Triệu Lâm mở cửa ra, thấy cậu mình đang ngồi trước bàn ăn uống ngon lành.
Thấy Triệu Lâm về nhà, Kiều Hãn nuốt hết sủi cảo trong miệng, tươi cười nói: “Tiểu Lâm về rồi hả? Lại đây, cậu có mua quà cho conl”
Triệu Lâm còn chưa kịp hiểu ra sao, thì Kiều Hãn đã sáp lại gần, biến ra một chiếc chìa khóa xe mới tinh lắc lắc trước. mặt anh giống như làm ảo thuật, rồi nhét vào trong tay anh.
“Cậu không có gì để tặng con, thấy con ngày ngày đi làm tan làm rất mệt, nên tặng con một chiếc xe.”
“Là chiếc xe đỗ ở lối vào hành lang đấy hả..” Triệu Lâm nhếch môi.
“Đúng vậy, là nó đó, đẹp đúng không? Cậu cố ý lựa chọn cho con đấy!" Kiều Hãn cười nhăn cả mặt, có ý định tranh công.
“Rất... đẹp.” Triệu Lâm cười gượng.
Kiều Phương vừa cầm sủi cảo vừa dặn dò Triệu Lâm: “Tiểu Lâm, có xe thì cũng phải khiêm tốn, đừng khoe khoang khắp nơi, không được uống rượu lái xe, an toàn là quan trọng nhất..”
“Vâng!” Triệu Lâm trả lời dứt khoát.
“Con thích hiệu kia không? Nếu không thích thì cậu đi đổi hiệu khác. Cậu định mua một chiếc xe tốt hơn cho con, nhưng mẹ con cứ nói là sợ con có lòng hư vinh gì đó... Chiếc xe kia đấy hả, cậu phải nói rất lâu mẹ con mới chịu cho mua đấy.” Kiều Hãn kéo Triệu Lâm sang một bên nói nhỏ.
Triệu Lâm không nhịn được bật cười, đây đúng là cách làm việc của mẹ anh.
“Nói cái gì mà cần phải tránh chị vậy?” Kiều Phương cười ha hả bưng một bát sủi cảo lớn lên bàn.
Kiều Hãn nói: “Em làm quen với cháu em, lần trước tới gấp quá chưa nói được mấy câu là phải đi
Dứt lời, ông ấy nháy mắt ra hiệu với Triệu Lâm.
Triệu Lâm yên lặng múc sủi cảo trong bát ra. Hai người đàn ông bọn họ nhanh chóng ăn hết sạch sủi cảo trong bát. Kiều Phương thấy vậy thì mặt mày hớn hở.
Kiều Hãn chưa đã thèm nói: “Chị, hay là em ở lại vài ngày nữa? Chị nấu ăn ngon quá, em không muốn đi về nữa rồi!”
Kiều Phương nói: “Nếu em thích ă thì chị sẽ làm thêm cho em, để em mang theo ăn.”
“Chị không thể cho em ở lại hả?” Kiều Hãn chu môi, rất khó tin răng một người đàn ông nam tính như thế lại đi làm nũng.
“Trong nhà cần em” Kiều Phương nhẹ nhàng trả lời.
Triệu Lâm im lặng dọn dẹp bát đũa. Đừng thấy mẹ anh bình thường nói chuyện dịu dàng mà lầm, một khi bà ra quyết định rồi là không ai có thể thay đổi được.
Kiều Hãn gãi đầu, cấm thấy hơi đau đầu, trên mặt hiện lên ý cười khổ, hiển nhiên là ông cũng biết tính tình của chị mình.
Lúc ông đang rối rằm thì điện thoại đổ chuông. Kiều Hãn cầm điện thoại lên xem, thấy người gọi là ai thì nhíu mày, cái loại thái độ em út trong nhà hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng.
“Nói đi!” Kiều Hãn ấn nghe máy, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, thậm chí mang theo cảm giác áp lực.
Triệu Lâm nheo mắt, người cậu mới vừa thân thiết hiền hòa đột nhiên thay đổi thành một người khác.
“Tôn giả, bọn em tới rồi” Giọng nói ở đầu bên kia cực kì cung kính.
Cùng lúc đó, trong phòng bao Vip của khách sạn Thanh Ca, một ông cụ và một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ông cụ mái tóc bạc màu, vẻ mặt nghiêm túc, uy nghiêm.
Người đàn ông trung niên là Tê Đại Khí ông chủ nhà họ Tê. Ông ta ngồi ở vị trí cuối cùng, mặt mày căng thẳng nhìn ông cụ.
Ông cụ tên “Khánh Hồng”, bên ngoài không có danh tiếng gì, nhưng Tề Đại Khí lại biết đối phương từng là đại lão một phương ở nước ngoài, từng lên kế hoạch chiến tranh giữa các quốc gia nhỏ.
“Em phải đi rồi” Kiều Hãn tắt máy, vẻ mặt nghiêm nghị lại trở nên vui tươi.
“Tối nay có việc?” Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.
“Hừm, em đã tới Trung Châu thị, tất nhiên phải đi dạo một vòng rồi”
Triệu Lâm không nói lời nào, tiếp tục dọn dẹp bát đũa. Vừa rồi anh mơ hồ nghe được cách gọi “tôn giả” cực kì cung kính trong điện thoại.
Người cậu này của anh có lai lịch gì vậy?
Triệu Lâm nghĩ nghĩ rồi không nghĩ nữa, có lẽ cách gọi kia là biệt danh hoặc là tên trong trò chơi gì đó.
Tôn giả? Đã thời đại nào rồi mà còn xưng hô thế kia?
Trong khách sạn, Tề Đại Khí ngồi thẳng người, dè dặt hỏi: “Tôn giả... có tới không?”
Ông Khánh gật đầu, nói: “Cậu rất vinh hạnh khi có thể gặp được tôn giả trong thời gian kiểm tra đánh giá. Cậu phải biết rằng lần đầu tiên tôi được gặp nhân vật cấp bậc tôn giả là mười năm sau khi tiến vào tổ chức.”
“Cảm ơn tiền bối bồi dưỡng!” Tề Đại Khí cực kì kích động. Cuối cùng cũng leo lên được rồi!
Vì có được mối quan hệ này, nhà họ Tê đã trả giá khoảng ba mươi năm và cố găng suốt hai thế hệ.
Hôm nay cuối cùng cũng có kết quả rồi!
“Đợi lát nữa tôn giả tới, cậu đừng nói lung tung, cậu mới vừa gia nhập tổ chức, còn đang trong kỳ kiểm tra đánh giá, bây giờ không mong lập công, chỉ mong không làm sai thôi. Hiểu chưa?” Ông Khánh nghiêm túc dặn dò.
Thấy Triệu Lâm về nhà, Kiều Hãn nuốt hết sủi cảo trong miệng, tươi cười nói: “Tiểu Lâm về rồi hả? Lại đây, cậu có mua quà cho conl”
Triệu Lâm còn chưa kịp hiểu ra sao, thì Kiều Hãn đã sáp lại gần, biến ra một chiếc chìa khóa xe mới tinh lắc lắc trước. mặt anh giống như làm ảo thuật, rồi nhét vào trong tay anh.
“Cậu không có gì để tặng con, thấy con ngày ngày đi làm tan làm rất mệt, nên tặng con một chiếc xe.”
“Là chiếc xe đỗ ở lối vào hành lang đấy hả..” Triệu Lâm nhếch môi.
“Đúng vậy, là nó đó, đẹp đúng không? Cậu cố ý lựa chọn cho con đấy!" Kiều Hãn cười nhăn cả mặt, có ý định tranh công.
“Rất... đẹp.” Triệu Lâm cười gượng.
Kiều Phương vừa cầm sủi cảo vừa dặn dò Triệu Lâm: “Tiểu Lâm, có xe thì cũng phải khiêm tốn, đừng khoe khoang khắp nơi, không được uống rượu lái xe, an toàn là quan trọng nhất..”
“Vâng!” Triệu Lâm trả lời dứt khoát.
“Con thích hiệu kia không? Nếu không thích thì cậu đi đổi hiệu khác. Cậu định mua một chiếc xe tốt hơn cho con, nhưng mẹ con cứ nói là sợ con có lòng hư vinh gì đó... Chiếc xe kia đấy hả, cậu phải nói rất lâu mẹ con mới chịu cho mua đấy.” Kiều Hãn kéo Triệu Lâm sang một bên nói nhỏ.
Triệu Lâm không nhịn được bật cười, đây đúng là cách làm việc của mẹ anh.
“Nói cái gì mà cần phải tránh chị vậy?” Kiều Phương cười ha hả bưng một bát sủi cảo lớn lên bàn.
Kiều Hãn nói: “Em làm quen với cháu em, lần trước tới gấp quá chưa nói được mấy câu là phải đi
Dứt lời, ông ấy nháy mắt ra hiệu với Triệu Lâm.
Triệu Lâm yên lặng múc sủi cảo trong bát ra. Hai người đàn ông bọn họ nhanh chóng ăn hết sạch sủi cảo trong bát. Kiều Phương thấy vậy thì mặt mày hớn hở.
Kiều Hãn chưa đã thèm nói: “Chị, hay là em ở lại vài ngày nữa? Chị nấu ăn ngon quá, em không muốn đi về nữa rồi!”
Kiều Phương nói: “Nếu em thích ă thì chị sẽ làm thêm cho em, để em mang theo ăn.”
“Chị không thể cho em ở lại hả?” Kiều Hãn chu môi, rất khó tin răng một người đàn ông nam tính như thế lại đi làm nũng.
“Trong nhà cần em” Kiều Phương nhẹ nhàng trả lời.
Triệu Lâm im lặng dọn dẹp bát đũa. Đừng thấy mẹ anh bình thường nói chuyện dịu dàng mà lầm, một khi bà ra quyết định rồi là không ai có thể thay đổi được.
Kiều Hãn gãi đầu, cấm thấy hơi đau đầu, trên mặt hiện lên ý cười khổ, hiển nhiên là ông cũng biết tính tình của chị mình.
Lúc ông đang rối rằm thì điện thoại đổ chuông. Kiều Hãn cầm điện thoại lên xem, thấy người gọi là ai thì nhíu mày, cái loại thái độ em út trong nhà hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng.
“Nói đi!” Kiều Hãn ấn nghe máy, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, thậm chí mang theo cảm giác áp lực.
Triệu Lâm nheo mắt, người cậu mới vừa thân thiết hiền hòa đột nhiên thay đổi thành một người khác.
“Tôn giả, bọn em tới rồi” Giọng nói ở đầu bên kia cực kì cung kính.
Cùng lúc đó, trong phòng bao Vip của khách sạn Thanh Ca, một ông cụ và một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ông cụ mái tóc bạc màu, vẻ mặt nghiêm túc, uy nghiêm.
Người đàn ông trung niên là Tê Đại Khí ông chủ nhà họ Tê. Ông ta ngồi ở vị trí cuối cùng, mặt mày căng thẳng nhìn ông cụ.
Ông cụ tên “Khánh Hồng”, bên ngoài không có danh tiếng gì, nhưng Tề Đại Khí lại biết đối phương từng là đại lão một phương ở nước ngoài, từng lên kế hoạch chiến tranh giữa các quốc gia nhỏ.
“Em phải đi rồi” Kiều Hãn tắt máy, vẻ mặt nghiêm nghị lại trở nên vui tươi.
“Tối nay có việc?” Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.
“Hừm, em đã tới Trung Châu thị, tất nhiên phải đi dạo một vòng rồi”
Triệu Lâm không nói lời nào, tiếp tục dọn dẹp bát đũa. Vừa rồi anh mơ hồ nghe được cách gọi “tôn giả” cực kì cung kính trong điện thoại.
Người cậu này của anh có lai lịch gì vậy?
Triệu Lâm nghĩ nghĩ rồi không nghĩ nữa, có lẽ cách gọi kia là biệt danh hoặc là tên trong trò chơi gì đó.
Tôn giả? Đã thời đại nào rồi mà còn xưng hô thế kia?
Trong khách sạn, Tề Đại Khí ngồi thẳng người, dè dặt hỏi: “Tôn giả... có tới không?”
Ông Khánh gật đầu, nói: “Cậu rất vinh hạnh khi có thể gặp được tôn giả trong thời gian kiểm tra đánh giá. Cậu phải biết rằng lần đầu tiên tôi được gặp nhân vật cấp bậc tôn giả là mười năm sau khi tiến vào tổ chức.”
“Cảm ơn tiền bối bồi dưỡng!” Tề Đại Khí cực kì kích động. Cuối cùng cũng leo lên được rồi!
Vì có được mối quan hệ này, nhà họ Tê đã trả giá khoảng ba mươi năm và cố găng suốt hai thế hệ.
Hôm nay cuối cùng cũng có kết quả rồi!
“Đợi lát nữa tôn giả tới, cậu đừng nói lung tung, cậu mới vừa gia nhập tổ chức, còn đang trong kỳ kiểm tra đánh giá, bây giờ không mong lập công, chỉ mong không làm sai thôi. Hiểu chưa?” Ông Khánh nghiêm túc dặn dò.
/229
|