Giọng nói hòa nhã của Tề Nguyên mang theo vài phần dụ dỗ.
Triệu Lâm ngồi trên taxi, ngắm hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững.
Chuyện mới vừa rồi có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Có điều... Chuyện gì cũng qua rồi.
Bệnh viện Bàn Bắc đã đăng thông báo đuổi việc Vương Vũ vì chuyện sao chép báo cáo lâm sàng của mình.
Cả đời này hắn ta đừng mong được nhận vào bệnh viện công lập Trung Châu thị!
Lữ Nam Nam cũng giống vậy.
Hai người bọn họ mãi mãi bị chỉ trích, bị tra tấn, bị báo ứng xứng đáng.
Vậy là đủ rồi! Về phần chuyện khác?
Triệu Lâm lười đi suy nghĩ. Bởi vì chuyện đã kết thúc rồi, anh chỉ muốn nhìn lên phía trước.
Khi mặt trời sắp lặn, Triệu Lâm đúng hẹn đến trang viên nhà họ Lý.
Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ chủ động đi ra đón. Có điều, mặt mày bọn họ hơi khó coi.
Triệu Lâm thấy được cảm xúc của bọn họ không ổn, trái tim đập thình thịch lên, h lệu Diệu xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn hả?”
“Không phải là Diệu Diệu, mà là nhà họ Trần.” Vương Thánh Thủ xụ mặt nói.
“Nhà họ Trần?” Triệu Lâm nhíu mày. Lý Thanh Nham đang định giải thích thì bên ngoài cửa nhà họ Lý, Trần Long Tượng dẫn một người đàn ông trung niên để ria mép mặc đồ Đường đi tới.
“Chào cậu Kiều: in Long Tượng đi lên, hơi khom người mang tính chào hỏi, rồi giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh: “Tôi biết hôm nay cậu tới đây chữa bệnh cho Lý. Diệu Diệu. Vậy nên tôi dẫn một người bạn đến đây để mở rộng tầm mắt về y thuật hơn người của cậu.”
“Tôi tên Gia Cát Bắc Thần, người tỉnh Vân Sơn” Gia Cát Bắc Thần chắp tay với Triệu Lâm, tầm mắt dừng trên người Triệu Lâm, trong lòng thầm ngạc nhiên.
Tuy rằng trước đó đã nghe Trần Long Tượng, Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham nói là Triệu Lâm cực kì trẻ tuổi.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, ông ta vẫn cứ cảm thấy ngạc nhiên.
Năm ông ta tầm tuổi Triệu Lâm, ông ta còn là một học trò bình thường.
Nếu không phải Vương Thánh Thủ cực kì sùng bái Triệu Lâm, thì Gia Cát Bắc Thần sẽ cho rằng Trần Long Tượng đi mời một nhãi ranh tới đây là vì muốn làm chết ông già nhà mình.
“Chào ông” Triệu Lâm chắp tay đáp lễ, trong lòng đã biết vì sao Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham mặt mày không vui rồi.
Hơn phân nửa là vì nhà họ Trần không hề chào hỏi liền dẫn một vị bác sĩ đến đây để quan sát năng lực của mình.
“Cậu Kiều, tôi thật sự không ngờ là lại có loại chuyện này, nếu cậu không thoải mái thì thôi bỏ qua chuyện nhà họ Trần đi”
Vương Thánh Thủ không nể mặt một chút nào.
Trần Long Tượng mời Gia Cát Bắc Thần tới đây là tát vào. mặt Triệu Lâm đấy hả?
Đương nhiên là không phải rồi! Nói đúng ra là tát vào mặt ông ấy!
Tôi đã đảm bảo cho Triệu Lâm rồi, ông còn đi mời một người ngoài tới đây để làm gì?
Là không tin tưởng ông ấy hả?
Triệu Lâm ngồi trên taxi, ngắm hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững.
Chuyện mới vừa rồi có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Có điều... Chuyện gì cũng qua rồi.
Bệnh viện Bàn Bắc đã đăng thông báo đuổi việc Vương Vũ vì chuyện sao chép báo cáo lâm sàng của mình.
Cả đời này hắn ta đừng mong được nhận vào bệnh viện công lập Trung Châu thị!
Lữ Nam Nam cũng giống vậy.
Hai người bọn họ mãi mãi bị chỉ trích, bị tra tấn, bị báo ứng xứng đáng.
Vậy là đủ rồi! Về phần chuyện khác?
Triệu Lâm lười đi suy nghĩ. Bởi vì chuyện đã kết thúc rồi, anh chỉ muốn nhìn lên phía trước.
Khi mặt trời sắp lặn, Triệu Lâm đúng hẹn đến trang viên nhà họ Lý.
Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ chủ động đi ra đón. Có điều, mặt mày bọn họ hơi khó coi.
Triệu Lâm thấy được cảm xúc của bọn họ không ổn, trái tim đập thình thịch lên, h lệu Diệu xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn hả?”
“Không phải là Diệu Diệu, mà là nhà họ Trần.” Vương Thánh Thủ xụ mặt nói.
“Nhà họ Trần?” Triệu Lâm nhíu mày. Lý Thanh Nham đang định giải thích thì bên ngoài cửa nhà họ Lý, Trần Long Tượng dẫn một người đàn ông trung niên để ria mép mặc đồ Đường đi tới.
“Chào cậu Kiều: in Long Tượng đi lên, hơi khom người mang tính chào hỏi, rồi giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh: “Tôi biết hôm nay cậu tới đây chữa bệnh cho Lý. Diệu Diệu. Vậy nên tôi dẫn một người bạn đến đây để mở rộng tầm mắt về y thuật hơn người của cậu.”
“Tôi tên Gia Cát Bắc Thần, người tỉnh Vân Sơn” Gia Cát Bắc Thần chắp tay với Triệu Lâm, tầm mắt dừng trên người Triệu Lâm, trong lòng thầm ngạc nhiên.
Tuy rằng trước đó đã nghe Trần Long Tượng, Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham nói là Triệu Lâm cực kì trẻ tuổi.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, ông ta vẫn cứ cảm thấy ngạc nhiên.
Năm ông ta tầm tuổi Triệu Lâm, ông ta còn là một học trò bình thường.
Nếu không phải Vương Thánh Thủ cực kì sùng bái Triệu Lâm, thì Gia Cát Bắc Thần sẽ cho rằng Trần Long Tượng đi mời một nhãi ranh tới đây là vì muốn làm chết ông già nhà mình.
“Chào ông” Triệu Lâm chắp tay đáp lễ, trong lòng đã biết vì sao Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham mặt mày không vui rồi.
Hơn phân nửa là vì nhà họ Trần không hề chào hỏi liền dẫn một vị bác sĩ đến đây để quan sát năng lực của mình.
“Cậu Kiều, tôi thật sự không ngờ là lại có loại chuyện này, nếu cậu không thoải mái thì thôi bỏ qua chuyện nhà họ Trần đi”
Vương Thánh Thủ không nể mặt một chút nào.
Trần Long Tượng mời Gia Cát Bắc Thần tới đây là tát vào. mặt Triệu Lâm đấy hả?
Đương nhiên là không phải rồi! Nói đúng ra là tát vào mặt ông ấy!
Tôi đã đảm bảo cho Triệu Lâm rồi, ông còn đi mời một người ngoài tới đây để làm gì?
Là không tin tưởng ông ấy hả?
/229
|