Thấy hai người nói chuyện xong rồi, Giang Tước Nhi mới quay đầu đi. Lúc này, xe mà cô gọi đã tới rồi. Sau khi ngồi vào trong xe, cô mở cửa kính xe, vẫy tay chào tạm biệt với Triệu Lâm.
Triệu Lâm gật đầu, không tỏ vẻ gì nhiều, cứ vậy mà đi thẳng vào trong bệnh viện.
Lý Sơ Ảnh tới đúng lúc lắm, đợi lát nữa khám bệnh cho cô ấy xong thì có thể cùng cô ấy đến nhà họ Lý để chữa bệnh cho Lý Diệu Diệu.
Trong chiếc Mercedes-Benz SUV, Tê Nguyên ghen ghét đến mức giận dữ. Nếu không phải vì đánh không lại Triệu Lâm thì lúc này anh ta đã lao ra đánh đối phương một trận tơi bời để phát tiết cơn tức giận trong lòng mình bấy lâu nay.
Bịch!
'Tê Nguyên nện một quyền xuống ghế dựa, sau đó lấy điện thoại của mình ra, mở giao diện trò chuyện trên zalo với Trần Thi Mạn, nhanh tay gửi tin nhắn.
“Thi Mạn, không phải cô nói muốn cho Sơ Ảnh rời xa tên quỷ nghèo kia sao? Vì sao tình cảm giữa hai người họ trông có vẻ tốt hơn trước kia nữa vậy?”
“Cô là bạn thân của Sơ Ảnh mà, vì sao cô không khuyên cô ấy?”
“Cô ấy chính là hòn ngọc quý trên tay gia tộc Lý thị! Cô ấy cao quý xinh đẹp, sao có thể thích một người bình thường chứ?”
“Thi Mạn, tôi không có phương thức liên hệ với chú Lý, cô có thể gọi điện thoại cho chú giúp tôi, nói cho chú biết là Sơ Ảnh thích người đàn ông bình thường kia hay không. Chú Lý là người cầm lái tập đoàn Lý thị, với tầm mắt của chú, chú chắc chắn sẽ đưa ra phán đoán chính xác.”
'Tê Nguyên nhanh tay gõ tin nhắn, một đống chữ cái bị anh ta gõ nhanh nhanh, rồi gửi đến zalo của Trần Thi Mạn.
Trong trang viên nhà họ Trần, Trần Thi Mạn sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình, nhìn đèn treo trong phòng, hốc mắt lõm xuống, ánh mắt tan rã, cả người giống như bị rút đi linh hồn.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô ta đã bị trong nhà nhốt lại.
Bác hai và bố đã kiên quyết ra lệnh cho cô ta là phải nghiêm túc tự mình nghĩ lại mọi chuyện, còn phải viết một đơn xin lỗi ít nhất là mười nghìn chữ.
Đồng thời, cô ta phải nghĩ làm sao để đi xin lỗi Triệu Lâm. Trước khi cô ta được Triệu Lâm tha thứ, cô ta không thể ra khỏi nhà.
Nếu cô ta muốn ra khỏi nhà cũng được. Chỉ là từ nay về sau, nhà họ Trần và cô ta sẽ không còn liên quan gì nữa, hai bên cứ như vậy mà cắt đứt quan hệ.
Lúc này, cô ta nghe thấy tiếng báo tin nhắn zalo vang lên liên tục.
Trần Thi Mạn chết lặng mà cầm điện thoại, định xem rốt cuộc là ai mà gửi nhiều tin nhắn cho mình như vậy.
Khi thấy người gửi tin nhắn là Tê Nguyên, ánh mắt tan rã của cô ta có chút tụ lại.
Cô ta mở zalo lên xem từng tin nhắn của đối phương. Sau khi thấy mấy chữ “quỷ nghèo” “tầm tường” “chú Lý, trên mặt cô ta hiên lên vẻ chán ghét và khinh thường.
Loại người như anh ta mà muốn được Sơ Ảnh thích?
Anh xứng chắc?
Trân Thi Mạn nghĩ thầm.
Cuối cùng, cô ta bỏ điện thoại xuống, không nói gì, cũng không làm gì.
Cô ta muốn xem kết cục cuối cùng của chuyện này.
Nếu đối phương biết Lý Thanh Nham cực kì hi vọng Triệu Lâm chấp nhận Sơ Ảnh thì không biết sẽ có vẻ mặt và phản ứng gì?
Nghĩ đến đây, Trần Thi Mạn không nhịn được nở nụ cười hài hước. Có điều, cô ta vừa mới cười thì mặt mày đột nhiên cứng đờ.
Lúc trước mình... cũng là như vậy.
Thấy Trần Thi Mạn không trả lời tin nhắn của mình, Tê Nguyên tức giận đến mức ném điện thoại xuống ghế, tiếng va chạm lớn vang lên, làm cho Lữ Nam Nam vốn đang khóc lóc đi ngủ giật mình thức dậy.
Lữ Nam Nam vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, dường như thế giới trước mắt và thế giới cảnh trong mơ mới vừa rồi chênh lệch quá lớn khiến cô ta khó thích ứng.
Cô ta vừa mơ thấy mình trở về thời cấp ba, Triệu Lâm vẫn còn bên cạnh mình, hai người cùng nhau ăn sáng, ăn trưa, đi dạo trong trường học để giảm bớt áp lực những năm cuối cấp vào lúc chiều tối.
Còn có hình ảnh đối phương nghiêm túc giải toán cho mình trong phòng học, rồi giải thích một ý nghĩa khác trong thơ cổ cho mình nghe.
Mọi thứ trong mơ vẫn ấm áp như ngày nào. Có điều, hiện thực lại là trong xe rất áp lực và cả đôi mắt phủ kín tơ máu. Thấy cô ta tỉnh dậy, Tê Nguyên đối diện với cô ta vài giây, rồi hít sâu một hơi, cố nở một nụ cười, hỏi: “Nam Nam, tôi còn một cách cuối cùng, dùng cách này thì Triệu Lâm chắc chắn sẽ tha thứ cho cô. Cô đồng ý thử không?”
Triệu Lâm gật đầu, không tỏ vẻ gì nhiều, cứ vậy mà đi thẳng vào trong bệnh viện.
Lý Sơ Ảnh tới đúng lúc lắm, đợi lát nữa khám bệnh cho cô ấy xong thì có thể cùng cô ấy đến nhà họ Lý để chữa bệnh cho Lý Diệu Diệu.
Trong chiếc Mercedes-Benz SUV, Tê Nguyên ghen ghét đến mức giận dữ. Nếu không phải vì đánh không lại Triệu Lâm thì lúc này anh ta đã lao ra đánh đối phương một trận tơi bời để phát tiết cơn tức giận trong lòng mình bấy lâu nay.
Bịch!
'Tê Nguyên nện một quyền xuống ghế dựa, sau đó lấy điện thoại của mình ra, mở giao diện trò chuyện trên zalo với Trần Thi Mạn, nhanh tay gửi tin nhắn.
“Thi Mạn, không phải cô nói muốn cho Sơ Ảnh rời xa tên quỷ nghèo kia sao? Vì sao tình cảm giữa hai người họ trông có vẻ tốt hơn trước kia nữa vậy?”
“Cô là bạn thân của Sơ Ảnh mà, vì sao cô không khuyên cô ấy?”
“Cô ấy chính là hòn ngọc quý trên tay gia tộc Lý thị! Cô ấy cao quý xinh đẹp, sao có thể thích một người bình thường chứ?”
“Thi Mạn, tôi không có phương thức liên hệ với chú Lý, cô có thể gọi điện thoại cho chú giúp tôi, nói cho chú biết là Sơ Ảnh thích người đàn ông bình thường kia hay không. Chú Lý là người cầm lái tập đoàn Lý thị, với tầm mắt của chú, chú chắc chắn sẽ đưa ra phán đoán chính xác.”
'Tê Nguyên nhanh tay gõ tin nhắn, một đống chữ cái bị anh ta gõ nhanh nhanh, rồi gửi đến zalo của Trần Thi Mạn.
Trong trang viên nhà họ Trần, Trần Thi Mạn sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình, nhìn đèn treo trong phòng, hốc mắt lõm xuống, ánh mắt tan rã, cả người giống như bị rút đi linh hồn.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô ta đã bị trong nhà nhốt lại.
Bác hai và bố đã kiên quyết ra lệnh cho cô ta là phải nghiêm túc tự mình nghĩ lại mọi chuyện, còn phải viết một đơn xin lỗi ít nhất là mười nghìn chữ.
Đồng thời, cô ta phải nghĩ làm sao để đi xin lỗi Triệu Lâm. Trước khi cô ta được Triệu Lâm tha thứ, cô ta không thể ra khỏi nhà.
Nếu cô ta muốn ra khỏi nhà cũng được. Chỉ là từ nay về sau, nhà họ Trần và cô ta sẽ không còn liên quan gì nữa, hai bên cứ như vậy mà cắt đứt quan hệ.
Lúc này, cô ta nghe thấy tiếng báo tin nhắn zalo vang lên liên tục.
Trần Thi Mạn chết lặng mà cầm điện thoại, định xem rốt cuộc là ai mà gửi nhiều tin nhắn cho mình như vậy.
Khi thấy người gửi tin nhắn là Tê Nguyên, ánh mắt tan rã của cô ta có chút tụ lại.
Cô ta mở zalo lên xem từng tin nhắn của đối phương. Sau khi thấy mấy chữ “quỷ nghèo” “tầm tường” “chú Lý, trên mặt cô ta hiên lên vẻ chán ghét và khinh thường.
Loại người như anh ta mà muốn được Sơ Ảnh thích?
Anh xứng chắc?
Trân Thi Mạn nghĩ thầm.
Cuối cùng, cô ta bỏ điện thoại xuống, không nói gì, cũng không làm gì.
Cô ta muốn xem kết cục cuối cùng của chuyện này.
Nếu đối phương biết Lý Thanh Nham cực kì hi vọng Triệu Lâm chấp nhận Sơ Ảnh thì không biết sẽ có vẻ mặt và phản ứng gì?
Nghĩ đến đây, Trần Thi Mạn không nhịn được nở nụ cười hài hước. Có điều, cô ta vừa mới cười thì mặt mày đột nhiên cứng đờ.
Lúc trước mình... cũng là như vậy.
Thấy Trần Thi Mạn không trả lời tin nhắn của mình, Tê Nguyên tức giận đến mức ném điện thoại xuống ghế, tiếng va chạm lớn vang lên, làm cho Lữ Nam Nam vốn đang khóc lóc đi ngủ giật mình thức dậy.
Lữ Nam Nam vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, dường như thế giới trước mắt và thế giới cảnh trong mơ mới vừa rồi chênh lệch quá lớn khiến cô ta khó thích ứng.
Cô ta vừa mơ thấy mình trở về thời cấp ba, Triệu Lâm vẫn còn bên cạnh mình, hai người cùng nhau ăn sáng, ăn trưa, đi dạo trong trường học để giảm bớt áp lực những năm cuối cấp vào lúc chiều tối.
Còn có hình ảnh đối phương nghiêm túc giải toán cho mình trong phòng học, rồi giải thích một ý nghĩa khác trong thơ cổ cho mình nghe.
Mọi thứ trong mơ vẫn ấm áp như ngày nào. Có điều, hiện thực lại là trong xe rất áp lực và cả đôi mắt phủ kín tơ máu. Thấy cô ta tỉnh dậy, Tê Nguyên đối diện với cô ta vài giây, rồi hít sâu một hơi, cố nở một nụ cười, hỏi: “Nam Nam, tôi còn một cách cuối cùng, dùng cách này thì Triệu Lâm chắc chắn sẽ tha thứ cho cô. Cô đồng ý thử không?”
/229
|