Tôi đoán là ông ấy sẽ im lặng, để mặc cho ông xử lý?” Ông Khánh nghiêm túc suy đoán.
“Đúng vậy, ông ấy nói hiện nay tôi là long tôn, tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi, ông ấy không quản được.” Kiều Hãn võ tay cười to.
Nghe vậy, ông Khánh liền buông lỏng sầu lo trong lòng.
Ông cụ ngoài miệng nói mặc kệ, chứ trong lòng biết rõ tình cảm giữa hai chị em Kiều Hãn và Kiều Phương rất tốt, đây cũng là một cách tỏ thái độ đấy thôi.
“Vậy tôi sẽ đi thu thập tình báo. Chờ khi xác định người được chọn, tôi sẽ đưa cho ông xem.” Ông Khánh nói.
“Ừ, đừng chỉ chọn một hai người, rốt cuộc thì người ta tặng cho chị tôi một phần quà lớn như thế, lúc đáp lễ tôi phải trả thêm cả tiền lời mới là lễ phép.” Kiều Hãn thuận miệng nói.
“Vâng!” Ông Khánh cung kính đáp.
Tê Đại Khí nghe nghe mà toát mồ hôi lạnh đầy trán.
Đây là lần thứ hai ông ta trò chuyện ngay mặt Kiều Hãn.
Ông ta có thể cảm nhận được một loại cảm giác khủng bố, khủng bố kiểu hững hờ.
Người đàn ông chỉ mới hơn ba mươi tuổi kia, khi nói đến những chuyện “đáng sợ” “khủng bổ” “dơ bẩn”, trong mắt không có một chút cảm xúc nào.
Dường như đó chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Khoảng nửa tiếng sau, Kiều Hãn tới nhà họ Trần.
Ba người Triệu Lâm, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đi ra cửa tiếp đón.
Kiều Hãn bước xuống xe, nhìn lướt qua Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ, trên mặt mang theo ý cười khi gặp lại bạn bè cũ. Có điều, khi nhìn đến chân què của Trần Cửu Kỳ, ý cười trên mặt Kiều Hãn liền trở nên gượng gạo.
“Tiểu Hãn, cậu... thay đổi nhiều quá!” Trần Cửu Kỳ cảm thán.
“Ăn nhiều cơm thì lớn thôi! Anh Long Tượng cũng thay đổi nhiều lắm mà! Trước đây anh ấy rất thích mặc áo sơ mi hoa. Còn bây giờ, anh xem anh ấy tây trang giày da, mặt mày tỏa sáng, làm gì còn dáng vẻ ăn chơi khi ấy nữa?” Kiều Hãn cười ha ha, nói tiếp với Trần Cửu Kỳ: “Anh Cửu Kỳ, chỉ có anh là không thay đổi thôi. Anh vẫn nghiêm nghị, ít nói cười như trước đây!”
Hai anh em Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ nghe giọng điệu nhẹ nhàng thân quen của Kiều Hãn, nổi lo lắng trong lòng đều tan biến hết.
Bọn họ vốn cho rằng Kiều Hãn sẽ trở nên “trưởng thành” “xa cách”. Bây giờ xem ra, đối phương vẫn còn nhớ đến tình cảm ngày xưa.
Kiều Hãn nhìn lướt qua Triệu Lâm, vẻ nhẹ nhàng tươi cười chợt biến mất. Ông dường như đã nhận ra một chuyện khó lường gì đó.
“Lần trước cậu gặp con, con vẫn còn ở cảnh giới thứ nhất, bây giờ thăng cấp rồi hả, thiên phú tốt đấy chứ!” Kiều Hãn hơi ngạc nhiên.
Lần đầu tiên ông đến nhà Triệu Lâm, ông đã biết Triệu Lâm đang tu luyện.
Có điều, khi ấy ông và Triệu Lâm còn chưa quen thuộc nên cũng không vạch trần.
Đến hôm nay thế cục thay đổi, Triệu Lâm đã bước vào cảnh giới thứ hai, ông có thể nói chuyện rõ ràng được rồi.
“Con vẫn còn đang trong quá trình tìm hiểu.” Triệu Lâm trả lời.
Triệu Lâm không hề ngoài ý muốn khi Kiều Hãn nói vậy. Anh từng nghe hai vị chú nhà họ Trần nói Kiều Hãn chính là “thanh đao” của nhà họ Kiều, giải quyết rất nhiều chuyện máu me của nhà họ Kiều.
Kiều Hãn vốn định nói thêm gì đó, nhưng thấy xung quanh đều là người ngoài, bèn nói: “Dẫn đường đi, tôi muốn gặp chị tôi. Vài ngày không gặp rồi, tôi nhớ chị tôi quá đi!”
“Cô ấy đang cho mèo ăn ở sau vườn.” Trần Long Tượng nói tiếp. Kiều Hãn gật đầu, hỏi Triệu Lâm: “Con biết đường không?”
Triệu Lâm thấy cậu muốn mình dẫn đường thì lập tức nhận ra được rằng đối phương có chuyện muốn nói với mình. Vậy nên anh đáp lời: “Biết đường.”
“Các anh đi chuẩn bị đồ ăn trước đi! 2.5 người nhà họ Kiều chúng tôi muốn nói chuyện riêng với nhau!” Kiều Hãn cười nói.
Đối với tính cách “nghịch ngợm” của Kiều Hãn, hai người Trân Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đều rất bình tĩnh, dường như đã từng thấy một Kiều Hãn như vậy rồi.
Chờ lúc Triệu Lâm và Kiều Hãn đi vào trang viên, Trần Long Tượng chủ động mời Tề Đại Khí và ông Khánh đã xuống xe: “Hai vị, mời vào bên trong!”
“Không cần, chúng tôi còn có chuyện cần phải làm.”
Ông Khánh từ chối.
Trần Cửu Kỳ hỏi Tề Đại Khí: “Hiện nay sát thủ có khai ra tin tức có giá trị gì không?”
“Tôi không tiện nói cụ thể. Ông có thể đi hỏi long tôn.”
Tê Đại Khí và Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ xem như là người quen.
Nhưng với loại chuyện này, ông ta chỉ có thể trả lời bằng thái độ xử lý công việc.
Thấy vậy, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đều không hỏi nữa.
“Đúng vậy, ông ấy nói hiện nay tôi là long tôn, tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi, ông ấy không quản được.” Kiều Hãn võ tay cười to.
Nghe vậy, ông Khánh liền buông lỏng sầu lo trong lòng.
Ông cụ ngoài miệng nói mặc kệ, chứ trong lòng biết rõ tình cảm giữa hai chị em Kiều Hãn và Kiều Phương rất tốt, đây cũng là một cách tỏ thái độ đấy thôi.
“Vậy tôi sẽ đi thu thập tình báo. Chờ khi xác định người được chọn, tôi sẽ đưa cho ông xem.” Ông Khánh nói.
“Ừ, đừng chỉ chọn một hai người, rốt cuộc thì người ta tặng cho chị tôi một phần quà lớn như thế, lúc đáp lễ tôi phải trả thêm cả tiền lời mới là lễ phép.” Kiều Hãn thuận miệng nói.
“Vâng!” Ông Khánh cung kính đáp.
Tê Đại Khí nghe nghe mà toát mồ hôi lạnh đầy trán.
Đây là lần thứ hai ông ta trò chuyện ngay mặt Kiều Hãn.
Ông ta có thể cảm nhận được một loại cảm giác khủng bố, khủng bố kiểu hững hờ.
Người đàn ông chỉ mới hơn ba mươi tuổi kia, khi nói đến những chuyện “đáng sợ” “khủng bổ” “dơ bẩn”, trong mắt không có một chút cảm xúc nào.
Dường như đó chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Khoảng nửa tiếng sau, Kiều Hãn tới nhà họ Trần.
Ba người Triệu Lâm, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đi ra cửa tiếp đón.
Kiều Hãn bước xuống xe, nhìn lướt qua Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ, trên mặt mang theo ý cười khi gặp lại bạn bè cũ. Có điều, khi nhìn đến chân què của Trần Cửu Kỳ, ý cười trên mặt Kiều Hãn liền trở nên gượng gạo.
“Tiểu Hãn, cậu... thay đổi nhiều quá!” Trần Cửu Kỳ cảm thán.
“Ăn nhiều cơm thì lớn thôi! Anh Long Tượng cũng thay đổi nhiều lắm mà! Trước đây anh ấy rất thích mặc áo sơ mi hoa. Còn bây giờ, anh xem anh ấy tây trang giày da, mặt mày tỏa sáng, làm gì còn dáng vẻ ăn chơi khi ấy nữa?” Kiều Hãn cười ha ha, nói tiếp với Trần Cửu Kỳ: “Anh Cửu Kỳ, chỉ có anh là không thay đổi thôi. Anh vẫn nghiêm nghị, ít nói cười như trước đây!”
Hai anh em Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ nghe giọng điệu nhẹ nhàng thân quen của Kiều Hãn, nổi lo lắng trong lòng đều tan biến hết.
Bọn họ vốn cho rằng Kiều Hãn sẽ trở nên “trưởng thành” “xa cách”. Bây giờ xem ra, đối phương vẫn còn nhớ đến tình cảm ngày xưa.
Kiều Hãn nhìn lướt qua Triệu Lâm, vẻ nhẹ nhàng tươi cười chợt biến mất. Ông dường như đã nhận ra một chuyện khó lường gì đó.
“Lần trước cậu gặp con, con vẫn còn ở cảnh giới thứ nhất, bây giờ thăng cấp rồi hả, thiên phú tốt đấy chứ!” Kiều Hãn hơi ngạc nhiên.
Lần đầu tiên ông đến nhà Triệu Lâm, ông đã biết Triệu Lâm đang tu luyện.
Có điều, khi ấy ông và Triệu Lâm còn chưa quen thuộc nên cũng không vạch trần.
Đến hôm nay thế cục thay đổi, Triệu Lâm đã bước vào cảnh giới thứ hai, ông có thể nói chuyện rõ ràng được rồi.
“Con vẫn còn đang trong quá trình tìm hiểu.” Triệu Lâm trả lời.
Triệu Lâm không hề ngoài ý muốn khi Kiều Hãn nói vậy. Anh từng nghe hai vị chú nhà họ Trần nói Kiều Hãn chính là “thanh đao” của nhà họ Kiều, giải quyết rất nhiều chuyện máu me của nhà họ Kiều.
Kiều Hãn vốn định nói thêm gì đó, nhưng thấy xung quanh đều là người ngoài, bèn nói: “Dẫn đường đi, tôi muốn gặp chị tôi. Vài ngày không gặp rồi, tôi nhớ chị tôi quá đi!”
“Cô ấy đang cho mèo ăn ở sau vườn.” Trần Long Tượng nói tiếp. Kiều Hãn gật đầu, hỏi Triệu Lâm: “Con biết đường không?”
Triệu Lâm thấy cậu muốn mình dẫn đường thì lập tức nhận ra được rằng đối phương có chuyện muốn nói với mình. Vậy nên anh đáp lời: “Biết đường.”
“Các anh đi chuẩn bị đồ ăn trước đi! 2.5 người nhà họ Kiều chúng tôi muốn nói chuyện riêng với nhau!” Kiều Hãn cười nói.
Đối với tính cách “nghịch ngợm” của Kiều Hãn, hai người Trân Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đều rất bình tĩnh, dường như đã từng thấy một Kiều Hãn như vậy rồi.
Chờ lúc Triệu Lâm và Kiều Hãn đi vào trang viên, Trần Long Tượng chủ động mời Tề Đại Khí và ông Khánh đã xuống xe: “Hai vị, mời vào bên trong!”
“Không cần, chúng tôi còn có chuyện cần phải làm.”
Ông Khánh từ chối.
Trần Cửu Kỳ hỏi Tề Đại Khí: “Hiện nay sát thủ có khai ra tin tức có giá trị gì không?”
“Tôi không tiện nói cụ thể. Ông có thể đi hỏi long tôn.”
Tê Đại Khí và Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ xem như là người quen.
Nhưng với loại chuyện này, ông ta chỉ có thể trả lời bằng thái độ xử lý công việc.
Thấy vậy, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đều không hỏi nữa.
/229
|