Triệu Lâm đi thẳng một đường, anh không biết đi đâu chỉ biết đi như thế.
Bây giờ anh hơi rối.
Ban đầu, cuộc sống của anh rất rõ ràng. Trước kia, anh định mua căn nhà nhỏ để kết hôn với Lữ Nam Nam, rồi đợi bản thân làm phó chủ nhiệm ở bệnh viện, đến ba mươi tuổi sẽ đổi một căn phòng tốt hơn xíu.
Lúc đó chắc, cả hai đã sinh con rồi.
Anh phải dắt mẹ đến kiểm tra sức khỏe định kỳ để bà ấy hưởng phúc, nghỉ ngơi thật tốt quãng đời sau này.
Còn anh? Nếu tan làm thấy mệt, anh sẽ nhờ vợ nấu cho mình bát mì rồi cùng trò chuyện với cô ấy vài câu. Dù hai người có ở trong
khu tập thể nhỏ, hay là đi dạo bên ngoài vẫn rất thoải mái.
Có người theo đuổi khát vọng thành công với sự khó khăn mạo hiểm.
Có người lại theo đuổi cuộc sống bình yên, ấm áp và an nhàn.
Tiêu chuẩn hạnh phúc của mọi người khác nhau, nên không có phân biệt tốt xấu.
Nhưng từ hôm nay về sau, mọi thứ đã thay đổi.
Cuộc sống của anh đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Triệu Lâm nghĩ bằng chân cũng biết tiếp theo là bệnh viện, nhà họ Lý, bạn bè, đồng nghiệp... vô số chuyện sẽ bất ngờ đánh úp anh.
Anh chưa chuẩn bị bất cứ cái gì cả.
Cuối cùng chuyện gì xảy ra đây?
Triệu Lâm ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh khách sạn, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ngẩn người thất thần..
Lý Sơ Ảnh yên lặng đứng bên cạnh anh, cứ thế âm thầm bên cạnh anh.
Triệu Lâm nhìn thế giới ồn ào và sôi động bên ngoài qua cửa kính pha lên, mấy con xe có giá mấy tỷ tệ đang chạy băng băng qua đường, trên lối đi bộ có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp như đùi ngọc thẳng thóc, tóc đen nhẹ bay đầy quyến rũ, cũng có ngọn núi xanh đứng sừng sững không ngã ở xa xa.
Nhưng anh không phải đang nhìn chúng.
Anh chỉ đang nhìn một ông cụ gầy yếu, cao tuổi, dáng vẻ lam lũ đang cố hết sức đạp một chiếc xe ba bánh cũ kỹ.
Trên xe chất đầy chai, thùng giấy và vật bỏ lặt vặt.
Ánh mắt của anh di chuyển theo bóng của ông cụ, cho đến khi ông ấy quẹo vào một con hẻm rồi biến mất.
Trong lòng Triệu Lâm đã có đáp án.
Dù con đường phía trước tối đến thế nào, sương mù dày ra sao, bụi gai đau đớn bao nhiêu.
Anh cũng sẽ không ngã xuống!
Nếu anh ngã xuống, thì mẹ già phải làm sao?
Bà đã mất chồng mình, khổ sở nhiều năm thế mới nuôi được anh thành người.
Nếu anh gánh không được trọng trách này. Mẹ anh sẽ khó chịu đến mức nào? Ục ục...
Bụng của Triệu Lâm vang lên, kéo suy nghĩ của anh về thức tại.
Lúc này, anh mới phát hiện Lý Sơ Ảnh đứng bên cạnh mình.
“Cô đói à?”, Triệu Lâm hỏi.
“Có chút đói, dù sao đã bận rộn lâu vậy rồi anh mời tôi ăn cơm đi chứ?”, Lý Sơ ảnh hỏi.
Bây giờ anh hơi rối.
Ban đầu, cuộc sống của anh rất rõ ràng. Trước kia, anh định mua căn nhà nhỏ để kết hôn với Lữ Nam Nam, rồi đợi bản thân làm phó chủ nhiệm ở bệnh viện, đến ba mươi tuổi sẽ đổi một căn phòng tốt hơn xíu.
Lúc đó chắc, cả hai đã sinh con rồi.
Anh phải dắt mẹ đến kiểm tra sức khỏe định kỳ để bà ấy hưởng phúc, nghỉ ngơi thật tốt quãng đời sau này.
Còn anh? Nếu tan làm thấy mệt, anh sẽ nhờ vợ nấu cho mình bát mì rồi cùng trò chuyện với cô ấy vài câu. Dù hai người có ở trong
khu tập thể nhỏ, hay là đi dạo bên ngoài vẫn rất thoải mái.
Có người theo đuổi khát vọng thành công với sự khó khăn mạo hiểm.
Có người lại theo đuổi cuộc sống bình yên, ấm áp và an nhàn.
Tiêu chuẩn hạnh phúc của mọi người khác nhau, nên không có phân biệt tốt xấu.
Nhưng từ hôm nay về sau, mọi thứ đã thay đổi.
Cuộc sống của anh đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Triệu Lâm nghĩ bằng chân cũng biết tiếp theo là bệnh viện, nhà họ Lý, bạn bè, đồng nghiệp... vô số chuyện sẽ bất ngờ đánh úp anh.
Anh chưa chuẩn bị bất cứ cái gì cả.
Cuối cùng chuyện gì xảy ra đây?
Triệu Lâm ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh khách sạn, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ngẩn người thất thần..
Lý Sơ Ảnh yên lặng đứng bên cạnh anh, cứ thế âm thầm bên cạnh anh.
Triệu Lâm nhìn thế giới ồn ào và sôi động bên ngoài qua cửa kính pha lên, mấy con xe có giá mấy tỷ tệ đang chạy băng băng qua đường, trên lối đi bộ có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp như đùi ngọc thẳng thóc, tóc đen nhẹ bay đầy quyến rũ, cũng có ngọn núi xanh đứng sừng sững không ngã ở xa xa.
Nhưng anh không phải đang nhìn chúng.
Anh chỉ đang nhìn một ông cụ gầy yếu, cao tuổi, dáng vẻ lam lũ đang cố hết sức đạp một chiếc xe ba bánh cũ kỹ.
Trên xe chất đầy chai, thùng giấy và vật bỏ lặt vặt.
Ánh mắt của anh di chuyển theo bóng của ông cụ, cho đến khi ông ấy quẹo vào một con hẻm rồi biến mất.
Trong lòng Triệu Lâm đã có đáp án.
Dù con đường phía trước tối đến thế nào, sương mù dày ra sao, bụi gai đau đớn bao nhiêu.
Anh cũng sẽ không ngã xuống!
Nếu anh ngã xuống, thì mẹ già phải làm sao?
Bà đã mất chồng mình, khổ sở nhiều năm thế mới nuôi được anh thành người.
Nếu anh gánh không được trọng trách này. Mẹ anh sẽ khó chịu đến mức nào? Ục ục...
Bụng của Triệu Lâm vang lên, kéo suy nghĩ của anh về thức tại.
Lúc này, anh mới phát hiện Lý Sơ Ảnh đứng bên cạnh mình.
“Cô đói à?”, Triệu Lâm hỏi.
“Có chút đói, dù sao đã bận rộn lâu vậy rồi anh mời tôi ăn cơm đi chứ?”, Lý Sơ ảnh hỏi.
/229
|