Phùng Ngọc sơn trang chỉ trong một thời gian ngắn nắm giữ huyết mạch kinh tế Thiên quốc ngoài nhờ cách làm độc đáo, trang chủ hành sự quyết liệt không nể nang ai thì một phần cũng nhờ phong cách làm việc chuyên nghiệp của người trong trang, và sự quản lý gắt gao của các đường chủ. Bằng chứng là chỉ trong 10 ngày, hạn hán Nam châu đã được giải quyết, người dân trở lại nhịp sống bình thường. Điều này nhiều thế kỉ trong sử sách Thiên quốc đã ghi:
Như Băng quận chúa, ái muội của Bảo Nam tể tướng chỉ trong 1 thời gian ngắn đã dẹp xong nạn hạn Thiên quốc- một điều mà từ trước đến nay chưa ai từng làm được. Nam châu trong 10 năm tiếp theo không một lần có thiên tai, kinh tế phát triển, liên tiếp là thủ phủ đứng đầu phía Nam.
Lúc đó, Như Băng đang mở một án đường ngay giữa chợ.
-Người đâu, lôi Mặc Tham lên cho ta!- Nàng lạnh lùng nói. Đáng lẽ thân phận nàng nhỏ hơn nên phải đứng đằng sau, nhưng ai bảo nàng có quyền, Hoàng Vũ đành ủy khuất cho đôi chân đứng sau vây. (T/g: Dại gái!=.=)
Như Băng vỗ tay hai tiếng, Thanh Long định đọc báo cáo tội trạng của hắn thì bị Ngọc Lân một bên giật lấy! (T/g: Còn ai nhớ Ngọc Lân không? Hộ vệ của Vũ ca đóa!) Hai người tranh nhau đến mức Như Băng phát cáu, nàng thét:
-NGỌC LÂN, NGƯƠI CÓ GIỎI THÌ LÊN ĐÂY THAY TA XỬ LUÔN ĐI. LẰNG NHẰNG. NGƯƠI VÀ CHỦ NHÂN NGƯƠI RUỒI BỌ GIỐNG NHAU!
Ngọc Lân ủy khuất cúi đầu, ai bảo chủ nhân cũng sợ nàng. Hắn ủy khuất chút vậy. Thanh Long thấy vậy thì mỉm cười rồi nói:
-#&^$%#&&(&^!^%@&(^$%@&^~^!(!^#!#^!%&!(T/g: Ta lười không muối viết hết ra đâu. Mọi người cứ hiểu sơ sơ một kí hiệu là một tội là được!^~^)
-Mọi người muốn xử hắn thế nào cứ việc, miễn là không giết chết hắn là được!- Nàng vắt chéo chân, lấy một chén trà từ từ thưởng thức. Mặc Tham bị từng người, từng người hành hạ. Cả Nam châu này ai cũng từng bị hắn dùng cường quyền, bằng cách này hoặc cách khác chiếm đoạt tài sản, cưỡng bức dẫn lành. Đa phần họ chỉu dùng roi đánh hắn, hoặc ném cà chua vào hắn. Nhưng bỗng từ đâu, một thân ảnh kiều mị bước lên, đổ vào miệng hắn rồi dùng roi trói chặt hắn lại.
Như Băng mắt mở tỏ, một chút bất ngờ rồi nói:
-Tinh Vệ, đùa một chút thôi, không cần thiết phải thế đâu. Nếu không ta lấy ngươi ra giải dược cho hắn đó.
-Hắc hắc, ta đùa chút thôi mà!- Tinh Vệ bị phát hiện cười rồi vội vã phi thân bỏ đi.
-Ngươi lôi hắn ra ngoài thiến đi! Sau đó đem đi ném vào một kĩ viện nam kĩ.- Như Băng cười nói với tên đao phủ bên cạnh. Bên dưới người dân mặt xanh đi một nửa. Một bên, Bạch Hổ lôi Mặc Thiệu Nhiên bước vào. Lại một bản tội trạng của Mặc Thiệu Nhiên được đưa lên. Bạch Hổ lạnh lùng đọc:
-@$%^!$#^$@&%^; cuối cùng là câu dẫn vương gia!- Bạch Hổ nói liền một hơi không nghỉ, lúc nói xong thì há to miệng hít không khí, bộ dạng thô lỗ giống hệt ai đó!=.=
Mặc Thiệu Nhiên “quật cường” ngẩng mặt lên:
-Ta có tội gì cũng không bằng các ngươi! Hứ, huynh muội yêu nhau!
Một trận khinh bỉ tràn ngập bên dưới. Tỉ tỉ, người không biết gì người đừng có nói được không. Hoàng Vũ mặt đen đi phân nửa, kề kiếm vào cổ ả:
-Ngươi biết ngươi vưa nói gì không?
Ả trong lòng hơn run sợ nhưng vân nói:
-Ngươi và ả không phải huynh muội thì là gì?
Ả vừa dứt lời thì một tràng cười thanh thúy vang lên. Như Băng cười đến không còn hình tượng, lăn lộn trên mặt đất, vừa cười vừa nói:
-Huynh muội? Hahaha! Ai bảo ngươi chúng ta là huynh muội! Haha! Ta chỉ là quận chúa chứ có phải công chúa đâu! Hắc hắc!!!!!
Hoàng Vũ tra kiếm vào vỏ, lại gần đỡ nàng dậy, mặt chứa đầy sủng nịnh cùng sự bất lực vô hạn:
-Muội đứng lên rồi nói!
Vin người Hoàng Vũ đứng lên, Như Băng cố nhịn cười nhưng từ ánh mắt đến khóe môi đều mang theo ý cười làm khuôn mặt tỏa sáng. Vận công điều hòa khí tức, nàng mới từ từ nói:
-Tội của Mặc Tham ta để mọi người trị, còn tội của Mặc Thiêu Nhiên, ta trị!
Nói rồi nàng xắn cao tay áo, hung hổ bước đến trước mặt Mặc Thiệu Nhiên rồi gọi Thanh Long:
-Thanh Long, ngươi mang một thùng dầu đến đây cho ta!
-Dạ!
Thanh Long phi thân bay đi, một lát sau trở lại với một thùng dầu. Băng vớt một gáo rồi đổ quanh chỗ Mặc Thiệu Nhiên(MTN) (T/g: Ta viết tắt một chút, đoạn này hay viết lại từ này!!!) Châm một mồi lửa, nàng thả xuống dầu. Lập tức, một vòng tròn lửa bao quanh. Ả nhảy lên nhảy xuống như kangaroo, miệng lắp bắp:
-Xin, xin quận chúa tha mạng.
Nàng khẽ phẩy bay áo, ngọn lửa bị dập tắt, rồi lại đốt. Cứ tuần hoàn như vậy, MTN mệt nhọc xin tha, đến giờ nàng mới nói:
-Bạch Hổ, đưa MTN vào phòng trong, thử loại độc mới của ta!
Bạch Hổ nhận mệnh lôi ả vào phòng!(T/g: Phòng kín à nha! Thứ lỗi cho tâm hồn không trong sáng của ta! =.=) Một lúc sau lôi ra một người không còn hình thù của con người nữa. Da nhăn nhúm là như bà lão 90. Mái tóc đổi sang màu vàng hoe, khô cong tưởng đụng vào là gẫy. Tay chân bủn rủn như sắp tan thành nước. Khuôn mặt biến dạng, một bên mắt hóp sâu, một bên lồi ra. Sống mũi dọc dừa không còn nữa mà thay vào đó là những cục u che gần kín khuôn mặt. Giọng nói ả thều thào:
-Ta nguyền rủa ngươi, kiếp sau ngươi sẽ xấu xí hơn ta gấp trăm ngàn lần!!!
-Ủa, vậy sao? Vậy ta phải hảo hảo chờ mong rồi! Bạch Hổ, ném ả lên đỉnh Tuyết Sơn, cho ả tự sing tụ diệt.- Như Băng nhướn mi nói rồi giơ ra một lệnh bài vàng khắc hình rồng, tượng trưng cho hoàng thượng, thấy lệnh bài như diện kiến thánh nhan. Người dân bên dưới quỳ rạp xuống, không ngoại trừ Hoàng Vũ cùng các đường chủ Phùng Ngọc sơn trang, bất quá lý do các đường chủ quỳ chẳng qua là quỳ với Băng thôi:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Nàng khẽ hắng giọng rồi nói:
-Mặc Tham tham lam vô độ, chiếm đoạt của công, cưỡng đoạt con gái nhà lành, nay đày ra biên ải là quân kĩ! Mặc Thiệu Nhiên biết lễ nghĩa, cậy quyền cậy thế, bắt nạt dân lành, nay đày lên Tuyết Sơn ăn năn hối lỗi. Nể tình đây là lỗi của hai cha con, không tru di cửu tộc nhưng nhà họ Mạc 5 đời không được làm quan, nam tử sung quân, nữ tử không được vào nhà thế gia, quan lại, không được tiến cung. Những kẻ có lien quan đến việc ăn chặn tiền cứu trợ, là quan biếm là thứ dân, đày ra biên ải. Lập tức cho mở khoa thi tại Nam châu, thư sinh có tài đều được dự thi. Nam châu được miễn thuế 2 năm. Khâm thử!
-Hoàng thượng vạn tuế. Quận chúa vạn tuế!- nhân dẫn dập đầu bái lạy nàng như tôn sùng thánh nữ, bất quá nàng không phải thánh nữ a!
Như Băng quận chúa, ái muội của Bảo Nam tể tướng chỉ trong 1 thời gian ngắn đã dẹp xong nạn hạn Thiên quốc- một điều mà từ trước đến nay chưa ai từng làm được. Nam châu trong 10 năm tiếp theo không một lần có thiên tai, kinh tế phát triển, liên tiếp là thủ phủ đứng đầu phía Nam.
Lúc đó, Như Băng đang mở một án đường ngay giữa chợ.
-Người đâu, lôi Mặc Tham lên cho ta!- Nàng lạnh lùng nói. Đáng lẽ thân phận nàng nhỏ hơn nên phải đứng đằng sau, nhưng ai bảo nàng có quyền, Hoàng Vũ đành ủy khuất cho đôi chân đứng sau vây. (T/g: Dại gái!=.=)
Như Băng vỗ tay hai tiếng, Thanh Long định đọc báo cáo tội trạng của hắn thì bị Ngọc Lân một bên giật lấy! (T/g: Còn ai nhớ Ngọc Lân không? Hộ vệ của Vũ ca đóa!) Hai người tranh nhau đến mức Như Băng phát cáu, nàng thét:
-NGỌC LÂN, NGƯƠI CÓ GIỎI THÌ LÊN ĐÂY THAY TA XỬ LUÔN ĐI. LẰNG NHẰNG. NGƯƠI VÀ CHỦ NHÂN NGƯƠI RUỒI BỌ GIỐNG NHAU!
Ngọc Lân ủy khuất cúi đầu, ai bảo chủ nhân cũng sợ nàng. Hắn ủy khuất chút vậy. Thanh Long thấy vậy thì mỉm cười rồi nói:
-#&^$%#&&(&^!^%@&(^$%@&^~^!(!^#!#^!%&!(T/g: Ta lười không muối viết hết ra đâu. Mọi người cứ hiểu sơ sơ một kí hiệu là một tội là được!^~^)
-Mọi người muốn xử hắn thế nào cứ việc, miễn là không giết chết hắn là được!- Nàng vắt chéo chân, lấy một chén trà từ từ thưởng thức. Mặc Tham bị từng người, từng người hành hạ. Cả Nam châu này ai cũng từng bị hắn dùng cường quyền, bằng cách này hoặc cách khác chiếm đoạt tài sản, cưỡng bức dẫn lành. Đa phần họ chỉu dùng roi đánh hắn, hoặc ném cà chua vào hắn. Nhưng bỗng từ đâu, một thân ảnh kiều mị bước lên, đổ vào miệng hắn rồi dùng roi trói chặt hắn lại.
Như Băng mắt mở tỏ, một chút bất ngờ rồi nói:
-Tinh Vệ, đùa một chút thôi, không cần thiết phải thế đâu. Nếu không ta lấy ngươi ra giải dược cho hắn đó.
-Hắc hắc, ta đùa chút thôi mà!- Tinh Vệ bị phát hiện cười rồi vội vã phi thân bỏ đi.
-Ngươi lôi hắn ra ngoài thiến đi! Sau đó đem đi ném vào một kĩ viện nam kĩ.- Như Băng cười nói với tên đao phủ bên cạnh. Bên dưới người dân mặt xanh đi một nửa. Một bên, Bạch Hổ lôi Mặc Thiệu Nhiên bước vào. Lại một bản tội trạng của Mặc Thiệu Nhiên được đưa lên. Bạch Hổ lạnh lùng đọc:
-@$%^!$#^$@&%^; cuối cùng là câu dẫn vương gia!- Bạch Hổ nói liền một hơi không nghỉ, lúc nói xong thì há to miệng hít không khí, bộ dạng thô lỗ giống hệt ai đó!=.=
Mặc Thiệu Nhiên “quật cường” ngẩng mặt lên:
-Ta có tội gì cũng không bằng các ngươi! Hứ, huynh muội yêu nhau!
Một trận khinh bỉ tràn ngập bên dưới. Tỉ tỉ, người không biết gì người đừng có nói được không. Hoàng Vũ mặt đen đi phân nửa, kề kiếm vào cổ ả:
-Ngươi biết ngươi vưa nói gì không?
Ả trong lòng hơn run sợ nhưng vân nói:
-Ngươi và ả không phải huynh muội thì là gì?
Ả vừa dứt lời thì một tràng cười thanh thúy vang lên. Như Băng cười đến không còn hình tượng, lăn lộn trên mặt đất, vừa cười vừa nói:
-Huynh muội? Hahaha! Ai bảo ngươi chúng ta là huynh muội! Haha! Ta chỉ là quận chúa chứ có phải công chúa đâu! Hắc hắc!!!!!
Hoàng Vũ tra kiếm vào vỏ, lại gần đỡ nàng dậy, mặt chứa đầy sủng nịnh cùng sự bất lực vô hạn:
-Muội đứng lên rồi nói!
Vin người Hoàng Vũ đứng lên, Như Băng cố nhịn cười nhưng từ ánh mắt đến khóe môi đều mang theo ý cười làm khuôn mặt tỏa sáng. Vận công điều hòa khí tức, nàng mới từ từ nói:
-Tội của Mặc Tham ta để mọi người trị, còn tội của Mặc Thiêu Nhiên, ta trị!
Nói rồi nàng xắn cao tay áo, hung hổ bước đến trước mặt Mặc Thiệu Nhiên rồi gọi Thanh Long:
-Thanh Long, ngươi mang một thùng dầu đến đây cho ta!
-Dạ!
Thanh Long phi thân bay đi, một lát sau trở lại với một thùng dầu. Băng vớt một gáo rồi đổ quanh chỗ Mặc Thiệu Nhiên(MTN) (T/g: Ta viết tắt một chút, đoạn này hay viết lại từ này!!!) Châm một mồi lửa, nàng thả xuống dầu. Lập tức, một vòng tròn lửa bao quanh. Ả nhảy lên nhảy xuống như kangaroo, miệng lắp bắp:
-Xin, xin quận chúa tha mạng.
Nàng khẽ phẩy bay áo, ngọn lửa bị dập tắt, rồi lại đốt. Cứ tuần hoàn như vậy, MTN mệt nhọc xin tha, đến giờ nàng mới nói:
-Bạch Hổ, đưa MTN vào phòng trong, thử loại độc mới của ta!
Bạch Hổ nhận mệnh lôi ả vào phòng!(T/g: Phòng kín à nha! Thứ lỗi cho tâm hồn không trong sáng của ta! =.=) Một lúc sau lôi ra một người không còn hình thù của con người nữa. Da nhăn nhúm là như bà lão 90. Mái tóc đổi sang màu vàng hoe, khô cong tưởng đụng vào là gẫy. Tay chân bủn rủn như sắp tan thành nước. Khuôn mặt biến dạng, một bên mắt hóp sâu, một bên lồi ra. Sống mũi dọc dừa không còn nữa mà thay vào đó là những cục u che gần kín khuôn mặt. Giọng nói ả thều thào:
-Ta nguyền rủa ngươi, kiếp sau ngươi sẽ xấu xí hơn ta gấp trăm ngàn lần!!!
-Ủa, vậy sao? Vậy ta phải hảo hảo chờ mong rồi! Bạch Hổ, ném ả lên đỉnh Tuyết Sơn, cho ả tự sing tụ diệt.- Như Băng nhướn mi nói rồi giơ ra một lệnh bài vàng khắc hình rồng, tượng trưng cho hoàng thượng, thấy lệnh bài như diện kiến thánh nhan. Người dân bên dưới quỳ rạp xuống, không ngoại trừ Hoàng Vũ cùng các đường chủ Phùng Ngọc sơn trang, bất quá lý do các đường chủ quỳ chẳng qua là quỳ với Băng thôi:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Nàng khẽ hắng giọng rồi nói:
-Mặc Tham tham lam vô độ, chiếm đoạt của công, cưỡng đoạt con gái nhà lành, nay đày ra biên ải là quân kĩ! Mặc Thiệu Nhiên biết lễ nghĩa, cậy quyền cậy thế, bắt nạt dân lành, nay đày lên Tuyết Sơn ăn năn hối lỗi. Nể tình đây là lỗi của hai cha con, không tru di cửu tộc nhưng nhà họ Mạc 5 đời không được làm quan, nam tử sung quân, nữ tử không được vào nhà thế gia, quan lại, không được tiến cung. Những kẻ có lien quan đến việc ăn chặn tiền cứu trợ, là quan biếm là thứ dân, đày ra biên ải. Lập tức cho mở khoa thi tại Nam châu, thư sinh có tài đều được dự thi. Nam châu được miễn thuế 2 năm. Khâm thử!
-Hoàng thượng vạn tuế. Quận chúa vạn tuế!- nhân dẫn dập đầu bái lạy nàng như tôn sùng thánh nữ, bất quá nàng không phải thánh nữ a!
/34
|