Gió đêm hơi lạnh, chiếc Mercedes màu đen từ khu biệt thự trên núi lặng lẽ xông vào trong nội thành phồn hoa rực rỡ ánh đèn.
Triệu Lâm ngồi ở ghế sau, gió đêm mát mẻ phả vào mặt, tay phải của anh không ngừng xoay vần chiếc nhẫn càn long bằng ngọc trắng.
Phẩm chất của chiếc nhãn ngọc này cực kì tốt, liếc mắt một cái đã biết giá trị cực kì xa xỉ.
Nó, chính là chìa khóa ông nội để lại cho mình! Vừa rồi Trần Long Tượng trên đường tiễn anh đi lên xe đã đưa nó cho mình.
Theo cách nói của Trần Long Tượng, ông ấy đã cầm chiếc chìa khóa này gần mười năm, mỗi ngày theo thói quen khi có chuyện cần làm, vậy thì dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát ngón cái của mình, xác nhận xem mình có còn đeo nó trên tay không.
Có mấy lần sau khi ông ấy tắm xong, tiện tay đặt chiếc nhãn càn long bằng ngọc ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của mình, nửa đêm mơ mơ màng màng theo bản năng dùng ngón trỏ ma sát ngón cái của mình sau khi phát hiện không đeo chiếc nhẫn càn long bằng ngọc trên tay thì đã trực tiếp sợ tới đổ đầy mồ hôi lạnh liên tục bừng tỉnh khỏi giấc ngủ của mình.
Trần Long Tượng vẫn luôn rất thích chiếc”chìa khóa” mang hình dáng chiếc nhẫn càn long.
Những năm gần đây rất nhiều “nhân sĩ giang hồ” vì để lấy được chiếc chìa khóa có thể làm cho công pháp “Thăng cấp” này đã dùng đủ mọi loại phương pháp để tiếp cận nhà họ Trần, thậm chí lấy lòng ông cụ Trần, còn phái những tên ăn trộm chuyên nghiệp tiến hành đánh cắp đồ trong nhà họ Trần.
Kho bảo hiểm ngầm của nhà họ Trần đã từng bị mở ra một cách âm thầm.
Nhưng nó có hiệu quả không?
Vô dụng!
Dù sao thì ai có thể nghĩ rằng chiếc”chìa khóa” nặng như núi Thái Sơn lại là một chiếc nhẫn Càn Long cơ chứ?
Đầu ngón tay Triệu Lâm nhẹ nhàng đảo quanh trên chiếc nhãn Càn Long, anh có thể cảm nhận được bên trong chiếc nhãn Càn Long ẩn chứa một cỗ sức mạnh quen
thuộc, đó là chân khí của Tam Thanh Công.
Phần lớn ông nội đã phong ấn phương pháp đột phá tầng thứ nhất Tam Thanh Công trong chiếc nhãn Càn Long bằng ngọc.
Tuy rằng đã lấy được phương pháp đột phá công pháp tầng thứ hai, nhưng trên mặt Triệu Lâm không có chút vui sướng nào, anh cảm giác một sự nguy hiểm vô hình
đang từng bước từng bước tiến tới chỗ của mình và mẹ.
Cũng làm cho cuộc sống bình yên mà anh và mẹ đã lên kế hoạch trước đó cách mình càng ngày càng xa.
Rốt cuộc là ông nội và bố đã đi đâu? Mẹ, rốt cuộc có thân phận gì?
Triệu Lâm nằm trên xe miên man suy nghĩ, anh chỉ cảm thấy áp lực dồn hết vào người mình.
Nhà họ Trần, nhà họ Lý càng kính trọng anh, trong lòng Triệu Lâm lại càng hoang mang.
Dù sao nếu như ông nội cực kì mạnh, vậy thì kẻ thủ của ông nội chắc chắn cũng cực kì mạnh.
Còn có thân thế của mẹ.
Cậu Kiều Hãn vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, thần thái nghe điện thoại lần ngữ điệu và giọng nói cung kính ở đầu dây bên kia đều thể hiện sự không †ầm thường của cậu.
Nếu như ông ấy không phải người bình thường vậy thì mẹ càng không phải.
Trước kia Triệu Lâm còn ôm một tia ảo tưởng khác, nhưng từ khi Trần Long Tượng nói Trần Cửu Kỳ đã bị kẻ thù đâm mù mắt trái chặt đứt cánh tay trái, chân trái vì cứu anh và mẹ, trong lòng anh đã hiểu ra được một chuyện.
Hai mươi năm trước chắc chắn là đã xảy ra chuyện cực kỳ lớn.
Chuyện này đã khiến cho gia đình họ có thay đổi rất lớn.
Nhưng mẹ anh chưa bao giờ nói với anh.
Một câu nói mà Kiều Phương nói với Triệu Lâm nhiều nhất chính là sống yên ổn vui vẻ một đời.
Triệu Lâm không chỉ không trách mẹ giấu bí mật trong quá khứ không nói cho anh nghe, ngược lại trong lòng toàn sự áy náy.
Bởi vì mẹ không nói, cũng có nghĩa là bà ấy phải một mình gánh trên vai mình áp lực nặng nề này.
Bà ấy chịu khổ, chịu mệt mỏi, bao gồm cả áp lực mà bà ấy phải gánh nhiều hơn so với những gì mình nghĩ.
Nhà họ Trần xoa xoa mi tâm có hơi đau.
Nội tâm của anh luôn muốn rời khỏi “Vòng xoáy” trước mặt, muốn quay trở lại cuộc sống bình thường an nhiên như trước.
Triệu Lâm ngồi ở ghế sau, gió đêm mát mẻ phả vào mặt, tay phải của anh không ngừng xoay vần chiếc nhẫn càn long bằng ngọc trắng.
Phẩm chất của chiếc nhãn ngọc này cực kì tốt, liếc mắt một cái đã biết giá trị cực kì xa xỉ.
Nó, chính là chìa khóa ông nội để lại cho mình! Vừa rồi Trần Long Tượng trên đường tiễn anh đi lên xe đã đưa nó cho mình.
Theo cách nói của Trần Long Tượng, ông ấy đã cầm chiếc chìa khóa này gần mười năm, mỗi ngày theo thói quen khi có chuyện cần làm, vậy thì dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát ngón cái của mình, xác nhận xem mình có còn đeo nó trên tay không.
Có mấy lần sau khi ông ấy tắm xong, tiện tay đặt chiếc nhãn càn long bằng ngọc ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của mình, nửa đêm mơ mơ màng màng theo bản năng dùng ngón trỏ ma sát ngón cái của mình sau khi phát hiện không đeo chiếc nhẫn càn long bằng ngọc trên tay thì đã trực tiếp sợ tới đổ đầy mồ hôi lạnh liên tục bừng tỉnh khỏi giấc ngủ của mình.
Trần Long Tượng vẫn luôn rất thích chiếc”chìa khóa” mang hình dáng chiếc nhẫn càn long.
Những năm gần đây rất nhiều “nhân sĩ giang hồ” vì để lấy được chiếc chìa khóa có thể làm cho công pháp “Thăng cấp” này đã dùng đủ mọi loại phương pháp để tiếp cận nhà họ Trần, thậm chí lấy lòng ông cụ Trần, còn phái những tên ăn trộm chuyên nghiệp tiến hành đánh cắp đồ trong nhà họ Trần.
Kho bảo hiểm ngầm của nhà họ Trần đã từng bị mở ra một cách âm thầm.
Nhưng nó có hiệu quả không?
Vô dụng!
Dù sao thì ai có thể nghĩ rằng chiếc”chìa khóa” nặng như núi Thái Sơn lại là một chiếc nhẫn Càn Long cơ chứ?
Đầu ngón tay Triệu Lâm nhẹ nhàng đảo quanh trên chiếc nhãn Càn Long, anh có thể cảm nhận được bên trong chiếc nhãn Càn Long ẩn chứa một cỗ sức mạnh quen
thuộc, đó là chân khí của Tam Thanh Công.
Phần lớn ông nội đã phong ấn phương pháp đột phá tầng thứ nhất Tam Thanh Công trong chiếc nhãn Càn Long bằng ngọc.
Tuy rằng đã lấy được phương pháp đột phá công pháp tầng thứ hai, nhưng trên mặt Triệu Lâm không có chút vui sướng nào, anh cảm giác một sự nguy hiểm vô hình
đang từng bước từng bước tiến tới chỗ của mình và mẹ.
Cũng làm cho cuộc sống bình yên mà anh và mẹ đã lên kế hoạch trước đó cách mình càng ngày càng xa.
Rốt cuộc là ông nội và bố đã đi đâu? Mẹ, rốt cuộc có thân phận gì?
Triệu Lâm nằm trên xe miên man suy nghĩ, anh chỉ cảm thấy áp lực dồn hết vào người mình.
Nhà họ Trần, nhà họ Lý càng kính trọng anh, trong lòng Triệu Lâm lại càng hoang mang.
Dù sao nếu như ông nội cực kì mạnh, vậy thì kẻ thủ của ông nội chắc chắn cũng cực kì mạnh.
Còn có thân thế của mẹ.
Cậu Kiều Hãn vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, thần thái nghe điện thoại lần ngữ điệu và giọng nói cung kính ở đầu dây bên kia đều thể hiện sự không †ầm thường của cậu.
Nếu như ông ấy không phải người bình thường vậy thì mẹ càng không phải.
Trước kia Triệu Lâm còn ôm một tia ảo tưởng khác, nhưng từ khi Trần Long Tượng nói Trần Cửu Kỳ đã bị kẻ thù đâm mù mắt trái chặt đứt cánh tay trái, chân trái vì cứu anh và mẹ, trong lòng anh đã hiểu ra được một chuyện.
Hai mươi năm trước chắc chắn là đã xảy ra chuyện cực kỳ lớn.
Chuyện này đã khiến cho gia đình họ có thay đổi rất lớn.
Nhưng mẹ anh chưa bao giờ nói với anh.
Một câu nói mà Kiều Phương nói với Triệu Lâm nhiều nhất chính là sống yên ổn vui vẻ một đời.
Triệu Lâm không chỉ không trách mẹ giấu bí mật trong quá khứ không nói cho anh nghe, ngược lại trong lòng toàn sự áy náy.
Bởi vì mẹ không nói, cũng có nghĩa là bà ấy phải một mình gánh trên vai mình áp lực nặng nề này.
Bà ấy chịu khổ, chịu mệt mỏi, bao gồm cả áp lực mà bà ấy phải gánh nhiều hơn so với những gì mình nghĩ.
Nhà họ Trần xoa xoa mi tâm có hơi đau.
Nội tâm của anh luôn muốn rời khỏi “Vòng xoáy” trước mặt, muốn quay trở lại cuộc sống bình thường an nhiên như trước.
/229
|