Thiên Lang quốc
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một vầng bán nguyệt tươi đẹp chợt xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo của Khuynh Đình. Thấy đại ca bỗng dưng mỉm cười, Khuynh Kỳ liền cất tiếng hỏi, "Ca ca, có chuyện gì vậy?"
Khuynh Đình quay lại nhìn Khuynh Kỳ rồi nhẹ nhàng nói, "Khuynh Kỳ, đệ dẫn Thế Thành ra ngoài một chút được không? Đệ yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu"
Khuynh Kỳ nhíu mày, "Huynh chắc chứ?"
"Ta chắc"
Nhận thấy sự kiên quyết của Khuynh Đình không thể thay đổi, Khuynh Kỳ không nói gì nữa, đi thẳng về phía Thế Thành rồi hai người bọn họ cùng rời khỏi phòng. Trước khi rời đi, Khuynh Kỳ không quên quay lại nhìn ca ca mình, khiến cho Khuynh Đình chỉ có thể mỉm cười lắc đầu
Hai người Thế Thành rời đi chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng của họ lại được mở tung. Khuynh Đình nhìn người đang đứng im bên ngoài, không có ý định vào bên trong, cất tiếng, "Tử Y, thế nào rồi? Chẳng nhẽ đến giờ ngươi mới thấy … xấu hổ ư?"
Tử Y lấy tay lau nốt những vệt nước mắt còn đọng lại trên mắt mình, quay người về phía Khuynh Đình rồi nói, "Khuynh Đình!!! Ngươi lại nghe trộm ta và Phụng Nhan, có phải không??? Còn nữa, Khuynh Kỳ và Thế Thành đâu rồi? Tại sao giờ chỉ còn có hai chúng ta???"
"Xin được đính chính, ta không hề nghe trộm cuộc nói chuyện mùi mẫn của ngươi và Phụng Nhan. Điều ta nghe được chỉ là tiếng xì xào, bàn tán của đám thái giám, cung nữ về hình ảnh một vị cô nương bế trên tay một mỹ nam tử mà thôi. Còn về việc tại sao chỉ có mình ta và ngươi, không có Thế Thành và Khuynh Kỳ? Nếu ngươi muốn, ta có thể ngay lập tức gọi bọn họ về. Chỉ có điều, ngươi thật sự muốn kể chuyện này cho họ luôn ư?"
Tử Y chỉ tay về phía Khuynh Đình, "Ngươi… được, coi như ta chịu thua ngươi, Khuynh Đình. Đúng, hôm nay ta đã thổ lộ tình cảm của ta với Phụng Nhan. Hơn nữa, ta tin chắc rằng, Phụng Nhan cũng có cảm tình với ta và không lâu sau, ta sẽ có được đáp án mà bấy lâu ta mong mỏi. Khuynh Đình, ngươi còn muốn nghe gì nữa để ta nói nốt"
Quay lưng về phía Tử Y, giọng Khuynh Đình nhàn nhạt xuất khẩu, "Tử Y, hình như ngươi hiểu lầm gì đó thì phải? Ta tò mò về ngươi và Phụng Nhan bởi ta thực sự muốn hai ngươi thành một đôi, trăm năm bên nhau, mãi không xa rời!"
"Tại sao?"
"Tại vì chúng ta là bằng hữu, điều đó còn chưa đủ hay sao?"
Chầm chậm đi về phía giường, Tử Y duỗi người, nằm ngay ngắn chính giữ, ngẩng cổ lên nói với Khuynh Đình, "Đó cũng chỉ là một phần lý do thôi, không phải ư? Lần trước, ngươi biết được mối quan hệ giữa Hoàng Quân và Mộc Nhã, ngươi không lên tiếng. Bây giờ, ngươi lại muốn ta và Phụng Nhan có thể thành đôi. Mọi chuyện đâu thể đơn giản như vậy. Đán Tử Y ta tuy lười nhưng đầu óc nào phải để trang trí"
Khuynh Đình nhẹ vỗ tay cười, "Tử Y, ngươi nói không sai. Ta quả thực làm những chuyện đó bởi 1 lý do riêng"
"Đó là gì?"
"Hiện tại ta chưa thể nói cho ngươi biết được. Nhưng Tử Y, ta hy vọng ngươi hiểu một điều. Trên thế gian này, ai cũng muốn ở bên cạnh người mình yêu, dù cho mối quan hệ của họ có thể không được người đời ủng hộ"
Tử Y đưa mắt nhìn thẳng về phía tấm lưng thon dài của Khuynh Đình, suy nghĩ chạy loạn trong đầu. Cuối cùng, sau hồi lâu suy nghĩ, Tử Y chỉ nói, "Khuynh Đình. Tuy ta không biết người ngươi yêu là ai nhưng ta sẽ hết sức ủng hộ ngươi. Nói cho cùng, ta còn nợ ngươi một ân huệ mà, không phải sao?"
Hai từ "ủng hộ" lọt vào tai Khuynh Đình khiến cho thân thể chàng khẽ run run. Cố kìm nén cảm xúc dồn dập trong trái tim mình, Khuynh Đình nói, "Tử Y, ta nghĩ, sớm thôi, Phụng Nhan cũng sẽ vượt qua được cái bóng đen ám ảnh mình bao lâu nay. Hiện tại, việc duy nhất ngươi có thể làm, là chờ. Chỉ là chờ mà thôi"
Tử Y đưa tay lên che miệng ngáp dài, "Ta biết rồi", xong nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ say. Chập chờn trong cơn mơ, một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong tâm trí khiến cho nụ cười khẽ hiện hữu trên khuôn mặt Tử Y. Điệu đà, ngươi đừng có khiến cho ta thất vọng đấy nhé. Tuyệt đối đừng!
Nhận thấy Tử Y đã say ngủ, Khuynh Đình chỉ mỉm cười rồi lại nhìn xa xăm ra khung trời ngoài cửa sổ. Liệu, khi chúng ta nói cho mọi người biết mối quan hệ của mình, mọi người có thể chấp nhận điều đó hay không? Liệu, một kết thúc có hậu có phải là thứ đợi chờ chúng ta trong tương lai không ai biết chắc? Ta hy vọng, thật sự hy vọng, đáp án cho những câu hỏi đó sẽ là những gì ta mong mỏi!
---------------------------------------
Nguyệt Dạ quốc
Nghe xong những lời của Lãnh Tình, Lưu Ly không kiềm chế được cơn giận của mình, đập mạnh tay xuống ghế và nói lớn, "Lũ thích khách lớn mật. Dám cả gan hành thích đương kim hoàng thượng, đương kim thái tử, đương kim công chúa của Nguyệt Dạ ta. Lấy tư cách là hoàng hậu một nước, ta thề phải điều tra chuyện này đến chơi đến chốn, trừng phạt thật nặng để răn đe những kẻ nuôi dưỡng những ý nghĩ như vậy trong đầu. May sao có huynh muội Đoạn gia, nếu không, ta chỉ sợ, đời này kiếp này không thể gặp lại mọi người nữa rồi"
Cảm nhận được sự tức giận của mẫu hậu, Lãnh Nhu ôn nhu nói, "Mẫu hậu đừng quá kích động không lại ảnh hưởng đến phụng thể. Không phải nhi thần, hoàng muội và phụ hoàng đều không có chuyện gì sao? Còn về chuyện điều tra, nhi thần nghĩ …"
Lưu Ly đưa tay về phía Lãnh Nhu ý bảo dừng lời rồi cất tiếng, "Lãnh Nhu, ta biết con bẩm sinh hiền lành, vị tha, chuyện gì bỏ qua được, con đều không chấp nhất. Nhưng, lần này, mẫu hậu ta quyết phải đòi lại công đạo cho con! Trước nay, động đến ai cũng được nhưng nhất quyết không được động đến hài nhi của ta! Lãnh Nhu, con hãy chờ mà xem, mẫu hậu sẽ khiến cho kẻ chủ mưu vụ này sống không bằng chết!"
Bàn tay Lưu Ly nắm chặt thành hình quyền, khuôn mặt nàng dữ tợn, ngũ quan méo mó. Đám nô tài trong phòng, ai nấy đều biết phận, cúi gằm mặt xuống, giả vờ điếc, giả vờ đui, coi như chuyện xảy ra trong đây vốn không hề tồn tại
Lãnh Khuyết đưa tay chạm lên nắm đấm của Lưu Ly rồi nhẹ vuốt, khiến cho sát khí của Lưu Ly giảm dần, "Lưu Ly, Nhu nhi nói đúng, chuyện đã qua rồi. Nàng đừng quá tức giận. Nếu ý nàng đã quyết, ta cũng không phản đối. Ngay hôm nay, ta sẽ cho người đi điều tra tường tận chuyện này, nhất định sẽ cho tất cả chúng ta một đáp án thỏa đáng"
Lời Lãnh Khuyết vừa dứt, cũng là lúc từ bên ngoài vang lên giọng nói của tên thái giám canh cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của đám Lãnh Tình, "Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu, có Đằng đại nhân cầu kiến"
"Cho vào"
"Hoàng thượng cho truyền Đằng đại nhân"
Không lâu sau, một nam nhân thân hình thư sinh đẩy cửa bước vào. Nước da chàng trắng trẻo, đôi môi chàng hồng hào tựa cánh hoa. Khuôn mặt chàng chắc cũng phải thuộc dạng hào hoa phong nhã, chỉ tiếc rằng, nửa mặt trên chàng đã bị bao trùm bên dưới lớp mặt nạ, chỉ để lộ ra mỗi đôi con ngươi đen lanh lợi
Nam nhân đeo mặt nạ quỳ xuống, hành lễ với gia đình Lãnh Khuyết, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Thái tử, công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"
Lãnh Nhu phẩy tay áo, "Bình thân"
"Tạ ơn hoàng thượng"
Đằng đại nhân đứng dậy, quét mắt khắp phòng rồi dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Nhu, "Thái tử điện hạ, lâu ngày không gặp, người vẫn khỏe chứ?"
Lãnh Nhu mỉm cười đáp lời, "Đa tạ Đằng đại nhân đã có lời hỏi thăm. Ngoại trừ một vài việc ngoài ý muốn, còn đâu ta vẫn bình thường" xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Đằng đại nhân gật đầu, "Bình thường là tốt rồi"
Lưu Ly nhìn người đàn ông phía dưới liền cất tiếng, "Đằng Thiên, hôm nay khanh tới đây là có chuyện gì? Chẳng nhẽ mới một thời gian không gặp, người làm thầy như khanh đã nhớ học trò của mình rồi ư?"
Đằng Thiên đại nhân, quan nhất phẩm trẻ tuổi nhất Nguyệt Dạ, nổi tiếng bởi tài trí của mình. Gia cảnh nghèo khó, phụ mẫu mất sớm, Đằng Thiên vừa mưu sinh vừa dùi mài kinh sử. Năm 17 tuổi, chàng thi đỗ trạng nguyên. Năm 18 tuổi, tình cờ được hoàng hậu Lưu Ly phát hiện ra tài năng hơn người của mình, từ đó, dưới sự nâng đỡ của Lư Ly, công danh của chàng lên như diều gặp gió
Tuy nhiên, trái ngược với danh vọng, đường tình duyên của Đằng Thiên lại vô cùng trắc trở. Không bao lâu sau khi thi đỗ trạng nguyên, ngôi nhà trú mưa trú nắng của chàng bỗng dưng phát hỏa, tước đi sinh mạng của nữ nhân đồng cam cộng khổ với chàng, hủy hoại khuôn mặt chàng, không cách nào khôi phục. Từ đó, chàng thề suốt đời ở vậy, không đi thêm bước nữa để khỏi cô phụ tấm lòng nữ nhân tri kỷ của mình, đồng thời làm lở dỡ cuộc đời của người con gái khác
Ngưỡng mộ tài năng, nhân phẩm của Đằng Thiên, Lưu Ly và Lãnh Khuyết quyết định để chàng trở thành sư phó, chuyên phụ trách việc dạy học cho các hoàng nhi của mình. Từ bé đến lớn, Lãnh Nhu, Lãnh Tình do 1 tay chàng dạy dỗ, tình cảm không khác nào huynh muội ruột thịt
Đằng Thiên, nghe được những lời nói có phần bông đùa của Lưu Ly, từ tốn đáp, "Hoàng hậu lại chê cười. Hoàng hậu lại chê cười"
Lưu Ly còn đang định tiếp lời thì tiếng tên thái giám ngoài cửa lại một lần nữa vang lên, "Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu, La đại nhân cầu kiến"
"Truyền"
"Hoàng thượng cho truyền La đại nhân"
Nam nhân thân thể to lớn, tay cầm gậy phép, khuôn mặt hung dữ với bộ râu xồm xoàm, làn da ngăm đen hùng hổ tiến vào. Sau khi hành lễ với Lãnh gia, chàng ta liền sang sảng bẩm tấu, "Hoàng thượng, thứ lỗi cho vi thần đột ngột. Chẳng qua do lâu ngày không được gặp thái tử nên vi thần …"
Lãnh Khuyết cười cười, "La ái khanh không cần nhiều lời. Trẫm biết ngươi lo lắng cho Nhu nhi, dù sao ngươi cũng không phải là thầy dạy phép thuật cho nó ư?"
La Dẩn – pháp sư nổi tiếng nhất Nguyệt Dạ quốc. Nghe đồn, khi mới sinh ra, chàng ta đã dùng tay không đánh chết yêu quái. Sau này, khi đã học cách sử dụng phép thuật, chàng ta đi theo con đường Diệt Sư, bởi luôn tâm niệm rằng Thuần Sư là những kẻ yếu đuối, chỉ biết núp sau lưng yêu quái, không làm nên được trò trống gì
Giống như Đằng Thiên, La Dẩn cũng là sư phó của Lãnh Nhu. Nếu như Đằng Thiên giảng dạy các kiến thức cần thiết cho việc tu trí, tu thân cho thái tử điện hạ thì La Dẩn là người từng bước dìu dắt chàng trên con đường học phép. Còn về Lãnh Tình, do bản thân là một Thuần Sư nên La Dẩn không giúp gì nhiều cho nàng được. Thành ra, học trò của chàng chỉ có một mình Lãnh Nhu
Từ bé đến lớn, bên cạnh Lãnh Nhu bao giờ cũng có hai người thầy. Tình cảm thân thiết, bền chặt không khác nào thân nhân. Trong triều đình, ngoại trừ hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử, La Dẩn và Đằng Thiên là những con người quyền cao chức trọng, khiến cho mọi người vừa thầm đố kỵ, vừa sợ hãi uy quyền của họ
Đáng ra, với quãng thời gian ở bên nhau lâu như vậy, La Dẩn và Đằng Thiên phải là những bằng hữu tốt. Nhưng, không biết vì lý do gì, quan hệ của hai người trước nay như nước với lửa. Ngoại trừ những việc liên quan đến thái tử, còn đâu ý kiến, quan điểm của họ thường đối lập nhau
La Dẩn định mở lời thì thấy Đằng Thiên đã đến tự bao giờ. Chàng ta khó chịu lên tiếng, "Đằng đại nhân, dạo này chắc ngài thư thái lắm nên giờ này mới có thể đến đây tham kiến hoàng thượng. Thật tình, ta cũng chỉ muốn được như ngài, suốt ngày rảnh rỗi, nào có phải chịu khổ tu luyện như ta"
Đằng Thiên mỉm cười đáp lễ, "Ta nào dám so sánh với La đại nhân đây. Khắp Nguyệt Dạ ta ai mà chả biết, ngài ngày đêm tu luyện vất vả. Chỉ có điều, cho Đằng Thiên ta mạn phép hỏi, cấp bậc của ngài đã tăng tiến chưa vậy? Hay vẫn chỉ dậm chân chỗ cũ?"
"Ngươi…". Hắn dám móc họng ta! Ý hắn chẳng phải, chê ta hùng hục luyện phép mà không đạt được tiến bộ ư? Khác nào nói rằng, ta ngu! Đằng Thiên, ngươi được lắm!!!
Khuôn mặt La Dẩn đỏ bừng lên vì giận dữ, song do có mặt Lãnh gia tại đây nên hắn ta không dám có hành vi lỗ mãng, chỉ có thể nuốt cục tức vào trong. Nhận thấy tình hình có vẻ hơi căng, Lưu Ly đành chuyển chủ đề, "Đằng Thiên, La Dẩn, các khanh là thầy của Nhu nhi, ta cũng không muốn giấu. Trên đường từ Vĩ Đồ trở về Nguyệt Dạ, hoàng thượng và mọi người đã bị thích khách ám sát"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Hai người Đằng Thiên, La Dẩn hét lớn một tiếng, khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh hoàng, dường như họ không tin vào điều tai mình vừa nghe được nữa
"Các ái khanh không cần lo lắng, trẫm và các hoàng nhi đều không sao", Lãnh Khuyết lên tiếng trấn an mọi người
Lưu Ly tiếp, "Lần này không có chuyện gì, không đảm bảo được lần sau cũng không có chuyện gì. Nay, ta và hoàng thượng ra lệnh cho hai ngươi điều tra cặn kẽ chuyện lần này. Nhớ phải âm thầm tiến hành, không được để cho bất cứ ai ngoài 5 chúng ta biết việc này, các ngươi đã nghe rõ chưa?"
"Dạ rõ"
"Rồi, giờ các ngươi lui ra đi"
Lưu Ly khẽ phất tay áo, cho Đằng Thiên, Lê Dẩn lui xuống. Trước khi rời khỏi, ánh mắt hai người họ đảo một vòng về phía tất cả người nơi đây. Từ Lãnh Khuyết, Lưu Ly, Lãnh Nhu cho tới Lãnh Tình nãy giờ vẫn im lìm ngồi một chỗ. Trong ánh mắt đó là những thứ cảm xúc rối ren, đan xen nhiều suy nghĩ, thoát ẩn thoát hiện
Sau khi thân ảnh Đằng Thiên, Lê Dẩn đã không còn, Lãnh Tình liền lên tiếng, "Mẫu hậu, trước khi con cùng hoàng huynh, phụ hoàng về lại Nguyệt Dạ, có nhận được tin tức của biểu tỷ, nói rằng tỷ ấy cũng sắp trở về"
Lưu Ly nhíu mày nói, "Vậy sao? Nó có nói chính xác đó là bao giờ không?"
Lãnh Tình lắc đầu, "Tỷ ấy chỉ nói là sắp chứ không có nói rõ. Mẫu hậu, chẳng nhẽ người không nhận được chút tin tức nào của tỷ ấy hay sao?"
Lưu Ly đang định đáp lời thì Lãnh Nhu đưa tay nắm lấy tay Lãnh Tình, ôn nhu cất tiếng, "Hoàng muội, muội yên tâm, biểu tỷ quay về nhất định sẽ liên lạc với chúng ta. Đôi khi, giờ này tỷ ấy đang dạo chơi trong Nguyệt Dạ thành rồi ấy chứ"
"Huynh nói cũng có ý đúng. Biểu tỷ quả thực có chút ham chơi. Hoàng huynh, chúng ta cáo lui thôi. Lâu lắm rồi phụ hoàng và mẫu hậu không ở bên nhau, chúng ta không nên làm phiền", Lãnh Tình nói xong rồi hành lễ với Lãnh Khuyết, Lưu Ly, "Phụ hoàng, mẫu hậu, chúng nhi thần xin phép cáo lui"
Dứt lời, Lãnh Nhu, Lãnh Tình liền đi về phía tẩm cung, để lại hai người Lãnh Khuyết, Lưu Ly ở lại trong phòng. Thần sắc Lưu Ly thoáng lạnh lùng, quay sang nói với Lãnh Khuyết, "Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ người cũng đã mệt mỏi do chuyến đi dài này. Thần thiếp không làm phiền người nghỉ ngơi nữa. Thần thiếp xin cáo lui"
Nhận thấy Lưu Ly chuẩn bị rời đi, Lãnh Khuyết liền lấy tay túm lấy tay áo nàng, "Lưu Ly, ta không có mệt. Nàng ở lại với ta một lúc nữa được không? Lâu lắm rồi phu thê ta chưa có dịp trò chuyện"
Nhìn người nam tử hiền hòa trước mắt, Lưu Ly bỗng cảm thấy bản thân mình có đôi chút không phải. Nàng liền ngồi xuống, nắm lấy đôi bàn tay Lãnh Khuyết, "Hoàng thượng, hôm nay người cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai, thần thiếp sẽ đến hầu chuyện người"
"Nàng nói thật chứ?". Ngữ khí Lãnh Khuyết hơi run rẩy, dường như chàng đang không tin vào những điều mình nghe thấy vậy. Ta có nhầm không? Nàng… nàng sẽ chủ động… đến gặp ta ư? Phải chăng tất cả những nỗ lực của ta cuối cùng cũng đã được đền đáp? Nàng đã bắt đầu chấp nhận ta, chấp nhận ta rồi…
"Thật. Lưu Ly này từ trước đến nay đã bao giờ nói dối hoàng thượng chưa? Nào, người hãy nghỉ ngơi đi, đừng làm ảnh hưởng đến long thể"
Nói xong, Lưu Ly cho người vào hầu hạ Lãnh Khuyết, sau khi đảm bảo chàng đã ngủ say, nàng ta liền quay người ly khai. Trước khi chính thức khép cửa lại, đôi mắt Lưu Ly không hiểu sao hiện lên chút bối rối. Lãnh Khuyết, chàng là một nam nhân tốt, bất cứ ai được trở thành vợ chàng sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Chỉ tiếc rằng, kiếp này, chàng đã yêu nhầm người, yêu người chàng không nên bao giờ yêu…
---------------------------------------
Vĩ Đồ quốc
Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống nơi cuối chân trời, Tuyết Lăng cảm thấy phiền muộn của bản thân đã được giải tỏa không ít. Dạ Cơ, ta mong sao những lời ngươi nói với ta sẽ trở thành hiện thực. Ta thật sự hy vọng, một ngày nào đó, ta và nhị ca có thể ở bên nhau, như ngươi với Hồng Tuyết vậy
Đứng yên một chỗ không biết bao lâu, chợt Tuyết Lăng cảm nhận thấy một nguồn tâm lực mạnh mẽ đang từ từ tiến lại gần mình. Tuyết Lăng mỉm cười nói, "Cha, cha đi đâu mà giờ mới trở về vậy? cha về sớm một chút có phải là được ngắm hoàng hôn cùng với con không?"
Lời Tuyết Lăng vừa dứt cũng là lúc thân ảnh thon dài của Đoạn Trung xuất hiện. Nhìn khuôn mặt tuy đã có dấu vết của thời gian nhưng vẫn không sao che giấu nổi sự tuyệt mỹ của mình, Tuyết Lăng không khỏi thầm nghĩ. Lúc trẻ, bảo sao nhiều nữ tử sẵn sàng chết vì cha ta. Nếu như ta gặp người lúc trẻ, không khéo ta cũng như vậy chứ chẳng chơi
Đoạn Trung nhìn Tuyết Lăng đang đứng ngắm cảnh một mình liền thắc mắc hỏi, "Tuyết Lăng, Tuấn Khởi, Khởi Tân đâu rồi mà lại để con đứng đây một mình vậy? Chuyện này có vẻ không được bình thường". Từ bé, ngoại trừ lúc hai đứa nó phiêu du giang hồ, còn đâu ba huynh muội chúng lúc nào cũng dính chặt lấy nhau, như hình với bóng. Việc chỉ có Tuyết Lăng đứng đây thật sự là lạ mà
Tuyết Lăng đáp, "Con lúc này chỉ đang muốn được ở một mình thôi, cha ạk. Mà đúng rồi, sao giờ này cha không ở cùng mẹ mà lại lang thang ngoài này?"
Đoạn Trung mỉm cười, ánh mắt chàng dán chặt vào màn đêm đen tối ngoài kia, giọng nói chàng xa xăm, tựa như đang nhớ lại điều gì xưa cũ, "Cha vừa ra ngoài gặp một người"
"Đó là ai vậy, thưa cha?"
Giọng nói của Đoạn Trung trở nên hết sức dịu dàng, thậm chí xen lẫn trong đó là chút ít xót xa, "Một vị bằng hữu xưa của cha đó mà. Tuyết Lăng, ngày kia là chúng ta rời khỏi Vĩ Đồ rồi, con đã chuẩn bị gì chưa?"
Nhận thấy Đoạn Trung không muốn nói đến vị bằng hữu của mình nên Tuyết Lăng cũng không muốn miễn cưỡng. Nàng nhẹ đáp lời, "Mọi thứ đã đâu vào đấy rồi. Vậy còn cha mẹ?"
"Chúng ta cũng đã xong xuôi mọi việc"
Nói xong câu, Đoạn Trung đang định quay người trở về nơi ở thì bỗng, ánh sáng xanh ngọc trên bàn tay Tuyết Lăng khiến cho chàng dừng cước bộ. "Lăng nhi, nhìn thấy nhẫn ngọc con đeo, tự dưng cha lại nhớ lại thuở ấu thơ của mình. Hồi đó, cha cũng chỉ tầm tuổi con bây giờ, không, có khi còn bé hơn một chút. Ông nội con khi ấy nói với cha về báu vật di truyền của Đoạn gia chúng ta, dặn cha nhất định phải bảo vệ chúng cho bằng được"
"Nghe về nhẫn ngọc, chắc con cũng đoán được ta tò mò thế nào rồi đấy? Đêm hôm đó, nhân lúc cha ta ngủ say, ta liền lẻn vào, đeo trộm nhẫn ngọc trên tay, định bụng một lúc rồi sẽ tháo ra, thần không biết, quỷ không hay. Ai ngờ, mải vui sướng, ta chẳng may làm tay bị thương, khiến cho cả chiếc nhẫn bị bao phủ bởi máu của ta. Giờ nghĩ lại, quả thực…"
Đoạn Trung đang định tiếp tục thì Tuyết Lăng liền ngắt lời, "Cha, ý cha nói là, khi xưa cha đã từng để cho máu mình chảy lên trên nhẫn ngọc? Cha không nhầm đó chứ?"
"Đúng vậy. Lúc đó, ta còn sợ hãi vô cùng, phải dùng phép thuật cầm máu rồi ra sức lau chùi sạnh sẽ chiếc nhẫn này. Ta làm sao có thể nhầm cho được. Tuyết Lăng, con hỏi vậy là sao?"
Tuyết Lăng lắc đầu, "Không có gì ạk. Tại con thấy nhẫn ngọc này lúc nào cũng không có tỳ vết gì. Nay lại nghe cha kể chuyện xưa nên con có chút khó tin. Đúng rồi, sau đó, có chuyện gì nữa không cha?"
Đoạn Trung xấu hổ cười cười, "Còn có chuyện gì nữa? Lau sạch xong, ta đặt nhẫn ngọc về chỗ cũ rồi lẻn về phòng mình. Tưởng mọi chuyện êm thấm, ai dè ông nội con đang đứng đợi cha ở cửa…"
Vậy là sao? Máu cha ta đã chảy lên nhẫn ngọc, nhưng lại không có bất kỳ chuyện gì xảy ra! Đáng ra, cha cũng phải giống ta, thân thể đi vào ngọc lâu chứ! Chẳng nhẽ, chỉ có ta, hay nói đúng hơn, chỉ có máu của ta mới có tác dụng với nhẫn ngọc ư?
Thấy Tuyết Lăng im lìm không lên tiếng, Đoạn Trung liền hỏi, "Tuyết Lăng, con đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Trở về với thực tại, Tuyết Lăng định mở mồm nhưng rồi lại thôi. Nàng lắc đầu rồi nói, "Dạ, không có chuyện gì đâu ạk. Con chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi"
"Vậy thì chúng ta cùng trở về phòng thôi. Mà nè, Tuyết Lăng, con nhớ đừng nói chuyện hôm nay cho bất cứ ai biết nhé, ngay cả Khởi nhi, Tân nhi cũng không. Hãy coi đây là bí mật nhỏ của hai cha con ta". Đoạn Trung nắm lấy tay Tuyết Lăng, vừa đi vừa nói
Tuyết Lăng gật đầu, không nói điều gì trong suốt chặng đường. Tâm trí nàng miên man trong những suy nghĩ của riêng mình, lẽ nào, ta đặc biệt có duyên với nhẫn ngọc ư? Rốt cuộc, ai đã tạo ra nhẫn ngọc, ngọc lâu? Tại sao công năng của chúng lại thần kỳ đến vậy?
---------------------------------------
Nhẫn giới, ngọc lâu
Thấy bóng dáng Dạ Nguyệt trở về, Bạch Băng liền không chút chậm trễ lên tiếng, "Dạ Nguyệt huynh, huynh vừa mới từ chỗ chủ nhân trở về ư?"
Dạ Nguyệt gật đầu, "Băng muội, đúng vậy. Ta không an tâm nên mới tự ý rời khỏi nhẫn giới. May sao, cuối cùng mọi chuyện đều ổn thỏa"
Nhìn người nam tử với mái tóc trắng bồng bềnh trong gió, Bạch Băng suy nghĩ giây lát rồi nói, "Dạ Nguyệt huynh, chẳng nhẽ huynh không thể quên được chủ nhân ư? Huynh cũng biết rồi đấy, người chủ nhân yêu không phải huynh mà là Khởi Tân công tử. Tại sao huynh lại cứ chấp mê bất ngộ như vậy? Huynh không nhận ra rằng, bên cạnh huynh còn có muội, người lúc nào cũng chỉ hướng về huynh, một mình huynh hay sao?"
Dạ Nguyệt trầm ngâm không nói, hồi lâu rồi mới mở miệng, "Bạch Băng, ta nhiều lúc không hiểu. Tại sao muội lại có cảm tình sâu đậm với ta như vậy?"
Đôi con ngươi đỏ của Bạch Băng xoáy sâu vào khuôn mặt tựa tuyết mùa đông của Dạ Nguyệt, dù cho dung nhan đã bị che phủ bởi lớp vải mỏng nhưng qua giọng nói thiết tha của nàng, ai nghe đều có thể đoán được, giờ đây, tâm trạng nàng như thế nào
"Dạ Nguyêt, huynh còn nhớ, nhiều nhiều năm trước, khi chủ nhân lần đầu mang muội ra từ chiếc nhẫn thứ 2 của vị nam nhân si tình kia không?"
"Có. Ta nhớ. Khi ấy, muội vẫn chưa được chủ nhân hóa phép, biến thành yêu quái. Mà vẫn chỉ là một chiếc gương nạm trân châu"
"Đúng vậy. Khi ấy tuy muội vẫn chưa thành yêu nhưng những sự việc xảy ra xung quanh, muội vẫn hoàn toàn nhận thức được. Dạ Nguyệt, huynh biết không, mang trong mình một sức mạnh đặc biệt, từ lúc xuất hiện trên cõi đời này, muội luôn bị người người ra sức chiếm đoạt làm của riêng. Năm tháng dần trôi, cuối cùng, muội rơi vào tay của một đại yêu quái sức mạnh phi thường"
"Những tưởng, cuộc đời muội sẽ bớt chênh vênh nhưng không, chuỗi ngày ở bên yêu quái đó cũng thực sự đáng sợ. Kẻ đó suốt ngày dùng muội để đi ăn thịt người, không ngơi không nghỉ. Nào đã hết, hắn ta đối xử với muội cũng không hề tử tế. Quẳng, vứt, ném bất kỳ đâu, bất kỳ chỗ nào hắn cảm thấy vừa mắt. Cuộc sống của muội quả thực không khác địa ngục là bao"
"Sau này, thời gian qua đi, vào một ngày nào đó chính muội cũng không thể nhớ, muội bị vứt vào trong hang động bên trong nhẫn giới xa lạ. Đen tối, hôi hám, bẩn thỉu, không một chút ánh sáng mặt trời. Bụi bặm, đất đá không thương tiếc đáp trên mặt gương. Muội cảm thấy cuộc đời muội đã chấm dứt. Muội sẽ mãi mãi ở lại chốn này, không ai biết, chẳng ai đoái hoài"
"Thế rồi, chủ nhân đến, người mang muội trở về với cuộc sống bên ngoài, trở về với ánh sáng mặt trời bao lâu nay muội mong nhớ"
Nghe Bạch Băng nói, Dạ Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, "Như vậy cũng đâu thể khiến cho muội có tình cảm với ta? Bởi, trong cái quãng thời gian gian khổ đó, chúng ta đâu có gặp nhau? Ta cũng đâu có giúp gì cho muội?"
Bạch Băng gật đầu, "Không sai. Trước đó, huynh không thể giúp gì cho muội. Nhưng, ngay cái thời khắc muội được mang về ngọc lâu, người đầu tiên lau chùi bụi bẩn trên tấm kính mệnh khổ đó, không phải là huynh sao, Dạ Nguyệt?"
Dạ Nguyệt không tin vào cái lý do Bạch Băng vừa nói, "Chẳng nhẽ, chỉ vì như vậy mà muội có cảm tình với ta ư? Đó … đó chỉ là… chỉ là…"
"Đúng, với huynh, đó chỉ là một việc bình thường, rất đỗi bình thường mà thôi. Nhưng, với muội, việc đó có ý nghĩa vô cùng lớn. Hàng trăm năm, hàng nghìn năm, hàng vạn năm, người ta ai nấy chỉ mong lợi dụng năng lực của muội, đâu có ai quan tâm xem muội có bị sứt mẻ, bị bẩn đâu? Dạ Nguyệt, huynh chính là người đầu tiên làm việc đó"
"Chưa hết, huynh còn lấy tay áo của mình, nhẹ nhàng lau chùi, như sợ chẳng may sẽ làm thương tổn muội. Huynh có biết, cảm giác được người khác trân trọng, được người khác nâng niu, nó tuyệt vời thế nào không? Khi con người ta ở trong bóng tối lâu ngày thì chỉ 1 tia sáng cũng có thể khiến cho họ cảm thấy hạnh phúc vô ngần. Ngay cái thời khắc ấy, con tim muội đã lên tiếng. Nó nói với muội rằng, huynh chính là người mà kiếp này muội không thể không có"
Dạ Nguyệt muốn nói, muốn cất lời nhưng không sao có thể lên tiếng. Chàng lặng im đứng đó, đôi mắt hướng lên khuôn mặt bị che phủ gần hết của Bạch Băng. Bạch Băng cười trừ hai tiếng rồi khẽ cất bước đi về Dạ Nguyệt
Khuôn mặt hai người giờ đây chỉ còn cách nhau độ vài cm. Dạ Nguyệt cảm thấy có chút không được tự nhiên, "Bạch Băng, muội … muội định làm gì thế?"
Bạch Băng tinh nghịch mỉm cười, "Muội … tất nhiên … là định … trở về … phòng rồi. Dạ Nguyệt, huynh cứ suy nghĩ về những lời muội nói hôm nay đi. Bạch Băng nhất định sẽ đợi câu trả lời của huynh, bao lâu cũng được"
Nói xong, Bạch Băng đi lướt qua người Dạ Nguyệt, để lại một mình nam tử tóc trắng đứng im không rời. Dạ Nguyệt đưa tay lên má mình, thâm tâm không ngừng rối loạn. Tại sao, tự dưng ta lại cảm thấy mặt mình nóng thế này? Tựa như có gì thiêu đốt thân thể ta vậy? Ta … bị ….làm sao… rồi ư?
Mải mê đắm chìm trong nghĩ suy của riêng mình, Dạ Nguyệt không nhận ra, phía xa xa, có hai thân ảnh nữ tử đã quan sát chàng và Bạch Băng từ đầu đến cuối. Người nữ tử, với mái tóc bồng bềnh mang màu hoa, ngồi xổm xuống đất và nói, "Muội muội, muội nói xem, rốt cuộc, tình cảm của thất muội có thể khiến cho tam đệ rung động không?"
Nữ nhân thướt tha trong tà áo vàng uyển chuyến đáp lời, "Tỷ tỳ, muội nghĩ, câu hỏi phải là, đến bao giờ Dạ Nguyệt mới nhận ra đâu là người đệ ấy yêu nhất, mới đúng. Thứ tình cảm tam đệ dành cho chủ nhân, suy cho cùng, cũng nào phải ái tình"
Nói đến hai chữ "ái tình", thần sắc của Hồng Hoa, Hoàng Điệp liền có những biến chuyển vô cùng mạnh mẽ. Im lặng giây lát, Hồng Hoa đứng mạnh dậy, phủi bụi khỏi y phục mình rồi phi thân lên trời. Trước khi đi, nàng không quên nói, "Muội muội, tỷ tỷ về trước đây. Muội cũng nhanh chóng về nghỉ đi nhé"
Hoàng Điệp lấy tay che miệng mỉm cười, khẽ nhả từng tiếng, "Rồi đây, mọi chuyện sẽ ra sao? Khi tất cả không còn là bí mật?"
/75
|