“Như ngươi mong muốn…” Môi hắn khẽ tràn ra bốn chữ,
thanh âm nhẹ như gió mát.
Dưới ánh trăng, nam tử thần thái ưu nhã kia khẽ buông nụ cười yếu ớt, hắn mơ hồ cảm thấy được trò hề này cuối cùng đã tới lúc kết thúc, trong lòng hắn thấy vài phần thoải mái, rốt cục, hắn đã có thể cho Lạc Nhi một lời giải thích hoàn mỹ, nàng đã làm cho hắn biết đau triệt tâm can, rốt cuộc cũng đã có thể nhẹ nhàng, mỉm cười kết thúc…
Chỉ là, hắn rốt cuộc không thể yên lòng. Không bỏ xuống được hình ảnh yêu thương khắc cốt ghiu tâm kia, không bỏ xuống được ràng trong bụng nàng vẫn còn mang cốt nhục của hắn.
Cho dù mới vừa đây, một trận long trời lở đất, gió nổi mây vần, thì hắn vẫn tâm nguyện cho nàng được bình an vô sự.
Thị vệ từ phía sau bước đến, trầm giọng nói: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!”
Đôi mắt thâm sâu chậm rãi hạ xuống, Mặc Uyên lướt nhìn tất cả mọi người thần sắc khác nhau trong đình viện, dường như tất cả mọi người khiến mình quan tâm đều đã tụ tập lại đây. Trong bóng đêm, thiếu niên nắm chặt tay, cặp mắt trong trẻo vừa không muốn, vừa lo lắng, vừa muốn nói lại thôi.
“Kỳ Nhi, bảo hộ nàng cho tốt…” Sát vai lại bên người thiếu niên, Mặc Uyên khẽ nói nhỏ, mấy chữ lượn lờ như màn khói trong không trung, trong nháy mắt liền tan biến.
Trong lúc mơ hồ, hắn chợt phát hiện ra bờ vai thiếu niên này đã trở nên vững chãi , vầng trán non nớt kia không biết lúc nào đã lột xác thành một nam nhân cương nghị và kiên cường át người.
Trong lòng trống rỗng, đôi môi tràn ra một nụ cười yếu ớt, hắn cất bước đi ra khỏi đình viện.
Uất Trì Tuyết vội vàng đuổi theo sau, không quên hung hăng liếc nhìn lại mọi người trong viện.
Trong lòng Mặc Kỳ thật sự nôn nóng, như vậy là dự cảm không lành của hắn đã đúng, hắn hận mình không thể theo sau, không thể lấy tất cả những gì hắn có để bảo hộ cho ca ca!
“Thất điện hạ_____” Phong Dực khẽ quì xuống bên cạnh, cất giọng lạnh lùng từ tốn nói với thiếu niên, “Điện hạ xin hãy yên tâm, Phong Dực sẽ luôn luân bên cạnh phù người. xả thân tương trợ,” Phong Dực ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh lùng mà cương quyết, “ Cũng thỉnh điện hạ đừng quên lời Vương gia nói, bảo vệ thật tốt Lạc Nhi cô nương, còn nữa… nàng đang mang cốt nhục của Vương gia.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy, dợm bước đuổi theo nam tử kia, trong gió lạnh thấu xương, thanh sam khẽ lay động
Trong mộng giật mình tỉnh giấc! !
Trên chiếc giường mềm mại, nàng kinh hoảng ngồi dậy, áo ngủ trắng như tuyết cũng bị xộc xệch, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt, nàng không ngừng thở dốc.
Mở mắt, bốn phía xung quanh chìm trong bóng tối, ngoài kia, ánh trăng đang mờ ảo xuyên qua cửa sổ, chiếu lên chiếc giường trắng như tuyết một dãy ngân quang. Nàng cảm thấy hơi sốt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, lòng nàng chợt thấy dao động bất an.
Vừa rồi trong giấc mộng, nam tử tuấn nhã kia sao lại nở nụ cười yếu ớt như vậy, nét cười khó hiểu của người đó làm nàng thấy thật đau lòng.
Nàng cũng không hiểu tại sao lại giật mình tỉnh giấc, chỉ là khi tỉnh lại, cảm giác trống trãi cô đơn xâm chiếm, chìa tay ra là cảm nhận được sự lạnh lẽo. Nàng bỗng nhiên mong mỏi vòng tay ấm áp của hắn, nơi đây, bóng đêm thật tĩnh mịch, trái tim băng giá lâu nay của nàng chợt đau đớn, nàng nhớ từng cử động của hắn, dường như đã khắc sâu trong tâm trí nàng, không biết bao lần, nàng đã tự buộc mình không được nhớ, nhưng rốt cuộc không giấu được, hình ảnh nhu tình đó cứ theo ánh trăng kia, bàng bạc tuôn chảy trong lòng nàng.
Tay chậm rãi đặt lên bụng, dịu dàng thăm dò, nàng muốn lắng nghe một chút tin tức về nó.
“Ngươi đang ở đây chứ?” Nàng không nén được, buông tiếng nhẹ hỏi, rất sợ một hồi lăn qua lăn lại vừa rồi, làm gì hơi sơ xuất với trong bụng.
Dưới ánh trăng, thân thể kia đang dịu dàng cuộn mình trong chiếc chăn trắng như tuyết, đôi mắt trong veo chợt bừng tỉnh, nỗi sợ hãi bỗng nhiên kéo tới, thân thể mềm mại rúc sâu vào giường, lòng bàn tay bất giác nắm chặt mảnh bạch ngọc trơn bóng sẵn có, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ…
Trong hoàng cung rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng!
Đêm đã khuya, tất cả cấm quân của hoàng gia đã được điều đến, canh gác từ trong cung mãi cho đến chính điện, vệ quân được cắt đặt bao vây hết tất cả xung quanh, lạnh lùng đầy sát khí!
Trong xe ngựa, Uất Trì Tuyết lén nhìn nam tử tà mị đang tựa vào xe kia, vết roi trên mặt làm nàng mơ hồ cảm thấy đau, nàng chăm chú nhìn hắn không chớp mắt. Nàng nhớ đến ngày nọ, ca ca đã từng đáp ứng nàng sẽ bảo hộ hắn bình yên vô sự, nhưng trong tim nàng lại mơ hồ không ngừng lo lắng, chỉ một chớp mắt thôi, hắn sẽ tan biến, không còn gặp lại nữa.
Môi nở nụ cười thản nhiên, hắn chậm rãi mở mắt, không thèm liếc nhìn nàng một chút, nhàn nhạt nói rằng: “ Ngươi lo lắng cho ta?”
Uất Trì Tuyết tim đập dồn dập, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, “Mặc Uyên, ngươi ít nói bậy đi, bản công chúa hiện tại rất thoải mái! Lo lắng cho ngươi? Đợi kiếp sau đi!”
A… Kiếp sau… ngón tay thon dài của Mặc Uyên liền vén rèm xe, khẽ đảo ánh mắt quan sát xung quanh, một loạt cấm quân đang bày trận ngoài kia, xem ra đêm nay muốn ra khỏi hoàng cung thật không dễ dàng, hoàng huynh của hắn, quả thật đã tốn rất nhiều tâm cơ muốn diệt trừ hắn.
“Ta thật cũng không hy vọng sẽ có kiếp sau như vậy…” Hắn khẽ buông nụ cười tuấn nhã như gió, “Ngươi thấy thoải mái là tốt rồi, bằng không lát nữa nếu có lỡ lời, thì khi quân lại là trong tội… Nếu thế, lệnh huynh cung không hy vọng nhìn thấy ngươi có kết quả như vậy, không phải hay sao?”
Trong lòng Uất Trì Tuyết chợt căng thẳng, đôi mắt sắc sảo dõi theo hắn, nàng nghiến răng nói: “Ngươi đừng nghĩ ca ca ta lại làm chuyện uy hiếp ngươi, tuy rằng quả thật hiện nay huynh ấy đang ở kinh thành, nhưng bất luận ai có biết về Hồ duệ, thì sẽ biết rằng, hiện tại, kẻ xâm lược quốc thổ biên cảnh căn bản không phải là ca ca! Mà người muốn mưu hại người của ngươi, cũng không phải là huynh ấy!”
Khóe môi chợt nhếch lên nụ cười lạnh, như thể tất cả người trên thế gian này đều vô tội…
“Thật không…” Trong xe ngựa khẽ lay động, hắn lãnh đạm mỉm cười, gương mặt tỏa ra một trận hàn khí làm người khác phát lạnh: “Chuyện của hắn, không có quan hệ gì với ta…”
Uất Trì Tuyết bỗng cứng người, không nói được gì nữa…
Đúng vậy, mục đích của hoàng đế ca ca chính là bằng mọi giá giăng ra cái bẫy sập này, nhưng dựa vào cái gì, mà Mặc Uyên hắn phải cam tâm chui đầu vào bẫy đây?!
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, chỉ nghe ngoài rèm tiếng thái giám hô báo: “Uyên Vương gia đến—— “
Bên ngoài xe có người xốc mành lên, Mặc Uyên một thân thanh nhã tuấn dật, đi xuống xe ngựa.
Trong lúc hoảng hốt, Uất Trì Tuyết vội nhẹ giọng, kiên định nói: “Ngươi cứ yên tâm, mọi việc chỉ là tạm thời, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.”
Mang theo vài phần châm chọc, tiếu ý lại càng sâu, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Thật không? Vậy Mặc Uyên ta, thật sự phải cảm tạ Uất Trì công chúa rồi…”
Một cái hoàng cung nho nhỏ, mà cũng muốn vây khốn hắn sao? Ha hả… Vậy để xem, bọn họ có bản lĩnh này hay không!
Dưới ánh trăng, nam tử thần thái ưu nhã kia khẽ buông nụ cười yếu ớt, hắn mơ hồ cảm thấy được trò hề này cuối cùng đã tới lúc kết thúc, trong lòng hắn thấy vài phần thoải mái, rốt cục, hắn đã có thể cho Lạc Nhi một lời giải thích hoàn mỹ, nàng đã làm cho hắn biết đau triệt tâm can, rốt cuộc cũng đã có thể nhẹ nhàng, mỉm cười kết thúc…
Chỉ là, hắn rốt cuộc không thể yên lòng. Không bỏ xuống được hình ảnh yêu thương khắc cốt ghiu tâm kia, không bỏ xuống được ràng trong bụng nàng vẫn còn mang cốt nhục của hắn.
Cho dù mới vừa đây, một trận long trời lở đất, gió nổi mây vần, thì hắn vẫn tâm nguyện cho nàng được bình an vô sự.
Thị vệ từ phía sau bước đến, trầm giọng nói: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!”
Đôi mắt thâm sâu chậm rãi hạ xuống, Mặc Uyên lướt nhìn tất cả mọi người thần sắc khác nhau trong đình viện, dường như tất cả mọi người khiến mình quan tâm đều đã tụ tập lại đây. Trong bóng đêm, thiếu niên nắm chặt tay, cặp mắt trong trẻo vừa không muốn, vừa lo lắng, vừa muốn nói lại thôi.
“Kỳ Nhi, bảo hộ nàng cho tốt…” Sát vai lại bên người thiếu niên, Mặc Uyên khẽ nói nhỏ, mấy chữ lượn lờ như màn khói trong không trung, trong nháy mắt liền tan biến.
Trong lúc mơ hồ, hắn chợt phát hiện ra bờ vai thiếu niên này đã trở nên vững chãi , vầng trán non nớt kia không biết lúc nào đã lột xác thành một nam nhân cương nghị và kiên cường át người.
Trong lòng trống rỗng, đôi môi tràn ra một nụ cười yếu ớt, hắn cất bước đi ra khỏi đình viện.
Uất Trì Tuyết vội vàng đuổi theo sau, không quên hung hăng liếc nhìn lại mọi người trong viện.
Trong lòng Mặc Kỳ thật sự nôn nóng, như vậy là dự cảm không lành của hắn đã đúng, hắn hận mình không thể theo sau, không thể lấy tất cả những gì hắn có để bảo hộ cho ca ca!
“Thất điện hạ_____” Phong Dực khẽ quì xuống bên cạnh, cất giọng lạnh lùng từ tốn nói với thiếu niên, “Điện hạ xin hãy yên tâm, Phong Dực sẽ luôn luân bên cạnh phù người. xả thân tương trợ,” Phong Dực ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh lùng mà cương quyết, “ Cũng thỉnh điện hạ đừng quên lời Vương gia nói, bảo vệ thật tốt Lạc Nhi cô nương, còn nữa… nàng đang mang cốt nhục của Vương gia.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy, dợm bước đuổi theo nam tử kia, trong gió lạnh thấu xương, thanh sam khẽ lay động
Trong mộng giật mình tỉnh giấc! !
Trên chiếc giường mềm mại, nàng kinh hoảng ngồi dậy, áo ngủ trắng như tuyết cũng bị xộc xệch, bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt, nàng không ngừng thở dốc.
Mở mắt, bốn phía xung quanh chìm trong bóng tối, ngoài kia, ánh trăng đang mờ ảo xuyên qua cửa sổ, chiếu lên chiếc giường trắng như tuyết một dãy ngân quang. Nàng cảm thấy hơi sốt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, lòng nàng chợt thấy dao động bất an.
Vừa rồi trong giấc mộng, nam tử tuấn nhã kia sao lại nở nụ cười yếu ớt như vậy, nét cười khó hiểu của người đó làm nàng thấy thật đau lòng.
Nàng cũng không hiểu tại sao lại giật mình tỉnh giấc, chỉ là khi tỉnh lại, cảm giác trống trãi cô đơn xâm chiếm, chìa tay ra là cảm nhận được sự lạnh lẽo. Nàng bỗng nhiên mong mỏi vòng tay ấm áp của hắn, nơi đây, bóng đêm thật tĩnh mịch, trái tim băng giá lâu nay của nàng chợt đau đớn, nàng nhớ từng cử động của hắn, dường như đã khắc sâu trong tâm trí nàng, không biết bao lần, nàng đã tự buộc mình không được nhớ, nhưng rốt cuộc không giấu được, hình ảnh nhu tình đó cứ theo ánh trăng kia, bàng bạc tuôn chảy trong lòng nàng.
Tay chậm rãi đặt lên bụng, dịu dàng thăm dò, nàng muốn lắng nghe một chút tin tức về nó.
“Ngươi đang ở đây chứ?” Nàng không nén được, buông tiếng nhẹ hỏi, rất sợ một hồi lăn qua lăn lại vừa rồi, làm gì hơi sơ xuất với trong bụng.
Dưới ánh trăng, thân thể kia đang dịu dàng cuộn mình trong chiếc chăn trắng như tuyết, đôi mắt trong veo chợt bừng tỉnh, nỗi sợ hãi bỗng nhiên kéo tới, thân thể mềm mại rúc sâu vào giường, lòng bàn tay bất giác nắm chặt mảnh bạch ngọc trơn bóng sẵn có, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ…
Trong hoàng cung rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng!
Đêm đã khuya, tất cả cấm quân của hoàng gia đã được điều đến, canh gác từ trong cung mãi cho đến chính điện, vệ quân được cắt đặt bao vây hết tất cả xung quanh, lạnh lùng đầy sát khí!
Trong xe ngựa, Uất Trì Tuyết lén nhìn nam tử tà mị đang tựa vào xe kia, vết roi trên mặt làm nàng mơ hồ cảm thấy đau, nàng chăm chú nhìn hắn không chớp mắt. Nàng nhớ đến ngày nọ, ca ca đã từng đáp ứng nàng sẽ bảo hộ hắn bình yên vô sự, nhưng trong tim nàng lại mơ hồ không ngừng lo lắng, chỉ một chớp mắt thôi, hắn sẽ tan biến, không còn gặp lại nữa.
Môi nở nụ cười thản nhiên, hắn chậm rãi mở mắt, không thèm liếc nhìn nàng một chút, nhàn nhạt nói rằng: “ Ngươi lo lắng cho ta?”
Uất Trì Tuyết tim đập dồn dập, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, “Mặc Uyên, ngươi ít nói bậy đi, bản công chúa hiện tại rất thoải mái! Lo lắng cho ngươi? Đợi kiếp sau đi!”
A… Kiếp sau… ngón tay thon dài của Mặc Uyên liền vén rèm xe, khẽ đảo ánh mắt quan sát xung quanh, một loạt cấm quân đang bày trận ngoài kia, xem ra đêm nay muốn ra khỏi hoàng cung thật không dễ dàng, hoàng huynh của hắn, quả thật đã tốn rất nhiều tâm cơ muốn diệt trừ hắn.
“Ta thật cũng không hy vọng sẽ có kiếp sau như vậy…” Hắn khẽ buông nụ cười tuấn nhã như gió, “Ngươi thấy thoải mái là tốt rồi, bằng không lát nữa nếu có lỡ lời, thì khi quân lại là trong tội… Nếu thế, lệnh huynh cung không hy vọng nhìn thấy ngươi có kết quả như vậy, không phải hay sao?”
Trong lòng Uất Trì Tuyết chợt căng thẳng, đôi mắt sắc sảo dõi theo hắn, nàng nghiến răng nói: “Ngươi đừng nghĩ ca ca ta lại làm chuyện uy hiếp ngươi, tuy rằng quả thật hiện nay huynh ấy đang ở kinh thành, nhưng bất luận ai có biết về Hồ duệ, thì sẽ biết rằng, hiện tại, kẻ xâm lược quốc thổ biên cảnh căn bản không phải là ca ca! Mà người muốn mưu hại người của ngươi, cũng không phải là huynh ấy!”
Khóe môi chợt nhếch lên nụ cười lạnh, như thể tất cả người trên thế gian này đều vô tội…
“Thật không…” Trong xe ngựa khẽ lay động, hắn lãnh đạm mỉm cười, gương mặt tỏa ra một trận hàn khí làm người khác phát lạnh: “Chuyện của hắn, không có quan hệ gì với ta…”
Uất Trì Tuyết bỗng cứng người, không nói được gì nữa…
Đúng vậy, mục đích của hoàng đế ca ca chính là bằng mọi giá giăng ra cái bẫy sập này, nhưng dựa vào cái gì, mà Mặc Uyên hắn phải cam tâm chui đầu vào bẫy đây?!
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, chỉ nghe ngoài rèm tiếng thái giám hô báo: “Uyên Vương gia đến—— “
Bên ngoài xe có người xốc mành lên, Mặc Uyên một thân thanh nhã tuấn dật, đi xuống xe ngựa.
Trong lúc hoảng hốt, Uất Trì Tuyết vội nhẹ giọng, kiên định nói: “Ngươi cứ yên tâm, mọi việc chỉ là tạm thời, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.”
Mang theo vài phần châm chọc, tiếu ý lại càng sâu, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Thật không? Vậy Mặc Uyên ta, thật sự phải cảm tạ Uất Trì công chúa rồi…”
Một cái hoàng cung nho nhỏ, mà cũng muốn vây khốn hắn sao? Ha hả… Vậy để xem, bọn họ có bản lĩnh này hay không!
/118
|