“Người ta muốn đưa tôi về, mắc mớ gì đến cô”?”, Triệu Lâm có hơi gắt ngủ khi mới rời giường, lại đói đến phát hoảng, giận Trần Thi Mạn đến mức cũng không còn khách sáo với cô nữa.
Trần Thi Mạn tức đến mức mặt xanh tái mét: “Anh...”
Lý Sơ Ảnh nghe bọn họ nói chuyện thì mới biết có lẽ là bạn thân của mình làm khó dễ Triệu Lâm.
Vì thế cô vội vàng kéo Triệu Lâm lại: “Được rồi, Triệu Lâm tôi đưa anh về Thi Mạn cậu ngồi ở đây chờ tớ”.
Nhìn Lý Sơ Ảnh chủ động kéo tay Triệu Lâm, Trần Thi Mạn nhất thời trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Sơ Ảnh thân mật với một người khác phái như vậy, lại còn chủ động như vậy!
Đúng là mặt trời mọc ở phía tây.
Nhìn hai người họ chạy xa, Trần Thi Mạn bĩu môi: “Đúng là rất ngang bướng”.
Chuyện của Lữ Nam Nam và Vương Vũ, Trần Thi Mạn cũng đã sớm biết rồi.
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Lý Sơ Ảnh xin lỗi Triệu Lâm ở trên xe.
“Thật xin lỗi Triệu Lâm, Thi Mạn là bạn tốt của tôi, có lẽ cô ấy là đã hiểu lâm mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên mới có thái độ không tốt với anh, hi vọng anh đừng để ý”.
Triệu Lâm lạnh lùng nói: “Tôi không có quan hệ gì với cô †a, cũng không muốn có quan hệ với cô ta, cho nên, sau này lúc tôi điều trị cho Diệu Diệu tôi hy vọng không nhìn thấy cô ta
nữa. Lý Sơ Ảnh cười khổ gật đầu.
Đợi đến khi Lý Sơ Ảnh đưa Triệu Lâm về nhà, sắc trời đã tối đen.
Xe vừa dừng hẳn, Triệu Lâm còn chưa kịp mở cửa xe, ngược lại Lý Sơ Ảnh đã nhanh nhẹn cởi dây an toàn đứng ở trước cổng tiểu khu.
Triệu Lâm xuống xe hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Lý Sơ Ảnh trầm mặc một lát, nói: “Tôi biết... chuyện đó đối với anh mà nói có thể là một vết sẹo, nhưng anh không cần phải tự mình chịu sự ấm ức này, chỉ cần anh mở miệng, tôi và nhà họ Lý chúng tôi chắc chắn sẽ giúp anhl”
Sau khi cô nói xong những lời này thì lập tức lên xe, trực. tiếp lái xe rời đi.
“Có... có ý gì vậy?”, Triệu Lâm căn bản không hiểu được. đối phương rốt cuộc đang nói cái gì.
Đợi đến khi Triệu Lâm vừa đẩy cửa nhà ra. Đập vào mắt nhìn thấy dưới ánh đèn, mẹ anh hai mắt hồng hồng, bà ấy thấy Triệu Lâm đột nhiên trở về, cực kì hoảng hốt cầm tấm thiệp mời màu đỏ ỏ trên bàn kia.
Trên thiệp mời viết: Vương Vũ, Lữ Nam Nam đợi sự xuất hiện của kẻ thất bại tại tầng bốn khách sạn Thanh Ca.
Dòng chữ đó, rất nhỏ.
Nếu như không phải Triệu Lâm có tu luyện Tam Thanh Công, căn bản là sẽ không nhìn thấy.
Kiều Phương hoảng hốt đặt tấm thiệp mời ở dưới bàn, hình như là sợ bị Triệu Lâm nhìn thấy.
Triệu Lâm đứng ở cửa, một tay đẩy cửa, cứng đờ tại chỗ.
Trong nháy mắt.
Anh như đoán được điều gì đó!
Suy nghĩ của anh quay cuồng, thở gấp.
Hai mẹ con cứ như vậy nhìn nhau.
Thị lực của anh rất tốt, nhìn thấy mẹ anh ngồi ở bên cạnh treo tấm lịch có viết những chữ như ngày mai “Cát - Nghi đính hôn...
Triệu Lâm lê bước chân nặng nề vào nhà, yên lặng ngồi đối diện mẹ.
Triệu Lâm hai mắt đỏ bừng, hỏi: “Bọn họ tới đưa?”
“Đưa... đưa cái gì?”, Kiều Phương nặn ra nụ cười cứng nhắc, bà ấy đứng dậy nói: “Con vẫn còn chưa ăn cơm sao? Mẹ đi nấu mì cho con”.
“Vừa nấy con nhìn thấy rồi”. Triệu Lâm nói.
“Thấy cái gì?”. Ánh mắt Kiều Phương xẹt qua vẻ bối rối.
“Là Lữ Nam Nam, hay là Vương Vũ, hoặc là Vương Diệu Thăng, đưa thiệp mời tới ạ?”. Trái tim của Triệu Lâm đang rỉ máu!
Vương Vũ, Lữ Nam Nam, Vương Diệu Thăng đây chắc chắn là đang cố ý làm nhục anh!
“Con nhìn nhầm rồi, Lâm Tử, đừng nghĩ lung tung được không? Mẹ đi nấu mì cho con”. Kiều Phương nước mắt rơi như mưa, cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc, bà ấy vẫn không dám thừa nhận, hai tay nắm chặt tấm thiệp mời đính hôn ở sau lưng kia.
Đây đâu phải là thiệp mời, đây rõ ràng là dao găm đâm vào tim Triệu Lâm.
Con dao găm này trực tiếp hung hăng đâm vào trái tim Kiều Phương, đau đến mức khiến cho bà ấy gần như muốn ngất xỉu!
Triệu Lâm hít sâu, cố gảng lấy lại bình tĩnh.
Nhưng mà, chuyện này, loại chuyện này, làm sao có thể dễ dàng nói không quan tâm là không quan tâm được đây?
Trần Thi Mạn tức đến mức mặt xanh tái mét: “Anh...”
Lý Sơ Ảnh nghe bọn họ nói chuyện thì mới biết có lẽ là bạn thân của mình làm khó dễ Triệu Lâm.
Vì thế cô vội vàng kéo Triệu Lâm lại: “Được rồi, Triệu Lâm tôi đưa anh về Thi Mạn cậu ngồi ở đây chờ tớ”.
Nhìn Lý Sơ Ảnh chủ động kéo tay Triệu Lâm, Trần Thi Mạn nhất thời trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Sơ Ảnh thân mật với một người khác phái như vậy, lại còn chủ động như vậy!
Đúng là mặt trời mọc ở phía tây.
Nhìn hai người họ chạy xa, Trần Thi Mạn bĩu môi: “Đúng là rất ngang bướng”.
Chuyện của Lữ Nam Nam và Vương Vũ, Trần Thi Mạn cũng đã sớm biết rồi.
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Lý Sơ Ảnh xin lỗi Triệu Lâm ở trên xe.
“Thật xin lỗi Triệu Lâm, Thi Mạn là bạn tốt của tôi, có lẽ cô ấy là đã hiểu lâm mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên mới có thái độ không tốt với anh, hi vọng anh đừng để ý”.
Triệu Lâm lạnh lùng nói: “Tôi không có quan hệ gì với cô †a, cũng không muốn có quan hệ với cô ta, cho nên, sau này lúc tôi điều trị cho Diệu Diệu tôi hy vọng không nhìn thấy cô ta
nữa. Lý Sơ Ảnh cười khổ gật đầu.
Đợi đến khi Lý Sơ Ảnh đưa Triệu Lâm về nhà, sắc trời đã tối đen.
Xe vừa dừng hẳn, Triệu Lâm còn chưa kịp mở cửa xe, ngược lại Lý Sơ Ảnh đã nhanh nhẹn cởi dây an toàn đứng ở trước cổng tiểu khu.
Triệu Lâm xuống xe hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Lý Sơ Ảnh trầm mặc một lát, nói: “Tôi biết... chuyện đó đối với anh mà nói có thể là một vết sẹo, nhưng anh không cần phải tự mình chịu sự ấm ức này, chỉ cần anh mở miệng, tôi và nhà họ Lý chúng tôi chắc chắn sẽ giúp anhl”
Sau khi cô nói xong những lời này thì lập tức lên xe, trực. tiếp lái xe rời đi.
“Có... có ý gì vậy?”, Triệu Lâm căn bản không hiểu được. đối phương rốt cuộc đang nói cái gì.
Đợi đến khi Triệu Lâm vừa đẩy cửa nhà ra. Đập vào mắt nhìn thấy dưới ánh đèn, mẹ anh hai mắt hồng hồng, bà ấy thấy Triệu Lâm đột nhiên trở về, cực kì hoảng hốt cầm tấm thiệp mời màu đỏ ỏ trên bàn kia.
Trên thiệp mời viết: Vương Vũ, Lữ Nam Nam đợi sự xuất hiện của kẻ thất bại tại tầng bốn khách sạn Thanh Ca.
Dòng chữ đó, rất nhỏ.
Nếu như không phải Triệu Lâm có tu luyện Tam Thanh Công, căn bản là sẽ không nhìn thấy.
Kiều Phương hoảng hốt đặt tấm thiệp mời ở dưới bàn, hình như là sợ bị Triệu Lâm nhìn thấy.
Triệu Lâm đứng ở cửa, một tay đẩy cửa, cứng đờ tại chỗ.
Trong nháy mắt.
Anh như đoán được điều gì đó!
Suy nghĩ của anh quay cuồng, thở gấp.
Hai mẹ con cứ như vậy nhìn nhau.
Thị lực của anh rất tốt, nhìn thấy mẹ anh ngồi ở bên cạnh treo tấm lịch có viết những chữ như ngày mai “Cát - Nghi đính hôn...
Triệu Lâm lê bước chân nặng nề vào nhà, yên lặng ngồi đối diện mẹ.
Triệu Lâm hai mắt đỏ bừng, hỏi: “Bọn họ tới đưa?”
“Đưa... đưa cái gì?”, Kiều Phương nặn ra nụ cười cứng nhắc, bà ấy đứng dậy nói: “Con vẫn còn chưa ăn cơm sao? Mẹ đi nấu mì cho con”.
“Vừa nấy con nhìn thấy rồi”. Triệu Lâm nói.
“Thấy cái gì?”. Ánh mắt Kiều Phương xẹt qua vẻ bối rối.
“Là Lữ Nam Nam, hay là Vương Vũ, hoặc là Vương Diệu Thăng, đưa thiệp mời tới ạ?”. Trái tim của Triệu Lâm đang rỉ máu!
Vương Vũ, Lữ Nam Nam, Vương Diệu Thăng đây chắc chắn là đang cố ý làm nhục anh!
“Con nhìn nhầm rồi, Lâm Tử, đừng nghĩ lung tung được không? Mẹ đi nấu mì cho con”. Kiều Phương nước mắt rơi như mưa, cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc, bà ấy vẫn không dám thừa nhận, hai tay nắm chặt tấm thiệp mời đính hôn ở sau lưng kia.
Đây đâu phải là thiệp mời, đây rõ ràng là dao găm đâm vào tim Triệu Lâm.
Con dao găm này trực tiếp hung hăng đâm vào trái tim Kiều Phương, đau đến mức khiến cho bà ấy gần như muốn ngất xỉu!
Triệu Lâm hít sâu, cố gảng lấy lại bình tĩnh.
Nhưng mà, chuyện này, loại chuyện này, làm sao có thể dễ dàng nói không quan tâm là không quan tâm được đây?
/229
|