“Tôi là Triệu Lâm. Ông là ai?” Nghe giọng điệu trầm ổn của đối phương, Triệu Lâm hỏi ngược lại.
“Tôi là người hầu mà thượng tôn để lại Trung Châu thị bảo vệ cậu. Danh hiệu ở Trung Châu thị của tôi là Thanh Kiếm.”
“Thượng tôn là ai?” Triệu Lâm hỏi.
“Là em trai của mẹ cậu.” Tề Đại Khí châm chước rồi vẫn không dám nói ra tên Kiều Hãn, cấp dưới gọi thẳng tên cấp trên là tương đương với xúc phạm.
Cậu?
Triệu Lâm nghĩ nghĩ, nhớ lại trước đó có nghe đầu dây bên kia điện thoại có người gọi cậu là thượng tôn, thì thừa nhận câu trả lời của ông ta.
“Có chuyện gì không? Tôi đang bận!” Triệu Lâm dùng một tay nắm Tề Nguyên, cách đó không xa là tên đầu trọc run bần bật, vài tên biết võ nằm lăn ra đất, há to
miệng thở hổn hển, không dám bỏ đi, cũng không dám làm bừa.
“Cậu biết hôm nay có sát thủ muốn giết mẹ cậu không?” Tê Đại Khí trầm giọng nói.
“Tôi biết. Tôi đã bắt được hung thủ sau màn.” Triệu Lâm nói.
“Cái gì?” Nghe đáp án kia, Tê Đại Khí không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ hung thủ sau màn không phải là nhà họ Nguyên, mà là một thế lực khác?
Là ai vậy?
“Vậy là tốt rồi. Tôi bắt được sát thủ, cậu bắt được hung thủ sau màn, vậy chúng ta đi tụ họp lại với nhau đi?” Tề Đại Khí thật lòng vui vẻ.
Tuy rằng về mặt lý luận là ông ta có tội khi Kiều Phương bị ám sát.
Nhưng mà ai có thể đoán trước được xe bán tải đột nhiên chuyển hướng chứ?
Ông ta có thể nhanh chóng bắt được hung thủ. Và Triệu Lâm cũng nhanh chóng bắt được hung thủ sau màn.
Vậy có thể xem như là năng lực của ông ta khá tốt hay không? “Ừ, ông đi tìm tôi đi!” Triệu Lâm nói.
“Cậu đang ở đâu?” Tê Đại Khí hỏi.
“Khách sạn Hoa Nam, phòng 302.” Triệu Lâm nói dứt khoát.
Nghe vậy, mặt mày vốn dĩ đang nghiêm nghị của Tề Đại Khí đột nhiên trở nên cứng đờ.
“Ở... ở đâu vậy?” Tê Đại Khí cảm thấy vừa rồi mình đã xuất hiện ảo giác.
“Khách sạn Hoa Nam, phòng 302.” Triệu Lâm lặp lại lần nữa.
Lần này Tề Đại Khí không chỉ không nghe lầm, mà còn nghe rất rõ ràng. Địa chỉ mà Triệu Lâm nói và địa chỉ mà đầu trọc nói là một chỗt
Tê Đại Khí chợt cảm thấy nặng lòng, vô thức mà cảm nhận được một luồng nguy hiểm và áp lực đang đợi ông ta.
“Cậu... cậu chờ một lát, tôi sẽ qua ngay!”
Tê Đại Khí cực kì kích động. Sau khi tắt máy, ông ta lập tức gọi cấp dưới lái xe đi thẳng về phía khách sạn Hoa Nam.
Tê Nguyên bị bắt cóc, địa điểm bắt cóc là khách sạn Hoa Nam, phòng 302.
Triệu Lâm nói là bắt được hung thủ sau màn ngay tại khách sạn Hoa Nam, phòng 302.
Tề Đại Khí nhăn nhó mặt mày. Ông ta không phải đồ ngu, tin tức quan trọng bày ra ngay trước mắt ông ta, sao ông ta có thể không biết chuyện là sao được.
Một: hành động ám sát Kiều Phương rất có thể là Tê Nguyên phái người làm.
Hai: tất cả chỉ là trùng hợp, có thể là Triệu Lâm và hung thủ sau màn xảy ra xung đột, Tê Nguyên bị cuốn vào.
Ba: hung thủ sau màn vì ly gián mối quan hệ giữa nhà họ Tê và Thượng Tôn nên âm thầm xúi giục Tê Nguyên.
Tê Đại Khí là một người thông minh, gần như chỉ trong nháy mắt đã suy đoán ra được ba khả năng.
Ông ta càng nghĩ càng sợ hãi.
“Tôi là người hầu mà thượng tôn để lại Trung Châu thị bảo vệ cậu. Danh hiệu ở Trung Châu thị của tôi là Thanh Kiếm.”
“Thượng tôn là ai?” Triệu Lâm hỏi.
“Là em trai của mẹ cậu.” Tề Đại Khí châm chước rồi vẫn không dám nói ra tên Kiều Hãn, cấp dưới gọi thẳng tên cấp trên là tương đương với xúc phạm.
Cậu?
Triệu Lâm nghĩ nghĩ, nhớ lại trước đó có nghe đầu dây bên kia điện thoại có người gọi cậu là thượng tôn, thì thừa nhận câu trả lời của ông ta.
“Có chuyện gì không? Tôi đang bận!” Triệu Lâm dùng một tay nắm Tề Nguyên, cách đó không xa là tên đầu trọc run bần bật, vài tên biết võ nằm lăn ra đất, há to
miệng thở hổn hển, không dám bỏ đi, cũng không dám làm bừa.
“Cậu biết hôm nay có sát thủ muốn giết mẹ cậu không?” Tê Đại Khí trầm giọng nói.
“Tôi biết. Tôi đã bắt được hung thủ sau màn.” Triệu Lâm nói.
“Cái gì?” Nghe đáp án kia, Tê Đại Khí không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ hung thủ sau màn không phải là nhà họ Nguyên, mà là một thế lực khác?
Là ai vậy?
“Vậy là tốt rồi. Tôi bắt được sát thủ, cậu bắt được hung thủ sau màn, vậy chúng ta đi tụ họp lại với nhau đi?” Tề Đại Khí thật lòng vui vẻ.
Tuy rằng về mặt lý luận là ông ta có tội khi Kiều Phương bị ám sát.
Nhưng mà ai có thể đoán trước được xe bán tải đột nhiên chuyển hướng chứ?
Ông ta có thể nhanh chóng bắt được hung thủ. Và Triệu Lâm cũng nhanh chóng bắt được hung thủ sau màn.
Vậy có thể xem như là năng lực của ông ta khá tốt hay không? “Ừ, ông đi tìm tôi đi!” Triệu Lâm nói.
“Cậu đang ở đâu?” Tê Đại Khí hỏi.
“Khách sạn Hoa Nam, phòng 302.” Triệu Lâm nói dứt khoát.
Nghe vậy, mặt mày vốn dĩ đang nghiêm nghị của Tề Đại Khí đột nhiên trở nên cứng đờ.
“Ở... ở đâu vậy?” Tê Đại Khí cảm thấy vừa rồi mình đã xuất hiện ảo giác.
“Khách sạn Hoa Nam, phòng 302.” Triệu Lâm lặp lại lần nữa.
Lần này Tề Đại Khí không chỉ không nghe lầm, mà còn nghe rất rõ ràng. Địa chỉ mà Triệu Lâm nói và địa chỉ mà đầu trọc nói là một chỗt
Tê Đại Khí chợt cảm thấy nặng lòng, vô thức mà cảm nhận được một luồng nguy hiểm và áp lực đang đợi ông ta.
“Cậu... cậu chờ một lát, tôi sẽ qua ngay!”
Tê Đại Khí cực kì kích động. Sau khi tắt máy, ông ta lập tức gọi cấp dưới lái xe đi thẳng về phía khách sạn Hoa Nam.
Tê Nguyên bị bắt cóc, địa điểm bắt cóc là khách sạn Hoa Nam, phòng 302.
Triệu Lâm nói là bắt được hung thủ sau màn ngay tại khách sạn Hoa Nam, phòng 302.
Tề Đại Khí nhăn nhó mặt mày. Ông ta không phải đồ ngu, tin tức quan trọng bày ra ngay trước mắt ông ta, sao ông ta có thể không biết chuyện là sao được.
Một: hành động ám sát Kiều Phương rất có thể là Tê Nguyên phái người làm.
Hai: tất cả chỉ là trùng hợp, có thể là Triệu Lâm và hung thủ sau màn xảy ra xung đột, Tê Nguyên bị cuốn vào.
Ba: hung thủ sau màn vì ly gián mối quan hệ giữa nhà họ Tê và Thượng Tôn nên âm thầm xúi giục Tê Nguyên.
Tê Đại Khí là một người thông minh, gần như chỉ trong nháy mắt đã suy đoán ra được ba khả năng.
Ông ta càng nghĩ càng sợ hãi.
/229
|