Chính giữa và bốn phía sảnh tiệc đang treo những tấm ảnh chụp chung ngọt ngào của Vương Vũ và Lữ Nam Nam bị
nhân viên phục vụ gỡ xuống một cách tàn nhãn.
Mấy tấm ảnh đẹp đế có kích thước vài mét, trong nháy mắt bị xé nát.
Thảm đỏ bị cuốn lên, microphone của người dẫn chương trình của buổi hôn lễ bị lấy đi, nguồn điện trên loa và dây cắm bị rút ra từng cái một.
Đây chính là kế hoạch của Triệu Lâm!
Đơn giản, thô bạo!
Mày dùng lễ đính hôn để sỉ nhục tôi và mẹ tôi?
Mày làm cho tao không ngẩng đầu lên được, muốn khiến cho tao sống trong sự dày vò suốt ngày suốt đêm?
Vậy thì tao sẽ ăn miếng trả miếng, trả lại mày gấp mười lần!
"Dừng tay, đây là không gian tổ chức buổi lễ đính hôn của tôi, các người không thể như vậy được, mau dừng tay lại!", Tâm trạng của Lữ Nam Nam hoàn toàn suy sụp.
Đây không phải là không gian đính hôn trong mơ sao?
Hôm nay không phải là ngày tỏa sáng nhất trong cuộc đời của mình sao?
Sao lại biến thành như vậy?
Điều càng khiến Lữ Nam Nam khó có thể tiếp nhận hơn chính là.
Triệu Lâm, sao lại trở thành chủ nhân của khách sạn Thanh Ca?
Cái cảm giác sỉ nhục này, cái cảm giác hối hận này, cái cảm giác khiếp sợ này... đủ loại cảm xúc đồn lại cùng một chỗ, khiến cho Lữ Nam Nam gần như suy sụp.
Giờ phút này cô ta mới hiểu tại sao trước khi hôn lễ bắt đầu, Triệu Lâm chủ động ngăn cản rồi nói ra lời cảnh cáo bọn họ.
Cảnh tượng kia giống như một cơn ác mộng không ngừng chiếu đi chiếu lại trước mặt cô tal
Hơn nữa còn là anhl
Cả người Vương Diệu Thăng như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, ông ta đã hiểu ra tại sao lúc mời Lý Thanh Nham tới đây, Lý Thanh Nham lại có biểu cảm hứng thú như xem kịch kia, tại sao bình thường mối quan hệ với Nhâm Bình Thắng cũng tốt lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn ông ta.
Cục diện này, đã sớm được sắp xếp ổn thoải!
Ông ta chỉ là quân cờ sắp bị triệt hạ trong ván cờ, thế mà vẫn luôn đắc chí.
"Cha... làm sao bây giờ? làm sao bây giờ?", Vương Vũ mơ hồ không rõ, mắt lộ vẻ hoang mang.
Mấy ngày hôm trước Triệu Lâm còn ở trong bệnh viện tùy ý bị bọn họ nắm thóp, thậm chí bị hắn ta đánh bị thương phần đầu, vu cáo chép bài thì anh cũng chỉ có thể bị động chịu ăn đánh.
Sao hôm nay thế giới lại có sự thay đổi lớn đến vậy? Nếu họ tiếp tục chống đối với Triệu Lâm? Điều đó có gì khác với tự tìm đường chết?
Vương Thánh Thủ nhẹ nhàng võ tay, giống như khen ngợi khi xem được một vở kịch hay.
"Nhà họ Lý ơi nhà họ Lý, họ vẫn luôn mưu mô như vậy, chỉ cần chắc chắn thì sẽ không chút do dự mà nhúng tay vào, đây thật sự phong cách làm việc trước sau như một của Lý Thanh Nham!", Vương Thánh Thủ cảm khái trước thủ đoạn của Lý Thanh Nham.
Tài sản chất lượng cao trị giá hàng tỷ, nói tặng là tặng, điều này là vì sao đây?
Đơn giản là nhìn trúng vào tiềm lực thật sự của Triệu Lâm, lựa chọn thời cơ thích hợp nhất, cách thức báo đáp cao nhất để đầu tư!
Sắc mặt của hai người viện trưởng Cổ, phó viện trưởng Trình đều trắng bệch, trong ánh mắt của hai người này vẫn đầy sự khiếp sợ.
Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca lại là thực tập sinh nho nhỏ của bệnh viện?
Nhưng hai người bọn họ dù sao cũng đã ra ngoài xã hội được một thời gian, hai người nhớ tới lời cảnh cáo và câu hỏi
của Vương Thánh Thủ lúc trước.
nhân viên phục vụ gỡ xuống một cách tàn nhãn.
Mấy tấm ảnh đẹp đế có kích thước vài mét, trong nháy mắt bị xé nát.
Thảm đỏ bị cuốn lên, microphone của người dẫn chương trình của buổi hôn lễ bị lấy đi, nguồn điện trên loa và dây cắm bị rút ra từng cái một.
Đây chính là kế hoạch của Triệu Lâm!
Đơn giản, thô bạo!
Mày dùng lễ đính hôn để sỉ nhục tôi và mẹ tôi?
Mày làm cho tao không ngẩng đầu lên được, muốn khiến cho tao sống trong sự dày vò suốt ngày suốt đêm?
Vậy thì tao sẽ ăn miếng trả miếng, trả lại mày gấp mười lần!
"Dừng tay, đây là không gian tổ chức buổi lễ đính hôn của tôi, các người không thể như vậy được, mau dừng tay lại!", Tâm trạng của Lữ Nam Nam hoàn toàn suy sụp.
Đây không phải là không gian đính hôn trong mơ sao?
Hôm nay không phải là ngày tỏa sáng nhất trong cuộc đời của mình sao?
Sao lại biến thành như vậy?
Điều càng khiến Lữ Nam Nam khó có thể tiếp nhận hơn chính là.
Triệu Lâm, sao lại trở thành chủ nhân của khách sạn Thanh Ca?
Cái cảm giác sỉ nhục này, cái cảm giác hối hận này, cái cảm giác khiếp sợ này... đủ loại cảm xúc đồn lại cùng một chỗ, khiến cho Lữ Nam Nam gần như suy sụp.
Giờ phút này cô ta mới hiểu tại sao trước khi hôn lễ bắt đầu, Triệu Lâm chủ động ngăn cản rồi nói ra lời cảnh cáo bọn họ.
Cảnh tượng kia giống như một cơn ác mộng không ngừng chiếu đi chiếu lại trước mặt cô tal
Hơn nữa còn là anhl
Cả người Vương Diệu Thăng như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, ông ta đã hiểu ra tại sao lúc mời Lý Thanh Nham tới đây, Lý Thanh Nham lại có biểu cảm hứng thú như xem kịch kia, tại sao bình thường mối quan hệ với Nhâm Bình Thắng cũng tốt lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn ông ta.
Cục diện này, đã sớm được sắp xếp ổn thoải!
Ông ta chỉ là quân cờ sắp bị triệt hạ trong ván cờ, thế mà vẫn luôn đắc chí.
"Cha... làm sao bây giờ? làm sao bây giờ?", Vương Vũ mơ hồ không rõ, mắt lộ vẻ hoang mang.
Mấy ngày hôm trước Triệu Lâm còn ở trong bệnh viện tùy ý bị bọn họ nắm thóp, thậm chí bị hắn ta đánh bị thương phần đầu, vu cáo chép bài thì anh cũng chỉ có thể bị động chịu ăn đánh.
Sao hôm nay thế giới lại có sự thay đổi lớn đến vậy? Nếu họ tiếp tục chống đối với Triệu Lâm? Điều đó có gì khác với tự tìm đường chết?
Vương Thánh Thủ nhẹ nhàng võ tay, giống như khen ngợi khi xem được một vở kịch hay.
"Nhà họ Lý ơi nhà họ Lý, họ vẫn luôn mưu mô như vậy, chỉ cần chắc chắn thì sẽ không chút do dự mà nhúng tay vào, đây thật sự phong cách làm việc trước sau như một của Lý Thanh Nham!", Vương Thánh Thủ cảm khái trước thủ đoạn của Lý Thanh Nham.
Tài sản chất lượng cao trị giá hàng tỷ, nói tặng là tặng, điều này là vì sao đây?
Đơn giản là nhìn trúng vào tiềm lực thật sự của Triệu Lâm, lựa chọn thời cơ thích hợp nhất, cách thức báo đáp cao nhất để đầu tư!
Sắc mặt của hai người viện trưởng Cổ, phó viện trưởng Trình đều trắng bệch, trong ánh mắt của hai người này vẫn đầy sự khiếp sợ.
Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca lại là thực tập sinh nho nhỏ của bệnh viện?
Nhưng hai người bọn họ dù sao cũng đã ra ngoài xã hội được một thời gian, hai người nhớ tới lời cảnh cáo và câu hỏi
của Vương Thánh Thủ lúc trước.
/229
|