Triệu Lâm đang quan sát sắc mặt của Lý Diệu Diệu, anh chẳng thèm nhìn Gia Cát Bắc Thần cái nào.
Anh là bác sĩ.
Điều anh quan tâm nhất là tình hình của Lý Diệu Diệu.
Vương Thánh Thủ cũng nhận ra ánh mắt của Gia Cát Bắc Thần, tức khäc hiểu ra đối phương đang nghĩ gì, ông ấy chỉ nở nụ cười lạnh, chẳng muốn giải thích chữ nào.
Tò mò là ai bố thí kim châm?
Từ từ nghĩ đi nhé!
Trần Long Tượng cũng thấy tình hình nghiêm trọng của Lý Diệu Diệu, biểu cảm có chút kinh ngạc.
Hình như còn nghiêm trọng hơn cả ông cụ nhà ông?
Triệu Lâm tiến lên bắt mạch, vận dụng chân khí để kiểm tra cơ thể Lý Diệu Diệu, xác nhận mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch thì thở phào một hơi.
“Sao rồi?”, Lý Thanh Nham hỏi.
“Vẫn năm trong kế hoạch!”, Triệu Lâm vẫn đáp một cách thẳng thăn, anh hỏi Vương Thánh Thủ: “Dược liệu sơ chế hết rồi chứ?”
“Đầu ở trong hòm thuốc!", Vương Thánh Thủ nói.
Triệu Lâm mở hòm thuốc, thấy bảy, tám bình ngọc lớn cỡ ngón cái, trên mỗi bình đều có dán nhãn.
Triệu Lâm kiểm tra từng cái, còn đổ chút nước thuốc lên mu bàn tay, cẩn thận xác nhận rồi mới nói với Vương Thánh Thủ: “Làm phiền ông quá!”
Sơ chế những dược liệu này tới mức độ như thế thì đã tốn không ít công sức của Vương Thánh Thủ.
Vương Thánh Thủ gật đầu, coi đây là lời khen.
“Bây giờ tôi muốn nói vài việc!"
Một, trừ Vương Thánh Thủ, mọi người khác đều phải đứng trong góc.
Hai, khi tôi bắt đầu chữa bệnh thì không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào”.
Triệu Lâm bình tĩnh thông báo.
Việc chữa trị kế tiếp có liên quan tới mạng sống của Lý Diệu Diệu, không thể xảy ra sai sót.
Lý Thanh Nham, Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần đều không dám lơ là, lập tức nghe theo đứng trong góc tường.
“Khi tôi cần gì, xin phiền ông đưa cho!”, Triệu Lâm nói với Vương Thánh Thủ.
“Được!", Vương Thánh Thủ đứng cạnh hòm thuốc, sẵn sàng chuẩn bị.
Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần nhìn cảnh này thì líu lưỡi.
Triệu Lâm phi thường thế sao? Dám ra lệnh cho cả Vương Thánh Thủ?
Gia Cát Bắc Thần cau mày, ánh mắt nhìn Triệu Lâm và Lý Diệu Diệu phía xa.
Ông ta nhìn ra Lý Diệu Diệu bị bệnh không thể chữa khỏi.
Về phần bị bệnh nan y gì thì ông ta không thể nhìn ra bằng mắt thường.
Trần Long Tượng như nhìn thấy việc kỳ lạ, nhưng ngay cả Gia Cát Bắc Thần cũng trở nên nghiêm túc thì trong lòng ông ấy lại thấy yên tâm.
Cậu Kiều Chiêu này có vẻ đúng là phi thường.
Triệu Lâm hít sâu một hơi, Lý Diệu Diệu bị chứng bệnh bẩm sinh đã ăn sâu vào trong xương tuỷ.
Bây giờ anh sẽ dùng châm pháp Trấn Long để cưỡng ép giữ lại nguồn sống cho cô ấy.
Sau đó quá trình trị liệu kế tiếp sẽ rất đơn giản, dùng linh dược cấp cao để ép vào cơ thể, từ từ khép lại vết thương bên trong.
Nhưng mà phải nhanh.
Vì nếu muốn cho linh dược vào cơ thể Lý Diệu Diệu thì phải gỡ bỏ châm pháp Trấn Long.
Kim vừa rút thì sức sống của Lý Diệu Diệu sẽ nhanh chóng xói mòn.
“10 giây bắt đầu!”, Triệu Lâm nói với Vương Thánh Thủ. “Được!”, Vương Thánh Thủ trầm giọng đáp.
“10...”
Triệu Lâm âm thầm vận chuyển chân khí.
Căn phòng tĩnh mịch không một tiếng động, giọng của Triệu Lâm như búa đánh vào tim mọi người.
Anh là bác sĩ.
Điều anh quan tâm nhất là tình hình của Lý Diệu Diệu.
Vương Thánh Thủ cũng nhận ra ánh mắt của Gia Cát Bắc Thần, tức khäc hiểu ra đối phương đang nghĩ gì, ông ấy chỉ nở nụ cười lạnh, chẳng muốn giải thích chữ nào.
Tò mò là ai bố thí kim châm?
Từ từ nghĩ đi nhé!
Trần Long Tượng cũng thấy tình hình nghiêm trọng của Lý Diệu Diệu, biểu cảm có chút kinh ngạc.
Hình như còn nghiêm trọng hơn cả ông cụ nhà ông?
Triệu Lâm tiến lên bắt mạch, vận dụng chân khí để kiểm tra cơ thể Lý Diệu Diệu, xác nhận mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch thì thở phào một hơi.
“Sao rồi?”, Lý Thanh Nham hỏi.
“Vẫn năm trong kế hoạch!”, Triệu Lâm vẫn đáp một cách thẳng thăn, anh hỏi Vương Thánh Thủ: “Dược liệu sơ chế hết rồi chứ?”
“Đầu ở trong hòm thuốc!", Vương Thánh Thủ nói.
Triệu Lâm mở hòm thuốc, thấy bảy, tám bình ngọc lớn cỡ ngón cái, trên mỗi bình đều có dán nhãn.
Triệu Lâm kiểm tra từng cái, còn đổ chút nước thuốc lên mu bàn tay, cẩn thận xác nhận rồi mới nói với Vương Thánh Thủ: “Làm phiền ông quá!”
Sơ chế những dược liệu này tới mức độ như thế thì đã tốn không ít công sức của Vương Thánh Thủ.
Vương Thánh Thủ gật đầu, coi đây là lời khen.
“Bây giờ tôi muốn nói vài việc!"
Một, trừ Vương Thánh Thủ, mọi người khác đều phải đứng trong góc.
Hai, khi tôi bắt đầu chữa bệnh thì không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào”.
Triệu Lâm bình tĩnh thông báo.
Việc chữa trị kế tiếp có liên quan tới mạng sống của Lý Diệu Diệu, không thể xảy ra sai sót.
Lý Thanh Nham, Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần đều không dám lơ là, lập tức nghe theo đứng trong góc tường.
“Khi tôi cần gì, xin phiền ông đưa cho!”, Triệu Lâm nói với Vương Thánh Thủ.
“Được!", Vương Thánh Thủ đứng cạnh hòm thuốc, sẵn sàng chuẩn bị.
Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần nhìn cảnh này thì líu lưỡi.
Triệu Lâm phi thường thế sao? Dám ra lệnh cho cả Vương Thánh Thủ?
Gia Cát Bắc Thần cau mày, ánh mắt nhìn Triệu Lâm và Lý Diệu Diệu phía xa.
Ông ta nhìn ra Lý Diệu Diệu bị bệnh không thể chữa khỏi.
Về phần bị bệnh nan y gì thì ông ta không thể nhìn ra bằng mắt thường.
Trần Long Tượng như nhìn thấy việc kỳ lạ, nhưng ngay cả Gia Cát Bắc Thần cũng trở nên nghiêm túc thì trong lòng ông ấy lại thấy yên tâm.
Cậu Kiều Chiêu này có vẻ đúng là phi thường.
Triệu Lâm hít sâu một hơi, Lý Diệu Diệu bị chứng bệnh bẩm sinh đã ăn sâu vào trong xương tuỷ.
Bây giờ anh sẽ dùng châm pháp Trấn Long để cưỡng ép giữ lại nguồn sống cho cô ấy.
Sau đó quá trình trị liệu kế tiếp sẽ rất đơn giản, dùng linh dược cấp cao để ép vào cơ thể, từ từ khép lại vết thương bên trong.
Nhưng mà phải nhanh.
Vì nếu muốn cho linh dược vào cơ thể Lý Diệu Diệu thì phải gỡ bỏ châm pháp Trấn Long.
Kim vừa rút thì sức sống của Lý Diệu Diệu sẽ nhanh chóng xói mòn.
“10 giây bắt đầu!”, Triệu Lâm nói với Vương Thánh Thủ. “Được!”, Vương Thánh Thủ trầm giọng đáp.
“10...”
Triệu Lâm âm thầm vận chuyển chân khí.
Căn phòng tĩnh mịch không một tiếng động, giọng của Triệu Lâm như búa đánh vào tim mọi người.
/229
|