Nếu nói sau cuộc nói chuyện cuộc sống có gì thay đổi, nhiều lắm chỉ là cô trở nên càng phối hợp hơn một chút, thời gian khác, ngày vẫn qua bình thường.
Anh yêu cầu cùng cô ra ngoài, cô cho anh đi theo. Anh yêu cầu cô đợi ở nhà, cô đợi ở nhà. Anh yêu cầu cô làm cái gì, cô làm cái đó.
Duy Duy làm tất cả những việc khiến anh an tâm.
Chẳng qua người này có đôi lúc dùng nó để truyền giả thánh chỉ, cục diện sau đó liền biến thành như vậy –
“A…… Ư…… Nhẹ, nhẹ một chút…… Đường Kiện……”
Duy Duy mồ hôi đầm đìa ghé vào giường, cái mông trơn bóng tuyết trắng nâng cao, thừa nhận những lần va chạm hung mãnh từ phía sau.
Bình thường Đường Kiện dịu dàng mọi cách với cô, cưng chiều mọi chuyện, nhưng chuyện trên giường lại hoàn toàn thô lỗ độc tài.
Anh biết, vì “Nguyên nhân kia”, Duy Duy sẽ ít từ chối yêu cầu của anh, vì thế anh cũng hoàn toàn không có cảm giác tội ác lợi dụng cơ hội này, tận tình cầu hoan.
Mỗi đêm cố định triền miên thì không cần nói, đến lúc anh hứng khởi còn có thể tới cả bữa sáng, hoặc thêm một màn lúc nghỉ trưa, làm cả người cô mệt mỏi bủn rủn, khổ không nói nổi. (aoi: sung quá =]])
“Ngoan, bảo bối…… lập tức là được rồi……”
Chấn động sau lưng càng thêm mãnh liệt, Duy Duy như đắm chìm trong bể tình dục, vô lực ngâm nga, tùy ý anh.
Người đàn ông sau lưng mãnh liệt đến nỗi, cô cảm thấy bụng hơi chua xót, tay trắng nõn lặng lẽ xoa, nghĩ tới cái gì đó, mi tâm không khỏi hơi nhíu.
“Anh…… Nhanh chút……”
“Ngoan, lập tức được rồi……” Người đàn ông sau lưng khàn khàn dụ dỗ.
Nhưng cái tình trạng kia không giống như “Lập tức”.
“Đường Kiện!”
Ngữ khí kiên quyết, đây là thực sự tức giận. Người đàn ông phía sau nặng nề cười nhẹ, lần cuối cùng này thật sự tận hứng thu binh.
Sau khi bị mưa to gió dữ tàn phá cô gái mềm nhũn nằm trên giường, thân thể trắng ngọc phủ một tầng phấn hồng trong suốt, hai tròng mắt nhắm chặt, đôi mi dài hơi phát run. Anh thích chọc cô, cũng bởi vì tư thái mây mưa của Duy Duy quá mức xinh đẹp đáng yêu, bảo sao anh chịu nổi.
Đường Kiện hôn đôi mi rung động của cô, lười nhác duỗi lưng xuống giường, giống con mãnh sư được ăn uống no đủ, cả người thư sướng.
“Em ngủ một chút, anh đi ra ngoài mua bữa tối.” Đã hơn sáu giờ rồi, cũng nên ăn cơm chiều.
Cô lười biếng nằm trên giường không muốn động, Đường Kiện nhìn mà trong lòng yêu cực, lại ôm hung hăng hôn mấy cái, thực hận không thể nuốt cô vào bụng.
Duy Duy đợi đến khi nghe thấy tiếng anh ra khỏi cửa mới mở mắt, lật người nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà một lát, sau đó đột nhiên nhảy xuống giường, một khắc vừa đứng dậy thì hơi cứng đờ — tên Đường Kiện thú tính xấu xa — sau đó đi vào trong phòng tắm.
Bên trong một trận thanh âm huyên náo sột soạt, sau đó yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Duy Duy đi ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơmi của anh mặc lên, khuôn mặt thanh lệ suy nghĩ sâu xa.
Nhìn thứ gì đó cầm trên tay, cô khẽ thở dài một tiếng, tiện tay rút tờ A4 bọc vò lại, quăng vào thùng rác.
Hoàng hôn sớm buông xuống, bên trong u ám chỉ có ánh sáng của chiếc đèn dầu ở tủ đầu giường. Duy Duy cũng không bật đèn, ngồi trên chiếc giường trước cửa sổ ở phòng khách, hai tay ôm đầu gối, nhìn chăm chú ngọn đèn dầu Vạn gia dưới tầng.
Con ngươi ngập nước liếc đồng hồ điện tử treo trên tường, ngày hai mươi tám tháng mười một.
Hôm qua, Đường Kiện yêu cầu cô xin nghỉ phép hai tuần. Cô đương nhiên biết vì sao. Vốn nghĩ công ty sẽ không đáp ứng, cô đã phải chuẩn bị tốt để đưa đơn xin từ chức, không nghĩ tới ông chủ rất sảng khoái chuẩn tấu.
“Ha ha, tôi biết cô đã thật lâu chưa có nghỉ phép dài hạn, vất vả cho cô rồi. Đi chơi cùng bạn trai cho tốt đi, chơi đã rồi trở về.” Ông chủ nghĩ cô muốn cùng bạn trai xuất ngoại đi Châu Âu chơi.
Rồi trở về……
Thật sự có thể trở về sao?
Kỳ thật không ai biết.
Cô cùng Đường Kiện hai người cũng chưa từng nói, cuộc sống bình thường mọi thứ bình thường, nhưng một loại cảm giác căng thẳng tế nhị đang dần dần tích lũy.
Đường Kiện có khi trong lúc vô tình nhìn lên đồng hồ trên tường, bất luận lúc ấy đang làm cái gì, tay sẽ cứng đờ, sau đó khuôn mặt anh tuấn lập tức căng thẳng.
Từng ngày trôi qua, cầu hoan của anh phát ra càng mạnh mẽ, cô gần như cũng theo anh; Mà thời gian không cùng cô dính trên giường, anh liền hướng về phía máy tính của mình. Cô biết anh cùng một người tên là “West” đứng đầu nhóm hacker liên lạc thường xuyên, nhưng mà cô chưa từng chủ động qua hỏi bọn họ trao đổi cái gì.
Ngày tám tháng mười hai, ngày chết của cô. Nghĩ lại có chút không thật.
Đại khái toàn thế giới không có ai giống cô, biết chuẩn xác ngày nạn lớn của mình. Trước kia không phải chưa từng cùng bạn bè tán gẫu qua loại đề tài “Nếu có một ngày có thể biết trước ngày chết của mình” này, lúc ấy mọi người thất chủy bát thiệt, nói bản thân trước lúc đó nhất định sẽ như thế nào làm cái gì, cô cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại thật sự biết rồi, cô lại cái gì cũng không muốn làm, thầm nghĩ cùng Đường Kiện, thật yên lặng qua từng ngày.
Ngẫm lại mà buồn cười, hình như mới không lâu trước, cô còn hy vọng mỗi ngày có thể có chút thay đổi gì đó, bây giờ cô lại chỉ hy vọng trở lại như trước kia có cuộc sống bình thản không lo âu.
Đối với tất cả chuyện đây, cô bất ngờ tâm bình tĩnh mà chống đỡ.
Cô chính là lo lắng Đường Kiện.
Nếu ngày tám tháng mười hai gần tới đây, mà tất cả vẫn như cũ, cô không dám tưởng tượng Đường Kiện sẽ như thế nào.
Anh đã thấy cô chết ba lần, đây là một lần cuối cùng. Anh tuy rằng không nói, nhưng đêm khuya tỉnh giấc, cô tỉnh lại đều phát hiện anh còn chưa ngủ, nếu không phải nhìn chằm chằm cô, thì chính là nhìn chằm chằm trần nhà, dưới vẻ mặt suy nghĩ sâu xa là một loại tuyệt nhiên nghiêm trọng.
Đường Kiện…… Người dàn ông này thực sự rất yêu cô, rất yêu cô.
Một cô gái, trong cuộc đời có thể được một người đàn ông yêu như vậy, cũng đáng giá. Duy Duy trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng chua xót.
Nếu cô chết, dù sao người chết cái gì cũng không biết. Nhưng Đường Kiện thì sao? Đường Kiện làm sao bây giờ?
Kỳ thật, cô biết Đường Kiện sẽ làm gì. Anh nhất định sẽ cố chấp, dồn hết tâm trí thay đổi trình tự lỗ sâu kia, chỉ vì để trở về cứu cô một lần nữa. Cho dù mười năm hai mươi năm ba mươi năm, anh cũng sẽ không từ bỏ, tựa như anh đang làm bây giờ.
Người này nha……
“Aizz.” Duy Duy thở dài thật sâu.
Lúc trở về Đường Kiện xách theo cơm cuốn rong biển cô thích, đã thấy cô ghé vào trên cửa sổ như vậy, bóng đêm thành phố chiếu vào một bên mặt cô nhiễm một tầng ánh sáng bạc.
“Sao không bật đèn?” Anh xử lý bật đèn lên, Duy Duy nháy mắt một chút, chậm rãi thích ứng với ánh sáng thình lình xuất hiện.
Anh đặt cơm cuốn lên bàn trà, cũng không vội gọi cô qua ăn, chính là đi qua, kéo thân thể mềm mại tiến vào lòng mình, cùng cô ngồi xem sao Ngưu Lang Chức Nữ.
“Duy Duy, ngày mai chúng ta đăng ký được không?” Anh hôn tóc mai cô, ngón tay dài khẽ vuốt sau lưng cô.
“Ừ?” Cô lười nhác gối lên ngực anh, không muốn động đậy.
“Ở Đài Loan công chứng kết hôn là chuyện quan trọng phải đăng ký trước ba ngày, chúng ta đi đăng ký trước, sau đó đi chọn nhẫn, ba ngày sau em chính là Đường phu nhân.” Anh thấp giọng rì rầm rung động bên tai cô.
“……”
Duy Duy khép hờ mắt không có lập tức nói.
“Được không?” Đường Kiện nhẹ nhàng lắc cô một cái.
Cô nâng mắt mỉm cười với anh. “Cũng tốt.”
“Qua một thời gian, chờ tất cả những chuyện này xong rồi, anh sẽ bù cho em một hôn lễ chính thức.”
Trán anh để lên trán cô, khi nói chuyện, nhịn không được mút môi cô một cái.
“Được.” Cô gật gật đầu.
“Được! Đến ăn cơm đi!” Thần sắc của anh lập tức sáng sủa, ôm lấy cô về phía bàn trà.
“Đường Kiện……” Duy Duy dựa vào ngực anh, mềm mại gọi.
“Ừ?”
Cô dừng một chút, ánh mắt bay về phía đống rác, cuối cùng vẫn lắc đầu trong lòng mình, ôm cổ anh.
“Anh đã quên mua canh.”
Tinh tế như Đường Kiện, làm sao không biết cô có chuyện chưa nói ra? Đôi mắt đen trầm như hồ đêm chợt lóe.
“Duy Duy?”
“Ừ?”
“Em sẽ không sao đâu.” Anh dịu dàng cam đoan bên tai cô.
“Em biết.” Cô cong khóe miệng, mổ nhẹ lên môi anh.
“Anh sẽ không để em gặp chuyện không may.” Anh lẳng lặng nói.
Duy Duy ngừng lại một chút, thở dài thật sâu.
“Đường Kiện, anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này anh nhất định phải đồng ý, hơn nữa sau khi đồng ý xong, anh nhất định phải làm được!” Cô cố chấp vịn cổ anh.
“Em trước tiên phải nói là chuyện gì đã.” Anh không ngăn cản.
Duy Duy từ trong lòng anh hạ xuống, tay áp vào trước ngực anh, nghiêm túc nhìn anh.
“Lần này, nếu em lại chết……” Cô giơ một bàn tay lên ngăn anh phản bác. “Em muốn anh đồng ý với em, sống tiếp những ngày sau cho tốt, không bao giờ quan tâm tới cái ‘Kế hoạch lỗ sâu’ kia nữa.”
“Không được!” Anh quả quyết từ chối.
“Đường Kiện, đồng ý với em.” Duy Duy tay trước ngực anh nắm chặt. “Anh không thấy sao? Anh đã muốn tẩu hỏa nhập ma rồi.”
“Duy Duy, anh gần đây đang viết một mẫu tính toán mới, có khả năng làm chấn động bước sóng giảm, anh sẽ không phải chịu khoảng cách 10 năm nữa, vẫn có cơ hội trở về, không nên ép anh từ bỏ.” Đường Kiện hơi thở bắt đầu nặng nề.
Duy Duy cười cười, chui ra khỏi lòng anh.
“Được, thực ra bây giờ anh cũng không cần thiết phải trông nom em, dù sao nếu ngày tám tháng mười hai em chết, anh vẫn có thể trở về, vẫn sẽ có một Chu Duy Duy khác chờ anh cứu, em sống không qua được ngày tám tháng mười hai có gì quan trọng đâu?” Cô buông tay.
“Duy Duy!” Gân xanh bên thái dương anh nổi lên, rút ngắn lại khoảng cách, hung hăng kéo cô vào ngực. “Em không được nói như vậy!”
“Em là nói thật, Đường Kiện.” Duy Duy dịu dàng nhìn anh. “Người anh cứu, đã sớm không phải em; Là ‘Chu Duy Duy’, không phải em.”
Bởi vì cô căn bản không phải là cô gái chết trong lòng anh lần đầu kia.
Cô cùng “Cô” là khác nhau.
“Là em, chính là em!” Đường Kiện hai mắt đỏ lên, kịch liệt nói.
“Đường Kiện, em không biết người anh yêu là Chu Duy Duy nào, nhưng em biết người em yêu là ai.” Duy Duy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thon gầy của anh. “Người em yêu là anh, Đường Kiện. Anh đau lòng cho em, chẳng lẽ không hiểu được, em cũng đau lòng cho anh sao?”
“Vậy em không được có yêu cầu tàn khốc như vậy với anh!”
“‘Chu Duy Duy’ của anh……”
“‘Chu Duy Duy’ của anh chính là em!”
“‘Chu Duy Duy’ của anh sẽ hy vọng anh trải qua những ngày như vậy sao?” Cô giật mình không nói tiếp.
“Thật sự, anh ngẫm lại mà xem, Chu Duy Duy có thai con trai của anh, Chu Duy Duy đứng ở bên kia đường cười sáng lạn với anh, nếu cô ấy biết sau khi cô chết, cuộc sống của anh từ đó về sau cứ mãi tuần hoàn ở tuổi ba mươi, cuối cùng ra không được, anh vì cô ấy buông tay tất cả, thành tựu, dã tâm, cuộc sống, tương lai hạnh phúc tươi sáng cùng tất cả người yêu quan tâm đến anh, cô ấy sẽ mong muốn anh làm như vậy sao?”
“Duy Duy……”
“Cô ấy sẽ không mong như vậy.” Duy Duy nâng mặt của anh. “Được, anh nói em chính là Chu Duy Duy của anh, em đây hiện tại nói cho anh, em cũng không mong muốn như thế.”
Những lời này như một cú đá thật mạnh vào trái tim Đường Kiện, đập anh cả người chấn động, tứ chi bách hải như xương bị gãy, đau đớn.
“Đường Kiện, em sẽ cùng anh cố gắng, bởi vì em cũng không muốn chết. Nhưng mà, nếu vận mệnh thật sự tránh không khỏi – đồng ý với em, thả em, để cho em đi.” (aoi: ôi chị ơi T^T *cắn cắn khăn*)
“Anh không đồng ý…… Anh không đồng ý……”
Anh ôm cô thật chặt, đem mặt cô đặt trước ngực mình, khuôn mặt chôn sâu vào tóc cô. Từng đợt mùi hương cơ thể của cô chui vào chóp mũi anh, trong lành như thế, tốt đẹp như thế, sao cô có thể yêu cầu anh buông ra?
Duy Duy thở dài.
“Đường Kiện, anh đừng làm em ngay cả đi cũng không an tâm.”
“Câm miệng!” Anh hét thật mạnh, ôm lấy cô đi tới giường lớn, cần lần nữa dùng sức kích tình mạnh liệt để chứng minh cho bản thân biết cô tồn tại –
“Anh không buông tay! Anh tuyệt đối không buông tay!”
Một chiếc Toyota thuê chạy nhanh trên đường cao tốc xuôi Nam.
Đường Kiện tay vững vàng vào lái xe, khóe mắt nhìn xuống cô gái đang lười biếng ngủ vùi.
Tay anh dò xét khí lạnh điều hòa bên chỗ cô, điều chỉnh gió một chút, không cho thổi trực tiếp vào mặt cô, buổi tối lại ầm ĩ đau đầu.
Khi tầm mắt thu hồi lại thì lơ đãng liếc tấm lịch để bàn – dòng chữ ngày bảy tháng mười hai làm trái tim anh nhói một cái, có chút phiền chán quay đi nhìn về phía trước
Còn lại một ngày……
Duy Duy nhớ có lần anh nói “Mỗi lần tai nạn đều càng ngày càng nghiêm trọng”. Nếu việc này không thể tránh phải xảy ra, như vậy ít nhất bọn họ có thể tận lực giảm số người bị hại, vì thế cô đề nghị bọn họ tìm chỗ thâm sơn núi hoang rời đi.
Kì thật theo như ý của Đường Kiện, vốn là đợi ở nhà trọ của cô, lấy bất biến ứng vạn biến là tốt rồi. Hơn nữa trong lòng anh chứa một tia lo lắng cuối cùng, nếu Duy Duy thật sự bị thương, đợi ở trong thành phố cách nơi điều trị tương đối gần.
Nhưng Duy Duy thực kiên trì, mà một khi cô cố chấp, ngay cả anh cũng không lay chuyển được.
Vì thế, xử lý tất cả chuyện vặt xong, trước một ngày anh đưa cô đến một chỗ sản nghiệp của Đường gia ở vùng núi nam bộ.
Nơi đó quả thật là thâm sơn núi hoang, bởi vì mấy lần liên quan đến lũ bùn, người chung quanh đã sớm chuyển đi, chỉ còn lại một vài phòng ốc bỏ hoang. Nhà này của bọn họ xây trên nhà cũ có nương rẫy bao quanh, cũng không bị lũ bùn đe dọa, cho nên phòng ở vẫn còn đó. Tuy rằng lụi bại, bất quá chỉ ủy khuất một đêm, cũng không tồi.
Có điều chuyện làm Đường Kiện bất an là, mấy ngày nay anh đột nhiên không liên lạc được với West, có chút muốn giao phó cho tên kia vài chuyện. Chẳng qua, chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng Duy Duy, mắt thấy thời gian gần kề, trước mang theo Duy Duy tránh một chút nói sau.
Linh linh linh — điện thoại của anh lớn tiếng kêu lên, Đường Kiện nhận.
“Alo?”
“Anh ở chỗ nào?”
Đường Kiện nhíu nhíu mày, tay ấn nút tắt, tiện tay vứt một cái sang bên cạnh.
Linh linh linh — di động không khuất phục tiếp tục kêu.
Cô gái yêu kiều bị đánh thức lười biếng duỗi lưng, nhìn chiếc di động đang ầm ĩ của ai đó.
“Anh không nhận à?”
Thần thái cô mệt mỏi, đêm qua lại bị anh nháo ngủ không đủ. Đường Kiện bàn tay to dò qua, xoa loạn tóc cô, di động vẫn như cũ mặc cho nó vang.
Duy Duy cầm di động nhìn vào, Văn Tuệ Linh?
Cô cười trộm, đổi lấy anh không hờn giận thoáng nhìn.
“Này! Bạn gái trước nha! Còn tìm anh gấp như vậy, tốt xấu gì cũng có chút tình nghĩa đi?” Duy Duy nháo anh, ấn xuống nút trò chuyện màu xanh, tiến đến bên tai anh.
Đường Kiện bất đắc dĩ, trợn mắt nhìn cô một cái, bắt tay nhận điện.
“Alo?”
“Anh ở chỗ nào?” Giọng nói Văn Tuệ Linh ngoại trừ mất hứng, còn có một tia vội vàng.
“Cô muốn làm gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Tôi muốn biết anh ở chỗ nào.” Văn Tuệ Linh cố chấp hỏi.
“Tôi không rảnh, không cần gọi tới nữa!” Đường Kiện nghĩ ấn nút tắt.
“Đường Kiện!” Tại đầu dây kia Văn Tuệ Linh đột nhiên đề cao giọng nói, thanh âm kêu lên bén nhọn cho dù anh không bật loa ngoài, Duy Duy bên cạnh cũng nghe thấy được. “Tôi cảnh cáo anh, anh không được treo máy! Anh đang ở cùng với Duy Duy phải không?”
“Không liên quan đến cô.” Anh rõ ràng lưu loát nói lại.
“Anh đưa điện thoại cho Duy Duy, để tôi nói chuyện với cô ấy.”
“Tạm biệt.”
“Chờ một chút.” Là Duy Duy cản anh lại. Đường Kiện vẻ mặt không vui, cô không cần phải chịu đựng Văn Tuệ Linh quấy rầy. “Không sao, để em nói chuyện với cô ấy một chút.” Cô trấn an vỗ nhẹ tay Đường Kiện.
Đường Kiện bất đắc dĩ, đưa điện thoại cho cô.
“Alo?” Duy Duy đã muốn chuẩn bị tốt, chờ câu chửi bới “Hồ ly tinh, không biết xấu hổ” bên kia di động đánh tới.
“Duy Duy! Duy Duy, em nghe chị nói, em nhất định phải cản Đường Kiện, lập tức bảo anh ta trở về.” Văn Tuệ Linh dồn dập nói.
Bất thình lình, Văn Tuệ Linh chẳng những không mắng điên cuồng, ngữ khí thậm chí mang theo chút lưu luyến dặn dò, Duy Duy nhất thời ngốc lăng.
“Duy Duy? Duy Duy?” Một chỗ khác không nghe cô trả lời, lại ở dồn dập kêu.
“Ai, tôi đây.” Cô liếc một cái Đường Kiện, biết anh cũng dựng thẳng lỗ tai đang nghe. “Văn tiểu thư, chị yên tâm, tôi cùng Đường Kiện chỉ là…… Đi lên núi độ vài ngày, lập tức quay lại.”
Một chỗ khác hiện lên một chuỗi hít sâu rõ ràng, giống như Văn Tuệ Linh đang cố gắng hít thở, vững vàng bản thân.
“Duy Duy, điện thoại bây giờ có bật loa không?”
“Không phải.”
“Được, em bật to giọng của chị đi.”
Duy Duy nhìn Đường Kiện, ấn nút bật loa.
“Đường Kiện!” TiếngVăn Tuệ Linh giận dữ kêu vang trong xe. “Anh lập tức đem Duy Duy trở về, nghe thấy không?”
“Không liên quan đến chuyện của cô.” Đường Kiện ngoại trừ cô ra từ trước đến nay đối với phụ nữ không có nhiều kiên nhẫn.
Đột nhiên, tiếng Văn Tuệ Linh âm ngoan đồng thời ngượng ngạo tiến vào lòng bọn họ –
“Đường Kiện, anh đã hại chết nó ba lần, tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ tư! Lúc này đây, nếu anh lại hại chết Duy Duy, tôi sẽ tự tay giết anh!”
Hại chết Duy Duy?
Ba lượt?
Cô ta đang nói cái gì?
Trong xe hai người nhìn chằm chằm nhau, trong mắt đều có sự khiếp sợ.
Văn Tuệ Linh, sao cô ta biết?
Đường Kiện đột nhiên cắt đường xe, dừng bên đường. Xe cót két một tiếng dừng, anh lập tức nghiêm khắc ép hỏi.
“Văn Tuệ Linh, cô có ý gì?”
Điện thoại một chỗ khác có tiếng cười lạnh.
“Anh nghĩ chở Duy Duy đi đâu? Không có xe địa phương? Đường Kiện, với một người có chỉ số thông minh cao như anh, có đôi khi anh thật sự mù quáng làm người ta khó tin.”
“Văn Tuệ Linh, tôi cho cô một cơ hội nữa.” Đường Kiện hung hăng, cắn răng nói từng chữ. “Cô rốt cục nói cái gì? Cô biết bao nhiêu?”
“Duy Duy,” Khi nói chuyện với cô, ngữ khí Văn Tuệ Linh chuyển dịu dàng. “Em không phải sợ, quay về Đài Bắc nhanh chút, đừng đi theo anh ta, chị sẽ không hại em, em hãy tin chị, chị có biện pháp bảo vệ em.”
Duy Duy đầu choáng não chướng, căn bản không thể hiểu đây là tình huống gì.
Văn Tuệ Linh vì sao đột nhiên tốt với cô như vậy? Vì sao phải bảo vệ cô? Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
“Chị, chị là ai?” Cô lấy lại bình tĩnh nhẹ hỏi.
Một chỗ khác trầm mặc một lát.
“Duy Duy,” Trong giọng nói Văn Tuệ Linh lộ ra thương cảm. “Chị biết em hiện tại không biết chị, không sao, em chỉ cần biết rằng, chị sẽ không để em gặp chuyện không may, em mau bảo tên khốn kia đưa em về.”
Đây là chuyện gì? Người xa lạ trên thế giới này cũng có quan hệ sâu xa với cô, đều là tới cứu cô không thành?
Tuy rằng thời cơ không đúng, thế nhưng Duy Duy có một ý nghĩ hoang đường xúc động muốn cười to.
Đúng lúc này một tia ánh sáng, một vài chi tiết nhanh chóng tiến vào đầu Đường Kiện, một vòng nút thắt liền thành một mạch, anh bỗng nhiên hiểu được.
Anh cười lạnh một tiếng, nói với người phụ nữ trong điện thoại: “Cô chính là West.”
Đối với Đường Kiện, Văn Tuệ Linh nói chuyện không chút khách khí.
“Đúng vậy. Tôi chỉ nói với anh một việc, mọi chuyện không có một chút liên quan đến xe, chỉ liên quan đến anh, cho nên anh có mang con bé trốn đi đâu cũng không được. Ngày mai buổi chiều 2 giờ rưỡi, đến cửa Tín Nghĩa Uy Tú chờ tôi, mang Duy Duy theo, tôi biết làm thế nào để giúp con bé vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Tít một tiếng, di động kết thúc.
Anh yêu cầu cùng cô ra ngoài, cô cho anh đi theo. Anh yêu cầu cô đợi ở nhà, cô đợi ở nhà. Anh yêu cầu cô làm cái gì, cô làm cái đó.
Duy Duy làm tất cả những việc khiến anh an tâm.
Chẳng qua người này có đôi lúc dùng nó để truyền giả thánh chỉ, cục diện sau đó liền biến thành như vậy –
“A…… Ư…… Nhẹ, nhẹ một chút…… Đường Kiện……”
Duy Duy mồ hôi đầm đìa ghé vào giường, cái mông trơn bóng tuyết trắng nâng cao, thừa nhận những lần va chạm hung mãnh từ phía sau.
Bình thường Đường Kiện dịu dàng mọi cách với cô, cưng chiều mọi chuyện, nhưng chuyện trên giường lại hoàn toàn thô lỗ độc tài.
Anh biết, vì “Nguyên nhân kia”, Duy Duy sẽ ít từ chối yêu cầu của anh, vì thế anh cũng hoàn toàn không có cảm giác tội ác lợi dụng cơ hội này, tận tình cầu hoan.
Mỗi đêm cố định triền miên thì không cần nói, đến lúc anh hứng khởi còn có thể tới cả bữa sáng, hoặc thêm một màn lúc nghỉ trưa, làm cả người cô mệt mỏi bủn rủn, khổ không nói nổi. (aoi: sung quá =]])
“Ngoan, bảo bối…… lập tức là được rồi……”
Chấn động sau lưng càng thêm mãnh liệt, Duy Duy như đắm chìm trong bể tình dục, vô lực ngâm nga, tùy ý anh.
Người đàn ông sau lưng mãnh liệt đến nỗi, cô cảm thấy bụng hơi chua xót, tay trắng nõn lặng lẽ xoa, nghĩ tới cái gì đó, mi tâm không khỏi hơi nhíu.
“Anh…… Nhanh chút……”
“Ngoan, lập tức được rồi……” Người đàn ông sau lưng khàn khàn dụ dỗ.
Nhưng cái tình trạng kia không giống như “Lập tức”.
“Đường Kiện!”
Ngữ khí kiên quyết, đây là thực sự tức giận. Người đàn ông phía sau nặng nề cười nhẹ, lần cuối cùng này thật sự tận hứng thu binh.
Sau khi bị mưa to gió dữ tàn phá cô gái mềm nhũn nằm trên giường, thân thể trắng ngọc phủ một tầng phấn hồng trong suốt, hai tròng mắt nhắm chặt, đôi mi dài hơi phát run. Anh thích chọc cô, cũng bởi vì tư thái mây mưa của Duy Duy quá mức xinh đẹp đáng yêu, bảo sao anh chịu nổi.
Đường Kiện hôn đôi mi rung động của cô, lười nhác duỗi lưng xuống giường, giống con mãnh sư được ăn uống no đủ, cả người thư sướng.
“Em ngủ một chút, anh đi ra ngoài mua bữa tối.” Đã hơn sáu giờ rồi, cũng nên ăn cơm chiều.
Cô lười biếng nằm trên giường không muốn động, Đường Kiện nhìn mà trong lòng yêu cực, lại ôm hung hăng hôn mấy cái, thực hận không thể nuốt cô vào bụng.
Duy Duy đợi đến khi nghe thấy tiếng anh ra khỏi cửa mới mở mắt, lật người nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà một lát, sau đó đột nhiên nhảy xuống giường, một khắc vừa đứng dậy thì hơi cứng đờ — tên Đường Kiện thú tính xấu xa — sau đó đi vào trong phòng tắm.
Bên trong một trận thanh âm huyên náo sột soạt, sau đó yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Duy Duy đi ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơmi của anh mặc lên, khuôn mặt thanh lệ suy nghĩ sâu xa.
Nhìn thứ gì đó cầm trên tay, cô khẽ thở dài một tiếng, tiện tay rút tờ A4 bọc vò lại, quăng vào thùng rác.
Hoàng hôn sớm buông xuống, bên trong u ám chỉ có ánh sáng của chiếc đèn dầu ở tủ đầu giường. Duy Duy cũng không bật đèn, ngồi trên chiếc giường trước cửa sổ ở phòng khách, hai tay ôm đầu gối, nhìn chăm chú ngọn đèn dầu Vạn gia dưới tầng.
Con ngươi ngập nước liếc đồng hồ điện tử treo trên tường, ngày hai mươi tám tháng mười một.
Hôm qua, Đường Kiện yêu cầu cô xin nghỉ phép hai tuần. Cô đương nhiên biết vì sao. Vốn nghĩ công ty sẽ không đáp ứng, cô đã phải chuẩn bị tốt để đưa đơn xin từ chức, không nghĩ tới ông chủ rất sảng khoái chuẩn tấu.
“Ha ha, tôi biết cô đã thật lâu chưa có nghỉ phép dài hạn, vất vả cho cô rồi. Đi chơi cùng bạn trai cho tốt đi, chơi đã rồi trở về.” Ông chủ nghĩ cô muốn cùng bạn trai xuất ngoại đi Châu Âu chơi.
Rồi trở về……
Thật sự có thể trở về sao?
Kỳ thật không ai biết.
Cô cùng Đường Kiện hai người cũng chưa từng nói, cuộc sống bình thường mọi thứ bình thường, nhưng một loại cảm giác căng thẳng tế nhị đang dần dần tích lũy.
Đường Kiện có khi trong lúc vô tình nhìn lên đồng hồ trên tường, bất luận lúc ấy đang làm cái gì, tay sẽ cứng đờ, sau đó khuôn mặt anh tuấn lập tức căng thẳng.
Từng ngày trôi qua, cầu hoan của anh phát ra càng mạnh mẽ, cô gần như cũng theo anh; Mà thời gian không cùng cô dính trên giường, anh liền hướng về phía máy tính của mình. Cô biết anh cùng một người tên là “West” đứng đầu nhóm hacker liên lạc thường xuyên, nhưng mà cô chưa từng chủ động qua hỏi bọn họ trao đổi cái gì.
Ngày tám tháng mười hai, ngày chết của cô. Nghĩ lại có chút không thật.
Đại khái toàn thế giới không có ai giống cô, biết chuẩn xác ngày nạn lớn của mình. Trước kia không phải chưa từng cùng bạn bè tán gẫu qua loại đề tài “Nếu có một ngày có thể biết trước ngày chết của mình” này, lúc ấy mọi người thất chủy bát thiệt, nói bản thân trước lúc đó nhất định sẽ như thế nào làm cái gì, cô cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại thật sự biết rồi, cô lại cái gì cũng không muốn làm, thầm nghĩ cùng Đường Kiện, thật yên lặng qua từng ngày.
Ngẫm lại mà buồn cười, hình như mới không lâu trước, cô còn hy vọng mỗi ngày có thể có chút thay đổi gì đó, bây giờ cô lại chỉ hy vọng trở lại như trước kia có cuộc sống bình thản không lo âu.
Đối với tất cả chuyện đây, cô bất ngờ tâm bình tĩnh mà chống đỡ.
Cô chính là lo lắng Đường Kiện.
Nếu ngày tám tháng mười hai gần tới đây, mà tất cả vẫn như cũ, cô không dám tưởng tượng Đường Kiện sẽ như thế nào.
Anh đã thấy cô chết ba lần, đây là một lần cuối cùng. Anh tuy rằng không nói, nhưng đêm khuya tỉnh giấc, cô tỉnh lại đều phát hiện anh còn chưa ngủ, nếu không phải nhìn chằm chằm cô, thì chính là nhìn chằm chằm trần nhà, dưới vẻ mặt suy nghĩ sâu xa là một loại tuyệt nhiên nghiêm trọng.
Đường Kiện…… Người dàn ông này thực sự rất yêu cô, rất yêu cô.
Một cô gái, trong cuộc đời có thể được một người đàn ông yêu như vậy, cũng đáng giá. Duy Duy trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng chua xót.
Nếu cô chết, dù sao người chết cái gì cũng không biết. Nhưng Đường Kiện thì sao? Đường Kiện làm sao bây giờ?
Kỳ thật, cô biết Đường Kiện sẽ làm gì. Anh nhất định sẽ cố chấp, dồn hết tâm trí thay đổi trình tự lỗ sâu kia, chỉ vì để trở về cứu cô một lần nữa. Cho dù mười năm hai mươi năm ba mươi năm, anh cũng sẽ không từ bỏ, tựa như anh đang làm bây giờ.
Người này nha……
“Aizz.” Duy Duy thở dài thật sâu.
Lúc trở về Đường Kiện xách theo cơm cuốn rong biển cô thích, đã thấy cô ghé vào trên cửa sổ như vậy, bóng đêm thành phố chiếu vào một bên mặt cô nhiễm một tầng ánh sáng bạc.
“Sao không bật đèn?” Anh xử lý bật đèn lên, Duy Duy nháy mắt một chút, chậm rãi thích ứng với ánh sáng thình lình xuất hiện.
Anh đặt cơm cuốn lên bàn trà, cũng không vội gọi cô qua ăn, chính là đi qua, kéo thân thể mềm mại tiến vào lòng mình, cùng cô ngồi xem sao Ngưu Lang Chức Nữ.
“Duy Duy, ngày mai chúng ta đăng ký được không?” Anh hôn tóc mai cô, ngón tay dài khẽ vuốt sau lưng cô.
“Ừ?” Cô lười nhác gối lên ngực anh, không muốn động đậy.
“Ở Đài Loan công chứng kết hôn là chuyện quan trọng phải đăng ký trước ba ngày, chúng ta đi đăng ký trước, sau đó đi chọn nhẫn, ba ngày sau em chính là Đường phu nhân.” Anh thấp giọng rì rầm rung động bên tai cô.
“……”
Duy Duy khép hờ mắt không có lập tức nói.
“Được không?” Đường Kiện nhẹ nhàng lắc cô một cái.
Cô nâng mắt mỉm cười với anh. “Cũng tốt.”
“Qua một thời gian, chờ tất cả những chuyện này xong rồi, anh sẽ bù cho em một hôn lễ chính thức.”
Trán anh để lên trán cô, khi nói chuyện, nhịn không được mút môi cô một cái.
“Được.” Cô gật gật đầu.
“Được! Đến ăn cơm đi!” Thần sắc của anh lập tức sáng sủa, ôm lấy cô về phía bàn trà.
“Đường Kiện……” Duy Duy dựa vào ngực anh, mềm mại gọi.
“Ừ?”
Cô dừng một chút, ánh mắt bay về phía đống rác, cuối cùng vẫn lắc đầu trong lòng mình, ôm cổ anh.
“Anh đã quên mua canh.”
Tinh tế như Đường Kiện, làm sao không biết cô có chuyện chưa nói ra? Đôi mắt đen trầm như hồ đêm chợt lóe.
“Duy Duy?”
“Ừ?”
“Em sẽ không sao đâu.” Anh dịu dàng cam đoan bên tai cô.
“Em biết.” Cô cong khóe miệng, mổ nhẹ lên môi anh.
“Anh sẽ không để em gặp chuyện không may.” Anh lẳng lặng nói.
Duy Duy ngừng lại một chút, thở dài thật sâu.
“Đường Kiện, anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này anh nhất định phải đồng ý, hơn nữa sau khi đồng ý xong, anh nhất định phải làm được!” Cô cố chấp vịn cổ anh.
“Em trước tiên phải nói là chuyện gì đã.” Anh không ngăn cản.
Duy Duy từ trong lòng anh hạ xuống, tay áp vào trước ngực anh, nghiêm túc nhìn anh.
“Lần này, nếu em lại chết……” Cô giơ một bàn tay lên ngăn anh phản bác. “Em muốn anh đồng ý với em, sống tiếp những ngày sau cho tốt, không bao giờ quan tâm tới cái ‘Kế hoạch lỗ sâu’ kia nữa.”
“Không được!” Anh quả quyết từ chối.
“Đường Kiện, đồng ý với em.” Duy Duy tay trước ngực anh nắm chặt. “Anh không thấy sao? Anh đã muốn tẩu hỏa nhập ma rồi.”
“Duy Duy, anh gần đây đang viết một mẫu tính toán mới, có khả năng làm chấn động bước sóng giảm, anh sẽ không phải chịu khoảng cách 10 năm nữa, vẫn có cơ hội trở về, không nên ép anh từ bỏ.” Đường Kiện hơi thở bắt đầu nặng nề.
Duy Duy cười cười, chui ra khỏi lòng anh.
“Được, thực ra bây giờ anh cũng không cần thiết phải trông nom em, dù sao nếu ngày tám tháng mười hai em chết, anh vẫn có thể trở về, vẫn sẽ có một Chu Duy Duy khác chờ anh cứu, em sống không qua được ngày tám tháng mười hai có gì quan trọng đâu?” Cô buông tay.
“Duy Duy!” Gân xanh bên thái dương anh nổi lên, rút ngắn lại khoảng cách, hung hăng kéo cô vào ngực. “Em không được nói như vậy!”
“Em là nói thật, Đường Kiện.” Duy Duy dịu dàng nhìn anh. “Người anh cứu, đã sớm không phải em; Là ‘Chu Duy Duy’, không phải em.”
Bởi vì cô căn bản không phải là cô gái chết trong lòng anh lần đầu kia.
Cô cùng “Cô” là khác nhau.
“Là em, chính là em!” Đường Kiện hai mắt đỏ lên, kịch liệt nói.
“Đường Kiện, em không biết người anh yêu là Chu Duy Duy nào, nhưng em biết người em yêu là ai.” Duy Duy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thon gầy của anh. “Người em yêu là anh, Đường Kiện. Anh đau lòng cho em, chẳng lẽ không hiểu được, em cũng đau lòng cho anh sao?”
“Vậy em không được có yêu cầu tàn khốc như vậy với anh!”
“‘Chu Duy Duy’ của anh……”
“‘Chu Duy Duy’ của anh chính là em!”
“‘Chu Duy Duy’ của anh sẽ hy vọng anh trải qua những ngày như vậy sao?” Cô giật mình không nói tiếp.
“Thật sự, anh ngẫm lại mà xem, Chu Duy Duy có thai con trai của anh, Chu Duy Duy đứng ở bên kia đường cười sáng lạn với anh, nếu cô ấy biết sau khi cô chết, cuộc sống của anh từ đó về sau cứ mãi tuần hoàn ở tuổi ba mươi, cuối cùng ra không được, anh vì cô ấy buông tay tất cả, thành tựu, dã tâm, cuộc sống, tương lai hạnh phúc tươi sáng cùng tất cả người yêu quan tâm đến anh, cô ấy sẽ mong muốn anh làm như vậy sao?”
“Duy Duy……”
“Cô ấy sẽ không mong như vậy.” Duy Duy nâng mặt của anh. “Được, anh nói em chính là Chu Duy Duy của anh, em đây hiện tại nói cho anh, em cũng không mong muốn như thế.”
Những lời này như một cú đá thật mạnh vào trái tim Đường Kiện, đập anh cả người chấn động, tứ chi bách hải như xương bị gãy, đau đớn.
“Đường Kiện, em sẽ cùng anh cố gắng, bởi vì em cũng không muốn chết. Nhưng mà, nếu vận mệnh thật sự tránh không khỏi – đồng ý với em, thả em, để cho em đi.” (aoi: ôi chị ơi T^T *cắn cắn khăn*)
“Anh không đồng ý…… Anh không đồng ý……”
Anh ôm cô thật chặt, đem mặt cô đặt trước ngực mình, khuôn mặt chôn sâu vào tóc cô. Từng đợt mùi hương cơ thể của cô chui vào chóp mũi anh, trong lành như thế, tốt đẹp như thế, sao cô có thể yêu cầu anh buông ra?
Duy Duy thở dài.
“Đường Kiện, anh đừng làm em ngay cả đi cũng không an tâm.”
“Câm miệng!” Anh hét thật mạnh, ôm lấy cô đi tới giường lớn, cần lần nữa dùng sức kích tình mạnh liệt để chứng minh cho bản thân biết cô tồn tại –
“Anh không buông tay! Anh tuyệt đối không buông tay!”
Một chiếc Toyota thuê chạy nhanh trên đường cao tốc xuôi Nam.
Đường Kiện tay vững vàng vào lái xe, khóe mắt nhìn xuống cô gái đang lười biếng ngủ vùi.
Tay anh dò xét khí lạnh điều hòa bên chỗ cô, điều chỉnh gió một chút, không cho thổi trực tiếp vào mặt cô, buổi tối lại ầm ĩ đau đầu.
Khi tầm mắt thu hồi lại thì lơ đãng liếc tấm lịch để bàn – dòng chữ ngày bảy tháng mười hai làm trái tim anh nhói một cái, có chút phiền chán quay đi nhìn về phía trước
Còn lại một ngày……
Duy Duy nhớ có lần anh nói “Mỗi lần tai nạn đều càng ngày càng nghiêm trọng”. Nếu việc này không thể tránh phải xảy ra, như vậy ít nhất bọn họ có thể tận lực giảm số người bị hại, vì thế cô đề nghị bọn họ tìm chỗ thâm sơn núi hoang rời đi.
Kì thật theo như ý của Đường Kiện, vốn là đợi ở nhà trọ của cô, lấy bất biến ứng vạn biến là tốt rồi. Hơn nữa trong lòng anh chứa một tia lo lắng cuối cùng, nếu Duy Duy thật sự bị thương, đợi ở trong thành phố cách nơi điều trị tương đối gần.
Nhưng Duy Duy thực kiên trì, mà một khi cô cố chấp, ngay cả anh cũng không lay chuyển được.
Vì thế, xử lý tất cả chuyện vặt xong, trước một ngày anh đưa cô đến một chỗ sản nghiệp của Đường gia ở vùng núi nam bộ.
Nơi đó quả thật là thâm sơn núi hoang, bởi vì mấy lần liên quan đến lũ bùn, người chung quanh đã sớm chuyển đi, chỉ còn lại một vài phòng ốc bỏ hoang. Nhà này của bọn họ xây trên nhà cũ có nương rẫy bao quanh, cũng không bị lũ bùn đe dọa, cho nên phòng ở vẫn còn đó. Tuy rằng lụi bại, bất quá chỉ ủy khuất một đêm, cũng không tồi.
Có điều chuyện làm Đường Kiện bất an là, mấy ngày nay anh đột nhiên không liên lạc được với West, có chút muốn giao phó cho tên kia vài chuyện. Chẳng qua, chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng Duy Duy, mắt thấy thời gian gần kề, trước mang theo Duy Duy tránh một chút nói sau.
Linh linh linh — điện thoại của anh lớn tiếng kêu lên, Đường Kiện nhận.
“Alo?”
“Anh ở chỗ nào?”
Đường Kiện nhíu nhíu mày, tay ấn nút tắt, tiện tay vứt một cái sang bên cạnh.
Linh linh linh — di động không khuất phục tiếp tục kêu.
Cô gái yêu kiều bị đánh thức lười biếng duỗi lưng, nhìn chiếc di động đang ầm ĩ của ai đó.
“Anh không nhận à?”
Thần thái cô mệt mỏi, đêm qua lại bị anh nháo ngủ không đủ. Đường Kiện bàn tay to dò qua, xoa loạn tóc cô, di động vẫn như cũ mặc cho nó vang.
Duy Duy cầm di động nhìn vào, Văn Tuệ Linh?
Cô cười trộm, đổi lấy anh không hờn giận thoáng nhìn.
“Này! Bạn gái trước nha! Còn tìm anh gấp như vậy, tốt xấu gì cũng có chút tình nghĩa đi?” Duy Duy nháo anh, ấn xuống nút trò chuyện màu xanh, tiến đến bên tai anh.
Đường Kiện bất đắc dĩ, trợn mắt nhìn cô một cái, bắt tay nhận điện.
“Alo?”
“Anh ở chỗ nào?” Giọng nói Văn Tuệ Linh ngoại trừ mất hứng, còn có một tia vội vàng.
“Cô muốn làm gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Tôi muốn biết anh ở chỗ nào.” Văn Tuệ Linh cố chấp hỏi.
“Tôi không rảnh, không cần gọi tới nữa!” Đường Kiện nghĩ ấn nút tắt.
“Đường Kiện!” Tại đầu dây kia Văn Tuệ Linh đột nhiên đề cao giọng nói, thanh âm kêu lên bén nhọn cho dù anh không bật loa ngoài, Duy Duy bên cạnh cũng nghe thấy được. “Tôi cảnh cáo anh, anh không được treo máy! Anh đang ở cùng với Duy Duy phải không?”
“Không liên quan đến cô.” Anh rõ ràng lưu loát nói lại.
“Anh đưa điện thoại cho Duy Duy, để tôi nói chuyện với cô ấy.”
“Tạm biệt.”
“Chờ một chút.” Là Duy Duy cản anh lại. Đường Kiện vẻ mặt không vui, cô không cần phải chịu đựng Văn Tuệ Linh quấy rầy. “Không sao, để em nói chuyện với cô ấy một chút.” Cô trấn an vỗ nhẹ tay Đường Kiện.
Đường Kiện bất đắc dĩ, đưa điện thoại cho cô.
“Alo?” Duy Duy đã muốn chuẩn bị tốt, chờ câu chửi bới “Hồ ly tinh, không biết xấu hổ” bên kia di động đánh tới.
“Duy Duy! Duy Duy, em nghe chị nói, em nhất định phải cản Đường Kiện, lập tức bảo anh ta trở về.” Văn Tuệ Linh dồn dập nói.
Bất thình lình, Văn Tuệ Linh chẳng những không mắng điên cuồng, ngữ khí thậm chí mang theo chút lưu luyến dặn dò, Duy Duy nhất thời ngốc lăng.
“Duy Duy? Duy Duy?” Một chỗ khác không nghe cô trả lời, lại ở dồn dập kêu.
“Ai, tôi đây.” Cô liếc một cái Đường Kiện, biết anh cũng dựng thẳng lỗ tai đang nghe. “Văn tiểu thư, chị yên tâm, tôi cùng Đường Kiện chỉ là…… Đi lên núi độ vài ngày, lập tức quay lại.”
Một chỗ khác hiện lên một chuỗi hít sâu rõ ràng, giống như Văn Tuệ Linh đang cố gắng hít thở, vững vàng bản thân.
“Duy Duy, điện thoại bây giờ có bật loa không?”
“Không phải.”
“Được, em bật to giọng của chị đi.”
Duy Duy nhìn Đường Kiện, ấn nút bật loa.
“Đường Kiện!” TiếngVăn Tuệ Linh giận dữ kêu vang trong xe. “Anh lập tức đem Duy Duy trở về, nghe thấy không?”
“Không liên quan đến chuyện của cô.” Đường Kiện ngoại trừ cô ra từ trước đến nay đối với phụ nữ không có nhiều kiên nhẫn.
Đột nhiên, tiếng Văn Tuệ Linh âm ngoan đồng thời ngượng ngạo tiến vào lòng bọn họ –
“Đường Kiện, anh đã hại chết nó ba lần, tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ tư! Lúc này đây, nếu anh lại hại chết Duy Duy, tôi sẽ tự tay giết anh!”
Hại chết Duy Duy?
Ba lượt?
Cô ta đang nói cái gì?
Trong xe hai người nhìn chằm chằm nhau, trong mắt đều có sự khiếp sợ.
Văn Tuệ Linh, sao cô ta biết?
Đường Kiện đột nhiên cắt đường xe, dừng bên đường. Xe cót két một tiếng dừng, anh lập tức nghiêm khắc ép hỏi.
“Văn Tuệ Linh, cô có ý gì?”
Điện thoại một chỗ khác có tiếng cười lạnh.
“Anh nghĩ chở Duy Duy đi đâu? Không có xe địa phương? Đường Kiện, với một người có chỉ số thông minh cao như anh, có đôi khi anh thật sự mù quáng làm người ta khó tin.”
“Văn Tuệ Linh, tôi cho cô một cơ hội nữa.” Đường Kiện hung hăng, cắn răng nói từng chữ. “Cô rốt cục nói cái gì? Cô biết bao nhiêu?”
“Duy Duy,” Khi nói chuyện với cô, ngữ khí Văn Tuệ Linh chuyển dịu dàng. “Em không phải sợ, quay về Đài Bắc nhanh chút, đừng đi theo anh ta, chị sẽ không hại em, em hãy tin chị, chị có biện pháp bảo vệ em.”
Duy Duy đầu choáng não chướng, căn bản không thể hiểu đây là tình huống gì.
Văn Tuệ Linh vì sao đột nhiên tốt với cô như vậy? Vì sao phải bảo vệ cô? Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
“Chị, chị là ai?” Cô lấy lại bình tĩnh nhẹ hỏi.
Một chỗ khác trầm mặc một lát.
“Duy Duy,” Trong giọng nói Văn Tuệ Linh lộ ra thương cảm. “Chị biết em hiện tại không biết chị, không sao, em chỉ cần biết rằng, chị sẽ không để em gặp chuyện không may, em mau bảo tên khốn kia đưa em về.”
Đây là chuyện gì? Người xa lạ trên thế giới này cũng có quan hệ sâu xa với cô, đều là tới cứu cô không thành?
Tuy rằng thời cơ không đúng, thế nhưng Duy Duy có một ý nghĩ hoang đường xúc động muốn cười to.
Đúng lúc này một tia ánh sáng, một vài chi tiết nhanh chóng tiến vào đầu Đường Kiện, một vòng nút thắt liền thành một mạch, anh bỗng nhiên hiểu được.
Anh cười lạnh một tiếng, nói với người phụ nữ trong điện thoại: “Cô chính là West.”
Đối với Đường Kiện, Văn Tuệ Linh nói chuyện không chút khách khí.
“Đúng vậy. Tôi chỉ nói với anh một việc, mọi chuyện không có một chút liên quan đến xe, chỉ liên quan đến anh, cho nên anh có mang con bé trốn đi đâu cũng không được. Ngày mai buổi chiều 2 giờ rưỡi, đến cửa Tín Nghĩa Uy Tú chờ tôi, mang Duy Duy theo, tôi biết làm thế nào để giúp con bé vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Tít một tiếng, di động kết thúc.
/11
|