Nỗi thống khổ bi thương cùng tuyệt vọng ngập tràn
trong lòng nam tử kia, trong chớp mắt, bầu trời phía trước nơi cánh đồng hoang
vu kia, như sụp đổ.
Hắn trầm giọng gầm lên một tiếng: “Kỳ Nhi…”, nhưng không một ai trả lời, thiếu niên trong lòng hắn đang say ngủ, an tĩnh một cách dị thường, trên gương mặt tuấn lãng còn lưu vài vệt máu tanh, nhưng vẫn thật sáng sủa xinh đẹp, hắn từ từ ôm chặt lấy thân thể thanh niên đang dần trưởng thành kia, dường như muốn mang khối huyết nhục ấy tiến nhập vào người mình.
Trong khoảnh khắc đó, dường như thi thể thiếu niên lạnh lẽo ấy, có thể có chút ấm lại.
Từ giây phút ấy, lòng nam tử kia đau đớn tuyệt vọng như bị đục khoét, không thể hồi phục được nữa.
Ánh sáng khiến người ta phải chói mắt chiếu tới từ tòa cung điện to lớn.
Ánh sáng chói lọi, khói bụi nhẹ nhàng phiêu diêu.
Bàn chân Lạc Cơ Nhi đặt trên mặt đất lạnh lẽo, hàn khí theo lòng bàn chân cứ bốc lên, cảm giác đau nhói xâm nhập tới tim.
Từ phía cung điện, Lạc Cơ Nhi như người mất hồn chạy tới, hành lang dài đằng đẵng kia dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, nàng nghe được âm thanh lạo xạo phát ra từ y phục của chính mình, quang cảnh khắp nơi trống trải làm dâng lên trong lòng nàng nỗi hoang liêu thấm vào xương tủy.
Bước chân khẽ dừng lại, nàng bỗng nhiên nghĩ tới nam nhân kia.
Bọn họ là người cùng chảy chung một dòng máu, hắn đã rất yêu thương cậu ấy, đã không muốn cậu ấy phải chịu dù là nửa điểm tổn thương!
Từ năm 8 tuổi đã mang đứa trẻ mới sinh là Mặc Kỳ đưa tới Lạp Sơn, đôi vai của hắn đã phải gánh chịu không biết bao nhiêu trọng trách, chỉ cầu được một nơi trú chân nơi chốn triều đình gió tanh mưa máu, dùng chính máu thịt của chính mình dốc sức bảo vệ giang sơn, chỉ mong có chút công trạng, có thể có được một nơi để bảo vệ an toàn, giữ cho thiếu niên kia được an nhiên vô tư lự.
Nàng thật không cách nào có thể tưởng tượng, vừa từ chiến trường trở lại, trên đường đi hắn đã liên tục ba ngày ba đêm không hề chợp mắt, cho tới khi nhìn thấy thi thể của người thiếu niên ấy, lúc ấy tâm tình của hắn đã ra sao?
Bước chân hoảng loạn bật dậy, Lạc Cơ Nhi liền chạy một mạch, muốn tìm cho được cửa ra của cung điện.
Trong nháy mắt, Phong Dực đang đứng gác ngoài cửa nhìn thấy một thân ảnh trắng tinh, không biết phương hướng, hoảng loạn chạy tới, trong lòng chợt căng thẳng, hắn liền xoay người về phía nàng.
Ngoài cửa điện to lớn, Phong Dực một thân y phục màu xanh, trong tay nắm chặt U Lam kiếm, gương mặt lãnh đạm lại tràn ngập một nỗi bi thương thống khổ.
Rốt cuộc cũng nhận ra được người phía trước, Lạc Cơ Nhi từ từ bình ổn hơi thở đang hỗn loạn, đi tới trước mặt Phong Dực, nhẹ giọng hỏi: “Hắn đâu rồi?”
Nhìn thấy nàng nhẹ bước đến gần, làn váy trắng như tuyết nhẹ bay phất phơ, cơ thể bạch ngọc nhỏ nhắn, trong phút chốc làm ai nhìn thấy cũng phải yêu mến khắc cốt ghi tâm.
Thản nhiên dời ánh mắt, Phong Dực nhẹ nhàng đáp: “Ở cửa thành.”
Tiếng hét rung trời.
Bầu trời nơi Khải Lăng thành, mây vần vũ đầy mùi máu tanh.
Phía trên tường thành cao cao, một bóng dáng cao lớn anh tuấn đang đứng trước gió, nhìn cảnh tượng ầm ĩ hỗn loạn phía dưới thành, gương mặt dân chúng phía dưới tràn đầy vẻ phẫn nộ oán giận, chiến kỳ có chữ “Lạc Anh” bị xé rách, kéo xuống, đau đớn cùng với nỗi nhục mất nước, lại cũng mang theo một nỗi căm hận ngập trời với triều đình! !
Tiếng xé lụa, tiếng vải rách, tiếng động âm vang bát nháo, khắp nơi trước cửa thành.
Phong Dực đã dẫn nàng đến, cẩn thận chậm rãi từng chút đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang tiến bước, gió mạnh gào thét điên cuồng, thổi tung làn tóc dài của nàng, chập chờn bay lượn.
Dưới cửa thành, dân chúng khắp nơi hai mắt tóe lửa, trong đám người hỗn loạn chuyền nhau một vật gì đó, cẩn thận nhìn kỹ một chút thì ra là một mảnh chiến kỳ mới tinh, một lá cờ màu vàng rực rỡ viền đen, bên trên được mạnh mẽ thích một chữ đen như rồng bay phượng múa: “UYÊN”, có mấy người cầm lấy, cố sức kéo lên!
“Vương gia!” một tiếng giọng nói dõng dạc, trong đám người đó, có một tráng sĩ, ánh mắt đầy phẫn hận chậm rãi bước ra, người đó ngước mặt về phía nam tử đang đứng trên bờ thành cao cao kia.
“Vương gia, ba tháng trước nghe nói trong triều có phát sinh đại sự, lệnh truy nã đã truyền tới Khải Lăng thành của chúng ta, thế nhưng bách tính của Khải Lăng thành vẫn không hề tin rằng Vương gia là người mãi quốc cầu vinh! Kẻ chấp chính ở triều đình thật ngu ngốc vô năng, không lo đối phó việc chiến sự với kẻ địch cường hãn, mà chỉ lo hãm hại trung lương thần tử như Vương gia, thực sự làm trái tim bách tính nơi này thấy lãnh đạm, thật là trò trơ trẽn! ! Nơi đây, mấy vạn dân chúng của Khải Lăng thành, đều mang lòng kính trọng đối với Vương gia, nguyện lòng theo Vương gia, cùng nhau ngăn bước quân Hồ Duệ, đánh đuổi bọn man nhân <*ý nói dị tộc> kia ra khỏi Khải Lăng thành, đuổi chúng ra khỏi Lạc Anh quốc! !”
Thanh âm vang dội khắp nơi ngoài cửa thành, mảnh chiến kì vừa đưa lên, giờ đang phất phới tung bay trong gió.
Trong nháy mắt, hàng vạn dân chúng đang đứng phía sau ào ào dồn tới, nhất tề hưởng ứng, trong mỗi người, tâm trạng xúc động cùng phẫn nộ cứ trộn lẫn, khí thế bao trùm khắp thành.
Ánh mắt Mặc Uyên thâm trầm, trong đáy mắt thản nhiên có chút gì nhìn như tuyệt vọng, bao nhiêu tâm tình chất chứa vùi sâu như biển, y bào của hắn bị gió thổi, đang không ngừng tung bay, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên, thái độ lạnh lùng nghiêm nghị, dường như không ngừng tỏa ra trong gió, phảng phất một nỗi ưu thương.
Ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa dẹp xong, hắn thực không còn muốn nghĩ ngợi xa vời đến quãng thời gian sắp tới.
Hắn ngóng nhìn nơi phía chân trời xa xôi kia, thầm nghĩ, thì ra, cái mà bao lâu nay ta đã dùng tất cả tính mạng để đánh đổi được, bất quá chỉ là một khoảng giang sơn mỹ lệ, làm cho bách tính hò reo, nhưng mà cái giá phải trả quá đắt, đắt đến nổi giờ đây ta không còn có cách nào có thể đảm đương nổi nữa…
Hắn chậm rãi xoay người, muốn đi xuống cửa thành, nhưng rồi bỗng nhiên cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng áo trắng nhỏ nhắn dịu dàng .
Gió mạnh điên cuồng thổi tung y phục của nàng, thổi tung mái tóc đen dày của nàng, đôi chân bạch ngọc nhỏ bé của nàng đứng trên mặt đất thô ráp, thân thể ngày càng nhỏ bé và yếu ớt, nơi bụng lúc trước đã hơi nhô cao, giờ đây đã thật bằng phẳng, lúc mà huyết mạch kia trong lòng bị tước đoạt đi khỏi thân thể nàng, hắn lại không có ở bên cạnh nàng, lại càng không có cách nào bảo vệ cho nàng.
Lúc đó, chắc hẳn nàng phải hận lắm, oán lắm?
Mặc Uyên có thể thản nhiên mà đối diện với thiên hạ bách tính, nhưng không cách nào thản nhiên đối diện với một người chí thân chí cốt của chính mình!
Trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn không sao kiềm được, hắn chậm rãi rãi đi về phía nàng, ánh mắt tràn đầy đau thương sâu sắc, rốt cuộc cũng đi đến trước mặt nàng, ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm mái tóc đang bị thổi tung của nàng, mấy sợi tóc khẽ vấn vít trên đầu ngón tay, vén ra sau chiếc tai xinh trắng như bạch ngọc kia, ngón tay chợt nhiên dừng lại….
Ánh mắt chợt bắt gặp nơi vết thương vẫn còn chưa lành kia…
Ngón tay không kiềm được, run rẩy khẽ động, thuận thế luồn vào trong máy tóc đen dày của nàng, xoa lấy nơi chiếc gáy nhỏ bé yếu ớt của nàng, Mặc Uyên cúi người, mang theo nỗi đau đớn bi thương sâu sắc trong lòng đặt lên đôi môi nàng.
Trong tiếng gió vẫn thét gào, môi hôn triền miên cứ khắc sâu, sâu mãi… mang theo sự an ủi dịu dàng, xuyên qua, dây dưa truyền vào lòng nàng. Hắn vẫn cứ như vậy, thâm trầm, âm sâu mang nỗi đau đớn bị mất người thân hòa tan ra nơi đầu lưỡi đang cháy bỏng, sâu đến nỗi làm nàng cảm nhận được tình yêu cùng nỗi hối hận của hắn đang lan tràn, xâm nhập vào xương tủy…
Hắn trầm giọng gầm lên một tiếng: “Kỳ Nhi…”, nhưng không một ai trả lời, thiếu niên trong lòng hắn đang say ngủ, an tĩnh một cách dị thường, trên gương mặt tuấn lãng còn lưu vài vệt máu tanh, nhưng vẫn thật sáng sủa xinh đẹp, hắn từ từ ôm chặt lấy thân thể thanh niên đang dần trưởng thành kia, dường như muốn mang khối huyết nhục ấy tiến nhập vào người mình.
Trong khoảnh khắc đó, dường như thi thể thiếu niên lạnh lẽo ấy, có thể có chút ấm lại.
Từ giây phút ấy, lòng nam tử kia đau đớn tuyệt vọng như bị đục khoét, không thể hồi phục được nữa.
Ánh sáng khiến người ta phải chói mắt chiếu tới từ tòa cung điện to lớn.
Ánh sáng chói lọi, khói bụi nhẹ nhàng phiêu diêu.
Bàn chân Lạc Cơ Nhi đặt trên mặt đất lạnh lẽo, hàn khí theo lòng bàn chân cứ bốc lên, cảm giác đau nhói xâm nhập tới tim.
Từ phía cung điện, Lạc Cơ Nhi như người mất hồn chạy tới, hành lang dài đằng đẵng kia dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, nàng nghe được âm thanh lạo xạo phát ra từ y phục của chính mình, quang cảnh khắp nơi trống trải làm dâng lên trong lòng nàng nỗi hoang liêu thấm vào xương tủy.
Bước chân khẽ dừng lại, nàng bỗng nhiên nghĩ tới nam nhân kia.
Bọn họ là người cùng chảy chung một dòng máu, hắn đã rất yêu thương cậu ấy, đã không muốn cậu ấy phải chịu dù là nửa điểm tổn thương!
Từ năm 8 tuổi đã mang đứa trẻ mới sinh là Mặc Kỳ đưa tới Lạp Sơn, đôi vai của hắn đã phải gánh chịu không biết bao nhiêu trọng trách, chỉ cầu được một nơi trú chân nơi chốn triều đình gió tanh mưa máu, dùng chính máu thịt của chính mình dốc sức bảo vệ giang sơn, chỉ mong có chút công trạng, có thể có được một nơi để bảo vệ an toàn, giữ cho thiếu niên kia được an nhiên vô tư lự.
Nàng thật không cách nào có thể tưởng tượng, vừa từ chiến trường trở lại, trên đường đi hắn đã liên tục ba ngày ba đêm không hề chợp mắt, cho tới khi nhìn thấy thi thể của người thiếu niên ấy, lúc ấy tâm tình của hắn đã ra sao?
Bước chân hoảng loạn bật dậy, Lạc Cơ Nhi liền chạy một mạch, muốn tìm cho được cửa ra của cung điện.
Trong nháy mắt, Phong Dực đang đứng gác ngoài cửa nhìn thấy một thân ảnh trắng tinh, không biết phương hướng, hoảng loạn chạy tới, trong lòng chợt căng thẳng, hắn liền xoay người về phía nàng.
Ngoài cửa điện to lớn, Phong Dực một thân y phục màu xanh, trong tay nắm chặt U Lam kiếm, gương mặt lãnh đạm lại tràn ngập một nỗi bi thương thống khổ.
Rốt cuộc cũng nhận ra được người phía trước, Lạc Cơ Nhi từ từ bình ổn hơi thở đang hỗn loạn, đi tới trước mặt Phong Dực, nhẹ giọng hỏi: “Hắn đâu rồi?”
Nhìn thấy nàng nhẹ bước đến gần, làn váy trắng như tuyết nhẹ bay phất phơ, cơ thể bạch ngọc nhỏ nhắn, trong phút chốc làm ai nhìn thấy cũng phải yêu mến khắc cốt ghi tâm.
Thản nhiên dời ánh mắt, Phong Dực nhẹ nhàng đáp: “Ở cửa thành.”
Tiếng hét rung trời.
Bầu trời nơi Khải Lăng thành, mây vần vũ đầy mùi máu tanh.
Phía trên tường thành cao cao, một bóng dáng cao lớn anh tuấn đang đứng trước gió, nhìn cảnh tượng ầm ĩ hỗn loạn phía dưới thành, gương mặt dân chúng phía dưới tràn đầy vẻ phẫn nộ oán giận, chiến kỳ có chữ “Lạc Anh” bị xé rách, kéo xuống, đau đớn cùng với nỗi nhục mất nước, lại cũng mang theo một nỗi căm hận ngập trời với triều đình! !
Tiếng xé lụa, tiếng vải rách, tiếng động âm vang bát nháo, khắp nơi trước cửa thành.
Phong Dực đã dẫn nàng đến, cẩn thận chậm rãi từng chút đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang tiến bước, gió mạnh gào thét điên cuồng, thổi tung làn tóc dài của nàng, chập chờn bay lượn.
Dưới cửa thành, dân chúng khắp nơi hai mắt tóe lửa, trong đám người hỗn loạn chuyền nhau một vật gì đó, cẩn thận nhìn kỹ một chút thì ra là một mảnh chiến kỳ mới tinh, một lá cờ màu vàng rực rỡ viền đen, bên trên được mạnh mẽ thích một chữ đen như rồng bay phượng múa: “UYÊN”, có mấy người cầm lấy, cố sức kéo lên!
“Vương gia!” một tiếng giọng nói dõng dạc, trong đám người đó, có một tráng sĩ, ánh mắt đầy phẫn hận chậm rãi bước ra, người đó ngước mặt về phía nam tử đang đứng trên bờ thành cao cao kia.
“Vương gia, ba tháng trước nghe nói trong triều có phát sinh đại sự, lệnh truy nã đã truyền tới Khải Lăng thành của chúng ta, thế nhưng bách tính của Khải Lăng thành vẫn không hề tin rằng Vương gia là người mãi quốc cầu vinh! Kẻ chấp chính ở triều đình thật ngu ngốc vô năng, không lo đối phó việc chiến sự với kẻ địch cường hãn, mà chỉ lo hãm hại trung lương thần tử như Vương gia, thực sự làm trái tim bách tính nơi này thấy lãnh đạm, thật là trò trơ trẽn! ! Nơi đây, mấy vạn dân chúng của Khải Lăng thành, đều mang lòng kính trọng đối với Vương gia, nguyện lòng theo Vương gia, cùng nhau ngăn bước quân Hồ Duệ, đánh đuổi bọn man nhân <*ý nói dị tộc> kia ra khỏi Khải Lăng thành, đuổi chúng ra khỏi Lạc Anh quốc! !”
Thanh âm vang dội khắp nơi ngoài cửa thành, mảnh chiến kì vừa đưa lên, giờ đang phất phới tung bay trong gió.
Trong nháy mắt, hàng vạn dân chúng đang đứng phía sau ào ào dồn tới, nhất tề hưởng ứng, trong mỗi người, tâm trạng xúc động cùng phẫn nộ cứ trộn lẫn, khí thế bao trùm khắp thành.
Ánh mắt Mặc Uyên thâm trầm, trong đáy mắt thản nhiên có chút gì nhìn như tuyệt vọng, bao nhiêu tâm tình chất chứa vùi sâu như biển, y bào của hắn bị gió thổi, đang không ngừng tung bay, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên, thái độ lạnh lùng nghiêm nghị, dường như không ngừng tỏa ra trong gió, phảng phất một nỗi ưu thương.
Ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa dẹp xong, hắn thực không còn muốn nghĩ ngợi xa vời đến quãng thời gian sắp tới.
Hắn ngóng nhìn nơi phía chân trời xa xôi kia, thầm nghĩ, thì ra, cái mà bao lâu nay ta đã dùng tất cả tính mạng để đánh đổi được, bất quá chỉ là một khoảng giang sơn mỹ lệ, làm cho bách tính hò reo, nhưng mà cái giá phải trả quá đắt, đắt đến nổi giờ đây ta không còn có cách nào có thể đảm đương nổi nữa…
Hắn chậm rãi xoay người, muốn đi xuống cửa thành, nhưng rồi bỗng nhiên cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng áo trắng nhỏ nhắn dịu dàng .
Gió mạnh điên cuồng thổi tung y phục của nàng, thổi tung mái tóc đen dày của nàng, đôi chân bạch ngọc nhỏ bé của nàng đứng trên mặt đất thô ráp, thân thể ngày càng nhỏ bé và yếu ớt, nơi bụng lúc trước đã hơi nhô cao, giờ đây đã thật bằng phẳng, lúc mà huyết mạch kia trong lòng bị tước đoạt đi khỏi thân thể nàng, hắn lại không có ở bên cạnh nàng, lại càng không có cách nào bảo vệ cho nàng.
Lúc đó, chắc hẳn nàng phải hận lắm, oán lắm?
Mặc Uyên có thể thản nhiên mà đối diện với thiên hạ bách tính, nhưng không cách nào thản nhiên đối diện với một người chí thân chí cốt của chính mình!
Trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn không sao kiềm được, hắn chậm rãi rãi đi về phía nàng, ánh mắt tràn đầy đau thương sâu sắc, rốt cuộc cũng đi đến trước mặt nàng, ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm mái tóc đang bị thổi tung của nàng, mấy sợi tóc khẽ vấn vít trên đầu ngón tay, vén ra sau chiếc tai xinh trắng như bạch ngọc kia, ngón tay chợt nhiên dừng lại….
Ánh mắt chợt bắt gặp nơi vết thương vẫn còn chưa lành kia…
Ngón tay không kiềm được, run rẩy khẽ động, thuận thế luồn vào trong máy tóc đen dày của nàng, xoa lấy nơi chiếc gáy nhỏ bé yếu ớt của nàng, Mặc Uyên cúi người, mang theo nỗi đau đớn bi thương sâu sắc trong lòng đặt lên đôi môi nàng.
Trong tiếng gió vẫn thét gào, môi hôn triền miên cứ khắc sâu, sâu mãi… mang theo sự an ủi dịu dàng, xuyên qua, dây dưa truyền vào lòng nàng. Hắn vẫn cứ như vậy, thâm trầm, âm sâu mang nỗi đau đớn bị mất người thân hòa tan ra nơi đầu lưỡi đang cháy bỏng, sâu đến nỗi làm nàng cảm nhận được tình yêu cùng nỗi hối hận của hắn đang lan tràn, xâm nhập vào xương tủy…
/118
|