Theo lý, nếu Tê Nguyên không biết thân phận thật của Triệu Lâm thì giữa hai bên cũng chẳng có liên quan gì nhau.
Nhưng nếu anh ta biết thân phận của thì cũng sẽ biết Kiều Phương là ai.
Em trai Kiều Phương là...
Anh ta làm ra chuyện này là thấy mình sống dai quá à?
“Trước mắt thì theo tin tức, Tê Nguyên vừa ý cô chủ Lý Sơ Ảnh của nhà họ Lý, nhưng Lý Sơ Ảnh lại thờ ơ với hắn, vừa ý Triệu Lâm, điều này làm hắn... khó có thể chấp nhận nên mới ôm hận muốn trả thù!”, Gia Cát Bắc Thần nói.
“Tin này từ đâu mà có?”, Giang Tước Nhi hỏi dồn.
“Do đàn em của Tề Nguyên say rượu nói!”, Gia Cát Bắc Thần đáp!”
“Hôm nay n ở cổng bệnh viện Bàn Bắc để làm gì?”, Giang Tước Nhi hỏi.
“Chuyện này chưa rõ! Chỉ có lái xe của hắn biết, những người khác đều bị điều đi!", Gia Cát Bắc Thần bổ sung: “Nhưng tên đàn em đắc lực đoán là hẳn đang âm
mưu gì đó.
Trước kia, mỗi khi hắn đối phó kẻ thù hay đối thủ thì đều dùng ra rất nhiều mưu hèn kế bẩn!”
“Tôi biết rồi!”, Giang Tước Nhi gật đầu: “Ông xác định là không có thế lực nào khác nhắm vào Kiều Phương chứ?”
Gia Cát Bắc Thần bên kia cũng hoài nghĩ.
Vì sao thượng chủ luôn hỏi là còn ai nhắm vào Kiều Phương không? Kiều Phương không phải chỉ là một giáo viên bình thường à? Ông ta đang điều tra, cũng chẳng phát hiện thế lực khác tồn tại...
Gia Cát Bắc Thần khó hiểu nhưng không dám nói ra, vì ông ta hiểu tính của Giang Tước Nhi.
Thượng chủ biết gì đó mà mình không hay rồi.
Gia Cát Bắc Thần nghĩ thế thì đáp: “Tạm thời còn chưa phát hiện gì khác, tôi sẽ tăng nhân số để điều tra và theo dõi, tôi cần chú ý gì không?”
“Nếu là người ngoài điều tra tên tuổi Kiều Phương và những mối quan hệ khác thì phải báo cho tôi ngay, biết chưa?”, Giang Tước Nhi quyết định.
“Vâng!”, Gia Cát Bắc Thần đáp dứt khoát.
Giang Tước Nhi nói: “Nếu ông báo động trước thì tôi tính công là một nhiệm vụ cấp A, mà cuối cùng không xảy ra chuyện gì thì cũng coi như ông hoàn thành nhiệm vụ cấp BI”
Gia Cát Bắc Thần bên kia nghe thế thì hơi thở dồn dập.
Chuyện đơn giản như thế mà coi như cấp A?
Thậm chí dù kết thúc không quá giống như tin tức thì vẫn được tính cấp B?
“Mong thượng chủ yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt!”, Gia Cát Bắc Thần nói thẳng.
Nếu tính như vậy, quá lắm thì một năm là ông ta có thể trả hết nợ cho Giang Tước Nhi, sau đó tự do.
Giang Tước Nhi cúp máy, cất điện thoại, mắt nhìn sang phòng của Triệu Lâm.
“Không thể nào... đáng lẽ vị kia phải nhận thấy Kiều Phương xuất hiện mới đúng!”
“Mấy năm nay người kia chưa từng từ bỏ tìm kiếm Kiều Phương, dù là vị Long Vương mới nhậm chức của nhà họ Kiều đã cảnh cáo mấy lần thì cũng không chịu từ bỏi”
“Với tính cách cực đoan kia thì sao mà nhịn nổi?”
Giang Tước Nhi nhíu mày, đi vào trong khu nhà, lòng nhớ lại vài bí mật của Kiều Phương từ 20 năm trước.
Khi cô ấy tới cổng khu nhà thì không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn sang nhà Triệu Lâm.
Trong phòng Triệu Lâm vẫn sáng đèn.
Giang Tước Nhi đang định lên lầu thì thấy ở cổng khu nhà có đậu một chiếc xe con.
Sau khi xe vào trong, nó tắt máy, cứ thế ẩn trong bóng tối.
Nhưng nếu anh ta biết thân phận của thì cũng sẽ biết Kiều Phương là ai.
Em trai Kiều Phương là...
Anh ta làm ra chuyện này là thấy mình sống dai quá à?
“Trước mắt thì theo tin tức, Tê Nguyên vừa ý cô chủ Lý Sơ Ảnh của nhà họ Lý, nhưng Lý Sơ Ảnh lại thờ ơ với hắn, vừa ý Triệu Lâm, điều này làm hắn... khó có thể chấp nhận nên mới ôm hận muốn trả thù!”, Gia Cát Bắc Thần nói.
“Tin này từ đâu mà có?”, Giang Tước Nhi hỏi dồn.
“Do đàn em của Tề Nguyên say rượu nói!”, Gia Cát Bắc Thần đáp!”
“Hôm nay n ở cổng bệnh viện Bàn Bắc để làm gì?”, Giang Tước Nhi hỏi.
“Chuyện này chưa rõ! Chỉ có lái xe của hắn biết, những người khác đều bị điều đi!", Gia Cát Bắc Thần bổ sung: “Nhưng tên đàn em đắc lực đoán là hẳn đang âm
mưu gì đó.
Trước kia, mỗi khi hắn đối phó kẻ thù hay đối thủ thì đều dùng ra rất nhiều mưu hèn kế bẩn!”
“Tôi biết rồi!”, Giang Tước Nhi gật đầu: “Ông xác định là không có thế lực nào khác nhắm vào Kiều Phương chứ?”
Gia Cát Bắc Thần bên kia cũng hoài nghĩ.
Vì sao thượng chủ luôn hỏi là còn ai nhắm vào Kiều Phương không? Kiều Phương không phải chỉ là một giáo viên bình thường à? Ông ta đang điều tra, cũng chẳng phát hiện thế lực khác tồn tại...
Gia Cát Bắc Thần khó hiểu nhưng không dám nói ra, vì ông ta hiểu tính của Giang Tước Nhi.
Thượng chủ biết gì đó mà mình không hay rồi.
Gia Cát Bắc Thần nghĩ thế thì đáp: “Tạm thời còn chưa phát hiện gì khác, tôi sẽ tăng nhân số để điều tra và theo dõi, tôi cần chú ý gì không?”
“Nếu là người ngoài điều tra tên tuổi Kiều Phương và những mối quan hệ khác thì phải báo cho tôi ngay, biết chưa?”, Giang Tước Nhi quyết định.
“Vâng!”, Gia Cát Bắc Thần đáp dứt khoát.
Giang Tước Nhi nói: “Nếu ông báo động trước thì tôi tính công là một nhiệm vụ cấp A, mà cuối cùng không xảy ra chuyện gì thì cũng coi như ông hoàn thành nhiệm vụ cấp BI”
Gia Cát Bắc Thần bên kia nghe thế thì hơi thở dồn dập.
Chuyện đơn giản như thế mà coi như cấp A?
Thậm chí dù kết thúc không quá giống như tin tức thì vẫn được tính cấp B?
“Mong thượng chủ yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt!”, Gia Cát Bắc Thần nói thẳng.
Nếu tính như vậy, quá lắm thì một năm là ông ta có thể trả hết nợ cho Giang Tước Nhi, sau đó tự do.
Giang Tước Nhi cúp máy, cất điện thoại, mắt nhìn sang phòng của Triệu Lâm.
“Không thể nào... đáng lẽ vị kia phải nhận thấy Kiều Phương xuất hiện mới đúng!”
“Mấy năm nay người kia chưa từng từ bỏ tìm kiếm Kiều Phương, dù là vị Long Vương mới nhậm chức của nhà họ Kiều đã cảnh cáo mấy lần thì cũng không chịu từ bỏi”
“Với tính cách cực đoan kia thì sao mà nhịn nổi?”
Giang Tước Nhi nhíu mày, đi vào trong khu nhà, lòng nhớ lại vài bí mật của Kiều Phương từ 20 năm trước.
Khi cô ấy tới cổng khu nhà thì không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn sang nhà Triệu Lâm.
Trong phòng Triệu Lâm vẫn sáng đèn.
Giang Tước Nhi đang định lên lầu thì thấy ở cổng khu nhà có đậu một chiếc xe con.
Sau khi xe vào trong, nó tắt máy, cứ thế ẩn trong bóng tối.
/229
|