Trần Cửu Kỳ không nói lớn tiếng, chỉ là giọng điệu đáng buồn lại khiến tâm thần mỗi người trong phòng đều có chút chấn động.
Triệu Lâm đứng mũi chịu sào, trong lòng vô thức nảy sinh cảm giác áy náy.
“Hừm”?” Triệu Lâm giật mình, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển xua tan cảm giác phức tạp.
Hình như mình vừa bị tinh thần của Trần Cửu Kỳ gây ảnh hưởng?
Gia Cát Bắc Thần ngồi cách Triệu Lâm không xa. Khi ông †a nhìn thấy tư liệu và ảnh chụp của Triệu Lâm thì cả người như bị sét đánh.
Đại y Kiều chính là Triệu Lâm mà nhà họ Trần vất vả tìm kiếm nhiều năm?
Gia Cát Bắc Thần cảm thấy chấn động, đồng thời hiểu ra vấn đề.
Ông ta rốt cuộc hiểu vì sao Triệu Lâm tuổi còn trẻ mà lại có y thuật cao đến vậy.
Đối phương chính là cháu trai của lão bán tiên, có loại năng lực như thế mới là bình thường.
Khí huyết trong cơ thể Trần Long Tượng vô thức vọt lên trên đầu. Mỗi một chữ một nét bút trên tư liệu đều như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ ông.
Cậu ấy chính là Triệu Lâm mà nhà họ Trần vất vả tìm kiếm nhiều năm?
Trong đầu Trần Long Tượng giống như một đoạn phim, chiếu lại lần đầu tiên gặp gỡ Triệu Lâm, cuộc trò chuyện với Trần Cửu Kỳ, cảnh tượng khi xưa với lão bán tiên và bố của Triệu Lâm...
Trần Long Tượng bước chân phù phiếm, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã quy trên mặt đất.
Người mà bọn họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ở bên cạnh bọn họ?
Về phầm Trần Thi Mạn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trảng bệch như tờ giấy.
Cái cảnh mà cô ta cực kì sợ hãi xảy ra lại hiện ra trước mắt mình với phương thức ly kỳ này.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô ta nên làm cái gì bây giờ?
“Thi Mạn?” Lý Sơ Ảnh thấy Trần Thi Mạn run rẩy thì vội vàng đỡ cô ta.
Nếu không có Lý Sơ Ảnh thì rất có thể Trần Thi Mạn đã ngã xuống đất.
Vương Thánh Thủ không hiểu ra sao, nhưng mà ông cảm nhận được sự dồn nén của nhà họ Trần. Lúc ông đang định nói chuyện thì Triệu Lâm thở hảt ra, nói: “Tôi không thích phiền phức.”
Năm chữ cực kì đơn giản.
Anh không muốn trách Trần Thi Mạn, cũng không muốn nói thêm gì khác.
Nhìn chung toàn bộ nguyên nhân, được anh đúc kết lại thành một điểm quan trọng.
Anh không thích phiền phức!
“Nhưng mà..” Trần Long Tượng đang định nói tiếp, nhưng nhớ lại xung quanh còn có người ngoài, đành phải mạnh mẽ nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Nghe năm chữ kia, Trần Cửu Kỳ im lặng.
Triệu Lâm rũ mắt, nói: “Nếu có thể, tôi muốn khám h cho ông cụ Trần trước, còn chuyện khác thì sau này lại nói”
Nếu không giấu được thân phận thì Triệu Lâm lười đi giả vờ nữa.
Khám bệnh trước!
Khám bệnh xong thì nên lấy tiền khám bệnh.
Nếu nhà họ Trần còn buộc kết hôn thì nói thẳng là anh và Trần Thi Mạn đã hoàn thành quy trình từ hôn.
Trần Long Tượng hít sâu một hơi, cố gắng hòa hoãn cảm xúc phức tạp/
“Chỉ là vì phiền phức hả?” Trần Cửu Kỳ lời ít mà ý nhiều hỏi.
“Đúng vậy." Triệu Lâm nói.
Trần Cửu Kỳ im lặng một lát rồi hỏi: “Mẹ con khỏe không?”
“Khá khỏe” Triệu Lâm đáp. “Bố con và ông nội đâu rồi?” Trần Cửu Kỳ lại hỏi.
Triệu Lâm nói: “Sau khi tôi sinh ra, không biết bọn họ đi đâu nữa.”
Triệu Lâm đứng mũi chịu sào, trong lòng vô thức nảy sinh cảm giác áy náy.
“Hừm”?” Triệu Lâm giật mình, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển xua tan cảm giác phức tạp.
Hình như mình vừa bị tinh thần của Trần Cửu Kỳ gây ảnh hưởng?
Gia Cát Bắc Thần ngồi cách Triệu Lâm không xa. Khi ông †a nhìn thấy tư liệu và ảnh chụp của Triệu Lâm thì cả người như bị sét đánh.
Đại y Kiều chính là Triệu Lâm mà nhà họ Trần vất vả tìm kiếm nhiều năm?
Gia Cát Bắc Thần cảm thấy chấn động, đồng thời hiểu ra vấn đề.
Ông ta rốt cuộc hiểu vì sao Triệu Lâm tuổi còn trẻ mà lại có y thuật cao đến vậy.
Đối phương chính là cháu trai của lão bán tiên, có loại năng lực như thế mới là bình thường.
Khí huyết trong cơ thể Trần Long Tượng vô thức vọt lên trên đầu. Mỗi một chữ một nét bút trên tư liệu đều như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ ông.
Cậu ấy chính là Triệu Lâm mà nhà họ Trần vất vả tìm kiếm nhiều năm?
Trong đầu Trần Long Tượng giống như một đoạn phim, chiếu lại lần đầu tiên gặp gỡ Triệu Lâm, cuộc trò chuyện với Trần Cửu Kỳ, cảnh tượng khi xưa với lão bán tiên và bố của Triệu Lâm...
Trần Long Tượng bước chân phù phiếm, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã quy trên mặt đất.
Người mà bọn họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ở bên cạnh bọn họ?
Về phầm Trần Thi Mạn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trảng bệch như tờ giấy.
Cái cảnh mà cô ta cực kì sợ hãi xảy ra lại hiện ra trước mắt mình với phương thức ly kỳ này.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô ta nên làm cái gì bây giờ?
“Thi Mạn?” Lý Sơ Ảnh thấy Trần Thi Mạn run rẩy thì vội vàng đỡ cô ta.
Nếu không có Lý Sơ Ảnh thì rất có thể Trần Thi Mạn đã ngã xuống đất.
Vương Thánh Thủ không hiểu ra sao, nhưng mà ông cảm nhận được sự dồn nén của nhà họ Trần. Lúc ông đang định nói chuyện thì Triệu Lâm thở hảt ra, nói: “Tôi không thích phiền phức.”
Năm chữ cực kì đơn giản.
Anh không muốn trách Trần Thi Mạn, cũng không muốn nói thêm gì khác.
Nhìn chung toàn bộ nguyên nhân, được anh đúc kết lại thành một điểm quan trọng.
Anh không thích phiền phức!
“Nhưng mà..” Trần Long Tượng đang định nói tiếp, nhưng nhớ lại xung quanh còn có người ngoài, đành phải mạnh mẽ nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Nghe năm chữ kia, Trần Cửu Kỳ im lặng.
Triệu Lâm rũ mắt, nói: “Nếu có thể, tôi muốn khám h cho ông cụ Trần trước, còn chuyện khác thì sau này lại nói”
Nếu không giấu được thân phận thì Triệu Lâm lười đi giả vờ nữa.
Khám bệnh trước!
Khám bệnh xong thì nên lấy tiền khám bệnh.
Nếu nhà họ Trần còn buộc kết hôn thì nói thẳng là anh và Trần Thi Mạn đã hoàn thành quy trình từ hôn.
Trần Long Tượng hít sâu một hơi, cố gắng hòa hoãn cảm xúc phức tạp/
“Chỉ là vì phiền phức hả?” Trần Cửu Kỳ lời ít mà ý nhiều hỏi.
“Đúng vậy." Triệu Lâm nói.
Trần Cửu Kỳ im lặng một lát rồi hỏi: “Mẹ con khỏe không?”
“Khá khỏe” Triệu Lâm đáp. “Bố con và ông nội đâu rồi?” Trần Cửu Kỳ lại hỏi.
Triệu Lâm nói: “Sau khi tôi sinh ra, không biết bọn họ đi đâu nữa.”
/229
|