Triệu Lâm cổ họng nhấp nhô, nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô nàng trước mắt. Trong đầu anh chỉ có hai chữ.
Yêu tinh!
Cô ta chính là yêu tinh!
Nếu không phải chiếc nhãn ngọc mà ông nội để lại cho mình nhắc nhở kịp thời, thì chắc là anh sẽ mãi mãi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Đừng giả vờ nữa, tôi phát hiện rồi!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm thân thể tựa như tác phẩm nghệ thuật của Giang Tước Nhị, lạnh lùng nói.
Sau đó, anh dường như ngửi được mùi gì, lập tức thay đổi vẻ mặt, tâm mắt nhìn quanh phòng, sau đó bật hệ thống lọc không khí trong phòng.
Giang Tước Nhi cứ lẳng lặng mà nhìn anh làm mọi thứ.
Nói đến nước này rồi, đôi mắt vốn dĩ mơ màng say đắm của cô ta cũng dần trong trẻo trở lại.
“Xin lỗi, chắc là tôi... không nhịn được.” Trên mặt Giang Tước Nhi hiện lên vẻ áy náy.
Câu nói này dễ khiến người ta mơ màng.
Triệu Lâm hít nhẹ một hơi, xác nhận mùi thơm lạ lùng kia tan hơn phân nửa, chợt vận dụng “hỏa nhãn kim tinh” tìm tòi một vòng.
Rất nhanh sau đó, anh thấy được lư hương đặt trên bàn.
Dưới cái nhìn của hỏa nhãn kim tỉnh, có làn khói mà mắt thường không thể thấy được liên tục bay ra từ lư hương.
Anh đi lên bấm nút đóng lư hương.
Sau khi cắt đứt làn khói, anh hít sâu một hơi, ngồi trên ghế sô pha đối diện Giang Tước Nhi. Anh bắt đầu nhớ lại từ lúc mới thấy Giang Tước Nhi, cho đến khi hai người xảy ra một màn dữ dội kia.
“Ghê gớm thật đấy!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm Giang Tước Nhị, nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
“Ghê gớm ở chỗ nào?” Khoảnh khắc thấy anh phát hiện lư hương, vẻ mặt áy náy và ánh mắt mơ màng trên Giang Tước Nhi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ tự tin và nghịch ngợm.
Cô ta không chút ngại ngùng bày ra vóc dáng xinh đẹp của mình ngay trước mặt Triệu Lâm, thậm chí còn thích thú mà bắt chéo chân ngồi đối diện với Triệu Lâm.
“Mời cô mặc đồ vào trước đãt” Triệu Lâm nói thẳng.
“Đây là yêu thích của tôi!” Giang Tước Nhi từ chối.
Triệu Lâm nhếch môi.
Nếu đối phương không ngại ngùng thì anh có gì phải ngại ngùng?
Đồng thời, trong lòng anh vẫn đang ngạc nhiên cảm thán trước thủ đoạn của Giang Tước Nhi.
Ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã bố trí một cách đơn giản để đưa mình vào bẫy.
Hương được đốt trong lư hương có tên là “Dục Tình”, là một loại dược rất cao cấp nhắm vào đàn ông.
Trong truyền thừa mà Triệu Lâm thừa kế, giới thiệu về Dục Tình là bất cứ người đàn ông nào ngửi được mùi của dược hơn ba mươi giây, đều sẽ rơi vào
trạng thái phấn khích.
Cả người sẽ vô thức tiến vào trạng thái say đắm, biến thành một con thú hoang liên tục thả ra dục vọng.
Điều làm Triệu Lâm phải ngạc nhiên cảm thán là từ lúc anh đi vào phòng với Giang Tước Nhi, cô ta luôn dùng “quản lý ca trực xinh đẹp” dẫn đường anh rơi vào trong ảo tưởng tình sắc.
Cô ta đang đánh giá quản lý ca trực hả?
Không phải!
Cô ta đang dùng lời nói dẫn đường, phối hợp với “Dục Tình”, khiến anh dần rơi vào trạng thái “ý loạn tình mê”.
Tiếp theo, cô ta còn cố ý dụ dỗ anh. Thậm chí không ngần ngại bịa ra một đoạn lời nói. Ví dụ như cô ta từng ngủ rất nhiều phụ nữ.
Yêu tinh!
Cô ta chính là yêu tinh!
Nếu không phải chiếc nhãn ngọc mà ông nội để lại cho mình nhắc nhở kịp thời, thì chắc là anh sẽ mãi mãi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Đừng giả vờ nữa, tôi phát hiện rồi!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm thân thể tựa như tác phẩm nghệ thuật của Giang Tước Nhị, lạnh lùng nói.
Sau đó, anh dường như ngửi được mùi gì, lập tức thay đổi vẻ mặt, tâm mắt nhìn quanh phòng, sau đó bật hệ thống lọc không khí trong phòng.
Giang Tước Nhi cứ lẳng lặng mà nhìn anh làm mọi thứ.
Nói đến nước này rồi, đôi mắt vốn dĩ mơ màng say đắm của cô ta cũng dần trong trẻo trở lại.
“Xin lỗi, chắc là tôi... không nhịn được.” Trên mặt Giang Tước Nhi hiện lên vẻ áy náy.
Câu nói này dễ khiến người ta mơ màng.
Triệu Lâm hít nhẹ một hơi, xác nhận mùi thơm lạ lùng kia tan hơn phân nửa, chợt vận dụng “hỏa nhãn kim tinh” tìm tòi một vòng.
Rất nhanh sau đó, anh thấy được lư hương đặt trên bàn.
Dưới cái nhìn của hỏa nhãn kim tỉnh, có làn khói mà mắt thường không thể thấy được liên tục bay ra từ lư hương.
Anh đi lên bấm nút đóng lư hương.
Sau khi cắt đứt làn khói, anh hít sâu một hơi, ngồi trên ghế sô pha đối diện Giang Tước Nhi. Anh bắt đầu nhớ lại từ lúc mới thấy Giang Tước Nhi, cho đến khi hai người xảy ra một màn dữ dội kia.
“Ghê gớm thật đấy!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm Giang Tước Nhị, nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
“Ghê gớm ở chỗ nào?” Khoảnh khắc thấy anh phát hiện lư hương, vẻ mặt áy náy và ánh mắt mơ màng trên Giang Tước Nhi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ tự tin và nghịch ngợm.
Cô ta không chút ngại ngùng bày ra vóc dáng xinh đẹp của mình ngay trước mặt Triệu Lâm, thậm chí còn thích thú mà bắt chéo chân ngồi đối diện với Triệu Lâm.
“Mời cô mặc đồ vào trước đãt” Triệu Lâm nói thẳng.
“Đây là yêu thích của tôi!” Giang Tước Nhi từ chối.
Triệu Lâm nhếch môi.
Nếu đối phương không ngại ngùng thì anh có gì phải ngại ngùng?
Đồng thời, trong lòng anh vẫn đang ngạc nhiên cảm thán trước thủ đoạn của Giang Tước Nhi.
Ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã bố trí một cách đơn giản để đưa mình vào bẫy.
Hương được đốt trong lư hương có tên là “Dục Tình”, là một loại dược rất cao cấp nhắm vào đàn ông.
Trong truyền thừa mà Triệu Lâm thừa kế, giới thiệu về Dục Tình là bất cứ người đàn ông nào ngửi được mùi của dược hơn ba mươi giây, đều sẽ rơi vào
trạng thái phấn khích.
Cả người sẽ vô thức tiến vào trạng thái say đắm, biến thành một con thú hoang liên tục thả ra dục vọng.
Điều làm Triệu Lâm phải ngạc nhiên cảm thán là từ lúc anh đi vào phòng với Giang Tước Nhi, cô ta luôn dùng “quản lý ca trực xinh đẹp” dẫn đường anh rơi vào trong ảo tưởng tình sắc.
Cô ta đang đánh giá quản lý ca trực hả?
Không phải!
Cô ta đang dùng lời nói dẫn đường, phối hợp với “Dục Tình”, khiến anh dần rơi vào trạng thái “ý loạn tình mê”.
Tiếp theo, cô ta còn cố ý dụ dỗ anh. Thậm chí không ngần ngại bịa ra một đoạn lời nói. Ví dụ như cô ta từng ngủ rất nhiều phụ nữ.
/229
|