Lữ Nam Nam tập trung hết lực chú ý lên người Triệu Lâm. Cô ta nhìn chằm chằm Triệu Lâm ở cách đó không xa, hoàn toàn không để ý nghe xem Tê Nguyên nói cái gì.
Lúc cửa xe mở ra, gió lạnh sáng sớm lùa vào trên mặt, cô ta mới tỉnh táo vài phần.
Lữ Nam Nam yên lặng bước xuống xe, chạy chậm về phía Triệu Lâm.
Thấy vậy, Tề Nguyên nói với người ngồi ở ghế phụ phía trước và nhiếp ảnh gia ngồi ở phía sau: “Giữ ổn máy ảnh cho tôi, cần phải quay rõ một chút.”
“Cậu Tề yên tâm đi, chúng tôi từng đoạt các giải thưởng về nhiếp ảnh mà.”
Nhiếp ảnh gia ngồi ở ghế sau trả lời một câu, rồi yên lặng mở cửa sổ xe ra một chút, nhắm máy ảnh về phía Triệu Lâm và Lữ Nam Nam.
Đầu trọc nịnh nọt nói: “Thiếu gia, chiêu này của anh thật sự rất cao minh, vừa rồi Văn chủ nhiệm đã trả lời tin tức của tôi, nói là mẹ anh ta hôm nay không đi làm, dường như là bị sốc rồi.”
Tê Nguyên nhìn Triệu Lâm đang đi vào bệnh viện, trên mặt hiện lên ý cười lạnh.
Anh dám đánh tôi hả?
Anh không sợ tôi hả?
Vậy nhìn xem ai chơi lại ail
Tôi có cả nghìn cách để làm cho anh phục tôi!
Anh ý chí mạnh, lá gan lớn, dám đánh thẳng mặt tôi?
Vậy tôi liền làm người nhà anh!
Tôi không tin anh còn không phục tôi!
Ý cười trên mặt Tê Nguyên lại dữ dẫn thêm vài phần: “Chỉ vậy thôi mà cao minh hả? Trò hay mới vừa bắt đầu thôi. Tôi muốn anh ta phải quỳ xuống, khóc lóc dập đầu cầu xin tôi tha cho anh ta. Tôi không chỉ làm cho anh ta quỳ xuống, mà còn làm cho mẹ anh ta cũng phải quỳ xuống cầu xin tôi tha cho bọn họ.”
Trong chiếc SUV chợt im bặt không một tiếng động.
Hai nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh không nhịn được rùng mình một cái.
Nụ cười nịnh nọt của tài xế đầu trọc cũng cứng đờ vài phần.
Bọn họ đều biết Tê Nguyên không nói đùa. Anh ta thật sự đang làm vậy, không từ thủ đoạn mà làm.
Sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Lâm qua màn hình máy ảnh, hai nhiếp ảnh gia không nhịn được thở dài một hơi.
Anh một người bình thường, đang không đi đắc tội thiếu gia nhà họ Tề làm gì?
Anh không tự hiểu lấy mình hả?
Haizz... Tuy rằng hai nhiếp ảnh gia cực kì thương hại Triệu Lâm, nhưng mà động tác trên tay lại không dừng lại chút nào. Bởi vì nếu không quay chụp tốt thì bị mắng.
chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như bị đối phương ghi hận thì phiền phức lắm.
Triệu Lâm hoàn toàn không biết mình đã bị con sói ác độc là Tê Nguyên theo dõi.
Lúc này, anh đang suy nghĩ lại những chuyện mình sắp xếp dạo gần đây. Tam Thanh Công đã lên tới tầng thứ hai rồi, nhìn chung thực lực đã tăng lên rất nhiều, anh phải nhanh chóng đi nhà họ Lý giải quyết cho xong vấn đề của Lý
Diệu Diệu mới được.
Vậy thì kế tiếp anh mới có thể tập trung chữa trị cho ông cụ Trần, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.
Lúc Triệu Lâm đang suy nghĩ, phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Triệu Lâm vô thức quay đầu lại nhìn. Lữ Nam Nam thấy anh quay đầu lại thì chạy nhào lên, định ôm lấy anh.
Triệu Lâm thay đổi sắc mặt, vội vàng né sang một bên, rất sợ có đụng chạm thân thể với đối phương.
“Lữ Nam Nam? Gô làm gì vậy?” Triệu Lâm quát thẳng.
“Triệu Lâm... em đến xin lỗi với anh.” Lữ Nam Nam đôi mắt đỏ bừng, vừa khóc lóc nói chuyện vừa sáp lại gần anh.
“Xin lỗi?” Triệu Lâm nhướng mày, dường như là nghe thấy chuyện hiếm lạ gì đó. Thấy đối phương sáp lại gần mình, anh giơ tay cảnh cáo: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân.”
Lúc cửa xe mở ra, gió lạnh sáng sớm lùa vào trên mặt, cô ta mới tỉnh táo vài phần.
Lữ Nam Nam yên lặng bước xuống xe, chạy chậm về phía Triệu Lâm.
Thấy vậy, Tề Nguyên nói với người ngồi ở ghế phụ phía trước và nhiếp ảnh gia ngồi ở phía sau: “Giữ ổn máy ảnh cho tôi, cần phải quay rõ một chút.”
“Cậu Tề yên tâm đi, chúng tôi từng đoạt các giải thưởng về nhiếp ảnh mà.”
Nhiếp ảnh gia ngồi ở ghế sau trả lời một câu, rồi yên lặng mở cửa sổ xe ra một chút, nhắm máy ảnh về phía Triệu Lâm và Lữ Nam Nam.
Đầu trọc nịnh nọt nói: “Thiếu gia, chiêu này của anh thật sự rất cao minh, vừa rồi Văn chủ nhiệm đã trả lời tin tức của tôi, nói là mẹ anh ta hôm nay không đi làm, dường như là bị sốc rồi.”
Tê Nguyên nhìn Triệu Lâm đang đi vào bệnh viện, trên mặt hiện lên ý cười lạnh.
Anh dám đánh tôi hả?
Anh không sợ tôi hả?
Vậy nhìn xem ai chơi lại ail
Tôi có cả nghìn cách để làm cho anh phục tôi!
Anh ý chí mạnh, lá gan lớn, dám đánh thẳng mặt tôi?
Vậy tôi liền làm người nhà anh!
Tôi không tin anh còn không phục tôi!
Ý cười trên mặt Tê Nguyên lại dữ dẫn thêm vài phần: “Chỉ vậy thôi mà cao minh hả? Trò hay mới vừa bắt đầu thôi. Tôi muốn anh ta phải quỳ xuống, khóc lóc dập đầu cầu xin tôi tha cho anh ta. Tôi không chỉ làm cho anh ta quỳ xuống, mà còn làm cho mẹ anh ta cũng phải quỳ xuống cầu xin tôi tha cho bọn họ.”
Trong chiếc SUV chợt im bặt không một tiếng động.
Hai nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh không nhịn được rùng mình một cái.
Nụ cười nịnh nọt của tài xế đầu trọc cũng cứng đờ vài phần.
Bọn họ đều biết Tê Nguyên không nói đùa. Anh ta thật sự đang làm vậy, không từ thủ đoạn mà làm.
Sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Lâm qua màn hình máy ảnh, hai nhiếp ảnh gia không nhịn được thở dài một hơi.
Anh một người bình thường, đang không đi đắc tội thiếu gia nhà họ Tề làm gì?
Anh không tự hiểu lấy mình hả?
Haizz... Tuy rằng hai nhiếp ảnh gia cực kì thương hại Triệu Lâm, nhưng mà động tác trên tay lại không dừng lại chút nào. Bởi vì nếu không quay chụp tốt thì bị mắng.
chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như bị đối phương ghi hận thì phiền phức lắm.
Triệu Lâm hoàn toàn không biết mình đã bị con sói ác độc là Tê Nguyên theo dõi.
Lúc này, anh đang suy nghĩ lại những chuyện mình sắp xếp dạo gần đây. Tam Thanh Công đã lên tới tầng thứ hai rồi, nhìn chung thực lực đã tăng lên rất nhiều, anh phải nhanh chóng đi nhà họ Lý giải quyết cho xong vấn đề của Lý
Diệu Diệu mới được.
Vậy thì kế tiếp anh mới có thể tập trung chữa trị cho ông cụ Trần, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.
Lúc Triệu Lâm đang suy nghĩ, phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Triệu Lâm vô thức quay đầu lại nhìn. Lữ Nam Nam thấy anh quay đầu lại thì chạy nhào lên, định ôm lấy anh.
Triệu Lâm thay đổi sắc mặt, vội vàng né sang một bên, rất sợ có đụng chạm thân thể với đối phương.
“Lữ Nam Nam? Gô làm gì vậy?” Triệu Lâm quát thẳng.
“Triệu Lâm... em đến xin lỗi với anh.” Lữ Nam Nam đôi mắt đỏ bừng, vừa khóc lóc nói chuyện vừa sáp lại gần anh.
“Xin lỗi?” Triệu Lâm nhướng mày, dường như là nghe thấy chuyện hiếm lạ gì đó. Thấy đối phương sáp lại gần mình, anh giơ tay cảnh cáo: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân.”
/229
|