Mình của hiện giờ không thể nào hình dung ra được độ cao của bọn họ. Nhưng mà người lợi hại như bọn họ... rốt cuộc đã đi đâu?
Sau hơn hai mươi năm biến mất, rốt cuộc bọn họ còn sống hay đã chết?
Triệu Lâm suy nghĩ đủ điều, tư tưởng hỗn loạn, rồi chợt nhận ra mình đang suy nghĩ miên man, liền tập trung tư tưởng, nói thêm: “Chắc đây chỉ là một trong các đáp án, có lẽ là đối phương chưa kịp phái người đi ám sát tôi?”
“Có lẽ là vậy.” Trần Long Tượng nói tiếp.
Trần Cửu Kỳ gật nhẹ đầu.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết hắn, hoặc là thế lực của hắn, là ai không?” Triệu Lâm tiếp tục hỏi.
“Chắc là cậu đang tu luyện Tam Thanh Công hả?” Trần Cửu Kỳ hỏi mà không đáp.
Triệu Lâm gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Trần Cửu Kỳ nói: “Chờ lúc cậu tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ tư, cậu hãy hỏi lại tôi, tôi sẽ đưa tư liệu chỉ tiết của hắn cho cậu.”
“Trước khi cậu tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ tư, cậu đừng xen vào chuyện này, bởi vì sẽ chỉ có hại mà không có lợi. Nếu cậu chủ động xen vào, về bản chất là vượt qua tơ hồng, khiến đối phương có cơ hội lợi dụng sự nhỏ yếu của cậu dẫn ra mẹ cậu, hiểu không?” Trần Long Tượng trịnh trọng cảnh cáo.
Sau khi nghe được đáp án, Triệu Lâm im lặng ngồi trên ghế, gió mạnh từ bên ngoài tràn vào trong phòng, thổi lắc lư chiếc đèn treo, khiến bóng dáng anh kéo dài ra, giống như ngọn lửa đang nhún nhảy.
Một lúc lâu sau, khi anh nằm ngã ra sau, bóng dáng lùi xuống chân anh.
Triệu Lâm hỏi: “Vương Thánh Thủ tìm kiếm dược liệu sao rồi?”
“Hiện nay đang tìm kiếm một số dược liệu quý giá tại các quốc gia trên thế giới, nhưng mà vẫn chưa tìm thấy... cần phải có thêm thời gian để tìm kiếm.” Trần Long Tượng giải thích nói.
“Có thể dẫn tôi đi chỗ ông cụ Trần xem không?” Triệu Lâm hỏi.
Anh đã lên tới cảnh giới thứ hai Tam Thanh Công, muốn thử dùng ngân châm xem có thể phong ấn cổ hay không.
Trần Long Tượng trực tiếp đứng dậy, Trần Cửu Kỳ đi sát theo sau. Lúc bọn họ đi vào phòng khách, Triệu Lâm thấy ông cụ Trần không ngủ, mà đang đeo kính, dựa trên giường đa năng, trước mặt đặt một chiếc bàn, trên bàn là
máy tính bảng đang phát quyển sách lật trang.
Thấy ba người đột nhiên đi vào, ông cụ Trần vô thức nhíu mày, dường như không hiểu vì sao Triệu Lâm lại đến đây vào tối muộn thế này.
Ông cụ nhìn về phía Triệu Lâm, hỏi: “Cậu lên cảnh giới thứ hai rồi hả?”
“Đúng vậy, tôi muốn thử xem có thể phong ấn cổ vương hay không.” Triệu Lâm nói.
Nếu có thể nhanh chóng giải quyết chuyện nhà họ Trần, thì anh có thể rảnh rỗi mà thử đánh sâu vào cảnh giới thứ ba.
Trước đây Triệu Lâm không có nhiều yêu cầu về cảnh giới.
Nhưng khi mẹ mình liên tiếp bị ám sát và lời nói về “cảnh giới thứ tư” từ hai anh em nhà họ Trần, anh có một loại cảm giác cực kì không an toàn.
Loại cảm giác không an toàn này mang đến áp lực cho anh nhiều hơn cả áp lực chia tay với Lữ Nam Nam.
Rốt cuộc thì...
Không có Lữ Nam Nam, thì cũng có Trương Nam Nam, Vương Nam Nam.
Nhưng nếu mình và mẹ xảy ra sơ suất gì thì chính là không còn gì cả.
“Cổ thuật nhà họ Giang tại tỉnh Vân khó phá giải lắm. Nếu cậu muốn phong ấn nó, thì phải ít nhất là phải tu luyện đến tầng thứ tư Tam Thanh Công.” Ông cụ Trần nói.
Cảnh giới thứ tư...
Lại là cảnh giới thứ tư.
Triệu Lâm chửi thầm liên tục.
Vì sao ba bố con nhà họ Trần lại chấp nhất với cảnh giới thứ tư như vậy chứ?
Chẳng lẽ khi mình bước vào cảnh giới thứ tư, mình sẽ thay đổi hoàn toàn về điều gì đó?
Triệu Lâm cố nén sự khó hiểu vào lòng, nhạy bén mà bắt giữ được điểm mấu chốt.
“Cổ vương đã ở trong cơ thể ông hơn hai mươi năm rồi hả?”
Triệu Lâm vẫn luôn cho rằng ông cụ Trần chỉ mới bị người ta hại, sơ sẩy mà để cổ vương tiến vào trong cơ thể.
Bây giờ xem ra là... Không phải như vậy. Ông cụ Trần gật nhẹ đầu, xem như thừa nhận.
Triệu Lâm sắp xếp lại tuyến thời gian, hơn hai mươi năm trước chắc là ông nội của mình vẫn còn đây.
“Không đúng! Với năng lực của ông nội tôi, đáng lẽ ra phải giúp ông loại bỏ cổ vương luôn rồi, sao lại không giúp ông giải quyết vậy? Chẳng lẽ... ông ấy chưa tu luyện đến tầng thứ tư của Tam Thanh Công?”
Sau hơn hai mươi năm biến mất, rốt cuộc bọn họ còn sống hay đã chết?
Triệu Lâm suy nghĩ đủ điều, tư tưởng hỗn loạn, rồi chợt nhận ra mình đang suy nghĩ miên man, liền tập trung tư tưởng, nói thêm: “Chắc đây chỉ là một trong các đáp án, có lẽ là đối phương chưa kịp phái người đi ám sát tôi?”
“Có lẽ là vậy.” Trần Long Tượng nói tiếp.
Trần Cửu Kỳ gật nhẹ đầu.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết hắn, hoặc là thế lực của hắn, là ai không?” Triệu Lâm tiếp tục hỏi.
“Chắc là cậu đang tu luyện Tam Thanh Công hả?” Trần Cửu Kỳ hỏi mà không đáp.
Triệu Lâm gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Trần Cửu Kỳ nói: “Chờ lúc cậu tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ tư, cậu hãy hỏi lại tôi, tôi sẽ đưa tư liệu chỉ tiết của hắn cho cậu.”
“Trước khi cậu tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ tư, cậu đừng xen vào chuyện này, bởi vì sẽ chỉ có hại mà không có lợi. Nếu cậu chủ động xen vào, về bản chất là vượt qua tơ hồng, khiến đối phương có cơ hội lợi dụng sự nhỏ yếu của cậu dẫn ra mẹ cậu, hiểu không?” Trần Long Tượng trịnh trọng cảnh cáo.
Sau khi nghe được đáp án, Triệu Lâm im lặng ngồi trên ghế, gió mạnh từ bên ngoài tràn vào trong phòng, thổi lắc lư chiếc đèn treo, khiến bóng dáng anh kéo dài ra, giống như ngọn lửa đang nhún nhảy.
Một lúc lâu sau, khi anh nằm ngã ra sau, bóng dáng lùi xuống chân anh.
Triệu Lâm hỏi: “Vương Thánh Thủ tìm kiếm dược liệu sao rồi?”
“Hiện nay đang tìm kiếm một số dược liệu quý giá tại các quốc gia trên thế giới, nhưng mà vẫn chưa tìm thấy... cần phải có thêm thời gian để tìm kiếm.” Trần Long Tượng giải thích nói.
“Có thể dẫn tôi đi chỗ ông cụ Trần xem không?” Triệu Lâm hỏi.
Anh đã lên tới cảnh giới thứ hai Tam Thanh Công, muốn thử dùng ngân châm xem có thể phong ấn cổ hay không.
Trần Long Tượng trực tiếp đứng dậy, Trần Cửu Kỳ đi sát theo sau. Lúc bọn họ đi vào phòng khách, Triệu Lâm thấy ông cụ Trần không ngủ, mà đang đeo kính, dựa trên giường đa năng, trước mặt đặt một chiếc bàn, trên bàn là
máy tính bảng đang phát quyển sách lật trang.
Thấy ba người đột nhiên đi vào, ông cụ Trần vô thức nhíu mày, dường như không hiểu vì sao Triệu Lâm lại đến đây vào tối muộn thế này.
Ông cụ nhìn về phía Triệu Lâm, hỏi: “Cậu lên cảnh giới thứ hai rồi hả?”
“Đúng vậy, tôi muốn thử xem có thể phong ấn cổ vương hay không.” Triệu Lâm nói.
Nếu có thể nhanh chóng giải quyết chuyện nhà họ Trần, thì anh có thể rảnh rỗi mà thử đánh sâu vào cảnh giới thứ ba.
Trước đây Triệu Lâm không có nhiều yêu cầu về cảnh giới.
Nhưng khi mẹ mình liên tiếp bị ám sát và lời nói về “cảnh giới thứ tư” từ hai anh em nhà họ Trần, anh có một loại cảm giác cực kì không an toàn.
Loại cảm giác không an toàn này mang đến áp lực cho anh nhiều hơn cả áp lực chia tay với Lữ Nam Nam.
Rốt cuộc thì...
Không có Lữ Nam Nam, thì cũng có Trương Nam Nam, Vương Nam Nam.
Nhưng nếu mình và mẹ xảy ra sơ suất gì thì chính là không còn gì cả.
“Cổ thuật nhà họ Giang tại tỉnh Vân khó phá giải lắm. Nếu cậu muốn phong ấn nó, thì phải ít nhất là phải tu luyện đến tầng thứ tư Tam Thanh Công.” Ông cụ Trần nói.
Cảnh giới thứ tư...
Lại là cảnh giới thứ tư.
Triệu Lâm chửi thầm liên tục.
Vì sao ba bố con nhà họ Trần lại chấp nhất với cảnh giới thứ tư như vậy chứ?
Chẳng lẽ khi mình bước vào cảnh giới thứ tư, mình sẽ thay đổi hoàn toàn về điều gì đó?
Triệu Lâm cố nén sự khó hiểu vào lòng, nhạy bén mà bắt giữ được điểm mấu chốt.
“Cổ vương đã ở trong cơ thể ông hơn hai mươi năm rồi hả?”
Triệu Lâm vẫn luôn cho rằng ông cụ Trần chỉ mới bị người ta hại, sơ sẩy mà để cổ vương tiến vào trong cơ thể.
Bây giờ xem ra là... Không phải như vậy. Ông cụ Trần gật nhẹ đầu, xem như thừa nhận.
Triệu Lâm sắp xếp lại tuyến thời gian, hơn hai mươi năm trước chắc là ông nội của mình vẫn còn đây.
“Không đúng! Với năng lực của ông nội tôi, đáng lẽ ra phải giúp ông loại bỏ cổ vương luôn rồi, sao lại không giúp ông giải quyết vậy? Chẳng lẽ... ông ấy chưa tu luyện đến tầng thứ tư của Tam Thanh Công?”
/229
|