“Mẹ... để mẹ làm, tay chân con... vụng về”.
Kiều Phương không trả lời ngay mà đứng dậy nhận lấy cây chổi và cây lau nhà từ †ay Triệu Lâm.
Triệu Lâm không khách khí, trực tiếp đưa cho bà ấy.
Anh biết rằng tin tức đột ngột này đã khiến mẹ anh rất bất ngờ.
Một lúc sau, mặt đất sạch sẽ trở lại, mẹ lại bưng thêm một chén cháo nữa. Triệu Lâm ăn uống bình thường, không đề cập tới lời mình vừa nói nữa.
“Con vừa mới nói chú Trần kia của con là người tàn tật sao?”, Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy không có cánh tay phải, chân phải thì trang bị chân giả, đeo kính râm”. Triệu Lâm nói.
Sau khi Kiều Phương nghe xong, tay cầm đũa có chút run lên, bà ấy luôn cúi đầu xuống, như đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
“Ông ấy còn nói cái gì với con nữa?”, Kiều Phương run giọng hỏi.
“Ông ấy không nói gì, chỉ tìm con để hỏi thăm và bảo con nhắn cho mẹ, xem mẹ có rảnh không, ông ấy muốn đến thăm nhà chúng ta.
Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, nói chuyện tán gẫu một chút”.
Triệu Lâm nói với giọng thoải mái, sau đó húp một hơi hết sạch chén cháo ngũ cốc, nhưng anh vẫn tiếp tục ăn khoai tây cắt sợi.
“Con nói thế nào?”, Kiều Phương theo bản năng hỏi.
“Vốn là con đã từ chối, tự nhiên từ đâu xuất hiện một ông chú, thật là buồn cười, nhưng sau khi nghe ông ấy nói, con cảm thấy... con phải nói cho mẹ biết.
Nếu không, mẹ cũng sẽ không biết việc này.
Vì vậy, gặp mặt hay không là do mẹ quyết định”.
Triệu Lâm cười nói.
Kiều Phương khẽ gật đầu, hiển nhiên đồng ý với cách làm của Triệu Lâm.
Thấy mẹ có hơi chán nản, Triệu Lâm lập tức đổi chủ đề, tùy ý nói: “Đúng rồi, mẹ, còn có một chuyện”.
“Hả?”, Kiều Phương nhìn anh. Triệu Lâm nói: “Thông báo được chuyển chính thức của con đã được quyết định xong, lần này chủ nhiệm của con đã giúp đỡ con rất nhiều, nên con định mời người ta một bữa cơm”.
Vốn dĩ con muốn mời chị ấy ra ngoài ăn, nhưng lại cảm thấy có hơi khách sáo, dù sao chủ nhiệm cũng đã giúp đỡ con rất nhiều”.
“Vậy về nhà ăn đi, nhưng người ta có đồng ý không? Mọi người thường cho rằng đồ ăn ở nhà không được cao cấp”. Tâm trạng của Kiều Phương dần dần thả lỏng.
“Chủ nhiệm Lăng là người rất đơn giản, hơn nữa, lúc trước mỗi ngày mẹ đều nấu cơm cho con mang đến bệnh viện ăn, mỗi lần chị ấy đều nếm thử một chút, không ngừng nhắc về tay nghề của mẹ”. Triệu Lâm cười và nịnh nọt.
“Vậy con hẹn trước với người ta chưa?”, Kiều Phương hỏi.
“Chắc là thứ bảy tuần này, hôm đó con sẽ đi chợ mua một hai con cá, chị ấy rất thích ăn cá”. Triệu Lâm lại nhét thêm một ngụm đồ ăn vào trong miệng.
“Ngày mai đi làm, con hỏi xem người ta có kiêng ăn cái gì không”. Kiều Phương nhắc nhở.
“À, đúng là con quên mất”. Triệu Lâm cười xấu hổ, lập tức nói: “Không sao, ngày mai con sẽ hỏi thử”.
Kiều Phương gật đầu, húp nước từng ngụm nhỏ.
Triệu Lâm cảm thấy có chút thất vọng khi thấy mẹ không mấy vui vẻ về ngày anh “trở thành nhân viên chính thức”, dù sao trước đây mẹ anh cũng rất coi trọng điều này.
Cũng có thể hiểu được, dù sao việc của Trần Cửu Kỳ cũng quá đột ngột.
“Mẹ, con nhớ thứ sáu là ngày mẹ được trao giải giáo viên ưu tú?” Triệu Lâm cười hỏi.
Chén cháo ngũ cốc Kiều Phương đang bưng lại rung lên, nhưng lần này bà ấy đã giữ chắc.
“Con cũng nhớ rõ thật”. Kiều Phương đáp.
“He he, không cần phải nói nhiều, năm nay chắc chắn mẹ cũng phải là giáo viên ưu tú! Hay là như vậy đi, thứ bảy mẹ nấu hai món, con cũng nấu hai món, cũng coi như chúc mừng nhà chúng ta có hai việc vui.
Dù sao đây cũng là lần thứ 20 mẹ đạt được giải thưởng giáo viên ưu tú!”
Triệu Lâm mỉm cười nói.
Kiều Phương húp một ngụm cháo lớn, sau khi nuốt hết, thì liếc nhìn anh, cười nói: “Hôm nay con dọn dẹp”.
Nói xong bà ấy đứng dậy đi vào phòng. “Được!”, Triệu Lâm lập tức đáp lại. Khi Kiều Phương trở về phòng.
Bà ấy nhẹ nhàng khóa cửa phòng lại, rồi ngồi vào bàn làm việc, đặt tay lên trán rồi thở dài.
Dưới ánh đèn, Kiều Phương, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làn da trên khuôn mặt đã có vài vết thâm màu vàng, theo lý thì ở độ tuổi này, bà ấy nên chú ý hơn đến việc chăm sóc da, thậm chí để che đi sự bào mòn của thời gian, sẽ dùng phấn trang điểm để che đi tuổi tác.
Kiều Phương không trả lời ngay mà đứng dậy nhận lấy cây chổi và cây lau nhà từ †ay Triệu Lâm.
Triệu Lâm không khách khí, trực tiếp đưa cho bà ấy.
Anh biết rằng tin tức đột ngột này đã khiến mẹ anh rất bất ngờ.
Một lúc sau, mặt đất sạch sẽ trở lại, mẹ lại bưng thêm một chén cháo nữa. Triệu Lâm ăn uống bình thường, không đề cập tới lời mình vừa nói nữa.
“Con vừa mới nói chú Trần kia của con là người tàn tật sao?”, Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy không có cánh tay phải, chân phải thì trang bị chân giả, đeo kính râm”. Triệu Lâm nói.
Sau khi Kiều Phương nghe xong, tay cầm đũa có chút run lên, bà ấy luôn cúi đầu xuống, như đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
“Ông ấy còn nói cái gì với con nữa?”, Kiều Phương run giọng hỏi.
“Ông ấy không nói gì, chỉ tìm con để hỏi thăm và bảo con nhắn cho mẹ, xem mẹ có rảnh không, ông ấy muốn đến thăm nhà chúng ta.
Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, nói chuyện tán gẫu một chút”.
Triệu Lâm nói với giọng thoải mái, sau đó húp một hơi hết sạch chén cháo ngũ cốc, nhưng anh vẫn tiếp tục ăn khoai tây cắt sợi.
“Con nói thế nào?”, Kiều Phương theo bản năng hỏi.
“Vốn là con đã từ chối, tự nhiên từ đâu xuất hiện một ông chú, thật là buồn cười, nhưng sau khi nghe ông ấy nói, con cảm thấy... con phải nói cho mẹ biết.
Nếu không, mẹ cũng sẽ không biết việc này.
Vì vậy, gặp mặt hay không là do mẹ quyết định”.
Triệu Lâm cười nói.
Kiều Phương khẽ gật đầu, hiển nhiên đồng ý với cách làm của Triệu Lâm.
Thấy mẹ có hơi chán nản, Triệu Lâm lập tức đổi chủ đề, tùy ý nói: “Đúng rồi, mẹ, còn có một chuyện”.
“Hả?”, Kiều Phương nhìn anh. Triệu Lâm nói: “Thông báo được chuyển chính thức của con đã được quyết định xong, lần này chủ nhiệm của con đã giúp đỡ con rất nhiều, nên con định mời người ta một bữa cơm”.
Vốn dĩ con muốn mời chị ấy ra ngoài ăn, nhưng lại cảm thấy có hơi khách sáo, dù sao chủ nhiệm cũng đã giúp đỡ con rất nhiều”.
“Vậy về nhà ăn đi, nhưng người ta có đồng ý không? Mọi người thường cho rằng đồ ăn ở nhà không được cao cấp”. Tâm trạng của Kiều Phương dần dần thả lỏng.
“Chủ nhiệm Lăng là người rất đơn giản, hơn nữa, lúc trước mỗi ngày mẹ đều nấu cơm cho con mang đến bệnh viện ăn, mỗi lần chị ấy đều nếm thử một chút, không ngừng nhắc về tay nghề của mẹ”. Triệu Lâm cười và nịnh nọt.
“Vậy con hẹn trước với người ta chưa?”, Kiều Phương hỏi.
“Chắc là thứ bảy tuần này, hôm đó con sẽ đi chợ mua một hai con cá, chị ấy rất thích ăn cá”. Triệu Lâm lại nhét thêm một ngụm đồ ăn vào trong miệng.
“Ngày mai đi làm, con hỏi xem người ta có kiêng ăn cái gì không”. Kiều Phương nhắc nhở.
“À, đúng là con quên mất”. Triệu Lâm cười xấu hổ, lập tức nói: “Không sao, ngày mai con sẽ hỏi thử”.
Kiều Phương gật đầu, húp nước từng ngụm nhỏ.
Triệu Lâm cảm thấy có chút thất vọng khi thấy mẹ không mấy vui vẻ về ngày anh “trở thành nhân viên chính thức”, dù sao trước đây mẹ anh cũng rất coi trọng điều này.
Cũng có thể hiểu được, dù sao việc của Trần Cửu Kỳ cũng quá đột ngột.
“Mẹ, con nhớ thứ sáu là ngày mẹ được trao giải giáo viên ưu tú?” Triệu Lâm cười hỏi.
Chén cháo ngũ cốc Kiều Phương đang bưng lại rung lên, nhưng lần này bà ấy đã giữ chắc.
“Con cũng nhớ rõ thật”. Kiều Phương đáp.
“He he, không cần phải nói nhiều, năm nay chắc chắn mẹ cũng phải là giáo viên ưu tú! Hay là như vậy đi, thứ bảy mẹ nấu hai món, con cũng nấu hai món, cũng coi như chúc mừng nhà chúng ta có hai việc vui.
Dù sao đây cũng là lần thứ 20 mẹ đạt được giải thưởng giáo viên ưu tú!”
Triệu Lâm mỉm cười nói.
Kiều Phương húp một ngụm cháo lớn, sau khi nuốt hết, thì liếc nhìn anh, cười nói: “Hôm nay con dọn dẹp”.
Nói xong bà ấy đứng dậy đi vào phòng. “Được!”, Triệu Lâm lập tức đáp lại. Khi Kiều Phương trở về phòng.
Bà ấy nhẹ nhàng khóa cửa phòng lại, rồi ngồi vào bàn làm việc, đặt tay lên trán rồi thở dài.
Dưới ánh đèn, Kiều Phương, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làn da trên khuôn mặt đã có vài vết thâm màu vàng, theo lý thì ở độ tuổi này, bà ấy nên chú ý hơn đến việc chăm sóc da, thậm chí để che đi sự bào mòn của thời gian, sẽ dùng phấn trang điểm để che đi tuổi tác.
/229
|