Dịch quán Thiên quốc
Như Băng bộ dạng như tiểu hài tử chơi đùa với chú mèo con trong sân, bộ dàng thập phần đáng yêu. Nàng hết vờn con mèo sang bên này lại chạy đến bên kia. Hoàng Vũ từ ngoài cổng bước vào, tay cầm bình rượu, cả người cũng nồng nặc mùi rượu, mặt hằm hằm sát khí.(T/G: Tửu quỷ! >o
-Huynh sao vậy?- Như Băng quan tâm đặt tay lên vai Hoàng Vũ hỏi.
-Ta làm sao không liên quan đến ngươi!!!- Hắn đẩy tay nàng ra, loạng choạng bước về phòng.
-Điên! Đúng là bệnh! Say quá hóa điên ấy mà!- Nàng lắc đầu cảm thán rồi bỏ ra ngoài. (T/g: Xí. Vô tâm!!!)\
Đến tối, Như Băng mới lò mò trở về, cả người lấm lem bùn đất thì thấy Hoàng Vũ chờ trước cửa. Hắn nghiêm mặt hỏi\:
-Muội đi đâu giờ này mới về? Vào để cung nữ thay y phục nhanh lên!
Nàng trố mắt nhìn Hoàng Vũ như người ngoài hành tinh, một lúc sau mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đáp:
-Ân! Mà huynh hết say rồi à?
-Huynh có say à?- Hoàng Vũ tỉnh bơ nói
Biết rằng hắn cố y giả ngu, nàng tinh nghịch nói:
-Không, thôi, muội đi chuẩn bị đây.
Chỉ chừng một khắc, Như Băng nhanh nhẹn chạy ra. Môt thân bạch y tính khiết như sương, chỉ thêu vàng lấp lánh dưới trăng, thanh tao thoát tục như tiên tử hạ phảm. Mỗi bước đi đêu mang theo linh khí, nhanh nhẹn mà uyển chuyển, ôn nhu mà mạnh mẽ, tự nhiên cao quý xuất trần.
Hai người sóng vai bước đi vào đại điện. Hoàng cung Vũ quốc không thua kém gfi hoàng cung Thiên quốc. Cũng là những cây cột sơn son thiếp vàng, những viên dạ minh châu lấp lánh. Hài hàng văn võ bá quan đã yên vị đầy đủ. Cung nữ kiểu diễm dẫn nàng về chồ ngồi, gần sát với chỗ của Lâm Bạch Phong. Như Băng mải mề ngắm cảnh đến mức Hoàng Vũ phải nhắc:
-Muội tập trung đi,
-Ân!- Như Băng biểu tình phụng phịu, nhăn mũi nói. Hắn bỗng nhiêu bật cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng:
-Có ai nói với muội bộ dàng này vô cùng đáng yêu không?
-Hihi!
Đúng lúc đó, Lâm Bạch Phong từ bên đi vào. Thấy nàng vui vẻ bên Hoàng Vũ, hắn nhíu mày đầy khó chịu: “Sao nàng lại thân thiết với hắn như vậy? Sao nụ cười mê hồn ấy lại không thuộc về ta! Bằng mọi giá, ta phải có được nàng!!!”
Bỗng từ bên ngoài tiếng nhạc vang lên, một nữ nhân yêu điểu tiến vào. Nàng khẽ nhún mình:
-Như nhi mạn phép!
Rồi nàng tung đôi tay dẻo như lụa, thân mình khẽ chuyển động. Dưới tiếng đàn deo dắt, điệu múa của nàng động lòng người. Ngoài kí thuật múa điêu luyện, thân hình gợi cảm như ẩn như hiện dưới lớp váy cũng càng mê người. Điệu múa vừa kết thúc, xung quanh, tiếng tán thưởng vang lên như sấm dậy. Như nhi nhún mình phía Bạch Phong nhưng ánh mắt cứ đánh sang Hoàng Vũ:
-Như nhi khiến hoàng thượng chê cười rồi!
Hoàng hậu nhấc tay đầy quý phái nói:
-Nghe nói Như Băng quận chúa cầm kỳ thi họa đại tài, vậy xin hoàng thượng mời nàng cho chúng thần thiếp mở rộng tầm mắt.
-Quận chúa có thể không?- Bạch Phong nhìn về phía nàng. Như Băng đang mải mể tranh cướp đồ ăn, bất giác ngẩng lên không hiểu gì. Hoàng Vũ khẽ nói:
-Họ muốn mời muội tranh tài!
-Oh!!!!!! Tất nhiên là được!
Nàng đứng lên đi lên vũ đài. Nói là đi cũng không đúng vì mọi người chỉ thấy tà áo của nàng chớp lóa rồi đã thấy Như Băng yên vị trên vũ đài, mười ngón tay ngọc đặt trên dây đàn. Âm thành khẽ vang lên rồi dừng lại. Rồi lại vang lên. Tiếng đàn tì bà trầm bổng cuốn hút mọi người. Rồi một chất giọng trong trẻo, cao vút cất lên, Như Băng khẽ hát:
“Đao kích vang dội, đàn sáo cũng lặng câm
Ai đưa người ra xem ngoại thành tư sát
Bảy tầng sa y máu tươi tràn lụa trắng
Binh tướng nguy nan, lục quân không cứu
Ai ngờ gặp lại trong cảnh sinh tử vô thoại
Đương thời từng buộc tơ hồng trăm mối
Một bước sa chân đã cùng ai kết tình
Vết sẹo kia đến từ vết thương cũ nào đây
Sao còn có thể ung dung thưởng trà
Mà đạp đổ trận đồ thịnh thế yên hoa
Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn
Sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán người
Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được
Thủy chung chẳng qua khỏi một kiếp phồn hoa
Máu đào nhuộm thắm cánh đào hoa
Thầm nghĩ ngày gặp lại người lệ đổ như mưa
Nghe chừng đao kiếm lịm tiếng
Lầu cao hấp hối ngả nghiêng
Nói cả đời này mệnh phạm đào hoa
Ai đã tính cho người quẻ ấy?
Đệ nhất vô khuyết, phong lưu không thể giả
Họa ảnh Tây lầu bên chiếc tỳ bà
Gió ấm xuy xuy ai sớm lòng thay đổi
Sắc trao hồn cùng điên đảo dung hoa
Vẫn chưa thể cùng đối chuyện dưới đèn
Nói chuyện thương hoa không thương thanh mai trúc mã
Kết quả một quẻ kia đã phán
Cuối cùng vì người mà khuynh đảo thiên hạ
Trăng sáng chiếu rọi ánh thiên nhai
Sau cùng ai chiếm được kiêm gia
Giang sơn hí vang trời chiến mã
Ôm ấp tiếng binh hùng trong tĩnh lặng
Gió thổi ngày sau lại xơ xác tiêu điều
Dung hoa tạ từ sau khi quân lâm thiên hạ
Bước lên chín tầng bảo tháp
Thưởng một đêm lưu tinh hạ trần
Trở về một thưở xưa kia
Năm tháng im lìm cũng làm người sợ hãi
Những đoạn mây khô dài ra mấy nhánh
Nguyên lai thời gian đã chóng vánh qua đi
Giữa mộng vàng dưới trăng cao lầu ấy
Đứng trước người mi mục không đổi thay
Phủi đi hoa tuyết rơi trên áo
Sóng vai nhìn trời đất bao la”
(Khuynh tẫn thiên hạ- Hà Đồ)
Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Tiếng đàn kết thúc. Tiếng hát cũng ngừng lại. Chỉ còn một chút dư âm đọng lại trong không trung. Mọi người như bừng tỉnh trong giấc mộng. Rồi một tiếng, hai tiếng, cả đại điện ngập trong tiếng vỗ tay. Những người đã từng nghe tiếng đàn cũng không khỏi sửng sốt, so với ngày trước, tiếng đàn của nàng còn thêm ba phần anh khí, mười phần rung động. Như Băng đã mỉm cười yên vị bên Hoàng Vũ, mắt đẹp nhướn lên:
-Muội đàn thế nào?
-Đàn hay một nhưng giọng muội còn hay hơn. Khi nào có thế đàn riêng cho huynh một bài được không?
-Tất nhiên là được rồi. Về dịch quán ta sẽ đàn cho huynh.- Nàng tươi cười nói rồi lại quay sang chiến đấu với bàn ăn. Hoàng Vũ sủng nịnh cười nhìn nàng: “Muội thật đáng yêu! Ta sẽ bảo vệ muội cả đời!” Hắn thầm hứa với mình.(T/g: Uầy, đây có phải tỏ tình không nhỉ??? Một điểm công cho huynh ♥! ^^)
Còn Lâm Bạch Phong ngồi trên cũng đứ đừ người vì nàng. Hắn từ xa nhìn nàng mà lòng đau nhói: “Tại sao ta chỉ có thể từ xa nhìn nàng? Ta sẽ giành lại nàng, nàng sẽ yêu ta! Nhất định thế!” (T/g: Chẹp chẹp, cùng là tỏ tình sao ngươi bá đạo thế! Ghét! Ta trừ, ta trù ▬!!! >o<)
Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn. Khi trăng lên cao cũng là lúc tiệc kết thúc, mọi người lục tục kép về nhà. Lười đi bộ nên Như Băng và Hoàng Vũ phi thân về dịch quán. Gần phòng của Như Băng có một thủy các nhỏ (1), ven hồ trồng rất nhiều bạch mai. Vì lời hứa với Hoàng Vũ, nàng ngồi gần hồ đợi. Ánh trăng trên cao như dát vàng mặt hồ lấp lánh. Như Băng khẽ đưa tay ra đón ánh trăng, nàng thì thầm:
-Khi xưa có lẽ Lý Bạch cũng vì ánh trăng này mà xuống sông bắt sao? Đúng là trăng đẹp!
-Muội khoác áo vào kẻo lạnh.- Hoàng Vũ mang một chiếc áo lông trắng khoác cho cho nàng. Như Băng mỉm cười:
-Cảm ơn huynh, à mà muội đàn cho huynh!
(1): thủy các: Nhà xây bên mặt hồ để ngắm cảnh!
Rồi nàng ngồi xuống bên đàn. Vẫn là một đoạn nhạc buồn da diết, tiếng nàng cũng nghe buông hơn:
Thắp một ngọn đèn, suốt cả đêm nghe tiếng sáo cô độc.
Chờ một người, chờ đến ba bốn năm luân chuyển.
Gió thổi qua cửa, lướt vào trong đình viện âm u lạnh lẽo.
Một tờ giấy hồng, hẹn ước duyên phận mấy đời nối tiếp nhau.
Sách sử lật qua, tờ ký ức ấy lại bị niêm phong mất.
Tranh gấm uyên ương, vẽ nên một kiếp phù sinh cô độc.
Lời thề một đời Trường An, ai còn đang đợi?
Ai quá thật tâm?
Mộng một giấc, nàng ở dưới thành tác họa.
Vẽ lại một bức sơn thủy nhân gia.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Sinh tử ngăn cách, tịch mịch thiên nhai.
Mộng một giấc, nàng phong nhã gảy đàn.
Tấu một đoạn bạch đầu thiều hoa.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Tựa như ánh trăng trong gương, khiến người chẳng thể phân thật giả.
Đun một ấm trà, ngắt lấy một cành bạch mai hoa.
Mở chiếc ô xanh, cơn mưa tí tách hạ xuống.
Gốc đào ngát hương nở đầy trước mộ, chẳng sợ hứng lấy gió bụi phong sa.
Là nỗi nhớ của ai, đâm chồi trên bia đá?
Mộng một giấc, nàng ở dưới thành tác họa.
Vẽ lại một bức sơn thủy nhân gia.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Sinh tử ngăn cách, tịch mịch thiên nhai.
Mộng một giấc, nàng phong nhã gảy đàn.
Tấu một đoạn bạch đầu thiều hoa.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Tựa như ánh trăng trong gương, khiến người chẳng thể phân thật giả.
Lời thề ở Trường An a, sách sử mãi vẫn chưa ghi.
Hoa Tư Dẫn
-Thật hay!- Hoàng Vũ khẽ nói. Như Băng mỉm cười hì hì ngẩng lên. Không gian như ngưng đọng trước vẻ đẹp của nàng! Bộng một giọng nói vang lên:
-Chịu chết đi!
Mười hắc y nhân phi thân lên, những chiêu thức hiểm độc ngằm vào Như Băng. Nàng khẽ cau mày, từ trong người bắn ra một nắm bột phấn. Hắc y nhân dích bột phấn, ngay lập tức gãi lăn lộn dưới mặt đất
-Ngươi,… người thả gì lên người chúng ta???
-Bột phấn ngứa thôi mà!- Nàng bâng quơ đáp
-Ngươi,.. ngươi hèn hạ!
-Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhận mình quang minh chính đại!
-Ngươi!…- Tên hắc y nhân á khẩu, không nói được gì hơn. Hoàng Vũ cất bước:
-Huynh vào trước đây! Muội tử xử lý nhé!
-Ân!- Như Băng cười nhẹ nhàng. Nàng rút Ngọc lam kiếm, tiến đến phía tên cầm đầu, một đường kiếm tuyệt mĩ chặt đứt một cánh tay hắn. Giờ thì nàng không khác gì ác quỷ. Như Băng mỉm cười hỏi:
-Ai sai các ngươi đến đây?
-Xuống mà hỏi Diêm vương!
-Ohhhhh! Vậy tiếp tục!- từ ống tay áo nàng phẩy ra một nắm bụi phấn,. Lúc này lũ hắc y nhân không còn ngứa nữa nhưng…
Da thịt chúng dần thỗi rữa, từng mảng da thịt tách ra:
-Nói không?-Nàng lạnh lùng cười
-Chúng ta thà chết không bán đứng chủ nhân!
“Bộp, bộp” Như Băng vỗ tay hai tiếng. Thanh Long, Bạch Hổ gẫn như ngay lập tức xuất hiện, nàng ra lệnh:
-Các ngươi tìm xem ai là kẻ muốn giết ta?
-Ân thưa chủ nhân!
-Tiện dọn dẹp luôn!
-Cô nương, ta xin ngươi tha cho ta!- Bỗng một hắc y nhân lên tiếng
Nàng quay đầu lại, tà mị nói:
-Ngươi muốn?
-Vâng, vâng, ta xin ngươi!- Hắc y nhan đó như muốn quỳ xuống, gặp phải ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người
-Nhưng,… ta không thu nhận kẻ phản bội! Bạch Hổ, giết!
Lập tức, trên mặt đất không còn một ai. Nàng mỉm cười quay lại:
-Ai?
-Hoàng hậu Vũ quốc!
-Why?
-Thuộc hạ cũng không biết!- Thanh Long đỏ mặt nói. Nàng không hoàn thành tốt nhiệm vụ của chủ nhân a!
Nàng liếc nhìn Thanh Long:
-Ngươi đỏ mặt cái gì, ta không có sở thích thu nữ sủng!!!!!
-Chủ nhân..!- Thanh Long xấu hổ kháng nghị
-Thôi đi về đi!
Nàng cất bước đi ra mà không biết có bóng dõi theo mình: “Chỉ có nàng xứng đáng với ta. Nàng sẽ phải là của ta!!!”
Sáng sớm sau, một tiếng kêu thất thanh vang lên từ Phượng Loan Cung Vũ Quốc.
-Á!Á!Á!Á!Á!- Hoàng hậu la lên, không còn để ý hình tượng mẫu nghi thiên hạ. Chỉ sau một đêm, khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp đã trở nên xấu xí, da nhăn nheo nổi đầy mụn, trông thật ghê rợn.
-Hoàng thượng giá lâm!
Chúng nô tì đang tránh cơn thịnh nộ của hoàng hậu vội quỳ xuống:
-Chúng nô tì thỉnh an hoàng thượng.
-Bình thân.
-Tạ hoàng thượng.
Lâm Bạch Phong tiến vào Phượng Loan Cung. Khắp nơi đồ đạc lung tung bừa bãi. Hắn nghiêm mặt lại:
-Nàng là mẫu nghi thiên hạ sao lại hành động như thế?
-Hoàng thượng! Thần thiếp xin lỗi!!!!- Hoàng hậu quỳ xuống đất.
-Thôi, không sao! Đẻ ta xem nàng nào. – Bạch Phong ân cần đỡ nàng. Trông thấy khuôn mặt nàng, hắn không hề cả kinh mà nhẹ nhàng đánh giá: “Nữ nhân này tài giỏi thật! Hạ độc mà không thị vệ nào biết!”
-Hoàng hậu, nàng gọi ngự y chưa?
-Dạ, thần thiếp đã cho vời. Ngự y nói không biết loại độc gì! Ô! Ô! Thần thiếp chết đây1 –Hoàng hậu bày ra bộ mặt hoa lê đái vũ.
-Ái hậu! Nàng đừng lo! Ta sẽ cho người đi tìm đệ nhát thần y Vũ Quốc Lãnh Vô Song cho nàng.
-Dạ, đa tạ hoàng thượng – Hoàng hậu nũng nịu nói.
Lâm Bạch Phong phân phó người đi tìm đệ nhất thần y Lãnh Vô Song.
5 ngày sau đã có người trở về bẩm báo:
-Bẩm hoàng thượng. đệ nhất thần y đã bế quan, 3 năm sau mới trở lại. Hiện tại không thể đến chữa cho hoàng hậu được. (T/g: Băng tỉ mà dễ để kế hoạch thất bại thế sao! Băng : Tất nhiên là không, ta mất môt viên đan dược cho hắn đấy! TMD, #$%^#$#$^%#%@$#@%#@! T/g: thật sự không văn minh, bỏ qua _.__!!)
-Vậy thần thiếp phải làm sao? Ô..Ô…Ô! Thiếp không muốn sống nữa! Ô…ô…ô!
Hoàng hậu nghe vậy tái mét, gào khóc với Bạch Phong.
-Ngươi tìm cho ta Thiên hạ đệ nhất thần y? – Bạch Phong nói với tên thị vệ.
-Thưa, Thiên hạ đệ nhất thần y Vô Ảnh ở U Minh cốc ẩn cư với phu quân, không ai biết họ ở đâu trừ đồ đệ họ là Ngọc La cung chủ và Ngọc Bách Lam Y, nhưng,…
-Nhưng sao?
-Ngọc La cung chủ không tiếp khách lạ, còn Ngọc Bách Lam y thì không ai biết tung tích của nàng. Chỉ rõ chấp đầu nhân của nàng là Huyết Tinh các, và nàng có bốn thị vệ: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!
Bạch Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Nàng lui ra ngoài đi Ngọc Như! Ngươi cho vời Như Băng quận chúa!
-Thần/ Thần thiếp cáo lui!- Hai người lui ra để lại bên trong một kẻ tự kỉ với chiếc trâm bạc. “Chắc nàng sẽ thích!”
Ở trong dịch quán, nhân vật chính mọi người đi tìm đang ôm chăn đánh cờ với Chu Công. Bên ngoài, Hoàng Vũ lớn tiếng gọi:
-Băng nhi muôi dậy đi!!!!!!!
Hắn đã đứng đây cả buổi sáng, gọi khản cả tiếng mà nàng vẫn đang ngủ. Cuối cùng, hắn phải đổi giọng:
-Băng nhi, cháy nhà kìa!!!!!!!
Hậu quả đúng như mong muốn. Như Băng vụt ra ngoài:
-Đâu cháy đâu? –Ra đến nơi mới biết mình bị lừa, nàng chống nạnh nói:
-Huynh lừa muội!- Trong khi mặt ai đó đã đỏ như gấc.
-Muội vào mặc y phục đi!
Lúc này, nàng mới để ý nàng mặc một cái áo không thể mỏng hơn, vội vã chạy vào.
Chưa đầy một khắc sau, Như Băng một thân bạch y chạy ra cùng Hoàng Vũ sóng vai bước vào hoàng cung.
Trong thư phòng
-Quận chúa thật tài giỏi, che giấu cả thân phận đệ nhât sát thủ!- Bạch Phong cười mỉa mai
-Quá khen! Chắc hoàng thượng không gọi ta đến đây chỉ vì điều đó chứ?- Nàng thản nhiên chấp nhận, mỉm cười uống trà nói
-Sao nàng hạ độc hoàng hậu của ta?- Lâm Bạch Phong mỉm cười vào thẳng vấn đề
-Vậy ngươi nấp trước cửa phòng ta mà không biết?
-Với thân thủ của ta, nàng vốn không thể biết?- Bạch Phong bất ngờ nói. Nàng vẫn vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng thanh thản) mỉm cười:
-Ngọc Bách Lam Y không phải trò đùa!
-Vậy khi nào nàng chữa cho hoàng hậu của ta?
-Bất kì khi nào ngươi muốn!
-Không cần thiết!- Hắn ôn nhu nói
-Ngươi chắc chắn?
-Và nàng thay ả làm hoàng hậu của ta!
-Không bao giờ!- Như Băng hét lên
-Vì sao?- Hắn cực kì ngạc nhiên hỏi
-Vì ngươi giống một kẻ không nên giống,- Như Băng mỉm cười khuynh triều đáp- Trừ phi ngươi làm ta động tâm.
-Ta sẽ làm nàng động tâm!
-Vốn không thể làm ác quỷ động tâm!
Đúng, vốn không thể làm ác quỷ động tâm. Nàng là một ác quỷ, một ác quỷ đội lốt thiên thần.
Như Băng bộ dạng như tiểu hài tử chơi đùa với chú mèo con trong sân, bộ dàng thập phần đáng yêu. Nàng hết vờn con mèo sang bên này lại chạy đến bên kia. Hoàng Vũ từ ngoài cổng bước vào, tay cầm bình rượu, cả người cũng nồng nặc mùi rượu, mặt hằm hằm sát khí.(T/G: Tửu quỷ! >o
-Huynh sao vậy?- Như Băng quan tâm đặt tay lên vai Hoàng Vũ hỏi.
-Ta làm sao không liên quan đến ngươi!!!- Hắn đẩy tay nàng ra, loạng choạng bước về phòng.
-Điên! Đúng là bệnh! Say quá hóa điên ấy mà!- Nàng lắc đầu cảm thán rồi bỏ ra ngoài. (T/g: Xí. Vô tâm!!!)\
Đến tối, Như Băng mới lò mò trở về, cả người lấm lem bùn đất thì thấy Hoàng Vũ chờ trước cửa. Hắn nghiêm mặt hỏi\:
-Muội đi đâu giờ này mới về? Vào để cung nữ thay y phục nhanh lên!
Nàng trố mắt nhìn Hoàng Vũ như người ngoài hành tinh, một lúc sau mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đáp:
-Ân! Mà huynh hết say rồi à?
-Huynh có say à?- Hoàng Vũ tỉnh bơ nói
Biết rằng hắn cố y giả ngu, nàng tinh nghịch nói:
-Không, thôi, muội đi chuẩn bị đây.
Chỉ chừng một khắc, Như Băng nhanh nhẹn chạy ra. Môt thân bạch y tính khiết như sương, chỉ thêu vàng lấp lánh dưới trăng, thanh tao thoát tục như tiên tử hạ phảm. Mỗi bước đi đêu mang theo linh khí, nhanh nhẹn mà uyển chuyển, ôn nhu mà mạnh mẽ, tự nhiên cao quý xuất trần.
Hai người sóng vai bước đi vào đại điện. Hoàng cung Vũ quốc không thua kém gfi hoàng cung Thiên quốc. Cũng là những cây cột sơn son thiếp vàng, những viên dạ minh châu lấp lánh. Hài hàng văn võ bá quan đã yên vị đầy đủ. Cung nữ kiểu diễm dẫn nàng về chồ ngồi, gần sát với chỗ của Lâm Bạch Phong. Như Băng mải mề ngắm cảnh đến mức Hoàng Vũ phải nhắc:
-Muội tập trung đi,
-Ân!- Như Băng biểu tình phụng phịu, nhăn mũi nói. Hắn bỗng nhiêu bật cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng:
-Có ai nói với muội bộ dàng này vô cùng đáng yêu không?
-Hihi!
Đúng lúc đó, Lâm Bạch Phong từ bên đi vào. Thấy nàng vui vẻ bên Hoàng Vũ, hắn nhíu mày đầy khó chịu: “Sao nàng lại thân thiết với hắn như vậy? Sao nụ cười mê hồn ấy lại không thuộc về ta! Bằng mọi giá, ta phải có được nàng!!!”
Bỗng từ bên ngoài tiếng nhạc vang lên, một nữ nhân yêu điểu tiến vào. Nàng khẽ nhún mình:
-Như nhi mạn phép!
Rồi nàng tung đôi tay dẻo như lụa, thân mình khẽ chuyển động. Dưới tiếng đàn deo dắt, điệu múa của nàng động lòng người. Ngoài kí thuật múa điêu luyện, thân hình gợi cảm như ẩn như hiện dưới lớp váy cũng càng mê người. Điệu múa vừa kết thúc, xung quanh, tiếng tán thưởng vang lên như sấm dậy. Như nhi nhún mình phía Bạch Phong nhưng ánh mắt cứ đánh sang Hoàng Vũ:
-Như nhi khiến hoàng thượng chê cười rồi!
Hoàng hậu nhấc tay đầy quý phái nói:
-Nghe nói Như Băng quận chúa cầm kỳ thi họa đại tài, vậy xin hoàng thượng mời nàng cho chúng thần thiếp mở rộng tầm mắt.
-Quận chúa có thể không?- Bạch Phong nhìn về phía nàng. Như Băng đang mải mể tranh cướp đồ ăn, bất giác ngẩng lên không hiểu gì. Hoàng Vũ khẽ nói:
-Họ muốn mời muội tranh tài!
-Oh!!!!!! Tất nhiên là được!
Nàng đứng lên đi lên vũ đài. Nói là đi cũng không đúng vì mọi người chỉ thấy tà áo của nàng chớp lóa rồi đã thấy Như Băng yên vị trên vũ đài, mười ngón tay ngọc đặt trên dây đàn. Âm thành khẽ vang lên rồi dừng lại. Rồi lại vang lên. Tiếng đàn tì bà trầm bổng cuốn hút mọi người. Rồi một chất giọng trong trẻo, cao vút cất lên, Như Băng khẽ hát:
“Đao kích vang dội, đàn sáo cũng lặng câm
Ai đưa người ra xem ngoại thành tư sát
Bảy tầng sa y máu tươi tràn lụa trắng
Binh tướng nguy nan, lục quân không cứu
Ai ngờ gặp lại trong cảnh sinh tử vô thoại
Đương thời từng buộc tơ hồng trăm mối
Một bước sa chân đã cùng ai kết tình
Vết sẹo kia đến từ vết thương cũ nào đây
Sao còn có thể ung dung thưởng trà
Mà đạp đổ trận đồ thịnh thế yên hoa
Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn
Sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán người
Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được
Thủy chung chẳng qua khỏi một kiếp phồn hoa
Máu đào nhuộm thắm cánh đào hoa
Thầm nghĩ ngày gặp lại người lệ đổ như mưa
Nghe chừng đao kiếm lịm tiếng
Lầu cao hấp hối ngả nghiêng
Nói cả đời này mệnh phạm đào hoa
Ai đã tính cho người quẻ ấy?
Đệ nhất vô khuyết, phong lưu không thể giả
Họa ảnh Tây lầu bên chiếc tỳ bà
Gió ấm xuy xuy ai sớm lòng thay đổi
Sắc trao hồn cùng điên đảo dung hoa
Vẫn chưa thể cùng đối chuyện dưới đèn
Nói chuyện thương hoa không thương thanh mai trúc mã
Kết quả một quẻ kia đã phán
Cuối cùng vì người mà khuynh đảo thiên hạ
Trăng sáng chiếu rọi ánh thiên nhai
Sau cùng ai chiếm được kiêm gia
Giang sơn hí vang trời chiến mã
Ôm ấp tiếng binh hùng trong tĩnh lặng
Gió thổi ngày sau lại xơ xác tiêu điều
Dung hoa tạ từ sau khi quân lâm thiên hạ
Bước lên chín tầng bảo tháp
Thưởng một đêm lưu tinh hạ trần
Trở về một thưở xưa kia
Năm tháng im lìm cũng làm người sợ hãi
Những đoạn mây khô dài ra mấy nhánh
Nguyên lai thời gian đã chóng vánh qua đi
Giữa mộng vàng dưới trăng cao lầu ấy
Đứng trước người mi mục không đổi thay
Phủi đi hoa tuyết rơi trên áo
Sóng vai nhìn trời đất bao la”
(Khuynh tẫn thiên hạ- Hà Đồ)
Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Tiếng đàn kết thúc. Tiếng hát cũng ngừng lại. Chỉ còn một chút dư âm đọng lại trong không trung. Mọi người như bừng tỉnh trong giấc mộng. Rồi một tiếng, hai tiếng, cả đại điện ngập trong tiếng vỗ tay. Những người đã từng nghe tiếng đàn cũng không khỏi sửng sốt, so với ngày trước, tiếng đàn của nàng còn thêm ba phần anh khí, mười phần rung động. Như Băng đã mỉm cười yên vị bên Hoàng Vũ, mắt đẹp nhướn lên:
-Muội đàn thế nào?
-Đàn hay một nhưng giọng muội còn hay hơn. Khi nào có thế đàn riêng cho huynh một bài được không?
-Tất nhiên là được rồi. Về dịch quán ta sẽ đàn cho huynh.- Nàng tươi cười nói rồi lại quay sang chiến đấu với bàn ăn. Hoàng Vũ sủng nịnh cười nhìn nàng: “Muội thật đáng yêu! Ta sẽ bảo vệ muội cả đời!” Hắn thầm hứa với mình.(T/g: Uầy, đây có phải tỏ tình không nhỉ??? Một điểm công cho huynh ♥! ^^)
Còn Lâm Bạch Phong ngồi trên cũng đứ đừ người vì nàng. Hắn từ xa nhìn nàng mà lòng đau nhói: “Tại sao ta chỉ có thể từ xa nhìn nàng? Ta sẽ giành lại nàng, nàng sẽ yêu ta! Nhất định thế!” (T/g: Chẹp chẹp, cùng là tỏ tình sao ngươi bá đạo thế! Ghét! Ta trừ, ta trù ▬!!! >o<)
Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn. Khi trăng lên cao cũng là lúc tiệc kết thúc, mọi người lục tục kép về nhà. Lười đi bộ nên Như Băng và Hoàng Vũ phi thân về dịch quán. Gần phòng của Như Băng có một thủy các nhỏ (1), ven hồ trồng rất nhiều bạch mai. Vì lời hứa với Hoàng Vũ, nàng ngồi gần hồ đợi. Ánh trăng trên cao như dát vàng mặt hồ lấp lánh. Như Băng khẽ đưa tay ra đón ánh trăng, nàng thì thầm:
-Khi xưa có lẽ Lý Bạch cũng vì ánh trăng này mà xuống sông bắt sao? Đúng là trăng đẹp!
-Muội khoác áo vào kẻo lạnh.- Hoàng Vũ mang một chiếc áo lông trắng khoác cho cho nàng. Như Băng mỉm cười:
-Cảm ơn huynh, à mà muội đàn cho huynh!
(1): thủy các: Nhà xây bên mặt hồ để ngắm cảnh!
Rồi nàng ngồi xuống bên đàn. Vẫn là một đoạn nhạc buồn da diết, tiếng nàng cũng nghe buông hơn:
Thắp một ngọn đèn, suốt cả đêm nghe tiếng sáo cô độc.
Chờ một người, chờ đến ba bốn năm luân chuyển.
Gió thổi qua cửa, lướt vào trong đình viện âm u lạnh lẽo.
Một tờ giấy hồng, hẹn ước duyên phận mấy đời nối tiếp nhau.
Sách sử lật qua, tờ ký ức ấy lại bị niêm phong mất.
Tranh gấm uyên ương, vẽ nên một kiếp phù sinh cô độc.
Lời thề một đời Trường An, ai còn đang đợi?
Ai quá thật tâm?
Mộng một giấc, nàng ở dưới thành tác họa.
Vẽ lại một bức sơn thủy nhân gia.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Sinh tử ngăn cách, tịch mịch thiên nhai.
Mộng một giấc, nàng phong nhã gảy đàn.
Tấu một đoạn bạch đầu thiều hoa.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Tựa như ánh trăng trong gương, khiến người chẳng thể phân thật giả.
Đun một ấm trà, ngắt lấy một cành bạch mai hoa.
Mở chiếc ô xanh, cơn mưa tí tách hạ xuống.
Gốc đào ngát hương nở đầy trước mộ, chẳng sợ hứng lấy gió bụi phong sa.
Là nỗi nhớ của ai, đâm chồi trên bia đá?
Mộng một giấc, nàng ở dưới thành tác họa.
Vẽ lại một bức sơn thủy nhân gia.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Sinh tử ngăn cách, tịch mịch thiên nhai.
Mộng một giấc, nàng phong nhã gảy đàn.
Tấu một đoạn bạch đầu thiều hoa.
Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp.
Tựa như ánh trăng trong gương, khiến người chẳng thể phân thật giả.
Lời thề ở Trường An a, sách sử mãi vẫn chưa ghi.
Hoa Tư Dẫn
-Thật hay!- Hoàng Vũ khẽ nói. Như Băng mỉm cười hì hì ngẩng lên. Không gian như ngưng đọng trước vẻ đẹp của nàng! Bộng một giọng nói vang lên:
-Chịu chết đi!
Mười hắc y nhân phi thân lên, những chiêu thức hiểm độc ngằm vào Như Băng. Nàng khẽ cau mày, từ trong người bắn ra một nắm bột phấn. Hắc y nhân dích bột phấn, ngay lập tức gãi lăn lộn dưới mặt đất
-Ngươi,… người thả gì lên người chúng ta???
-Bột phấn ngứa thôi mà!- Nàng bâng quơ đáp
-Ngươi,.. ngươi hèn hạ!
-Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhận mình quang minh chính đại!
-Ngươi!…- Tên hắc y nhân á khẩu, không nói được gì hơn. Hoàng Vũ cất bước:
-Huynh vào trước đây! Muội tử xử lý nhé!
-Ân!- Như Băng cười nhẹ nhàng. Nàng rút Ngọc lam kiếm, tiến đến phía tên cầm đầu, một đường kiếm tuyệt mĩ chặt đứt một cánh tay hắn. Giờ thì nàng không khác gì ác quỷ. Như Băng mỉm cười hỏi:
-Ai sai các ngươi đến đây?
-Xuống mà hỏi Diêm vương!
-Ohhhhh! Vậy tiếp tục!- từ ống tay áo nàng phẩy ra một nắm bụi phấn,. Lúc này lũ hắc y nhân không còn ngứa nữa nhưng…
Da thịt chúng dần thỗi rữa, từng mảng da thịt tách ra:
-Nói không?-Nàng lạnh lùng cười
-Chúng ta thà chết không bán đứng chủ nhân!
“Bộp, bộp” Như Băng vỗ tay hai tiếng. Thanh Long, Bạch Hổ gẫn như ngay lập tức xuất hiện, nàng ra lệnh:
-Các ngươi tìm xem ai là kẻ muốn giết ta?
-Ân thưa chủ nhân!
-Tiện dọn dẹp luôn!
-Cô nương, ta xin ngươi tha cho ta!- Bỗng một hắc y nhân lên tiếng
Nàng quay đầu lại, tà mị nói:
-Ngươi muốn?
-Vâng, vâng, ta xin ngươi!- Hắc y nhan đó như muốn quỳ xuống, gặp phải ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người
-Nhưng,… ta không thu nhận kẻ phản bội! Bạch Hổ, giết!
Lập tức, trên mặt đất không còn một ai. Nàng mỉm cười quay lại:
-Ai?
-Hoàng hậu Vũ quốc!
-Why?
-Thuộc hạ cũng không biết!- Thanh Long đỏ mặt nói. Nàng không hoàn thành tốt nhiệm vụ của chủ nhân a!
Nàng liếc nhìn Thanh Long:
-Ngươi đỏ mặt cái gì, ta không có sở thích thu nữ sủng!!!!!
-Chủ nhân..!- Thanh Long xấu hổ kháng nghị
-Thôi đi về đi!
Nàng cất bước đi ra mà không biết có bóng dõi theo mình: “Chỉ có nàng xứng đáng với ta. Nàng sẽ phải là của ta!!!”
Sáng sớm sau, một tiếng kêu thất thanh vang lên từ Phượng Loan Cung Vũ Quốc.
-Á!Á!Á!Á!Á!- Hoàng hậu la lên, không còn để ý hình tượng mẫu nghi thiên hạ. Chỉ sau một đêm, khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp đã trở nên xấu xí, da nhăn nheo nổi đầy mụn, trông thật ghê rợn.
-Hoàng thượng giá lâm!
Chúng nô tì đang tránh cơn thịnh nộ của hoàng hậu vội quỳ xuống:
-Chúng nô tì thỉnh an hoàng thượng.
-Bình thân.
-Tạ hoàng thượng.
Lâm Bạch Phong tiến vào Phượng Loan Cung. Khắp nơi đồ đạc lung tung bừa bãi. Hắn nghiêm mặt lại:
-Nàng là mẫu nghi thiên hạ sao lại hành động như thế?
-Hoàng thượng! Thần thiếp xin lỗi!!!!- Hoàng hậu quỳ xuống đất.
-Thôi, không sao! Đẻ ta xem nàng nào. – Bạch Phong ân cần đỡ nàng. Trông thấy khuôn mặt nàng, hắn không hề cả kinh mà nhẹ nhàng đánh giá: “Nữ nhân này tài giỏi thật! Hạ độc mà không thị vệ nào biết!”
-Hoàng hậu, nàng gọi ngự y chưa?
-Dạ, thần thiếp đã cho vời. Ngự y nói không biết loại độc gì! Ô! Ô! Thần thiếp chết đây1 –Hoàng hậu bày ra bộ mặt hoa lê đái vũ.
-Ái hậu! Nàng đừng lo! Ta sẽ cho người đi tìm đệ nhát thần y Vũ Quốc Lãnh Vô Song cho nàng.
-Dạ, đa tạ hoàng thượng – Hoàng hậu nũng nịu nói.
Lâm Bạch Phong phân phó người đi tìm đệ nhất thần y Lãnh Vô Song.
5 ngày sau đã có người trở về bẩm báo:
-Bẩm hoàng thượng. đệ nhất thần y đã bế quan, 3 năm sau mới trở lại. Hiện tại không thể đến chữa cho hoàng hậu được. (T/g: Băng tỉ mà dễ để kế hoạch thất bại thế sao! Băng : Tất nhiên là không, ta mất môt viên đan dược cho hắn đấy! TMD, #$%^#$#$^%#%@$#@%#@! T/g: thật sự không văn minh, bỏ qua _.__!!)
-Vậy thần thiếp phải làm sao? Ô..Ô…Ô! Thiếp không muốn sống nữa! Ô…ô…ô!
Hoàng hậu nghe vậy tái mét, gào khóc với Bạch Phong.
-Ngươi tìm cho ta Thiên hạ đệ nhất thần y? – Bạch Phong nói với tên thị vệ.
-Thưa, Thiên hạ đệ nhất thần y Vô Ảnh ở U Minh cốc ẩn cư với phu quân, không ai biết họ ở đâu trừ đồ đệ họ là Ngọc La cung chủ và Ngọc Bách Lam Y, nhưng,…
-Nhưng sao?
-Ngọc La cung chủ không tiếp khách lạ, còn Ngọc Bách Lam y thì không ai biết tung tích của nàng. Chỉ rõ chấp đầu nhân của nàng là Huyết Tinh các, và nàng có bốn thị vệ: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!
Bạch Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Nàng lui ra ngoài đi Ngọc Như! Ngươi cho vời Như Băng quận chúa!
-Thần/ Thần thiếp cáo lui!- Hai người lui ra để lại bên trong một kẻ tự kỉ với chiếc trâm bạc. “Chắc nàng sẽ thích!”
Ở trong dịch quán, nhân vật chính mọi người đi tìm đang ôm chăn đánh cờ với Chu Công. Bên ngoài, Hoàng Vũ lớn tiếng gọi:
-Băng nhi muôi dậy đi!!!!!!!
Hắn đã đứng đây cả buổi sáng, gọi khản cả tiếng mà nàng vẫn đang ngủ. Cuối cùng, hắn phải đổi giọng:
-Băng nhi, cháy nhà kìa!!!!!!!
Hậu quả đúng như mong muốn. Như Băng vụt ra ngoài:
-Đâu cháy đâu? –Ra đến nơi mới biết mình bị lừa, nàng chống nạnh nói:
-Huynh lừa muội!- Trong khi mặt ai đó đã đỏ như gấc.
-Muội vào mặc y phục đi!
Lúc này, nàng mới để ý nàng mặc một cái áo không thể mỏng hơn, vội vã chạy vào.
Chưa đầy một khắc sau, Như Băng một thân bạch y chạy ra cùng Hoàng Vũ sóng vai bước vào hoàng cung.
Trong thư phòng
-Quận chúa thật tài giỏi, che giấu cả thân phận đệ nhât sát thủ!- Bạch Phong cười mỉa mai
-Quá khen! Chắc hoàng thượng không gọi ta đến đây chỉ vì điều đó chứ?- Nàng thản nhiên chấp nhận, mỉm cười uống trà nói
-Sao nàng hạ độc hoàng hậu của ta?- Lâm Bạch Phong mỉm cười vào thẳng vấn đề
-Vậy ngươi nấp trước cửa phòng ta mà không biết?
-Với thân thủ của ta, nàng vốn không thể biết?- Bạch Phong bất ngờ nói. Nàng vẫn vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng thanh thản) mỉm cười:
-Ngọc Bách Lam Y không phải trò đùa!
-Vậy khi nào nàng chữa cho hoàng hậu của ta?
-Bất kì khi nào ngươi muốn!
-Không cần thiết!- Hắn ôn nhu nói
-Ngươi chắc chắn?
-Và nàng thay ả làm hoàng hậu của ta!
-Không bao giờ!- Như Băng hét lên
-Vì sao?- Hắn cực kì ngạc nhiên hỏi
-Vì ngươi giống một kẻ không nên giống,- Như Băng mỉm cười khuynh triều đáp- Trừ phi ngươi làm ta động tâm.
-Ta sẽ làm nàng động tâm!
-Vốn không thể làm ác quỷ động tâm!
Đúng, vốn không thể làm ác quỷ động tâm. Nàng là một ác quỷ, một ác quỷ đội lốt thiên thần.
/34
|