Khi đó, ông ấy còn không rõ.
Hiện tại nghĩ lại...
Trần Cửu Kỳ hiểu rồi.
Con gái ông ấy đã huỷ hôn người ta.
Một cô gái “hưu bở” một người đàn ông.
Người đàn ông sẽ có cảm giác thế nào?
Có lẽ đối phương sẽ không trả thù nhà gái nhưng từ chối sự tiếp xúc sâu hơn đối với nhà gái, kháng cự và tỏ ra địch ý.
Triệu Lâm chịu giúp nhà họ Trần là vì đối phương được dạy dỗ đàng hoàng.
Điều này cũng dễ hiểu! Vì sao con gái mình lại tìm cách làm quen Vương Thánh
Thủ qua nhà họ Tề, thậm chí còn chuẩn bị quà cho cao nhân kia rồi đi cầu vái đủ kiểu.
Cùng lúc đó, ông cụ Trần mở to mắt, nhìn ba người trước mắt, biểu cảm có chút hoảng hốt.
“Tía, tía tỉnh rồi!”, Trần Long Tượng thấy ông cụ đã thức tỉnh thì không khỏi kêu bằng từ địa phương.
Tuổi này của ông ấy thì xuất thân không quá quan trọng, luôn gọi tía nhiều hơn là bố.
Ông cụ Trần hôn mê quá lâu, tỉnh lại thì nhìn chăm chú ba người trước mặt như đang tự hỏi họ là ai, dù là Trần Long Tượng thì ánh mắt ông cụ vẫn không thay đổi, sau đó quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Một hồi lâu sau.
Ông cụ Trần mới từ từ tỉnh táo hẳn: “Bố hôn mê bao lâu rồi?”
“Sáu tháng ạ!”, Trân Long Tượng đỏ mắt nói. “Trong nhà vẫn ổn chứ?”, ông cụ Trần lạnh lùng hỏi. “Khá tốt ạ!”, Trần Long Tượng nói.
“Món đồ kia, còn không?”, ánh mắt ông cụ Trần như điện nhìn chằm chằm Trần Long Tượng.
“Bố yên tâm ạ, món đồ kia, trừ người nhà họ Triệu thì không ai có thể mang nó đi!”, Trần Long Tượng cắn răng nói.
Ông cụ Trần gật đầu, ánh mắt ông ấy đánh giá Vương Thánh Thủ một hồi rồi nói: “Con đưa Vương Thánh Thủ ra ngoài một chút, bố có vài lời muốn... nói với Triệu Lâm!”
Triệu Lâm, Trần Long Tượng và Vương Thánh Thủ đều đồng loạt biến sắc. Sao ông cụ Trần lại biết người cứu mình là Triệu Lâm?
“Vâng!”, Trần Long Tượng cũng không dám hỏi, đành phải dẫn Vương Thánh Thủ rời đi.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, ông cụ Trần mới nhìn Triệu Lâm, hiền hoà cười: “Có phải cháu đang rất bất ngờ không, làm sao ông biết cháu là Triệu Lâm?”
“Vâng, rất ngạc nhiên!”, trong mắt Triệu Lâm lộ ra sự nghi ngờ, chẳng lẽ ông cụ Trần vẫn chưa tỉnh?
Chẳng lẽ do tác hại của cổ trùng nên ông ấy vẫn trong tình trạng mơ màng?
Ông cụ Trần cười nói: “Đơn giản thôi, cháu và lão Triệu cũng như Tiểu Triệu quá giống!”
Triệu Lâm nghe thế thì thấy dở khóc dở cười.
Điều này làm anh thấy hơi bất ngờ.
“Bố và ông nội cháu còn ở nhà chứ?”, ông cụ Trần dịu giọng hỏi. “Bố và ông nội đã đi xa từ khi cháu còn nhỏ!”, Triệu Lâm nói.
“Vậy chắc cháu đã mở truyền thừa? Nếu không thì chẳng thể nào trấn áp được cổ trùng trong cơ thể ông!”, ông cụ Trần nói.
Triệu Lâm nghe câu này thì trong lòng lộp bộp, đồng tử co lại.
“Đừng sợ!", ông cụ Trần thấy anh như thế thì cười yếu ớt: “Cháu nghĩ lại mà xe, làm sao ông lại biết được bí mật này?”
“Là ông nói đã nói cho ông biết?”, Triệu Lâm nghỉ ngờ.
“Phải!", ông cụ Trần cười: “Hơn nữa ông còn biết cháu đang kẹt ở Tam Thanh Công tầng một một, chưa có cách để thăng cấp!”
Triệu Lâm hoảng hốt. Sao ông ấy biết được? Triệu Lâm: “Đây cũng là do ông nội báo cho ông biết?”
Ông cụ Trần: “Phải, năm đó trước khi đi, ông ấy đã lén đưa cho ông một bảo vật, đợi khi cháu trưởng thành thì giao.
Cũng vì phải vội vã đưa bảo vật cho cháu nên nhà họ Trần mới tìm kiếm theo kiểu mò kim đáy biển như vậy”.
Thật ra còn một việc mà ông cụ Trần không nói.
Đó là mình biến thành thế này là do bảo vật kia
“Rốt cuộc là thứ gì mà làm ông tỏ vẻ thần bí như thết”, Triệu Lâm cười khổ.
Ông cụ Trần nhìn anh: “Không có món đồ kia, Tam Thanh Công của cháu vĩnh viễn kẹt tại tầng đầu tiên, đừng mơ có thể thăng cấp lên tầng hai, cũng không thể tu luyện thần thông phía sau!”
Hiện tại nghĩ lại...
Trần Cửu Kỳ hiểu rồi.
Con gái ông ấy đã huỷ hôn người ta.
Một cô gái “hưu bở” một người đàn ông.
Người đàn ông sẽ có cảm giác thế nào?
Có lẽ đối phương sẽ không trả thù nhà gái nhưng từ chối sự tiếp xúc sâu hơn đối với nhà gái, kháng cự và tỏ ra địch ý.
Triệu Lâm chịu giúp nhà họ Trần là vì đối phương được dạy dỗ đàng hoàng.
Điều này cũng dễ hiểu! Vì sao con gái mình lại tìm cách làm quen Vương Thánh
Thủ qua nhà họ Tề, thậm chí còn chuẩn bị quà cho cao nhân kia rồi đi cầu vái đủ kiểu.
Cùng lúc đó, ông cụ Trần mở to mắt, nhìn ba người trước mắt, biểu cảm có chút hoảng hốt.
“Tía, tía tỉnh rồi!”, Trần Long Tượng thấy ông cụ đã thức tỉnh thì không khỏi kêu bằng từ địa phương.
Tuổi này của ông ấy thì xuất thân không quá quan trọng, luôn gọi tía nhiều hơn là bố.
Ông cụ Trần hôn mê quá lâu, tỉnh lại thì nhìn chăm chú ba người trước mặt như đang tự hỏi họ là ai, dù là Trần Long Tượng thì ánh mắt ông cụ vẫn không thay đổi, sau đó quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Một hồi lâu sau.
Ông cụ Trần mới từ từ tỉnh táo hẳn: “Bố hôn mê bao lâu rồi?”
“Sáu tháng ạ!”, Trân Long Tượng đỏ mắt nói. “Trong nhà vẫn ổn chứ?”, ông cụ Trần lạnh lùng hỏi. “Khá tốt ạ!”, Trần Long Tượng nói.
“Món đồ kia, còn không?”, ánh mắt ông cụ Trần như điện nhìn chằm chằm Trần Long Tượng.
“Bố yên tâm ạ, món đồ kia, trừ người nhà họ Triệu thì không ai có thể mang nó đi!”, Trần Long Tượng cắn răng nói.
Ông cụ Trần gật đầu, ánh mắt ông ấy đánh giá Vương Thánh Thủ một hồi rồi nói: “Con đưa Vương Thánh Thủ ra ngoài một chút, bố có vài lời muốn... nói với Triệu Lâm!”
Triệu Lâm, Trần Long Tượng và Vương Thánh Thủ đều đồng loạt biến sắc. Sao ông cụ Trần lại biết người cứu mình là Triệu Lâm?
“Vâng!”, Trần Long Tượng cũng không dám hỏi, đành phải dẫn Vương Thánh Thủ rời đi.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, ông cụ Trần mới nhìn Triệu Lâm, hiền hoà cười: “Có phải cháu đang rất bất ngờ không, làm sao ông biết cháu là Triệu Lâm?”
“Vâng, rất ngạc nhiên!”, trong mắt Triệu Lâm lộ ra sự nghi ngờ, chẳng lẽ ông cụ Trần vẫn chưa tỉnh?
Chẳng lẽ do tác hại của cổ trùng nên ông ấy vẫn trong tình trạng mơ màng?
Ông cụ Trần cười nói: “Đơn giản thôi, cháu và lão Triệu cũng như Tiểu Triệu quá giống!”
Triệu Lâm nghe thế thì thấy dở khóc dở cười.
Điều này làm anh thấy hơi bất ngờ.
“Bố và ông nội cháu còn ở nhà chứ?”, ông cụ Trần dịu giọng hỏi. “Bố và ông nội đã đi xa từ khi cháu còn nhỏ!”, Triệu Lâm nói.
“Vậy chắc cháu đã mở truyền thừa? Nếu không thì chẳng thể nào trấn áp được cổ trùng trong cơ thể ông!”, ông cụ Trần nói.
Triệu Lâm nghe câu này thì trong lòng lộp bộp, đồng tử co lại.
“Đừng sợ!", ông cụ Trần thấy anh như thế thì cười yếu ớt: “Cháu nghĩ lại mà xe, làm sao ông lại biết được bí mật này?”
“Là ông nói đã nói cho ông biết?”, Triệu Lâm nghỉ ngờ.
“Phải!", ông cụ Trần cười: “Hơn nữa ông còn biết cháu đang kẹt ở Tam Thanh Công tầng một một, chưa có cách để thăng cấp!”
Triệu Lâm hoảng hốt. Sao ông ấy biết được? Triệu Lâm: “Đây cũng là do ông nội báo cho ông biết?”
Ông cụ Trần: “Phải, năm đó trước khi đi, ông ấy đã lén đưa cho ông một bảo vật, đợi khi cháu trưởng thành thì giao.
Cũng vì phải vội vã đưa bảo vật cho cháu nên nhà họ Trần mới tìm kiếm theo kiểu mò kim đáy biển như vậy”.
Thật ra còn một việc mà ông cụ Trần không nói.
Đó là mình biến thành thế này là do bảo vật kia
“Rốt cuộc là thứ gì mà làm ông tỏ vẻ thần bí như thết”, Triệu Lâm cười khổ.
Ông cụ Trần nhìn anh: “Không có món đồ kia, Tam Thanh Công của cháu vĩnh viễn kẹt tại tầng đầu tiên, đừng mơ có thể thăng cấp lên tầng hai, cũng không thể tu luyện thần thông phía sau!”
/229
|