Hôm nay là lễ đính hôn của con trai ông ta.
Chính xác mà nói, là ngày cực kỳ quan trọng đối với nhà họ Vương.
Khoảnh khắc quan trọng như thế lại bị Triệu Lâm phá hỏng.
Nếu không đưa Triệu Lâm vào tù.
Nhà họ Vương bọn họ sau này sao còn có chỗ đứng ở bệnh viện nữa?
Triệu Lâm này... tuyệt đối không thể tha cho cậu ta được!
Bởi vì cái gọi là tân quan nhậm chức ba mồi lửa, Vương Diệu Thăng cực kì hiểu đạo lý này, nếu như có thể liên lạc được với chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca.
Vậy thì đối phương chắc chắn sẽ vui vẻ xử lý một “chuyện nhỏ” như vậy.
“Chuyện này thì tôi dĩ nhiên sẽ rất vui lòng giúp ông”. Lý Thanh Nham nở nụ cười, lại nói: “Thật ra hôm nay chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca cũng ở đây!
Nếu không ngại, tôi sẽ giới thiệu cho ông!”, Lý Thanh Nham thân thiết nói với Vương Diệu Thăng.
Ầm!
Khách khứa xung quanh kinh hãi.
Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca cũng ở đây?
Đây chính là giao dịch mấy tỉ đó, nhân vật quan trọng như thế cũng tới tham dự hôn lễ của Vương Diệu Thăng?
Vương Diệu Thăng nghe thấy những lời này, cảm xúc dâng trào, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên!
Bởi vì cái gọi là, xe đến trước núi tất có đường, có được hoàn toàn không tốn chút sức nào.
“Đồ chó, mày xong rồi!”
Vương Diệu Thăng gần như rít gào lên chửi Triệu Lâm đang đứng cách đó không xa.
“Tên này...... xem như xong đời rồi”. Tê Nguyên tặc lưỡi.
Phá hoại khách sạn Thanh Ca, chỉ sợ sẽ phải bồi thường con số trên trời.
Về phần đả thương Vương Vũ và Vương Diệu Thăng, vậy thì phải cân nhắc hình phạt dân sự!
Điều quan trọng nhất chính là ở bộ phận giám định thương tật, Vương Diệu Thăng làm chủ nhiệm một phòng ban thì vẫn có thể can thiệp làm giả.
Nhưng chỉ cần một chút thao tác nhỏ như vậy.
Cũng đủ để cho Triệu Lâm không thể nào ngóc đầu lên được!
“Đáng đời....”, Trân Thi Mạn không nhịn được phụ họa một câu.
Mặc dù cô ta cảm thấy toàn bộ chuyện này có hơi kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì lại không biết nói làm sao.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, thế cục đã rõ ràng. Triệu Lâm, chắc chăn xong đời rồi!
Giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời, anh ta sẽ phải trải qua ở trong tù.
Mẹ anh mỗi ngày cũng sẽ lấy nước mắt rửa mặt.
Trần Thi Mạn vừa nghĩ đến đây, không chỉ không đồng tình, ngược lại cảm thấy trong lòng có chút thoải mái.
May mắn lúc trước cô ấy từ hôn từ sớm. Nếu không, lỡ người đàn ông này phát hiện hôn thư trước rồi mang đến cho nhà họ Trần, cô sẽ gặp bao nhiêu rắc rối nữa đây?
Không may cho cô là ông nội, cha, chú vẫn luôn tìm kiếm tung tích của anh.
Đợi đến khi bọn họ biết Triệu Lâm đang ngồi tù.
Vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy may mắn vì cô ấy đã đưa ra quyết định trước, nhỉ?
Trần Thi Mạn vừa nghĩ đến đây, khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
“Cô cũng cảm thấy, tên nghèo hèn này thật đáng thương à?”, Tê Nguyên nhìn Trần Thi Mạn cười, thuận miệng hỏi.
“Cũng không phải vậy”. Trần Thi Mạn nghe nói như thế, nhíu mày.
Thật ra cô ấy không hề thích Tê Nguyên luôn cho răng mình là công tử cao quý đẳng cấp nhất!
Vốn dĩ Triệu Lâm đang nổi nóng nên trong mắt chỉ có Vương Diệu Thăng và Vương Vũ nhưng khi nghe thấy những lời mà Lý Thanh Nham nói, anh đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Anh biết điều mà Lý Thanh Nham rốt cuộc muốn nói là gì
Nhưng...
Đây không phải điều anh muốn!
Hôm nay anh chỉ tới đây để đòi nhà họ Vương và Lữ Nam Nam trả nợ mà thôi.
Anh không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của những điều chưa biết và đứng dưới ánh mắt săm soi của mọi người.
Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường với mẹ mình.
Lý Thanh Nham thấy vẻ mặt của Triệu Lâm có sự thay đổi thì ông ấy cũng hiểu đây là ý gì.
Nhưng với tư cách là người từng trải, trong lòng ông ấy cực kì hiểu.
Từ lúc Triệu Lâm quyết định trả thù nhà họ Vương. Đứa bé này sẽ không quay về bờ được nữa!
Đúng như một câu danh ngôn của nhà Phật: Bất thoái chuyển, là chỉ sau khi bạn tu hành đến một cảnh giới nào đó, Vĩnh viễn không thể quay trở lại giai đoạn ban đầu nữa.
Giống như yêu một người nào đó, sau khi trải qua một sự kiện nào đó, cũng không cách nào trở lại trạng thái ban đầu nữa.
Hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh, Lý Thanh Nham sửa sang lại tây trang của mình một chút, dưới sự chú ý của tất cả mọi người trầm giọng nói: “Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca là..
Chính xác mà nói, là ngày cực kỳ quan trọng đối với nhà họ Vương.
Khoảnh khắc quan trọng như thế lại bị Triệu Lâm phá hỏng.
Nếu không đưa Triệu Lâm vào tù.
Nhà họ Vương bọn họ sau này sao còn có chỗ đứng ở bệnh viện nữa?
Triệu Lâm này... tuyệt đối không thể tha cho cậu ta được!
Bởi vì cái gọi là tân quan nhậm chức ba mồi lửa, Vương Diệu Thăng cực kì hiểu đạo lý này, nếu như có thể liên lạc được với chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca.
Vậy thì đối phương chắc chắn sẽ vui vẻ xử lý một “chuyện nhỏ” như vậy.
“Chuyện này thì tôi dĩ nhiên sẽ rất vui lòng giúp ông”. Lý Thanh Nham nở nụ cười, lại nói: “Thật ra hôm nay chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca cũng ở đây!
Nếu không ngại, tôi sẽ giới thiệu cho ông!”, Lý Thanh Nham thân thiết nói với Vương Diệu Thăng.
Ầm!
Khách khứa xung quanh kinh hãi.
Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca cũng ở đây?
Đây chính là giao dịch mấy tỉ đó, nhân vật quan trọng như thế cũng tới tham dự hôn lễ của Vương Diệu Thăng?
Vương Diệu Thăng nghe thấy những lời này, cảm xúc dâng trào, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên!
Bởi vì cái gọi là, xe đến trước núi tất có đường, có được hoàn toàn không tốn chút sức nào.
“Đồ chó, mày xong rồi!”
Vương Diệu Thăng gần như rít gào lên chửi Triệu Lâm đang đứng cách đó không xa.
“Tên này...... xem như xong đời rồi”. Tê Nguyên tặc lưỡi.
Phá hoại khách sạn Thanh Ca, chỉ sợ sẽ phải bồi thường con số trên trời.
Về phần đả thương Vương Vũ và Vương Diệu Thăng, vậy thì phải cân nhắc hình phạt dân sự!
Điều quan trọng nhất chính là ở bộ phận giám định thương tật, Vương Diệu Thăng làm chủ nhiệm một phòng ban thì vẫn có thể can thiệp làm giả.
Nhưng chỉ cần một chút thao tác nhỏ như vậy.
Cũng đủ để cho Triệu Lâm không thể nào ngóc đầu lên được!
“Đáng đời....”, Trân Thi Mạn không nhịn được phụ họa một câu.
Mặc dù cô ta cảm thấy toàn bộ chuyện này có hơi kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì lại không biết nói làm sao.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, thế cục đã rõ ràng. Triệu Lâm, chắc chăn xong đời rồi!
Giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời, anh ta sẽ phải trải qua ở trong tù.
Mẹ anh mỗi ngày cũng sẽ lấy nước mắt rửa mặt.
Trần Thi Mạn vừa nghĩ đến đây, không chỉ không đồng tình, ngược lại cảm thấy trong lòng có chút thoải mái.
May mắn lúc trước cô ấy từ hôn từ sớm. Nếu không, lỡ người đàn ông này phát hiện hôn thư trước rồi mang đến cho nhà họ Trần, cô sẽ gặp bao nhiêu rắc rối nữa đây?
Không may cho cô là ông nội, cha, chú vẫn luôn tìm kiếm tung tích của anh.
Đợi đến khi bọn họ biết Triệu Lâm đang ngồi tù.
Vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy may mắn vì cô ấy đã đưa ra quyết định trước, nhỉ?
Trần Thi Mạn vừa nghĩ đến đây, khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
“Cô cũng cảm thấy, tên nghèo hèn này thật đáng thương à?”, Tê Nguyên nhìn Trần Thi Mạn cười, thuận miệng hỏi.
“Cũng không phải vậy”. Trần Thi Mạn nghe nói như thế, nhíu mày.
Thật ra cô ấy không hề thích Tê Nguyên luôn cho răng mình là công tử cao quý đẳng cấp nhất!
Vốn dĩ Triệu Lâm đang nổi nóng nên trong mắt chỉ có Vương Diệu Thăng và Vương Vũ nhưng khi nghe thấy những lời mà Lý Thanh Nham nói, anh đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Anh biết điều mà Lý Thanh Nham rốt cuộc muốn nói là gì
Nhưng...
Đây không phải điều anh muốn!
Hôm nay anh chỉ tới đây để đòi nhà họ Vương và Lữ Nam Nam trả nợ mà thôi.
Anh không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của những điều chưa biết và đứng dưới ánh mắt săm soi của mọi người.
Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường với mẹ mình.
Lý Thanh Nham thấy vẻ mặt của Triệu Lâm có sự thay đổi thì ông ấy cũng hiểu đây là ý gì.
Nhưng với tư cách là người từng trải, trong lòng ông ấy cực kì hiểu.
Từ lúc Triệu Lâm quyết định trả thù nhà họ Vương. Đứa bé này sẽ không quay về bờ được nữa!
Đúng như một câu danh ngôn của nhà Phật: Bất thoái chuyển, là chỉ sau khi bạn tu hành đến một cảnh giới nào đó, Vĩnh viễn không thể quay trở lại giai đoạn ban đầu nữa.
Giống như yêu một người nào đó, sau khi trải qua một sự kiện nào đó, cũng không cách nào trở lại trạng thái ban đầu nữa.
Hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh, Lý Thanh Nham sửa sang lại tây trang của mình một chút, dưới sự chú ý của tất cả mọi người trầm giọng nói: “Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca là..
/229
|