Lần này Triệu Lâm đã nghe thấy rõ ràng, chỉ hít một ngụm khí lạnh, há miệng, lại không nói nên lời.
Nếu như bây giờ không phải ánh nắng sáng chói giữa ban ngày, anh thật sự sẽ cho rằng mình đây là đang nằm mơ.
“Chủ tịch Lý, xin đừng lấy chuyện này ra đùa với tôi, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước đây”.
Triệu Lâm nói xong thì bèn mở cửa đi ra ngoài. Đam Mỹ Hài
Loại tình huống này, anh thật sự là không biết nên xử lý như thế nào.
Về phần gọi Lý Thanh Nham là bổ vợ?
Anh còn không có tin được rằng trên trời lại có thế rơi một chiếc bánh nhân thịt xuống đúng chỗ này.
Lý Thanh Nham vội vàng ngăn cản anh: “Trêu cậu? Tôi lúc nào thì trêu đùa cậu? Hơn nữa tại sao tôi lại nỡ lòng nào trêu cậu được? Cậu chính là đứa con rể mà nhà họ Lý chúng tôi đã cất công tìm kiếm rat nhiều năm rồi”.
Đứa con rể đã tìm kiếm rất nhiều năm?
Triệu Lâm nhạy bén nắm bắt được thông tin này, trong lòng đột nhiên nghĩ tới những bức hôn
thư của mình.
Một lát sau, Lý Thanh Nham trực tiếp hỏi: “Ông nội cậu có phải tên là Triệu Trường Tiên không?”
Triệu Lâm sắc mặt khẽ biến.
Lý Thanh Nham thâỳ thần sắc anh khác thường, kinh ngạc hỏi: “Triệu Trường Tiên chẳng lẽ không nói cho cậu biết, ông ấy đã hứa hôn với nhà họ Lý chúng tôi rồi sao?”
“Hình như là có nói!”, Triệu Lâm nghiêm túc nhớ lại, anh nhớ mang máng trong chin bức hôn thư quả thật có một bức hôn thư đến từ nhà họ Lý.
Con gái nhà họ Lý hình như tên là gì, Lý gì Ảnh ấy nhỉ?
Triệu Lâm nhíu mày suy nghĩ.
“Là Lý Sơ Ảnh phải không?”, Lý Thanh Nham cười nói.
“Đúng…”. Triệu Lâm nhớ lại, trong lòng âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
Lý Sơ Ảnh cũng là một trong những vợ chưa cưới của mình?
Hơn nữa cô còn là bạn thân của Trần Thi Mạn?
Cái này cũng quá trùng hợp?
Lý Thanh Nham cười rộ lên: “Vậy là đúng rồi chứ? Nó là con gái của tôi, cậu và nó lại đã hứa hôn, cho nên tôi bảo cậu gọi một tiếng bố vợ, không phải cũng đúng rồi sao?”
Triệu Lâm há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, chỉ cười khổ mà không dám phát ra tiếng động.
Ông nội của mình cũng thật là giỏi giang, đào cho mình liên tiếp hai cái bẫy là Trần Thi Mạn và Lý Sơ Ảnh!
Nếu đổi lại là lúc trước, Triệu Lâm có thể còn có chút vui mừng, nhưng từ sau khi trải qua chuyện bị Lữ Nam Nam phản bội, trong lòng Triệu Lâm thật ra là đã cảm thấy cực kì thất vọng đối với những từ như “tình yêu”, “phụ nữ”.
Huống chi…
Lý Sơ Ảnh là một sự tồn tại như thế nào?
Từ diện mạo cho đến khí chất, rồi đến gia thế của cô.
Đối phương quả thực hơn Lữ Nam Nam gấp nghìn lần!
Triệu Lâm tuy rằng cũng từng mơ những giấc mộng đẹp như cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nhưng khi chuyện này thật sự rơi xuống đầu mình, anh vẫn cảm thấy không thích hợp lắm!
Câu nói “môn đăng hộ đổi” mà cổ nhân
thường nói, tuyệt đối không phải là nói đùa.
Sự chênh lệch giữa anh và Lý Sơ Ảnh là quá lớn.
Ngay cả Lữ Nam Nam mà anh cũng không giữ được, vậy Lý Sơ Ảnh thì cũng không đáng bàn tới.
Huống chi tiền lệ của Trần Thi Mạn lại như một ánh sáng soi đường ở phía trước.
Triệu Lâm cũng hiểu rất rõ bản thân mình, bây giờ nếu đã nói ra rồi thì cũng dứt khoát nói thẳng: “Cảm ơn chủ tịch Lý vẫn còn nhớ lời hứa hôn của ông nội tôi.
Nhưng ông cũng biết ông tôi đã mất tích
nhiều năm rồi.
Kiểu đính hôn này, thật ra đối với tôi hay đối với cô Lý thì đều là lễ giáo phong kiến, không thể coi là thật được”.
Nếu như bây giờ không phải ánh nắng sáng chói giữa ban ngày, anh thật sự sẽ cho rằng mình đây là đang nằm mơ.
“Chủ tịch Lý, xin đừng lấy chuyện này ra đùa với tôi, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước đây”.
Triệu Lâm nói xong thì bèn mở cửa đi ra ngoài. Đam Mỹ Hài
Loại tình huống này, anh thật sự là không biết nên xử lý như thế nào.
Về phần gọi Lý Thanh Nham là bổ vợ?
Anh còn không có tin được rằng trên trời lại có thế rơi một chiếc bánh nhân thịt xuống đúng chỗ này.
Lý Thanh Nham vội vàng ngăn cản anh: “Trêu cậu? Tôi lúc nào thì trêu đùa cậu? Hơn nữa tại sao tôi lại nỡ lòng nào trêu cậu được? Cậu chính là đứa con rể mà nhà họ Lý chúng tôi đã cất công tìm kiếm rat nhiều năm rồi”.
Đứa con rể đã tìm kiếm rất nhiều năm?
Triệu Lâm nhạy bén nắm bắt được thông tin này, trong lòng đột nhiên nghĩ tới những bức hôn
thư của mình.
Một lát sau, Lý Thanh Nham trực tiếp hỏi: “Ông nội cậu có phải tên là Triệu Trường Tiên không?”
Triệu Lâm sắc mặt khẽ biến.
Lý Thanh Nham thâỳ thần sắc anh khác thường, kinh ngạc hỏi: “Triệu Trường Tiên chẳng lẽ không nói cho cậu biết, ông ấy đã hứa hôn với nhà họ Lý chúng tôi rồi sao?”
“Hình như là có nói!”, Triệu Lâm nghiêm túc nhớ lại, anh nhớ mang máng trong chin bức hôn thư quả thật có một bức hôn thư đến từ nhà họ Lý.
Con gái nhà họ Lý hình như tên là gì, Lý gì Ảnh ấy nhỉ?
Triệu Lâm nhíu mày suy nghĩ.
“Là Lý Sơ Ảnh phải không?”, Lý Thanh Nham cười nói.
“Đúng…”. Triệu Lâm nhớ lại, trong lòng âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
Lý Sơ Ảnh cũng là một trong những vợ chưa cưới của mình?
Hơn nữa cô còn là bạn thân của Trần Thi Mạn?
Cái này cũng quá trùng hợp?
Lý Thanh Nham cười rộ lên: “Vậy là đúng rồi chứ? Nó là con gái của tôi, cậu và nó lại đã hứa hôn, cho nên tôi bảo cậu gọi một tiếng bố vợ, không phải cũng đúng rồi sao?”
Triệu Lâm há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, chỉ cười khổ mà không dám phát ra tiếng động.
Ông nội của mình cũng thật là giỏi giang, đào cho mình liên tiếp hai cái bẫy là Trần Thi Mạn và Lý Sơ Ảnh!
Nếu đổi lại là lúc trước, Triệu Lâm có thể còn có chút vui mừng, nhưng từ sau khi trải qua chuyện bị Lữ Nam Nam phản bội, trong lòng Triệu Lâm thật ra là đã cảm thấy cực kì thất vọng đối với những từ như “tình yêu”, “phụ nữ”.
Huống chi…
Lý Sơ Ảnh là một sự tồn tại như thế nào?
Từ diện mạo cho đến khí chất, rồi đến gia thế của cô.
Đối phương quả thực hơn Lữ Nam Nam gấp nghìn lần!
Triệu Lâm tuy rằng cũng từng mơ những giấc mộng đẹp như cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nhưng khi chuyện này thật sự rơi xuống đầu mình, anh vẫn cảm thấy không thích hợp lắm!
Câu nói “môn đăng hộ đổi” mà cổ nhân
thường nói, tuyệt đối không phải là nói đùa.
Sự chênh lệch giữa anh và Lý Sơ Ảnh là quá lớn.
Ngay cả Lữ Nam Nam mà anh cũng không giữ được, vậy Lý Sơ Ảnh thì cũng không đáng bàn tới.
Huống chi tiền lệ của Trần Thi Mạn lại như một ánh sáng soi đường ở phía trước.
Triệu Lâm cũng hiểu rất rõ bản thân mình, bây giờ nếu đã nói ra rồi thì cũng dứt khoát nói thẳng: “Cảm ơn chủ tịch Lý vẫn còn nhớ lời hứa hôn của ông nội tôi.
Nhưng ông cũng biết ông tôi đã mất tích
nhiều năm rồi.
Kiểu đính hôn này, thật ra đối với tôi hay đối với cô Lý thì đều là lễ giáo phong kiến, không thể coi là thật được”.
/229
|