng tâm cô không vững, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ gối giữa hai chân anh.
Đường Thốc ở một bên ngước mắt lên thấy vậy liền nhanh nhẹn bỏ kiềm móng tay xuống, giống như phía sau lưng có người muốn chặt chém anh ta mà chạy nhanh ra khỏi cửa còn lẹ hơn con chuột chạy trốn.
Trong tư thế này cô cao hơn anh một tí, Dung Tư Hàm nhìn gương mặt anh từ trên cao xuống, lúc này cô vươn tay bình tĩnh xé băng cá nhân, dán lên bờ môi anh, rồi đứng dậy muốn chạy đi.
Khuôn mặt tuấn tú của người nào đó tái xanh, sao có thể để cô đạt được ý muốn, anh túm lấy cô, xoay người một cái vững vàng đặt cô nằm trên sofa.
Cô bị anh đè nhưng không hề tránh, cứ thế mà nhìn cằm anh bị thương, bờ môi bị dán lại, khóe môi cô cong lên lại híp mắt cười.
“Buồn cười bao nhiêu hả?” Phong Trác Luân xé băng cá nhân, thờ ơ nói, “Nhìn bọn họ cưới nhau ván đã đóng thuyền em còn cười được sao?”
Dung Tư Hàm thật muốn dán kín mồm anh, cô chỉ cười không nói gì.
Anh nhìn cô không chớp mắt một hồi, ngữ khí dường như thấp hơn bình thường mấy lần: “Nếu lúc trước anh ta không ở bên em gái em, hiện tại anh ta không kết hôn, em có thể sẽ…”
“Sẽ không.”
Chẳng đợi anh nói xong, cô đột nhiên nhìn mắt anh nói: “Cho dù người anh ấy thích không phải Lục Lục mà là người khác, cho dù hiện tại anh ấy vẫn độc thân, em có cơ hội ở bên anh ấy, em cũng sẽ không chấp nhận.”
Trong phòng chỉ mở đèn tường, bóng đêm dần dần kéo tới, người dưới thân điềm tĩnh thoải mái thốt ra như vậy, không giống như ngày thường đối chọi gay gắt với anh.
Phong Trác Luân cứ thế mặt đối mặt nhìn cô, anh cảm thấy hơi bối rối, lòng bàn tay dần dần nóng lên.
Hai người nhất thời không nói chuyện, anh lùi ra sau ngồi dậy, cánh tay dài kéo cô qua theo, anh vươn tay chầm chậm vuốt mái tóc dài vừa mềm lại mảnh của cô.
“Tại sao?” Ánh mắt dừng ở nơi khác, anh thản nhiên lên tiếng.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Chờ đợi quá lâu rồi, có lẽ đó là thứ không nên thuộc về chính mình, nhưng phần nhiều là vì không còn mong muốn như hồi trước, chỉ có thể biến nó thành quá khứ.”
Cô không hối hận khi còn trẻ cố chấp chôn giấu người mình thích ở đáy lòng, chỉ là lúc ấy cô cảm thấy đối với cô cái gì cũng dễ dàng như trở bàn tay, luôn nắm chắc kết quả thắng lợi, tự cho rằng đối phương sẽ nhất định bằng lòng.
Cô là người kiêu ngạo, cũng dùng sự chân thành và kiên trì của tuổi trẻ để đi đổi lấy, nếu đổi không được thì cho dù khổ sở đến nơi xa xứ cô cũng không bằng lòng miễn cưỡng bỏ đi.
Hiện giờ tất cả đều là quá khứ, ai cũng bình yên, nhưng chỉ đáng tiếc lần kiên trì cuối cùng kia cô đã nguyện làm vì tình cảm.
Trong phòng khách chỉ nghe được tiếng đồng hồ đang chạy, bàn tay anh ôm vai cô siết chặt một chút: “Anh ngược lại phải cảm ơn anh ta lúc ấy đã làm tan vỡ trái tim thiếu nữ của em.”
Người này khi nói chuyện chưa từng có lúc lọt tai, cô nghe xong ý tứ của anh liền nghiêng đầu nhìn anh, anh ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy vào phòng bếp nấu bữa tối.
…
Buổi tối anh tắm xong đi ra, thấy cô đang ngồi xếp bằng trên ghế nằm cạnh cửa sổ sát đất xem ảnh chụp, cô cũng vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, sợi tóc lòa xòa trên bờ vai trắng nõn mịn màng.
Anh đứng ở phía sau nhìn cô một hồi, đôi mắt khẽ chuyển động.
“À.” Dung Tư Hàm khẽ mỉm cười, một cốc nước đá đưa tới trước mặt, cô vươn tay nhận lấy uống một ngụm, rồi đặt sang một bên tiếp tục vui cười.
“Ảnh gì thế?” Lúc này anh ngồi xuống bên cạnh cô, một tay đặt trên chỗ tựa lưng phía sau cô, cúi đầu nhìn lướt qua.
“Tiểu thư thỏ xù lông của người anh em Oa Tử của anh đấy.” Bình thường cô không hay cười như vậy, ánh mắt đều híp lại, “Lúc ấy em không nhìn thấy, cô ấy xù lông với người khác suýt nữa là ngã vào bể bơi rồi.”
Phong Trác Luân cúi đầu nhìn, nhưng hoàn toàn không nhìn đến tấm ảnh trong tay cô, mà là bầu ngực gồ lên ẩn hiện trong váy ngủ của cô.
Anh không bình luận, cô cũng tùy anh, tiếp tục lật xem, ai ngờ lúc này anh đột nhiên nhìn ra phía cửa sổ cất tiếng, âm lượng cao hơn bình thường một tí, “Đó là cái gì?”
Ngữ khí vô cùng đứng đắn, cô theo bản năng đặt ảnh xuống rồi ngẩng đầu lên.
Anh đã chờ đợi từ lâu, đầu hơi nghiêng qua nhanh chóng há miệng cắn môi cô.
“…‘Bà dì’ đi rồi phải không?” Phong Trác Luân ậm ờ hỏi, bàn tay không thành thật mà vén váy ngủ của cô, nâng cô lên ép trên cửa sổ sát đất, “Chúng ta không nên lãng phí dịch vụ của Đường ngốc nghếch, hửm?”
/52
|