Tác giả: Lưu Tinh
***
Tình yêu là một thứ gì đó, không thể đếm, không thể sờ, và chỉ có thể cảm nhận bằng con tim.
*********************
Hà Nội vào đông rồi, cái rét làm cho lá khô mau, làm ửng hồng má những cô bé học trò, và làm cho con tim ai đó xao xuyến, về một cái gì đó rất riêng, rất Hà Nội. Giáng sinh, lại một mùa noel nữa tới, không khí phố phường đang tràn ngập cái mà người ta gọi là mùa yêu thương, một cảm giác đất trời như vui tươi hơn trong ngày chúa ra đời..
Làm xong bài luận khá dài, bên ly cafe đang còn bốc khói, tôi khoác cái áo và đi ra ban công, ở những khu nhà tập thể như thế này, cái thú vui ra ngoài, ngắm dòng người xuôi ngược, ngắm những mạch sống đang chảy trên từng con đường huyết mạch thủ đô này đã ăn sâu vào tâm trí tôi rồi, đã trở thành một thói quen khó có thể bỏ.
Gió se se lạnh và li café nóng, đủ để an ủi một người không có gì làm tới nhàn rỗi trong đêm noel như tôi, bên trong căn phòng, mấy bài hát giáng sinh cũng làm cho tôi vui hơn chút ít.. tiếng tin nhắn điện thoại chốc chốc lại báo sáng, nhưng chỉ là những tin nhắn chúc mừng, mấy thằng bạn thân giờ này chắc đang vi vu bên người yêu, tôi cười thầm… trong nhóm bạn chơi với nhau, chả còn ai là chưa có người yêu cả, chỉ có tôi, mà chả lẽ, lại bám theo đi chơi cùng người yêu chúng nó…
Cafe đắng thấm dần xuống cổ họng…
“ Đi chơi không mày ” tin nhắn điện thoại thú vị mà tôi nhận được đầu tiên trong ngày….
“ Có, sang tao đi ”.. tôi reply lại ngay sau đó..
Cô bạn thân, chơi với tôi từ hồi lớp 10, cho tới tận bây giờ, sau khi chúng tôi đã là sinh viên năm thứ 3, một đứa con gái rất dễ thương, với chiếc răng khểnh và mái tóc dài nữ tính, đôi mắt đen láy, đủ để hớp hồn bao nhiêu thằng con trai thơ dại…
“Không hiểu sao hôm nay nó hứng thế nhỉ ” tôi chốt cửa và đi ra ngoài, căn hộ phía trên là nhà nó, tôi với nó ở cùng một khu, có thể gọi là hàng xóm.. dòng chữ thang máy chạy giảm đều đều, nhìn mà chán ngắt, nhà tôi tầng 8, còn nhà nó thì tầng 12..
Thang máy mở ra, nó đứng lọt thỏm trong đó, như con búp bê trong hộp nhựa, khăn bông trắng lù xù quấn cổ, áo vét vàng buông dài trông ấm áp..
- Người yêu đâu mà lại hứng đi chơi với tao thế
- Có ma nào yêu… có thì không gọi mày
- À, thế là tao là người yêu đóng thế à…
- Có thể coi thế,, tí tao trả tiền trà đá, và mày là người yêu tao tối nay.. nhỏ cười, ánh mắt tinh nghịch
- Công quá rẻ mạt, không nhận
- Một là nhận, hai là tao sút cho mày phát, chọn đi
Câu truyện đưa đẩy, bên cạnh dòng số thang máy đang giảm dần xuống 1.. tiếng thang máy kêu “ tinh tinh” vui vui, cứ mỗi lần gặp con tiểu quỷ này là tôi lại quên hết mệt mỏi, bọn bạn tôi bảo “ chúng mày như là yêu nhau ” nhưng tôi biết, đâu có phải, chỉ là thân quá mà thôi, thân tới nỗi không thể yêu được, vì hiểu nhau quá rõ..- Đi đâu.. tôi hỏi nó
- Nhà thờ lớn chứ đâu, thằng đần này… nó đánh nhẹ vào vai tôi
Chiếc xe từ từ lăn bánh, trên cái con đường mà tôi đã quen thuộc từ lâu, đèn đường vàng vàng và cũng có những cái nhấp nháy đủ màu sắc, hình nộm ông già tuyết, tuần lộc, tất cả làm nên nét đặc trưng rất riêng của ngày lễ noel.. gió thổi qua tai ù ù, còn bạn tôi, nó ngồi sau, chỉ trỏ linh tinh, nhiều khi không nghe thấy, nó lại hét lên, như gào vào tai tôi, rồi nó cười sung sướng.. mặc cho tôi hù dọa như thế nào, nó vẫn vậy, hành hạ tôi, đó là thói quen của nó rồi, không bỏ được..
Nhà thờ lớn, sang rực ánh đèn, và bên cạnh, cũng đầy đủ các nam thanh nữ tú, ngồi trà nóng chém gió, bầu trời về đêm, khung cảnh thơ mộng, gọi 2 cốc nhân trần nóng và một đĩa hướng dương, tôi và nó vừa tí tách cắn, vừa nói truyện, nhiều khi, còn ném vỏ hướng dương vào nhau, làm cho mấy bàn ngồi bên cạnh, nhất là những đôi đang tâm sự thì thầm yêu đương cảm thấy khó chịu, và càng khó chịu thì bọn tôi càng sướng, càng cười to hơn, nhất là nó…
- Tự nhiên, tao muốn lên cầu Long Biên ngắm sông hồng..
- Mày điên vừa thôi, giờ này, lạnh như này, mò lên đấy có mà chết rét..
- Tao nói mày không nghe à, hôm nay mày là người yêu tao, nói phải nghe, ngoan chị thưởng..
Vậy là chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình trong đêm noel của mình, với địa điểm tiếp theo là cầu Long Biên, kì thực, nó đã không còn là cái cầu theo đúng nghĩa từ lâu, trên cầu, có vô số quán ăn, quán nước, đủ để cho người ta vừa ăn, vừa tận hưởng cái vị phù sa từ Sông Hồng thổi lên, cái gờn gợn của hơi nước, và cái lạnh tới tê người mỗi khi có cơn gió bấc thổi qua, làm cho mọi người co ro và thắt chặt cái áo khoác..- Zô nào, vì tình bạn của chúng ta…
- Zô nhân trần à.. zô…
- 100% và gọi cốc mới.. nó cười và đưa cốc trà lên miệng tu đúng 100%
1 cốc, 2 cốc cổ tôi như đóng băng lại, kiểu này về mai không viêm họng mất giọng mới là lạ đây. Chơi nhân trần đá giữa mùa đông.. tôi lắc đầu ngao ngán, rồi gọi một cốc nóng, ngồi nhâm nhi, bên cạnh là con bạn đang huyên thuyên về một đống sự đời.. ngồi trên cầu, tôi hồi tưởng lại, cái cảnh mà tôi và em cùng nhau trên cầu, cùng ngắm hoàng hôn trong một buổi chiều hè lộng gió, những lời hẹn ước vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, như ám ảnh, như xoáy sâu vào tâm trí..- Mình yêu nhau mãi mãi anh nhỉ
- Uk, mãi mãi… tôi cườiEm chạm tay vào cái quả cầu sắt trên thành của cây cầu, miệng lẩm nhẩm:- Hỡi quả cầu thần bí, nếu cho tôi một điểu ước, tôi ước bên anh suốt cuộc đời…
- Em trẻ con thế, giờ còn tin vào điều ước
- Kệ em, anh là điều ước duy nhất đã thành hiện thực của em…
Thoáng cái, đã một năm rồi, và điều ước ấy, cũng đã theo gió, bay đi như những bông hoa bồ công anh, tới một phương trời xa lắm lắm…
- Ê, mày làm sao đấy, tao đang hỏi mày đấy
- Hả, làm sao, tôi giật mình
- Lại nhớ “em” à
- Không, chỉ là kí ức thôi
Mày cảm xúc vừa vừa thôi, sống nặng tình cảm thế… đang vui, làm tao buồn thối ruột, về…Nó đứng lên, tôi cũng cười cười, đi về thôi, leo lên xe máy, chúng tôi bắt đầu trở về, chiếc xe lại lăn những vòng quay quen thuộc của nó, còn đứa bạn tôi, nó đang ngồi sau, và lại huyên thuyên đủ mọi truyện… với nó, những câu truyện không bao giờ có hồi kết, mà luôn luôn nối với nhau từ đầu này sang đầu kia…
Gió lạnh, đường cũng vắng, tôi tăng ga về cho kịp xem trận bóng tối nay… gió thổi ràn rạt qua vành mũ bảo hiểm, thỉnh thoảng rít lên…
Một chiếc ô tô lao ra từ một ngách nhỏ, cũng nhanh không kém, tôi vội phanh xe, tiếng rít chói tai từ cả hai phía…
Đất trời quay cuồng, một cú va chạm mạnh, làm tôi văng ra ngoài, mắt tôi hoa lên, nảy đom đóm… đầu đập mạnh xuống đường, cái tay tôi lấy để tiếp đất đã không còn cảm giác gì nữa rồi… tôi thấy cái gì đó âm ấm chảy xuống từ thái dương.. là máu..
Điều duy nhất tôi nghĩ tới lúc này.. là cô bạn thân của tôi..
Loạng choạng đứng dậy, tôi nhìn quanh, mắt mờ mờ, chiếc ô tô như một hung thần lù lù ở đó, và bạn tôi, nằm dưới chiếc xe máy, tôi loạng choạng chạy lại, không đủ sức nâng chiếc xe lên, tay tôi đau lắm, không cử động nổi, tôi thấy nó nằm đó, mắt nhắm nghiền, không cử động, tôi gọi, tôi hét trong tuyệt vọng, gọi tên nó, lay nó bằng chính cái tay còn lành lặn của tôi.. giá như, tôi có thể đi chậm một chút, giá như, tôi quan sát kĩ hơn… tôi căm hận chính cái hành vi của mình, của cái sự cẩu thả mà chính nó đã bảo tôi bỏ đi bao nhiêu lần, giờ thì, tôi không những nhận được hậu quả, mà có cả nó nữa..
- Thảo, tỉnh lại đi, Thảo…..
Tôi nhìn quanh, một vài người đã đi ra, nhưng không ai giúp chúng tôi, tất cả nhìn với ánh mắt ái ngại…
- Ai đó gọi cấp cứu đi.. giọng một người thanh niên hét lên
Tôi nhìn nó, khuông mặt bầu bĩnh, mái tóc dài…. Còn đâu vẻ tinh nghịch nữa chứ, tôi cố lay gọi, điên cuồng, bằng tất cả sức lực còn lại của mình, đất trời như không còn tồn tại, chỉ có tôi, cô độc nơi đây, nhìn đứa bạn thân nhất của tôi đang nằm đó, không có một chút sinh khí..
Nó tỉnh dậy, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh ấy, nó khóc, cố đưa tay chạm lên vệt máu trên má tôi, mỉm cười, nó muốn nói gì đó, mà không được, tôi đưa tay, nắm lấy tay nó.. nhìn sâu vào mắt nó, 4 mắt chạm vào nhau, rồi nó ngất, tôi cũng thấy đất trời quay cuồng, chỉ còn nghe tiếng xe cấp cứu xa xa… rồi tất cả chìm vào bóng tối…
Tôi tỉnh lại, bên cạnh là mẹ, với ánh mắt đầy nước mắt và có một tia vui vẻ
- Con tỉnh rồi à.. mẹ nói với giọng thật nhẹ nhàng
Tôi muốn nói lắm, mà đâu có được, có cái gì đó như chẹn cổ họng lại, không thể nói, người tôi vô lực, không có sức sống, một bên tay không có cảm giác gì cả…
- T..hảo sao rồi mẹ.. tôi cố gắng nói.. không ra hơi
- Nó nằm bên kia kìa… một đứa thì gãy tay, một đứa gãy chân.. chúng mày… mẹ tôi chỉ lắc đầu cười
Tôi ngoái đầu ra nhìn, thấy Thảo nằm bên phía đối diện giường tôi, mắt nhằm nghiền, mệt mỏi, còn chưa tỉnh, bên đó là bác Hạnh, đang chăm Thảo.. Tôi cũng mệt, nhắm mắt lại, tôi thiếp đi… đầu vẫn còn ong ong..
Tuần thứ 1…- Á.. đau.. tôi hét lên, khi chị y tá vào thay cái băng trắng ở đầu cho tôi, cũng đã bắt đầu lên da non, chỉ là nó dính vào băng, xót kinh khủng…
- Lớn tướng mà như trẻ con.. Thảo bên cạnh vừa cười vừa nói
- Rồi sẽ đến lượt mày….
- Hai chúng mày cùng trẻ con.. chị y tá vừa cười vừa nói…
Tuần thứ 2…
- Một đứa gãy tay, đẩy một đứa gãy chân đi vòng quanh bệnh viện í a, í à..
- Mày thôi đi không, tất cả là tại mày… Thảo dư dứ nắm đấm vào tôi
Tôi tới trước mặt Thảo, ngồi xuống nhìn nó, không nói gì
- Ê thằng điên, mày làm gì đấy…
- Tao ngắm mày.. vào viện mới thấy mày xinh nhé…
- Mày bị ngã, ảnh hưởng tới thần kinh à…. Nó cười
Tuần thứ 3:
- Ê, trước lúc mày ngất đi, tao vẫn nhớ, mày nắm chặt tay tao, nhìn tao đắm đuối lắm, mê tao rồi à.. Thảo cười..
- Đúng rồi, lúc ý, tao chỉ biết có mỗi mày, tao còn không quan tâm gì tới mọi việc xung quanh cả…
- Đừng có điêu, mày vẫn còn cố xem xe mày có bị trầy xước gì không cơ mà…
Tuần thứ 4….
- Anh ơi, mình ăn chung hộp cơm này nhé, em không ăn hết đâu, mẹ nấu cho nhiều quá…
- Uk, ăn nhanh lên, rồi anh lại cùng em tập đi … hehe, ở mẫu giáo người ta hay gọi là bé tập bò đấy
- Muốn chết không hả...
- Chết sau ai nuôi em nữa....
- Không quan tâm, đây tự sống được
- Thôi, anh đói meo rồi đây
- Để em bón cho này...
Và từ đó, cái phòng bệnh mang số hiệu 202 lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, của cả bệnh nhân, và của cả một đôi tình nhân trẻ, ngày ngày vui đùa cùng nhau, chúng tôi yêu nhau từ đó, từ cái vụ tai nạn định mệnh, hai đứa có lẽ hòa chung dòng máu, và hòa chung cả nhịp đập con tim…
- Nếu sau này, con mình hỏi bố mẹ yêu nhau như thế nào, thì mình trả lời sao anh..
- Bố đã kéo mẹ về từ tay thần chết bằng một cái nắm tay
- Điêu, em kéo anh lại thì có…
- Ai kéo ai thì có gì là quan trọng, quan trọng là giờ mình bên nhau….Hai đứa đứng cùng nhau, bên khung trời đầy nắng, một buổi chiều đông có nắng hiếm hoi, tay nắm tay nhau thật chặt, và cùng nhìn về một phía, nơi đó, có một thứ gọi là tình yêu…..
***
Tình yêu là một thứ gì đó, không thể đếm, không thể sờ, và chỉ có thể cảm nhận bằng con tim.
*********************
Hà Nội vào đông rồi, cái rét làm cho lá khô mau, làm ửng hồng má những cô bé học trò, và làm cho con tim ai đó xao xuyến, về một cái gì đó rất riêng, rất Hà Nội. Giáng sinh, lại một mùa noel nữa tới, không khí phố phường đang tràn ngập cái mà người ta gọi là mùa yêu thương, một cảm giác đất trời như vui tươi hơn trong ngày chúa ra đời..
Làm xong bài luận khá dài, bên ly cafe đang còn bốc khói, tôi khoác cái áo và đi ra ban công, ở những khu nhà tập thể như thế này, cái thú vui ra ngoài, ngắm dòng người xuôi ngược, ngắm những mạch sống đang chảy trên từng con đường huyết mạch thủ đô này đã ăn sâu vào tâm trí tôi rồi, đã trở thành một thói quen khó có thể bỏ.
Gió se se lạnh và li café nóng, đủ để an ủi một người không có gì làm tới nhàn rỗi trong đêm noel như tôi, bên trong căn phòng, mấy bài hát giáng sinh cũng làm cho tôi vui hơn chút ít.. tiếng tin nhắn điện thoại chốc chốc lại báo sáng, nhưng chỉ là những tin nhắn chúc mừng, mấy thằng bạn thân giờ này chắc đang vi vu bên người yêu, tôi cười thầm… trong nhóm bạn chơi với nhau, chả còn ai là chưa có người yêu cả, chỉ có tôi, mà chả lẽ, lại bám theo đi chơi cùng người yêu chúng nó…
Cafe đắng thấm dần xuống cổ họng…
“ Đi chơi không mày ” tin nhắn điện thoại thú vị mà tôi nhận được đầu tiên trong ngày….
“ Có, sang tao đi ”.. tôi reply lại ngay sau đó..
Cô bạn thân, chơi với tôi từ hồi lớp 10, cho tới tận bây giờ, sau khi chúng tôi đã là sinh viên năm thứ 3, một đứa con gái rất dễ thương, với chiếc răng khểnh và mái tóc dài nữ tính, đôi mắt đen láy, đủ để hớp hồn bao nhiêu thằng con trai thơ dại…
“Không hiểu sao hôm nay nó hứng thế nhỉ ” tôi chốt cửa và đi ra ngoài, căn hộ phía trên là nhà nó, tôi với nó ở cùng một khu, có thể gọi là hàng xóm.. dòng chữ thang máy chạy giảm đều đều, nhìn mà chán ngắt, nhà tôi tầng 8, còn nhà nó thì tầng 12..
Thang máy mở ra, nó đứng lọt thỏm trong đó, như con búp bê trong hộp nhựa, khăn bông trắng lù xù quấn cổ, áo vét vàng buông dài trông ấm áp..
- Người yêu đâu mà lại hứng đi chơi với tao thế
- Có ma nào yêu… có thì không gọi mày
- À, thế là tao là người yêu đóng thế à…
- Có thể coi thế,, tí tao trả tiền trà đá, và mày là người yêu tao tối nay.. nhỏ cười, ánh mắt tinh nghịch
- Công quá rẻ mạt, không nhận
- Một là nhận, hai là tao sút cho mày phát, chọn đi
Câu truyện đưa đẩy, bên cạnh dòng số thang máy đang giảm dần xuống 1.. tiếng thang máy kêu “ tinh tinh” vui vui, cứ mỗi lần gặp con tiểu quỷ này là tôi lại quên hết mệt mỏi, bọn bạn tôi bảo “ chúng mày như là yêu nhau ” nhưng tôi biết, đâu có phải, chỉ là thân quá mà thôi, thân tới nỗi không thể yêu được, vì hiểu nhau quá rõ..- Đi đâu.. tôi hỏi nó
- Nhà thờ lớn chứ đâu, thằng đần này… nó đánh nhẹ vào vai tôi
Chiếc xe từ từ lăn bánh, trên cái con đường mà tôi đã quen thuộc từ lâu, đèn đường vàng vàng và cũng có những cái nhấp nháy đủ màu sắc, hình nộm ông già tuyết, tuần lộc, tất cả làm nên nét đặc trưng rất riêng của ngày lễ noel.. gió thổi qua tai ù ù, còn bạn tôi, nó ngồi sau, chỉ trỏ linh tinh, nhiều khi không nghe thấy, nó lại hét lên, như gào vào tai tôi, rồi nó cười sung sướng.. mặc cho tôi hù dọa như thế nào, nó vẫn vậy, hành hạ tôi, đó là thói quen của nó rồi, không bỏ được..
Nhà thờ lớn, sang rực ánh đèn, và bên cạnh, cũng đầy đủ các nam thanh nữ tú, ngồi trà nóng chém gió, bầu trời về đêm, khung cảnh thơ mộng, gọi 2 cốc nhân trần nóng và một đĩa hướng dương, tôi và nó vừa tí tách cắn, vừa nói truyện, nhiều khi, còn ném vỏ hướng dương vào nhau, làm cho mấy bàn ngồi bên cạnh, nhất là những đôi đang tâm sự thì thầm yêu đương cảm thấy khó chịu, và càng khó chịu thì bọn tôi càng sướng, càng cười to hơn, nhất là nó…
- Tự nhiên, tao muốn lên cầu Long Biên ngắm sông hồng..
- Mày điên vừa thôi, giờ này, lạnh như này, mò lên đấy có mà chết rét..
- Tao nói mày không nghe à, hôm nay mày là người yêu tao, nói phải nghe, ngoan chị thưởng..
Vậy là chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình trong đêm noel của mình, với địa điểm tiếp theo là cầu Long Biên, kì thực, nó đã không còn là cái cầu theo đúng nghĩa từ lâu, trên cầu, có vô số quán ăn, quán nước, đủ để cho người ta vừa ăn, vừa tận hưởng cái vị phù sa từ Sông Hồng thổi lên, cái gờn gợn của hơi nước, và cái lạnh tới tê người mỗi khi có cơn gió bấc thổi qua, làm cho mọi người co ro và thắt chặt cái áo khoác..- Zô nào, vì tình bạn của chúng ta…
- Zô nhân trần à.. zô…
- 100% và gọi cốc mới.. nó cười và đưa cốc trà lên miệng tu đúng 100%
1 cốc, 2 cốc cổ tôi như đóng băng lại, kiểu này về mai không viêm họng mất giọng mới là lạ đây. Chơi nhân trần đá giữa mùa đông.. tôi lắc đầu ngao ngán, rồi gọi một cốc nóng, ngồi nhâm nhi, bên cạnh là con bạn đang huyên thuyên về một đống sự đời.. ngồi trên cầu, tôi hồi tưởng lại, cái cảnh mà tôi và em cùng nhau trên cầu, cùng ngắm hoàng hôn trong một buổi chiều hè lộng gió, những lời hẹn ước vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, như ám ảnh, như xoáy sâu vào tâm trí..- Mình yêu nhau mãi mãi anh nhỉ
- Uk, mãi mãi… tôi cườiEm chạm tay vào cái quả cầu sắt trên thành của cây cầu, miệng lẩm nhẩm:- Hỡi quả cầu thần bí, nếu cho tôi một điểu ước, tôi ước bên anh suốt cuộc đời…
- Em trẻ con thế, giờ còn tin vào điều ước
- Kệ em, anh là điều ước duy nhất đã thành hiện thực của em…
Thoáng cái, đã một năm rồi, và điều ước ấy, cũng đã theo gió, bay đi như những bông hoa bồ công anh, tới một phương trời xa lắm lắm…
- Ê, mày làm sao đấy, tao đang hỏi mày đấy
- Hả, làm sao, tôi giật mình
- Lại nhớ “em” à
- Không, chỉ là kí ức thôi
Mày cảm xúc vừa vừa thôi, sống nặng tình cảm thế… đang vui, làm tao buồn thối ruột, về…Nó đứng lên, tôi cũng cười cười, đi về thôi, leo lên xe máy, chúng tôi bắt đầu trở về, chiếc xe lại lăn những vòng quay quen thuộc của nó, còn đứa bạn tôi, nó đang ngồi sau, và lại huyên thuyên đủ mọi truyện… với nó, những câu truyện không bao giờ có hồi kết, mà luôn luôn nối với nhau từ đầu này sang đầu kia…
Gió lạnh, đường cũng vắng, tôi tăng ga về cho kịp xem trận bóng tối nay… gió thổi ràn rạt qua vành mũ bảo hiểm, thỉnh thoảng rít lên…
Một chiếc ô tô lao ra từ một ngách nhỏ, cũng nhanh không kém, tôi vội phanh xe, tiếng rít chói tai từ cả hai phía…
Đất trời quay cuồng, một cú va chạm mạnh, làm tôi văng ra ngoài, mắt tôi hoa lên, nảy đom đóm… đầu đập mạnh xuống đường, cái tay tôi lấy để tiếp đất đã không còn cảm giác gì nữa rồi… tôi thấy cái gì đó âm ấm chảy xuống từ thái dương.. là máu..
Điều duy nhất tôi nghĩ tới lúc này.. là cô bạn thân của tôi..
Loạng choạng đứng dậy, tôi nhìn quanh, mắt mờ mờ, chiếc ô tô như một hung thần lù lù ở đó, và bạn tôi, nằm dưới chiếc xe máy, tôi loạng choạng chạy lại, không đủ sức nâng chiếc xe lên, tay tôi đau lắm, không cử động nổi, tôi thấy nó nằm đó, mắt nhắm nghiền, không cử động, tôi gọi, tôi hét trong tuyệt vọng, gọi tên nó, lay nó bằng chính cái tay còn lành lặn của tôi.. giá như, tôi có thể đi chậm một chút, giá như, tôi quan sát kĩ hơn… tôi căm hận chính cái hành vi của mình, của cái sự cẩu thả mà chính nó đã bảo tôi bỏ đi bao nhiêu lần, giờ thì, tôi không những nhận được hậu quả, mà có cả nó nữa..
- Thảo, tỉnh lại đi, Thảo…..
Tôi nhìn quanh, một vài người đã đi ra, nhưng không ai giúp chúng tôi, tất cả nhìn với ánh mắt ái ngại…
- Ai đó gọi cấp cứu đi.. giọng một người thanh niên hét lên
Tôi nhìn nó, khuông mặt bầu bĩnh, mái tóc dài…. Còn đâu vẻ tinh nghịch nữa chứ, tôi cố lay gọi, điên cuồng, bằng tất cả sức lực còn lại của mình, đất trời như không còn tồn tại, chỉ có tôi, cô độc nơi đây, nhìn đứa bạn thân nhất của tôi đang nằm đó, không có một chút sinh khí..
Nó tỉnh dậy, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh ấy, nó khóc, cố đưa tay chạm lên vệt máu trên má tôi, mỉm cười, nó muốn nói gì đó, mà không được, tôi đưa tay, nắm lấy tay nó.. nhìn sâu vào mắt nó, 4 mắt chạm vào nhau, rồi nó ngất, tôi cũng thấy đất trời quay cuồng, chỉ còn nghe tiếng xe cấp cứu xa xa… rồi tất cả chìm vào bóng tối…
Tôi tỉnh lại, bên cạnh là mẹ, với ánh mắt đầy nước mắt và có một tia vui vẻ
- Con tỉnh rồi à.. mẹ nói với giọng thật nhẹ nhàng
Tôi muốn nói lắm, mà đâu có được, có cái gì đó như chẹn cổ họng lại, không thể nói, người tôi vô lực, không có sức sống, một bên tay không có cảm giác gì cả…
- T..hảo sao rồi mẹ.. tôi cố gắng nói.. không ra hơi
- Nó nằm bên kia kìa… một đứa thì gãy tay, một đứa gãy chân.. chúng mày… mẹ tôi chỉ lắc đầu cười
Tôi ngoái đầu ra nhìn, thấy Thảo nằm bên phía đối diện giường tôi, mắt nhằm nghiền, mệt mỏi, còn chưa tỉnh, bên đó là bác Hạnh, đang chăm Thảo.. Tôi cũng mệt, nhắm mắt lại, tôi thiếp đi… đầu vẫn còn ong ong..
Tuần thứ 1…- Á.. đau.. tôi hét lên, khi chị y tá vào thay cái băng trắng ở đầu cho tôi, cũng đã bắt đầu lên da non, chỉ là nó dính vào băng, xót kinh khủng…
- Lớn tướng mà như trẻ con.. Thảo bên cạnh vừa cười vừa nói
- Rồi sẽ đến lượt mày….
- Hai chúng mày cùng trẻ con.. chị y tá vừa cười vừa nói…
Tuần thứ 2…
- Một đứa gãy tay, đẩy một đứa gãy chân đi vòng quanh bệnh viện í a, í à..
- Mày thôi đi không, tất cả là tại mày… Thảo dư dứ nắm đấm vào tôi
Tôi tới trước mặt Thảo, ngồi xuống nhìn nó, không nói gì
- Ê thằng điên, mày làm gì đấy…
- Tao ngắm mày.. vào viện mới thấy mày xinh nhé…
- Mày bị ngã, ảnh hưởng tới thần kinh à…. Nó cười
Tuần thứ 3:
- Ê, trước lúc mày ngất đi, tao vẫn nhớ, mày nắm chặt tay tao, nhìn tao đắm đuối lắm, mê tao rồi à.. Thảo cười..
- Đúng rồi, lúc ý, tao chỉ biết có mỗi mày, tao còn không quan tâm gì tới mọi việc xung quanh cả…
- Đừng có điêu, mày vẫn còn cố xem xe mày có bị trầy xước gì không cơ mà…
Tuần thứ 4….
- Anh ơi, mình ăn chung hộp cơm này nhé, em không ăn hết đâu, mẹ nấu cho nhiều quá…
- Uk, ăn nhanh lên, rồi anh lại cùng em tập đi … hehe, ở mẫu giáo người ta hay gọi là bé tập bò đấy
- Muốn chết không hả...
- Chết sau ai nuôi em nữa....
- Không quan tâm, đây tự sống được
- Thôi, anh đói meo rồi đây
- Để em bón cho này...
Và từ đó, cái phòng bệnh mang số hiệu 202 lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, của cả bệnh nhân, và của cả một đôi tình nhân trẻ, ngày ngày vui đùa cùng nhau, chúng tôi yêu nhau từ đó, từ cái vụ tai nạn định mệnh, hai đứa có lẽ hòa chung dòng máu, và hòa chung cả nhịp đập con tim…
- Nếu sau này, con mình hỏi bố mẹ yêu nhau như thế nào, thì mình trả lời sao anh..
- Bố đã kéo mẹ về từ tay thần chết bằng một cái nắm tay
- Điêu, em kéo anh lại thì có…
- Ai kéo ai thì có gì là quan trọng, quan trọng là giờ mình bên nhau….Hai đứa đứng cùng nhau, bên khung trời đầy nắng, một buổi chiều đông có nắng hiếm hoi, tay nắm tay nhau thật chặt, và cùng nhìn về một phía, nơi đó, có một thứ gọi là tình yêu…..
/6
|