Cũng nhân cơ hội hỏi bóng hỏi gió xem rốt cuộc Lý Sơ Ảnh là vì ý muốn của bản thân hay là vì nghe lời của Lý Thanh Nham.
Nếu là nghe lời... thì hai bên liền vạch ra ranh giới rõ ràng.
Vậy thì mọi người đều thoải mái hơn.
Còn nếu là ý muốn cá nhân thì cứ bình thường qua lại đi.
Triệu Lâm bị Trần Thi Mạn làm cho ám ảnh luôn rồi.
Cô ta... rõ ràng là mình đã từ hôn với cô ta rồi, mà cô ta vẫn cứ dây dưa mình mãi.
Lỡ như Lý Sơ Ảnh chỉ giả vờ với anh, chờ ngày nào đó không giả vờ nổi nữa, thì sẽ giống như Trần Thi Mạn gây phiền cho anh, thì anh sẽ điên lên mất.
Có một số chuyện cần nói với mình?
Lý Sơ Ảnh nhìn thấy tin nhắn, trong lòng rất tò mò anh muốn nói chuyện gì.
Nhưng nếu anh không nói thì cô cũng chỉ có thể giấu đi lòng tò mò, bấm chữ đáp: “Quyết định như vậy nhé!”
Hẹn gặp mặt trước rồi lại nói. “Đi ngủ sớm đi.”
Thấy chữ trên khung tin nhắn, Lý Sơ Ảnh mỉm cười trả lời: “Anh cũng vậy, đêm nay mộng đẹp.”
Chờ trò chuyện xong, Triệu Lâm thấy được hộp sắt mình đặt trên tủ đầu giường.
Anh nhịn không được cầm hộp sắt lên, nhẹ nhàng mở ra.
Chín tờ hôn thư màu đỏ rực rỡ nằm trong hộp xuất hiện trước mắt anh.
Triệu Lâm cầm lật xem từng tờ hôn thư. Thấy hàng loạt cái tên: Trần Thi Mạn, Lý Sơ Ảnh, Bắc Thanh Ngọc, Giang Tước Nhi... anh không nhịn được cười khổ.
Ông nội anh không đứng đắn thật đấy!
Tìm vợ cho mình, lại mình một lần chín vợ!
Anh thật sự không có phúc tiêu thụ.
Triệu Lâm cười cười, nhớ đến nhà họ Lý và nhà họ Trần quyền quý, thầm đoán Bắc Thanh Ngọc và Giang Tước Nhi
cũng không phải người bình thường.
Bảo nhiều cô nàng giàu có xinh đẹp gả cho mình như thế là liên hôn hả?
Mình mượn thế lực sau lưng các cô gái trở thành một sự. †ồn tại cực kì lợi hại?
Triệu Lâm tự đùa với mình.
€ó điều, khi có suy nghĩ này, tươi cười trên mặt anh chợt cứng lại.
Triệu Lâm vừa nhìn ngọc thạch trong hộp vừa ngẫm nghĩ.
Anh nhớ ông nội đã từng nói trong truyền thừa là trong tay mỗi một vị hôn thê đều có một khối ngọc.
Cần phải có các cô dưỡng ngọc thì ngọc mới có thể khôi phục linh tính.
Theo cách nói của ông nội, anh cần phải sưu tập hết chín khối ngọc mới có thể đạt được truyền thừa hoàn chỉnh.
Truyền thừa hoàn chỉnh có lợi ích gì? Chẳng lẽ là vì để anh kế thừa pháp thuật?
Hay là vì mục đích khác?
Triệu Lâm nhíu chặt mày, nhanh chóng nhớ lại quá khứ.
Anh nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy ông nội vào mười năm trước, ông nội đã nói rất nhiều chuyện với anh.
Ông còn cực kì nghiêm túc bảo anh bảo quản tốt hộp sắt, còn nói sau này ông và bố có thể sống sót hay không là phải xem mình có làm tốt hay không.
Nhớ đến đây, con ngươi Triệu Lâm chợt phóng to ra.
Chẳng lế truyền thừa của mình có liên quan rất lớn đến ông nội và bố?
Trái tim Triệu Lâm đập thình thịch! Sau khi trải qua chuyện của nhà họ Lý và nhà họ Trần, Triệu Lâm đoán ông nội mình tuyệt đối không phải người bình thường.
Nếu không thì nhà họ Trần, nhà họ Lý đã không nghiêm túc làm theo lời hứa như thế.
Nếu là nghe lời... thì hai bên liền vạch ra ranh giới rõ ràng.
Vậy thì mọi người đều thoải mái hơn.
Còn nếu là ý muốn cá nhân thì cứ bình thường qua lại đi.
Triệu Lâm bị Trần Thi Mạn làm cho ám ảnh luôn rồi.
Cô ta... rõ ràng là mình đã từ hôn với cô ta rồi, mà cô ta vẫn cứ dây dưa mình mãi.
Lỡ như Lý Sơ Ảnh chỉ giả vờ với anh, chờ ngày nào đó không giả vờ nổi nữa, thì sẽ giống như Trần Thi Mạn gây phiền cho anh, thì anh sẽ điên lên mất.
Có một số chuyện cần nói với mình?
Lý Sơ Ảnh nhìn thấy tin nhắn, trong lòng rất tò mò anh muốn nói chuyện gì.
Nhưng nếu anh không nói thì cô cũng chỉ có thể giấu đi lòng tò mò, bấm chữ đáp: “Quyết định như vậy nhé!”
Hẹn gặp mặt trước rồi lại nói. “Đi ngủ sớm đi.”
Thấy chữ trên khung tin nhắn, Lý Sơ Ảnh mỉm cười trả lời: “Anh cũng vậy, đêm nay mộng đẹp.”
Chờ trò chuyện xong, Triệu Lâm thấy được hộp sắt mình đặt trên tủ đầu giường.
Anh nhịn không được cầm hộp sắt lên, nhẹ nhàng mở ra.
Chín tờ hôn thư màu đỏ rực rỡ nằm trong hộp xuất hiện trước mắt anh.
Triệu Lâm cầm lật xem từng tờ hôn thư. Thấy hàng loạt cái tên: Trần Thi Mạn, Lý Sơ Ảnh, Bắc Thanh Ngọc, Giang Tước Nhi... anh không nhịn được cười khổ.
Ông nội anh không đứng đắn thật đấy!
Tìm vợ cho mình, lại mình một lần chín vợ!
Anh thật sự không có phúc tiêu thụ.
Triệu Lâm cười cười, nhớ đến nhà họ Lý và nhà họ Trần quyền quý, thầm đoán Bắc Thanh Ngọc và Giang Tước Nhi
cũng không phải người bình thường.
Bảo nhiều cô nàng giàu có xinh đẹp gả cho mình như thế là liên hôn hả?
Mình mượn thế lực sau lưng các cô gái trở thành một sự. †ồn tại cực kì lợi hại?
Triệu Lâm tự đùa với mình.
€ó điều, khi có suy nghĩ này, tươi cười trên mặt anh chợt cứng lại.
Triệu Lâm vừa nhìn ngọc thạch trong hộp vừa ngẫm nghĩ.
Anh nhớ ông nội đã từng nói trong truyền thừa là trong tay mỗi một vị hôn thê đều có một khối ngọc.
Cần phải có các cô dưỡng ngọc thì ngọc mới có thể khôi phục linh tính.
Theo cách nói của ông nội, anh cần phải sưu tập hết chín khối ngọc mới có thể đạt được truyền thừa hoàn chỉnh.
Truyền thừa hoàn chỉnh có lợi ích gì? Chẳng lẽ là vì để anh kế thừa pháp thuật?
Hay là vì mục đích khác?
Triệu Lâm nhíu chặt mày, nhanh chóng nhớ lại quá khứ.
Anh nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy ông nội vào mười năm trước, ông nội đã nói rất nhiều chuyện với anh.
Ông còn cực kì nghiêm túc bảo anh bảo quản tốt hộp sắt, còn nói sau này ông và bố có thể sống sót hay không là phải xem mình có làm tốt hay không.
Nhớ đến đây, con ngươi Triệu Lâm chợt phóng to ra.
Chẳng lế truyền thừa của mình có liên quan rất lớn đến ông nội và bố?
Trái tim Triệu Lâm đập thình thịch! Sau khi trải qua chuyện của nhà họ Lý và nhà họ Trần, Triệu Lâm đoán ông nội mình tuyệt đối không phải người bình thường.
Nếu không thì nhà họ Trần, nhà họ Lý đã không nghiêm túc làm theo lời hứa như thế.
/229
|