Khách sạn Thanh Ca thật sự là tài sản chất lượng cao.
Nhà họ Lý gần như dùng “hiệp ước không bình đẳng” bán lại khách sạn cho Triệu Lâm.
Không chỉ không thu một đồng tiền nào, mà còn chủ động cung cấp đội ngũ quản lý.
Tất cả lợi nhuận hay là chia phần trăm gì đó trong tương lai đều thuộc về Triệu Lâm.
Loại quà tặng lớn thế này tuyệt đối là một chuyện cực kì hiếm thấy trong giới tài chính.
Lý Thanh Nham cơ bản là không thèm để ý.
Nhà họ Lý có thể đi đến hôm nay hoàn toàn dựa vào sự dìu dät của Triệu chân nhân.
Dùng tòa nhà Thanh Ca đi đổi đồng giá với ân tình của Triệu chân nhân dành cho nhà họ Lý, nhân tiện kết giao loại người tuổi còn trẻ mà đã gánh nổi cái danh bậc thầy quốc y như Triệu Nham thì thật sự là cực kì có lời.
Tất cả đều là mua bán.
Có điều lợi ích và lập trường mà mỗi người thấy là khác nhau.
Vương Thánh Thủ cảm thấy Triệu Lâm kiếm lời.
Lý Thanh Nham cảm thấy nhà họ Lý kiếm lời.
Còn Triệu Lâm làm đương sự thì nhìn chăm chăm hợp. đồng một lát rồi lắc đầu, im lặng đẩy hợp đồng ra ngoài, nói: “Ông Lý, tôi nhận ý tốt của ông, nhưng tôi không thể ký hợp đồng này”
Vương Thánh Thủ vốn đang uống trà, thấy Triệu Lâm mặt mày nghiêm túc từ chối thì tay run lên.
Thăng nhãi này từ chối hả? Cậu ta điên rồi sao?
Đây chính là khách sạn Thanh Ca trị giá vài tỷ đấy!
Lý Thanh Nham không nhịn được nhíu mày lại. Thật ra thì đáp án này nằm trong dự đoán của ông ta. “VWì sao?” Lý Thanh Nham thật lòng hỏi.
Ông ta đã rất nghiêm túc tự hỏi khi đưa tặng món quà là khách sạn Thanh Ca.
Chỉ có món quà tầm cỡ thế này mới xứng với ân tình của Triệu chân nhân và kết giao với Triệu Lâm.
Nhưng mà Triệu Lâm đã từ chối hai lần rồi. Ông ta muốn biết lý do vì sao. Triệu Lâm ngại ít?
Hay là nhà họ Lý có chỗ nào không đúng đắc tội Triệu Lâm, khiến đối ohuong7 muốn cắt đứt mối quan hệ với mình?
Hoặc là vấn đề gì khác nữa?
Dù là vì sao đi nữa thì Lý Thanh Nham cũng chỉ muốn biết VÌ sao.
Triệu Lâm suy nghĩ một lát rồi dùng ba chữ “không thoải mái” để hình dung: “Nó khiến tôi không thoải mái.”
“Không thoải mái?” Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ tập trung lắng nghe.
Bọn họ làm ăn mua bán đã được vài chục năm, đây mới là lần đầu tiên nghe người ta nói như vậy.
“Ð ôi mà nói, đây không phải là món quà, mà giống như một vực sâu vô danh” Triệu Lâm nói.
Có được khách sạn Thanh Ca thì sao? Chẳng lế khách sạn Thanh Ga chính là bảo bối?
Lấy nhiều thứ từ nhà họ Lý đến vậy, vậy thì có cần phải làm việc cho nhà họ Lý hay không?
Rồi khi làm việc cho nhà họ Lý, có thể xảy ra vấn đề ngoài ý muốn gì không?
Và vấn đề ngoài ý muốn kia có khi nào gây ảnh hưởng đến mẹ mình không?
Hơn nữa, dù anh có nhận khách sạn, nhận xong rồi bán đi, thì mọi chuyện sẽ ổn sao?
Người ta nói “người bình thường có ngọc trong tay là có tội”.
Một người có được tài phú không xứng với năng lực chưa chắc là một chuyện tốt.
“Vậy cậu còn muốn gì khác không?” Lý Thanh Nham không bắt buộc.
Lúc này ông ta đã hiểu rõ rằng Triệu Lâm là nghiêm túc từ chối khách sạn Thanh Ca, chứ không phải giả vờ giả vịt.
Nhưng mà nhà họ Lý không thể cắt đứt quan hệ với cậu ta được!
“Tôi muốn nhiều lắm” Triệu Lâm nói.
Nhà họ Lý gần như dùng “hiệp ước không bình đẳng” bán lại khách sạn cho Triệu Lâm.
Không chỉ không thu một đồng tiền nào, mà còn chủ động cung cấp đội ngũ quản lý.
Tất cả lợi nhuận hay là chia phần trăm gì đó trong tương lai đều thuộc về Triệu Lâm.
Loại quà tặng lớn thế này tuyệt đối là một chuyện cực kì hiếm thấy trong giới tài chính.
Lý Thanh Nham cơ bản là không thèm để ý.
Nhà họ Lý có thể đi đến hôm nay hoàn toàn dựa vào sự dìu dät của Triệu chân nhân.
Dùng tòa nhà Thanh Ca đi đổi đồng giá với ân tình của Triệu chân nhân dành cho nhà họ Lý, nhân tiện kết giao loại người tuổi còn trẻ mà đã gánh nổi cái danh bậc thầy quốc y như Triệu Nham thì thật sự là cực kì có lời.
Tất cả đều là mua bán.
Có điều lợi ích và lập trường mà mỗi người thấy là khác nhau.
Vương Thánh Thủ cảm thấy Triệu Lâm kiếm lời.
Lý Thanh Nham cảm thấy nhà họ Lý kiếm lời.
Còn Triệu Lâm làm đương sự thì nhìn chăm chăm hợp. đồng một lát rồi lắc đầu, im lặng đẩy hợp đồng ra ngoài, nói: “Ông Lý, tôi nhận ý tốt của ông, nhưng tôi không thể ký hợp đồng này”
Vương Thánh Thủ vốn đang uống trà, thấy Triệu Lâm mặt mày nghiêm túc từ chối thì tay run lên.
Thăng nhãi này từ chối hả? Cậu ta điên rồi sao?
Đây chính là khách sạn Thanh Ca trị giá vài tỷ đấy!
Lý Thanh Nham không nhịn được nhíu mày lại. Thật ra thì đáp án này nằm trong dự đoán của ông ta. “VWì sao?” Lý Thanh Nham thật lòng hỏi.
Ông ta đã rất nghiêm túc tự hỏi khi đưa tặng món quà là khách sạn Thanh Ca.
Chỉ có món quà tầm cỡ thế này mới xứng với ân tình của Triệu chân nhân và kết giao với Triệu Lâm.
Nhưng mà Triệu Lâm đã từ chối hai lần rồi. Ông ta muốn biết lý do vì sao. Triệu Lâm ngại ít?
Hay là nhà họ Lý có chỗ nào không đúng đắc tội Triệu Lâm, khiến đối ohuong7 muốn cắt đứt mối quan hệ với mình?
Hoặc là vấn đề gì khác nữa?
Dù là vì sao đi nữa thì Lý Thanh Nham cũng chỉ muốn biết VÌ sao.
Triệu Lâm suy nghĩ một lát rồi dùng ba chữ “không thoải mái” để hình dung: “Nó khiến tôi không thoải mái.”
“Không thoải mái?” Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ tập trung lắng nghe.
Bọn họ làm ăn mua bán đã được vài chục năm, đây mới là lần đầu tiên nghe người ta nói như vậy.
“Ð ôi mà nói, đây không phải là món quà, mà giống như một vực sâu vô danh” Triệu Lâm nói.
Có được khách sạn Thanh Ca thì sao? Chẳng lế khách sạn Thanh Ga chính là bảo bối?
Lấy nhiều thứ từ nhà họ Lý đến vậy, vậy thì có cần phải làm việc cho nhà họ Lý hay không?
Rồi khi làm việc cho nhà họ Lý, có thể xảy ra vấn đề ngoài ý muốn gì không?
Và vấn đề ngoài ý muốn kia có khi nào gây ảnh hưởng đến mẹ mình không?
Hơn nữa, dù anh có nhận khách sạn, nhận xong rồi bán đi, thì mọi chuyện sẽ ổn sao?
Người ta nói “người bình thường có ngọc trong tay là có tội”.
Một người có được tài phú không xứng với năng lực chưa chắc là một chuyện tốt.
“Vậy cậu còn muốn gì khác không?” Lý Thanh Nham không bắt buộc.
Lúc này ông ta đã hiểu rõ rằng Triệu Lâm là nghiêm túc từ chối khách sạn Thanh Ca, chứ không phải giả vờ giả vịt.
Nhưng mà nhà họ Lý không thể cắt đứt quan hệ với cậu ta được!
“Tôi muốn nhiều lắm” Triệu Lâm nói.
/229
|