Tiếng hét giận dữ ẩn chứa chân khí giống như một tiếng sấm nổ mạnh bên tai Lữ Nam Nam, khiến cô ta choáng đầu hoa mắt.
Lữ Nam Nam sững sờ tại chỗ.
“Tê Nguyên đâu? Anh ta ở đâu?” Triệu Lâm dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Lữ Nam Nam chắc chắn có liên quan đến Tê Nguyên khi xuất hiện ở đây.
Nhưng anh nhìn xung quanh, lại không thấy Tê Nguyên đâu cả.
“Cậu... cậu Tê hả?” Lữ Nam Nam hồi hồn lại, vừa định nói Tê Nguyên đang ở đâu thì...
Từng người từng người ùa vào trong phòng. Năm người biết võ cao to đi phía trước, ai cũng có khí chất dũng mãnh, chiều cao thấp nhất là 1m85, vóc dáng lớn đến mức đáng sợ, bàn tay to phủ kín vết chai, vừa thấy là biết một đám tàn nhãn.
“Triệu Lâm, nghe nói anh tìm tôi?”
Một giọng nói bỡn cợt vang lên.
Đám người tách ra một đường đi.
'Tê Nguyên cách một bức tường người, khuôn mặt đầy vẻ hài hước cười nhìn Triệu Lâm.
Không chỉ có như vậy, anh ta còn cầm một xấp tư liệu và vài tấm ảnh mới chụp xong.
Triệu Lâm không phải kẻ ngốc. Lúc nhìn thấy đám người biết võ xuất hiện, anh liền nhận ra là mình trúng bấy rồi.
Nhưng mà anh không hề sợ hãi. Mình của hiện tại và mình của trước đây là hai người hoàn toàn khác nhaul Triệu Lâm không đáp lời, mà là nhìn lối ra vào phòng.
Tuyệt đối không thể để tên chó chết Tề Nguyên chạy trốn khi anh đang đánh nhau.
“Anh Tề, anh xem... dường như thằng nhãi kia bị dọa ngu người rồi.” Đầu trọc thấy Triệu Lâm không nói lời nào, chỉ biết nhìn xung quanh, thì nghĩ lầm là anh bị dọa sợ.
“Triệu Lâm, con người của tôi rất khoan dung, chỉ cần bây giờ anh quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, thì tôi sẽ suy xét chuyện tha thứ cho anh.” Tê Nguyên vừa cười nói vừa đi về phía ghế sô pha ở cách đó không xa.
Lúc nói, anh ta ngồi xuống ghế sô pha.
Vài người biết võ lại đi lên phía trước một bước, khiến Triệu Lâm rơi vào cảnh dù là đi ra cửa hay là đi tới chỗ Tê Nguyên đều phải đi qua bức tường người biết Võ.
“Anh Tê...chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lữ Nam Nam không hiểu ra sao.
Mọi thứ trước mắt đều khiến cô ta rất bất ngờ.
Quan trọng nhất là Tê Nguyên vẫn luôn nói chuyện dịu dàng, chủ động an ủi mình trước đó, dường như thay đổi thành một người khác.
“Không phải cô muốn Triệu Lâm tha thứ cho cô sao?” Tê Nguyên nhìn lướt qua Lữ Nam Nam, ánh mắt mang theo vẻ dâm tà.
“Đúng vậy.” Lữ Nam Nam vẫn còn chút mờ mịt. 'Tẽ Nguyên cười nói: “Lần trước cô phải quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ, đúng không? Đợi lát nữa anh ta quỳ xin lỗi tôi xong, tôi sẽ làm cho anh ta quỳ nhận sai với cô!”
Lúc anh ta vừa nói xong, Triệu Lâm đã quan sát xung quanh được một lúc, lập tức lao ra cửa phòng.
Đám người canh ở cửa phòng vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, thấy vậy thì cũng lập tức lao về phía anh, muốn đè anh xuống mặt đất.
Nhưng mà Triệu Lâm đã tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ hai rồi, thì đâu còn là người bình thường nữa?
Sức lực, sự nhanh nhẹn và phản ứng của anh đều là sự tồn tại khiến người bình thường phải ngước nhìn.
Triệu Lâm đột nhiên nghiêng người né tránh tay chụp của đối phương. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì...
Rầm!
Một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Là Triệu Lâm đóng mạnh cửa phòng lại.
Rồi dùng bàn tay to nắm chặt.
Răng rắc!
Tay nắm cửa vỡ vụn!
Có nghĩa là trừ khi mở cửa từ bên ngoài, hoặc là phá mạnh từ bên trong, nếu không thì không ai ra được.
Sau khi cái cảnh đột nhiên kia xảy ra, trong phòng trở nên yên lặng không tiếng động.
Lữ Nam Nam sững sờ tại chỗ.
“Tê Nguyên đâu? Anh ta ở đâu?” Triệu Lâm dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Lữ Nam Nam chắc chắn có liên quan đến Tê Nguyên khi xuất hiện ở đây.
Nhưng anh nhìn xung quanh, lại không thấy Tê Nguyên đâu cả.
“Cậu... cậu Tê hả?” Lữ Nam Nam hồi hồn lại, vừa định nói Tê Nguyên đang ở đâu thì...
Từng người từng người ùa vào trong phòng. Năm người biết võ cao to đi phía trước, ai cũng có khí chất dũng mãnh, chiều cao thấp nhất là 1m85, vóc dáng lớn đến mức đáng sợ, bàn tay to phủ kín vết chai, vừa thấy là biết một đám tàn nhãn.
“Triệu Lâm, nghe nói anh tìm tôi?”
Một giọng nói bỡn cợt vang lên.
Đám người tách ra một đường đi.
'Tê Nguyên cách một bức tường người, khuôn mặt đầy vẻ hài hước cười nhìn Triệu Lâm.
Không chỉ có như vậy, anh ta còn cầm một xấp tư liệu và vài tấm ảnh mới chụp xong.
Triệu Lâm không phải kẻ ngốc. Lúc nhìn thấy đám người biết võ xuất hiện, anh liền nhận ra là mình trúng bấy rồi.
Nhưng mà anh không hề sợ hãi. Mình của hiện tại và mình của trước đây là hai người hoàn toàn khác nhaul Triệu Lâm không đáp lời, mà là nhìn lối ra vào phòng.
Tuyệt đối không thể để tên chó chết Tề Nguyên chạy trốn khi anh đang đánh nhau.
“Anh Tề, anh xem... dường như thằng nhãi kia bị dọa ngu người rồi.” Đầu trọc thấy Triệu Lâm không nói lời nào, chỉ biết nhìn xung quanh, thì nghĩ lầm là anh bị dọa sợ.
“Triệu Lâm, con người của tôi rất khoan dung, chỉ cần bây giờ anh quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, thì tôi sẽ suy xét chuyện tha thứ cho anh.” Tê Nguyên vừa cười nói vừa đi về phía ghế sô pha ở cách đó không xa.
Lúc nói, anh ta ngồi xuống ghế sô pha.
Vài người biết võ lại đi lên phía trước một bước, khiến Triệu Lâm rơi vào cảnh dù là đi ra cửa hay là đi tới chỗ Tê Nguyên đều phải đi qua bức tường người biết Võ.
“Anh Tê...chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lữ Nam Nam không hiểu ra sao.
Mọi thứ trước mắt đều khiến cô ta rất bất ngờ.
Quan trọng nhất là Tê Nguyên vẫn luôn nói chuyện dịu dàng, chủ động an ủi mình trước đó, dường như thay đổi thành một người khác.
“Không phải cô muốn Triệu Lâm tha thứ cho cô sao?” Tê Nguyên nhìn lướt qua Lữ Nam Nam, ánh mắt mang theo vẻ dâm tà.
“Đúng vậy.” Lữ Nam Nam vẫn còn chút mờ mịt. 'Tẽ Nguyên cười nói: “Lần trước cô phải quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ, đúng không? Đợi lát nữa anh ta quỳ xin lỗi tôi xong, tôi sẽ làm cho anh ta quỳ nhận sai với cô!”
Lúc anh ta vừa nói xong, Triệu Lâm đã quan sát xung quanh được một lúc, lập tức lao ra cửa phòng.
Đám người canh ở cửa phòng vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, thấy vậy thì cũng lập tức lao về phía anh, muốn đè anh xuống mặt đất.
Nhưng mà Triệu Lâm đã tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ hai rồi, thì đâu còn là người bình thường nữa?
Sức lực, sự nhanh nhẹn và phản ứng của anh đều là sự tồn tại khiến người bình thường phải ngước nhìn.
Triệu Lâm đột nhiên nghiêng người né tránh tay chụp của đối phương. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì...
Rầm!
Một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Là Triệu Lâm đóng mạnh cửa phòng lại.
Rồi dùng bàn tay to nắm chặt.
Răng rắc!
Tay nắm cửa vỡ vụn!
Có nghĩa là trừ khi mở cửa từ bên ngoài, hoặc là phá mạnh từ bên trong, nếu không thì không ai ra được.
Sau khi cái cảnh đột nhiên kia xảy ra, trong phòng trở nên yên lặng không tiếng động.
/229
|